Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy

Chương 60

Chu Độ nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu một lúc lâu, rồi đi đến ghế sofa đối diện với cậu ngồi xuống.

Hạ Nghiêu đặt tài liệu trên bàn, Chu Độ lại chẳng cầm lên.

Lúc này Chu Đồng ở bên ngoài gõ cửa mấy cái, sau đó cửa mở ra, trên tay bưng hai ly trà. Cô khom lưng cầm một lý đặt xuống trước mặt Chu Độ, Chu Độ khẽ cau mày hỏi: “Cô xịt nước hoa?"

Chu Đồng hắng hắng giọng, giải thích: “Ông chủ, chỉ có hôm nay tôi mới xịt thôi, tối đi xem mắt."

Hạ Nghiêu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hai người bọn họ.

Chu Độ gật đầu nói: “Chúc cô thành công, như vậy đi, cho cô tan làm sớm một chút."

Trong lòng Chu Đồng mở cờ, thế nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nghề nghiệp nói tiếng cảm ơn với Chu Độ, bóng lưng bước ra cửa lại vui vẻ vô cùng.

“Đó là thư ký của tôi." Chu Độ đột nhiên mở miệng, Hạ Nghiêu lúc này mới hồi thần, ngây ngốc gật đầu.

Chu Độ rời ánh mắt khỏi gương mặt Hạ Nghiêu, cầm lấy tài liệu trên bàn lật lật. Hai chân hắn bắt chéo, tư thế nhàn nhã. Thế nhưng trái tim lại vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, hắn rất sợ giây tiếp theo Hạ Nghiêu sẽ đứng dậy.

Hạ Nghiêu cảm thấy bản thân như đang ngồi trên đống lửa, trong lòng cậu xoắn xuýt, tuy rằng đang cúi đầu nhìn ly trà, thế nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến từng động tác từng cử chỉ của Chu Độ.

Mà Chu Độ đương nhiên cũng y như vậy.

Hai người làm bộ tôi thật sự không có nhìn cậu, rồi lặng im quan sát đối phương thật lâu, Chu Độ lúc này mới bỏ tài liệu xuống, làm bộ nghiêm túc nói: “Ừm, được."

Hạ Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị đứng lên nói lời cáo biệt, không ngờ tới Chu Độ lại nói tiếp: “Ngày hôm đó cảm ơn cậu."

Trái tim Hạ Nghiêu thắt lại, Chu Độ đột nhiên nhắc đến sự việc ngày hôm ấy, cậu đang xoắn xuýt không biết có nên thuận theo lời nói của hắn để hỏi thăm sức khỏe của Chu Độ như thế nào rồi.

“Không có gì, nếu Chu tổng không còn việc gì khác, tôi xin đi trước." Hạ Nghiêu đứng lên, không phải cậu không muốn hỏi, thế nhưng từng giây từng phút câu luôn nhớ kỹ lời nói của Chu Độ, sau này không được xuất hiện trước mặt hắn nữa.

“Đợi một chút." Chu Độ cũng đứng lên theo.

Hạ Nghiêu nhìn vào góc phòng, ánh mắt vẫn không dám nhìn Chu Độ.

Trong lòng Chu Độ đột nhiên buồn rầu, hắn cố ý đứng trước mặt Hạ Nghiêu, nói với cậu: “Cứ coi như là khách sao theo đúng phép lịch sự, cậu tốt xấu gì cũng nên hỏi thăm tôi ngày hôm đó như thế nào chứ."

Hạ Nghiêu mím môi không lên tiếng.

Ngữ khí Chu Độ lạnh xuống, hắn nhìn chằm chằm Hạ Nghiêu, cắn răng nghiến lợi nói: “Cậu máu lạnh vô tình đến vậy sao?"

Hạ Nghiêu nghiêng đầu sang một bên.

Chu Độ cười khẩy một tiếng: “Xem ra nếu tôi có mắt bệnh nan y thì cậu cũng không quan tâm chút nào chứ gì."

Hạ Nghiêu nghe thấy ba chữ bệnh nan y cả người đều hốt hoảng, huyết sắc trên gương mặt cậu biến mất hoàn toàn, đôi môi run rẩy nhìn Chu Độ nói: “Cậu, cậu nói cái gì?"

Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu vậy mà lại có phản ứng lớn như vậy, đang muốn giải thích, thế nhưng không thể tin được Hạ Nghiêu đột nhiên kéo lấy cánh tay Chu Độ: “Cậu, cậu bị bệnh gì?"

Chu Độ nhìn thấy trong Hạ Nghiêu hiện lên sự quan tâm, trong lòng không khỏi mềm xuống, trên miệng nói: “Không có gì, chỉ là dạ dày có chút bệnh vặt thôi, có lẽ là do uống rượu nhiều."

Hạ Nghiêu nghe thấy hắn nói dạ dày không tốt, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ đến ung thư dạ dày. Bàn tay nắm lấy cánh tay của Chu Độ càng thêm dùng sức, “Không sao, không có việc gì đâu." Cậu cảm thấy cổ họng nghe đến khó chịu: “Bây giờ kỹ thuật chữa trị ở bệnh viện phát triển lắm, chắc chắn có thể chữa khỏi, cậu chắc chắn sẽ không có việc gì đâu, cậu sẽ không có việc gì đâu."

Hạ Nghiêu còn chưa nói xong, viền mắt đã đỏ lên.

Chu Độ nhận ra Hạ Nghiêu có hơi run, hắn vội vàng ôm lấy bả vai Hạ Nghiêu trấn an nói: “Tôi không sao, thật đó, chỉ là có chút loét dạ dày, cũng không phải bệnh gì to tát."

Hạ Nghiêu lại như cảm thấy hoảng sợ, run còn kịch liệt hơn.

“Loét dạ dày?" Cậu không tin muốn xác định lại một lần nữa.

Chu Độ gắt gao nhìn cậu luyến tiếc buông ra, gật đầu ừ một tiếng.

“Loét dạ dày." Hạ Nghiêu vô ý thức lặp lại, cậu quả thật đang rất sợ hãi. Đời trước mất đi mẹ mình, đời này cậu thất sự không thể mất đi Chu Độ, cậu không thể chịu đựng được sự ly biệt người sống kẻ chết này.

Chu Độ không nghĩ tới Hạ Nghiêu sẽ khóc, cậu cúi đầu, nước mắt rơi xuống trên nền đất màu nhạt, trái tim Chu Độ đột nhiên nhói lên.

“Hạ Nghiêu." Chu Độ hoảng hốt ôm chặt lấy bả vai Hạ Nghiêu kéo cậu đến trước mặt mình, Hạ Nghiêu hoàn không nhận ra lúc này bản thân mình đã lệ rơi đầy mặt, cậu cảm thấy bản thân mình thật vô dụng, vội vàng đẩy Chu Độ ra, sau đó vội vàng rời khỏi phòng làm việc của hắn.

Chu Đồng nhìn thấy Hạ Nghiêu chạy qua trước mặt cô, vội vàng gọi một tiếng “thầy Hạ". Thế nhưng Hạ Nghiêu lại như không nghe thấy, đến thang máy cũng không đi, trực tiếp theo thang bộ chạy xuống dưới.

Đợi đến lúc ngồi lên xe taxi, cậu mới che mặt lại, đem toàn bộ nước mắt giấu trong lòng bàn tay.

Trên thế giới này chỉ có tình yêu và cơn ho là không tài nào che giấu được, Hạ Nghiêu biết, chỉ cần đối mặt với Chu Độ, toàn bộ sự điềm tĩnh giả vờ của cậu, đều sẽ sụp đổ trong nháy mắt.

————

Chu Độ đứng trong phòng làm việc, trầm mặc không biết đang suy nghĩ những gì. Chu Đồng rón rén đi tới cửa phòng làm việc, gõ gõ vài cái.

Chu Độ lúc này mới nghiêng đầu sang nhìn cô.

“Chuyện gì?"

“Việc kia," Chu Đồng đắn đo mở miệng nói: “Tiền lương cho công việc phiên dịch của thầy Hạ vẫn chưa được thanh toán."

“Ừ." Chu Độ bước đến bên cạnh bàn làm việc của mình, hắn dựa vào cái ghế phía sau lưng, nói với Chu Đồng: “Tôi biết rồi, cô đưa chi tiết tiền lương của cậu ấy cho tôi, để tôi xử lý."

“Vâng Chu tổng." Cô nói xong, lặng lẽ rời đi, còn tiện tay đóng luôn cửa phòng làm việc.

Xem ra suy đoán của cô đúng rồi, quan hệ của ông chủ và thầy Hạ quả nhiên không đơn giản.

Tâm trạng Hạ Nghiêu rất phức tạp, không muốn về nhà, cho nên trực tiếp một mình đến trường học.

Trường đại học mà cậu đang làm việc bây giờ chính là trường đại học W mà hồi đó cậu thi đậu, lúc này đang nghỉ hè, trong trường học chẳng có bao nhiều người. Lúc Hạ Nghiêu bước đến cổng trường học, nhớ lại mình đã từng ở chỗ này nói lời chia tay với Chu Độ.

Cậu lộ ta một nụ cười ảm đạm, đây là lựa chọn lúc đó của cậu, bây giờ cần gì phải bày ra bộ dạng này chứ. Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn theo con đường dài trước mặt, nhìn về xa xăm.

Lúc Hạ Nghiêu trở về nhà, mẹ Hạ đang nấu cơm tối. Hạ Nghiêu vừa vào cửa, Hạ Dương Dương liền bổ nhào lên ôm chân Hạ Nghiêu.

Thằng bé mới hai tuổi, giống như con koala treo trên chân của Hạ Nghiêu, “ba ba, ba ba" gọi mãi không ngừng.

Hai tay Hạ Nghiêu vòng qua cánh tay thằng bé, ôm nó vào trong lòng.

Lúc ăn cơm tối, mẹ Hạ không ngừng quan sát Hạ Nghiêu. Trong lòng Hạ Nghiêu thở dài: “Mẹ, mẹ có chuyện gì thì cứ nói."

Mẹ Hạ bỏ bát đũa xuống, dè dặt hỏi: “Nghiêu Nghiêu, mẹ có một người bạn —- chú Phùng, con còn nhớ không?"

Hạ Nghiêu gật đầu. Chú Phùng trong miệng của mẹ Hạ, Hạ Nghiêu chỉ mới gặp qua có 2 lần, nghe nói là một thành viên trong nhóm nhảy quảng trường của mẹ Hạ, hình như là một bác sĩ đông y đã nghỉ hưu.

Nghe mẹ Hạ nói, con cái của ông ấy đều ở nước ngoài, sống ở đây một mình, cho nên có một chút cảm giác của người cùng hoàn cảnh.

“Ngày mai mẹ định mời ông ấy ăn cơm, để mọi người cùng làm quen." Mẹ Hạ còn chưa nói hết lời, gương mặt đã đỏ lên.

Hạ Nghiêu nhanh chóng thông suốt, cong đôi mắt cười với mẹ Hạ nói: “Đương nhiên là được, vậy ngày mai chúng ta chuẩn bị một chút."

Vành mắt mẹ Hạ đỏ lên, bà nhìn con trai mình, giống như phạm phải tội lỗi gì đó nói: “Mẹ còn tưởng con sẽ không đồng ý."

“Mẹ." Hạ Nghiêu đưa tay nắm lấy tay của mẹ Hạ: “Chỉ cần mẹ cảm thấy hạnh phúc, mẹ làm gì con cũng đồng ý."

Hạ Dương Dương nghe thấy, cũng học theo, đưa bàn tay be bé cầm lấy bàn tay còn lại của mẹ Hạ, giọng con nít ngây ngô: “Đầm ý."

Hạ Nghiêu với mẹ Hạ đều cười rộ lên.

Ngày hôm sau Hạ Nghiêu và chú Phùng gặp mặt vô cùng thành công, Hạ Dương Dương thì cứ ôm mãi đồ chơi mà chú Phùng tặng cho không chịu buông tay. Hạ Nghiêu lễ phép chu đáo, lại không có vẻ khách sáo, cả nhà vui vẻ thoải mái ăn xong bữa cơm.

Mẹ Hạ đang chuẩn bị thu dọn, Hạ Nghiêu lại đẩy bà ra khỏi phòng bếp nói: “Mẹ, mẹ cùng với chú Phùng xuống lầu đi dạo đi, ở đây con dọn cho."

Mẹ Hạ xấu hổ cởi tạp dề ra, trước khi đi bà đột nhiên nói với Hạ Nghiêu: “Đúng rồi Nghiêu Nghiêu, cuối tuần này mẹ sẽ đi với đội múa của mẹ sang thành phố lân cận để tham gia cuộc thi múa quảng trường, có lẽ sẽ ở bên đó một đêm."

Hạ Nghiêu gật đầu nói với mẹ Hạ: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm mà đi đi, Dương Dương con sẽ chăm sóc cẩn thận."

