Vô Hữu Khả Cập
Chương 33: Tâm ý
Chiều ngày thứ hai, trời còn chưa sụp tối, buông xuống một mảnh âm trầm, như chuẩn bị có cơn lốc bất chợt. Quay xong ba phân đoạn, Trần Đạo nhìn sắc trời hôm nay, sợ là chưa được bao lâu nữa sẽ nổi bão, ông cho mọi người về sớm hơn dự định, cả đoàn phim trên dưới vui mừng hoan hô.
Tiểu Quách từ Thịnh Thế đến rước Lâm Vị về nhà, vừa dọn dẹp này nọ vừa oán hận cậu hôm qua bỏ đi không nói một tiếng, điện thoại cũng không trả lời, hại cô lo lắng không thôi, hỏi trên hỏi dưới nhân viên đoàn phim mới biết cậu được một chiếc xe rất ‘xịn’ đưa đi.
Lâm Vị le lưỡi, hôm qua Lương Cảnh Thâm trở về, cậu vui vẻ đến nổi quên người đẹp Tiểu Quách không còn một mảnh, lập tức vội vã một hai xin cô tha thứ.
Tiểu Quách tùy tiện, cũng không để việc này trong lòng, ngày hôm qua ở Thịnh Thế, từ các ‘bà tám’ cô nghe được một tin tức, có thể nói là tin tức động trời, lúc này lại muốn nhiều chuyện với Lâm Vị: “Hôm qua Thịnh Thế có sự kiện lớn, muốn nghe không?"
Lâm Vị cười gật đầu, kỳ thật trong lòng đã ước có thể bay nhanh về nhà, không biết Lương Cảnh Thâm đã về đến chưa?
Tiểu Quách làm dấu Thánh giá, cười tươi như hóa nói: “Hôm qua nha, giám đốc Lương đeo nhẫn, lại còn đúng ngay ngón áp út! Cái đó không phải là đang yêu, cũng không phải đính hôn, mà là kết hôn đó! Căn bản là không nghe anh ấy yêu đương gì, đùng một cái kết hôn! Đoán xem, phỏng chừng cũng không phải người của giới giải trí, không biết cô gái tai nằng nào bắt được giám đốc Lương ưu tú như vậy."
Lâm Vị vô thức sờ sờ ngực mình, cùng với chiếc nhẫn trên tay Lương Cảnh Thâm là một đôi, hiện được xuyên qua bởi một sợi dây đỏ, dưới tầng quần áo. Tiểu Quách nếu biết người may mắn kia là mình, không biết sắc mặt sẽ thế nào, Lâm Vị không tiếng động mà cười rộ lên, hàm hàm hồ hồ phụ họa.
Sau lại nghe Tiểu Quách nói: “Vương Uyển hấp tấp chạy tới văn phòng tổng bộ, giám đốc Lương cười nói ‘Đúng là như mọi người nói, hiện giờ tôi rất hạnh phúc’, rồi mời Vương Uyển ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, tôi nghe bạn bên đó nói, Vương Uyển khóc như mưa." Dứt lời, lắc đầu thở dài.
Vương Uyển vẫn còn trẻ, vượt qua nhiều thử thách cũng đã nhận được rất nhiều lời nhận xét khả quan, bình thường là diễn viên có giá, luôn kiêu ngạo, bất cứ lâm vào tình huống nào cũng đều thong dong ưu nhã, nếu không phải quá yêu Lương Cảnh Thâm sao có thể thất thố như vậy.
Lâm Vị trong lòng thầm mắng người kia nhà mình lưu tình nơi nơi, điện thoại trong túi đột ngột mãnh liệt vang lên, dọa cậu nhảy dựng, nhìn màn hình, phải hướng Tiểu Quách xin lỗi một câu mới ra xa ấn nút trả lời.
“Anh đã về nhà, hôm nay có khó chịu không?" Thanh âm Lương Cảnh Thâm trầm thấp ôn nhu, luôn luyến tiếc nói lời nặng nhẹ với Lâm Vị.
Lâm Vị nghe anh nhắc tới, nhất thời có chút uê oải mơ hồ: “Hoàn hảo."
Lương Cảnh Thâm nghe giọng của cậu, nghĩ đến hôm qua chính mình không khống chế được, hại Lâm Vị sáng nay không mở mắt nổi còn phải giãy dụa đến phim trường: “Về nhà sớm một chút, ở nhà có một con cua thật lớn chờ em, hôm nay nghỉ ngơi sớm."
“Nhưng giờ đang là mùa đông…" Lâm Vị cực kỳ thích cua, ăn thế nào cũng không thấy ngán.
“Mùa đông cũng có cách mua về cho em, về sớm một chút, anh chờ em về rồi hấp lại." Lương Cảnh Thâm cười cười, muốn cắt điện thoại, chuẩn bị đi xử lý con cua ngang ngạnh kia.
“Chờ một chút…" Lâm Vị không cho anh cúp máy nhanh như vậy, “Em còn một câu muốn nói với anh."
“Nói đi, anh nghe đây."
Lâm Vị hít một hơi thật sau, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cậu cần nhiều dũng khí đến vậy, nếu Lương Cảnh Thâm nhìn mặt cậu chỉ sợ lại không nói nên lời: “Lương Cảnh Thâm, em yêu anh." Về phần yêu thương lúc nào, ai quan tâm làm gì! Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy anh trên bục cao thong dong tự tại, vẻ đẹp cao ngạo hơn bao người, hoặc là sau khi tỉnh lại thấy khuôn mặt lo lắng đó, cũng có thể là vì anh không bao giờ đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn. Có rất nhiều lý do để yêu Lương Cảnh Thâm, anh bảo vệ, anh kiên trì, anh bao dung, tất cả đều làm Lâm Vị phải yêu thương sâu đậm.
Bên kia không phát ra chút âm thanh, chỉ đột nhiên có tiếng hít thở nặng nề, qua một hồi mới có tiếng trả lời: “Anh cũng yêu em, đến chết cũng không thay đổi."
Lâm Vị tắt điện thoại, gió lạnh mùa đông đang ào ào thổi đến nhưng cậu kích động đến cả người run nhè nhẹ, chuyện mà mình cho rằng vĩnh viễn cũng không bao giờ trở thành sự thật cứ vậy mà thành, hạnh phúc biết bao!
Tiểu Quách từ Thịnh Thế đến rước Lâm Vị về nhà, vừa dọn dẹp này nọ vừa oán hận cậu hôm qua bỏ đi không nói một tiếng, điện thoại cũng không trả lời, hại cô lo lắng không thôi, hỏi trên hỏi dưới nhân viên đoàn phim mới biết cậu được một chiếc xe rất ‘xịn’ đưa đi.
Lâm Vị le lưỡi, hôm qua Lương Cảnh Thâm trở về, cậu vui vẻ đến nổi quên người đẹp Tiểu Quách không còn một mảnh, lập tức vội vã một hai xin cô tha thứ.
Tiểu Quách tùy tiện, cũng không để việc này trong lòng, ngày hôm qua ở Thịnh Thế, từ các ‘bà tám’ cô nghe được một tin tức, có thể nói là tin tức động trời, lúc này lại muốn nhiều chuyện với Lâm Vị: “Hôm qua Thịnh Thế có sự kiện lớn, muốn nghe không?"
Lâm Vị cười gật đầu, kỳ thật trong lòng đã ước có thể bay nhanh về nhà, không biết Lương Cảnh Thâm đã về đến chưa?
Tiểu Quách làm dấu Thánh giá, cười tươi như hóa nói: “Hôm qua nha, giám đốc Lương đeo nhẫn, lại còn đúng ngay ngón áp út! Cái đó không phải là đang yêu, cũng không phải đính hôn, mà là kết hôn đó! Căn bản là không nghe anh ấy yêu đương gì, đùng một cái kết hôn! Đoán xem, phỏng chừng cũng không phải người của giới giải trí, không biết cô gái tai nằng nào bắt được giám đốc Lương ưu tú như vậy."
