Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 6 - Chương 15: Tố y tiên tử
“Úy, Hoa tiểu si, lưu lại vài tên nha!" Diệp Vô Ưu khoanh tay đứng một bên xem hí kịch, vội lên tiếng. “Biết rồi!" Lam Tiểu Phong đáp lại, vừa dứt lời đã nghe thấy hai tiếng kêu thảm nữa truyền tới, hai hắc y nhân thân hình lảo đảo ngã xuống đất, không biết sống chết ra sao.
“Tỷ tỷ, chúng ta cũng lên thôi!" Mộ Dung tiểu tiểu bộ dáng kích thích vô cùng, hưng phấn nói.
“Ta không bao giờ đánh nhau với chó đâu" Hàm Yên bĩu môi khẽ phất nhẹ ống tay áo, quay đầu nhìn ra nơi khác “Tiểu tiểu, nếu thích ngươi đi một mình đi".
“Hì hì, vậy ta đi nha, ta rất thích đánh chó, đặc biệt là dìm chết nó… " Mộ Dung tiểu tiểu vừa nói hết câu thân hình đã hướng phía cẩm bào nam tử phóng tới “Chó con chớ chạy, ta đến đánh ngươi đây!" Nam tử vận cẩm bào nghe vậy thiếu điều tức đến hộc máu mà chết, gầm lên một tiếng tức giận, hữu chưởng phách không thẳng hướng Mộ Dung tiểu tiểu, muốn một chưởng giết chết nàng. Chỉ tiếc là rất nhanh sau đó, hắn phát hiện ra ý đồ của mình khó có thể thành hiện thực được, đối thủ của hắn thực lực mạnh hơn sự tưởng tượng nhiều lần.
Mặc dù nhân số của đám sát thủ nhiều hơn, nhưng so với bọn người Diệp Vô Ưu thực lực của chúng quá thấp kém, thủy chung từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lam Tiểu Phong và Mộ Dung tiểu tiểu hai người xuất thủ, còn Lãnh Sương Sương ngoại trừ lúc đầu xuất kiếm ngăn cản sự đánh lén của bọn chúng, đến giờ vẫn đứng im lặng quan sát, mà Diệp Vô Ưu càng không bao giờ ra tay. Hắn đối với việc đâm đâm chém chém không có hứng thú gì nhiều, chính vì vậy Tống Loan cũng lại càng không có hứng nhìn cục diện chứ chưa nói đến việc xuất chiêu. Trong chốc lát, chiến cuộc đã đi đến hồi kết, hơn mười tên mông diện hắc y nhân nằm lăn lộn trên mặt đất rên rỉ không ngừng, hiển nhiên không chết thì cũng mang trọng thương. Phía bên kia nam tử cẩm bào, tấm khăn che mặt đã bị Mộ Dung tiểu tiểu chấn bay từ lúc nào không biết, sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, bản thân hắn cũng đã thọ trọng thương.
“Tỷ tỷ, tỷ đến đây hỏi cung hắn đi." Mộ Dung tiểu tiểu hướng phía Hàm Yên ngoắc tay gọi. “Hỏi xem bọn chúng do ai phái tới, vì điều gì mà muốn giết chúng ta?" Diệp Vô Ưu mở miệng nói.
“Các ngươi cái gì cũng sẽ không biết đâu!" Nam tử cẩm bào đột nhiên phẫn hận nói một câu, rồi chợt nghe một tiếng “bụp" nhỏ, một dòng máu đen từ khóe miệng hắn chảy ra.
“A, tỷ tỷ, hắn tự sát!" Mộ Dung tiểu tiểu thất thanh kêu khẽ. “Bọn chúng đều tự sát hết rồi." thanh âm của Lam Tiểu Phong từ phía bên kia truyền tới “Hình như trong miệng chúng có ngậm sẵn thuốc độc."
Tất cả đã chết, trên người bọn chúng cũng không tìm được tín vật đặc biệt gì, không tìm được biện pháp gì tốt hơn, một lúc sau bọn người Diệp Vô Ưu cũng rời khỏi tòa trang viện hoang phế. Tự dưng gặp phải một bọn sát thủ khiến bọn họ không còn tâm trạng vui vẻ thưởng ngoạn phong cảnh nữa, liền kéo về khách điếm nghỉ ngơi.
“Vô Ưu ca ca, huynh nói thử xem là ai muốn giết bọn ta vậy?" Hàm Yên vẻ mặt khó hiểu ngước hỏi Diệp Vô Ưu. “Chúng ta vừa mới đặt chân đến đây đã chạm mặt với một lũ sát thủ, hiển nhiên có kẻ phái người theo dõi chúng ta từ lâu rồi." Diệp Vô Ưu thản nhiên trả lời, ngữ khí không chút để tâm. “Nói cũng bằng không!" Lam Tiểu Phong hừ nhẹ một câu.
“Hoa tiểu si, chẳng lẽ ngươi biết thân phận của đám sát thủ này sao?" Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong “Nếu không biết, ngươi ngậm miệng lại cho ta, đừng nói lung tung!" Lam Tiểu Phong nghe vậy quả nhiên ngậm miệng không nói nữa, hắn cũng không thể tìm ra được bọn sát thủ này từ đâu mà tới?
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa chờ sư phụ về bàn tiếp, có lẽ sư phụ có biện pháp tìm ra thân phận của bọn chúng." Lãnh Sương Sương lãnh đạm nói “Mà cũng nên nghe theo lời sư phụ, mọi người cũng không nên tự ý ra ngoài, bọn sát thủ vừa rồi thực lực tuy yếu, nhưng cũng không thể biết được thực lực của bọn chúng lần sau sẽ ra sao, nếu gặp phải sát thủ cao cấp có lẽ bọn chúng ta chưa chắc đã phải là đối thủ."
“Sư tỷ nói đúng, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đã." Diệp Vô Ưu cười hì hì, thuận tay kéo ngọc thủ Lãnh Sương Sương về phòng. “Loan tỷ, tỷ không thể tự mình về phòng được à?" thấy Tống Loan lẽo đẽo theo sau mình, Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi, tên tiểu tử này bình thường thích gọi mỹ nữ là tỷ tỷ, mà Tống Loan cũng là một đại mỹ nữ nên mấy ngày nay hắn cũng bắt đầu gọi nàng là tỷ tỷ.
“Các ngươi có thể xem ta như không có mặt, muốn làm gì thì làm, không có can hệ gì cả." Tống Loan sắc mặt bình tĩnh vô cùng, nàng tựa hồ như cũng đã biết Diệp Vô Ưu muốn làm gì, thong thả một chút rồi nói tiếp: “Bởi vì pháp bảo cùng ngươi hòa một thể nên ta muốn quan sát ngươi trong các hoàn cảnh bất đồng. Chỉ có như vậy ta mới có thể biết nguyên lý cấu tạo cụ thể của pháp bảo này."
“Loan tỷ, không cần thiết phải như vậy mà?" Diệp Vô Ưu có cảm giác khóc dở mếu dở, hắn kéo Lãnh Sương Sương vào sương phòng hiển nhiên là muốn cùng nàng thân mật vui vẻ, bây giờ có người đi theo tự nhiên hắn có chút cảm giác không thoải mái lắm. Thật ra hắn cũng không hẹp hòi gì khi có thêm một đại mỹ nữ bên cạnh nhưng hắn lo lắng Lãnh Sương Sương không đồng ý.
“Ngươi cứ coi như ta không tồn tại là được!" Tống Loan vẫn kiên định như cũ đi sát bên người hắn khiến hắn không khỏi có cảm giác buồn bực. Nghĩ mãi cuối cùng hắn quyết định dẹp bỏ ý nghĩ kế hoạch song tu vào ban ngày, Tống Loan mặc dù nói là sẽ đi theo hắn nhưng buổi tối sẽ là lúc bất tiện cho việc nghiên cứu pháp bảo, cho nên nàng sẽ trở về phòng của mình, đến lúc đó sẽ không còn trở ngại nữa.
“Được rồi, Loan tỷ, ta phải đi ngủ trước đây!" Diệp Vô Ưu có chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm chủ định, ban ngày nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối có thể cùng Lãnh Sương Sương tiến hành song tu cũng không muộn, nếu buổi tối Tống Loan còn quấn quýt quanh quẩn thì hắn sẽ không khách khí với nàng nữa. “Hừ, buổi tối mà ngươi còn dám quấy rầy ta với sư tỷ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại." Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, sau đó hai tay đặt nhẹ lên đồi ngực Lãnh Sương Sương, nhắm mắt chậm rãi tiến vào giấc mộng...
