Vô Hạn Khủng Bố
Chương 244: Tỉnh lại và nước Mỹ lõm vào

Vô Hạn Khủng Bố

Chương 244: Tỉnh lại và nước Mỹ lõm vào

Trịnh Xá do nhất thời không cẩn thận nên kết quả là bị mấy người Triệu Chuế Không nghi ngờ. Dù sao thì bên cạnh hắn cũng chính là Triệu Li Không đã chết, cộng thêm bộ dạng toàn thân đầy máu tươi thật sự quá bắt mắt nên lập tức có vài người từ đằng xa bắn ám khí lại. Mặc dù số ám khí này không làm gì được hắn nhưng giờ phút này Trịnh Xá đang tập trung toàn bộ tinh thần để ứng phó với Triệu Anh Không nên bị số ám khí này quấy nhiễu làm cho hắn cảm thấy rất khó khăn.

Cách đó không xa, Triệu Anh Không đang nhìn chằm chằm vào hắn, hai mắt đầy tơ máu, tuy chưa ra tay tấn công nhưng đã gây áp lực khiến hắn không thể tránh né, ít nhất là tuyệt đối không dám chuyển mắt sang nhìn người khác. Trong lúc này nếu số ám khí kia bay tới, hắn cũng chỉ có thể dùng tốc độ và thân thể cố gắng chống đỡ, nếu chỉ chớp mắt một cái thôi, thiếu nữ trước mặt sẽ lập tức phát động công kích.

Trịnh Xá thật sự rất khó nghĩ, một là lúc này hắn chỉ phát huy được chút thực lực như vậy, không thể thoải mái sử dụng một trăm phần trăm sức mạnh như trong thế giới hiện thực, hai là hắn cũng không dám xuống tay tàn độc với thiếu nữa trước mặt, ai mà biết nếu người ở thế giới trong mơ này chết đi thì người trong thế giới hiện thực có chết đi theo hay không. Tóm lại một câu, Trịnh Xá hiện tại đúng là ném chuột sợ vỡ đồ.

Nhưng cũng không đợi Trịnh Xá có hành động tiếp theo, Triệu Nhị Không đứng cách xa hơn Triệu Anh Không một đoạn đột nhiên khẽ búng tay. Bụp một tiếng nhỏ, Trịnh Xá chỉ cảm thấy như chuông đồng gõ vang bên tai, làm hắn bị chấn động phun ra một ngụm máu tươi. Tiếng búng tay đó không ngờ lại không hề thua kém một kích cực mạnh của hắn trong trạng thái Bạo tác, làm cho nội lực cùng năng lượng vampire trong người hắn chấn động không ngừng, cơ thể cũng bị nội thương không nhỏ.

"Không đúng, đây không phải sức mạnh công kích của cô ấy với ta... Đây rõ ràng là do năng lượng trong cơ thể ta bị tẩu hỏa nhập ma, tự mình làm bị thương mình. Khốn kiếp, đây là loại âm thanh gì vậy? Chỉ nghe một cái đã muốn tẩu hỏa nhập ma rồi? Mẹ nó, đây là thế giới trong mơ cơ mà!"

Trịnh Xá quả thực là vô cùng kinh hãi, đến tận bây giờ hắn mới chợt nhớ tới một khả năng càng khiến hắn phải lo lắng, tất cả những người mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư hắn đã gặp trong quá khứ đều là cường giả thuộc hệ chiến đấu thân thể. Có thể nói thế này, trong thế giới luân hồi, một tinh thần lực khống chế giả gần như là người khó mở cơ nhân tỏa nhất, thứ nhất là vì họ được người của cả đội bảo vệ, cơ hồ không bao giờ gặp bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng nào để thúc đẩy cơ nhân tỏa. Thứ hai là cho dù gặp phải uy hiếp tính mạng, với đặc tính chuyên sử dụng tinh thần lực để hỗ trợ và gần như không có sức chiến đấu gì, tinh thần lực khống chế giả muốn sống sót là chuyện cực cực khó. Kết hợp hai điều, mở cơ nhân tỏa cấp cao đối với tinh thần lực khống chế giả, đơn giản là bóng trăng dưới nước, nhìn được chứ chẳng chạm tới được.

Chỉ là mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư lại có liên quan đến phương diện tinh thần. Tinh thần lực khống chế giả mặc dù ba tầng đầu có vẻ vô thanh vô tức, không thấy có uy lực gì nhưng khi tới tầng thứ tư, tinh thần lực khống chế giả sẽ có biến hóa gì?

Cường hóa thân thể của tầng thứ tư, không cần biết là cận chiến như Trịnh Xá, cung tên tầm trung như Trương Hằng, chiến đấu tầm xa như Zero, hay là kỹ năng đặc thù Sở Hiên, Vương Hiệp, tất cả đều thuộc về phạm trù khai phá tiềm lực nhục thể bản thân, cũng tức là mở cơ nhân tỏa.

Vậy còn cơ nhân tỏa của phương diện tinh thần lực thì thế nào? Ba tầng trước có lẽ không có biến hóa gì lớn, khi tới tầng thứ tư, tinh thần lực khống chế giả cũng chỉ cường hóa thân thể thôi sao?

- Cảm giác thật quá tuyệt vời, loại cảm giác này... Đơn giản là không thể dùng lời mà diễn tả được, phảng phất như lần đầu tiên nhô lên khỏi mặt nước nhìn ra thế giới xung quanh. Đây là sinh mạnh ư? Đây là ta ư?

Triệu Nhị Không khẽ đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay lên nhìn kỹ, nhìn một lát rồi lại mỉm cười nhìn những người xung quanh. Mặc dù chỉ đơn giản liếc mắt một cái nhưng mỗi người tại trường đều có cảm giác như là nàng đang nhìn vào mình, đó là một loại cảm giác xuất phát từ nội tâm, cũng có thể nói là một cái liếc mắt của Triệu Nhị Không đã nhìn thấu vào trong nội tâm của họ.

- Chuế Không ca ca cũng đến rồi à?

Triệu Nhị Không bỗng mỉm cười hì hì, lại búng tay một cái, nói:

- Còn nhớ chuyện tinh thần lực vô hạn mà ta từng nói với huynh không? Mỗi người đều có tinh thần lực giống nhau, mà tinh thần lực đó đều ẩn giấu tận sâu trong ý thức của từng người. Nếu như gọi phần ý thức ở trong nơi sâu thẳm đó là biển ý thức thì người bình thường thông thường chỉ sinh tồn trên bề mặt của biển ý thức, khi ngủ sẽ chìm xuống tầng trung của biển ý thức. Chuế Không ca ca, bây giờ ta đã xuống tới tầng sâu của biển ý thức rồi, xuống dưới nữa, xuống dưới nữa sẽ là tầng đáy của biển ý thức, ở đó có cái gì đây? Ta cảm thấy dưới đó giống như có thứ gì đó đang kêu gọi ta...

Trước khi Triệu Nhị Không nói chuyện đã búng tay một cái, kết quả là Triệu Chuế Không căn bản không nghe được nàng đang nói cái gì, chỉ nghe tiếng búng tay vang lên là trực tiếp hộc máu ngã vật xuống đất, mặc dù chưa đến mức hôn mê nhưng cả người đã mềm nhũn quỳ rạp dưới đất. Những người ở bên cạnh hắn lại càng thảm, tất cả ngũ quan trào máu, nằm ngổn ngang xung quanh, bộ dạng giống như bị lựu đạn nổ chết.

Bất quá, trong một chớp mắt đó, Triệu Anh Không đôi mắt vẫn đỏ vằn máu đột nhiên giãy giụa kịch liệt, phảng phất như có thứ gì đó đang bám chặt trên người.. Chỉ có điều, nàng vùng vẫy chưa được bao lâu, Triệu Nhị Không lại búng tay một cái, nàng lập tức dừng lại, sắc mặt cũng từ chống cự biến thành mê mang.

- Đúng là vẫn chưa được. Dù thì thì vẫn chưa chìm được xuống tầng thấp nhất, muốn khống chế cường giả mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư thật sự rất khó khăn...

Triệu Nhị Không vừa nói vừa quay lại nhìn Trịnh Xá, bỗng nhiên ồ lên ngạc nhiên, rồi lẩm bẩm nói:

- Thật là kỳ quái, ngươi vừa có chút tương tự Anh Không tỷ tỷ, lại vừa không giống Anh Không tỷ tỷ, hơn nữa ta vậy mà lại không có cách nào khống chế được ngươi... Vậy thì chỉ có thể giết ngươi thôi.

Trịnh Xá sớm đã đề phòng Triệu Nhị Không, từ hành động lạ thường của nàng có thể thấy, chắc chắn đã rơi vào trạng thái tâm ma. Nhưng trong quá khứ những người tiến vào trạng thái tâm ma căn bản đều không có sự tỉnh táo như vậy, gần như đều biến thành cỗ máy giết chóc hình người chỉ biết có đồ sát, vậy thì cô bé trước mặt rút cuộc là đang có chuyện gì vậy? Thực lực đại tăng là một vấn đề, tinh thần tỉnh táo như vậy lại là một vấn đề khác, Triệu Nhị Không này tuyệt đối không dễ chọc vào.