Mẹ Hạ còn muốn nói thêm cái gì nữa, Hạ Nghiêu nắm vai bà kéo bà đến trước mặt chú Phùng ở ngoài phòng khách: “Chú Phùng, phiền chú cùng mẹ con đi xuống dưới tản bộ ạ."

Chú Phùng ôn nhu cười một cái, nghiêng đầu dịu dàng nói với mẹ Hạ: “Có muốn đi tản bộ không?"

Mẹ Hạ xấu hổ nghiêng đầu sang một bên, “ừ" một tiếng.

Hạ Nghiêu sau khi thu dọn xong xuôi, định gọi Hạ Dương Dương đi tắm, thế nhưng bọn nhỏ Hạ Dương Dương của chúng ta say mê “Gấu ra chưa"*, nhìn chằm chằm ti vi hoàn toàn làm lơ bố mình.

*Gấu ra chưa: phim hoạt hình

Hạ Nghiêu bất đắc dĩ nhìn con trai mình, đi đến bên cạnh thằng bé, ôm nó ngồi lên đùi mình, cùng coi “Gấu ra chưa".

Sau khi xem xong hai tập, Hạ Nghiêu cầm remote tắt ti vi đi.

“Được rồi, hôm nay chỉ được xem nhiêu đó thôi, ngày mai bố lại xem cùng con được không?"

Ưu điểm lớn nhất của Hạ Dương Dương chính là nghe lời, nhìn thấy bố tắt ti vi đi cũng không tức giận, quay người vòng tay ôm lấy cổ Hạ Nghiêu, ngoan ngoãn gật đầu.

Hạ Nghiêu tắm rửa cho Hạ Dương Dương xong xuôi, pha cho bé một bình sữa, sau đó ôm bé lên giường.

Hạ Dương Dương có phòng riêng của mình, thế nhưng mẹ Hạ đau lòng cháu trai, phần lớn thời gian bà đều để Dương Dương ngủ chung với mình.

Hạ Nghiêu ôm Dương Dương đến phòng của bé, đặt bé xuống trên giường, sau đó cầm bình sữa nhét vào lòng bé.

“Ba ba." Hạ Dương Dương ôm bình sữa, đôi mắt sáng ngời nhìn Hạ Nghiêu.

Hạ Nghiêu đương nhiên biết này có nghĩa là gì, nở một nụ cười với bé, móc điện thoại ra định tra baidu mấy câu chuyện cổ tích kể trước khi đi ngủ.

Hạ Dương Dương vội vàng ngậm lấy núm vú của bình sữa, sau đó nằm đàng hoàng, ngoan ngoan đợi bố mình kể chuyện.

Hạ Nghiêu mở phần mềm đọc ra, lại phát hiện weixin thông báo có người thêm số liên lạc của mình. Cậu mở ra nhìn, phát hiện đây là một người mình không quen. Cậu sợ là đây là một người bạn học nào đó thêm cậu, vì vậy liền đồng ý.

Cậu đồng ý xong liền thoát khỏi weixin, định tiếp tục tìm chuyện dỗ Dương Dương ngủ.

Không ngờ tới người lúc nãy thêm weixin của cậu lại gửi đến một câu ——–

Vẫn chưa ngủ sao?

Hạ Nghiêu nhíu mày một cái, trả lời lại một câu ——–

Xin hỏi bạn là?

Chu Độ nhìn thấy Hạ Nghiêu gửi tới một câu hỏi vặn lại, dừng một chút, chậm rãi đánh hai chữ, sau đó bấm gửi ———

Chu Độ.

Hô hấp Hạ Nghiêu cứng lại, nhìn chằm chằm tên người nọ một hồi lâu không phản ứng.

“Ba ba." Con ngươi của Hạ Dương Dương có màu xanh giống như một loại đá quý, lông mi dài, gương mặt vừa nhìn liền biết không phải là người châu Á, da dẻ trắng bóc. Thằng bé giơ tay sờ sờ gương mặt của bố nó.

Hạ Nghiêu lúc này mới hồi thần, cậu xoa xoa đầu tóc mềm mại của Hạ Dương Dương nói: “Con uống xong sữa trước đi, rồi bố kể chuyện cho con nghe được không?"

Hạ Dương Dương phồng má, Hạ Nghiêu cúi đầu dịu dàng hôn một cái vào trán nó. Thằng bé lúc này mới miễn gật đầu, dựa vào gối đầu nhắm mắt uống sữa.