Nằm cạnh một đại mỹ nữ như Lãnh Sương Sương ngủ quả là rất thoải mái, cho nên Diệp Vô Ưu có một vài canh giờ rất ngon giấc. Đột nhiên trong phòng hương thơm của các loại sơn hào hải vị tràn ngập không gian, dạ dày co thắt khiến hắn giật mình tỉnh giấc. “Thơm quá!" Diệp Vô Ưu nhảy dựng lên ánh mắt đảo khắp phòng, hữu trảo vơ vấy một cái đùi gà tiện tay đưa lên miệng thưởng thức. Bỗng hắn phát hiện có điều gì không đúng, nhìn quanh khẽ kêu lên một tiếng: “Sư phụ tỷ tỷ, người về rồi à?"
“Sư phụ đã về được một canh giờ rồi." thanh âm nhẹ nhàng yêu kiều của Lãnh Sương Sương vang lên sau lưng Diệp Vô Ưu, nàng uyển chuyển đi đến kéo hắn ngồi xuống rồi gắp thức ăn vào bát bắt cho hắn ăn. Diệp Vô Ưu nhìn bốn phía, phát hiện Tống Loan đã không còn ở trong phòng, lúc này chỉ còn hắn cùng Lãnh Sương Sương và Lãnh Tâm Âm ba người, trên mặt bàn thức ăn vừa mới được dọn lên, hương thơm ngào ngạt.
“Trước tiên hãy ăn uống đi đã, sau đó ta có việc cần nói với ngươi." Lãnh Tâm Âm liếc nhìn Diệp Vô Ưu một lát rồi lãnh đạm nói. “Úc" Diệp Vô Ưu không lên tiếng, thoải mái thư giãn từ từ thưởng thức sự chăm sóc ân cần của Lãnh Sương Sương. Thấy vậy, Lãnh Tâm Âm trong lòng có chút bất mãn, chỉ là vẫn không nói gì, tùy tiện gắp thức ăn. Chỉ là Lãnh Sương Sương có chút bình tĩnh khác thường, trong mắt nàng lúc này tràn ngập ánh nhu tình, đương nhiên ánh mắt này chỉ dành cho một người duy nhất là Diệp Vô Ưu mà không dành cho một ai khác, cho dù đó là Lãnh Tâm Âm.
“Việc đám sát thủ ban ngày ám sát các ngươi ta đã biết hết rồi, ta cũng đã liên lạc với người của Thiên Nhai thư viện, bọn họ sẽ nhanh chóng điều tra tin tức cho chúng ta." Thấy Diệp Vô Ưu có vẻ đã ăn no, Lãnh Tâm Âm bắt đầu đi vào chính sự “Theo tình hình lúc này mà nói, Tuyết Minh Cương tuy vẫn bình an vô sự nhưng thực lực của hắn đã bị bẻ gãy hầu hết, lực lượng của hắn lúc này so với Tuyết Minh Văn căn bản không thể đối kháng được."
“Tuyết Minh Văn có phải là nhị hoàng tử gì đó không?" Diệp Vô Ưu đột nhiên hỏi một câu.
“Không sai, hắn chính là đối thủ lớn nhất của Tuyết Minh Cương trong lần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này." Lãnh Tâm Âm khẽ gật đầu.
“Sư phụ tỷ tỷ, bây giờ người có sự chuẩn bị gì?" Diệp Vô Ưu không phải là loại người thích chất vấn người khác, trừ phi gặp hoàn cảnh đặc biệt hắn sẽ tự giải quyết nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là hoàn cảnh gì đặc biệt cả nên hắn giao toàn bộ chủ ý sự việc này cho Lãnh Tâm Âm.
“Kì thật, đối thủ chân chính của chúng ta không phải là Tuyết Minh Văn, mà là Tố Y Môn" Lãnh Tâm Âm trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Tố Y Môn là một môn phái vô cùng thần bí, mấy năm trước vô danh vô tiếng nhưng vài năm gần đây, đột nhiên Tố Y Môn lại nổi lên như cồn. Đó là nhờ một người đó là Tố y tiên tử - Tô Tố Tố."
“Vân Mộng thập tiên tử, bài danh đệ nhất chẳng phải là Tố y tiên tử sao?" Diệp Vô Ưu buột miệng ngơ ngác hỏi, mặc dù với danh tiếng của Vân Mộng thập tiên tử hắn nắm rõ như chỉ tay, nhưng vẫn muốn xác nhận một lần nữa.
