Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi
Chương 3
Hôm nay, khi cô bận rộn ở công ty bàn hợp đồng mới thì nhận được tin nhắn ngắn của Tống Tử Ngôn...
“Buổi tối không về nhà ăn cơm."
Sau đó thì người không thấy đâu, trợ lý ở văn phòng luật sư cũng không tìm thấy người, di động cũng không nghe, gọi điện thoại hỏi trợ lý cũng không có tin tức, cô nôn nóng đến giậm chân. Chẳng lẽ công việc nhiều đến nỗi buổi tối cũng không thấy người?
“Vậy Đổng tiểu thư đâu?" Cô hỏi Tiểu Vương.
Tiểu Vương không ngờ phu nhân sẽ lập tức nghĩ đến luật sư Đổng, chỉ có thể nói giác quan thứ sáu của phụ nữ thật đáng sợ! Anh ta úp úp mở mở. “Ách... Luật sư Đổng bận chuyện khác..."
“Cô ta ở cùng luật sư Tống sao?" Giọng nói Khương Hiểu Nguyên không hờn không giận.
“Ách... Luật sư Đổng mới vào làm, rất nhiều công việc chưa quen..."
“Tốt, tôi biết rồi."
Sau khi nói chuyện với Tiểu Vương, nàng không thể nào không nghi ngờ. Thật sự là bọn họ ở cùng nhau, vậy anh đang làm cái gì? Trước người yêu cũ, Tống Tử Ngôn còn có thể giữ tình cảm trong sáng sao? Hôm nay thời tiết rất tốt, rất thích hợp du lịch, nhưng đối với đôi nam nữ muốn nối lại tình xưa thì phong cảnh tính là gì? Tìm chỗ kín đáo cọ xát tóc mai, ôm ôm ấp ấp mới quan trọng.
“Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi không phải mây", tuy rằng tình yêu của bọn họ không long trời lở đất như vây, nhưng hôn nhân là ràng buộc, cũng là sự tôn trọng, cho dù có hồi tưởng quá khứ ít hay nhiều, mặc dù bọn họ đã nói không can thiệp vào cuộc sống đối phương, nhưng hôn nhân của họ còn ràng buộc một ngày, anh quan tâm quá mức đến Đổng Tú Thanh, cũng là một loại tổn thương.
“Khương tiểu thư?"
Khương Hiểu Nguyên phục hồi tinh thần, đột nhiên nhớ tới mình đang họp, hôm nay có khách hàng mới đến thảo luận về hôn lễ của bọn họ.
Cô vội nhanh chóng mỉm cười. Trong công việc cô chưa từng thất lễ như vậy. “Xấu hổ quá, tôi có phần không tập trung..."
Cô dâu dịu dàng cười. “Không sao, chúng tôi biết cô nhất định sẽ bố trí cho chúng tôi hôn lễ tốt nhất."
Cô dâu đã có thai, đã gần đủ tháng, nhưng mặt có vẻ ốm yếu xanh xao. Chú rể tuổi hơi lớn, cẩn thận che chở chăm sóc cho cô dâu, điều đó ai cũng cảm nhận được.
Bọn họ tìm đến “Hoa Dạng" do được bạn giới thiệu, bởi vì là bạn của bạn, Khương Hiểu Nguyên không nhịn được khuyên. “Có lẽ có thể chờ Lâm phu nhân sinh xong rồi hãy tổ chức hôn lễ, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho Lâm phu nhân."
Chú rể cúi đầu, không nói một câu, trên vầng trán dấu lộ vẻ lo lắng khó dấu, ngược lại cô dâu tươi cười ngọt ngào, nói: “A, kỳ thật cho đứa nhỏ cùng tham gia hôn lễ cùng chúng tôi cũng là một kinh nghiệm tốt."
Sau đó cô nắm bàn tay to của tiên sinh, đó là nơi tiếp thêm sức mạnh cho cô. “Huống hồ Khương tiểu thư, không lừa cô, tôi mắc bệnh, tôi không biết mình có thể sống sau khi sinh con hay không, thừa dịp bây giờ tôi có thể đi lại, có thể nói chuyện, tôi muốn làm cô dâu của anh ấy, tôi không muốn đợi đến lúc nằm trên giường bệnh ấm ức cho anh ấy tái giá..."
Lâm tiên sinh kiên quyết ôm lấy bà xã, hai người nắm tay nhau thật chặt, tình cảm nồng nàn chăm chú nhìn nhau trong mắt lúc này là tình yêu lâu dài.
Khương Hiểu Nguyên cổ họng giống như bị ai thít chặt: đáy lòng chua xót. Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân sống chết có nhau, nương tựa vào nhau, cái mà cô cùng Tống Tử Ngôn chưa bao giờ trải qua. Tình yêu có nhiều mặt, nhưng trong trường hợp của cô với Tống Tử Ngôn, thật sự có vẻ vô cùng yếu đuối.
Khó trách Đổng Tú Thanh lại hỏi cô, Tống Tử Ngôn có yêu cô hay không...
Khương Hiểu Nguyên trong lòng cười cay đắng, hâm mộ tình yêu đơn thuần hạnh phúc của Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân. “Yên tâm, vậy giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cho các bạn một hôn lễ lãng mạn xinh đẹp nhất."
Chính là, cô hứa như vậy, nhưng vận mệnh không nghe thấy nguyện vọng muốn làm cô dâu xinh đẹp của Lâm phu nhân...
Đột nhiên, cô ấy ôm ngực như không thể hô hấp khiến mọi người không kịp phản ứng, thậm chí còn không có sức để rên rỉ. Tiếp theo lâm phu nhân ngất đi cạnh bàn hội nghị...
“Bà xã?" Lâm tiên sinh hoảng sợ la lớn.
Mọi người nhìn nhau hoang mang, Lâm tiên sinh ôm bà xã đã mất ý thức, Giai Giai đang lấy tư liệu vào phòng họp thấy vậy vội gọi xe cứu thương. Khương Hiểu Nguyên từng học CPR*, trước tiên giúp Lâm phu nhân tiến hành CPR.
Không bao lâu thì xe cứu thương đến, nhân viên cấp cứu chạy nhanh vào phòng họp, nhanh chóng gắn các thiết bị cấp cứu hô hấp.
Đối mặt với bà xã đang hôn mê, Lâm tiên sinh ôm đầu khóc, Khương Hiểu Nguyên hoảng hốt xem nhân viên cấp cứu làm việc, đặt Lâm phu nhân lên băng-ca, nâng lên xe cứu thương...
“Giai Giai, tôi theo bọn họ đến bệnh viện."
Giai Giai đau lòng lau nước mắt. “Được, tốt."
Khương Hiểu Nguyên ngồi lên xe cứu thương, trước ngực áo khoác của cô dính máu tươi Lâm phu nhân nôn ra, Lâm tiên sinh hoang mang lo sợ nắm chặt tay bà xã, đứt quãng trả lời câu hỏi của nhân viên cấp cứu, nói qua bệnh án cùng với tình trạng lúc phát bệnh.
Xe cứu thương chạy nhanh trên đường, còi xe phát sáng vang vọng giữa dòng xe cộ đông nghịt. Không bao lâu, xe đến bệnh viện, Lâm phu nhân lập tức được bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật. Khương Hiểu Nguyên cùng Lâm tiên sinh ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, trong lúc này, người thân bạn bè hai bên đều đến, tiếng khóc cùng tiếng an ủi lẫn nhau trở thành thứ ngôn ngữ duy nhất.
Khương Hiểu Nguyên thủy chung không rời đi, cô tuy rằng không phải bạn bè thân thiết, nhưng bởi vì chuyện xảy ra ở “Hoa Dạng", cô vẫn ở lại làm bạn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ ban ngày đến đêm tối, bọn họ đều không buông tha hy vọng, cùng nhau ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, không ngừng hướng các vị thần bốn phương cầu nguyện cho Lâm phu nhân được bình an.
Nhưng, bác sĩ y tá ra vào vội vàng, trên mặt biểu cảm nặng nề, làm cho mọi người càng lo lắng...
Cuối cùng, bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, tuyên bố với mọi người tin tức khó có thể thừa nhận... cấp cứu vô hiệu, sinh mạng yếu ớt của Lâm phu nhân đặt dấu chấm hết, nhưng may mắn là đứa nhỏ chưa đủ tháng trong bụng đã được phẫu thuật khẩn cấp, trước mắt đang ở phòng hộ sinh khoa nhi theo dõi...
Trong không khí vang lên tiếng khóc thê lương. Mấy giờ trước còn mỉm cười dịu dàng với cô, đắm chìm trong vầng sáng tình yêu, hiện tại lại biến mất như vậy... Khương Hiểu Nguyên giật mình vô lực ngã ngồi lên hàng ghế sau lưng.
Cô mất hồn nhìn mọi người đang khóc trước mắt. Sinh mạng thật kì lạ, sinh mạng không thể biết trước, có được danh lợi, có được tình yêu, nhưng có ai chống lại được số phận?
Lâm tiên sinh tự kiềm chế đau lòng, người thân bạn bè ôm hắn an ủi, không khí bi thương.
Ông trời, tại sao có thể như vậy?
Khương Hiểu Nguyên run run giơ hai tay che mặt, nước mắt bi thương tùy ý từ khẽ tay chảy ra, cảm giác chua xót bất lực như ngọn lửa không ngừng lan rộng, cho đến khi cô không thể khóc thành tiếng.
Cô nhịn không được gọi điện thoại, nhưng bởi vì khóc mà không thể mở miệng.
“Hiểu Nguyên?"
Nước mắt của cô rơi càng nhiều, chỉ có thể hoảng loạn lau đi.
“Gọi cho anh có chuyện gì?"
Đầu kia di động, giọng nói Tống Tử Ngôn vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng lại làm cô đang vô cùng đau khổ cảm nhận được một tia sáng...
Cô run rẩy nói: “Em đang ở trước phòng phẫu thuật phụ khoa bênh viện, anh có thể đến tìm em không?"
“Em không khỏe?"
“Không phải."
“Anh đang họp."
Họp thật là lý do tốt! Cô khàn khàn khó khăn hỏi: “Cùng Đổng Tú Thanh?"
Hắn trầm lặng, không trả lời.
Khương Hiểu Nguyên hít thật sâu. Đúng vậy a, đối với một người đàn ông vì yêu mà công việc cũng không cần, gia đình có là gì?
Hôn nhân lại có là gì?
Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân còn có những ngày tháng ngọt ngào để hồi tưởng, nếu có một ngày, cô cùng Tống Tử Ngôn ly hôn, bọn họ có cái gì để hồi tưởng đây?
Cô cười khổ. “Không có việc gì. Không làm phiền anh nữa."
Khương Hiểu Nguyên kết thúc cuộc gọi, tức giận mở máy, tháo pin, đem pin và thân máy ném vào trong túi xách, không cho mình bất kì cơ hội nào kỳ vọng cùng chờ đợi.
Cô co người lại, hai tay ôm lấy chính mình, vùi đầu vào giữa hai gối, khóc thật lớn...
Đó là nước mắt bi thương của cô, nước mắt tủi thân, nước mắt chua xót, cô không cần kiềm chế, không cần đè nén, không cần lời an ủi, cô chỉ cần dùng sức khóc thật lớn. cô phải khóc, tổn thương lùi lại phía sau, sau khi khóc hết nước mắt, tủi thân cũng bị nước mắt làm phai nhạt đi, cô sẽ trở lại là Khương Hiểu Nguyên, một Khương Hiểu Nguyên vui vẻ tự tin...
Đúng vây, cô vẫn là Khương Hiểu Nguyên!
“Tử Ngôn, làm sao vậy?"
Đổng Tú Thanh lên tiếng. Không có người khác thì học trưởng chính là Tử Ngôn của cô, bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm, cơm mới từ bên ngoài đưa đến, bọn họ ở phòng trọ của cô ta tại Đài Bắc, cô ta hôm nay mới chuyển vào, sáng sớm Tử Ngôn đã đến giúp đỡ, hai người cùng nhau đem phòng trọ nhỏ của cô ta sắp xếp thật thỏa đáng.
Nguyên bản tất cả đều đang tốt đẹp, không khí cũng rất tốt, cho đến khi có người gọi điện đến, tâm trạng của hắn liền thay đổi...
“Không có việc gì."
“Khương tiểu thư tìm anh?"
Tống Tử Ngôn không trả lời, cúi đầu xả hai tay áo sơ mi bị cuốn tới khủy tay xuống.
Đổng Tú Thanh kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô ta dịu dàng vuốt lên áo sơ mi của anh, ngửa đầu, cười hồn nhiên vô tội.
“Rất nhiều người vợ thật kỳ lạ, rất thích tra hỏi. Vợ chồng không phải nên tin tưởng lẫn nhau sao? Khương tiểu thư nghi ngờ cái gì?"
“Cô ấy sẽ không."
“Không tra hỏi?"
“Đúng."
“Phụ nữ đều như vậy." Đổng Tú Thanh vẫn khăng khăng. Cô ta biết anh không hứng thú với phụ nữ hay thay đổi thất thường, cho nên hy vọng Khương Hiểu Nguyên là một người phụ nữ hay thay đổi thất thường.
Tống Tử Ngôn không cùng cô ta tranh luận, anh hiểu rõ tính cách của Khương Hiểu Nguyên, cô cởi mở, lý trí, thẳng thắn, hai người kết hôn đến nay, cô cũng không tra hỏi hoặc làm những chuyện bế tắc tự tìm phiền muộn.
“Em không biết là cô ấy có thật sự nghĩ rằng chúng ta chỉ đơn thuần là học trưởng học muội."
Tống Tử Ngôn không trả lời.
Anh biết mục đích của Tú Thanh, cũng có thể giải thích tâm tình của cô, Tú Thanh không che dấu ý muốn quay lại quá khứ, cô cho rằng anh cùng Hiểu Nguyên không có tình yêu mãnh liệt giống như bọn họ, muốn buông ra cũng không khó.
Bởi vì cô là Tú Thanh, hắn có thể sắp xếp công việc cho cô, giúp cô chuyển nhà, nhưng nếu như là muốn hâm nóng tình yêu đã qua, anh có muốn không?
“Kỳ lạ, chẳng lẽ cô ấy không tò mò quan hệ của chúng ta sao? Chúng ta coi như có vẻ vô cùng thân thiết, cho dù học trưởng học muội đã lâu không gặp cũng không như vậy..." Cô ta dò hỏi quanh co, chủ yếu là muốn biết Khương Hiểu Nguyên có hỏi Tử Ngôn chuyện của cô ta hay không, cô ta vừa kỳ vọng lại vừa sợ hãi, hy vọng đem chuyện này công khai rõ ràng, cô ta cùng Tử Ngôn mới có tương lai, lại sợ đã qua nhiều năm như vậy, cô ta không biết Tử Ngôn có còn yêu cô ta như trong quá khứ...
“Anh không muốn đoán suy nghĩ của cô ấy."
“Tử Ngôn, anh có nghĩ cho cô ấy biết chuyện của chúng ta sao?"
“Em hy vọng cô ấy biết cái gì?'
“Em cần anh, Tử Ngôn."
Tống Tử Ngôn nhìn cô ta, không nói tiếng nào, không thể hứa hẹn điều gì.
Nội tâm của anh rất mâu thuẫn. Anh nghĩ làm bạn với Tú Thanh, đơn giản là muốn an ủi đoạn hôn nhân đau thương của cô, nghiêm túc mà nói, anh quả thật quan tâm cô, cho nên, nếu anh nghĩ rằng giống quá khứ chăm sóc cho cô, anh chỉ phải đối mặt với một vấn đề...
Anh cùng Hiểu Nguyên cũng không có tình cảm sâu sắc như cùng Tú Thanh, trước khi kết hôn hai người đã giao ước, nếu đối phương có thể tìm được tình yêu đích thực, sau khi hai người cùng bàn bạc, có thể làm đơn ly hôn. Anh biết anh có thể cùng Hiểu Nguyên ly hôn, sau đó bắt đầu lại đoạn tình yêu từng mất, nhưng là, anh phát hiện mình không muốn như vậy...
Vì sao? Là bởi anh không còn tình cảm với Tú Thanh? Hay anh đối với Hiểu Nguyên, không mờ nhạt như chính mình vẫn nghĩ?
Anh nhớ tới tiếng khóc vừa rồi của Hiểu Nguyên, cảm giác bất an lớn dần. Anh cầm di động gọi cho cô, điện thoại của cô trực tiếp chuyển đến hộp thư thoại...
Đổng Tú Thanh nhìn động tác của anh, cô ta luống cuống, muốn thay đổi lực chú ý của anh. Cô ta cho là bọn họ xem mắt kết hôn, cho nên bọn họ không có tình yêu, cũng không nên có cảm tình...
“Tử Ngôn, đừng gọi điện thoại nữa, làm việc cả ngày rồi, chúng ta ăn cơm trước đi. Anh còn nhớ nhà hàng này không?
A, trước kia chúng ta mỗi tuần đều đến rất nhiều lần, em đã nhờ riêng ông chủ giúp chúng ta đưa đến!"
Tống Tử Ngôn không nói lời nào, trong mắt không có sự ân cần dịu dàng của Đổng Tú Thanh, tiếp tục gọi điện thoại tìm người. Anh gọi tới “Hoa Dạng", bọn họ làm về phục vụ, cho dù là sau khi tan làm, điện thoại cũng sẽ tự động chuyển cho người trực máy ngày đó.
Trách nhiệm hôm nay là của Giai Giai.
Giai Giai lạnh lùng nói. “Luật sư Tống, ngài trả lời tin nhắn có vẻ chậm nha, hôm nay trợ lý của ngài gọi tới hỏi chị hai có tin tức của ngài hay không, đáng thương cho chị hai nhà chúng tôi cũng không rõ hành tung của ông xã! Nha, vẫn là nói, ngài nên làm rõ với mọi người về sau tìm không thấy ngài, liền gọi hỏi Đổng Tú Thanh a."
Giai giai biết chuyện của bọn họ, cô tình nguyện vì chị hai nhà cô gánh cơn giận của đại luật sư!
Tống Tử Ngôn nhàn nhạt hỏi: “Hiểu Nguyên không nhận điện thoại, lần nói chuyện cuối cùng cô ấy nói đang ở phòng phẫu thuật phụ khoa."
Giai Giai hít mũi. “Đúng vậy a, chị hai đang ở phòng phẫu thuật phụ khoa, vậy thì sao? Đàn ông có lương tâm thì không phải đã đi bệnh viện tìm người rồi sao, mà không phải gọi điện hỏi tin tức, sau đó tiếp tục quan tâm người khác!"
Tống Tử Ngôn kết thúc cuộc gọi. Mỗi câu của Giai Giai đều nói đúng cái gai trong lòng anh muốn nhổ bỏ, không sai, anh thật sự là bị Tú Thanh ảnh hưởng, nhưng, anh biết rõ nếu anh không cùng Khương Hiểu Nguyên kết thúc cuộc hôn nhân này trước, anh không thể phát triển tình cảm với Tú Thanh, cũng chỉ có thể giống như giúp đỡ bạn bè.
“Tử Ngôn, đừng gọi điện thoại nữa..." Đổng Tú Thanh xông lên trước, ôm lấy hông của anh, như chim nhỏ dựa vào ngực anh khóc thút thít. Cô ta sợ anh vì Khương Hiểu Nguyên mà hốt hoảng, sợ anh quan tâm Khương Hiểu Nguyên, cô ta sợ tin tức từ đầu kia điện thoại, sẽ mang tình cảm của anh đi...
“Hiểu Nguyên là vợ anh."
“Nhưng anh không yêu cô ta a!"
Tống Tử Ngôn nhìn người đang khóc thút thít trong ngực anh. Trước đây, anh không nỡ để cô ta rơi một giọt nước mắt.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Cô ấy là trách nhiệm của anh." Cho dù có như thế nào, Hiểu Nguyên vẫn là vợ của anh, cô là trách nhiệm của anh, anh và cô có lẽ không có tình yêu nồng cháy, nhưng cô vẫn là quan trọng.
Không để ý Tú Thanh ngăn cản, anh lại bấm số của một người khác. “Lâm, Hiểu Nguyên đang ở phòng phẫu thuật phụ khoa, điện thoại của cô ấy tắt máy, có thể giúp tôi tìm cô ấy không?"
Bác sĩ Lâm là chủ nhiệm phụ khoa, cũng là bạn của Tống Tử Ngôn.
“A, hai tiếng trước tôi có thấy cô ấy, nhưng là có người bệnh cần cấp cứu, nên không cùng cô ấy chào hỏi, lúc ấy sắc mặt cô ấy rất khó coi... Anh chờ một chút, tôi nhờ y tá đi tìm người. Đúng rồi, bà xã anh là sao lại đến bệnh viện a?"
“Tôi không rõ lắm."
“Trời đất, Tử Ngôn, các ngươi mới cưới ba tháng, sao ngay cả bà xã đi bệnh viện lại không biết? cũng không phải vợ chồng già, các ngươi hiện tại còn tân hôn a!" Bác sĩ Lâm trêu đùa chế giễu, còn phải nhờ bạn bè tìm bà xã. “Yên tâm, radio tìm người rất nhanh, lập tức sẽ tìm thấy người thôi!"
Trong chốc lát, bác sĩ Lâm lập tức báo tin. “Y tá nói cô ấy vừa rời bệnh viện không lâu, còn nói cô ấy có vẻ rất đau lòng. Ái, bà xã anh đang khóc đó? Thật là hiếm có..."
Hiểu Nguyên đang khóc? Đã xảy ra chuyện gì?
Tống Tử Ngôn vội kết thúc cuộc gọi, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.
“Tử Ngôn!" Đổng Tú Thanh kéo cánh tay hắn.
“Anh về trước."
Đổng Tú Thanh mặc kệ anh đối với Khương Hiểu Nguyên là trách nhiệm gia đình hay vì cái gì, cô ta chỉ muốn giữ anh ở lại...
“Tử Ngôn, Khương tiểu thư nhất định không có việc gì. Anh có thể cùng em ăn cơm xong rồi hãy đi không?"
Anh lắc đầu. “Để hôm khác đi."
Không để ý lời mời của Đổng Tú Thanh, Tống Tử Ngôn dứt khoát rời đi.
Đổng Tú Thanh nhìn bóng dáng anh rời đi, tủi thân cùng lạnh lẽo trong nháy mắt tròa ra. Quá khứ, dần dần hiện lên trong đầu ký ức anh đối với cô ta là tốt nhất, năm đó anh một lòng một dạ chăm sóc cô ta, che chở cô ta, đổi lấy là cô ta quay lưng phản bội anh, mặc dù như thế, nhiều năm sau gặp lại lần nữa, Tử Ngôn không có nửa câu oán trách, còn đối với cô ta rất tốt, đặc biệt quan tâm cô ta.
Cô ta đã làm cái gì? Cô ta đã bỏ lỡ cái gì? Nếu như năm đó tình cảm của cô ta có thể vững vàng một chút, hôm nay cô ta sẽ không phải nhìn Tử Ngôn bởi vì trách nhiệm gia đình mà rời đi, trở về nhà của anh cùng Khương Hiểu Nguyên. Nếu cô ta không quay lưng phản bội, ở bên cạnh Tử Ngôn bây giờ, được gọi là “bà xã" sẽ là cô ta, không phải Khương Hiểu Nguyên, cũng sẽ không phải là bất kỳ người đàn bà nào khác...
Tống Tử Ngôn nhanh chóng lái xe về nhà, cả người đều căng thẳng. Anh không cách nào tưởng tượng được sự đấu tranh cùng cảm giác trong lòng mình, vừa nghe Hiểu Nguyên đau lòng khóc thút thít, anh cực kỳ lo lắng không giống với khi biết được Tú Thanh phải chịu đựng bạo lực gia đình. Anh hiểu Hiểu Nguyên rất mạnh mẽ, nếu không phải thật sự có chuyện, cô ấy sẽ không khóc...
Điện thoại di động của cô vẫn tắt máy, cuộc gọi khi nãy có phải là tín hiệu cô đang cần giúp đỡ?
Xe về đến nhà, anh xông lên lầu, mở cửa nhà, chỉ thấy căn phòng tối đen như mực. Trong phòng không có một bóng người, trên giường lớn là chiếc áo khoác vàng nhạt, đây là đồng phục của “Hoa Dạng". Hiểu Nguyên luôn thay đồng phục ở công ty, cũng trực tiếp tắm ở công ty, đây là lần đầu tiên cô mang đồng phục về nhà.
Anh cầm áo khoác lên, vết máu màu đỏ sẫm đã khô hấp dẫn sự chú ý của anh, Tống Tử Ngôn nhíu mày, nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, anh bỏ áo khoác xuống đi vào phòng tắm.
Sau màn hơi nước trong phòng tắm, anh thấy bà xã xích lõa mái tóc dày rối loạn, tóc xõa trên vai, có vẻ yếu ớt nhỏ nhắn.
Cô hai tay che mặt, âm thanh nức nở nho nhỏ vang vọng trong phòng tắm.
Tống Tử Ngôn kéo cửa kính ra, không quan tâm nước nóng thấm ướt quần áo đang mặc, vội vàng nắm lấy cánh tay Hiểu Nguyên, kiểm tra thân thể xích lõa trắng noãn không tỳ vết của cô.
Trên áo khoác vàng nhạt của cô có vết máu dính ở trên ngực...
“Em bị thương ở đâu?"
Đang đắm chìm trong đau khổ, Khương Hiểu Nguyên bởi vì anh xuất hiện bất ngờ mà giật mình. “Anh đã về?"
Tống Tử Ngôn giọng nói cứng nhắc hỏi: “Nói cho anh biết, em bị thương chỗ nào? Tại sao phải tới phòng phẫu thuật phụ khoa?"
Cô cho là anh không quan tâm mình, cô vốn đã cho là anh không quan tâm...
“Anh không phải đang ở ngoài sao?" Nước mắt yếu ớt không ngừng rơi xuống.
“Hiểu Nguyên, nói cho anh biết, em bị thương chỗ nào?"
Khương Hiểu Nguyên yếu ớt lắc đầu, mệt mỏi nhào vào ngực anh khóc thút thít, dường như hắn là cọc gỗ duy nhất giữa biển cả.
Tống Tử Ngôn hai tay tìm kiếm vết thương trên người cô. Vết máu chói mắt trên áo khoác kia... Cô không thể nào không sao.
Nước nóng xối ướt cả người anh, ở trong không gian nhỏ hẹp, tràn đầy hơi thở gấp của hai người, hai tay anh xoa nhẹ thân thể cô, bàn tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại của cô...
Khương Hiểu Nguyên giơ tay níu cổ hắn xuống, nhón chân lên, ngửa đầu chủ động đem môi mềm in lên môi mỏng của anh.
Từ khi kết hôn tới nay, khi hai người thân mật đều do anh chủ động, bởi vì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm. Cho dù là thế, cô vẫn cảm nhận được anh đang kiềm chế. Bởi vì không yêu cô, cho nên kiềm chế sao?
Cô không lưu loát hôn anh, đầu lưỡi rụt rè kẽ chạm vào anh, hai tay run rẩy đem cúc áo sơ mi của anh mở ra. Cô nhút nhát vuốt ve lồng ngực cường tráng khỏe mạnh của anh, đôi tròng mắt long lanh nước nhìn thẳng hắn, bi thương hỏi: “Em có thể không?"
Cô có thể không? Cô có thể làm anh thật sự yêu cô không? Cô có thể thay thế vị trí người phụ nữ trong lòng anh không?
Thậm chí, cô có thể lấy được nụ cười vui vẻ thật lòng của anh không?
Xót xa cùng cầu khẩn trong mắt cô làm anh rung động, Tống Tử Ngôn cúi đầu, đôi môi ấm áp che kín môi cô, anh bắt đầu cởi bỏ trói buộc trên người, nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi trên môi cô, cần cổ, sau đó lại trở lại môi. Anh dịu dàng thăm dò, nhẹ nhàng mềm mại dây dưa, trấn an hoảng loạn của cô. Cô mạnh dạn học tập động tác của anh, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh, tay nhỏ bé xấu hổ thăm dò thân thể cứng rắn của anh.
“Em đang đùa với lửa..." Anh rời khỏi môi cô, giọng nói nguy hiểm.
Cô nở nụ cười quyến rũ, thành thật thở nhẹ. “Em muốn anh." Cô ngửa đầu, chủ động hôn anh.
Tình dục vừa vội vàng vừa mãnh liệt, lưng của cô tiếp xúc với vách tường lạnh băng, cảm giác lạnh băng cùng sự đụng chạm nóng bỏng của anh tạo thành sự đối lập mãnh liệt.
“Ông xã..."
Anh hôn đôi môi đỏ mọng đang thở gấp của cô, nuốt vào tiếng cô rên rỉ. Cô bởi vì anh chưa bao giờ thể hiện nhiệt tình như vậy mà kêu lên, tiếng rên rỉ khiêu gợi vọng vào tai anh, kích thích tình dục của anh.
Cảm giác run rẩy ùa tới, từ từ đi vào, lần lượt ngang ngược giữ lấy. Tay của cô leo lên bả vai rộng lớn của anh, lồng ngực rắn chắc cùng bộ ngực tuyết trắng ma sát lẫn nhau. Trong phòng tắm khép kín, cô chỉ nghe thấy tiếng thô ráp thở dốc của anh cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của mình...
“Tử Ngôn, Tử Ngôn..."
Cô mất khống chế gọi tên anh, đã gần kề bờ vực tan vỡ, anh tăng nhanh tốc độ, một lần đem cô đưa lên đỉnh điểm, cũng ở trong thân thể co rút của cô giải phóng chính mình.
Anh ở bên tai nàng thở hổn hển, phần nóng rực còn ở trong thân thể cô. Khương Hiểu Nguyên tình hình cũng không khá hơn nhiều, cao triều mạnh mẽ rung động làm cô run rẩy không ngừng. Đã xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác đó là cái gì? Trừ bỏ bên ngoài mặt đỏ tim đập, anh chưa từng mang đến cho cô khoái cảm như vậy...
“Tại sao đi bệnh viện?" Anh hỏi. Muốn biết đáp án, bàn tay qua lại khẽ vuốt lên sống lưng tuyết trắng của cô, cảm nhận được làn da mượt mà nhạy cảm của cô, ánh mắt nặng nề.
“Có người khách bị ngất ở “Hoa Dạng", em theo người khách đó tới bệnh viện..." Cô không có tiền đồ rên rỉ, bởi vì sự đụng chạm mập mờ của anh.
“Vậy tại sao lại khóc?" Anh nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô, tiện tay tắt vòi nước. Phòng tắm lớn thiếu đi tiếng nước chảy, càng lộ rõ tiếng cô nặng nề thở gấp.
“Tình trạng người khách đó không tốt..."
“Ừ."
Anh buông cô, đồng thời rút chính mình ra, cô thở hổn hển, thân hình mềm mại vô lực bám vào cánh tay anh, hai đầu gối mềm nhũn không thể đứng vững.
Bàn tay anh đặt ở thắt lưng mảnh khảnh của cô, đem cô ôm vào trong ngực, thoải mái đỡ lấy thân thể của cô. “Cho nên em gọi điện thoại cho anh, muốn anh ở cạnh em?"
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, khoảng cách quá gần, tiếp xúc quá thân mật, cô ngược lại không biết làm sao.
“Ừ?" Anh hỏi, ánh mắt sáng quắc dừng ở bộ ngực đứng thẳng của bà xã, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cô.
“Ừ..."
Anh kéo kéo khóe miệng, tâm tình sau khi thả lỏng, lại theo thói quen chứng thực. “Có lẽ em nên đổi cách nói, em có thể nói: 'Em đưa người khách đến bệnh viện, em hiện tại cảm thấy hoang mang lo sợ, anh có thể đến bệnh viện với em không?'
Mà không phải chỉ có một câu: 'Anh có thể tới bênh viện tìm em không?' Anh còn tưởng là em đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn, xe hư không về nhà được."
Khương Hiểu Nguyên sững sờ, cô nháy mắt mấy cái, lườm anh. “Em nên kiểm điểm cách nói chuyện của mình, hay là nên khâm phục sức tưởng tượng của anh?" Đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn? Chỉ có đại luật sư Tống mới nghĩ ra!
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, khuôn mặt hồng hào, đối với bụng dưới lần nữa đứng lên của mình cảm thấy hoang mang rối loạn.
“Anh cho là không nên nói như vậy."
“Coi như thật sự là xe hư không về nhà được, anh không thể tới đón em sao?"
Tức giận oan ức trên mặt cô làm anh nở nụ cười. “Vậy em có thể nói: 'Xe em hư, em muốn về nhà nhưng bắt không được xe, anh có thể tới đón em không?"
“Này!"
Bởi vì không tìm được lời nào để đáp trả lại, cô tức giận đẩy ngực anh ra, xoay người không để ý tới anh. Không khí hoan ái mập mờ kiều diễm vừa rồi bởi vì hai người im lặng mà mất sạch. Chỉ thấy hai vợ chồng mỗi người một suy nghĩ mà tự tắm, hai người nằm trên phần giường của mình.
Bọn họ đưa lưng vào nhau, chẳng qua là, hai người cũng không buồn ngủ.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Cô cho rằng ông xã phản bội mình, cho rằng anh gặp lại người yêu cũ liền quên bà xã, thậm chí là hôn nhân của cô cũng không thấy mặt trời ngày mai.
Chẳng qua là... Cô vuốt đôi môi hơi sưng đỏ. Anh chưa từng hôn cô như vậy, không phải chỉ nhẹ nhàng lướt qua, mà giống như cô là người rất quan trọng của anh, mỗi cái đụng chạm của anh đều giống như lửa, thiêu đốt da thịt của cô, ngay cả việc cảm giác anh chiếm giữ cô cũng giống như lửa. Ngay lập tức, cô cảm giác được, nhiệt tình của anh không phải vì muốn cô thực hiện nghĩa vụ của bà xã, mà bởi vì cô là người phụ nữ hắn khát vọng...
Khương Hiểu Nguyên thẹn thùng nở nụ cười. Trời ạ, cô thích cảm giác này, thật sự rất thích, rất thích...
Cho nên, cô vẫn còn cơ hội cạnh tranh cùng Đổng Tú Thanh, cho dù quá khứ bọn họ đã từng sâu sắc trải qua, nhưng quá khứ đã qua, theo luật pháp cô chính là bà xã của hắn.
Không sai, cô không muốn thua, Tử Ngôn chưa chắc sẽ buông tha gia đình của bọn họ.
Thật tốt quá... Khương Hiểu Nguyên che miệng ngáp, cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới. Cô xoay người, giống như mèo con dựa vào bên cạnh anh.
“Ông xã..."
“Ừ?"
“Ngủ ngon." Cô nỉ non nói nhỏ, từng bước rơi vào giấc mơ đẹp.
Tống Tử Ngôn cúi đầu nhìn bà xã nắm bên cạnh, cô bình yên ngủ, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, anh bất đắc dĩ lắc đầu, anh vĩnh viễn cũng không biết rõ được suy nghĩ của Hiểu Nguyên, một giây trước cô có thể như con mèo lớn giương nanh múa vuốt, một giây sau có thể nũng nịu cọ vào ngực anh, cô vui, buồn, yêu, giận tất cả đều thể hiện trên mặt.
Nhưng mà, đây mới chính là Khương Hiểu Nguyên không phải sao? Anh yêu thích cũng chính là kiểu cá tính sạch sẽ này của cô không phải sao? Cô là bà xã của anh, coi như tim của anh vì Tú Thanh mà bị quấy nhiễu, nhưng, anh thật hài lòng với cuộc hôn nhân đơn giản yên bình này.
Cô nằm nghiêng dựa vào ngực anh, áo ngủ cổ thấp lộ vẻ hấp dẫn gợi cảm thử thách ý chí năng lực đàn ông.
Dáng người của cô rất đẹp, hai vú tròn trịa, eo nhỏ mê người, còn có một đôi chân đẹp như người mẫu, sau khi cưới bọn họ quan hệ thân mật bởi vì chính bản thân kiềm chế không để lộ cảm xúc mãnh liệt, tương đối giống như thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, chẳng qua là...
Anh nâng cao cánh tay, cẩn thận ôm cô vào trong khuỷu tay, Hiểu Nguyên ư a phản đối anh làm phiền, vừa từ từ rúc vào lồng ngực của anh, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên hông anh, sau đó thỏa mãn nhẹ nhàng thở dài. Anh hít sâu, buồn bực vì dục vọng của anh chỉ vì động tác nho nhỏ của cô mà thức tỉnh. Có lẽ bởi vì không có tình yêu làm nền tảng, quan hệ thân mật sau khi cưới của hai người thường bị hạn chế mất tự nhiên, anh hiểu chính mình kiềm chế, không thích vì thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà phát sinh hoan ái... Chẳng qua là, nếu như, anh ngửi hương thơm từ tóc cô, nếu như lần hoan ái tiếp theo, cô đáp lại đầy tập trung khiêu gợi như hôm nay, mình có thể kiềm chế bao lâu?
Anh cảm thấy vô cùng mong đợi.
*CPR là viết tắt của thuật ngữ Cardiopulmonary resuscitation chỉ thủ thuật hồi sinh tim-phổi. CPR là sự kết hợp giữa hồi sức hô hấp (thổi ngạt) và ép lồng ngực. giống với hô hấp nhân tạo.
“Buổi tối không về nhà ăn cơm."
Sau đó thì người không thấy đâu, trợ lý ở văn phòng luật sư cũng không tìm thấy người, di động cũng không nghe, gọi điện thoại hỏi trợ lý cũng không có tin tức, cô nôn nóng đến giậm chân. Chẳng lẽ công việc nhiều đến nỗi buổi tối cũng không thấy người?
“Vậy Đổng tiểu thư đâu?" Cô hỏi Tiểu Vương.
Tiểu Vương không ngờ phu nhân sẽ lập tức nghĩ đến luật sư Đổng, chỉ có thể nói giác quan thứ sáu của phụ nữ thật đáng sợ! Anh ta úp úp mở mở. “Ách... Luật sư Đổng bận chuyện khác..."
“Cô ta ở cùng luật sư Tống sao?" Giọng nói Khương Hiểu Nguyên không hờn không giận.
“Ách... Luật sư Đổng mới vào làm, rất nhiều công việc chưa quen..."
“Tốt, tôi biết rồi."
Sau khi nói chuyện với Tiểu Vương, nàng không thể nào không nghi ngờ. Thật sự là bọn họ ở cùng nhau, vậy anh đang làm cái gì? Trước người yêu cũ, Tống Tử Ngôn còn có thể giữ tình cảm trong sáng sao? Hôm nay thời tiết rất tốt, rất thích hợp du lịch, nhưng đối với đôi nam nữ muốn nối lại tình xưa thì phong cảnh tính là gì? Tìm chỗ kín đáo cọ xát tóc mai, ôm ôm ấp ấp mới quan trọng.
“Từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, không vờn qua núi không phải mây", tuy rằng tình yêu của bọn họ không long trời lở đất như vây, nhưng hôn nhân là ràng buộc, cũng là sự tôn trọng, cho dù có hồi tưởng quá khứ ít hay nhiều, mặc dù bọn họ đã nói không can thiệp vào cuộc sống đối phương, nhưng hôn nhân của họ còn ràng buộc một ngày, anh quan tâm quá mức đến Đổng Tú Thanh, cũng là một loại tổn thương.
“Khương tiểu thư?"
Khương Hiểu Nguyên phục hồi tinh thần, đột nhiên nhớ tới mình đang họp, hôm nay có khách hàng mới đến thảo luận về hôn lễ của bọn họ.
Cô vội nhanh chóng mỉm cười. Trong công việc cô chưa từng thất lễ như vậy. “Xấu hổ quá, tôi có phần không tập trung..."
Cô dâu dịu dàng cười. “Không sao, chúng tôi biết cô nhất định sẽ bố trí cho chúng tôi hôn lễ tốt nhất."
Cô dâu đã có thai, đã gần đủ tháng, nhưng mặt có vẻ ốm yếu xanh xao. Chú rể tuổi hơi lớn, cẩn thận che chở chăm sóc cho cô dâu, điều đó ai cũng cảm nhận được.
Bọn họ tìm đến “Hoa Dạng" do được bạn giới thiệu, bởi vì là bạn của bạn, Khương Hiểu Nguyên không nhịn được khuyên. “Có lẽ có thể chờ Lâm phu nhân sinh xong rồi hãy tổ chức hôn lễ, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho Lâm phu nhân."
Chú rể cúi đầu, không nói một câu, trên vầng trán dấu lộ vẻ lo lắng khó dấu, ngược lại cô dâu tươi cười ngọt ngào, nói: “A, kỳ thật cho đứa nhỏ cùng tham gia hôn lễ cùng chúng tôi cũng là một kinh nghiệm tốt."
Sau đó cô nắm bàn tay to của tiên sinh, đó là nơi tiếp thêm sức mạnh cho cô. “Huống hồ Khương tiểu thư, không lừa cô, tôi mắc bệnh, tôi không biết mình có thể sống sau khi sinh con hay không, thừa dịp bây giờ tôi có thể đi lại, có thể nói chuyện, tôi muốn làm cô dâu của anh ấy, tôi không muốn đợi đến lúc nằm trên giường bệnh ấm ức cho anh ấy tái giá..."
Lâm tiên sinh kiên quyết ôm lấy bà xã, hai người nắm tay nhau thật chặt, tình cảm nồng nàn chăm chú nhìn nhau trong mắt lúc này là tình yêu lâu dài.
Khương Hiểu Nguyên cổ họng giống như bị ai thít chặt: đáy lòng chua xót. Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân sống chết có nhau, nương tựa vào nhau, cái mà cô cùng Tống Tử Ngôn chưa bao giờ trải qua. Tình yêu có nhiều mặt, nhưng trong trường hợp của cô với Tống Tử Ngôn, thật sự có vẻ vô cùng yếu đuối.
Khó trách Đổng Tú Thanh lại hỏi cô, Tống Tử Ngôn có yêu cô hay không...
Khương Hiểu Nguyên trong lòng cười cay đắng, hâm mộ tình yêu đơn thuần hạnh phúc của Lâm tiên sinh cùng Lâm phu nhân. “Yên tâm, vậy giao cho tôi, tôi nhất định sẽ cho các bạn một hôn lễ lãng mạn xinh đẹp nhất."
Chính là, cô hứa như vậy, nhưng vận mệnh không nghe thấy nguyện vọng muốn làm cô dâu xinh đẹp của Lâm phu nhân...
Đột nhiên, cô ấy ôm ngực như không thể hô hấp khiến mọi người không kịp phản ứng, thậm chí còn không có sức để rên rỉ. Tiếp theo lâm phu nhân ngất đi cạnh bàn hội nghị...
“Bà xã?" Lâm tiên sinh hoảng sợ la lớn.
Mọi người nhìn nhau hoang mang, Lâm tiên sinh ôm bà xã đã mất ý thức, Giai Giai đang lấy tư liệu vào phòng họp thấy vậy vội gọi xe cứu thương. Khương Hiểu Nguyên từng học CPR*, trước tiên giúp Lâm phu nhân tiến hành CPR.
Không bao lâu thì xe cứu thương đến, nhân viên cấp cứu chạy nhanh vào phòng họp, nhanh chóng gắn các thiết bị cấp cứu hô hấp.
Đối mặt với bà xã đang hôn mê, Lâm tiên sinh ôm đầu khóc, Khương Hiểu Nguyên hoảng hốt xem nhân viên cấp cứu làm việc, đặt Lâm phu nhân lên băng-ca, nâng lên xe cứu thương...
“Giai Giai, tôi theo bọn họ đến bệnh viện."
Giai Giai đau lòng lau nước mắt. “Được, tốt."
Khương Hiểu Nguyên ngồi lên xe cứu thương, trước ngực áo khoác của cô dính máu tươi Lâm phu nhân nôn ra, Lâm tiên sinh hoang mang lo sợ nắm chặt tay bà xã, đứt quãng trả lời câu hỏi của nhân viên cấp cứu, nói qua bệnh án cùng với tình trạng lúc phát bệnh.
Xe cứu thương chạy nhanh trên đường, còi xe phát sáng vang vọng giữa dòng xe cộ đông nghịt. Không bao lâu, xe đến bệnh viện, Lâm phu nhân lập tức được bác sĩ đưa vào phòng phẫu thuật. Khương Hiểu Nguyên cùng Lâm tiên sinh ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, trong lúc này, người thân bạn bè hai bên đều đến, tiếng khóc cùng tiếng an ủi lẫn nhau trở thành thứ ngôn ngữ duy nhất.
Khương Hiểu Nguyên thủy chung không rời đi, cô tuy rằng không phải bạn bè thân thiết, nhưng bởi vì chuyện xảy ra ở “Hoa Dạng", cô vẫn ở lại làm bạn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ ban ngày đến đêm tối, bọn họ đều không buông tha hy vọng, cùng nhau ở ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, không ngừng hướng các vị thần bốn phương cầu nguyện cho Lâm phu nhân được bình an.
Nhưng, bác sĩ y tá ra vào vội vàng, trên mặt biểu cảm nặng nề, làm cho mọi người càng lo lắng...
Cuối cùng, bác sĩ đi ra khỏi phòng phẫu thuật, tuyên bố với mọi người tin tức khó có thể thừa nhận... cấp cứu vô hiệu, sinh mạng yếu ớt của Lâm phu nhân đặt dấu chấm hết, nhưng may mắn là đứa nhỏ chưa đủ tháng trong bụng đã được phẫu thuật khẩn cấp, trước mắt đang ở phòng hộ sinh khoa nhi theo dõi...
Trong không khí vang lên tiếng khóc thê lương. Mấy giờ trước còn mỉm cười dịu dàng với cô, đắm chìm trong vầng sáng tình yêu, hiện tại lại biến mất như vậy... Khương Hiểu Nguyên giật mình vô lực ngã ngồi lên hàng ghế sau lưng.
Cô mất hồn nhìn mọi người đang khóc trước mắt. Sinh mạng thật kì lạ, sinh mạng không thể biết trước, có được danh lợi, có được tình yêu, nhưng có ai chống lại được số phận?
Lâm tiên sinh tự kiềm chế đau lòng, người thân bạn bè ôm hắn an ủi, không khí bi thương.
Ông trời, tại sao có thể như vậy?
Khương Hiểu Nguyên run run giơ hai tay che mặt, nước mắt bi thương tùy ý từ khẽ tay chảy ra, cảm giác chua xót bất lực như ngọn lửa không ngừng lan rộng, cho đến khi cô không thể khóc thành tiếng.
Cô nhịn không được gọi điện thoại, nhưng bởi vì khóc mà không thể mở miệng.
“Hiểu Nguyên?"
Nước mắt của cô rơi càng nhiều, chỉ có thể hoảng loạn lau đi.
“Gọi cho anh có chuyện gì?"
Đầu kia di động, giọng nói Tống Tử Ngôn vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng lại làm cô đang vô cùng đau khổ cảm nhận được một tia sáng...
Cô run rẩy nói: “Em đang ở trước phòng phẫu thuật phụ khoa bênh viện, anh có thể đến tìm em không?"
“Em không khỏe?"
“Không phải."
“Anh đang họp."
Họp thật là lý do tốt! Cô khàn khàn khó khăn hỏi: “Cùng Đổng Tú Thanh?"
Hắn trầm lặng, không trả lời.
Khương Hiểu Nguyên hít thật sâu. Đúng vậy a, đối với một người đàn ông vì yêu mà công việc cũng không cần, gia đình có là gì?
Hôn nhân lại có là gì?
Lâm tiên sinh và Lâm phu nhân còn có những ngày tháng ngọt ngào để hồi tưởng, nếu có một ngày, cô cùng Tống Tử Ngôn ly hôn, bọn họ có cái gì để hồi tưởng đây?
Cô cười khổ. “Không có việc gì. Không làm phiền anh nữa."
Khương Hiểu Nguyên kết thúc cuộc gọi, tức giận mở máy, tháo pin, đem pin và thân máy ném vào trong túi xách, không cho mình bất kì cơ hội nào kỳ vọng cùng chờ đợi.
Cô co người lại, hai tay ôm lấy chính mình, vùi đầu vào giữa hai gối, khóc thật lớn...
Đó là nước mắt bi thương của cô, nước mắt tủi thân, nước mắt chua xót, cô không cần kiềm chế, không cần đè nén, không cần lời an ủi, cô chỉ cần dùng sức khóc thật lớn. cô phải khóc, tổn thương lùi lại phía sau, sau khi khóc hết nước mắt, tủi thân cũng bị nước mắt làm phai nhạt đi, cô sẽ trở lại là Khương Hiểu Nguyên, một Khương Hiểu Nguyên vui vẻ tự tin...
Đúng vây, cô vẫn là Khương Hiểu Nguyên!
“Tử Ngôn, làm sao vậy?"
Đổng Tú Thanh lên tiếng. Không có người khác thì học trưởng chính là Tử Ngôn của cô, bọn họ đang chuẩn bị ăn cơm, cơm mới từ bên ngoài đưa đến, bọn họ ở phòng trọ của cô ta tại Đài Bắc, cô ta hôm nay mới chuyển vào, sáng sớm Tử Ngôn đã đến giúp đỡ, hai người cùng nhau đem phòng trọ nhỏ của cô ta sắp xếp thật thỏa đáng.
Nguyên bản tất cả đều đang tốt đẹp, không khí cũng rất tốt, cho đến khi có người gọi điện đến, tâm trạng của hắn liền thay đổi...
“Không có việc gì."
“Khương tiểu thư tìm anh?"
Tống Tử Ngôn không trả lời, cúi đầu xả hai tay áo sơ mi bị cuốn tới khủy tay xuống.
Đổng Tú Thanh kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô ta dịu dàng vuốt lên áo sơ mi của anh, ngửa đầu, cười hồn nhiên vô tội.
“Rất nhiều người vợ thật kỳ lạ, rất thích tra hỏi. Vợ chồng không phải nên tin tưởng lẫn nhau sao? Khương tiểu thư nghi ngờ cái gì?"
“Cô ấy sẽ không."
“Không tra hỏi?"
“Đúng."
“Phụ nữ đều như vậy." Đổng Tú Thanh vẫn khăng khăng. Cô ta biết anh không hứng thú với phụ nữ hay thay đổi thất thường, cho nên hy vọng Khương Hiểu Nguyên là một người phụ nữ hay thay đổi thất thường.
Tống Tử Ngôn không cùng cô ta tranh luận, anh hiểu rõ tính cách của Khương Hiểu Nguyên, cô cởi mở, lý trí, thẳng thắn, hai người kết hôn đến nay, cô cũng không tra hỏi hoặc làm những chuyện bế tắc tự tìm phiền muộn.
“Em không biết là cô ấy có thật sự nghĩ rằng chúng ta chỉ đơn thuần là học trưởng học muội."
Tống Tử Ngôn không trả lời.
Anh biết mục đích của Tú Thanh, cũng có thể giải thích tâm tình của cô, Tú Thanh không che dấu ý muốn quay lại quá khứ, cô cho rằng anh cùng Hiểu Nguyên không có tình yêu mãnh liệt giống như bọn họ, muốn buông ra cũng không khó.
Bởi vì cô là Tú Thanh, hắn có thể sắp xếp công việc cho cô, giúp cô chuyển nhà, nhưng nếu như là muốn hâm nóng tình yêu đã qua, anh có muốn không?
“Kỳ lạ, chẳng lẽ cô ấy không tò mò quan hệ của chúng ta sao? Chúng ta coi như có vẻ vô cùng thân thiết, cho dù học trưởng học muội đã lâu không gặp cũng không như vậy..." Cô ta dò hỏi quanh co, chủ yếu là muốn biết Khương Hiểu Nguyên có hỏi Tử Ngôn chuyện của cô ta hay không, cô ta vừa kỳ vọng lại vừa sợ hãi, hy vọng đem chuyện này công khai rõ ràng, cô ta cùng Tử Ngôn mới có tương lai, lại sợ đã qua nhiều năm như vậy, cô ta không biết Tử Ngôn có còn yêu cô ta như trong quá khứ...
“Anh không muốn đoán suy nghĩ của cô ấy."
“Tử Ngôn, anh có nghĩ cho cô ấy biết chuyện của chúng ta sao?"
“Em hy vọng cô ấy biết cái gì?'
“Em cần anh, Tử Ngôn."
Tống Tử Ngôn nhìn cô ta, không nói tiếng nào, không thể hứa hẹn điều gì.
Nội tâm của anh rất mâu thuẫn. Anh nghĩ làm bạn với Tú Thanh, đơn giản là muốn an ủi đoạn hôn nhân đau thương của cô, nghiêm túc mà nói, anh quả thật quan tâm cô, cho nên, nếu anh nghĩ rằng giống quá khứ chăm sóc cho cô, anh chỉ phải đối mặt với một vấn đề...
Anh cùng Hiểu Nguyên cũng không có tình cảm sâu sắc như cùng Tú Thanh, trước khi kết hôn hai người đã giao ước, nếu đối phương có thể tìm được tình yêu đích thực, sau khi hai người cùng bàn bạc, có thể làm đơn ly hôn. Anh biết anh có thể cùng Hiểu Nguyên ly hôn, sau đó bắt đầu lại đoạn tình yêu từng mất, nhưng là, anh phát hiện mình không muốn như vậy...
Vì sao? Là bởi anh không còn tình cảm với Tú Thanh? Hay anh đối với Hiểu Nguyên, không mờ nhạt như chính mình vẫn nghĩ?
Anh nhớ tới tiếng khóc vừa rồi của Hiểu Nguyên, cảm giác bất an lớn dần. Anh cầm di động gọi cho cô, điện thoại của cô trực tiếp chuyển đến hộp thư thoại...
Đổng Tú Thanh nhìn động tác của anh, cô ta luống cuống, muốn thay đổi lực chú ý của anh. Cô ta cho là bọn họ xem mắt kết hôn, cho nên bọn họ không có tình yêu, cũng không nên có cảm tình...
“Tử Ngôn, đừng gọi điện thoại nữa, làm việc cả ngày rồi, chúng ta ăn cơm trước đi. Anh còn nhớ nhà hàng này không?
A, trước kia chúng ta mỗi tuần đều đến rất nhiều lần, em đã nhờ riêng ông chủ giúp chúng ta đưa đến!"
Tống Tử Ngôn không nói lời nào, trong mắt không có sự ân cần dịu dàng của Đổng Tú Thanh, tiếp tục gọi điện thoại tìm người. Anh gọi tới “Hoa Dạng", bọn họ làm về phục vụ, cho dù là sau khi tan làm, điện thoại cũng sẽ tự động chuyển cho người trực máy ngày đó.
Trách nhiệm hôm nay là của Giai Giai.
Giai Giai lạnh lùng nói. “Luật sư Tống, ngài trả lời tin nhắn có vẻ chậm nha, hôm nay trợ lý của ngài gọi tới hỏi chị hai có tin tức của ngài hay không, đáng thương cho chị hai nhà chúng tôi cũng không rõ hành tung của ông xã! Nha, vẫn là nói, ngài nên làm rõ với mọi người về sau tìm không thấy ngài, liền gọi hỏi Đổng Tú Thanh a."
Giai giai biết chuyện của bọn họ, cô tình nguyện vì chị hai nhà cô gánh cơn giận của đại luật sư!
Tống Tử Ngôn nhàn nhạt hỏi: “Hiểu Nguyên không nhận điện thoại, lần nói chuyện cuối cùng cô ấy nói đang ở phòng phẫu thuật phụ khoa."
Giai Giai hít mũi. “Đúng vậy a, chị hai đang ở phòng phẫu thuật phụ khoa, vậy thì sao? Đàn ông có lương tâm thì không phải đã đi bệnh viện tìm người rồi sao, mà không phải gọi điện hỏi tin tức, sau đó tiếp tục quan tâm người khác!"
Tống Tử Ngôn kết thúc cuộc gọi. Mỗi câu của Giai Giai đều nói đúng cái gai trong lòng anh muốn nhổ bỏ, không sai, anh thật sự là bị Tú Thanh ảnh hưởng, nhưng, anh biết rõ nếu anh không cùng Khương Hiểu Nguyên kết thúc cuộc hôn nhân này trước, anh không thể phát triển tình cảm với Tú Thanh, cũng chỉ có thể giống như giúp đỡ bạn bè.
“Tử Ngôn, đừng gọi điện thoại nữa..." Đổng Tú Thanh xông lên trước, ôm lấy hông của anh, như chim nhỏ dựa vào ngực anh khóc thút thít. Cô ta sợ anh vì Khương Hiểu Nguyên mà hốt hoảng, sợ anh quan tâm Khương Hiểu Nguyên, cô ta sợ tin tức từ đầu kia điện thoại, sẽ mang tình cảm của anh đi...
“Hiểu Nguyên là vợ anh."
“Nhưng anh không yêu cô ta a!"
Tống Tử Ngôn nhìn người đang khóc thút thít trong ngực anh. Trước đây, anh không nỡ để cô ta rơi một giọt nước mắt.
Nhưng bây giờ thì khác.
“Cô ấy là trách nhiệm của anh." Cho dù có như thế nào, Hiểu Nguyên vẫn là vợ của anh, cô là trách nhiệm của anh, anh và cô có lẽ không có tình yêu nồng cháy, nhưng cô vẫn là quan trọng.
Không để ý Tú Thanh ngăn cản, anh lại bấm số của một người khác. “Lâm, Hiểu Nguyên đang ở phòng phẫu thuật phụ khoa, điện thoại của cô ấy tắt máy, có thể giúp tôi tìm cô ấy không?"
Bác sĩ Lâm là chủ nhiệm phụ khoa, cũng là bạn của Tống Tử Ngôn.
“A, hai tiếng trước tôi có thấy cô ấy, nhưng là có người bệnh cần cấp cứu, nên không cùng cô ấy chào hỏi, lúc ấy sắc mặt cô ấy rất khó coi... Anh chờ một chút, tôi nhờ y tá đi tìm người. Đúng rồi, bà xã anh là sao lại đến bệnh viện a?"
“Tôi không rõ lắm."
“Trời đất, Tử Ngôn, các ngươi mới cưới ba tháng, sao ngay cả bà xã đi bệnh viện lại không biết? cũng không phải vợ chồng già, các ngươi hiện tại còn tân hôn a!" Bác sĩ Lâm trêu đùa chế giễu, còn phải nhờ bạn bè tìm bà xã. “Yên tâm, radio tìm người rất nhanh, lập tức sẽ tìm thấy người thôi!"
Trong chốc lát, bác sĩ Lâm lập tức báo tin. “Y tá nói cô ấy vừa rời bệnh viện không lâu, còn nói cô ấy có vẻ rất đau lòng. Ái, bà xã anh đang khóc đó? Thật là hiếm có..."
Hiểu Nguyên đang khóc? Đã xảy ra chuyện gì?
Tống Tử Ngôn vội kết thúc cuộc gọi, cầm áo khoác chuẩn bị rời đi.
“Tử Ngôn!" Đổng Tú Thanh kéo cánh tay hắn.
“Anh về trước."
Đổng Tú Thanh mặc kệ anh đối với Khương Hiểu Nguyên là trách nhiệm gia đình hay vì cái gì, cô ta chỉ muốn giữ anh ở lại...
“Tử Ngôn, Khương tiểu thư nhất định không có việc gì. Anh có thể cùng em ăn cơm xong rồi hãy đi không?"
Anh lắc đầu. “Để hôm khác đi."
Không để ý lời mời của Đổng Tú Thanh, Tống Tử Ngôn dứt khoát rời đi.
Đổng Tú Thanh nhìn bóng dáng anh rời đi, tủi thân cùng lạnh lẽo trong nháy mắt tròa ra. Quá khứ, dần dần hiện lên trong đầu ký ức anh đối với cô ta là tốt nhất, năm đó anh một lòng một dạ chăm sóc cô ta, che chở cô ta, đổi lấy là cô ta quay lưng phản bội anh, mặc dù như thế, nhiều năm sau gặp lại lần nữa, Tử Ngôn không có nửa câu oán trách, còn đối với cô ta rất tốt, đặc biệt quan tâm cô ta.
Cô ta đã làm cái gì? Cô ta đã bỏ lỡ cái gì? Nếu như năm đó tình cảm của cô ta có thể vững vàng một chút, hôm nay cô ta sẽ không phải nhìn Tử Ngôn bởi vì trách nhiệm gia đình mà rời đi, trở về nhà của anh cùng Khương Hiểu Nguyên. Nếu cô ta không quay lưng phản bội, ở bên cạnh Tử Ngôn bây giờ, được gọi là “bà xã" sẽ là cô ta, không phải Khương Hiểu Nguyên, cũng sẽ không phải là bất kỳ người đàn bà nào khác...
Tống Tử Ngôn nhanh chóng lái xe về nhà, cả người đều căng thẳng. Anh không cách nào tưởng tượng được sự đấu tranh cùng cảm giác trong lòng mình, vừa nghe Hiểu Nguyên đau lòng khóc thút thít, anh cực kỳ lo lắng không giống với khi biết được Tú Thanh phải chịu đựng bạo lực gia đình. Anh hiểu Hiểu Nguyên rất mạnh mẽ, nếu không phải thật sự có chuyện, cô ấy sẽ không khóc...
Điện thoại di động của cô vẫn tắt máy, cuộc gọi khi nãy có phải là tín hiệu cô đang cần giúp đỡ?
Xe về đến nhà, anh xông lên lầu, mở cửa nhà, chỉ thấy căn phòng tối đen như mực. Trong phòng không có một bóng người, trên giường lớn là chiếc áo khoác vàng nhạt, đây là đồng phục của “Hoa Dạng". Hiểu Nguyên luôn thay đồng phục ở công ty, cũng trực tiếp tắm ở công ty, đây là lần đầu tiên cô mang đồng phục về nhà.
Anh cầm áo khoác lên, vết máu màu đỏ sẫm đã khô hấp dẫn sự chú ý của anh, Tống Tử Ngôn nhíu mày, nghe tiếng nước chảy truyền ra từ phòng tắm, anh bỏ áo khoác xuống đi vào phòng tắm.
Sau màn hơi nước trong phòng tắm, anh thấy bà xã xích lõa mái tóc dày rối loạn, tóc xõa trên vai, có vẻ yếu ớt nhỏ nhắn.
Cô hai tay che mặt, âm thanh nức nở nho nhỏ vang vọng trong phòng tắm.
Tống Tử Ngôn kéo cửa kính ra, không quan tâm nước nóng thấm ướt quần áo đang mặc, vội vàng nắm lấy cánh tay Hiểu Nguyên, kiểm tra thân thể xích lõa trắng noãn không tỳ vết của cô.
Trên áo khoác vàng nhạt của cô có vết máu dính ở trên ngực...
“Em bị thương ở đâu?"
Đang đắm chìm trong đau khổ, Khương Hiểu Nguyên bởi vì anh xuất hiện bất ngờ mà giật mình. “Anh đã về?"
Tống Tử Ngôn giọng nói cứng nhắc hỏi: “Nói cho anh biết, em bị thương chỗ nào? Tại sao phải tới phòng phẫu thuật phụ khoa?"
Cô cho là anh không quan tâm mình, cô vốn đã cho là anh không quan tâm...
“Anh không phải đang ở ngoài sao?" Nước mắt yếu ớt không ngừng rơi xuống.
“Hiểu Nguyên, nói cho anh biết, em bị thương chỗ nào?"
Khương Hiểu Nguyên yếu ớt lắc đầu, mệt mỏi nhào vào ngực anh khóc thút thít, dường như hắn là cọc gỗ duy nhất giữa biển cả.
Tống Tử Ngôn hai tay tìm kiếm vết thương trên người cô. Vết máu chói mắt trên áo khoác kia... Cô không thể nào không sao.
Nước nóng xối ướt cả người anh, ở trong không gian nhỏ hẹp, tràn đầy hơi thở gấp của hai người, hai tay anh xoa nhẹ thân thể cô, bàn tay thô ráp lướt qua làn da mềm mại của cô...
Khương Hiểu Nguyên giơ tay níu cổ hắn xuống, nhón chân lên, ngửa đầu chủ động đem môi mềm in lên môi mỏng của anh.
Từ khi kết hôn tới nay, khi hai người thân mật đều do anh chủ động, bởi vì cô hoàn toàn không có kinh nghiệm. Cho dù là thế, cô vẫn cảm nhận được anh đang kiềm chế. Bởi vì không yêu cô, cho nên kiềm chế sao?
Cô không lưu loát hôn anh, đầu lưỡi rụt rè kẽ chạm vào anh, hai tay run rẩy đem cúc áo sơ mi của anh mở ra. Cô nhút nhát vuốt ve lồng ngực cường tráng khỏe mạnh của anh, đôi tròng mắt long lanh nước nhìn thẳng hắn, bi thương hỏi: “Em có thể không?"
Cô có thể không? Cô có thể làm anh thật sự yêu cô không? Cô có thể thay thế vị trí người phụ nữ trong lòng anh không?
Thậm chí, cô có thể lấy được nụ cười vui vẻ thật lòng của anh không?
Xót xa cùng cầu khẩn trong mắt cô làm anh rung động, Tống Tử Ngôn cúi đầu, đôi môi ấm áp che kín môi cô, anh bắt đầu cởi bỏ trói buộc trên người, nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi trên môi cô, cần cổ, sau đó lại trở lại môi. Anh dịu dàng thăm dò, nhẹ nhàng mềm mại dây dưa, trấn an hoảng loạn của cô. Cô mạnh dạn học tập động tác của anh, đáp lại nụ hôn mãnh liệt của anh, tay nhỏ bé xấu hổ thăm dò thân thể cứng rắn của anh.
“Em đang đùa với lửa..." Anh rời khỏi môi cô, giọng nói nguy hiểm.
Cô nở nụ cười quyến rũ, thành thật thở nhẹ. “Em muốn anh." Cô ngửa đầu, chủ động hôn anh.
Tình dục vừa vội vàng vừa mãnh liệt, lưng của cô tiếp xúc với vách tường lạnh băng, cảm giác lạnh băng cùng sự đụng chạm nóng bỏng của anh tạo thành sự đối lập mãnh liệt.
“Ông xã..."
Anh hôn đôi môi đỏ mọng đang thở gấp của cô, nuốt vào tiếng cô rên rỉ. Cô bởi vì anh chưa bao giờ thể hiện nhiệt tình như vậy mà kêu lên, tiếng rên rỉ khiêu gợi vọng vào tai anh, kích thích tình dục của anh.
Cảm giác run rẩy ùa tới, từ từ đi vào, lần lượt ngang ngược giữ lấy. Tay của cô leo lên bả vai rộng lớn của anh, lồng ngực rắn chắc cùng bộ ngực tuyết trắng ma sát lẫn nhau. Trong phòng tắm khép kín, cô chỉ nghe thấy tiếng thô ráp thở dốc của anh cùng với tiếng rên rỉ yêu kiều của mình...
“Tử Ngôn, Tử Ngôn..."
Cô mất khống chế gọi tên anh, đã gần kề bờ vực tan vỡ, anh tăng nhanh tốc độ, một lần đem cô đưa lên đỉnh điểm, cũng ở trong thân thể co rút của cô giải phóng chính mình.
Anh ở bên tai nàng thở hổn hển, phần nóng rực còn ở trong thân thể cô. Khương Hiểu Nguyên tình hình cũng không khá hơn nhiều, cao triều mạnh mẽ rung động làm cô run rẩy không ngừng. Đã xảy ra chuyện gì? Loại cảm giác đó là cái gì? Trừ bỏ bên ngoài mặt đỏ tim đập, anh chưa từng mang đến cho cô khoái cảm như vậy...
“Tại sao đi bệnh viện?" Anh hỏi. Muốn biết đáp án, bàn tay qua lại khẽ vuốt lên sống lưng tuyết trắng của cô, cảm nhận được làn da mượt mà nhạy cảm của cô, ánh mắt nặng nề.
“Có người khách bị ngất ở “Hoa Dạng", em theo người khách đó tới bệnh viện..." Cô không có tiền đồ rên rỉ, bởi vì sự đụng chạm mập mờ của anh.
“Vậy tại sao lại khóc?" Anh nhìn đôi mắt đỏ hồng của cô, tiện tay tắt vòi nước. Phòng tắm lớn thiếu đi tiếng nước chảy, càng lộ rõ tiếng cô nặng nề thở gấp.
“Tình trạng người khách đó không tốt..."
“Ừ."
Anh buông cô, đồng thời rút chính mình ra, cô thở hổn hển, thân hình mềm mại vô lực bám vào cánh tay anh, hai đầu gối mềm nhũn không thể đứng vững.
Bàn tay anh đặt ở thắt lưng mảnh khảnh của cô, đem cô ôm vào trong ngực, thoải mái đỡ lấy thân thể của cô. “Cho nên em gọi điện thoại cho anh, muốn anh ở cạnh em?"
Cô trốn tránh ánh mắt của anh, khoảng cách quá gần, tiếp xúc quá thân mật, cô ngược lại không biết làm sao.
“Ừ?" Anh hỏi, ánh mắt sáng quắc dừng ở bộ ngực đứng thẳng của bà xã, cảm nhận được nhịp tim dồn dập của cô.
“Ừ..."
Anh kéo kéo khóe miệng, tâm tình sau khi thả lỏng, lại theo thói quen chứng thực. “Có lẽ em nên đổi cách nói, em có thể nói: 'Em đưa người khách đến bệnh viện, em hiện tại cảm thấy hoang mang lo sợ, anh có thể đến bệnh viện với em không?'
Mà không phải chỉ có một câu: 'Anh có thể tới bênh viện tìm em không?' Anh còn tưởng là em đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn, xe hư không về nhà được."
Khương Hiểu Nguyên sững sờ, cô nháy mắt mấy cái, lườm anh. “Em nên kiểm điểm cách nói chuyện của mình, hay là nên khâm phục sức tưởng tượng của anh?" Đi bệnh viện bàn chuyện làm ăn? Chỉ có đại luật sư Tống mới nghĩ ra!
Anh nhìn đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô, khuôn mặt hồng hào, đối với bụng dưới lần nữa đứng lên của mình cảm thấy hoang mang rối loạn.
“Anh cho là không nên nói như vậy."
“Coi như thật sự là xe hư không về nhà được, anh không thể tới đón em sao?"
Tức giận oan ức trên mặt cô làm anh nở nụ cười. “Vậy em có thể nói: 'Xe em hư, em muốn về nhà nhưng bắt không được xe, anh có thể tới đón em không?"
“Này!"
Bởi vì không tìm được lời nào để đáp trả lại, cô tức giận đẩy ngực anh ra, xoay người không để ý tới anh. Không khí hoan ái mập mờ kiều diễm vừa rồi bởi vì hai người im lặng mà mất sạch. Chỉ thấy hai vợ chồng mỗi người một suy nghĩ mà tự tắm, hai người nằm trên phần giường của mình.
Bọn họ đưa lưng vào nhau, chẳng qua là, hai người cũng không buồn ngủ.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Cô cho rằng ông xã phản bội mình, cho rằng anh gặp lại người yêu cũ liền quên bà xã, thậm chí là hôn nhân của cô cũng không thấy mặt trời ngày mai.
Chẳng qua là... Cô vuốt đôi môi hơi sưng đỏ. Anh chưa từng hôn cô như vậy, không phải chỉ nhẹ nhàng lướt qua, mà giống như cô là người rất quan trọng của anh, mỗi cái đụng chạm của anh đều giống như lửa, thiêu đốt da thịt của cô, ngay cả việc cảm giác anh chiếm giữ cô cũng giống như lửa. Ngay lập tức, cô cảm giác được, nhiệt tình của anh không phải vì muốn cô thực hiện nghĩa vụ của bà xã, mà bởi vì cô là người phụ nữ hắn khát vọng...
Khương Hiểu Nguyên thẹn thùng nở nụ cười. Trời ạ, cô thích cảm giác này, thật sự rất thích, rất thích...
Cho nên, cô vẫn còn cơ hội cạnh tranh cùng Đổng Tú Thanh, cho dù quá khứ bọn họ đã từng sâu sắc trải qua, nhưng quá khứ đã qua, theo luật pháp cô chính là bà xã của hắn.
Không sai, cô không muốn thua, Tử Ngôn chưa chắc sẽ buông tha gia đình của bọn họ.
Thật tốt quá... Khương Hiểu Nguyên che miệng ngáp, cơn buồn ngủ không ngừng kéo tới. Cô xoay người, giống như mèo con dựa vào bên cạnh anh.
“Ông xã..."
“Ừ?"
“Ngủ ngon." Cô nỉ non nói nhỏ, từng bước rơi vào giấc mơ đẹp.
Tống Tử Ngôn cúi đầu nhìn bà xã nắm bên cạnh, cô bình yên ngủ, khóe miệng hiện lên nụ cười ngọt ngào, anh bất đắc dĩ lắc đầu, anh vĩnh viễn cũng không biết rõ được suy nghĩ của Hiểu Nguyên, một giây trước cô có thể như con mèo lớn giương nanh múa vuốt, một giây sau có thể nũng nịu cọ vào ngực anh, cô vui, buồn, yêu, giận tất cả đều thể hiện trên mặt.
Nhưng mà, đây mới chính là Khương Hiểu Nguyên không phải sao? Anh yêu thích cũng chính là kiểu cá tính sạch sẽ này của cô không phải sao? Cô là bà xã của anh, coi như tim của anh vì Tú Thanh mà bị quấy nhiễu, nhưng, anh thật hài lòng với cuộc hôn nhân đơn giản yên bình này.
Cô nằm nghiêng dựa vào ngực anh, áo ngủ cổ thấp lộ vẻ hấp dẫn gợi cảm thử thách ý chí năng lực đàn ông.
Dáng người của cô rất đẹp, hai vú tròn trịa, eo nhỏ mê người, còn có một đôi chân đẹp như người mẫu, sau khi cưới bọn họ quan hệ thân mật bởi vì chính bản thân kiềm chế không để lộ cảm xúc mãnh liệt, tương đối giống như thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, chẳng qua là...
Anh nâng cao cánh tay, cẩn thận ôm cô vào trong khuỷu tay, Hiểu Nguyên ư a phản đối anh làm phiền, vừa từ từ rúc vào lồng ngực của anh, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên hông anh, sau đó thỏa mãn nhẹ nhàng thở dài. Anh hít sâu, buồn bực vì dục vọng của anh chỉ vì động tác nho nhỏ của cô mà thức tỉnh. Có lẽ bởi vì không có tình yêu làm nền tảng, quan hệ thân mật sau khi cưới của hai người thường bị hạn chế mất tự nhiên, anh hiểu chính mình kiềm chế, không thích vì thực hiện nghĩa vụ vợ chồng mà phát sinh hoan ái... Chẳng qua là, nếu như, anh ngửi hương thơm từ tóc cô, nếu như lần hoan ái tiếp theo, cô đáp lại đầy tập trung khiêu gợi như hôm nay, mình có thể kiềm chế bao lâu?
Anh cảm thấy vô cùng mong đợi.
*CPR là viết tắt của thuật ngữ Cardiopulmonary resuscitation chỉ thủ thuật hồi sinh tim-phổi. CPR là sự kết hợp giữa hồi sức hô hấp (thổi ngạt) và ép lồng ngực. giống với hô hấp nhân tạo.
Tác giả :
Ngũ Vi