Hạ Nghiêu biết được thói quen của Hạ Dương Dương, bình thường uống xong một bình sữa là thằng bé đã dần chìm vào giấc ngủ rồi.

Chu Độ thấy Hạ Nghiêu một hồi lâu vẫn chưa trả lời lại, trong lòng thấp thỏm không yên, hắn đột nhiên nhanh trí, lại gửi thêm một tin nữa: “Tôi tìm cậu vì chuyện công việc."

Hạ Nghiêu đờ người nhìn chằm chằm tin nhắn trên điện thoại, đang suy xét phải trả lời Chu Độ như thế nào, không nghĩ tới Chu Độ lại gửi đến một tin nhắn nữa.

Cậu vội vàng trả lời hỏi: “Là tài liệu tôi dịch có vấn đề gì sao?"

Trong lòng Chu Độ có chút chột dạ nói: “Ừ, có một vấn đề nhỏ."

Hạ Nghiêu: “Vậy có thể phiền cậu gửi lại cho tôi phần có vấn đề không?"

Chu Độ: “Cái này, ở trên weixin nhất thời không nói rõ được, có lẽ phải gặp mặt nói chuyện."

Hạ Nghiêu lại trầm mặt, cậu không biết rốt cuộc là có vấn đề gì.

Chu Độ thấy Hạ Nghiêu lại không trả lời, vì vậy có thể bất chấp nói: “Tôi sẽ nói với thư ký liên lạc với cậu."

Hạ Nghiêu nhìn mẩu tin nhắn kia hồi lâu, khó khăn đánh một chữ “Vâng".

Chu Độ thấy tin nhắn trả lời của Hạ Nghiêu, khó chịu quăng cái điện thoại xuống giường.

Mà từ sau hôm đó, Hạ Nghiêu vẫn luôn đợi thư ký của Chu Đồng liên lạc với mình, thế nhưng lại chẳng thấy tin tức gì. Sau này lúc cậu hỏi Chu Đồng, Chu Đồng lại nói với Hạ Nghiêu, cái tài liệu dịch kia chẳng có vấn đề gì hết.

Hạ Nghiêu cho rằng Chu Độ chắc chỉ cố tình bới lông tìm vết, liền không tiếp tục hỏi nữa.

Sáng thứ sáu mẹ Hạ phải tập họp ngồi xe để đi qua thành phố lân cận, Hạ Nghiêu thấy mình không có chuyện gì làm, đang chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa.

Mà Hạ Dương Dương tuy rằng không cao, tinh thần lại không nhỏ, cũng học theo dáng vẻ của bố nó, cầm giẻ lau chăm chỉ lau bàn ăn.

Chu Độ vắt hết óc suy nghĩ cớ để đi gặp Hạ Nghiêu, thế nhưng bị cú điện thoại của Vương Hạo gọi ra ngoài.

Lúc Chu Độ đến được quán bar, Vương Hạo đã uống trước.

Chu Độ nhìn bộ dáng nửa sống nửa chết của cậu ta, nhếch mày hỏi: “Sao vậy? Cãi nhau hay thất tình?"

Vương Hạo u oán dòm Chu Độ sau cái, một hơi uống cạn rượu trong ly.

“Rồi, mày không nói tao không ép." Chu Độ ngồi xuống bên cạnh Vương Hạo, Vương Hạo thở dài nói với Chu Độ: “Bố mẹ tao giục tao kết hôn."

Chu Độ nhướng mày.

“Bị Trương Dương biết được, bọn tao vì chuyện này mà cãi nhau."

Chu Độ nghe cậu ta nói như vậy, cũng bưng ly rượu trước mặt mình lên uống một ngụm.

Vương Hạo hình như có chút say rồi, tửu lượng của cậu ta vốn chẳng tốt lắm.

“Chu Độ, mày nói coi tao nên làm gì đây?"

Chu Độ trầm mặc không lên tiếng.

Vương Hạo dường như cũng chẳng cần câu trả lời của Chu Độ, tiếp tục đổ cho mình một ly rượu.

“Con người không thể nào cả đời không kết hôn được mày nói coi có đúng không." Cậu ta lẩm bẩm với ly rượu trước mắt, “Tao cũng có nói bây giờ sẽ quay về kết hôn đâu, cậu ấy dựa vào cái gì mà lại giận đến vậy chứ?"

Chu Độ nhìn gò má Vương Hạo, đột nhiên mở miệng nói: “Ý mày sao? Quay về kết hôn sao?"

“Tao… tao không biết." Vương Hạo thở dài, “Nhà tao chỉ có mỗi đứa con trai là tao, bố mẹ tao chắc chắn sẽ bắt tao kết hôn."

“Vậy mày tranh thủ còn sớm thì nên cắt đứt với Trương Dương đi, đừng chậm trễ nó đi tìm người mới."

“Không được." Tâm trạng Vương Hạo đột nhiên có chút kích động, “Tao không cắt đứt với cậu ấy."

“Vậy mày muốn làm cái gì? Để Trương Dương làm tiểu tam hả, lúc mày kết hôn rồi thì làm bồ nhí của mày? Mày mơ đẹp ghê ha Vương Hạo."

Vương Hạo mím môi không nói.

“Nếu mày không thuyết phục được bố mẹ mày thì sớm chia tay đi, đừng có dây dưa dằn vặt lẫn nhau."

Vương Hạo thấy Chu Độ nói vậy, quay đầu mắt nhìn chằm chằm hắn nói: “Cho nên lúc mày chia tay với Hạ Nghiêu cũng dứt khoát như vậy hả?"

Sắc mặt Chu Độ trầm xuống, Vương Hạo tiếp tục nói: “Nói đến cũng lạ, tao chỉ nghe nói hai đứa bay chia tay rồi, ngược lại chẳng nghe nhắc nhổm gì đến lý do hai bay chia tay, sao vậy, Hạ Nghiêu cũng bởi vì không muốn dây dưa dằn vặt lẫn nhau với mày nên mới dứt khoát chia tay với mày hả?"

Vương Hạo đột nhiên rống lên một câu với Vương Hạo: “Nín."

Vương Hạo cong khóe môi, tiếp tục uống một ngụm rượu: “Đến bản thân mày còn làm không xong kìa, bây giờ mày vẫn còn đợi Hạ Nghiêu quay đầu tìm mày hả?"

Chu Độ siết chặt bàn tay thành quyền, hắn mím môi không nói.

“Thế nhưng theo tao thấy thì Hạ Nghiêu căn bản chẳng thích mày nữa rồi."

Chu Độ nắm lấy cổ áo Vương Hạo, hung hăng trừng cậu ta.

“Mày muốn đánh tao chứ gì, đến đây!"

Chu Độ thế nhưng lại đưa tay móc điện thoại ở trong túi Vương Hạo ra, “Không phải mày khích tao đấm mày vào cú để mày thoải mái chút sao." Chu Độ quơ quơ điện thoại trên tay, sau đó bấm gọi cho Trương Dương.

“Mày làm cái gì!" Vương Hạo giơ tay muốn giựt lại, lại bị Chu Độ cản lại.

Điện thoại chỉ mới vang có một tiếng đã được Trương Dương bắt mắt, Chu Độ cầm điện thoại đưa ra xa, Vương Hạo không ngừng xông tới Chu Độ rống: “Mày buông ra, trả điện thoại lại cho tao."

Người ở đâu bên kia không lên tiếng nghe âm thanh của Vương Hạo, Vương Hạo vung tay qua, điện thoại liền rớt xuống đất, màn hình vỡ nát ngay tại chỗ.

Chu Độ khom lưng nhặt điện thoại lên, rồi nhét nó trở lại trong túi Vương Hạo.

“Nếu mày luyến tiếc nó thì nói rõ ràng cho nó biết đi, rồi hai người cùng nhau trao đổi cách giải quyết, nếu không thì có say chết ở quán bar cũng chẳng có tác dụng gì."

Vương Hạo đờ người nhìn ly rượu, đột nhiên nhẹ giọng mở miệng hỏi một câu: “Chu Độ, mày không sợ sao?"

“Sợ cái gì?"

“Năm đó lúc mày cùng một chỗ với Hạ Nghiêu, mày từng nói, tại sao hai thằng con trai lại không thể ở bên nhau. Tao cảm thấy mày rất ngu, hai thằng con trai làm sao có thể ở bên nhau được chứ, điều này căn bản chẳng hợp với lẽ thường, sẽ bị mọi người chỉ trích."

“Chỉ trích? Lẽ thường?" Chu Độ thờ ơ cong khóe môi: “Mấy cái này liên quan gì đến tao, sao lại phải đến ý đến ý kiến của người khác, lẽ nào những chuyện bọn họ cảm thấy không hợp lẽ thường thì tao không được làm sao? Tao cứ làm đấy, chỉ trích thì sao, bọn họ dám thì đến trước mặt tao nói nè, tao đập chết lũ đó."

“Vậy bố mẹ mày thì sao, ý kiến của bố mẹ mày mày cũng không quan tâm ư?"

Chu Độ cúi đầu nhìn mấy ngón tay của mình, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói: “Buổi tối hôm trước khi đi đến trường đại học báo danh tao đã ngã bài với bố mẹ rồi, tao nói tao thích Hạ Nghiêu."

Vương Hạo dường như không thể tin được trợn to hai mắt.

“Bố, bố mày không đập mày hả?"

Chu Độ như không chuyện gì to tát lắm cười cười nói: “Bị một cái tát, mẹ tao cản lại." Chu Độ đem ly rượu một hơi uống hết, sau đó lại đổ thêm ly nữa.

“Lúc đó tao chỉ nghĩ, cho dù bị đập, tao vẫn muốn ở bên Hạ Nghiêu. Dù sao bố tao cũng không thể đập chết tao được, dù chỉ còn một hơi thở, tao cũng muốn nói với bố mẹ, tao thích Hạ Nghiêu, tao muốn ở bên cậu ấy cả đời này." Chu Độ chậm rãi siết chặt lòng bàn tay.

Vương Hạo nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích.

“Lúc đó mẹ tao nói, tao thích ai là tự do của tao. Giống như việc học vậy, quyết định của tao lúc đó với những thứ tao làm thì tao phải tự chịu trách nhiệm cho những kết quả của những việc đó, chỉ cần sau này không khóc không nháo nói hối hận, vậy thì mẹ tao sẽ không quan tâm nữa."

Vương Hạo mấp máy môi, như muốn nói gì đó.

Chu Độ nói tiếp: “Thế nhưng tao không ngờ Hạ Nghiêu lại nói lời chia tay với tao." Hắn cười khổ một tiếng: “Khi đó tao vô cùng hận cậu ấy mày có biết không? Một hai năm sau đó, ngày nào tao cũng suy nghĩ, thế nhưng lại nghĩ thông. Sau này tao lại vô cùng nhớ cậu ấy, cho nên bán mạng kiếm tiền, tao muốn lúc cậu ấy gặp lại tao sẽ hối hận với lựa chọn khi đó của cậu ấy."

“Thế nhưng đến khi gặp lại cậu ấy, chỉ cần một ánh mắt, mấy cái thứ yêu hận mấy cái thứ hối hận gì gì đó trong lòng tao đều bị tao vứt hết ra sau đầu. Tao chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là muốn ôm lấy cậu."

Chu Độ tiếp tục uống một ly rượu nữa, yết hầu chuyển động lên xuống, “Tao không biết rốt cuộc phần tình cảm mày dành cho Trương Dương là gì, nếu như giống tao, cũng muốn ở bên nó cả đời. Vậy thì mày đi nói chuyện với bố mẹ mày đi, chỉ cần mày không hối hận, cho dù bị đánh đến chỉ còn một hơi thở, cũng là hai đứa bay cùng nhau đối mặt, ít nhất, Trương Dương và mày sẽ không phải chia tay."

Vương Hạo yên lặng nghe hết những lời Chu Độ, định rót cho mình ly nữa, cánh tay lại bị người kéo lại.

“Em uống đủ rồi." Bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc, Vương Hạo cũng không quay đầy lại, lồng ngực người nọ dán lên lưng cậu ta, hơi thở thân quen làm Vương Hạo trong tích tắc đã nhận ra là ai.

Trương Dường giật lấy ly rượu trong tay Vương Hạo, cậu ta gật đầu với Chu Độ, sau đó ôm lấy thắt lưng Vương Hạo dìu cậu ta đứng lên.

Vương Hạo đứng lên có chút lảo đảo, Chu Độ khoát khoát tay với hai người bọn họ nói: “Mày đưa nó về đi, tửu lượng cứt cho mà cũng bày đặt mượn rượu giải sầu."

“Mày cũng uống ít thôi." Trương Dương nhắc Chu Độ một câu.

“Nhiều chuyện." Chu Độ quay đầu đi, không thèm quan tâm đến hai tên kia nữa.

Trương Dương nửa ôm dìu Vương Hạo ra khỏi quán bar.

Chu Độ ngoắc tay với nhân viên quầy bar, nói mang lên thêm chai nữa, hắn một mình chậm rãi uống.

Quán bar vào buổi tối vẫn luôn náo nhiệt, soái ca mỹ nữ đến bắt chuyện với Chu Độ cứ hết người này đi người kia tới, hắn lại chẳng lên tiếng, một mình uống rượu.

Đợi đến dạ dạy bắt đầu âm ỉ khó chịu, hắn mới vịn quầy bar lảo đảo đứng lên. Thế nhưng người còn chưa đứng vững, lại té ngồi xuống ghế.

Nhân viên quầy bar khá tốt, vội vàng đỡ hắn nói: “Anh ơi, anh như vậy rồi thì nên gọi điện kêu bạn anh đến đón anh đi."

“Đón tôi?" Chu Độ mắt say lờ đờ nhìn quầy bar, cười cười nói: “Không có ai đến đón tôi đâu, tôi chỉ có một mình thôi, tôi không giống cái thằng Vương Hạo kia, chẳng có ai đến đón cả, Trương Dương theo mùi tìm được đến đây, tôi cho dù mang dâng tận cửa, người ta cũng không thèm liếc tôi một cái."

Nhân viên quầy bar thấy Chu Độ bắt đầu đầu nói một đằng đuôi nói một nẻo, thở dài nói: “Nếu không thì vầy đi, anh đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp anh gọi xe, đưa anh về nhà được không?"

“Điện thoại?" Chu Độ như mới sực nhớ ra, sờ sờ túi mình, móc điện thoại ra.

“Đúng rồi, tôi nên gọi điện cho cậu ấy." Hắn tự lẩm bẩm: “Tôi phải nói với cậu ấy, tôi hối hận rồi, tôi không đồng ý chia tay." Hắn lẩm bẩm nói, ngón tay run rẩy bấm vào danh bạ trên điện thoại.

Hắn nhìn “Cỏ nhai lại" trên màn hình hồi lâu, đột nhiên nở một nụ cười dịu dàng, sau đó gọi đến số điện thoại của người nọ.

“Anh hối hận rồi, em đến dẫn anh về có được không?"

Hạ Nghiêu siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, trái tim đột nhiên nhói lên.

Chu Độ chỉ nói mãi duy nhất một câu “Anh không đồng ý chia tay, anh hối hận rồi." Nhân viên quầy bar không nhìn nổi nữa,vì vậy cầm lấy điện thoại của Chu Độ, thông báo địa chỉ với Hạ Nghiêu ở đầu bên kia, để cậu nhanh chóng đến nhận người về.

Hạ Nghiêu vừa mới dỗ Hạ Dương Dương ngủ, cậu cầm lấy điện thoại với ví tiền ở trên bàn, đi vào phòng Hạ Dương Dương, hôn một cái lên trán thằng bé, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đêm hè cũng chẳng mát mẻ hơn là mấy, khí thải từ đuôi xe hòa lẫn với mùi nhựa đường làm sinh ra một mùi đặc biệt chỉ có vào những đêm hè ở thành phố hiện đại.

Lúc Hạ Nghiêu đỡ Chu Độ lên lầu, người nọ đã say đến chẳng còn biết gì nữa.

Cậu khó khăn đỡ lấy Chu Độ, dìu hắn vào phòng mình.

Hạ Nghiêu đặt Chu Độ xuống giường mình, định đi lấy khăn lông giúp hắn lau mồ hôi. Thế nhưng cậu vừa rời khỏi bên cạnh Chu Độ, Chu Độ đột nhiên đưa tay kéo lấy Hạ Nghiêu vào trong lồng ngực.

“Em đừng đi." Đôi môi hắn nhẹ nhãng lướt qua vành tai Hạ Nghiêu: “Anh xin em." Đây là lần đầu tiên Chu Độ lộ ra sự yếu đuối như vậy, cánh tay ôm lấy Hạ Nghiêu ngày càng siết chặt.

Hạ Nghiêu hơi ngẩng đầu lên, đối mắt với Chu Độ, cậu nghẹn ngào, khó khăn mở miệng nói: “Không phải anh nói, anh không muốn nhìn thấy em nữa sao, em…"

Lời Hạ Nghiêu còn chưa hết, Chu Độ chợt hôn lên môi Hạ Nghiêu, lật người đè cậu xuống dưới.

Hơi thở của Chu Độ đầy mùi rượu, nhấn chìm cả người Hạ Nghiêu.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại