Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi
Chương 8
Tống Tử Ngôn trở lại văn phòng, tay bưng hai ly cà phê nóng.
Tiểu Vương vừa ăn cơm hộp vừa nói: “Luật sư Tống, phu nhân mới tới, chị ấy ở trong phòng làm việc chờ anh."
“Đang ăn gì đó?"
“Phu nhân mang đến cơm hộp Nhật Bản, ăn rất ngon nha!"
Tống Tử Ngôn gật đầu, còn nở nụ cười hiếm thấy làm cho Tiểu Vương cảm thấy vinh dự vô cùng. Gần đây luật sư Tống và phu nhân tình cảm rất tốt, ở công ty nào cũng vậy, nếu ông chủ vui vẻ, nhân viên cũng vui vẻ theo.
Tống Tử Ngôn bước chân nhẹ nhàng hớn hở, có bà xã làm bạn, cho dù tăng ca cũng thấy thật hạnh phúc, tuyệt đối không có chút mệt mỏi.
Thì ra anh cũng sẽ có những suy nghĩ ghê tởm buồn nôn như vậy?
Hôm đó, Hiểu Nguyên nói...
“Có phải bên trong anh có giấu ngọn lửa nhiệt tình, lời ngon tiếng ngọt như hồ ly? Sau đó em không cẩn thận thả nó ra?"
“Tại sao nói anh là hồ ly?"
“Bởi vì anh giống như hồ ly a, giảo hoạt...A, không có không có..."
Hiểu Nguyên nói anh như con hồ ly nhìn thấy trứng gà, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, mắt anh nóng rực như muốn đốt cháy mặt cô, muốn đem cô một ngụm nuốt vào bụng. “... Ông chủ, ăn em không ngon đâu, trên người không có mấy lạng thịt..."
“Làm sao em biết anh muốn ăn em? Rất thông minh nha..."
Bàn tay hắn ôm trọn gò ngực đẫy đà thẳng đứng của cô, đói khát hôn cô, sau đó là cả đêm lãng mạn nhiệt tình. Nếu thật sự nhiệt tình của anh bị mở ra, khắp thế giới chỉ có Khương Hiểu Nguyên mới tìm được, mở khóa được.
Đây chính là cuộc sống anh mong muốn, Hiểu Nguyên và anh đều chú tâm vào sự nghiệp, cùng chung ý tưởng, hai người đều nhất trí với suy nghĩ của nhau, cuộc sống hằng ngày của họ rất ăn ý, họ đều thích đọc sách, có thói quen thường xuyên đi bơi, cũng thích leo núi, chờ đến lúc “Hoa Dạng" không bận rộn nữa, bọn họ lập kế hoạch tới Ngọc Sơn cùng nhau ôn lại chuyện đã qua.
Còn nữa, cô rất hài hước, làm cho anh nhịn không được mà cười. Cô cũng hiểu những câu chuyện cười lạnh của anh, anh thích hai người ăn ý, hỗ trợ cho nhau. Bởi vì công việc, anh có thói quen nhìn thấu tình cảm suy nghĩ của mọi người dưới những lớp mặt nạ muôn hình muôn vẻ kia, điều đó ngược lại khiến cho quan hệ với người khác luôn xuất hiện ranh giới, luôn có vẻ lạnh nhạt xa cách, làm việc càng tuân thủ nguyên tắc, nhưng nhiệt tình và sức sống của Hiểu Nguyên có thể bù lại phần anh còn thiếu.
“Bà xã?" Anh nhiệt tình kêu, chưa từng nghĩ tới có lúc mình lại khuất phục trước tình cảm.
Đợi hai giây, không thấy bà xã vui vẻ chạy lại ôm anh, tóc mai chạm nhau như trong tưởng tượng.
“Bà xã?"
Anh đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Hiểu Nguyên co người ngồi bên cạnh giá sách, cô cúi đầu, đau lòng đến nỗi không thể mở miệng.
Tống Tử Ngôn kinh ngạc sợ hãi, nhanh chóng chạy lại đỡ cô lên. “Hiểu Nguyên, sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"
Khương Hiểu Nguyên dùng sức đẩy hắn ra. “Đừng đụng vào tôi..."
“Hiểu Nguyên?"
“Tránh ra! Tôi không muốn anh đụng vào tôi, tôi không muốn anh đụng vào tôi..."
Tống Tử Ngôn không để ý cô chống cự, ôm ngang cô lên, sau đó đặt cô ngồi lên sô pha.
Khương Hiểu Nguyên hất tay đá chân ra sức chống cự. “Không nên đụng vào tôi!"
Sau đó, cô che mặt lại, khóc thật lớn.
Có chuyện gì xảy ra?
Tống Tử Ngôn rất lo lắng, đứng trước mặt nhìn thẳng cô, cẩn thận quan sát cô. Nhưng Khương Hiểu Nguyên căn bản không nhìn anh, cô tiếp tục che mặt khóc, đem mọi chuyện nhớ lại lần nữa, trong lúc cùng Khương Hiểu Nguyên nói chuyện, bản thân có nói cái gì khiến cô bị tổn thương?
Anh đỡ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Đến cùng là có chuyện gì? Em cứ khóc như vậy sẽ làm anh luống cuống tay chân."
Cá tính Hiểu Nguyên rất mạnh, anh biết cô chỉ âm thầm khóc sau lưng, phải làm sao an ủi cô đây? Anh lại hoàn toàn không biết tại sao, trong lòng anh chưa từng cảm thấy hoảng loạn như vậy. Cô luôn mang đến cho anh những kinh nghiệm chưa bao giờ trải qua.
Khương Hiểu Nguyên dùng sức lau nước mắt trên mặt. Được, khóc xong rồi, lúc này nên lật bài thôi. Cô đứng lên, đi tới trước giá sách, cầm khung hình trên đất, tới trước mặt, im lặng đưa cho anh.
Sắc mặt Tống Tử Ngôn không thay đổi nhiều lắm, anh là luật sư không thường thể hiện cảm xúc ra ngoài, giấu đi cảm xúc đã trở thành thói quen của anh.
Anh không phải không sợ, hai bức ảnh này, bức ảnh quá khứ không đáng lo, quan trọng là bức ảnh mới chụp gần đây.
Hôm đó Tú Thanh chủ động hôn anh, anh muốn thử tiếp nhận, muốn làm rõ suy nghĩ của bản thân, nhưng không biết Tú Thanh đã dùng máy quay trộm chụp được, thậm chí còn cố ý sử dụng góc chụp giống với bức ảnh cũ kia, cuối cùng đem hai bức ảnh đóng khung giấu vào trong phòng làm việc của anh, chờ Hiểu Nguyên tới phát hiện.
Có thể nói Tú Thanh cố ý giấu máy quay trong phòng ngủ, không phải chỉ đơn giản là ôm hôn. Nếu không phải anh không có cảm giác với cô ta, sợ rằng có thể quay được nhiều hơn thế này, mục đích là muốn Hiểu Nguyên cho là anh đã thân mật với cô ta.
Anh có thể đem mọi chuyện hôm đó kể cho Hiểu Nguyên, nhưng cô bằng lòng tin mấy phần?
Có phải cô đã định tội anh, cho nên mới có thể khóc tê tâm liệt phế như thế? Nhưng anh không thể không giải thích, anh không chịu được cô đơn nếu mất cô.
“Có thể nghe anh giải thích không?"
Ánh mắt Khương Hiểu Nguyên sáng lên. “Anh muốn nói tất cả chuyện này là do Đổng Tú Thanh tính toán hãm hại anh làm chuyện bất nghĩa phải không? Khi mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng, mọi người chồng đều sẽ giải thích như vậy!"
Tống Tử Ngôn thử chạm vào cô, nhưng Hiểu Nguyên mạnh mẽ giữ khoảng cách làm anh hoang mang. “Hiểu Nguyên..."
Cô nhanh nhẹn tránh thoát, cảm thấy thật khó chịu, anh đem hình hai người họ thân mật đặt trong phòng làm việc, ai cũng có thể thấy được, có phải biết cô sẽ đến phòng làm việc, nên mới tùy tiện đem khung hình giấu sau giá sách, nghĩ là như vậy thì cô sẽ không thấy?
“Đừng chạm vào tôi! Anh sao có thể công khai tình cảm của hai người như vậy..."
“Hiểu Nguyên, anh không có, anh không có ở cùng một chỗ với Tú Thanh, là cô ấy hãm hại anh, cố ý để em thấy mấy tấm ảnh này, những bức ảnh này là cô ấy để vào, không phải anh! Cơ bản không có cái gọi là công khai!" Anh chân thành nhìn cô. “Anh cần em, Hiểu Nguyên, trái tim của anh không giống trước kia, không hề chần chừ do dự, anh muốn em, muốn gia đình của chúng ta."
Anh thử chạm vào cô lần nữa, muốn ôm cô vào ngực, không muốn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, càng không muốn thấy vẻ mặt cô đau lòng. “Hiểu Nguyên, tin anh."
Khương Hiểu Nguyên lạnh lùng nhìn anh. “Tôi chỉ hỏi hai chuyện."
“Em hỏi đi."
“Anh có hôn cô ta hay không?"
“Là cô ấy chủ động hôn anh."
“Anh có đáp lại hay không?"
“Tôi hỏi anh, có phải anh bị bắt buộc? Có phải bên ngoài có khẩu súng nào chĩa vào đầu anh?"
“Không có."
“Vậy anh bị hạ thuốc, khiến anh không thể kiểm soát được hành động của mình?"
“Không có."
“Nên cho dù là anh hôn cô ta hay cô ta hôn anh đều là hai bên ngươi tình ta nguyện?"
“Không phải hai bên tình nguyện!"
“Nhưng anh hôn cô ta là sự thật!"
Tống Tử Ngôn lo lắng vò đầu. Anh không thể để Hiểu Nguyên bỏ đi, nhiều chuyện anh có thể chịu thua, anh đều có biện pháp thắng lại, duy nhất chỉ có Hiểu Nguyên, anh không thể mất đi cô, anh không biết nếu để chuyện hiểu lầm này cắm rễ trong lòng cô, anh có cách thắng cô trở về hay không!
“Hiểu Nguyên, hãy nghe anh nói, lúc đó Tú Thanh chủ động hôn anh, anh thừa nhận mình không từ chối, nhưng sau khi hôn cô ấy, anh mới biết rõ em với cô ấy không giống nhau, anh đối với cô ấy không có khát vọng, anh chỉ muốn em, chỉ cần em."
“Anh nghĩ dùng một nụ hôn để thử tôi và cô ta có gì khác nhau?"
“Tha lỗi cho anh, Hiểu Nguyên."
Khương Hiểu Nguyên cười to đầy châm chọc. “Tống Tử Ngôn, anh cho là tôi sẽ cảm động sao? Anh nghĩ có thể lấy chuyện như vậy để so sánh? Anh hôn người phụ nữ khác, cho dù trong quá khứ anh có hôn cô ta cả trăm lần, nhưng mà, anh bây giờ là chồng tôi, là người đàn ông của Khương Hiểu Nguyên tôi, việc này có gì đáng để thử, anh hôn người khác, cho dù có bị bắt gặp hay không, đối với tôi chính là phản bội!"
Tống Tử Ngôn nóng lòng nắm lấy cánh tay vợ. “Hiểu Nguyên, anh không có tình cảm với Tú Thanh, anh không muốn Tú Thanh, anh chỉ muốn em!"
Cô hất mạnh tay anh ra. “Tôi không tin, hôm nay chỉ là hôn, vậy ngày mai thì sao? Sau này thì sao? Có thể có một ngày tôi phát hiện ra những bức ảnh hai người thân mật hơn hay CD hai người yêu nhau hay không? Tống Tử Ngôn, anh sao lại đối xử với tôi như vậy!"
“Hiểu Nguyên, không có, tin anh!"
“Tôi không tin anh, tôi không nên tin anh!"
Khương Hiểu Nguyên đẩy Tống Tử Ngôn đang cản trước mặt, chạy khỏi phòng làm việc.
“Hiểu Nguyên!"
Tống Tử Ngôn đuổi theo sát phía sau cô. Cô lao ra khỏi văn phòng luật sư, đi thang máy xuống lầu, anh tới đúng lúc cửa thang máy đóng lại, nhìn được cô tan vỡ, ánh mắt vô cùng đau đớn. Anh lập tức chuyển qua thang bộ, chạy nhanh xuống lầu, vừa lúc Hiểu Nguyên lao ra khỏi tòa cao ốc.
Lúc này, vừa lúc có chiếc xe tải đang bốc dỡ hàng hóa, tài xế nghĩ đã qua giờ tan tầm, cao ốc sẽ không có ai ra vào, cho nên đến chỗ dừng xe cũng không thắng xe chậm lại, nhưng không nghĩ tới có một người phụ nữ từ cao ốc lao ra, hai bên không kịp phản ứng, một tiếng động bén nhọn cùng với tiếng hét chói tai của người phụ nữ xẹt qua không khí...
Tống Tử Ngôn gầm lên giận dữ: “Cẩn thận!"
Xe hàng chạy quá nhanh, trước khi Hiểu Nguyên kịp phản ứng, ầm một tiếng đụng vào cô.
“Hiểu Nguyên!"
Tống Tử Ngôn sụp đổ, trái tim như vỡ ra từng mảnh. Nếu đây là ông trời trừng phạt anh chần chừ, tại sao không để anh hứng chịu sự đau khổ này, sao lại tàn nhẫn như vậy, để cho sinh mạng bà xã biến mất trước mắt anh...
Khương Hiểu Nguyên khép mắt, không cách nào nhìn thẳng đèn xe chói mắt, dù biết va đập sẽ xảy ra, cô lại không chút hoảng hốt sợ hãi, ngược lại cảm thấy có lẽ đây là một cách giải thoát...
Cảm giác đau đớn nhanh chóng ập tới, thân thể đau đớn thì coi là cái gì?
Cô nghe thấy tiếng Tống Tử Ngôn bi thương gào thét, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh anh và Đổng Tú Thanh.
Trời ạ, cô không thể quên được, cô thật sự không thể quên được...
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang trôi đi, cuối cùng, rơi vào trong bóng tối dày đặc.
Xe cấp cứu bằng tốc độ nhanh nhất đưa Khương Hiểu Nguyên vào bệnh viện. Chú thím Hiểu Nguyên làm việc tại bệnh viện này, hai người đều là bác sĩ, một người khoa ngoại, một người khoa sản.
Trên xe cấp cứu, Tống Tử Ngôn gọi điện cho chú xác nhận ông đang trực ở phòng cấp cứu, khi xe cấp cứu đến, ông đã ở trước cửa chờ đợi, thím cũng ở một bên trông ngóng.
Khương Dụ Phụ lập tức hỏi rõ nhân viên trên xe tình hình của người bị thương, thím đi tới bên cạnh băng ca, kiểm tra tình trạng của Hiểu Nguyên. Cô có hiện tượng chảy máu bên trong, nhưng nhìn chung tình hình không nghiêm trọng, nhưng người vẫn ở trạng thái hôn mê.
“Thím, Hiểu Nguyên có sao không?"
Thím nhìn cặp mắt đỏ ngầu của Tử Ngôn, khuôn mặt lo lắng sợ hãi. Bà mỉm cười, vỗ vỗ bả vai anh.
“Không sao, có chú ở đây, có thể để Hiểu Nguyên xảy ra chuyện sao?"
Đoàn người đưa Khương Hiểu Nguyên vào phòng xử lý khẩn cấp, Tống Tử Ngôn bị ngăn bên ngoài.
Anh nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, cả người rơi vào khủng hoảng...
Anh đã có cô, lại phải đối mặt với nỗi sợ mất đi cô?
