Vợ Luôn Nghĩ Tôi Không Yêu Em Ấy
Chương 49
Chu Độ siết chặt chiếc điện thoại trong tay, hắn hít sâu một hơi, sau đó bấm vào số điện thoại của Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu lúc này vừa đến cổng trường, cậu nhìn màn hình hiện cuộc gọi đến, chân mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn bấm vào nút trả lời.
“Anh ở cửa phòng ngủ của em." Giọng nói của Chu Độ không mang theo chút ấm áp nào.
Cả người Hạ Nghiêu run lên.
Đợi đến lúc Hạ Nghiêu chạy đến dưới khu ký túc xá của mình, vừa nhìn liền thấy được Chu Độ đang đứng dưới lầu. Hắn đang đứng trước bảng thông báo ở trước khu ký túc xá, hai tay nhét túi quần, mặt không cảm xúc nhìn Hạ Nghiêu đang từ đằng xa bước tới.
Hạ Nghiêu đi đến bên cạnh Chu Độ, xoắn xít một hồi lâu mới mở miệng hỏi hắn: “Tại sao trễ thế này anh còn đến trường em?"
Lửa giận trong lòng Chu Độ đang đốt hắn đến sắp mất đi lý trí, thế nhưng nhớ tới tờ kiểm điểm hắn viết cho Hạ Nghiêu, hắn nuốt lại những lời nói gây tổn thương sắp tuôn ra khỏi miệng.
“Hôm nay là sinh nhật em." Hắn chậm rãi mở miệng nói.
Hạ Nghiêu sửng sốt, lúc này mới chợt nhận ra.
“Chu Độ." Hạ Nghiêu lập tức luống cuống, sinh viên xung quanh đi qua đi lại hiếu kỳ quan sát Chu Độ và Hạ Nghiêu.
“Em…" Hạ Nghiêu mấp máy môi, cậu không ngờ tới mình về trễ vậy mà lại bị Chu Độ bắt ngay tại trận, thế nhưng chỗ này lại không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, cậu chỉ có thể thấp giọng nói với Chu Độ: “Sau này chúng mình nói chuyện qua tin nhắn đi."
Chu Độ đang tức giận, hắn cúp tiết buổi tối, vô cùng vui vẻ chạy từ đầu bên này thành phố đến trường học Hạ Nghiêu, muốn cho cậu ấy một món quà sinh nhật bất ngờ. Hắn biết bản thân mình phải lý trí, tin tưởng Hạ Nghiêu. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn muốn một lời giải thích từ Hạ Nghiêu, vậy mà Hạ Nghiêu lại nói sau này nói tiếp.
“Được." Chu Độ cắn răng phun ra một chữ, sau đó chẳng thèm quay đầu lại rời khỏi trường học của Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng của Chu độ, cậu bận rộn cả một buổi tối, kỳ thực đã rất mệt rồi. Cậu chẳng hề muốn giấu diếm Chu Độ việc mình ra ngoài làm thêm, chỉ là cậu vẫn chưa tìm được cơ hội để nói với hắn, nhưng mà nhìn thấy bóng lưng cô độc rời đi của Chu độ, Hạ Nghiêu do dự một hồi, vẫn là bất chấp đuổi theo hắn.
Cậu không muốn giữa mình và Chu Độ có thêm bất kỳ hiểu lầm nào nữa, một chút cũng không muốn.
Sau khi Hạ Nghiêu đuổi kịp Chu Độ, cậu đụng đụng cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chu Độ anh giận hả?"
Chu Độ mặt không cảm xúc nói: “Anh giận cái gì chứ.
Hạ Nghiêu gật đầu bày tỏ: “Vậy chắc là giận rồi."
Chu Độ vốn đang tức giận, nghe Hạ Nghiêu nói vậy càng giận hơn nữa. Hắn nhanh bước chân, nhanh chóng bước ra khỏi cổng trường. Hạ Nghiêu thì vẫn một mực đi theo phía sau hắn.
Hai người cùng nhau đi đến cổng trường, lúc này đã sắp 10 giờ rồi, còn một tiếng nữa là cửa ký túc xã sẽ đóng, mà Chu Độ lúc này cho dù có muốn về, phỏng chừng cũng chẳng chui vô được phòng ngủ.
Thế nhưng hắn lại cố chấp đi về phía trạm xe buýt, may mắn lúc này ở bên ngoài trường đã chẳng còn bao nhiêu sinh viên.
Hạ Nghiêu đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của Chu Độ, nói với hắn: “Đã trễ thế này rồi anh còn muốn về hả?"
Chu Độ để mặt cho cậu nắm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu sang một bên, chính là không nhìn Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu nhẹ giọng dịu dàng nói với Chu Độ: “Nếu không thì tối này bọn mình thuê một phòng gần đây, sáng mai anh hẵng về?"
Chu Độ bị hai chữ “bọn mình" lấy lòng, lúc này mới quay đầu nhìn mặt Hạ Nghiêu nói: “Tùy em."
Hạ Nghiêu biết như này chính là bày tỏ anh đồng ý rồi, vì vậy dẫn hắn đến một nhà nghỉ nhỏ ở gần trường học.
Sau khi đặt phòng xong, Hạ Nghiêu tắm đại một cái rồi nằm lên giường. Cậu cố gắng chống hai mí mắt để bản thân không ngủ mất, chờ sau khi Chu Độ tắm xong ra ngoài, cậu mới ngồi lên nhìn Chu Độ nói: “Em tìm được việc làm thêm ở trong thành phố."
Chu Độ dừng lại, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghiêu, ngẩng đầu lên nhìn cậu một hồi nói: “Sao em không nói với anh?"
“Cái gì?"
“Nếu cuộc sống em có bất kỳ khó khăn nào, em đều có thể nói với anh." Vẻ mặt Chu Độ nghiêm túc, Hạ Nghiêu cũng nghiêm túc nói với Chu Độ: “Chu Độ, nhà anh thật sự khá hơn nhà em rất nhiều, nhưng mà em không thể cứ dựa dẫm mãi vào anh được, em…"
“Sao lại không dựa dẫm mãi vào anh?" Chu Độ không vui.
Hạ Nghiêu trầm mặc một hồi, sau đó nói Chu Độ: “Em nói cho anh nghe, em dựa vào không phải anh, mà là bố mẹ của anh."
“Bố mẹ làm gì có nghĩa vụ này." Hạ Nghiêu đối mắt với Chu Độ.
Chu Độ sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được ý của Hạ Nghiêu. Đúng vậy, bây giờ hắn làm gì có năng lực để Hạ Nghiêu có thể yên tâm mà dựa dẫm vào mình.
“Anh hiểu rồi." Tâm trạng Chu Độ có chút suy sụp.
Hạ Nghiêu nhìn thấy bộ dạng này của hắn, kìm không được ôm lấy thắt lưng hắn, cằm tựa lên vai hắn, tiến gần đến bên tai hắn nói: “Chu Độ, chúng ta đã không còn là con nít nữa, bọn mình phải nhanh chóng trở nên độc lập."
Vào khoảnh khắc Hạ Nghiêu ôm lấy hắn, Chu Độ cũng đưa tay ra ôm lấy cậu vào trong lồng ngực. Hắn nghe thấy Hạ Nghiêu nói như vậy, lúc này mới nhận ra quả nhiên suy nghĩ của mình quá đơn giản rồi.
Hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với Hạ Nghiêu, thế nhưng từ trước đến giờ lại chẳng bao giờ nghĩ đến, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào.
“Anh hiểu rồi." Chu Độ thấp giọng nói với Hạ Nghiêu: “Hạ Nghiêu, anh sẽ trở thành một người bạn trai có trách nhiệm, em đợi anh."
Hạ Nghiêu nhắm mắt lại nở nụ cười, lại gần bên tai Chu Độ hôn một cái: “Vậy tụi mình ngủ thôi."
Chu Độ lập tức vui vẻ, hắn vội vàng đè Hạ Nghiêu xuống giường, đưa tay chuẩn bị cởi quần cậu.
Hạ Nghiêu sống chết nắm chặt lưng quần nói với Chu Độ: “Em nói ngủ không phải là ý này!"
Chu Độ dừng động tác, vô cùng ủy khuất nhìn Hạ Nghiêu nói: “Lúc nãy em mới nói bọn mình không phải con nít nữa." Bàn tay hắn chui vào trong bộ quần áo mỏng manh của Hạ Nghiêu, chậm rãi bò lên trên.
Gương mặt Hạ Nghiêu bắt đầu nóng lên, cậu bắt lấy bàn tay không an phận của Chu Độ: “Hôm nay em mệt lắm, lần sau có được không?"
Chu Độ nhìn thấy sắc mặt Hạ Nghiêu quả thật không ổn lắm, hắn tuy rằng đã bứt rứt không chịu được, thế nhưng lại rút tay ra khỏi quần áo của Hạ Nghiêu, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm chặt lấy thắt lưng Hạ Nghiêu nói: “Ngủ!"
Hạ Nghiêu mím môi cười cười, hôn một cái bên khóe miệng Chu Độ, sau đó nhắm mắt lại.
Chu Độ tắt đèn trong phòng, trong bóng tối tiến đến bên tai Hạ Nghiêu thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Chỉ biết chọc anh."
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ một đêm.
Sáng hôm sau Hạ Nghiêu không có tiết, đợi đến lúc cậu tỉnh lại mới phát hiện, Chu Độ vẫn ôm lấy cậu trong lồng ngực.
Hạ Nghiêu giật mình, vội vàng gọi Chu Độ dậy nói: “Mau dậy thôi, anh không cần phải về trường đi học hả?"
Chu Độ lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn cầm lấy điện thoại để bên giường nhìn nhìn, ngáp một cái nói: “Lỡ mất tiết đầu buổi sáng rồi."
Hạ Nghiêu sốt ruột: “Vậy phải làm sao?"
“Không sao, dù sao cũng đã cúp tiết rồi, cúp một tiết với cúp hai tiết cũng chẳng khác gì nhau."
Hạ Nghiêu nghe hắn nói vậy, trừng mắt nhìn hắn: “Tối qua anh cũng cúp hả?"
Chu Độ thành thật gật đầu.
Hạ Nghiêu càng thêm áy náy, Chu Độ cúp tiết đến mừng sinh nhật cậu, vậy mà cậu lại…
“Xin lỗi anh." Hạ Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Chu Độ.
Chu Độ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn mang theo áy náy của Hạ Nghiêu, vì vậy tiến đến trước mặt cậu nói: “Em hôn anh một cái anh liền tha thứ cho em."
Hạ Nghiêu không nói lời nào hôn một cái lên môi hắn.
Chu Độ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, đè Hạ Nghiêu xuống giường.
“Ưm ưm ưm" Hạ Nghiêu sống chết vỗ vỗ bả vai Chu Độ nói: “Chưa có đánh răng."
“Anh không ngại."
Hai tên người lớn sáng sớm ở trong căn phòng nhỏ của nhà nghỉ tiến hành một buổi sáng vận động hài hòa.
Lúc Hạ Nghiêu đi trả phòng trên gương mặt còn vương lại chút đỏ, còn trên gương mặt tên nào đó vô cùng thỏa mãn dắt Hạ Nghiêu đi ra ngoài.
Hạ Nghiêu ngọ ngoạy một chút, lại bị Chu Độ nắm chặt hơn.
Bà chủ nhà nghỉ nhìn thấy chuyện lạ lại làm như chẳng lạ, tiếp tục cắn hạt dưa xem tiếp bộ phim truyền hình.
Lúc này vừa vặn là thời gian lên lớp, trạm xe buýt trước cổng trường chỉ mỗi hai người Chu Độ và Hạ Nghiêu.
Trường học Hạ Nghiêu được xem như thuộc vùng ngoại ô, trạm xe buýt đặt cạnh một cái cây to. Lúc này đã sắp 10 giờ rồi, trạm xe buýt dưới tán cây có chút mát mẻ khác thường.
Tâm tình Chu Độ tốt vô cùng, hắn một mực nắm lấy bàn tay Hạ Nghiêu không buông.
“Đủ rồi, em phải về trường rồi." Hạ Nghiêu muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Chu Độ.
Chu Độ lại chơi xấu nói: “Được thôi, em hôn anh cái nữa anh cho em về."
“Chu Độ không cho phép anh như này." Hạ Nghiêu đỏ cả hai vành tai, cậu dùng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay Chu Độ.
“Em đi trước đây." Hạ Nghiêu lùi về phía sau một bước đối mặt với Chu Độ.
Chu Độ nhìn thấy cậu lùi về phía sau, vì vậy liền bước lên phía trước một bước.
Hạ Nghiêu bị hành vi này của hắn chọc cười, cậu nhìn hai bên không có ai, vì vậy nhanh chóng hôn một cái lên môi hắn rồi chuẩn bị rời đi, thế nhưng lại bị Chu Độ nắm lấy cánh tay kéo đến bên cạnh hắn hung hăng gặm một hồi mới để cậu trở về.
Hai người lúc này như đang được nhúng vào trong mật ong, ngọt ngào nhìn nhau. Lưu luyến không rời, ai cũng không muốn rời đi. Tiếc rằng chiếc xe buýt sát phong cảnh xuất hiện trước bến.
“Mau đi đi." Hạ Nghiêu phất phất tay với hắn, Chu Độ lúc này mới bắt đắc dĩ lên xe.
Hạ Nghiêu nhìn chiếc buýt cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới quay người trở về trường học.
Mà phía kia con đường lúc này đang đậu một chiếc BMW màu đen, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi ngồi bên trong. Ông ta mặt một bộ âu phục vừa vặn, mím môi không nói một lời xuyên qua cửa sổ xe đang được mở nửa, thu hết tất cả những gì đã xảy ra ở trạm xe buýt đối diện vào đáy mắt.
Quan sát thật kỹ diện mạo người đàn ông này mới phát hiện, gương mặt của ông ta có bảy tám phần tương tự với Hạ Nghiêu.
Tài xế lái xe cận thẩn xuyên qua kính chiếu hậu quan sát người đàn ông ngồi ở ghế sau, đắn đo mở miệng nói: “Triệu tổng, chúng ta, có vào trường không?"
Gương mặt Triệu Văn Hoa chẳng có bất kỳ cảm xúc nào, ông ta trầm mặc chẳng hề lên tiếng. Tài xế chỉ có thể thức thời ngậm miệng lại, qua một hồi lâu mới nghe thấy Triệu Văn Hoa trầm giọng mở miệng nói: “Về nhà."
Tài xế lái xe lúc này mới khởi động lại xe, vững vàng cho xe chạy lên đường cái.
Triệu Văn Hoa nghiêng đầu sang một bên, trong mắt dần hiện ra một tia chán ghét. Con trái hắn, lại bị Hạ Lệ Xuân nuôi thành cái đức hạnh này.
Đây là điều mà ông ta tuyệt đối không thể tha thứ.
Hạ Nghiêu lúc này vừa đến cổng trường, cậu nhìn màn hình hiện cuộc gọi đến, chân mày hơi nhíu lại, nhưng vẫn bấm vào nút trả lời.
“Anh ở cửa phòng ngủ của em." Giọng nói của Chu Độ không mang theo chút ấm áp nào.
Cả người Hạ Nghiêu run lên.
Đợi đến lúc Hạ Nghiêu chạy đến dưới khu ký túc xá của mình, vừa nhìn liền thấy được Chu Độ đang đứng dưới lầu. Hắn đang đứng trước bảng thông báo ở trước khu ký túc xá, hai tay nhét túi quần, mặt không cảm xúc nhìn Hạ Nghiêu đang từ đằng xa bước tới.
Hạ Nghiêu đi đến bên cạnh Chu Độ, xoắn xít một hồi lâu mới mở miệng hỏi hắn: “Tại sao trễ thế này anh còn đến trường em?"
Lửa giận trong lòng Chu Độ đang đốt hắn đến sắp mất đi lý trí, thế nhưng nhớ tới tờ kiểm điểm hắn viết cho Hạ Nghiêu, hắn nuốt lại những lời nói gây tổn thương sắp tuôn ra khỏi miệng.
“Hôm nay là sinh nhật em." Hắn chậm rãi mở miệng nói.
Hạ Nghiêu sửng sốt, lúc này mới chợt nhận ra.
“Chu Độ." Hạ Nghiêu lập tức luống cuống, sinh viên xung quanh đi qua đi lại hiếu kỳ quan sát Chu Độ và Hạ Nghiêu.
“Em…" Hạ Nghiêu mấp máy môi, cậu không ngờ tới mình về trễ vậy mà lại bị Chu Độ bắt ngay tại trận, thế nhưng chỗ này lại không phải là chỗ thích hợp để nói chuyện, cậu chỉ có thể thấp giọng nói với Chu Độ: “Sau này chúng mình nói chuyện qua tin nhắn đi."
Chu Độ đang tức giận, hắn cúp tiết buổi tối, vô cùng vui vẻ chạy từ đầu bên này thành phố đến trường học Hạ Nghiêu, muốn cho cậu ấy một món quà sinh nhật bất ngờ. Hắn biết bản thân mình phải lý trí, tin tưởng Hạ Nghiêu. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn muốn một lời giải thích từ Hạ Nghiêu, vậy mà Hạ Nghiêu lại nói sau này nói tiếp.