Lâm Vị vô thức sờ sờ ngực mình, cùng với chiếc nhẫn trên tay Lương Cảnh Thâm là một đôi, hiện được xuyên qua bởi một sợi dây đỏ, dưới tầng quần áo. Tiểu Quách nếu biết người may mắn kia là mình, không biết sắc mặt sẽ thế nào, Lâm Vị không tiếng động mà cười rộ lên, hàm hàm hồ hồ phụ họa.
Sau lại nghe Tiểu Quách nói: “Vương Uyển hấp tấp chạy tới văn phòng tổng bộ, giám đốc Lương cười nói ‘Đúng là như mọi người nói, hiện giờ tôi rất hạnh phúc’, rồi mời Vương Uyển ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, tôi nghe bạn bên đó nói, Vương Uyển khóc như mưa." Dứt lời, lắc đầu thở dài.
Vương Uyển vẫn còn trẻ, vượt qua nhiều thử thách cũng đã nhận được rất nhiều lời nhận xét khả quan, bình thường là diễn viên có giá, luôn kiêu ngạo, bất cứ lâm vào tình huống nào cũng đều thong dong ưu nhã, nếu không phải quá yêu Lương Cảnh Thâm sao có thể thất thố như vậy.
Lâm Vị trong lòng thầm mắng người kia nhà mình lưu tình nơi nơi, điện thoại trong túi đột ngột mãnh liệt vang lên, dọa cậu nhảy dựng, nhìn màn hình, phải hướng Tiểu Quách xin lỗi một câu mới ra xa ấn nút trả lời.
“Anh đã về nhà, hôm nay có khó chịu không?" Thanh âm Lương Cảnh Thâm trầm thấp ôn nhu, luôn luyến tiếc nói lời nặng nhẹ với Lâm Vị.
Lâm Vị nghe anh nhắc tới, nhất thời có chút uê oải mơ hồ: “Hoàn hảo."
Lương Cảnh Thâm nghe giọng của cậu, nghĩ đến hôm qua chính mình không khống chế được, hại Lâm Vị sáng nay không mở mắt nổi còn phải giãy dụa đến phim trường: “Về nhà sớm một chút, ở nhà có một con cua thật lớn chờ em, hôm nay nghỉ ngơi sớm."
“Nhưng giờ đang là mùa đông…" Lâm Vị cực kỳ thích cua, ăn thế nào cũng không thấy ngán.
“Mùa đông cũng có cách mua về cho em, về sớm một chút, anh chờ em về rồi hấp lại." Lương Cảnh Thâm cười cười, muốn cắt điện thoại, chuẩn bị đi xử lý con cua ngang ngạnh kia.
“Chờ một chút…" Lâm Vị không cho anh cúp máy nhanh như vậy, “Em còn một câu muốn nói với anh."
“Nói đi, anh nghe đây."
Lâm Vị hít một hơi thật sau, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cậu cần nhiều dũng khí đến vậy, nếu Lương Cảnh Thâm nhìn mặt cậu chỉ sợ lại không nói nên lời: “Lương Cảnh Thâm, em yêu anh." Về phần yêu thương lúc nào, ai quan tâm làm gì! Có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy anh trên bục cao thong dong tự tại, vẻ đẹp cao ngạo hơn bao người, hoặc là sau khi tỉnh lại thấy khuôn mặt lo lắng đó, cũng có thể là vì anh không bao giờ đem chuyện tình cảm ra đùa giỡn. Có rất nhiều lý do để yêu Lương Cảnh Thâm, anh bảo vệ, anh kiên trì, anh bao dung, tất cả đều làm Lâm Vị phải yêu thương sâu đậm.
Bên kia không phát ra chút âm thanh, chỉ đột nhiên có tiếng hít thở nặng nề, qua một hồi mới có tiếng trả lời: “Anh cũng yêu em, đến chết cũng không thay đổi."
Lâm Vị tắt điện thoại, gió lạnh mùa đông đang ào ào thổi đến nhưng cậu kích động đến cả người run nhè nhẹ, chuyện mà mình cho rằng vĩnh viễn cũng không bao giờ trở thành sự thật cứ vậy mà thành, hạnh phúc biết bao!
Tác giả :
Đan huyền