Vô Lại Kim Tiên II
Chương 4: Thải Y Nghê Thường
Nhân lúc ba đồ đệ đang tế luyện thần kiếm, Lâm Phong ngồi sang một bên ngưng luyện Hồng Mông tử khí.
Hồng Mông tử khí sinh ra khi Bàn Cổ khai thiên. Bên trong ẩn chứa Hồng Mông đại đạo, khai thiên tinh nghĩa vô cùng huyền diệu. Không chỉ có ích lợi lớn đối với nguyên thần, ngoài ra còn có thể rèn luyện thân thể, gia tăng pháp lực. Lâm Phong sở hữu Hồng Mông tử khí, được chân truyền Hồng Mông đại đạo của Bàn Cổ. Hắn cũng không biết bản thân mình vận tốt mức nào nữa, cũng là đời tu luyện như bao người khác mà lại có cơ duyên lớn như vậy.
Từng tia tử khí dần tế luyện vào nguyên thần chuyển hóa thành pháp lực, ý thức hải chìm trong đại đạo kỳ diệu càng thêm thanh tỉnh. Lâm Phong linh đài( nơi linh hồn trú ngụ) trấn tĩnh, cần cù trải nghiệm qua sự huyền diệu của khai thiên tinh nghĩa. Quả nhiên hiểu thông được nhiều điều sâu xa, đạo hạnh và pháp lực đều gia tăng. Chỉ lĩnh hội có tí thế đã ngang với tiên nhân bình thường khắc khổ tu vài chục năm a.
Thái Huyền tinh khí từ trong Thất Thải nguyên thạch chảy ra, tiến vào trong nguyên thần. Thỉnh thoảng còn có vô số ký hiệu huyền bí được khắc vào ý thức hải. Lâm Phong vốn cũng chẳng thừa hơi đâu mà đi nghiên cứu mấy cái yêu văn graffiti này, thỉnh thoảng mới để ý qua một chút. Ai ngờ phát hiện ra một đoạn thượng cổ yêu văn giót vào trong đầu mình lại chính là bí pháp yêu hoàng tế luyện Linh Lung bảo tháp.
Lâm Phong nhất thời cảm thấy mừng rỡ, thượng cổ yêu văn hắn sớm đã thông hiểu. Lập tức dẫn một đạo pháp quyết, chợt nghe " Ầm" một tiếng, Linh Lung bảo tháp đã bay lên đỉnh đầu ( Chẳng lẽ bảo tháp va chạm với đầu thằng này cái "ầm" sao ), Huyền Hoàng khí đổ xuống, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm chung quanh, bảo tháp đâm xuyên tận trời, như muốn chạm vào Linh Tiêu đại điện trên cửu thiên(chín tầng trời) vậy.
Ngay cả một ít tiên nhân trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh cũng bị kinh động, còn tưởng có thái cổ bảo vật nào xuất thế cơ. Nhao nhao bay lên trời như ruồi thấy mỡ nhìn ngó xung quanh, ở phía xa đã nhìn thấy một tòa Huyền Hoàng tháp đâm thẳng lên cửu thiên. Huyền Hoàng khí giống như một thác nước đổ xuống. Uy lực kia đủ để rung động cả trời đất.
Có tiên nhân hiểu chuyện lập tức mừng như điên, liều mạng bay cấp tốc về phía này.
Có một ít yêu quái lớn nhỏ cũng bị kinh động, yêu vương nào có hiểu biết chút thấy cảnh tượng này thì đều nảy lòng tham. Lập tức phóng như bay qua bên này.
" Hỏng bét, bị lộ rồi!" Lâm Phong lập tức có phản ứng, thầm kêu một tiếng hỏng bét. Vội vàng thu lại Linh Lung bảo tháp, không kịp phân bua gì cả mà cuốn lấy ba cặp mắt đang trừng trừng khó hiểu kéo chui luôn vào lòng đất, không chần chừ chọn bừa lấy một hướng mà phóng.
Di chuyển trong đất một ngày một đêm, khi chắc chắn không ai theo dõi mới rồi hắn mới dám chui lên. Thở hổn hển một hồi lại vội vàng bày ra xung quanh vô số cấm pháp, đem chu vi vài dặm xung quanh dấu mất. Lúc này hắn mới để ý ba đồ đệ đã sớm mệt tới mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở gấp không ngừng.