“Được." Chu Độ cắn răng phun ra một chữ, sau đó chẳng thèm quay đầu lại rời khỏi trường học của Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu nhìn bóng lưng của Chu độ, cậu bận rộn cả một buổi tối, kỳ thực đã rất mệt rồi. Cậu chẳng hề muốn giấu diếm Chu Độ việc mình ra ngoài làm thêm, chỉ là cậu vẫn chưa tìm được cơ hội để nói với hắn, nhưng mà nhìn thấy bóng lưng cô độc rời đi của Chu độ, Hạ Nghiêu do dự một hồi, vẫn là bất chấp đuổi theo hắn.
Cậu không muốn giữa mình và Chu Độ có thêm bất kỳ hiểu lầm nào nữa, một chút cũng không muốn.
Sau khi Hạ Nghiêu đuổi kịp Chu Độ, cậu đụng đụng cánh tay hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chu Độ anh giận hả?"
Chu Độ mặt không cảm xúc nói: “Anh giận cái gì chứ.
Hạ Nghiêu gật đầu bày tỏ: “Vậy chắc là giận rồi."
Chu Độ vốn đang tức giận, nghe Hạ Nghiêu nói vậy càng giận hơn nữa. Hắn nhanh bước chân, nhanh chóng bước ra khỏi cổng trường. Hạ Nghiêu thì vẫn một mực đi theo phía sau hắn.
Hai người cùng nhau đi đến cổng trường, lúc này đã sắp 10 giờ rồi, còn một tiếng nữa là cửa ký túc xã sẽ đóng, mà Chu Độ lúc này cho dù có muốn về, phỏng chừng cũng chẳng chui vô được phòng ngủ.
Thế nhưng hắn lại cố chấp đi về phía trạm xe buýt, may mắn lúc này ở bên ngoài trường đã chẳng còn bao nhiêu sinh viên.
Hạ Nghiêu đột nhiên đưa tay bắt lấy cánh tay của Chu Độ, nói với hắn: “Đã trễ thế này rồi anh còn muốn về hả?"
Chu Độ để mặt cho cậu nắm lấy cánh tay hắn, nghiêng đầu sang một bên, chính là không nhìn Hạ Nghiêu.
Hạ Nghiêu nhẹ giọng dịu dàng nói với Chu Độ: “Nếu không thì tối này bọn mình thuê một phòng gần đây, sáng mai anh hẵng về?"
Chu Độ bị hai chữ “bọn mình" lấy lòng, lúc này mới quay đầu nhìn mặt Hạ Nghiêu nói: “Tùy em."
Hạ Nghiêu biết như này chính là bày tỏ anh đồng ý rồi, vì vậy dẫn hắn đến một nhà nghỉ nhỏ ở gần trường học.
Sau khi đặt phòng xong, Hạ Nghiêu tắm đại một cái rồi nằm lên giường. Cậu cố gắng chống hai mí mắt để bản thân không ngủ mất, chờ sau khi Chu Độ tắm xong ra ngoài, cậu mới ngồi lên nhìn Chu Độ nói: “Em tìm được việc làm thêm ở trong thành phố."
Chu Độ dừng lại, hắn ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghiêu, ngẩng đầu lên nhìn cậu một hồi nói: “Sao em không nói với anh?"
“Cái gì?"
“Nếu cuộc sống em có bất kỳ khó khăn nào, em đều có thể nói với anh." Vẻ mặt Chu Độ nghiêm túc, Hạ Nghiêu cũng nghiêm túc nói với Chu Độ: “Chu Độ, nhà anh thật sự khá hơn nhà em rất nhiều, nhưng mà em không thể cứ dựa dẫm mãi vào anh được, em…"
“Sao lại không dựa dẫm mãi vào anh?" Chu Độ không vui.
Hạ Nghiêu trầm mặc một hồi, sau đó nói Chu Độ: “Em nói cho anh nghe, em dựa vào không phải anh, mà là bố mẹ của anh."
“Bố mẹ làm gì có nghĩa vụ này." Hạ Nghiêu đối mắt với Chu Độ.
Chu Độ sửng sốt một chút, giờ mới hiểu được ý của Hạ Nghiêu. Đúng vậy, bây giờ hắn làm gì có năng lực để Hạ Nghiêu có thể yên tâm mà dựa dẫm vào mình.
“Anh hiểu rồi." Tâm trạng Chu Độ có chút suy sụp.
Hạ Nghiêu nhìn thấy bộ dạng này của hắn, kìm không được ôm lấy thắt lưng hắn, cằm tựa lên vai hắn, tiến gần đến bên tai hắn nói: “Chu Độ, chúng ta đã không còn là con nít nữa, bọn mình phải nhanh chóng trở nên độc lập."
Vào khoảnh khắc Hạ Nghiêu ôm lấy hắn, Chu Độ cũng đưa tay ra ôm lấy cậu vào trong lồng ngực. Hắn nghe thấy Hạ Nghiêu nói như vậy, lúc này mới nhận ra quả nhiên suy nghĩ của mình quá đơn giản rồi.
Hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với Hạ Nghiêu, thế nhưng từ trước đến giờ lại chẳng bao giờ nghĩ đến, cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào.
“Anh hiểu rồi." Chu Độ thấp giọng nói với Hạ Nghiêu: “Hạ Nghiêu, anh sẽ trở thành một người bạn trai có trách nhiệm, em đợi anh."
Hạ Nghiêu nhắm mắt lại nở nụ cười, lại gần bên tai Chu Độ hôn một cái: “Vậy tụi mình ngủ thôi."
Chu Độ lập tức vui vẻ, hắn vội vàng đè Hạ Nghiêu xuống giường, đưa tay chuẩn bị cởi quần cậu.
Hạ Nghiêu sống chết nắm chặt lưng quần nói với Chu Độ: “Em nói ngủ không phải là ý này!"
Chu Độ dừng động tác, vô cùng ủy khuất nhìn Hạ Nghiêu nói: “Lúc nãy em mới nói bọn mình không phải con nít nữa." Bàn tay hắn chui vào trong bộ quần áo mỏng manh của Hạ Nghiêu, chậm rãi bò lên trên.
Gương mặt Hạ Nghiêu bắt đầu nóng lên, cậu bắt lấy bàn tay không an phận của Chu Độ: “Hôm nay em mệt lắm, lần sau có được không?"
Chu Độ nhìn thấy sắc mặt Hạ Nghiêu quả thật không ổn lắm, hắn tuy rằng đã bứt rứt không chịu được, thế nhưng lại rút tay ra khỏi quần áo của Hạ Nghiêu, sau đó nằm xuống bên cạnh, ôm chặt lấy thắt lưng Hạ Nghiêu nói: “Ngủ!"
Hạ Nghiêu mím môi cười cười, hôn một cái bên khóe miệng Chu Độ, sau đó nhắm mắt lại.
Chu Độ tắt đèn trong phòng, trong bóng tối tiến đến bên tai Hạ Nghiêu thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Chỉ biết chọc anh."
Hai người cứ như vậy mà ôm nhau ngủ một đêm.
Sáng hôm sau Hạ Nghiêu không có tiết, đợi đến lúc cậu tỉnh lại mới phát hiện, Chu Độ vẫn ôm lấy cậu trong lồng ngực.
Hạ Nghiêu giật mình, vội vàng gọi Chu Độ dậy nói: “Mau dậy thôi, anh không cần phải về trường đi học hả?"
Chu Độ lúc này mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn cầm lấy điện thoại để bên giường nhìn nhìn, ngáp một cái nói: “Lỡ mất tiết đầu buổi sáng rồi."
Hạ Nghiêu sốt ruột: “Vậy phải làm sao?"
“Không sao, dù sao cũng đã cúp tiết rồi, cúp một tiết với cúp hai tiết cũng chẳng khác gì nhau."
Hạ Nghiêu nghe hắn nói vậy, trừng mắt nhìn hắn: “Tối qua anh cũng cúp hả?"
Chu Độ thành thật gật đầu.
Hạ Nghiêu càng thêm áy náy, Chu Độ cúp tiết đến mừng sinh nhật cậu, vậy mà cậu lại…
“Xin lỗi anh." Hạ Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy có lỗi với Chu Độ.
Chu Độ nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn mang theo áy náy của Hạ Nghiêu, vì vậy tiến đến trước mặt cậu nói: “Em hôn anh một cái anh liền tha thứ cho em."
Hạ Nghiêu không nói lời nào hôn một cái lên môi hắn.
Chu Độ sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, đè Hạ Nghiêu xuống giường.
“Ưm ưm ưm" Hạ Nghiêu sống chết vỗ vỗ bả vai Chu Độ nói: “Chưa có đánh răng."
“Anh không ngại."
Hai tên người lớn sáng sớm ở trong căn phòng nhỏ của nhà nghỉ tiến hành một buổi sáng vận động hài hòa.
Lúc Hạ Nghiêu đi trả phòng trên gương mặt còn vương lại chút đỏ, còn trên gương mặt tên nào đó vô cùng thỏa mãn dắt Hạ Nghiêu đi ra ngoài.
Hạ Nghiêu ngọ ngoạy một chút, lại bị Chu Độ nắm chặt hơn.
Bà chủ nhà nghỉ nhìn thấy chuyện lạ lại làm như chẳng lạ, tiếp tục cắn hạt dưa xem tiếp bộ phim truyền hình.
Lúc này vừa vặn là thời gian lên lớp, trạm xe buýt trước cổng trường chỉ mỗi hai người Chu Độ và Hạ Nghiêu.
Trường học Hạ Nghiêu được xem như thuộc vùng ngoại ô, trạm xe buýt đặt cạnh một cái cây to. Lúc này đã sắp 10 giờ rồi, trạm xe buýt dưới tán cây có chút mát mẻ khác thường.
Tâm tình Chu Độ tốt vô cùng, hắn một mực nắm lấy bàn tay Hạ Nghiêu không buông.
“Đủ rồi, em phải về trường rồi." Hạ Nghiêu muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của Chu Độ.
Chu Độ lại chơi xấu nói: “Được thôi, em hôn anh cái nữa anh cho em về."
“Chu Độ không cho phép anh như này." Hạ Nghiêu đỏ cả hai vành tai, cậu dùng sức rút tay mình ra khỏi bàn tay Chu Độ.
“Em đi trước đây." Hạ Nghiêu lùi về phía sau một bước đối mặt với Chu Độ.
Chu Độ nhìn thấy cậu lùi về phía sau, vì vậy liền bước lên phía trước một bước.
Hạ Nghiêu bị hành vi này của hắn chọc cười, cậu nhìn hai bên không có ai, vì vậy nhanh chóng hôn một cái lên môi hắn rồi chuẩn bị rời đi, thế nhưng lại bị Chu Độ nắm lấy cánh tay kéo đến bên cạnh hắn hung hăng gặm một hồi mới để cậu trở về.
Hai người lúc này như đang được nhúng vào trong mật ong, ngọt ngào nhìn nhau. Lưu luyến không rời, ai cũng không muốn rời đi. Tiếc rằng chiếc xe buýt sát phong cảnh xuất hiện trước bến.
“Mau đi đi." Hạ Nghiêu phất phất tay với hắn, Chu Độ lúc này mới bắt đắc dĩ lên xe.
Hạ Nghiêu nhìn chiếc buýt cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, lúc này mới quay người trở về trường học.
Mà phía kia con đường lúc này đang đậu một chiếc BMW màu đen, một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi ngồi bên trong. Ông ta mặt một bộ âu phục vừa vặn, mím môi không nói một lời xuyên qua cửa sổ xe đang được mở nửa, thu hết tất cả những gì đã xảy ra ở trạm xe buýt đối diện vào đáy mắt.
Quan sát thật kỹ diện mạo người đàn ông này mới phát hiện, gương mặt của ông ta có bảy tám phần tương tự với Hạ Nghiêu.
Tài xế lái xe cận thẩn xuyên qua kính chiếu hậu quan sát người đàn ông ngồi ở ghế sau, đắn đo mở miệng nói: “Triệu tổng, chúng ta, có vào trường không?"
Gương mặt Triệu Văn Hoa chẳng có bất kỳ cảm xúc nào, ông ta trầm mặc chẳng hề lên tiếng. Tài xế chỉ có thể thức thời ngậm miệng lại, qua một hồi lâu mới nghe thấy Triệu Văn Hoa trầm giọng mở miệng nói: “Về nhà."
Tài xế lái xe lúc này mới khởi động lại xe, vững vàng cho xe chạy lên đường cái.
Triệu Văn Hoa nghiêng đầu sang một bên, trong mắt dần hiện ra một tia chán ghét. Con trái hắn, lại bị Hạ Lệ Xuân nuôi thành cái đức hạnh này.
Đây là điều mà ông ta tuyệt đối không thể tha thứ.
Tác giả :
Giang Tâm Tiểu Chu