Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Chương 201: Sống mái với nhau tôi phải cướp được em
“Bữa sáng đến rồi!"
Lâm Việt Thịnh bưng khay thức ăn ra, bên trong có món trứng gà đã được rán vàng óng, còn có chân giò hun khói và bánh mì.
Lê Quyên Quyên nhanh chóng rời khỏi, mượn cớ có việc để trốn đi, cô ấy cũng không muốn làm cái bóng đèn lớn một nghìn oát.
Quách Thanh Tú ngửi mùi bữa sáng thơm phức do hắn nấu, uống một ngụm sữa ấm.
“Thật không ngờ tôi lại có thể ăn bữa sáng do anh làm đó."
Có đôi lúc, hạnh phúc tới quá đột ngột, tựa như một ảo giác, khiến cô cảm thấy ngoài tầm với.
“Khà khà, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ nấu bữa sáng như vậy cho cô."
Lời yêu thương quan tâm như vậy được nói ra từ trong miệng của Lâm Việt Thịnh thật là dễ nghe.
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô thử chủ động hôn lại hắn, hai người dần dần ngã xuống ghế salon.
Sáng sớm ánh mặt trời rực rỡ, nghỉ ngơi cả đêm, hai người đều tràn đầy tinh lực.
Lâm Việt Thịnh vén áo ngủ của Quách Thanh Tú lên. Cô không mặc áo trong, thân hình hấp dẫn mê người.
Lâm Việt Thịnh hôn lên điểm nhấp nhô của cô, đầu lưỡi hơi dùng lực, Quách Thanh Tú khó nén nổi liền phát ra tiếng rên rỉ.
Thời gian xuất phát của hai người bởi vì “bữa sáng" ngoài ý muốn lần này mà đã bị chậm trễ mất một tiếng.
Quách Thanh Tú thay xong quần áo, xe của Lâm Việt Thịnh đã đợi cô ở bên ngoài.
Đã từng tưởng tượng vô số lần đến cảnh tượng bước vào nhà họ Lâm, cuối cùng cũng thực hiện được rồi.
Trong lòng của Quách Thanh Tú xao động không yên.
Cô vô cùng căng thẳng.
“Em, em không biết nói gì cho phải."
Lâm Việt Thịnh quan sát Quách Thanh Tú, ôm cô vào trong ngực của mình.
“Người phụ nữ của anh, chỉ cần anh thích là được rồi, những việc khác em không cần phải quan tâm..."
Sự cưng chiều của Lâm Việt Thịnh khiến cho tâm trạng của Quách Thanh Tú hơi thả lỏng một chút.
Chiếc xe từ từ rời khỏi khu vực thành phố Paris, chậm rãi chạy đến vùng ngoại thành.
“Còn bao lâu nữa thế?"
Con ngươi đen nhánh của Lâm Việt Thịnh trợn lên nhìn cô: “Đừng căng thẳng được chứ? Thả lòng một chút..."
“Được rồi..."
Lâm Việt Thịnh mở nhạc trong xe, Quách Thanh Tú từ từ thả lỏng.
Xung quanh từ từ biến thành rừng cây, xe càng chạy càng sâu, dần dần, có thể nhìn thấy các trạm gác, có bảo vệ mặc trang phục ngụy trang đi tuần trên trạm gác.
Quách Thanh Tú có chút giật mình: “Lâm Việt Thịnh, sao em lại có cảm giác anh đang đưa tôi vào vùng cấm quân sự vậy?"
“Khà khà, ba anh sợ chết, cho nên đã xây dựng rất nhiều trạm gác, ông ấy thiếu cảm giác an toàn!"
Còn chưa tới nhà họ Lâm, Quách Thanh Tú đã cảm nhận được sự uy vũ của ông Lâm rồi.
Sau khi chậm rãi đi qua mấy trạm gác, phía trước xe xuất hiện một tòa lâu đài cổ kiểu Âu.
Tâm trạng của Quách Thanh Tú lại một lần nữa trở nên nặng nề, thảo nào thám tử tư nói là một quý tộc siêu phàm, thì ra thế lực của nhà họ Lâm lớn như vậy, lớn đến độ cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Trước đây, cô không thể hiểu được Lâm Việt Thịnh, hiện tại, cô đã có thể hiểu được tất cả.
“Cậu ba, cậu đã trở về rồi!"
Xe của Lâm Việt Thịnh dừng lại, lập tức có bảo vệ tới mở cửa, bọn họ đều mặc trang phục ngụy trang.
“Đi thôi!"
Lâm Việt Thịnh cầm tay Quách Thanh Tú, đi vào bên trong.
“Người đẹp Thanh Tú..."
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, Quách Thanh Tú quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé chạy tới từ trong vườn hoa ở bên cạnh lâu đài.
Quách Thanh Tú trợn to mắt: “Witt..."
“Ba..." Witt cung kính gọi một tiếng.
Quách Thanh Tú ngẩn người: “Con, con vừa mới gọi chú ấy là gì?"
Witt cười tươi rói: “Chú ấy ạ, chú ấy là ba con, sao thế ạ?"
Tim Quách Thanh Tú nhảy loạn lên, giống như người sắp chết gặp được cọng rơm cứu mạng, cô căng thẳng nắm chặt lấy bả vai của Witt, giống như khó thở: “Con mấy tuổi rồi?"
Witt khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Việt Thịnh, dường như đang chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
“Là thằng bé! Bảy tuổi."
Lâm Việt Thịnh thản nhiên nói.
“Cái gì!!!" Quách Thanh Tú suýt chút nữa thì ngất xỉu, là thằng bé, là thằng bé!! Là con của cô, cô tưởng thằng bé đã chết rồi.
Quách Thanh Tú bất chấp tất cả ôm Witt vào trong lòng, nước mắt kích động giống như hạt trân châu không ngừng rơi xuống.
“Witt, cháu là con của cô..."
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, Quách Thanh Tú xúc động không nói nên lời.
Một hồi lâu, Quách Thanh Tú mới từ từ đứng dậy, cô tức giận đi tới trước mặt Lâm Việt Thịnh, một nắm tay trắng như phấn lao tới.
“Khốn nạn, anh là đồ khốn nạn, anh dám lừa em!! Không phải anh nói thằng bé chết rồi sao? Tại sao anh lại làm như vậy?"
Quách Thanh Tú bị cảm xúc đau buồn và phẫn nộ đan xen bao phủ, tên khốn nạn này, lại dám lừa cô nói rằng con đã chết, hại cô đau khổ nhiều năm như vậy.
Lâm Việt Thịnh cũng không phản kháng, mặc cho cô đánh, cho đến khi cô đánh mệt rồi, anh mới nắm lấy hai tay của cô.
“Khi đó, thằng bé cũng mắc virus HVE, sống chết chưa biết, anh không muốn để em ôm hi vọng, sau đó lại đau khổ một lần nữa..."
Lâm Việt Thịnh ngưng mắt nhìn cô thật sâu: “Anh chỉ muốn một mình mình gánh chịu tất cả đau khổ là được rồi, hiện tại, không phải thằng bé đã quay trở lại bên cạnh em rồi hay sao?"
“Khốn nạn, đó là suy nghĩ của anh, anh lúc nào cũng tự ý quyết định, Witt, theo mẹ rời khỏi nơi này."
Quách Thanh Tú nắm lấy tay Witt, tức giận đi ra ngoài, cô muốn đưa bảo bối của mình đi.
“Mẹ..."
Witt yếu ớt gọi một tiếng, lúc này Quách Thanh Tú mới dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn Witt.
“Vừa rồi con gọi ta là gì?"
“Mẹ ạ! Mẹ mẹ mẹ..." Witt gọi liên tiếp mấy tiếng, trong lòng Quách Thanh Tú dâng lên một dòng nước ấm, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Witt.
Thảo nào vừa gặp mặt cô đã thích đứa nhỏ này, cậu bé thật sự rất giống Lâm Việt Thịnh.
Đặc biệt hiện tại khi hai người đứng cùng một chỗ, hai người một lớn một nhỏ, giống như được khắc ra cùng một khuôn vậy.
Quách Thanh Tú lúc này mới giật mình, mình thật sự rất ngốc, lúc trước lại không nhìn ra.
“Mẹ, mẹ đừng vứt bỏ ba mà, ba rất yêu mẹ đó."
Trình độ mặt dày mày dạn của Witt hoàn toàn được thân truyền từ Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đứng im tại chỗ: “Rất nhiều chuyện không giống như em tưởng tượng, nếu như em cảm thấy chưa hả giận, đợi kết hôn xong, em lại ra sức trừng phạt anh, được chứ?"