Tiểu Thanh đánh bạo hỏi:" Sư phụ, bảo tháp kia của người là bảo bối gì vậy, thật lợi hại quá?"
" Đương nhiên rồi, bảo bối của ta sao có thể là loại "hàng lởm" chứ!" Lâm Phong thu Linh Lung bảo tháp lại còn nhỏ cỡ một thước, cầm trong tay ngắm nghía mãi không thôi. Có Linh Lung bảo tháp sinh ra huyền hoàng khí này, bản thân mình chẳng khác nào có thêm một mạng cả, còn có Thái Cực đồ nữa, dù cho ba lão đạo của Thúy Hà phái kia có đuổi theo thì sao, đến ta đánh cho quên đường về quê mẹ luôn.
Đôi Hồng Mông, Huyền Hoàng khí này, một phá một lập. Hồng Mông tử khí không gì không phá được, Huyền Hoàng khí không gì có thể phá. Có Linh Lung bảo tháp này là có thể tạo một vùng bất bại, nếu có thêm Thất Thải nguyên thạch phối hợp vào, hai đỉnh cấp pháp bảo này hỗ trợ lẫn nhau. Một công một thủ, uy lực chẳng thua kém tiên thiên linh bảo Thái Cực đồ là bao.
Đương nhiên, pháp bảo có thể phát huy uy lực nhiều ít bao nhiêu còn phải xem vào năng lực người sử dụng. Với pháp lực của hắn bây giờ, cho dù pháp bảo có lợi hại đến mấy, đối phó với ba người Nhất Dương Tử cũng phải cố gắng lắm mới được, nếu hơn thì có thể nói là ăn không tiêu rồi. Dù sao với tu vi vừa vượt qua thiên kiếp của hắn thì còn khuya mới có thể phát huy được hết uy lực của mấy pháp bảo này.
" Ba thanh thần kiếm ta cho các ngươi cũng không kém Linh Lung bảo tháp đâu!"
Lâm Phong thấy ba đồ đệ mắt sáng như sao, còn không biết trong đầu mấy nàng đang nghĩ cái gì liền nói:" Thiên La tứ kiếm là tiên thiên pháp khí, uy lực cực mạnh, còn có thể bày ra tiên thiên đệ nhất sát trận, Đại La kiếm trận, các ngươi chỉ cần tiếp tục tế luyện, dù cho sau này có gặp phải địch nhân tu vi cao hơn các ngươi, chỉ cần không cao quá, có Thiên La tứ kiếm là đánh được tất."
“ Vậy chúng ta đi tìm đám Cực Nhạc cung phiền toái kia đi!"
Hai thải điểu nhi này sớm đã tâm phục khẩu phục, cực kỳ bái phục vị sư phụ này, thậm chí có thể nói là hơi sùng bái. Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, sư phụ này có nhiều tiên thiên linh bảo quá, phần lớn trong số đó đều là loại “đồ khủng" người thường mơ được gặp cũng không có phúc mà gặp. Sư phụ như vậy có đốt đèn lồng muốn tìm cũng chưa chắc tìm thấy, không được lãng phí của trời a.
Hai thải điểu nhi vốn là tự mình tu luyện, để đạt tới độ kiếp trung kỳ không biết đã phải nếm trải qua bao cay đắng nữa. Hơn nữa còn nghèo rớt mùng tơi, ngoài vài món pháp rách nát tự bản thân luyện ra thì không có một pháp bảo gì tốt cả. Bây giờ có được Thiên La tứ kiếm tiên thiên pháp khí này thì làm sao còn bất mãn gì chứ.
Thải Y căm hận nói:" Nếu không phải đúng lúc gặp được sư phụ, thì giờ chắc đã bị bọn họ bắt đi rồi, không biết là sẽ phải trải qua bao nhiêu hành hạ của họ nữa."
" Cung chủ Cực Lạc cung lại lịch như nào?" Lâm Phong dò hỏi, muốn đi săn bắn mà không tìm hiểu trước chi tiết về con mồi thì sao săn được chứ. Trời mới biết Cực Lạc cung kia có nhận vật nào lợi hại. Bên mình thì ngoài bản thân vừa mới đạt được thiên tiên, ba đồ đệ còn vật và vật vờ chưa đạt được thiên tiên. Cái chuyện cầm trứng gà chọi đá hắn còn chưa đủ ngu để đi làm.
Hai đồ đệ thải điểu này đều là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, Nghê Thường tròng mắt chuyển vài vòng, cũng tham gia “bơm đểu" :" Cực Lạc cung là môn phái có thế lực yếu nhất Thúy Hà sơn, chỉ có xấp xỉ vài người. Đệ tử nghe nói ngoại trừ cung chủ của bọn họ Cửu Vĩ Hồ tu thành thiên tiên, những người khác đều chưa vượt qua thiên kiếp."
Lúc Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cười nói:" Đệ tử chưa đi lại nhiều nên không rõ lắm!" Lâm Phong đành phải quay lại nhìn Thải Y và Nghê Thường hỏi:" Mấy người chắc chắn chứ?"
Hai tiểu đồ đệ gật đầu không chắc chắn lắm.
Lâm Phong trong bụng cười thầm, chút suy nghĩ trong đầu hai tiểu đồ đệ này sao hắn còn không rõ chứ. Đơn giản chỉ là muốn “bơm" cho sư phụ là hắn đi xả giận cho các nàng thôi. Hắn cũng không nói thẳng ra, thầy trò bốn người cực kỳ ăn nhịp với nhau, xác định rõ phương hướng rồi thổ độn một mạch đến một ngọn núi ở cách Cực Lạc cung khoảng trăm dặm mới chui lên.
Nói chung, mọi người đều quen gọi địa phương tiên nhân ở là tiên giới, kỳ thật tiên giới còn phân thành thiên giới và địa giới. Thiên giới với địa giới chỉ là một cái tên gọi mà thôi.
Ngoại trừ ba mươi ba tầng thiên cung trên cửu thiên đúng là chỗ ở của tôn thần ra, kỳ thực địa giới mới chân chính là tiên giới.
Toàn bộ địa giới là do Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu tạo nên.
Thúy Hà sơn nằm ở chỗ giao tiếp giữa Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu, mặc dù chỉ là một góc, nhưng sợ cũng phải có phạm vi mấy ngàn dặm. Bên trong tu tiên môn phái khai sơn lập tổ nhiều vô số kể. Số yêu vương xưng vương xưng tổ cũng chẳng chịu kém thua,
Cực Lạc cung nằm ở trên một ngọn núi chìm trong mây mù. Từ xa nhìn lại, đỉnh núi mây trắng lững lờ, tiên khí mờ ảo trông như ảo cảnh vậy, cực đẹp cực ảo, giống như thiên cung tiên giới vậy. Chỉ là dù đứng ở cách xa trăm dặm, nhưng vẫn có những tràng âm thanh dâm đãng truyền vào tai Lâm Phong (rên to dữ ) .
Đã sớm nghe Tiểu Thanh nói qua Cực Lạc cung là nơi ô uế chuyên thải dương bổ âm, thông thường người làm loại việc này rất dễ bị cả hai bên hắc bạch đánh hội đồng. Mấy yêu tinh của Cực Lạc cung này đã hút không ít nguyên dương của nam đệ tử tiên phái chính đạo thế nhưng vẫn chưa bị diệt môn. Chỉ cần không ngu, dùng ngón chân nghĩ cũng có thể hiểu được hai đồ đệ thải điểu nhi này đã nói dối về thế lực Cực Lạc cung rồi.
Nếu quả thật Cực Lạc cung là môn phái có thế lực yếu nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh, thì làm sao bây giờ còn có cái cảnh tượng náo nhiệt này.
Có điều.........Có chỗ không hợp lý.
Cực Lạc cung hình như có một kiện pháp bảo cực kỳ lợi hại. Lâm Phong chú ý thấy khoảng trời mấy vạn mẫu phía trên Cực Lạc cung vậy mà cũng có thất sắc thải quang lững lờ. Lúc thần niệm quét qua thì như trâu đất xuống biển (tan hết) không thấy tăm hơi đâu nữa. Nhất thời cảm thấy sáng tỏ, Cực Lạc cung này chắc chắn là một tòa tiên phủ do tiên nhân dùng vô số tài liệu cực phẩm luyện chế mà thành.
Thất sắc thải quang bay lững lờ phía trên tiên phủ giống hệt với thất thải nguyên thạch. Lâm Phong thần niệm đảo qua, thất thải nguyên thạch trong ánh tím( trông Hồng Mông tử khí thì phải) cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Không khỏi càng cảm thấy khó hiểu.
Trong đầu vừa mới xuất hiện ý định rút lui đã lập tức biến mất, Lâm Phong quay đầu lại nói:" Các đồ đệ, cùng sư phụ tới xem một chút đi, nói không chừng Cực Lạc cung này về sau lại là nhà của chúng ta."
Ba đồ đệ nhất thời mừng rỡ, cuộc sống đầu đường xó chợ này các nàng đã sống đủ rồi, trốn tránh tu luyện ở thâm sơn cùng cốc quả thực không phải là chuyện vui vẻ gì. Vị sư phụ này thật có bản lĩnh, từ nay về sau đi theo hắn, trước tiên không nói cái khác, pháp bảo lợi hại chắc chắn là không thể thiếu được.
Thầy trò bốn người cùng bay đến ngoài Cực Lạc cung khoảng vài dặm. Âm thanh dâm đãng kia càng nghe rõ hơn, ba đồ đệ cũng đã nghe thấy hết. Sắc mặt đỏ bừng. đồng thời "phì" một cái, lấy tay bịt chặt lỗ tai lại.
Lâm Phong đoán rằng dù có tiếp tục đi xuống nữa chỉ sợ cũng sẽ chạm phải cấm pháp mà lộ ra hành tung. Vội vàng gọi ba đồ đệ lại, dùng thần niệm tra xét một lần, cẩn thận cân nhắc cái cấm pháp kia.
Thất thải nguyên thạch trong ánh tím rung lên, dường như muốn phá thể chui ra. Thất thải hà quang trên bầu trời tiên phủ cũng bất ngờ run rẩy theo. Thất thải nguyên thạch đột nhiên phát ra một lực kéo cường đại, tự bay ra khỏi người, lượn quanh trên tiên phủ, hòa nhập cùng thất thải hà quang thành một.
Hai đạo thất thải hà quang hóa thành một đường cong vút về phía chân trời, trông giống như cầu vồng sau mưa nhìn vô cùng đẹp mắt. Tiên nhân ở trong phạm vi mấy trăm chung quanh trông thấy cầu vồng vĩ đại này đều tò mò cưỡi độn quang bay lên trời ngắm. Ai có pháp lực cao cường thì còn phóng thẳng đến xem tột cùng nó là cái gì.
Hồng Mông tử khí sinh ra khi Bàn Cổ khai thiên. Bên trong ẩn chứa Hồng Mông đại đạo, khai thiên tinh nghĩa vô cùng huyền diệu. Không chỉ có ích lợi lớn đối với nguyên thần, ngoài ra còn có thể rèn luyện thân thể, gia tăng pháp lực. Lâm Phong sở hữu Hồng Mông tử khí, được chân truyền Hồng Mông đại đạo của Bàn Cổ. Hắn cũng không biết bản thân mình vận tốt mức nào nữa, cũng là đời tu luyện như bao người khác mà lại có cơ duyên lớn như vậy.
Từng tia tử khí dần tế luyện vào nguyên thần chuyển hóa thành pháp lực, ý thức hải chìm trong đại đạo kỳ diệu càng thêm thanh tỉnh. Lâm Phong linh đài( nơi linh hồn trú ngụ) trấn tĩnh, cần cù trải nghiệm qua sự huyền diệu của khai thiên tinh nghĩa. Quả nhiên hiểu thông được nhiều điều sâu xa, đạo hạnh và pháp lực đều gia tăng. Chỉ lĩnh hội có tí thế đã ngang với tiên nhân bình thường khắc khổ tu vài chục năm a.
Thái Huyền tinh khí từ trong Thất Thải nguyên thạch chảy ra, tiến vào trong nguyên thần. Thỉnh thoảng còn có vô số ký hiệu huyền bí được khắc vào ý thức hải. Lâm Phong vốn cũng chẳng thừa hơi đâu mà đi nghiên cứu mấy cái yêu văn graffiti này, thỉnh thoảng mới để ý qua một chút. Ai ngờ phát hiện ra một đoạn thượng cổ yêu văn giót vào trong đầu mình lại chính là bí pháp yêu hoàng tế luyện Linh Lung bảo tháp.
Lâm Phong nhất thời cảm thấy mừng rỡ, thượng cổ yêu văn hắn sớm đã thông hiểu. Lập tức dẫn một đạo pháp quyết, chợt nghe " Ầm" một tiếng, Linh Lung bảo tháp đã bay lên đỉnh đầu ( Chẳng lẽ bảo tháp va chạm với đầu thằng này cái "ầm" sao ), Huyền Hoàng khí đổ xuống, bao phủ phạm vi mấy trăm dặm chung quanh, bảo tháp đâm xuyên tận trời, như muốn chạm vào Linh Tiêu đại điện trên cửu thiên(chín tầng trời) vậy.
Ngay cả một ít tiên nhân trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh cũng bị kinh động, còn tưởng có thái cổ bảo vật nào xuất thế cơ. Nhao nhao bay lên trời như ruồi thấy mỡ nhìn ngó xung quanh, ở phía xa đã nhìn thấy một tòa Huyền Hoàng tháp đâm thẳng lên cửu thiên. Huyền Hoàng khí giống như một thác nước đổ xuống. Uy lực kia đủ để rung động cả trời đất.
Có tiên nhân hiểu chuyện lập tức mừng như điên, liều mạng bay cấp tốc về phía này.
Có một ít yêu quái lớn nhỏ cũng bị kinh động, yêu vương nào có hiểu biết chút thấy cảnh tượng này thì đều nảy lòng tham. Lập tức phóng như bay qua bên này.
" Hỏng bét, bị lộ rồi!" Lâm Phong lập tức có phản ứng, thầm kêu một tiếng hỏng bét. Vội vàng thu lại Linh Lung bảo tháp, không kịp phân bua gì cả mà cuốn lấy ba cặp mắt đang trừng trừng khó hiểu kéo chui luôn vào lòng đất, không chần chừ chọn bừa lấy một hướng mà phóng.
Di chuyển trong đất một ngày một đêm, khi chắc chắn không ai theo dõi mới rồi hắn mới dám chui lên. Thở hổn hển một hồi lại vội vàng bày ra xung quanh vô số cấm pháp, đem chu vi vài dặm xung quanh dấu mất. Lúc này hắn mới để ý ba đồ đệ đã sớm mệt tới mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở gấp không ngừng.
Tiểu Thanh đánh bạo hỏi:" Sư phụ, bảo tháp kia của người là bảo bối gì vậy, thật lợi hại quá?"
" Đương nhiên rồi, bảo bối của ta sao có thể là loại "hàng lởm" chứ!" Lâm Phong thu Linh Lung bảo tháp lại còn nhỏ cỡ một thước, cầm trong tay ngắm nghía mãi không thôi. Có Linh Lung bảo tháp sinh ra huyền hoàng khí này, bản thân mình chẳng khác nào có thêm một mạng cả, còn có Thái Cực đồ nữa, dù cho ba lão đạo của Thúy Hà phái kia có đuổi theo thì sao, đến ta đánh cho quên đường về quê mẹ luôn.
Đôi Hồng Mông, Huyền Hoàng khí này, một phá một lập. Hồng Mông tử khí không gì không phá được, Huyền Hoàng khí không gì có thể phá. Có Linh Lung bảo tháp này là có thể tạo một vùng bất bại, nếu có thêm Thất Thải nguyên thạch phối hợp vào, hai đỉnh cấp pháp bảo này hỗ trợ lẫn nhau. Một công một thủ, uy lực chẳng thua kém tiên thiên linh bảo Thái Cực đồ là bao.
Đương nhiên, pháp bảo có thể phát huy uy lực nhiều ít bao nhiêu còn phải xem vào năng lực người sử dụng. Với pháp lực của hắn bây giờ, cho dù pháp bảo có lợi hại đến mấy, đối phó với ba người Nhất Dương Tử cũng phải cố gắng lắm mới được, nếu hơn thì có thể nói là ăn không tiêu rồi. Dù sao với tu vi vừa vượt qua thiên kiếp của hắn thì còn khuya mới có thể phát huy được hết uy lực của mấy pháp bảo này.
" Ba thanh thần kiếm ta cho các ngươi cũng không kém Linh Lung bảo tháp đâu!"
Lâm Phong thấy ba đồ đệ mắt sáng như sao, còn không biết trong đầu mấy nàng đang nghĩ cái gì liền nói:" Thiên La tứ kiếm là tiên thiên pháp khí, uy lực cực mạnh, còn có thể bày ra tiên thiên đệ nhất sát trận, Đại La kiếm trận, các ngươi chỉ cần tiếp tục tế luyện, dù cho sau này có gặp phải địch nhân tu vi cao hơn các ngươi, chỉ cần không cao quá, có Thiên La tứ kiếm là đánh được tất."
“ Vậy chúng ta đi tìm đám Cực Nhạc cung phiền toái kia đi!"
Hai thải điểu nhi này sớm đã tâm phục khẩu phục, cực kỳ bái phục vị sư phụ này, thậm chí có thể nói là hơi sùng bái. Nguyên nhân cực kỳ đơn giản, sư phụ này có nhiều tiên thiên linh bảo quá, phần lớn trong số đó đều là loại “đồ khủng" người thường mơ được gặp cũng không có phúc mà gặp. Sư phụ như vậy có đốt đèn lồng muốn tìm cũng chưa chắc tìm thấy, không được lãng phí của trời a.
Hai thải điểu nhi vốn là tự mình tu luyện, để đạt tới độ kiếp trung kỳ không biết đã phải nếm trải qua bao cay đắng nữa. Hơn nữa còn nghèo rớt mùng tơi, ngoài vài món pháp rách nát tự bản thân luyện ra thì không có một pháp bảo gì tốt cả. Bây giờ có được Thiên La tứ kiếm tiên thiên pháp khí này thì làm sao còn bất mãn gì chứ.
Thải Y căm hận nói:" Nếu không phải đúng lúc gặp được sư phụ, thì giờ chắc đã bị bọn họ bắt đi rồi, không biết là sẽ phải trải qua bao nhiêu hành hạ của họ nữa."
" Cung chủ Cực Lạc cung lại lịch như nào?" Lâm Phong dò hỏi, muốn đi săn bắn mà không tìm hiểu trước chi tiết về con mồi thì sao săn được chứ. Trời mới biết Cực Lạc cung kia có nhận vật nào lợi hại. Bên mình thì ngoài bản thân vừa mới đạt được thiên tiên, ba đồ đệ còn vật và vật vờ chưa đạt được thiên tiên. Cái chuyện cầm trứng gà chọi đá hắn còn chưa đủ ngu để đi làm.
Hai đồ đệ thải điểu này đều là loại chỉ sợ thiên hạ không loạn, Nghê Thường tròng mắt chuyển vài vòng, cũng tham gia “bơm đểu" :" Cực Lạc cung là môn phái có thế lực yếu nhất Thúy Hà sơn, chỉ có xấp xỉ vài người. Đệ tử nghe nói ngoại trừ cung chủ của bọn họ Cửu Vĩ Hồ tu thành thiên tiên, những người khác đều chưa vượt qua thiên kiếp."
Lúc Lâm Phong nhìn nhìn Tiểu Thanh, Tiểu Thanh cười nói:" Đệ tử chưa đi lại nhiều nên không rõ lắm!" Lâm Phong đành phải quay lại nhìn Thải Y và Nghê Thường hỏi:" Mấy người chắc chắn chứ?"
Hai tiểu đồ đệ gật đầu không chắc chắn lắm.
Lâm Phong trong bụng cười thầm, chút suy nghĩ trong đầu hai tiểu đồ đệ này sao hắn còn không rõ chứ. Đơn giản chỉ là muốn “bơm" cho sư phụ là hắn đi xả giận cho các nàng thôi. Hắn cũng không nói thẳng ra, thầy trò bốn người cực kỳ ăn nhịp với nhau, xác định rõ phương hướng rồi thổ độn một mạch đến một ngọn núi ở cách Cực Lạc cung khoảng trăm dặm mới chui lên.
Nói chung, mọi người đều quen gọi địa phương tiên nhân ở là tiên giới, kỳ thật tiên giới còn phân thành thiên giới và địa giới. Thiên giới với địa giới chỉ là một cái tên gọi mà thôi.
Ngoại trừ ba mươi ba tầng thiên cung trên cửu thiên đúng là chỗ ở của tôn thần ra, kỳ thực địa giới mới chân chính là tiên giới.
Toàn bộ địa giới là do Đông Thắng Thần Châu, Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu, Bắc Câu Lô Châu tạo nên.
Thúy Hà sơn nằm ở chỗ giao tiếp giữa Đông Thắng Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu, mặc dù chỉ là một góc, nhưng sợ cũng phải có phạm vi mấy ngàn dặm. Bên trong tu tiên môn phái khai sơn lập tổ nhiều vô số kể. Số yêu vương xưng vương xưng tổ cũng chẳng chịu kém thua,
Cực Lạc cung nằm ở trên một ngọn núi chìm trong mây mù. Từ xa nhìn lại, đỉnh núi mây trắng lững lờ, tiên khí mờ ảo trông như ảo cảnh vậy, cực đẹp cực ảo, giống như thiên cung tiên giới vậy. Chỉ là dù đứng ở cách xa trăm dặm, nhưng vẫn có những tràng âm thanh dâm đãng truyền vào tai Lâm Phong (rên to dữ ) .
Đã sớm nghe Tiểu Thanh nói qua Cực Lạc cung là nơi ô uế chuyên thải dương bổ âm, thông thường người làm loại việc này rất dễ bị cả hai bên hắc bạch đánh hội đồng. Mấy yêu tinh của Cực Lạc cung này đã hút không ít nguyên dương của nam đệ tử tiên phái chính đạo thế nhưng vẫn chưa bị diệt môn. Chỉ cần không ngu, dùng ngón chân nghĩ cũng có thể hiểu được hai đồ đệ thải điểu nhi này đã nói dối về thế lực Cực Lạc cung rồi.
Nếu quả thật Cực Lạc cung là môn phái có thế lực yếu nhất trong phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh, thì làm sao bây giờ còn có cái cảnh tượng náo nhiệt này.
Có điều.........Có chỗ không hợp lý.
Cực Lạc cung hình như có một kiện pháp bảo cực kỳ lợi hại. Lâm Phong chú ý thấy khoảng trời mấy vạn mẫu phía trên Cực Lạc cung vậy mà cũng có thất sắc thải quang lững lờ. Lúc thần niệm quét qua thì như trâu đất xuống biển (tan hết) không thấy tăm hơi đâu nữa. Nhất thời cảm thấy sáng tỏ, Cực Lạc cung này chắc chắn là một tòa tiên phủ do tiên nhân dùng vô số tài liệu cực phẩm luyện chế mà thành.
Thất sắc thải quang bay lững lờ phía trên tiên phủ giống hệt với thất thải nguyên thạch. Lâm Phong thần niệm đảo qua, thất thải nguyên thạch trong ánh tím( trông Hồng Mông tử khí thì phải) cũng rục rịch ngóc đầu dậy. Không khỏi càng cảm thấy khó hiểu.
Trong đầu vừa mới xuất hiện ý định rút lui đã lập tức biến mất, Lâm Phong quay đầu lại nói:" Các đồ đệ, cùng sư phụ tới xem một chút đi, nói không chừng Cực Lạc cung này về sau lại là nhà của chúng ta."
Ba đồ đệ nhất thời mừng rỡ, cuộc sống đầu đường xó chợ này các nàng đã sống đủ rồi, trốn tránh tu luyện ở thâm sơn cùng cốc quả thực không phải là chuyện vui vẻ gì. Vị sư phụ này thật có bản lĩnh, từ nay về sau đi theo hắn, trước tiên không nói cái khác, pháp bảo lợi hại chắc chắn là không thể thiếu được.
Thầy trò bốn người cùng bay đến ngoài Cực Lạc cung khoảng vài dặm. Âm thanh dâm đãng kia càng nghe rõ hơn, ba đồ đệ cũng đã nghe thấy hết. Sắc mặt đỏ bừng. đồng thời "phì" một cái, lấy tay bịt chặt lỗ tai lại.
Lâm Phong đoán rằng dù có tiếp tục đi xuống nữa chỉ sợ cũng sẽ chạm phải cấm pháp mà lộ ra hành tung. Vội vàng gọi ba đồ đệ lại, dùng thần niệm tra xét một lần, cẩn thận cân nhắc cái cấm pháp kia.
Thất thải nguyên thạch trong ánh tím rung lên, dường như muốn phá thể chui ra. Thất thải hà quang trên bầu trời tiên phủ cũng bất ngờ run rẩy theo. Thất thải nguyên thạch đột nhiên phát ra một lực kéo cường đại, tự bay ra khỏi người, lượn quanh trên tiên phủ, hòa nhập cùng thất thải hà quang thành một.
Hai đạo thất thải hà quang hóa thành một đường cong vút về phía chân trời, trông giống như cầu vồng sau mưa nhìn vô cùng đẹp mắt. Tiên nhân ở trong phạm vi mấy trăm chung quanh trông thấy cầu vồng vĩ đại này đều tò mò cưỡi độn quang bay lên trời ngắm. Ai có pháp lực cao cường thì còn phóng thẳng đến xem tột cùng nó là cái gì.
Tác giả :
Lương Trạm