“Không sai, đúng là nàng ta!" Lãnh Tâm Âm gật đầu “Bất quá, ta đối với Tố Y Môn hiểu biết quá ít, đối với Tô Tố Tố càng ít hơn. Thiên Nhai thư viện đã đáp ứng tìm hiểu giùm cho chúng ta, nên trước mắt chúng ta không có chút tin tức gì về nàng ta cả. "
“Tô Tố Tố... cái tên này thật lạ!" Diệp Vô Ưu lầu bầu trong miệng “Kì lạ, Thiên Nhai thư viện đối với nội tình Tố Y Môn phải biết rõ mới phải chứ. Các nàng lúc trước chế định danh sách Vân Mộng thập tiên tử, chẳng lẽ không có điều tra qua sao?"
“Ta cũng đã nêu ra nghi vấn tương tự, nhưng trên phương diện này Thiên Nhai thư viện quả thật không có lý giải rõ ràng. Tô Tố Tố rất ít tham dự các sự tình trên đại lục, mà lần này trợ giúp cho Tuyết Minh Văn là lần đầu tiên nàng ta xuất sơn."
“Nàng ta vì cái gì mà đồng ý trợ giúp cho Tuyết Minh Văn vậy?" Diệp Vô Ưu vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm trong miệng.
“Căn cứ vào suy đoán của ta, Tố y tiên tử sở dĩ đồng ý giúp Tuyết Minh Văn có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, Tô Tố Tố và Tuyết Minh Văn có tư tình với nhau. Nguyên nhân thứ hai, Tố Y Môn mặc dù danh tiếng không nhỏ nhưng tính ra không phải là một môn phái lớn, nếu như có thể trợ giúp Tuyết Minh Văn lên ngôi cửu ngũ thì tất nhiên ở Phiêu Tuyết đế quốc, địa vị của Tố Y Môn sẽ tăng lên thập bội." Lãnh Tâm Âm hơi trầm ngâm một chút rồi nói tiếp “Thật ra còn có thể có nguyên nhân thứ ba nữa, đó là đồng thời tồn tại hai nguyên nhân trên."
“Tỷ tỷ, chúng ta cũng lên thôi!" Mộ Dung tiểu tiểu bộ dáng kích thích vô cùng, hưng phấn nói.
“Ta không bao giờ đánh nhau với chó đâu" Hàm Yên bĩu môi khẽ phất nhẹ ống tay áo, quay đầu nhìn ra nơi khác “Tiểu tiểu, nếu thích ngươi đi một mình đi".
“Hì hì, vậy ta đi nha, ta rất thích đánh chó, đặc biệt là dìm chết nó… " Mộ Dung tiểu tiểu vừa nói hết câu thân hình đã hướng phía cẩm bào nam tử phóng tới “Chó con chớ chạy, ta đến đánh ngươi đây!" Nam tử vận cẩm bào nghe vậy thiếu điều tức đến hộc máu mà chết, gầm lên một tiếng tức giận, hữu chưởng phách không thẳng hướng Mộ Dung tiểu tiểu, muốn một chưởng giết chết nàng. Chỉ tiếc là rất nhanh sau đó, hắn phát hiện ra ý đồ của mình khó có thể thành hiện thực được, đối thủ của hắn thực lực mạnh hơn sự tưởng tượng nhiều lần.
Mặc dù nhân số của đám sát thủ nhiều hơn, nhưng so với bọn người Diệp Vô Ưu thực lực của chúng quá thấp kém, thủy chung từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lam Tiểu Phong và Mộ Dung tiểu tiểu hai người xuất thủ, còn Lãnh Sương Sương ngoại trừ lúc đầu xuất kiếm ngăn cản sự đánh lén của bọn chúng, đến giờ vẫn đứng im lặng quan sát, mà Diệp Vô Ưu càng không bao giờ ra tay. Hắn đối với việc đâm đâm chém chém không có hứng thú gì nhiều, chính vì vậy Tống Loan cũng lại càng không có hứng nhìn cục diện chứ chưa nói đến việc xuất chiêu. Trong chốc lát, chiến cuộc đã đi đến hồi kết, hơn mười tên mông diện hắc y nhân nằm lăn lộn trên mặt đất rên rỉ không ngừng, hiển nhiên không chết thì cũng mang trọng thương. Phía bên kia nam tử cẩm bào, tấm khăn che mặt đã bị Mộ Dung tiểu tiểu chấn bay từ lúc nào không biết, sắc mặt tái nhợt nằm trên mặt đất, bản thân hắn cũng đã thọ trọng thương.
“Tỷ tỷ, tỷ đến đây hỏi cung hắn đi." Mộ Dung tiểu tiểu hướng phía Hàm Yên ngoắc tay gọi. “Hỏi xem bọn chúng do ai phái tới, vì điều gì mà muốn giết chúng ta?" Diệp Vô Ưu mở miệng nói.
“Các ngươi cái gì cũng sẽ không biết đâu!" Nam tử cẩm bào đột nhiên phẫn hận nói một câu, rồi chợt nghe một tiếng “bụp" nhỏ, một dòng máu đen từ khóe miệng hắn chảy ra.
“A, tỷ tỷ, hắn tự sát!" Mộ Dung tiểu tiểu thất thanh kêu khẽ. “Bọn chúng đều tự sát hết rồi." thanh âm của Lam Tiểu Phong từ phía bên kia truyền tới “Hình như trong miệng chúng có ngậm sẵn thuốc độc."
Tất cả đã chết, trên người bọn chúng cũng không tìm được tín vật đặc biệt gì, không tìm được biện pháp gì tốt hơn, một lúc sau bọn người Diệp Vô Ưu cũng rời khỏi tòa trang viện hoang phế. Tự dưng gặp phải một bọn sát thủ khiến bọn họ không còn tâm trạng vui vẻ thưởng ngoạn phong cảnh nữa, liền kéo về khách điếm nghỉ ngơi.
“Vô Ưu ca ca, huynh nói thử xem là ai muốn giết bọn ta vậy?" Hàm Yên vẻ mặt khó hiểu ngước hỏi Diệp Vô Ưu. “Chúng ta vừa mới đặt chân đến đây đã chạm mặt với một lũ sát thủ, hiển nhiên có kẻ phái người theo dõi chúng ta từ lâu rồi." Diệp Vô Ưu thản nhiên trả lời, ngữ khí không chút để tâm. “Nói cũng bằng không!" Lam Tiểu Phong hừ nhẹ một câu.
“Hoa tiểu si, chẳng lẽ ngươi biết thân phận của đám sát thủ này sao?" Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn Lam Tiểu Phong “Nếu không biết, ngươi ngậm miệng lại cho ta, đừng nói lung tung!" Lam Tiểu Phong nghe vậy quả nhiên ngậm miệng không nói nữa, hắn cũng không thể tìm ra được bọn sát thủ này từ đâu mà tới?
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa chờ sư phụ về bàn tiếp, có lẽ sư phụ có biện pháp tìm ra thân phận của bọn chúng." Lãnh Sương Sương lãnh đạm nói “Mà cũng nên nghe theo lời sư phụ, mọi người cũng không nên tự ý ra ngoài, bọn sát thủ vừa rồi thực lực tuy yếu, nhưng cũng không thể biết được thực lực của bọn chúng lần sau sẽ ra sao, nếu gặp phải sát thủ cao cấp có lẽ bọn chúng ta chưa chắc đã phải là đối thủ."
“Sư tỷ nói đúng, chúng ta về phòng nghỉ ngơi trước đã." Diệp Vô Ưu cười hì hì, thuận tay kéo ngọc thủ Lãnh Sương Sương về phòng. “Loan tỷ, tỷ không thể tự mình về phòng được à?" thấy Tống Loan lẽo đẽo theo sau mình, Diệp Vô Ưu không nhịn được hỏi, tên tiểu tử này bình thường thích gọi mỹ nữ là tỷ tỷ, mà Tống Loan cũng là một đại mỹ nữ nên mấy ngày nay hắn cũng bắt đầu gọi nàng là tỷ tỷ.
“Các ngươi có thể xem ta như không có mặt, muốn làm gì thì làm, không có can hệ gì cả." Tống Loan sắc mặt bình tĩnh vô cùng, nàng tựa hồ như cũng đã biết Diệp Vô Ưu muốn làm gì, thong thả một chút rồi nói tiếp: “Bởi vì pháp bảo cùng ngươi hòa một thể nên ta muốn quan sát ngươi trong các hoàn cảnh bất đồng. Chỉ có như vậy ta mới có thể biết nguyên lý cấu tạo cụ thể của pháp bảo này."
