Vô Lại Quần Phương Phổ
Quyển 5 - Chương 1: Chung đắc Vân La

Vô Lại Quần Phương Phổ

Quyển 5 - Chương 1: Chung đắc Vân La

Sau một khoảng thời gian đuổi theo, Diệp Vô Ưu cuối cùng đã quyết định từ bỏ, hắn ta đã khẳng định dùng cách thông thường thì không thể nào đuối kịp Hoa Vân La, xem ra chỉ có thể nghĩ ra cách nào đó. Suy nghĩ thay đổi, hắn ta quyết định chọn dùng cách cổ xưa nhất, bỗng nhiên hét lên một tiếng sợ hãi, sau đó cả người đều chìm xuống dưới hồ, cuối cùng không còn động tĩnh gì

“ Tên tồi tệ này, ngươi đừng làm ra vẻ nữa!" Hoa Vân La giận dữ mắng: “Nhanh tới đuổi theo ta đi."

Hoa Vân La không còn cảm giác đang bị Diệp Vô Ưu đuổi theo, mà nàng hiện tại chơi chưa đã, nên còn muốn Diệp Vô Ưu cùng chơi tiếp. Tuy tuổi của nàng cũng không còn nhỏ nữa, nhưng rất ít ra khỏi Vô Song Cung, còn giữ nguyên tính cách của một thiếu nữ. Diệp Vô Ưu vẫn như vậy một chút phản ứng cũng không có, lẵng lẽ chìm xuống dưới nước không động đậy

“Tên tồi tệ này, ngươi đang làm gì đó!" Hoa Vân La hướng về phía anh ta.

Diệp Vô Ưu vẫn không có một chút phản ứng. Lần này, Hoa Vân La cuối cùng cũng hơi lo lắng, vội vàng hướng về phía đáy hồ, để kéo Diệp Vo Ưu ra, đến gần khía mặt hồ, chuẩn bị nói gì đó thì ngay lập tức phát hiện ra đã bị lừa, vì ngay lúc đó có một cánh tay rất khoẻ đã nắm lấy dây lưng của nàng.

“Tên tồi tệ, biết ngay là ngươi đang lừa người mà!" Hoa Vân La cũng không giãy giụa, chỉ nói một cách bất mãn.

“Dù sao, ta bây giờ đã bắt được nàng rồi, là nàng đã nói, tuỳ ta muốn gì cũng được, sẽ không hối hận." Diệp Vô Ưu cười nói, đồng thời hai tay của hắn ta đã đặt lên người nàng.

“Vậy ngươi muốn thế nào?" Hoa Vân La hai tay ôm lấy cổ của Diệp Vô Ưu, chán nản nói.

“Như thế này!" Diệp Vô Ưu hai tay kéo lấy hông của nàng, để người nàng kề sát hắn ta.

Bị Hoa Vân La mê hoặc từ lâu, Diệp Vô Ưu vốn đã không thể kìm nén được, lúc này cuối cùng cũng đã ôm được giai nhân trong tay, hắn ta làm sao có thể chịu nổi?

Người nàng ấy trong nháy mắt trở nên nóng bừng,

“Vô Ưu, nhất định phải làm đau Vân La sao!" Hoa Vân La với ánh mắt mê hoặc, giọng nói vô cùng nũng nịu. Diệp Vô Ưu sao có thể kìm nén được dụng vọng trong lòng, dùng sức mạnh để chiếm được người trinh nữ này.

Hoa Vân La rên một tiếng nhỏ, lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên cũng cảm thấy khổ sở. Bởi lúc này Diệp Vô Ưu một chút gọi là thương hoa tiếc ngọc cũng không biết, dục vọng tích tụ bấy lâu nay bây giờ hoàn toàn phát ra hết. Hắn ta chỉ biết làm sao để chiếm hữu được tuyệt sắc giai nhân này.

Hoa Vân La khác xa với đồ đệ yêu quý mình Hoa Nguyệt Lan, tuy lần đầu tiên làm cho Diệp Vô Ưu không thể xuống giường, nhưng Hoa Vân La thực sự rất nhanh đã không thể cưỡng lại sự chinh phục của Diệp Vô Ưu, bắt đầu van nài.

“Vô Ưu, thế này không được!" Hoa Vân La rên rỉ nói, toàn thân nằm sấp lên người Diệp Vô Ưu, da nàng vốn dĩ màu trắng lúc này đã chuyển sang hồng.

Diệp Vô Ưu vẫn để tay lên mông của nàng, dùng sức mạnh để chiếm được thân thể của Vân La, cách nói nũng nịu đó đối với hắn ta bây giờ như chất kích thích mạnh nhất, sự van nài của nàng chỉ làm cho dục vọng của hắn ta tăng thêm mà thôi.

Đêm hôm đó, Diêp Vô Ưu tỏ ra vô cùng hưng phấn, sắc thái của hắn ta thay đổi liên tục, một mặt chiếm hữu được Hoa Vân La một tuyệt sắc giai nhân, mà Hoa Vân La vốn dĩ thân thể rất đẹp càng làm cho hắn ta thêm mẫn cảm, chiến trường của bọn họ cũng thay đổi thất thường, đầu tiên là ở trong hồ, rồi đến bên cạnh hồ, sau đó đến trên mặt đất trong phòng đá, cuối cùng là đến trên giường đá.

Lúc trời gần sáng, Hoa Vân La nằm sấp trên giường đá.

“Vô Ưu, xấu hổ chết được!" Hoa Van La nũng nịu nói, chỉ là bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Nhưng nàng vẫn đáp ứng những đòi hỏi của Diệp Vô Ưu, chỉ là ra bày tỏ thái độ một chút.

“Vân La, trên người nàng chỗ nào cũng đều rất đẹp!" Diệp Vô Ưu líu ríu nói. Rồi, từ phía sau tiến lại gần, bắt đầu một cuộc hoan lạc mới.

Hơi thở gấp của giọng nói nhẹ nhàng và ‘ồ ồ’ hoà với nhau, lúc đó hai người một lần nữa lên đến đỉnh cao của dục vọng, một đêm cuồng hoan đến bây giờ mới kết thúc.

“Tên tồi tệ, để ngươi giày vò chết mất!" Hoa Vân La nằm sấp trên người Diệp Vô Ưu, nàng cắn nhẹ vào người Diệp Vô Ưu.

“Vân La, sau này nàng đã là người của ta rồi!" Diệp Vô Ưu ôm lấy Hoa Vân La, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

“Ta không phải là người của ngươi!" Hoa Vân La rên lên một tiếng: “Được rồi, tên tồi tệ này, không ngủ nữa, chuẩn bị dậy thôi, chúng ta phải đi!"

“Không? Bây giờ đi?" Diệp Vô Ưu vẻ mặt đau khổ: “Vân La, chúng ta ngủ trước không được à?"

“Không được!" Hoa Vân La nhảy lên một cách nhẹ nhàng, cả người bay vút lên, rồi hạ xuống mặt đất, sau đó mặc quần áo nhanh như chớp, quấn quanh cơ thể tuyệt đẹp, lúc này sắc mặt của cô ấy vô cùng mệt mỏi, quả là thể hiện tư thế phong tình có vạn cách.

“Vô Ưu, dậy đi, đêm qua ta đã bàn với Nguyệt Lan rồi. Hôm nay sẽ đi, nói không chừng bây giờ đang đợi chúng ta rồi!" Hoa Vân La mặc xong quần áo, đến bên giường, kéo Diệp Vô Ưu dậy. Sau đó dịu dàng giống như một người vợ trẻ, giúp hắn ta mặc quần áo.

Diệp Vô Ưu tuy người vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng không có cách nào khác. Hắn ta đã sớm biết bây giờ phải lên đường.

“Vô Ưu, có biết vì sao công lực của ta tiến bộ như vậy không?" Lúc đi ra khỏi phòng đá, Hoa Vân La bỗng nhiên lên tiếng hỏi

“Không biết, vì cái gì?" Diệp Vô Ưu suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu nói, quả thật hắn ta không biết, vì sao Hoa Vân La sau khi hết bị tẩu hoả nhập ma, lại tiến bộ.

“Vì từ trước đến nay, đều có một tâm ma bao vây lấy ta, đã rất nhiều năm rồi, ta vẫn không thể quên được Ngọc Dao, lần này đã ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của ta, nhưng sau khi bị thương, ta cuối cùng đã thoát khỏi tâm ma" Hoa Vân La nhìn Diệp Vô Ưu với ánh mắt tràn đầy tình cảm: “Bây giờ, trong lòng ta, chỉ có ngươi thôi"

“Nàng,nàng thực sự đã quên mẹ ta rồi sao?" Diệp Vô Ưu ngạc nhiên nói: “Nói vậy, ta, ta không phải lại là vật thế thân của mẹ ta chứ?"

“Đồ ngốc!" Hoa Vân La lườm Diệp Vô Ưu một cái: “ Ta đương nhiên không quên mẹ ngươi rồi, nhưng bà ấy bây giờ chỉ là sư muội của ta,còn ngươi là người đàn ông của ta."

Hoa Vân La lại nói: “ Nếu như không phải như vậy, ngươi nghĩ xem, tối qua ta có để ngươi đạt được mục đích không?"

“Tốt quá rồi!" Diệp Vô Ưu trong lòng hưng phấn, đột nhiên ôm lấy Hoa Vân La, xoay vài vòng, lần đầu tiên hắn ta nghĩ bất luận thế nào, có thể có được Hoa Vân La là được rồi, dù nói thế nào hắn ta cũng không muốn trở thành vật thế chỗ cho mẹ mình, càng không muốn mặc quần áo phụ nữ trước mặt Hoa Vân La.

“Được rồi, đừng làm loạn lên!" Hoa Vân La tức giận: “Tên tồi tệ, ta nói rõ trước, trước mặt người khác không được đối xử với ta như vậy!"

“Sợ cái gì!" Diệp Vô Ưu có chút không vui.

“Không phải là sợ, để người khác biết rất không tốt!" Hoa Vân La nhẹ nhàng nói, ngay lập tức mê hoặc được Diệp Vô Ưu: “ Hứa với ta đi, rồi tối ta sẽ bồi thường cho ngươi!"

“Được rồi, ta hứa với nàng là được chứ gì"Diệp Vô Ưu cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự mê hoặc. Cuối cùng cũng hứa với Hoa Vân La, ở trước mặt người khác sẽ giữ khoảng cách với nàng.

Một giờ sau, Diệp Vô Ưu và Hoa Vân La xuất hiện trong trấn đầy sương mù, còn có hai người nữa đồng hành cùng bọn họ. Một người đương nhiên là Hoa Nguyệt Lan, còn người kia là nha đầu Hàm Yên. Kì thực Diệp Vô Ưu vốn dĩ không muốn dẫn theo, nhưng tin tức của đứa nha đầu đó rất nhạy bén, biết Diệp Vô Ưu muốn đi, từ sớm đã chờ cùng Hoa Nguyệt Lan.

“Vô ca ca, huynh không đi tìm Lam gia tiểu ca ca sao?" Hàm Yên chạy đến bên Diệp Vô Ưu, nhẹ nhàng hỏi.

“Ngươi muốn tìm Mộ Dung tiểu tiểu thì tự mình đi mà tìm!" Diệp Vô Ưu trừng mắt nhìn ả, không khách khí gì. Kì thực trong lòng hắn ta rất khó xử, nhưng thực tế hắn ta đến không phải vì Lam Tiểu Phong và Mộ Dung tiểu tiểu, mà vì Lãnh Sương Sương và Lãnh Tâm m. Hắn ta không biết phải đi đâu để tìm bọn họ.

Hơn nữa, hắn ta cũng không muốn rời khỏi Vô Song cung quá sớm. Vô Song cung còn có vô số mỹ nữ, hắn đều chưa từng gặp qua. Nhưng cung chủ đẹp nhất đã là của hắn ta rồi, chuyến đi này rất giá trị.

Lúc đầu Lãnh Tâm m để hắn ta làm việc không thể hoàn thành này, còn bản thân hắn chỉ mong muốn Vô Song cung biến thành hậu cung của mình, miễn cưỡng thì cho rằng đã hoàn thành bước đầu tiên. Rốt cục thì hắn ta đã có được Hoa Vân La, nhưng về quan hệ của Bách Hoa đế quốc hoa nữ và Vô Song cung hắn ta vẫn chưa diều tra được cái gì. Hay nói cách khác hắn ta xưa nay chưa từng muốn điều tra việc đó

“Tỉ tỉ! tỉ tỉ!" Lúc đó có âm thanh trong vắt truyền đến, Diệp Vô Ưu theo hướng vọng đến, thấy Mộ Dung tiểu tiểu đột nhiên xuất hiện, và đi cùng cô đương nhiên là Lam Tiểu Phong.

Lúc này Diệp Vô Ưu hơi đau đầu, không xa lại thấy có hai bóng, bất giác đần ra một lúc.

Haingười vừa thình lình xuất hiện là Lãnh Tâm m và Lãnh Sương Sương, hai người bọn họ tiến về phía hắn ta.

“Cung chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi." Lãnh Tâm m nhìn về phía Hoa Vân La cười.

“Đúng vậy, lại gặp nhau rồi, Lãnh tông chủ hôm qua quá gấp, tôi không tới cảm ơn người được!" Hoa Vân La nói.

“Cung chủ đến Tản Tiên môn phải không?" Lãnh Tâm m nhìn hết mọi người một lượt, sau đó bỗng nhiên nói.

“ Lãnh tông chủ không phải cũng đi đấy chứ?" Hoa Vân La ngây người ra một lúc, rồi hỏi lại.
Tác giả : Vô Danh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại