Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
Chương 52
Lúc Hạ Nghiêu về nhà lấy tiền rồi lại chạy đến bệnh viện lần nữa, Triệu Văn Hoa vậy mà đã thay cậu nộp viện phí.
“Tôi cảm thấy bây giờ cậu chẳng có tí năng lực nào để thanh toán tiền viện phí cho mẹ mình." Triệu Văn Hoa thản nhiên nói: “Hoặc là cậu có thể đi tìm cái thằng kia, ừ, nói thế nào nhỉ, bạn trai nhỏ? Để nó trả tiền viện phí cho mẹ cậu?"
“Không biết sau khi mẹ cậu biết được chuyện này thì sẽ có thái độ như nào nhỉ, bà ấy sẽ để cho con trai của mình đi cầu xin một thằng con trai khác trả tiền viện phí giúp mình sao?" Câu nói cuối cùng của Triệu Văn Hoa cực kỳ mỉa mai.
Hạ Nghiêu bởi vì tức giận, siết chặt bàn tay thành đấm.
“Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?" Cậu gầm nhẹ một tiếng ở trong cổ họng.
Triệu Văn Hoa thở dài, đứng bên cạnh Hạ Nghiêu nói với cậu: “Tôi chẳng muốn làm cái gì hết, tôi với mẹ cậu tuy rằng không có kết hôn, thế nhưng tình cảm thì vẫn có. Bây giờ bà ấy xảy ra chuyện, tôi không thể không dòm ngó tới được."
Ánh đèn trắng ảm đạm trong bệnh viện hắt lên bờ vai gầy gò của Hạ Nghiêu, cậu nhìn chằm cái bóng của Triệu Văn Hóa được phản chiếu bên chân, tức giận trong lòng cuồn cuộn từng cơn.
Thế nhưng cậu không thể, cậu không còn sức lực nói một tiếng cút với ông ta nữa. Quả thật giống như những gì Triệu Văn Hoa nói, thật ra cậu có thể đi tìm Chu Độ, đi tìm bố mẹ Chu độ giúp đỡ mình trong lúc khó khăn này. Thế nhưng nếu như bị mẹ biết quan hệ giữa cậu và Chu Độ, bà ấy có phải sẽ từ chối nhận sự giúp đỡ của gia đình Chu Độ hay không?
Hạ Nghiêu thật sự rất sợ, cậu sợ mẹ mình sẽ vẫn khăng khăng như đời trước, cậu sợ ở trong tình huống như thế này bị mẹ biết được quan hệ giữa mình và Chu Độ, có phải mẹ sẽ lại bắt cậu làm ra một lựa chọn không thể quay đầu lại nữa hay không.
Triệu Văn Hoa giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Hạ Nghiêu nói: “Từ lúc xuống máy bay đến giờ đến nước cậu cũng chưa uống một ngụm nào, mẹ cậu xảy ra chuyện rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo cậu không được ngã xuống, sau này mẹ cậu chỉ có thể dựa vào cậu thôi."
Những lời này của Triệu Văn Hoa đâm thẳng vào tim cậu, cậu chậm rãi nuốt lại tức giận trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Văn Hoa, khó khăn mở miệng nói một tiếng cảm ơn.
Triệu Văn Hoa lắc đầu, đi ngang qua cọ vào vai Hạ Nghiêu.
“Tôi dẫn cậu đi ăn chút gì."
Sau khi dẫn Hạ Nghiêu đi ăn chút gì ông ta liền một mình đi tìm khách sạn, Hạ Nghiêu vốn tính ở lại bệnh viện, thế nhưng bác sĩ lại bảo cậu về nhà nghỉ ngơi đi.
“Bây giờ cậu ở bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, tình trạng của mẹ cậu hiện giờ không thể vào thăm, phòng chăm sóc đặc biệt lúc nào cũng có bác sĩ ý tá túc trực, cậu về nhà đợi đi, sáng mai đến đây sớm chút là được."
Hạ Nghiêu nói tiếng cảm ơn với bác sĩ, cuối cùng vẫn nghe lời khuyên của ông ấy trở về nhà.
Thế nhưng khi nằm trên giường trong phòng mình, Hạ Nghiêu lại cảm thấy chẳng có một tia buồn ngủ nào.
Cậu cầm điện thoại lên, mở danh bạ tìm tên của Chu Độ, gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ ấy thật lâu.
Lâu đến nỗi hai mắt bắt đầu cay, cậu mới chầm chậm nhắm hai mắt lại.
“Chu Độ, em phải làm sao đây." Hạ Nghiêu ôm điện thoại trong lồng ngực, khẽ lẩm bẩm.
Sáng hôm sau, trời vẫn chưa sáng. Hạ Nghiêu thu thập đồ đạc qua loa, rồi đi đến bệnh viện.
Bởi vì thức đêm, đôi mắt mang theo một vài tia máu. Bệnh viện sáng sớm vô cùng yên tĩnh, Hạ Nghiêu chẳng có tâm trạng ăn sáng, thuận tay mua một ly sữa đậu nành, uống được vài ngụm rồi vứt nó vào thùng rác kế bên.
Tiền trên người cậu bây giờ chẳng nhiều, may mắn tiền để dành trong nhà mẹ đã từng nói qua với cậu, thế nhưng với chỉ chút tiền này, Hạ Nghiêu chẳng biết có thể chống đỡ được đến bao lâu.
Ý tá trực ban ở bệnh viện đang chuẩn bị đổi ca với đồng nghiệp, sau khi nhìn thấy Hạ Nghiêu gật đầu chào hỏi với cậu.
“Tình trạng mẹ em không tệ lắm." Cô nhàn nhạt cười với Hạ Nghiêu lắm, “Em không cần lo lắng đâu, tối qua đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi, trị liệu sau này chắc không có vấn đề gì đâu."
“Cảm ơn." Hạ Nghiêu nghe thấy chị y tá nói mấy lời an ủi mình, nói một tiếng cảm ơn tử tận đáy lòng.
“Không có gì, một chút nữa bác sĩ lên ca, em có thể ông ấy thử xem có thể vào thăm được chưa." Chị y tá sau khi dặn dò Hạ Nghiêu, liền tan ca.
Hạ Nghiêu ngồi đợi ở bên ngoài phòng bệnh, đợi bác sĩ lên ca, lúc này Hạ Nghiêu mới bước lên hỏi thăm tình hình của mẹ mình.
Bác sĩ gọi Hạ Nghiêu đến phòng làm việc của mình, nhìn gương mặt non nớt của cậu, vì vậy hỏi: “Cái người ngày hôm qua là bố cháu phải không, hôm nay không đến hả?"
Hạ Nghiêu sửng sốt một chút, không biết phải trả lời câu hỏi của bác sĩ thế nào, chỉ có thể nói: “Ông ấy có việc, có việc gì ngài đều có thể nói với cháu, cháu đã trưởng thành rồi."
Bác sĩ cười khẽ một tiếng: “Mẹ cháy đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi, chiều nay cháu đến thăm đi." Bác sĩ nói xong những lời này liền đi làm việc của mình.
Hạ Nghiêu vẫn túc trực ở ngoài phòng bệnh như cũ, khoảng hơn 9 giờ Triệu Văn Hoa mới qua bệnh viện.
Chắc trước đó ông ta đã đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình huống cụ thể, đợi lúc ông ta đến bệnh Hạ Nghiêu, mở miệng nói với cậu: “Mẹ cậu đã qua thời nguy hiểm rồi, cậu không cần lo lắng."
Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ừ một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Triệu Văn Hoa ngồi xuống bên cạnh cậu nói tiếp: “Tình huống này của mẹ cậu, vẫn còn phải tiến hành phẫu thuật lần nữa."
Hạ Nghiêu vội vàng quay đầu lo lắng nhìn Triệu Văn Hoa.
“Việc này cậu không cần lo, là phẫu thuật cấy da, tôi đã thương lượng với bác sĩ điều trị chính cho mẹ cậu rồi, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ chuyển mẹ cậu đến bệnh viện ở thành phố B. Tôi có quen biết với một bệnh tư nhân có cơ sở vật chất khá tốt ở thành phố B, nếu không khi cậu đi học, không thể để một mình mẹ cậu ở đây được."