Quách Thanh Tú khẽ hừ một tiếng: “Nể mặt con trai, tạm thời không tính toán với anh."
Lâm Việt Thịnh khẽ nhếch miệng, trong mắt hiện lên vẻ thâm tình.
“Witt, đi tìm bác hai của con, ba và mẹ có chuyện phải đi tìm ông nội."
“Được ạ, tạm biệt ba, mẹ, con đi trước đây, tối nay mẹ phải đến tìm con nhé!" Witt giơ tay về phía Quách Thanh Tú, sau đó sải bước rời đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhìn con trai của mình lớn như vậy, trong lòng Quách Thanh Tú còn có một cảm giác khó tin.
Đây là đang nằm mơ sao?
“Đi thôi!"
Lâm Việt Thịnh cầm tay Quách Thanh Tú, dịu dàng đưa mắt nhìn cô.
Từ sau khi đi vào lâu đài này, cả người Quách Thanh Tú liền trở nên căng thẳng, có lẽ là do niên đại lâu đời, lâu đài cổ này tỏa ra một luồng khí âm u lạnh lẽo.
Trên vách tường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy sừng hươu bị chế thành vật xét nghiệm, còn có đầu gấu đen các loại, Quách Thanh Tú đột nhiên bị giật mình.
Ở cuối hành lang dài, có một phòng sách xa hoa.
Phía sau chiếc bàn vuông gỗ hồng cổ điển rộng rãi, có một bóng người uy nghiêm và nhiều tuổi đang ngồi.
“Ba, con đưa Quách Thanh Tú về rồi!"
Lâm Việt Thịnh nghiêm túc nói, hắn nắm chặt lấy tay của Quách Thanh Tú.
Ông Lâm nheo mắt lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô.
“Mấy ngày nữa là con phải kết hôn với Sophie rồi, con đưa cô ta trở về làm gì?"
“Ba, con tới nói cho ba biết, con không thể kết hôn với Sophie, người phụ nữ con thích là cô ấy, con chỉ cần cô ấy."
“Thằng khốn, mày lại dám lấy một đứa con gái họ Quách, xem ra mày chán sống rồi. Người đâu!"
Ông Lâm uy hiếp cất tiếng gọi, lập tức có hai bảo vệ đi vào, bắt lấy Quách Thanh Tú.
“Ba, ba cần gì phải làm vậy chứ? Ba biết rõ chuyện kia không liên quan gì đến Thanh Tú, không phải do cô ấy làm."
“Lập tức đưa người phụ nữ này đi, nhốt vào trong nhà giam."
Ông Lâm ra lệnh, Quách Thanh Tú ngây người, cảnh tượng này hoàn toàn không giống với những gì cô nghĩ.
Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy, cô suýt chút nữa đã quên mất, nhà họ Quách của cô có mối thù sâu nặng với nhà họ Lâm.
Có lẽ là do quá hạnh phúc, đã khiến cô quên hết tất cả.
“Ba, ba không thể đưa cô ấy đi..."
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh u ám, hắn ngang nhiên đối đầu với ba của mình, ngăn cản trước mặt đám bảo vệ.
“Hôm nay, không ai được phép đưa người phụ nữ này đi, nếu không, tôi không dám bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Trong mắt của Lâm Việt Thịnh bắn ra ánh sáng cuồng loạn.
Dường như, nếu ai dám đưa Quách Thanh Tú đi, hắn sẽ liều mình ngăn cản.
Ông Lâm tức giận đứng lên, đập mạnh cuốn sách ở trong tay lên mặt bàn.
“Thằng mất dạy, tao thấy mày đã chán sống rồi đấy, lại dám ngang nhiên chống lại tao, người đâu, nhốt cả nó lại."
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh uy sụp, hắn nhìn ông Lâm, rồi lại nhìn Quách Thanh Tú.
Đã sớm biết đưa Quách Thanh Tú trở về sẽ có kết quả này.
Lâm Việt Thịnh và Quách Thanh Tú đều bị nhốt trong phòng giam.
“Ba của anh vẫn còn nhớ mối thù của hai nhà sao?" Quách Thanh Tú hỏi dò.
Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh u ám, ánh mắt có chút thất thần.
“Ừm, đây cũng là nguyên do đã qua nhiều năm như vậy, anh không dám liên lạc với em. Ba không giết em, điều kiện chính là, anh không được liên lạc với em, hôm nay, ông ấy không ra tay với em ngay tại chỗ, đã là nể mặt anh rồi."
“Xin lỗi, em không biết sự việc lại trở thành như vậy, nếu như biết sớm có kết cục như vậy, em sẽ không nói ra những lời ngốc nghếch đó." Quách Thanh Tú đau buồn nói.
Lâm Việt Thịnh đưa tay nắm lấy bả vai của cô.
Bầu không khí trong nhà giam có chút âm u lạnh lẽo, hắn cởi comple của mình ra, khoác lên trên người của Quách Thanh Tú.
Để tạo cho người nhà hắn một ấn tượng tốt, cô đã cố ý mặc một chiếc váy, hiện giờ lạnh đến nỗi toàn thân run lên.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Quách Thanh Tú bất lực hỏi.
Vừa mới đặt chân vào nhà họ Lâm đã bị nhốt lại, làm thế nào mới được đây?
“Em đừng nghĩ nhiều, ba không ra lệnh giết em, vậy thì chứng tỏ chúng ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển, cứ chờ một chút đã!"
Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú vào trong ngực.
Qua một hồi lâu, Lâm Việt Thịnh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lê Hùng Việt.
Quách Thanh Tú kinh ngạc nhìn hắn, cho đến hôm nay, cô vẫn cảm thấy, cái ôm của người đàn ông này ấm áp an toàn như vậy.
Có hắn ở bên, mọi thứ đều an toàn, cô không cần lo lắng gì hết.
“Cậu chủ, nghe nói cậu bị ông chủ nhốt lại?"
“Ừm, hiện giờ tôi đang ở trong phòng giam, buổi tối cậu hãy nghĩ cách vào đây, đưa cho bọn tôi một vài món đồ…"
Lâm Việt Thịnh nhấn mạnh vào hai chữ món đồ, hắn biết rõ có lẽ có người đang nghe lén.
Nói xong, hắn lại gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Tùng.
Quách Thanh Tú chỉ ngây người ngồi ở một bên, không giúp được gì.
Lâm Việt Thịnh bưng khay thức ăn ra, bên trong có món trứng gà đã được rán vàng óng, còn có chân giò hun khói và bánh mì.
Lê Quyên Quyên nhanh chóng rời khỏi, mượn cớ có việc để trốn đi, cô ấy cũng không muốn làm cái bóng đèn lớn một nghìn oát.
Quách Thanh Tú ngửi mùi bữa sáng thơm phức do hắn nấu, uống một ngụm sữa ấm.
“Thật không ngờ tôi lại có thể ăn bữa sáng do anh làm đó."
Có đôi lúc, hạnh phúc tới quá đột ngột, tựa như một ảo giác, khiến cô cảm thấy ngoài tầm với.
“Khà khà, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ nấu bữa sáng như vậy cho cô."
Lời yêu thương quan tâm như vậy được nói ra từ trong miệng của Lâm Việt Thịnh thật là dễ nghe.
Lâm Việt Thịnh cúi đầu hôn lên môi cô.
Cô thử chủ động hôn lại hắn, hai người dần dần ngã xuống ghế salon.
Sáng sớm ánh mặt trời rực rỡ, nghỉ ngơi cả đêm, hai người đều tràn đầy tinh lực.
Lâm Việt Thịnh vén áo ngủ của Quách Thanh Tú lên. Cô không mặc áo trong, thân hình hấp dẫn mê người.
Lâm Việt Thịnh hôn lên điểm nhấp nhô của cô, đầu lưỡi hơi dùng lực, Quách Thanh Tú khó nén nổi liền phát ra tiếng rên rỉ.
Thời gian xuất phát của hai người bởi vì “bữa sáng" ngoài ý muốn lần này mà đã bị chậm trễ mất một tiếng.
Quách Thanh Tú thay xong quần áo, xe của Lâm Việt Thịnh đã đợi cô ở bên ngoài.
Đã từng tưởng tượng vô số lần đến cảnh tượng bước vào nhà họ Lâm, cuối cùng cũng thực hiện được rồi.
Trong lòng của Quách Thanh Tú xao động không yên.
Cô vô cùng căng thẳng.
“Em, em không biết nói gì cho phải."
Lâm Việt Thịnh quan sát Quách Thanh Tú, ôm cô vào trong ngực của mình.
“Người phụ nữ của anh, chỉ cần anh thích là được rồi, những việc khác em không cần phải quan tâm..."
Sự cưng chiều của Lâm Việt Thịnh khiến cho tâm trạng của Quách Thanh Tú hơi thả lỏng một chút.
Chiếc xe từ từ rời khỏi khu vực thành phố Paris, chậm rãi chạy đến vùng ngoại thành.
“Còn bao lâu nữa thế?"
Con ngươi đen nhánh của Lâm Việt Thịnh trợn lên nhìn cô: “Đừng căng thẳng được chứ? Thả lòng một chút..."
“Được rồi..."
Lâm Việt Thịnh mở nhạc trong xe, Quách Thanh Tú từ từ thả lỏng.
Xung quanh từ từ biến thành rừng cây, xe càng chạy càng sâu, dần dần, có thể nhìn thấy các trạm gác, có bảo vệ mặc trang phục ngụy trang đi tuần trên trạm gác.
Quách Thanh Tú có chút giật mình: “Lâm Việt Thịnh, sao em lại có cảm giác anh đang đưa tôi vào vùng cấm quân sự vậy?"
“Khà khà, ba anh sợ chết, cho nên đã xây dựng rất nhiều trạm gác, ông ấy thiếu cảm giác an toàn!"
Còn chưa tới nhà họ Lâm, Quách Thanh Tú đã cảm nhận được sự uy vũ của ông Lâm rồi.
Sau khi chậm rãi đi qua mấy trạm gác, phía trước xe xuất hiện một tòa lâu đài cổ kiểu Âu.
Tâm trạng của Quách Thanh Tú lại một lần nữa trở nên nặng nề, thảo nào thám tử tư nói là một quý tộc siêu phàm, thì ra thế lực của nhà họ Lâm lớn như vậy, lớn đến độ cô không thể nào tưởng tượng nổi.
Trước đây, cô không thể hiểu được Lâm Việt Thịnh, hiện tại, cô đã có thể hiểu được tất cả.
“Cậu ba, cậu đã trở về rồi!"
Xe của Lâm Việt Thịnh dừng lại, lập tức có bảo vệ tới mở cửa, bọn họ đều mặc trang phục ngụy trang.
“Đi thôi!"
Lâm Việt Thịnh cầm tay Quách Thanh Tú, đi vào bên trong.
“Người đẹp Thanh Tú..."
Đột nhiên có một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, Quách Thanh Tú quay đầu lại, nhìn thấy một cậu bé chạy tới từ trong vườn hoa ở bên cạnh lâu đài.
Quách Thanh Tú trợn to mắt: “Witt..."
“Ba..." Witt cung kính gọi một tiếng.
Quách Thanh Tú ngẩn người: “Con, con vừa mới gọi chú ấy là gì?"
Witt cười tươi rói: “Chú ấy ạ, chú ấy là ba con, sao thế ạ?"
Tim Quách Thanh Tú nhảy loạn lên, giống như người sắp chết gặp được cọng rơm cứu mạng, cô căng thẳng nắm chặt lấy bả vai của Witt, giống như khó thở: “Con mấy tuổi rồi?"
Witt khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Việt Thịnh, dường như đang chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
“Là thằng bé! Bảy tuổi."
Lâm Việt Thịnh thản nhiên nói.
“Cái gì!!!" Quách Thanh Tú suýt chút nữa thì ngất xỉu, là thằng bé, là thằng bé!! Là con của cô, cô tưởng thằng bé đã chết rồi.
Quách Thanh Tú bất chấp tất cả ôm Witt vào trong lòng, nước mắt kích động giống như hạt trân châu không ngừng rơi xuống.
“Witt, cháu là con của cô..."
Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau, Quách Thanh Tú xúc động không nói nên lời.
Một hồi lâu, Quách Thanh Tú mới từ từ đứng dậy, cô tức giận đi tới trước mặt Lâm Việt Thịnh, một nắm tay trắng như phấn lao tới.
“Khốn nạn, anh là đồ khốn nạn, anh dám lừa em!! Không phải anh nói thằng bé chết rồi sao? Tại sao anh lại làm như vậy?"
Quách Thanh Tú bị cảm xúc đau buồn và phẫn nộ đan xen bao phủ, tên khốn nạn này, lại dám lừa cô nói rằng con đã chết, hại cô đau khổ nhiều năm như vậy.
Lâm Việt Thịnh cũng không phản kháng, mặc cho cô đánh, cho đến khi cô đánh mệt rồi, anh mới nắm lấy hai tay của cô.
“Khi đó, thằng bé cũng mắc virus HVE, sống chết chưa biết, anh không muốn để em ôm hi vọng, sau đó lại đau khổ một lần nữa..."
Lâm Việt Thịnh ngưng mắt nhìn cô thật sâu: “Anh chỉ muốn một mình mình gánh chịu tất cả đau khổ là được rồi, hiện tại, không phải thằng bé đã quay trở lại bên cạnh em rồi hay sao?"
“Khốn nạn, đó là suy nghĩ của anh, anh lúc nào cũng tự ý quyết định, Witt, theo mẹ rời khỏi nơi này."
Quách Thanh Tú nắm lấy tay Witt, tức giận đi ra ngoài, cô muốn đưa bảo bối của mình đi.
“Mẹ..."
Witt yếu ớt gọi một tiếng, lúc này Quách Thanh Tú mới dừng lại, quay đầu chăm chú nhìn Witt.
“Vừa rồi con gọi ta là gì?"
“Mẹ ạ! Mẹ mẹ mẹ..." Witt gọi liên tiếp mấy tiếng, trong lòng Quách Thanh Tú dâng lên một dòng nước ấm, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Witt.
Thảo nào vừa gặp mặt cô đã thích đứa nhỏ này, cậu bé thật sự rất giống Lâm Việt Thịnh.
Đặc biệt hiện tại khi hai người đứng cùng một chỗ, hai người một lớn một nhỏ, giống như được khắc ra cùng một khuôn vậy.
Quách Thanh Tú lúc này mới giật mình, mình thật sự rất ngốc, lúc trước lại không nhìn ra.
“Mẹ, mẹ đừng vứt bỏ ba mà, ba rất yêu mẹ đó."
Trình độ mặt dày mày dạn của Witt hoàn toàn được thân truyền từ Lâm Việt Thịnh.
Lâm Việt Thịnh đứng im tại chỗ: “Rất nhiều chuyện không giống như em tưởng tượng, nếu như em cảm thấy chưa hả giận, đợi kết hôn xong, em lại ra sức trừng phạt anh, được chứ?"
Quách Thanh Tú khẽ hừ một tiếng: “Nể mặt con trai, tạm thời không tính toán với anh."
Lâm Việt Thịnh khẽ nhếch miệng, trong mắt hiện lên vẻ thâm tình.
“Witt, đi tìm bác hai của con, ba và mẹ có chuyện phải đi tìm ông nội."
“Được ạ, tạm biệt ba, mẹ, con đi trước đây, tối nay mẹ phải đến tìm con nhé!" Witt giơ tay về phía Quách Thanh Tú, sau đó sải bước rời đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhìn con trai của mình lớn như vậy, trong lòng Quách Thanh Tú còn có một cảm giác khó tin.
Đây là đang nằm mơ sao?
“Đi thôi!"
Lâm Việt Thịnh cầm tay Quách Thanh Tú, dịu dàng đưa mắt nhìn cô.
Từ sau khi đi vào lâu đài này, cả người Quách Thanh Tú liền trở nên căng thẳng, có lẽ là do niên đại lâu đời, lâu đài cổ này tỏa ra một luồng khí âm u lạnh lẽo.
Trên vách tường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy sừng hươu bị chế thành vật xét nghiệm, còn có đầu gấu đen các loại, Quách Thanh Tú đột nhiên bị giật mình.
Ở cuối hành lang dài, có một phòng sách xa hoa.
Phía sau chiếc bàn vuông gỗ hồng cổ điển rộng rãi, có một bóng người uy nghiêm và nhiều tuổi đang ngồi.
“Ba, con đưa Quách Thanh Tú về rồi!"
Lâm Việt Thịnh nghiêm túc nói, hắn nắm chặt lấy tay của Quách Thanh Tú.
Ông Lâm nheo mắt lại, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn cô.
“Mấy ngày nữa là con phải kết hôn với Sophie rồi, con đưa cô ta trở về làm gì?"
“Ba, con tới nói cho ba biết, con không thể kết hôn với Sophie, người phụ nữ con thích là cô ấy, con chỉ cần cô ấy."
“Thằng khốn, mày lại dám lấy một đứa con gái họ Quách, xem ra mày chán sống rồi. Người đâu!"
Ông Lâm uy hiếp cất tiếng gọi, lập tức có hai bảo vệ đi vào, bắt lấy Quách Thanh Tú.