Nếu như không phải vì bức ảnh kia, cô sẽ không chạy xuống lầu, sẽ không bị xe tải đâm vào, tất cả những chuyện này đều không nên xảy ra, Hiểu Nguyên sẽ ở bên cạnh giúp anh tăng ca, bọn họ cùng ăn cơm hộp cô mang đến, vừa nói về những việc hôm nay xảy ra, cô sẽ cười khi anh kể những câu chuyện cười lạnh. Vì có cô làm bạn, hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên, sau đó bọn họ tay trong tay rời khỏi phòng làm việc lái xe về nhà; sau khi về đến nhà, họ sẽ cùng tắm rửa, anh sẽ hôn cô, trân trọng yêu cô... Nhưng mà, hiện tại, Hiểu Nguyên đang cấp cứu, nếu như... Tương lai anh còn lại cái gì?
Giờ khắc này Tống Tử Ngôn không còn là luật sư, không hề tự tin kiêu ngạo, không gọn gàng sạch sẽ, tóc rối, cà vạt lỏng lẻo lệch sang một bên, ống tay áo sơ mi kéo cao, hai cánh tay anh ôm ngực, giống như đứa nhỏ đang sợ hãi, không yên lòng chân tay luống cuống.
“Tử Ngôn?"
Tống Tử Ngôn xoay người, nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp vô tội nhưng tâm tư sâu như biển. Cô mặc váy trắng, tóc đen xõa ngang vai, son môi đậm đến làm người khác muốn nôn mửa.
“Cô tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?" Tống Tử Ngôn tức giận lên án.
Đổng Tú Thanh lại cười, đây chính là mục đích của cô ta. Cô ta gọi cho Tiểu Vương không biết chuyện chỉ muốn hỏi thăm tình huống mới nhất, đáp án nhận được làm cho cô ta cảm thấy như trúng được giải thưởng lớn.
Khương Hiểu Nguyên phát hiện bức ảnh, còn xảy ra tai nạn xe, không rõ sống chết.
“Em thế nào?"
“Cô tại sao đặt những thứ đồ như vậy trong phòng làm việc của tôi?"
Nếu như lúc trước anh là nhớ tình cảm cũ mà dư lại chút ấm áp, nếu như vì tình cảm trong quá khứ, đối với cô ta còn có thương tiếc, như vậy, thời điểm bức ảnh kia xuất hiện, tất cả tình cảm anh đối với cô ta, tất cả đều biến thành hư không!
“Tại sao không được? Đó đều là sự thật không phải sao? Em không có ghép ảnh."
Tống Tử Ngôn run rẩy chỉ vào cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt. “Bởi vì cô, vợ của tôi hiện tại nằm trong phòng cấp cứu, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cô, dùng cách này làm tôi lần nữa trở lại với cô, yêu cô?"
Đổng Tú Thanh bước tới. “Đúng vậy, em chính là muốn anh yêu em, anh phải yêu em, Khương Hiểu Nguyên tự cao tự đại, đối với loại phụ nữ tự cho mình là đúng, anh cơ bản sẽ không thích, anh chỉ thích em!"
Tống Tử Ngôn hất tay cô đang cầm cánh tay anh. “Tôi hiện tại nói rõ cho cô biết, đời này, tôi sẽ dùng mỗi giây mỗi phút yêu cô ấy, người phụ nữ bên cạnh tôi chỉ có một, chính là vợ tôi, người cô nói tự cao tự đại Khương Hiểu Nguyên! Tôi yêu cô ấy!"
Đổng Tú Thanh làm sao có thể thừa nhận sự thật này? “Không! Anh không thể yêu cô ta! Cô ta cơ bản không phải mẫu người anh thích..."
“Không có thay đổi, tôi yêu cô ấy."
“Không, anh nói anh sẽ chăm sóc em, anh nói anh yêu em..."
“Đủ rồi!" Tống Tử Ngôn cắt ngang. “Năm đó cô bỏ đi, sự phản bội của cô đã mài mòn tình cảm của tôi đối với cô, hiện tại, tôi không yêu cô, hiểu không? Tôi chỉ yêu vợ của tôi, đối với cô tôi chỉ xem như quan tâm học muội mà thôi!"
Đổng Tú Thanh thê thảm rơi nước mắt. “Tử Ngôn, em khóc, trước kia anh nhất định sẽ không để em rơi nước mắt, anh sẽ an ủi em, anh sẽ ôm em..."
Cô ta muốn nhào vào ngực anh, nhưng Tống Tử Ngôn trực tiếp đẩy cô ta ra. “Tôi thật hối hận, thật sự rất hối hận... Tôi thật hy vọng bản thân có thể sớm nhận ra Hiểu Nguyên đối với tôi rất quan trọng, tôi sẽ không nhớ lại quá khứ, cùng cô cố ý tạo ra bi kịch lừa gạt nữ chính, như vậy, nhiều năm sau gặp lại, tôi sẽ rõ ràng thận trọng giới thiệu cô với vợ tôi, cô là bạn gái trước kia của tôi, đã lâu không còn liên lạc."
Đổng Tú Thanh ôm đầu thét chói tai. “Không phải như thế! Anh yêu em! Anh yêu em mà!"
“Đổng Tú Thanh, tôi không thương cô, nếu Hiểu Nguyên xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ rất hận cô!"
Cô ta giống như nổi điên, đấm vào người Tống Tử Ngôn như mưa, ánh mắt điên cuồng. “Tử Ngôn, anh yêu em! Anh yêu em mà!"
Thấy tất cả mọi chuyện trước mắt, Khương Dụ Phụ lập tức gọi bảo vệ, bắt Đổng Tú Thanh đang không ngừng giãy giụa đưa ra ngoài.
Ông đã nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, dĩ nhiên cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.
Ông hổn hển chỉ vào người phụ nữ điên cuồng kia, thét to với Tống Tử Ngôn: “Cậu vì người phụ nữ đó mà cãi nhau với Hiểu Nguyên?"
Tống Tử Ngôn chỉ nghĩ đến an nguy của bà xã, không nghe lọt tai ông đang trách cứ. “Chú, Hiểu Nguyên đâu? Hiểu Nguyên như thế nào rồi?"
Nếu không phải nhìn thấy anh khóc thảm thiết khi cháu gái gặp chuyện không may, Khương Dụ Phụ thật muốn gọi bảo vệ đuổi hết mấy người làm tổn thương Khương Hiểu Nguyên ra ngoài!
“Hiểu Nguyên không có gì đáng ngại, nhưng bởi vì chảy máu trong, nên phải nằm lại bệnh viện theo dõi, thím Hiểu Nguyên đang giúp nó hoàn tất các xét nghiệm cuối cùng."
Tống Tử Ngôn nhíu chặt chân mày. “Thím đang giúp Hiểu Nguyên làm mấy bước xét nghiệm cuối cùng?"
Đổng Tú Thanh vẫn còn la hét. “Buông tôi ra! Tôi nói các người buông tôi ra! Ô... Tử Ngôn, bọn họ nắm em thật là đau, anh mau tới cứu em..."
Anh cơ bản không thèm chú ý tới Đổng Tú Thanh, tất cả đều tập trung lên người bà xã.
“Thím không phải làm ở khoa ngoại, tại sao lại muốn giúp Hiểu Nguyên làm xét nghiệm?" Đây là thắc mắc của anh.
Khương Dụ Phụ giống như đuổi ruồi bảo cảnh vệ đuổi Đổng Tú Thanh ra khỏi bệnh viện, rốt cuộc, bệnh viện cũng trở lại yên tĩnh.
“Bởi vì thím cậu muốn xác nhận một chuyện, việc này đối với việc chúng ta sử dụng loại thuốc nào có ảnh hưởng rất lớn."
Tống Tử Ngôn nghĩ tới. Gần đây, anh không sử dụng biện pháp tránh thai,cũng đem thời kỳ an toàn ném ra sau gáy, lúc đó, anh đã quyết định cùng Hiểu Nguyên sinh con dưỡng cái.
“Hiểu Nguyên mang thai?" Anh nói. Rất mong đợi, nhưng lại sợ hụt hẫng.
“Đúng, kết quả xét nghiệm máu cho thấy Hiểu Nguyên có khả năng mang thai, cho nên thím cậu mới phải làm bước xét nghiệm cuối cùng."
Tống Tử Ngôn cảm thấy giọt nước mắt nóng hổi đọng trong hốc mắt.
“Nếu là như vậy, tai nạn kia đối với Hiểu Nguyên và đứa nhỏ có ảnh hưởng gì không?"
Ông vỗ vỗ vai anh. “Chú và thím ở đây, làm sao có thể để bọn họ xảy ra chuyện gì? Người có chuyện là cậu đó, cậu sao có thể cùng người phụ nữ kia quan hệ mập mờ không rõ? Hiểu Nguyên mang thai, cậu sẽ làm cha, dù có gặp dịp thì chơi như cũng phải hạn chế."
Trong lòng Tống Tử Ngôn xúc động nói không nên lời. Hắn ngửa đầu, giơ tay ôm mặt, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay anh, anh nên cảm ơn ông trời ban ơn!
Hiểu Nguyên bình an, Hiểu Nguyên mang thai, anh sẽ làm cha!
Tống Tử Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của bà xã, môi trắng bệch, nhưng vẫn cảm thấy cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.
Anh cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cẩn thận nhẹ nhàng, không để cho cô cảm giác một chút không thoải mái. Anh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tay cô.
“Anh yêu em, Hiểu Nguyên."
Anh đưa tay kia vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, trong mắt là tình yêu sâu sắc. “Anh không nghĩ có ngày mình có thể yêu một người như vậy, tha lỗi cho anh, anh sẽ không chần chừ nữa, anh rất yêu em."
Bàn tay của anh đi xuống vuốt ve bụng bằng phẳng của cô, nơi đó có kết tinh tình yêu của bọn họ. “Bảo bối, cha ở đây, không phải sợ, đã làm con sợ rồi, từ nay về sau, cha sẽ chăm sóc thật tốt cho con và mẹ, sẽ không để hai người phải sợ hãi nữa."
Cuộc đời của anh vì có Hiểu Nguyên nên mới hạnh phúc, cũng có thêm đứa nhỏ mà càng thêm hoàn hảo.
Anh yên lặng làm bạn, nhẹ nhàng ấm áp thủ thỉ, cả đêm làm bạn...
Cho đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Khương Hiểu Nguyên mở mắt ra, thấy Tống Tử Ngôn nằm sấp một bên, cô phát hiện tay mình đang bị anh nắm chặt.
“Tỉnh rồi?" Thím nhỏ giọng hỏi, giúp cô điều chỉnh bình dịch truyền.
“Thím..."
“Nói nhỏ một chút, Tử Ngôn thức đến trời sáng mới ngủ, muốn nó đến giường bên cạnh ngủ, nó lại không chịu."
Khương Hiểu Nguyên nhìn người đàn ông bên cạnh. “Tại sao anh ta lại ở đây?"
Thím cười. “Bà xã bị xe đụng, nó đương nhiên phải ở đây. Thím hỏi con, Tử Ngôn có phải rất lãng mạn không? Y tá trực nói cả đêm nó đều thủ thỉ mấy lời tình cảm bên tai con, cũng không cần biết con có đang ngủ hay không, cả y tá cũng sắp điên rồi. Phải biết, đầu năm nay gặp được người đàn ông đẹp trai lại tình cảm như vậy cũng không dễ đâu."
Cả đêm, nói chuyện tình cảm?
Đêm qua, Khương Hiểu Nguyên loáng thoáng nghe được âm thanh của anh, muốn mở mắt ra, lại không thể nào nhấc lên nổi, có cố gắng thế nào cũng không được.
“Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô lắc đầu, tầm mắt dừng lại trên người Tống Tử Ngôn. “Cả người đều rất đau."
Thím dịu dàng cười. “Tất nhiên, con bị xe đụng, có nhớ không? Nhưng mà trời cao phù hộ, vết thương của con đều tốt."
Bà phát hiện tất cả lực chú ý của cháu gái đều tập trung trên người chồng. Lúc được đưa vào bệnh viện Hiểu Nguyên nước mắt đầy mặt, không nói cũng biết vợ chồng son mới xảy ra cãi vã, có thể làm cho cô không cẩn thận chạy thẳng xuống đường, mặt đẫm nước mắt, chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.
“Thím và chú đều xem con như con gái ruột." Bà cầm tay cháu gái. “Con bị uất ức gì, chú cũng chỉ biết an ủi, chỉ gọi điện quan tâm một chút, nhưng thím thì khác, thím sẽ hỏi cho ra nguyên nhân, đi mắng cho nó một trận. Nhưng..." Bà nhìn Tống Tử Ngôn, mắt anh có quầng thâm, cả người đầy mùi hôi, nhưng mà vẫn rất đẹp trai, hắc! “Nó rất yêu con, cho nên dù hai đứa có cãi vã chuyện gì, thím cũng không nỡ mắng nó."
Khương Hiểu Nguyên thất vọng rũ mắt xuống. Yêu? Cô làm sao mà tin đây?"
Thím mỉm cười, nắm chặt tay cháu gái, lúc này cô chỉ muốn dùng hai tay ôm thím để được an ủi, nhưng mà một tay kia của cô bị anh nắm rất chặt, có rút cũng không ra.
“Hiểu Nguyên, con mang thai."
Khương Hiểu Nguyên trợn tròn mắt.
“Con không biết."
Nước mắt cô dâng lên. “Kinh nguyệt của con chỉ là chậm mười ngày, con cũng không nghĩ đến... Vậy con xảy ra tai nạn, vậy bảo bảo..."
“Đứa nhỏ không sao." Thím rất vui vẻ. “Quyết định của thím thật chính xác, trước tiên nhanh chóng giúp con thử máu, không để cho bất kì phương pháp chữa trị hay thuốc không thích hợp ảnh hưởng đến đứa nhỏ."
Bà cười giúp Hiểu Nguyên lau nước mắt. “Tất nhiên, con cũng không sao. Nếu không thím nghĩ Tử Ngôn sẽ phá hủy cả bệnh viện mất! Thím đem băng ghi hình của phòng cấp cứu lúc đó cho con xem, con không biết lúc con được đưa vào cấp cứu, Tử Ngôn gần như điên rồi... Hiểu Nguyên, người đàn ông này thật sự rất yêu con."
Khương Hiểu Nguyên xúc động chẹ miệng, một tay cô để lên bụng, một tay bị Tống Tử Ngôn nắm chặt, một người là chồng cô, một người là con cô...
“Dù có chuyện gì cũng không được hết hy vọng vì sắp có một sinh mạng mới ra đời, con bây giờ không phải chỉ có một người."
Thím không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng người lớn luôn khuyên hợp không khuyên tan, Khương Hiểu Nguyên cũng hiểu ý của thím.
Đứa nhỏ lựa chọn thời điểm mấu chốt xuất hiện, đứng giữa Tống Tử Ngôn và đứa nhỏ, cô nên làm sao bây giờ? Cô không có cách hoàn toàn quên được, không thể xem như giữa anh và Đổng Tú Thanh chưa bào giờ hôn, chưa bao giờ ôm nhau...
Lúc này, Tông Tử Ngôn chợt tỉnh lại.
Thấy bà xã tỉnh táo, anh không nói hai lời, đứng dậy, khom lưng, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực.
“Cảm ơn em đã trở lại." Anh hàn khàn, xúc động nói.
Tiểu Vương vừa ăn cơm hộp vừa nói: “Luật sư Tống, phu nhân mới tới, chị ấy ở trong phòng làm việc chờ anh."
“Đang ăn gì đó?"
“Phu nhân mang đến cơm hộp Nhật Bản, ăn rất ngon nha!"
Tống Tử Ngôn gật đầu, còn nở nụ cười hiếm thấy làm cho Tiểu Vương cảm thấy vinh dự vô cùng. Gần đây luật sư Tống và phu nhân tình cảm rất tốt, ở công ty nào cũng vậy, nếu ông chủ vui vẻ, nhân viên cũng vui vẻ theo.
Tống Tử Ngôn bước chân nhẹ nhàng hớn hở, có bà xã làm bạn, cho dù tăng ca cũng thấy thật hạnh phúc, tuyệt đối không có chút mệt mỏi.
Thì ra anh cũng sẽ có những suy nghĩ ghê tởm buồn nôn như vậy?
Hôm đó, Hiểu Nguyên nói...
“Có phải bên trong anh có giấu ngọn lửa nhiệt tình, lời ngon tiếng ngọt như hồ ly? Sau đó em không cẩn thận thả nó ra?"
“Tại sao nói anh là hồ ly?"
“Bởi vì anh giống như hồ ly a, giảo hoạt...A, không có không có..."
Hiểu Nguyên nói anh như con hồ ly nhìn thấy trứng gà, vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, mắt anh nóng rực như muốn đốt cháy mặt cô, muốn đem cô một ngụm nuốt vào bụng. “... Ông chủ, ăn em không ngon đâu, trên người không có mấy lạng thịt..."
“Làm sao em biết anh muốn ăn em? Rất thông minh nha..."
Bàn tay hắn ôm trọn gò ngực đẫy đà thẳng đứng của cô, đói khát hôn cô, sau đó là cả đêm lãng mạn nhiệt tình. Nếu thật sự nhiệt tình của anh bị mở ra, khắp thế giới chỉ có Khương Hiểu Nguyên mới tìm được, mở khóa được.
Đây chính là cuộc sống anh mong muốn, Hiểu Nguyên và anh đều chú tâm vào sự nghiệp, cùng chung ý tưởng, hai người đều nhất trí với suy nghĩ của nhau, cuộc sống hằng ngày của họ rất ăn ý, họ đều thích đọc sách, có thói quen thường xuyên đi bơi, cũng thích leo núi, chờ đến lúc “Hoa Dạng" không bận rộn nữa, bọn họ lập kế hoạch tới Ngọc Sơn cùng nhau ôn lại chuyện đã qua.
Còn nữa, cô rất hài hước, làm cho anh nhịn không được mà cười. Cô cũng hiểu những câu chuyện cười lạnh của anh, anh thích hai người ăn ý, hỗ trợ cho nhau. Bởi vì công việc, anh có thói quen nhìn thấu tình cảm suy nghĩ của mọi người dưới những lớp mặt nạ muôn hình muôn vẻ kia, điều đó ngược lại khiến cho quan hệ với người khác luôn xuất hiện ranh giới, luôn có vẻ lạnh nhạt xa cách, làm việc càng tuân thủ nguyên tắc, nhưng nhiệt tình và sức sống của Hiểu Nguyên có thể bù lại phần anh còn thiếu.
“Bà xã?" Anh nhiệt tình kêu, chưa từng nghĩ tới có lúc mình lại khuất phục trước tình cảm.
Đợi hai giây, không thấy bà xã vui vẻ chạy lại ôm anh, tóc mai chạm nhau như trong tưởng tượng.
“Bà xã?"
Anh đi vào phòng làm việc, chỉ thấy Hiểu Nguyên co người ngồi bên cạnh giá sách, cô cúi đầu, đau lòng đến nỗi không thể mở miệng.
Tống Tử Ngôn kinh ngạc sợ hãi, nhanh chóng chạy lại đỡ cô lên. “Hiểu Nguyên, sao vậy? Không thoải mái ở đâu?"
Khương Hiểu Nguyên dùng sức đẩy hắn ra. “Đừng đụng vào tôi..."
“Hiểu Nguyên?"
“Tránh ra! Tôi không muốn anh đụng vào tôi, tôi không muốn anh đụng vào tôi..."
Tống Tử Ngôn không để ý cô chống cự, ôm ngang cô lên, sau đó đặt cô ngồi lên sô pha.
Khương Hiểu Nguyên hất tay đá chân ra sức chống cự. “Không nên đụng vào tôi!"
Sau đó, cô che mặt lại, khóc thật lớn.
Có chuyện gì xảy ra?
Tống Tử Ngôn rất lo lắng, đứng trước mặt nhìn thẳng cô, cẩn thận quan sát cô. Nhưng Khương Hiểu Nguyên căn bản không nhìn anh, cô tiếp tục che mặt khóc, đem mọi chuyện nhớ lại lần nữa, trong lúc cùng Khương Hiểu Nguyên nói chuyện, bản thân có nói cái gì khiến cô bị tổn thương?
Anh đỡ vai cô, nhẹ nhàng nói: “Đến cùng là có chuyện gì? Em cứ khóc như vậy sẽ làm anh luống cuống tay chân."
Cá tính Hiểu Nguyên rất mạnh, anh biết cô chỉ âm thầm khóc sau lưng, phải làm sao an ủi cô đây? Anh lại hoàn toàn không biết tại sao, trong lòng anh chưa từng cảm thấy hoảng loạn như vậy. Cô luôn mang đến cho anh những kinh nghiệm chưa bao giờ trải qua.
Khương Hiểu Nguyên dùng sức lau nước mắt trên mặt. Được, khóc xong rồi, lúc này nên lật bài thôi. Cô đứng lên, đi tới trước giá sách, cầm khung hình trên đất, tới trước mặt, im lặng đưa cho anh.
Sắc mặt Tống Tử Ngôn không thay đổi nhiều lắm, anh là luật sư không thường thể hiện cảm xúc ra ngoài, giấu đi cảm xúc đã trở thành thói quen của anh.
Anh không phải không sợ, hai bức ảnh này, bức ảnh quá khứ không đáng lo, quan trọng là bức ảnh mới chụp gần đây.
Hôm đó Tú Thanh chủ động hôn anh, anh muốn thử tiếp nhận, muốn làm rõ suy nghĩ của bản thân, nhưng không biết Tú Thanh đã dùng máy quay trộm chụp được, thậm chí còn cố ý sử dụng góc chụp giống với bức ảnh cũ kia, cuối cùng đem hai bức ảnh đóng khung giấu vào trong phòng làm việc của anh, chờ Hiểu Nguyên tới phát hiện.
Có thể nói Tú Thanh cố ý giấu máy quay trong phòng ngủ, không phải chỉ đơn giản là ôm hôn. Nếu không phải anh không có cảm giác với cô ta, sợ rằng có thể quay được nhiều hơn thế này, mục đích là muốn Hiểu Nguyên cho là anh đã thân mật với cô ta.
Anh có thể đem mọi chuyện hôm đó kể cho Hiểu Nguyên, nhưng cô bằng lòng tin mấy phần?
Có phải cô đã định tội anh, cho nên mới có thể khóc tê tâm liệt phế như thế? Nhưng anh không thể không giải thích, anh không chịu được cô đơn nếu mất cô.
“Có thể nghe anh giải thích không?"
Ánh mắt Khương Hiểu Nguyên sáng lên. “Anh muốn nói tất cả chuyện này là do Đổng Tú Thanh tính toán hãm hại anh làm chuyện bất nghĩa phải không? Khi mọi chuyện bị đưa ra ánh sáng, mọi người chồng đều sẽ giải thích như vậy!"
Tống Tử Ngôn thử chạm vào cô, nhưng Hiểu Nguyên mạnh mẽ giữ khoảng cách làm anh hoang mang. “Hiểu Nguyên..."
Cô nhanh nhẹn tránh thoát, cảm thấy thật khó chịu, anh đem hình hai người họ thân mật đặt trong phòng làm việc, ai cũng có thể thấy được, có phải biết cô sẽ đến phòng làm việc, nên mới tùy tiện đem khung hình giấu sau giá sách, nghĩ là như vậy thì cô sẽ không thấy?
“Đừng chạm vào tôi! Anh sao có thể công khai tình cảm của hai người như vậy..."
“Hiểu Nguyên, anh không có, anh không có ở cùng một chỗ với Tú Thanh, là cô ấy hãm hại anh, cố ý để em thấy mấy tấm ảnh này, những bức ảnh này là cô ấy để vào, không phải anh! Cơ bản không có cái gọi là công khai!" Anh chân thành nhìn cô. “Anh cần em, Hiểu Nguyên, trái tim của anh không giống trước kia, không hề chần chừ do dự, anh muốn em, muốn gia đình của chúng ta."
Anh thử chạm vào cô lần nữa, muốn ôm cô vào ngực, không muốn khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, càng không muốn thấy vẻ mặt cô đau lòng. “Hiểu Nguyên, tin anh."
Khương Hiểu Nguyên lạnh lùng nhìn anh. “Tôi chỉ hỏi hai chuyện."
“Em hỏi đi."
“Anh có hôn cô ta hay không?"
“Là cô ấy chủ động hôn anh."
“Anh có đáp lại hay không?"
“Tôi hỏi anh, có phải anh bị bắt buộc? Có phải bên ngoài có khẩu súng nào chĩa vào đầu anh?"
“Không có."
“Vậy anh bị hạ thuốc, khiến anh không thể kiểm soát được hành động của mình?"
“Không có."
“Nên cho dù là anh hôn cô ta hay cô ta hôn anh đều là hai bên ngươi tình ta nguyện?"
“Không phải hai bên tình nguyện!"
“Nhưng anh hôn cô ta là sự thật!"
Tống Tử Ngôn lo lắng vò đầu. Anh không thể để Hiểu Nguyên bỏ đi, nhiều chuyện anh có thể chịu thua, anh đều có biện pháp thắng lại, duy nhất chỉ có Hiểu Nguyên, anh không thể mất đi cô, anh không biết nếu để chuyện hiểu lầm này cắm rễ trong lòng cô, anh có cách thắng cô trở về hay không!
“Hiểu Nguyên, hãy nghe anh nói, lúc đó Tú Thanh chủ động hôn anh, anh thừa nhận mình không từ chối, nhưng sau khi hôn cô ấy, anh mới biết rõ em với cô ấy không giống nhau, anh đối với cô ấy không có khát vọng, anh chỉ muốn em, chỉ cần em."
“Anh nghĩ dùng một nụ hôn để thử tôi và cô ta có gì khác nhau?"
“Tha lỗi cho anh, Hiểu Nguyên."
Khương Hiểu Nguyên cười to đầy châm chọc. “Tống Tử Ngôn, anh cho là tôi sẽ cảm động sao? Anh nghĩ có thể lấy chuyện như vậy để so sánh? Anh hôn người phụ nữ khác, cho dù trong quá khứ anh có hôn cô ta cả trăm lần, nhưng mà, anh bây giờ là chồng tôi, là người đàn ông của Khương Hiểu Nguyên tôi, việc này có gì đáng để thử, anh hôn người khác, cho dù có bị bắt gặp hay không, đối với tôi chính là phản bội!"
Tống Tử Ngôn nóng lòng nắm lấy cánh tay vợ. “Hiểu Nguyên, anh không có tình cảm với Tú Thanh, anh không muốn Tú Thanh, anh chỉ muốn em!"
Cô hất mạnh tay anh ra. “Tôi không tin, hôm nay chỉ là hôn, vậy ngày mai thì sao? Sau này thì sao? Có thể có một ngày tôi phát hiện ra những bức ảnh hai người thân mật hơn hay CD hai người yêu nhau hay không? Tống Tử Ngôn, anh sao lại đối xử với tôi như vậy!"
“Hiểu Nguyên, không có, tin anh!"
“Tôi không tin anh, tôi không nên tin anh!"
Khương Hiểu Nguyên đẩy Tống Tử Ngôn đang cản trước mặt, chạy khỏi phòng làm việc.
“Hiểu Nguyên!"
Tống Tử Ngôn đuổi theo sát phía sau cô. Cô lao ra khỏi văn phòng luật sư, đi thang máy xuống lầu, anh tới đúng lúc cửa thang máy đóng lại, nhìn được cô tan vỡ, ánh mắt vô cùng đau đớn. Anh lập tức chuyển qua thang bộ, chạy nhanh xuống lầu, vừa lúc Hiểu Nguyên lao ra khỏi tòa cao ốc.
Lúc này, vừa lúc có chiếc xe tải đang bốc dỡ hàng hóa, tài xế nghĩ đã qua giờ tan tầm, cao ốc sẽ không có ai ra vào, cho nên đến chỗ dừng xe cũng không thắng xe chậm lại, nhưng không nghĩ tới có một người phụ nữ từ cao ốc lao ra, hai bên không kịp phản ứng, một tiếng động bén nhọn cùng với tiếng hét chói tai của người phụ nữ xẹt qua không khí...
Tống Tử Ngôn gầm lên giận dữ: “Cẩn thận!"
Xe hàng chạy quá nhanh, trước khi Hiểu Nguyên kịp phản ứng, ầm một tiếng đụng vào cô.
“Hiểu Nguyên!"
Tống Tử Ngôn sụp đổ, trái tim như vỡ ra từng mảnh. Nếu đây là ông trời trừng phạt anh chần chừ, tại sao không để anh hứng chịu sự đau khổ này, sao lại tàn nhẫn như vậy, để cho sinh mạng bà xã biến mất trước mắt anh...
Khương Hiểu Nguyên khép mắt, không cách nào nhìn thẳng đèn xe chói mắt, dù biết va đập sẽ xảy ra, cô lại không chút hoảng hốt sợ hãi, ngược lại cảm thấy có lẽ đây là một cách giải thoát...
Cảm giác đau đớn nhanh chóng ập tới, thân thể đau đớn thì coi là cái gì?
Cô nghe thấy tiếng Tống Tử Ngôn bi thương gào thét, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh anh và Đổng Tú Thanh.
Trời ạ, cô không thể quên được, cô thật sự không thể quên được...
Cô nhắm mắt lại, cảm thấy mình đang trôi đi, cuối cùng, rơi vào trong bóng tối dày đặc.
Xe cấp cứu bằng tốc độ nhanh nhất đưa Khương Hiểu Nguyên vào bệnh viện. Chú thím Hiểu Nguyên làm việc tại bệnh viện này, hai người đều là bác sĩ, một người khoa ngoại, một người khoa sản.
Trên xe cấp cứu, Tống Tử Ngôn gọi điện cho chú xác nhận ông đang trực ở phòng cấp cứu, khi xe cấp cứu đến, ông đã ở trước cửa chờ đợi, thím cũng ở một bên trông ngóng.
Khương Dụ Phụ lập tức hỏi rõ nhân viên trên xe tình hình của người bị thương, thím đi tới bên cạnh băng ca, kiểm tra tình trạng của Hiểu Nguyên. Cô có hiện tượng chảy máu bên trong, nhưng nhìn chung tình hình không nghiêm trọng, nhưng người vẫn ở trạng thái hôn mê.
“Thím, Hiểu Nguyên có sao không?"
Thím nhìn cặp mắt đỏ ngầu của Tử Ngôn, khuôn mặt lo lắng sợ hãi. Bà mỉm cười, vỗ vỗ bả vai anh.
“Không sao, có chú ở đây, có thể để Hiểu Nguyên xảy ra chuyện sao?"
Đoàn người đưa Khương Hiểu Nguyên vào phòng xử lý khẩn cấp, Tống Tử Ngôn bị ngăn bên ngoài.
Anh nhìn cửa phòng cấp cứu đóng chặt, cả người rơi vào khủng hoảng...
Anh đã có cô, lại phải đối mặt với nỗi sợ mất đi cô?
Nếu như không phải vì bức ảnh kia, cô sẽ không chạy xuống lầu, sẽ không bị xe tải đâm vào, tất cả những chuyện này đều không nên xảy ra, Hiểu Nguyên sẽ ở bên cạnh giúp anh tăng ca, bọn họ cùng ăn cơm hộp cô mang đến, vừa nói về những việc hôm nay xảy ra, cô sẽ cười khi anh kể những câu chuyện cười lạnh. Vì có cô làm bạn, hiệu suất làm việc của anh sẽ tăng lên, sau đó bọn họ tay trong tay rời khỏi phòng làm việc lái xe về nhà; sau khi về đến nhà, họ sẽ cùng tắm rửa, anh sẽ hôn cô, trân trọng yêu cô... Nhưng mà, hiện tại, Hiểu Nguyên đang cấp cứu, nếu như... Tương lai anh còn lại cái gì?
Giờ khắc này Tống Tử Ngôn không còn là luật sư, không hề tự tin kiêu ngạo, không gọn gàng sạch sẽ, tóc rối, cà vạt lỏng lẻo lệch sang một bên, ống tay áo sơ mi kéo cao, hai cánh tay anh ôm ngực, giống như đứa nhỏ đang sợ hãi, không yên lòng chân tay luống cuống.
“Tử Ngôn?"
Tống Tử Ngôn xoay người, nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp vô tội nhưng tâm tư sâu như biển. Cô mặc váy trắng, tóc đen xõa ngang vai, son môi đậm đến làm người khác muốn nôn mửa.
“Cô tại sao có thể làm ra chuyện như vậy?" Tống Tử Ngôn tức giận lên án.
Đổng Tú Thanh lại cười, đây chính là mục đích của cô ta. Cô ta gọi cho Tiểu Vương không biết chuyện chỉ muốn hỏi thăm tình huống mới nhất, đáp án nhận được làm cho cô ta cảm thấy như trúng được giải thưởng lớn.
Khương Hiểu Nguyên phát hiện bức ảnh, còn xảy ra tai nạn xe, không rõ sống chết.
“Em thế nào?"
“Cô tại sao đặt những thứ đồ như vậy trong phòng làm việc của tôi?"
Nếu như lúc trước anh là nhớ tình cảm cũ mà dư lại chút ấm áp, nếu như vì tình cảm trong quá khứ, đối với cô ta còn có thương tiếc, như vậy, thời điểm bức ảnh kia xuất hiện, tất cả tình cảm anh đối với cô ta, tất cả đều biến thành hư không!
“Tại sao không được? Đó đều là sự thật không phải sao? Em không có ghép ảnh."
Tống Tử Ngôn run rẩy chỉ vào cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt. “Bởi vì cô, vợ của tôi hiện tại nằm trong phòng cấp cứu, chẳng lẽ đây là kế hoạch của cô, dùng cách này làm tôi lần nữa trở lại với cô, yêu cô?"
Đổng Tú Thanh bước tới. “Đúng vậy, em chính là muốn anh yêu em, anh phải yêu em, Khương Hiểu Nguyên tự cao tự đại, đối với loại phụ nữ tự cho mình là đúng, anh cơ bản sẽ không thích, anh chỉ thích em!"
Tống Tử Ngôn hất tay cô đang cầm cánh tay anh. “Tôi hiện tại nói rõ cho cô biết, đời này, tôi sẽ dùng mỗi giây mỗi phút yêu cô ấy, người phụ nữ bên cạnh tôi chỉ có một, chính là vợ tôi, người cô nói tự cao tự đại Khương Hiểu Nguyên! Tôi yêu cô ấy!"
Đổng Tú Thanh làm sao có thể thừa nhận sự thật này? “Không! Anh không thể yêu cô ta! Cô ta cơ bản không phải mẫu người anh thích..."
“Không có thay đổi, tôi yêu cô ấy."
“Không, anh nói anh sẽ chăm sóc em, anh nói anh yêu em..."
“Đủ rồi!" Tống Tử Ngôn cắt ngang. “Năm đó cô bỏ đi, sự phản bội của cô đã mài mòn tình cảm của tôi đối với cô, hiện tại, tôi không yêu cô, hiểu không? Tôi chỉ yêu vợ của tôi, đối với cô tôi chỉ xem như quan tâm học muội mà thôi!"
Đổng Tú Thanh thê thảm rơi nước mắt. “Tử Ngôn, em khóc, trước kia anh nhất định sẽ không để em rơi nước mắt, anh sẽ an ủi em, anh sẽ ôm em..."
Cô ta muốn nhào vào ngực anh, nhưng Tống Tử Ngôn trực tiếp đẩy cô ta ra. “Tôi thật hối hận, thật sự rất hối hận... Tôi thật hy vọng bản thân có thể sớm nhận ra Hiểu Nguyên đối với tôi rất quan trọng, tôi sẽ không nhớ lại quá khứ, cùng cô cố ý tạo ra bi kịch lừa gạt nữ chính, như vậy, nhiều năm sau gặp lại, tôi sẽ rõ ràng thận trọng giới thiệu cô với vợ tôi, cô là bạn gái trước kia của tôi, đã lâu không còn liên lạc."
Đổng Tú Thanh ôm đầu thét chói tai. “Không phải như thế! Anh yêu em! Anh yêu em mà!"
“Đổng Tú Thanh, tôi không thương cô, nếu Hiểu Nguyên xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ rất hận cô!"
Cô ta giống như nổi điên, đấm vào người Tống Tử Ngôn như mưa, ánh mắt điên cuồng. “Tử Ngôn, anh yêu em! Anh yêu em mà!"
Thấy tất cả mọi chuyện trước mắt, Khương Dụ Phụ lập tức gọi bảo vệ, bắt Đổng Tú Thanh đang không ngừng giãy giụa đưa ra ngoài.
Ông đã nghe được cuộc nói chuyện giữa họ, dĩ nhiên cũng hiểu được đầu đuôi sự việc.
Ông hổn hển chỉ vào người phụ nữ điên cuồng kia, thét to với Tống Tử Ngôn: “Cậu vì người phụ nữ đó mà cãi nhau với Hiểu Nguyên?"
Tống Tử Ngôn chỉ nghĩ đến an nguy của bà xã, không nghe lọt tai ông đang trách cứ. “Chú, Hiểu Nguyên đâu? Hiểu Nguyên như thế nào rồi?"
Nếu không phải nhìn thấy anh khóc thảm thiết khi cháu gái gặp chuyện không may, Khương Dụ Phụ thật muốn gọi bảo vệ đuổi hết mấy người làm tổn thương Khương Hiểu Nguyên ra ngoài!
“Hiểu Nguyên không có gì đáng ngại, nhưng bởi vì chảy máu trong, nên phải nằm lại bệnh viện theo dõi, thím Hiểu Nguyên đang giúp nó hoàn tất các xét nghiệm cuối cùng."
Tống Tử Ngôn nhíu chặt chân mày. “Thím đang giúp Hiểu Nguyên làm mấy bước xét nghiệm cuối cùng?"
Đổng Tú Thanh vẫn còn la hét. “Buông tôi ra! Tôi nói các người buông tôi ra! Ô... Tử Ngôn, bọn họ nắm em thật là đau, anh mau tới cứu em..."
Anh cơ bản không thèm chú ý tới Đổng Tú Thanh, tất cả đều tập trung lên người bà xã.
“Thím không phải làm ở khoa ngoại, tại sao lại muốn giúp Hiểu Nguyên làm xét nghiệm?" Đây là thắc mắc của anh.
Khương Dụ Phụ giống như đuổi ruồi bảo cảnh vệ đuổi Đổng Tú Thanh ra khỏi bệnh viện, rốt cuộc, bệnh viện cũng trở lại yên tĩnh.
“Bởi vì thím cậu muốn xác nhận một chuyện, việc này đối với việc chúng ta sử dụng loại thuốc nào có ảnh hưởng rất lớn."
Tống Tử Ngôn nghĩ tới. Gần đây, anh không sử dụng biện pháp tránh thai,cũng đem thời kỳ an toàn ném ra sau gáy, lúc đó, anh đã quyết định cùng Hiểu Nguyên sinh con dưỡng cái.
“Hiểu Nguyên mang thai?" Anh nói. Rất mong đợi, nhưng lại sợ hụt hẫng.
“Đúng, kết quả xét nghiệm máu cho thấy Hiểu Nguyên có khả năng mang thai, cho nên thím cậu mới phải làm bước xét nghiệm cuối cùng."
Tống Tử Ngôn cảm thấy giọt nước mắt nóng hổi đọng trong hốc mắt.
“Nếu là như vậy, tai nạn kia đối với Hiểu Nguyên và đứa nhỏ có ảnh hưởng gì không?"
Ông vỗ vỗ vai anh. “Chú và thím ở đây, làm sao có thể để bọn họ xảy ra chuyện gì? Người có chuyện là cậu đó, cậu sao có thể cùng người phụ nữ kia quan hệ mập mờ không rõ? Hiểu Nguyên mang thai, cậu sẽ làm cha, dù có gặp dịp thì chơi như cũng phải hạn chế."
Trong lòng Tống Tử Ngôn xúc động nói không nên lời. Hắn ngửa đầu, giơ tay ôm mặt, nước mắt thấm ướt lòng bàn tay anh, anh nên cảm ơn ông trời ban ơn!
Hiểu Nguyên bình an, Hiểu Nguyên mang thai, anh sẽ làm cha!
Tống Tử Ngôn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của bà xã, môi trắng bệch, nhưng vẫn cảm thấy cô là người phụ nữ xinh đẹp nhất thế giới.
Anh cầm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, cẩn thận nhẹ nhàng, không để cho cô cảm giác một chút không thoải mái. Anh nhẹ nhàng in một nụ hôn lên tay cô.
“Anh yêu em, Hiểu Nguyên."
Anh đưa tay kia vuốt ve khuôn mặt tinh tế của cô, trong mắt là tình yêu sâu sắc. “Anh không nghĩ có ngày mình có thể yêu một người như vậy, tha lỗi cho anh, anh sẽ không chần chừ nữa, anh rất yêu em."
Bàn tay của anh đi xuống vuốt ve bụng bằng phẳng của cô, nơi đó có kết tinh tình yêu của bọn họ. “Bảo bối, cha ở đây, không phải sợ, đã làm con sợ rồi, từ nay về sau, cha sẽ chăm sóc thật tốt cho con và mẹ, sẽ không để hai người phải sợ hãi nữa."
Cuộc đời của anh vì có Hiểu Nguyên nên mới hạnh phúc, cũng có thêm đứa nhỏ mà càng thêm hoàn hảo.
Anh yên lặng làm bạn, nhẹ nhàng ấm áp thủ thỉ, cả đêm làm bạn...
Cho đến khi tia nắng đầu tiên xuất hiện, Khương Hiểu Nguyên mở mắt ra, thấy Tống Tử Ngôn nằm sấp một bên, cô phát hiện tay mình đang bị anh nắm chặt.
“Tỉnh rồi?" Thím nhỏ giọng hỏi, giúp cô điều chỉnh bình dịch truyền.
“Thím..."
“Nói nhỏ một chút, Tử Ngôn thức đến trời sáng mới ngủ, muốn nó đến giường bên cạnh ngủ, nó lại không chịu."
Khương Hiểu Nguyên nhìn người đàn ông bên cạnh. “Tại sao anh ta lại ở đây?"
Thím cười. “Bà xã bị xe đụng, nó đương nhiên phải ở đây. Thím hỏi con, Tử Ngôn có phải rất lãng mạn không? Y tá trực nói cả đêm nó đều thủ thỉ mấy lời tình cảm bên tai con, cũng không cần biết con có đang ngủ hay không, cả y tá cũng sắp điên rồi. Phải biết, đầu năm nay gặp được người đàn ông đẹp trai lại tình cảm như vậy cũng không dễ đâu."
Cả đêm, nói chuyện tình cảm?
Đêm qua, Khương Hiểu Nguyên loáng thoáng nghe được âm thanh của anh, muốn mở mắt ra, lại không thể nào nhấc lên nổi, có cố gắng thế nào cũng không được.
“Có chỗ nào không thoải mái không?"
Cô lắc đầu, tầm mắt dừng lại trên người Tống Tử Ngôn. “Cả người đều rất đau."
Thím dịu dàng cười. “Tất nhiên, con bị xe đụng, có nhớ không? Nhưng mà trời cao phù hộ, vết thương của con đều tốt."
Bà phát hiện tất cả lực chú ý của cháu gái đều tập trung trên người chồng. Lúc được đưa vào bệnh viện Hiểu Nguyên nước mắt đầy mặt, không nói cũng biết vợ chồng son mới xảy ra cãi vã, có thể làm cho cô không cẩn thận chạy thẳng xuống đường, mặt đẫm nước mắt, chắc chắn là chuyện rất nghiêm trọng.
“Thím và chú đều xem con như con gái ruột." Bà cầm tay cháu gái. “Con bị uất ức gì, chú cũng chỉ biết an ủi, chỉ gọi điện quan tâm một chút, nhưng thím thì khác, thím sẽ hỏi cho ra nguyên nhân, đi mắng cho nó một trận. Nhưng..." Bà nhìn Tống Tử Ngôn, mắt anh có quầng thâm, cả người đầy mùi hôi, nhưng mà vẫn rất đẹp trai, hắc! “Nó rất yêu con, cho nên dù hai đứa có cãi vã chuyện gì, thím cũng không nỡ mắng nó."
Khương Hiểu Nguyên thất vọng rũ mắt xuống. Yêu? Cô làm sao mà tin đây?"
Thím mỉm cười, nắm chặt tay cháu gái, lúc này cô chỉ muốn dùng hai tay ôm thím để được an ủi, nhưng mà một tay kia của cô bị anh nắm rất chặt, có rút cũng không ra.
“Hiểu Nguyên, con mang thai."
Khương Hiểu Nguyên trợn tròn mắt.
“Con không biết."
Nước mắt cô dâng lên. “Kinh nguyệt của con chỉ là chậm mười ngày, con cũng không nghĩ đến... Vậy con xảy ra tai nạn, vậy bảo bảo..."
“Đứa nhỏ không sao." Thím rất vui vẻ. “Quyết định của thím thật chính xác, trước tiên nhanh chóng giúp con thử máu, không để cho bất kì phương pháp chữa trị hay thuốc không thích hợp ảnh hưởng đến đứa nhỏ."
Bà cười giúp Hiểu Nguyên lau nước mắt. “Tất nhiên, con cũng không sao. Nếu không thím nghĩ Tử Ngôn sẽ phá hủy cả bệnh viện mất! Thím đem băng ghi hình của phòng cấp cứu lúc đó cho con xem, con không biết lúc con được đưa vào cấp cứu, Tử Ngôn gần như điên rồi... Hiểu Nguyên, người đàn ông này thật sự rất yêu con."
Khương Hiểu Nguyên xúc động chẹ miệng, một tay cô để lên bụng, một tay bị Tống Tử Ngôn nắm chặt, một người là chồng cô, một người là con cô...
“Dù có chuyện gì cũng không được hết hy vọng vì sắp có một sinh mạng mới ra đời, con bây giờ không phải chỉ có một người."
Thím không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng người lớn luôn khuyên hợp không khuyên tan, Khương Hiểu Nguyên cũng hiểu ý của thím.
Đứa nhỏ lựa chọn thời điểm mấu chốt xuất hiện, đứng giữa Tống Tử Ngôn và đứa nhỏ, cô nên làm sao bây giờ? Cô không có cách hoàn toàn quên được, không thể xem như giữa anh và Đổng Tú Thanh chưa bào giờ hôn, chưa bao giờ ôm nhau...
Lúc này, Tông Tử Ngôn chợt tỉnh lại.
Thấy bà xã tỉnh táo, anh không nói hai lời, đứng dậy, khom lưng, nhẹ nhàng đem cô ôm vào trong ngực.
“Cảm ơn em đã trở lại." Anh hàn khàn, xúc động nói.
Tác giả :
Ngũ Vi