“Tôi…" Hạ Nghiêu chuẩn bị lên tiếng, Triệu Văn Hoa cắt ngang cậu nói tiếp.
“Tôi biết cậu muốn nói gì, cậu muốn bỏ học, tiếp tục ngồi đây đợi mẹ cậu bình phục sao? Đầu tiên không nói đến tôi có đồng ý hay không, cậu cảm thấy sau khi mẹ cậu tỉnh lại sẽ đồng ý với cách làm này của cậu sao?"
Hạ Nghiêu nghe thấy những lời này của Triệu Văn Hoa lại lặng lẽ ngậm miệng lại.
Triệu Văn Hoa nhìn gò má con trai mình, lại thở dài nói: “Tôi biết, cậu cảm thấy tiêu tiền của tôi rất là không thoải mái có đúng không? Như vậy đi, số tiền này tôi sẽ không cho không cậu, sau khi cậu tốt nghiệp rồi từ từ trả lại cho tôi, đương nhiên, chúng ta ít hay nhiều đều có quan hệ máu mủ, tôi sẽ không tính tiền lãi, việc bây giờ cậu cần làm là học hành đàng hoàng, sau này tìm một công việc tốt, cho mẹ cậu một hoàn cảnh sống tốt."
Hạ Nghiêu không nghĩ tới Triệu Văn Hoa sẽ nói với mình những lời này, cậu cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau cùng nói một tiếng cảm ơn với ông ta.
Triệu Văn Hoa thở dài, vỗ vỗ bả vai Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu không thể không thừa nhận, lần này Triệu Văn Hoa quả thật giúp đỡ cậu rất nhiều. Cậu vẫn rất ghét người đàn ông trước mặt này, thế nhưng cậu lại có chút cảm kích việc lần này ông ta cứu mẹ cậu.
Buổi chiều Hạ Nghiêu cùng với Triệu Văn Hoa bước vào trong phòng bệnh, mẹ Hạ vẫn còn hôn mê như cũ. Hạ Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, trong lòng lại quặn lên từng cơn đau.
Nếu lúc đó cậu chịu nói cho mẹ về việc mình trở về, nếu như mẹ biết mình sẽ trở về, chắc chắc sẽ đi đón cậu, như vậy sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Thế nhưng trong lòng Hạ Nghiệu lại rất rõ ràng, cho dù hôm đó mẹ không xảy ra chuyện, nếu bà cứ tiếp tục cực khổ kiếm tiền chắt chiu từng đồng như vậy, sẽ có một ngày nào đó xảy ra chuyện thôi.
Nói cho cùng cũng là do cậu vô dụng, sống lại lần nữa thì sao chứ, cậu vẫn không thể thay đổi cuộc sống của mẹ.
Thời gian thăm rất ngắn, sau khi Hạ Nghiêu ra khỏi phòng bệnh, tâm trạng vẫn luôn suy sụp.
Triệu Văn Hoa sau khi nghe xong điện thoại nói với Hạ Nghiêu ông ta phải về thành phố B một chuyến, còn để lại một tấm danh thiếp in số điện thoại của mình.
Hạ Nghiêu rất muốn từ chối, nhưng cậu không làm vậy. Cậu biết, lúc này cậu chỉ thể nhận sự giúp đỡ của Triệu Văn Hoa.
Cậu vốn cho rằng Triệu Văn Hoa sẽ lợi dụng cơ hội này mà đề ra một số yêu cậu gì đó, ví dụ như bắt cậu nhận lại ông ta làm bố. Thế nhưng điều làm cho Hạ Nghiêu không nghĩ tới chính là, Triệu Văn Hoa vậy mà chẳng nói gì.
Tối đó lúc Hạ Nghiêu trở về nhà nhận được điện thoại của Chu Độ.
Giọng nói của Chu Độ ở đầu bên kia có chút khàn khàn, bàn tay cầm điện thoại của Hạ Nghiêu thả lỏng rồi lại siết chặt, lưỡng lự không biết có nói cho Chu Độ về tình trạng của mẹ mình.
Giọng nói của Chu Độ ở trong điện thoại có vẻ rất mệt mỏi: “Hạ Nghiêu, bà anh có lẽ sắp không được rồi."
Trái tim Hạ Nghiêu nhói lên: “Sao lại như vậy?"
Chu Độ dừng lại một chút nói: “Tuổi lớn rồi, sẽ luôn có một ngày phải rời đi. Anh bây giờ rất khó chịu, anh rất muốn gặp em."
Viền mắt Hạ Nghiêu lập tức nóng lên: “Chu Độ, em cũng rất muốn gặp anh." Cậu cuộn người lại trong chăn, nhỏ giọng nói với Chu Độ ở đầu bên kia.
Lúc Triệu Văn Hoa từ thành phố B quay lại, dẫn theo một đội ngũ y bác sĩ, trực tiếp đi gặp gỡ bác sĩ trị liệu chính cho mẹ Hạ.
Hạ Nghiêu lúc này mới biết thì ra hai ngày nay ở thành phố B ông ta đã liên hệ với bệnh viện kia, tâm trạng cậu vô cùng phức tạp.
Cơ sở vật chất của bệnh viện ở thành phố B tốt hơn thành phố H rất nhiều, ở trong bệnh viện còn có phòng ngủ độc lập để cậu có thể ở lại, như vậy buổi tối không cần phải lại chạy về trường đại học.
Sau khi Triệu Văn Hoa trở về thành phố B, thì không thường xuyên đến bệnh viện nữa.
Hạ Nghiêu lại cảm thấy ông ta không đến ngược lại làm cho cậu thoải mái hơn một chút, bởi vì bây giờ cậu thật sự không biết bản thân mình phải đối mặt với Triệu Văn Hoa như thế nào.
Cậu cũng không có cách nào xem Triệu Văn Hoa như là không khí nữa, nhưng cũng không có cách nào xem ông ta như là người thân của mình.
Thế nhưng Triệu Văn Hoa không tới, bà xã của ông lại tới rồi.
Hạ Nghiêu kiềm chế tâm trạng của mình, cậu biết Triệu Văn Hoa cùng với người phụ nữ sang trọng quý phái này là người một nhà, cậu bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức tự nhủ với bản thân, đối xử với Triệu Văn Hoa như một nhà từ thiện là được.
Căn tin của bệnh viện tư này có đến mấy tầng, vợ Triệu Văn Hoa – Vương Vũ Đình dẫn Hạ Nghiêu lên một quán cà phê ở tầng 3.
Hai tay Hạ Nghiêu đặt trên đùi, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ly cà phê bốc hơi nóng trước mặt. Mười ngón tay cậu nắm chặt lấy nhau, trầm mặc không lên tiếng.
Vương Vũ Đình nhìn bộ dáng này của Hạ Nghiêu, nở một nụ cười dịu dàng với cậu nói: “Nếu không phải bây giờ mẹ cậu vẫn còn nằm trong phòng bệnh, tôi nghĩ chắc cậu cũng chẳng muốn cùng tôi uống ly cà phê này."
Hạ Nghiêu mím môi không nói.
Vương Vũ Đình thở dài nói: “Mẹ câu chắc đã nói rõ ràng cho cậu biết về chuyện cũ của những năm trước rồi, tôi biết trong lòng cậu vô cùng hận tôi, thế nhưng tôi đối với bố cậu…"
“Triệu phu nhân." Hạ Nghiêu đột nhiên lên tiếng cắt ngang bà ta nói: “Tôi không có bố gì cả, hy vọng bà có thể nhớ cho chuyện này."
Vương Vũ Đình nghe cậu nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại dán bên khóe miệng nụ cười dịu dàng lúc nãy.
“Sao cậu lại nói mấy lời trẻ con như vậy, cho dù cậu không muốn thừa nhận, ông ấy vĩnh viễn là bố của cậu."
Lời này của Vương Vũ Đình, lại châm lên ngọn lửa tức giận trong lòng Hạ Nghiêu.
“Tôi cảm thấy bây giờ cậu chẳng có tí năng lực nào để thanh toán tiền viện phí cho mẹ mình." Triệu Văn Hoa thản nhiên nói: “Hoặc là cậu có thể đi tìm cái thằng kia, ừ, nói thế nào nhỉ, bạn trai nhỏ? Để nó trả tiền viện phí cho mẹ cậu?"
“Không biết sau khi mẹ cậu biết được chuyện này thì sẽ có thái độ như nào nhỉ, bà ấy sẽ để cho con trai của mình đi cầu xin một thằng con trai khác trả tiền viện phí giúp mình sao?" Câu nói cuối cùng của Triệu Văn Hoa cực kỳ mỉa mai.
Hạ Nghiêu bởi vì tức giận, siết chặt bàn tay thành đấm.
“Rốt cuộc ông muốn làm cái gì?" Cậu gầm nhẹ một tiếng ở trong cổ họng.
Triệu Văn Hoa thở dài, đứng bên cạnh Hạ Nghiêu nói với cậu: “Tôi chẳng muốn làm cái gì hết, tôi với mẹ cậu tuy rằng không có kết hôn, thế nhưng tình cảm thì vẫn có. Bây giờ bà ấy xảy ra chuyện, tôi không thể không dòm ngó tới được."
Ánh đèn trắng ảm đạm trong bệnh viện hắt lên bờ vai gầy gò của Hạ Nghiêu, cậu nhìn chằm cái bóng của Triệu Văn Hóa được phản chiếu bên chân, tức giận trong lòng cuồn cuộn từng cơn.
Thế nhưng cậu không thể, cậu không còn sức lực nói một tiếng cút với ông ta nữa. Quả thật giống như những gì Triệu Văn Hoa nói, thật ra cậu có thể đi tìm Chu Độ, đi tìm bố mẹ Chu độ giúp đỡ mình trong lúc khó khăn này. Thế nhưng nếu như bị mẹ biết quan hệ giữa cậu và Chu Độ, bà ấy có phải sẽ từ chối nhận sự giúp đỡ của gia đình Chu Độ hay không?
Hạ Nghiêu thật sự rất sợ, cậu sợ mẹ mình sẽ vẫn khăng khăng như đời trước, cậu sợ ở trong tình huống như thế này bị mẹ biết được quan hệ giữa mình và Chu Độ, có phải mẹ sẽ lại bắt cậu làm ra một lựa chọn không thể quay đầu lại nữa hay không.
Triệu Văn Hoa giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Hạ Nghiêu nói: “Từ lúc xuống máy bay đến giờ đến nước cậu cũng chưa uống một ngụm nào, mẹ cậu xảy ra chuyện rồi, việc quan trọng nhất bây giờ là phải đảm bảo cậu không được ngã xuống, sau này mẹ cậu chỉ có thể dựa vào cậu thôi."
Những lời này của Triệu Văn Hoa đâm thẳng vào tim cậu, cậu chậm rãi nuốt lại tức giận trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Triệu Văn Hoa, khó khăn mở miệng nói một tiếng cảm ơn.
Triệu Văn Hoa lắc đầu, đi ngang qua cọ vào vai Hạ Nghiêu.
“Tôi dẫn cậu đi ăn chút gì."
Sau khi dẫn Hạ Nghiêu đi ăn chút gì ông ta liền một mình đi tìm khách sạn, Hạ Nghiêu vốn tính ở lại bệnh viện, thế nhưng bác sĩ lại bảo cậu về nhà nghỉ ngơi đi.
“Bây giờ cậu ở bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì, tình trạng của mẹ cậu hiện giờ không thể vào thăm, phòng chăm sóc đặc biệt lúc nào cũng có bác sĩ ý tá túc trực, cậu về nhà đợi đi, sáng mai đến đây sớm chút là được."
Hạ Nghiêu nói tiếng cảm ơn với bác sĩ, cuối cùng vẫn nghe lời khuyên của ông ấy trở về nhà.
Thế nhưng khi nằm trên giường trong phòng mình, Hạ Nghiêu lại cảm thấy chẳng có một tia buồn ngủ nào.
Cậu cầm điện thoại lên, mở danh bạ tìm tên của Chu Độ, gắt gao nhìn chằm chằm hai chữ ấy thật lâu.