“Ba, ba cần gì phải làm vậy chứ? Ba biết rõ chuyện kia không liên quan gì đến Thanh Tú, không phải do cô ấy làm."
“Lập tức đưa người phụ nữ này đi, nhốt vào trong nhà giam."
Ông Lâm ra lệnh, Quách Thanh Tú ngây người, cảnh tượng này hoàn toàn không giống với những gì cô nghĩ.
Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy, cô suýt chút nữa đã quên mất, nhà họ Quách của cô có mối thù sâu nặng với nhà họ Lâm.
Có lẽ là do quá hạnh phúc, đã khiến cô quên hết tất cả.
“Ba, ba không thể đưa cô ấy đi..."
Sắc mặt Lâm Việt Thịnh u ám, hắn ngang nhiên đối đầu với ba của mình, ngăn cản trước mặt đám bảo vệ.
“Hôm nay, không ai được phép đưa người phụ nữ này đi, nếu không, tôi không dám bảo đảm tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Trong mắt của Lâm Việt Thịnh bắn ra ánh sáng cuồng loạn.
Dường như, nếu ai dám đưa Quách Thanh Tú đi, hắn sẽ liều mình ngăn cản.
Ông Lâm tức giận đứng lên, đập mạnh cuốn sách ở trong tay lên mặt bàn.
“Thằng mất dạy, tao thấy mày đã chán sống rồi đấy, lại dám ngang nhiên chống lại tao, người đâu, nhốt cả nó lại."
Ánh mắt Lâm Việt Thịnh uy sụp, hắn nhìn ông Lâm, rồi lại nhìn Quách Thanh Tú.
Đã sớm biết đưa Quách Thanh Tú trở về sẽ có kết quả này.
Lâm Việt Thịnh và Quách Thanh Tú đều bị nhốt trong phòng giam.
“Ba của anh vẫn còn nhớ mối thù của hai nhà sao?" Quách Thanh Tú hỏi dò.
Khuôn mặt Lâm Việt Thịnh u ám, ánh mắt có chút thất thần.
“Ừm, đây cũng là nguyên do đã qua nhiều năm như vậy, anh không dám liên lạc với em. Ba không giết em, điều kiện chính là, anh không được liên lạc với em, hôm nay, ông ấy không ra tay với em ngay tại chỗ, đã là nể mặt anh rồi."
“Xin lỗi, em không biết sự việc lại trở thành như vậy, nếu như biết sớm có kết cục như vậy, em sẽ không nói ra những lời ngốc nghếch đó." Quách Thanh Tú đau buồn nói.
Lâm Việt Thịnh đưa tay nắm lấy bả vai của cô.
Bầu không khí trong nhà giam có chút âm u lạnh lẽo, hắn cởi comple của mình ra, khoác lên trên người của Quách Thanh Tú.
Để tạo cho người nhà hắn một ấn tượng tốt, cô đã cố ý mặc một chiếc váy, hiện giờ lạnh đến nỗi toàn thân run lên.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?" Quách Thanh Tú bất lực hỏi.
Vừa mới đặt chân vào nhà họ Lâm đã bị nhốt lại, làm thế nào mới được đây?
“Em đừng nghĩ nhiều, ba không ra lệnh giết em, vậy thì chứng tỏ chúng ta vẫn còn cơ hội xoay chuyển, cứ chờ một chút đã!"
Lâm Việt Thịnh ôm Quách Thanh Tú vào trong ngực.
Qua một hồi lâu, Lâm Việt Thịnh lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lê Hùng Việt.
Quách Thanh Tú kinh ngạc nhìn hắn, cho đến hôm nay, cô vẫn cảm thấy, cái ôm của người đàn ông này ấm áp an toàn như vậy.
Có hắn ở bên, mọi thứ đều an toàn, cô không cần lo lắng gì hết.
“Cậu chủ, nghe nói cậu bị ông chủ nhốt lại?"
“Ừm, hiện giờ tôi đang ở trong phòng giam, buổi tối cậu hãy nghĩ cách vào đây, đưa cho bọn tôi một vài món đồ…"
Lâm Việt Thịnh nhấn mạnh vào hai chữ món đồ, hắn biết rõ có lẽ có người đang nghe lén.
Nói xong, hắn lại gửi tin nhắn cho Lâm Thanh Tùng.
Quách Thanh Tú chỉ ngây người ngồi ở một bên, không giúp được gì.
Tác giả :
Huyền Cầm