“Loan tỷ, không cần thiết phải như vậy mà?" Diệp Vô Ưu có cảm giác khóc dở mếu dở, hắn kéo Lãnh Sương Sương vào sương phòng hiển nhiên là muốn cùng nàng thân mật vui vẻ, bây giờ có người đi theo tự nhiên hắn có chút cảm giác không thoải mái lắm. Thật ra hắn cũng không hẹp hòi gì khi có thêm một đại mỹ nữ bên cạnh nhưng hắn lo lắng Lãnh Sương Sương không đồng ý.
“Ngươi cứ coi như ta không tồn tại là được!" Tống Loan vẫn kiên định như cũ đi sát bên người hắn khiến hắn không khỏi có cảm giác buồn bực. Nghĩ mãi cuối cùng hắn quyết định dẹp bỏ ý nghĩ kế hoạch song tu vào ban ngày, Tống Loan mặc dù nói là sẽ đi theo hắn nhưng buổi tối sẽ là lúc bất tiện cho việc nghiên cứu pháp bảo, cho nên nàng sẽ trở về phòng của mình, đến lúc đó sẽ không còn trở ngại nữa.
“Được rồi, Loan tỷ, ta phải đi ngủ trước đây!" Diệp Vô Ưu có chút bất đắc dĩ, trong lòng thầm chủ định, ban ngày nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối có thể cùng Lãnh Sương Sương tiến hành song tu cũng không muộn, nếu buổi tối Tống Loan còn quấn quýt quanh quẩn thì hắn sẽ không khách khí với nàng nữa. “Hừ, buổi tối mà ngươi còn dám quấy rầy ta với sư tỷ, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại." Diệp Vô Ưu trong lòng thầm nghĩ, sau đó hai tay đặt nhẹ lên đồi ngực Lãnh Sương Sương, nhắm mắt chậm rãi tiến vào giấc mộng...
Nằm cạnh một đại mỹ nữ như Lãnh Sương Sương ngủ quả là rất thoải mái, cho nên Diệp Vô Ưu có một vài canh giờ rất ngon giấc. Đột nhiên trong phòng hương thơm của các loại sơn hào hải vị tràn ngập không gian, dạ dày co thắt khiến hắn giật mình tỉnh giấc. “Thơm quá!" Diệp Vô Ưu nhảy dựng lên ánh mắt đảo khắp phòng, hữu trảo vơ vấy một cái đùi gà tiện tay đưa lên miệng thưởng thức. Bỗng hắn phát hiện có điều gì không đúng, nhìn quanh khẽ kêu lên một tiếng: “Sư phụ tỷ tỷ, người về rồi à?"
“Sư phụ đã về được một canh giờ rồi." thanh âm nhẹ nhàng yêu kiều của Lãnh Sương Sương vang lên sau lưng Diệp Vô Ưu, nàng uyển chuyển đi đến kéo hắn ngồi xuống rồi gắp thức ăn vào bát bắt cho hắn ăn. Diệp Vô Ưu nhìn bốn phía, phát hiện Tống Loan đã không còn ở trong phòng, lúc này chỉ còn hắn cùng Lãnh Sương Sương và Lãnh Tâm Âm ba người, trên mặt bàn thức ăn vừa mới được dọn lên, hương thơm ngào ngạt.
“Trước tiên hãy ăn uống đi đã, sau đó ta có việc cần nói với ngươi." Lãnh Tâm Âm liếc nhìn Diệp Vô Ưu một lát rồi lãnh đạm nói. “Úc" Diệp Vô Ưu không lên tiếng, thoải mái thư giãn từ từ thưởng thức sự chăm sóc ân cần của Lãnh Sương Sương. Thấy vậy, Lãnh Tâm Âm trong lòng có chút bất mãn, chỉ là vẫn không nói gì, tùy tiện gắp thức ăn. Chỉ là Lãnh Sương Sương có chút bình tĩnh khác thường, trong mắt nàng lúc này tràn ngập ánh nhu tình, đương nhiên ánh mắt này chỉ dành cho một người duy nhất là Diệp Vô Ưu mà không dành cho một ai khác, cho dù đó là Lãnh Tâm Âm.
“Việc đám sát thủ ban ngày ám sát các ngươi ta đã biết hết rồi, ta cũng đã liên lạc với người của Thiên Nhai thư viện, bọn họ sẽ nhanh chóng điều tra tin tức cho chúng ta." Thấy Diệp Vô Ưu có vẻ đã ăn no, Lãnh Tâm Âm bắt đầu đi vào chính sự “Theo tình hình lúc này mà nói, Tuyết Minh Cương tuy vẫn bình an vô sự nhưng thực lực của hắn đã bị bẻ gãy hầu hết, lực lượng của hắn lúc này so với Tuyết Minh Văn căn bản không thể đối kháng được."
“Tuyết Minh Văn có phải là nhị hoàng tử gì đó không?" Diệp Vô Ưu đột nhiên hỏi một câu.
“Không sai, hắn chính là đối thủ lớn nhất của Tuyết Minh Cương trong lần tranh đoạt ngôi vị hoàng đế này." Lãnh Tâm Âm khẽ gật đầu.
“Sư phụ tỷ tỷ, bây giờ người có sự chuẩn bị gì?" Diệp Vô Ưu không phải là loại người thích chất vấn người khác, trừ phi gặp hoàn cảnh đặc biệt hắn sẽ tự giải quyết nhưng hiển nhiên bây giờ không phải là hoàn cảnh gì đặc biệt cả nên hắn giao toàn bộ chủ ý sự việc này cho Lãnh Tâm Âm.
“Kì thật, đối thủ chân chính của chúng ta không phải là Tuyết Minh Văn, mà là Tố Y Môn" Lãnh Tâm Âm trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: “Tố Y Môn là một môn phái vô cùng thần bí, mấy năm trước vô danh vô tiếng nhưng vài năm gần đây, đột nhiên Tố Y Môn lại nổi lên như cồn. Đó là nhờ một người đó là Tố y tiên tử - Tô Tố Tố."
“Vân Mộng thập tiên tử, bài danh đệ nhất chẳng phải là Tố y tiên tử sao?" Diệp Vô Ưu buột miệng ngơ ngác hỏi, mặc dù với danh tiếng của Vân Mộng thập tiên tử hắn nắm rõ như chỉ tay, nhưng vẫn muốn xác nhận một lần nữa.
“Không sai, đúng là nàng ta!" Lãnh Tâm Âm gật đầu “Bất quá, ta đối với Tố Y Môn hiểu biết quá ít, đối với Tô Tố Tố càng ít hơn. Thiên Nhai thư viện đã đáp ứng tìm hiểu giùm cho chúng ta, nên trước mắt chúng ta không có chút tin tức gì về nàng ta cả. "
“Tô Tố Tố... cái tên này thật lạ!" Diệp Vô Ưu lầu bầu trong miệng “Kì lạ, Thiên Nhai thư viện đối với nội tình Tố Y Môn phải biết rõ mới phải chứ. Các nàng lúc trước chế định danh sách Vân Mộng thập tiên tử, chẳng lẽ không có điều tra qua sao?"
“Ta cũng đã nêu ra nghi vấn tương tự, nhưng trên phương diện này Thiên Nhai thư viện quả thật không có lý giải rõ ràng. Tô Tố Tố rất ít tham dự các sự tình trên đại lục, mà lần này trợ giúp cho Tuyết Minh Văn là lần đầu tiên nàng ta xuất sơn."
“Nàng ta vì cái gì mà đồng ý trợ giúp cho Tuyết Minh Văn vậy?" Diệp Vô Ưu vẻ mặt khó hiểu lẩm bẩm trong miệng.
“Căn cứ vào suy đoán của ta, Tố y tiên tử sở dĩ đồng ý giúp Tuyết Minh Văn có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, Tô Tố Tố và Tuyết Minh Văn có tư tình với nhau. Nguyên nhân thứ hai, Tố Y Môn mặc dù danh tiếng không nhỏ nhưng tính ra không phải là một môn phái lớn, nếu như có thể trợ giúp Tuyết Minh Văn lên ngôi cửu ngũ thì tất nhiên ở Phiêu Tuyết đế quốc, địa vị của Tố Y Môn sẽ tăng lên thập bội." Lãnh Tâm Âm hơi trầm ngâm một chút rồi nói tiếp “Thật ra còn có thể có nguyên nhân thứ ba nữa, đó là đồng thời tồn tại hai nguyên nhân trên."
Tác giả :
Vô Danh