Lâu đến nỗi hai mắt bắt đầu cay, cậu mới chầm chậm nhắm hai mắt lại.
“Chu Độ, em phải làm sao đây." Hạ Nghiêu ôm điện thoại trong lồng ngực, khẽ lẩm bẩm.
Sáng hôm sau, trời vẫn chưa sáng. Hạ Nghiêu thu thập đồ đạc qua loa, rồi đi đến bệnh viện.
Bởi vì thức đêm, đôi mắt mang theo một vài tia máu. Bệnh viện sáng sớm vô cùng yên tĩnh, Hạ Nghiêu chẳng có tâm trạng ăn sáng, thuận tay mua một ly sữa đậu nành, uống được vài ngụm rồi vứt nó vào thùng rác kế bên.
Tiền trên người cậu bây giờ chẳng nhiều, may mắn tiền để dành trong nhà mẹ đã từng nói qua với cậu, thế nhưng với chỉ chút tiền này, Hạ Nghiêu chẳng biết có thể chống đỡ được đến bao lâu.
Ý tá trực ban ở bệnh viện đang chuẩn bị đổi ca với đồng nghiệp, sau khi nhìn thấy Hạ Nghiêu gật đầu chào hỏi với cậu.
“Tình trạng mẹ em không tệ lắm." Cô nhàn nhạt cười với Hạ Nghiêu lắm, “Em không cần lo lắng đâu, tối qua đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi, trị liệu sau này chắc không có vấn đề gì đâu."
“Cảm ơn." Hạ Nghiêu nghe thấy chị y tá nói mấy lời an ủi mình, nói một tiếng cảm ơn tử tận đáy lòng.
“Không có gì, một chút nữa bác sĩ lên ca, em có thể ông ấy thử xem có thể vào thăm được chưa." Chị y tá sau khi dặn dò Hạ Nghiêu, liền tan ca.
Hạ Nghiêu ngồi đợi ở bên ngoài phòng bệnh, đợi bác sĩ lên ca, lúc này Hạ Nghiêu mới bước lên hỏi thăm tình hình của mẹ mình.
Bác sĩ gọi Hạ Nghiêu đến phòng làm việc của mình, nhìn gương mặt non nớt của cậu, vì vậy hỏi: “Cái người ngày hôm qua là bố cháu phải không, hôm nay không đến hả?"
Hạ Nghiêu sửng sốt một chút, không biết phải trả lời câu hỏi của bác sĩ thế nào, chỉ có thể nói: “Ông ấy có việc, có việc gì ngài đều có thể nói với cháu, cháu đã trưởng thành rồi."
Bác sĩ cười khẽ một tiếng: “Mẹ cháy đã qua thời kỳ nguy hiểm rồi, chiều nay cháu đến thăm đi." Bác sĩ nói xong những lời này liền đi làm việc của mình.
Hạ Nghiêu vẫn túc trực ở ngoài phòng bệnh như cũ, khoảng hơn 9 giờ Triệu Văn Hoa mới qua bệnh viện.
Chắc trước đó ông ta đã đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình huống cụ thể, đợi lúc ông ta đến bệnh Hạ Nghiêu, mở miệng nói với cậu: “Mẹ cậu đã qua thời nguy hiểm rồi, cậu không cần lo lắng."
Hạ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn ông ta, ừ một tiếng rồi không lên tiếng nữa.
Triệu Văn Hoa ngồi xuống bên cạnh cậu nói tiếp: “Tình huống này của mẹ cậu, vẫn còn phải tiến hành phẫu thuật lần nữa."
Hạ Nghiêu vội vàng quay đầu lo lắng nhìn Triệu Văn Hoa.
“Việc này cậu không cần lo, là phẫu thuật cấy da, tôi đã thương lượng với bác sĩ điều trị chính cho mẹ cậu rồi, nếu cậu đồng ý, tôi sẽ chuyển mẹ cậu đến bệnh viện ở thành phố B. Tôi có quen biết với một bệnh tư nhân có cơ sở vật chất khá tốt ở thành phố B, nếu không khi cậu đi học, không thể để một mình mẹ cậu ở đây được."
“Tôi…" Hạ Nghiêu chuẩn bị lên tiếng, Triệu Văn Hoa cắt ngang cậu nói tiếp.
“Tôi biết cậu muốn nói gì, cậu muốn bỏ học, tiếp tục ngồi đây đợi mẹ cậu bình phục sao? Đầu tiên không nói đến tôi có đồng ý hay không, cậu cảm thấy sau khi mẹ cậu tỉnh lại sẽ đồng ý với cách làm này của cậu sao?"
Hạ Nghiêu nghe thấy những lời này của Triệu Văn Hoa lại lặng lẽ ngậm miệng lại.
Triệu Văn Hoa nhìn gò má con trai mình, lại thở dài nói: “Tôi biết, cậu cảm thấy tiêu tiền của tôi rất là không thoải mái có đúng không? Như vậy đi, số tiền này tôi sẽ không cho không cậu, sau khi cậu tốt nghiệp rồi từ từ trả lại cho tôi, đương nhiên, chúng ta ít hay nhiều đều có quan hệ máu mủ, tôi sẽ không tính tiền lãi, việc bây giờ cậu cần làm là học hành đàng hoàng, sau này tìm một công việc tốt, cho mẹ cậu một hoàn cảnh sống tốt."
Hạ Nghiêu không nghĩ tới Triệu Văn Hoa sẽ nói với mình những lời này, cậu cúi đầu trầm mặc hồi lâu, sau cùng nói một tiếng cảm ơn với ông ta.
Triệu Văn Hoa thở dài, vỗ vỗ bả vai Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu không thể không thừa nhận, lần này Triệu Văn Hoa quả thật giúp đỡ cậu rất nhiều. Cậu vẫn rất ghét người đàn ông trước mặt này, thế nhưng cậu lại có chút cảm kích việc lần này ông ta cứu mẹ cậu.
Buổi chiều Hạ Nghiêu cùng với Triệu Văn Hoa bước vào trong phòng bệnh, mẹ Hạ vẫn còn hôn mê như cũ. Hạ Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ này của mẹ, trong lòng lại quặn lên từng cơn đau.
Nếu lúc đó cậu chịu nói cho mẹ về việc mình trở về, nếu như mẹ biết mình sẽ trở về, chắc chắc sẽ đi đón cậu, như vậy sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.
Thế nhưng trong lòng Hạ Nghiệu lại rất rõ ràng, cho dù hôm đó mẹ không xảy ra chuyện, nếu bà cứ tiếp tục cực khổ kiếm tiền chắt chiu từng đồng như vậy, sẽ có một ngày nào đó xảy ra chuyện thôi.
Nói cho cùng cũng là do cậu vô dụng, sống lại lần nữa thì sao chứ, cậu vẫn không thể thay đổi cuộc sống của mẹ.
Thời gian thăm rất ngắn, sau khi Hạ Nghiêu ra khỏi phòng bệnh, tâm trạng vẫn luôn suy sụp.
Triệu Văn Hoa sau khi nghe xong điện thoại nói với Hạ Nghiêu ông ta phải về thành phố B một chuyến, còn để lại một tấm danh thiếp in số điện thoại của mình.
Hạ Nghiêu rất muốn từ chối, nhưng cậu không làm vậy. Cậu biết, lúc này cậu chỉ thể nhận sự giúp đỡ của Triệu Văn Hoa.
Cậu vốn cho rằng Triệu Văn Hoa sẽ lợi dụng cơ hội này mà đề ra một số yêu cậu gì đó, ví dụ như bắt cậu nhận lại ông ta làm bố. Thế nhưng điều làm cho Hạ Nghiêu không nghĩ tới chính là, Triệu Văn Hoa vậy mà chẳng nói gì.
Tối đó lúc Hạ Nghiêu trở về nhà nhận được điện thoại của Chu Độ.
Giọng nói của Chu Độ ở đầu bên kia có chút khàn khàn, bàn tay cầm điện thoại của Hạ Nghiêu thả lỏng rồi lại siết chặt, lưỡng lự không biết có nói cho Chu Độ về tình trạng của mẹ mình.
Giọng nói của Chu Độ ở trong điện thoại có vẻ rất mệt mỏi: “Hạ Nghiêu, bà anh có lẽ sắp không được rồi."
Trái tim Hạ Nghiêu nhói lên: “Sao lại như vậy?"
Chu Độ dừng lại một chút nói: “Tuổi lớn rồi, sẽ luôn có một ngày phải rời đi. Anh bây giờ rất khó chịu, anh rất muốn gặp em."
Viền mắt Hạ Nghiêu lập tức nóng lên: “Chu Độ, em cũng rất muốn gặp anh." Cậu cuộn người lại trong chăn, nhỏ giọng nói với Chu Độ ở đầu bên kia.
Lúc Triệu Văn Hoa từ thành phố B quay lại, dẫn theo một đội ngũ y bác sĩ, trực tiếp đi gặp gỡ bác sĩ trị liệu chính cho mẹ Hạ.
Hạ Nghiêu lúc này mới biết thì ra hai ngày nay ở thành phố B ông ta đã liên hệ với bệnh viện kia, tâm trạng cậu vô cùng phức tạp.
Cơ sở vật chất của bệnh viện ở thành phố B tốt hơn thành phố H rất nhiều, ở trong bệnh viện còn có phòng ngủ độc lập để cậu có thể ở lại, như vậy buổi tối không cần phải lại chạy về trường đại học.
Sau khi Triệu Văn Hoa trở về thành phố B, thì không thường xuyên đến bệnh viện nữa.
Hạ Nghiêu lại cảm thấy ông ta không đến ngược lại làm cho cậu thoải mái hơn một chút, bởi vì bây giờ cậu thật sự không biết bản thân mình phải đối mặt với Triệu Văn Hoa như thế nào.
Cậu cũng không có cách nào xem Triệu Văn Hoa như là không khí nữa, nhưng cũng không có cách nào xem ông ta như là người thân của mình.
Thế nhưng Triệu Văn Hoa không tới, bà xã của ông lại tới rồi.
Hạ Nghiêu kiềm chế tâm trạng của mình, cậu biết Triệu Văn Hoa cùng với người phụ nữ sang trọng quý phái này là người một nhà, cậu bây giờ chỉ có thể cố gắng hết sức tự nhủ với bản thân, đối xử với Triệu Văn Hoa như một nhà từ thiện là được.
Căn tin của bệnh viện tư này có đến mấy tầng, vợ Triệu Văn Hoa – Vương Vũ Đình dẫn Hạ Nghiêu lên một quán cà phê ở tầng 3.
Hai tay Hạ Nghiêu đặt trên đùi, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm ly cà phê bốc hơi nóng trước mặt. Mười ngón tay cậu nắm chặt lấy nhau, trầm mặc không lên tiếng.
Vương Vũ Đình nhìn bộ dáng này của Hạ Nghiêu, nở một nụ cười dịu dàng với cậu nói: “Nếu không phải bây giờ mẹ cậu vẫn còn nằm trong phòng bệnh, tôi nghĩ chắc cậu cũng chẳng muốn cùng tôi uống ly cà phê này."
Hạ Nghiêu mím môi không nói.
Vương Vũ Đình thở dài nói: “Mẹ câu chắc đã nói rõ ràng cho cậu biết về chuyện cũ của những năm trước rồi, tôi biết trong lòng cậu vô cùng hận tôi, thế nhưng tôi đối với bố cậu…"
“Triệu phu nhân." Hạ Nghiêu đột nhiên lên tiếng cắt ngang bà ta nói: “Tôi không có bố gì cả, hy vọng bà có thể nhớ cho chuyện này."
Vương Vũ Đình nghe cậu nói vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại dán bên khóe miệng nụ cười dịu dàng lúc nãy.
“Sao cậu lại nói mấy lời trẻ con như vậy, cho dù cậu không muốn thừa nhận, ông ấy vĩnh viễn là bố của cậu."
Lời này của Vương Vũ Đình, lại châm lên ngọn lửa tức giận trong lòng Hạ Nghiêu.
Tác giả :
Giang Tâm Tiểu Chu