Biết là như vậy, nhưng thủ đoạn công kích của Triệu Nhị Không lại nằm ngoài dự đoán của hắn. Một con quái vật nhiều chân, nhìn vừa giống sao biển vừa giống bạch tuộc đột ngột xuất hiện, lao thẳng đến trước mặt Trịnh Xá. Khi Trịnh Xá còn chưa kịp định thần lại, con quái vật đó đã vung mấy cái chân quật vùn vụt xuống đầu hắn, làm cho Trịnh Xá phải vội vàng nhảy vọt lên không, tránh được cú đánh trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng hắn lập tức phát hiện có chuyện không thích hợp, mấy cái chân này không ngờ lại xuyên thẳng qua mặt đất, không hề gây ra chút tổn hại nào đối với mặt đất.

"Ảo giác? Là do Triệu Nhị Không sử dụng thôi miên với ta sao? Nếu nói như vậy, ta đã vượt quá tâm ma, căn bản sẽ không sợ loại ảo giác này mới đúng..."

Trịnh Xá thân còn đang ở giữa không trung đã có quyết định như vậy, bởi vì Triệu Anh Không đang nhân cơ hội này tới gần chỗ hắn. Tuy nàng vẫn chưa thể uy hiếp được đến hắn nhưng cao thủ giao đấu tối kỵ nhất là phân tâm, lúc trước Triệu Li Không hơi thắng được Triệu Nhị Không nhưng lại không đánh nổi nàng chính là do phân tâm, vì thế hắn cũng không để ý tới con quái vật nhiều chân kia nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Anh Không.

Chát!

Một cái chân của con quái vật quất vào ngực Trịnh Xá. Trong khoảnh khắc, Trịnh Xá chỉ cảm thấy như trời đất đảo lộn, đến khi hắn định thần lại thì một cánh tay của chính hắn đã hung hăng đánh thẳng vào ngực mình. Sức mạnh cực lớn từ ngực xuyên vào thân thể, Trịnh Xá ộc một tiếng, phun ra mấy ngụm máu lớn, chỗ xương sườn bị đánh trúng càng có dấu hiệu nứt gãy. Cũng may là tố chất thân thể hắn mạnh mẽ đến kinh người, không đợi Triệu Anh Không từ xa tiếp cận, hắn đã nhảy bật dậy.

"Lúc trước ta đã bị thôi miên sao? Bị thôi miên khi nào? Không có khả năng! Ta đã vượt qua tâm ma, phương diện tinh thần đã không còn có sơ hở nào đáng kể, căn bản không thể bị thôi miên được! Nhưng tại sao con quái vật đó lại xuất hiện? Tại sao ta lại tự mình đánh vào mình? Trước đó ta căn bản không cảm nhận được!"

Trong lúc Trịnh Xá đã rối như tơ vò thì đột nhiên hắn trông thấy Triệu Anh Không đao lao tới chỗ hắn. Trên mặt nàng mang hai dòng nước mắt, tuy hai mắt vẫn đầu tơ máu nhưng hai hàng nước mắt vẫn trào ra không ngừng. Điều này khiến Trịnh Xá rất ngạc nhiên, phải biết rằng khi một người bị khống chế, thứ đầu tiên bị khống chế chính là ý thức, khi đã bị khống chế rồi thì sẽ rơi vào trạng thái mờ mịt không biết gì hết, tại sao Triệu Anh Không lại có thể biểu hiện tình cảm, rơi lệ được? Chuyện này căn bản là không hợp lẽ thường.

"Trừ phi... Thứ bị khống chế không phải ý thức mà là thân thể?"

Suy nghĩ này thực sự khiến cho người nghe phải kinh hãi. Phải biết rằng cơ thể người không phải con rối gỗ giật giây được, trừ phi là hoán đổi kỹ năng đặc thù ở chỗ Chủ Thần, nếu không ngươi dựa vào cái gì để vượt qua tinh thần người khác mà thao túng thân thể? Nhìn Triệu Nhị Không chỉ vỏn vẹn búng tay một cái, hoặc là nói đôi ba câu, căn bản không hề giống như năng lượng xâm nhập cơ thể, như vậy sao có thể bỏ qua ý thức để khống chế thân thể? Trừ phi đây là kỹ năng đặc thù của hệ tinh thần sau khi mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư.

"Nhưng năng lực này rút cuộc là cái gì? Năng lực tầng thứ tư trung cấp của ta là khai quật tiềm lực mạnh nhất của gen viễn cổ, Triệu Anh Không và Triệu Chuế Không chắc cũng là như vậy. Mở cơ nhân tỏa, mở cơ nhân tỏa, tên như ý nghĩa, nếu suy luận theo hướng đó... Ta hiểu rồi! Khốn kiếp, năng lực thật khủng bố, chẳng trách cường giả cơ nhân tỏa hệ tinh thần lại ít ỏi như vậy, nếu loại năng lực khủng khiếp như vậy mà dễ dàng đạt được thì còn gọi gì là thiên lý nữa."

Trịnh Xá khổ sở suy nghĩ đột nhiên linh quan lóe lên, hắn vụt đoán ra nguyên nhân thực sự của ảo giác này. Nhưng nguyên nhân đó cũng không khỏi khiến cho người ta phải sợ hãi, chẳng trách Triệu Nhị Không lại nói khống chế người mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư rất khố khăn, mà khi khống chế hắn cũng chỉ có thể khống chế một phần nhỏ của thân thể, ví dụ như đôi mắt hoặc cánh tay...

Nếu như nói hệ thân thể có thể ảnh hưởng tới gen trong cơ thể chính mình, vậy thì hệ tình thần sẽ có khả năng ảnh hưởng tới gen trong cơ thể người khác. Đúng thế, Triệu Nhị Không đang khống chế gen trong người họ, dùng đó để khống chế thân thể họ!

Thực lực của Triệu Nhị Không đã vượt quá sự tưởng tượng của Trịnh Xá. Hắn cơ bản có thể suy luận ra được nàng công kích như thế nào, mặc dù nhìn qua có vẻ không thể hoàn toàn điều khiển hắn nhưng chỉ cần khống chế được gen của một bộ phận thân thể hắn thôi là lực sát thương đã đủ kinh người rồi. Ví dụ như khi chiến đấu thì thao túng võng mạc mắt hắn, làm cho hắn nhìn thấy những cảnh tượng trước mắt, khi hắn vung quyền tấn công thì khống chế cánh tay hắn, biến hắn thành mục tiêu ra đòn của chính mình. Cho dù chỉ có một bộ phận nhỏ thân thể cũng được, chỉ cần liên tục thay đổi mục tiêu điều khiển, một khi bị khống chế, kết cục của hắn chắc chắn là phải chết.

Cũng có một biện pháp khác có thể tránh được sự khống chế này, đó là sau khi vượt qua tâm ma, đạt tới tầng thứ tư trung cấp, phát huy toàn bộ tiềm lực của gen. Ví dụ như Trịnh Xá khi sử dụng Tiềm long biến, thân thể và tinh thần hắn đều đạt tới trình độ không còn sơ hở, chỉ có trạng thái như vậy mới có thể không bị bên ngoài khống chế. Nhưng giờ phút này, ở tại đây hắn không thể phát huy được một trăm phần trăm thực lực, cũng không có cách nào tiến vào trạng thái cực hạn như Tiềm long biến, cho nên đối mặc với thực lực cường hãn của Triệu Nhị Không, hắn thật sự bó tay.

"Mẹ kiếp, chơi không nổi, chẳng lẽ ông đây chạy cũng không xong chắc? Trốn!"

Mắt thấy Triệu Anh Không đang từ từ tiếp cận, Triệu Nhị Không ở xa lại một thân thực lực khó dò, Trịnh Xá nhất thời không nghĩ ra được biện pháp nào. Càng huống chi, nơi đây vốn là thế giới trong mơ, hoàn toàn là hồi ức Triệu Anh Không từng trải qua vì thế trận chiến này đối với hắn mà nói chỉ là có cũng như không. Vừa rồi tình thế cấp bách nên hắn mới ra tay, nếu bây giờ sự việc đã phát triển thành thế này, hắn cũng chẳng muốn đánh một trận hoàn toàn không nắm chắc được, trực tiếp từ bỏ mô phỏng Triệu Anh Không, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Vô cùng đột ngột, một người sống sờ sờ thoáng cái đã biến mất không thấy đâu nữa. Tất cả mọi người tại trường đều không phải người bình thường, kém cỏi nhất cũng là thích khách thiếu niên tố chất thân thể vô cùng tốt, thị lực ít nhất cũng phải mạnh gấp đôi người thường nhưng lại không hề thấy được chút manh mối nào tại sao Trịnh Xá lại biến mất? Lên trời? Xuống đất? Trước sau trái phải? Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng. Đừng nói người khác, kể cả Triệu Nhị Không cũng hoàn toàn không phát hiện được chuyện gì khác thường. Kỳ thực hai mắt nàng không hề nhìn thấy gì cả, quan sát mọi vật xung quanh đều bằng tinh thần lực, nhưng dù như vậy thì trên khắp hòn đảo cùng đáy biển xung quanh, nàng cũng hoàn toàn không phát hiện được Trịnh Xá đang ở chỗ nào.

- Hì hì, bỏ đi, coi như hắn chết rồi, tiếp theo ta nên đối đãi với mọi người như thế nào? Các đồng đội, thân nhân yêu quý của ta?

Triệu Nhị Không cũng không tức giận, mỉm cười nhìn mọi người trước mặt rồi lại búng tay đánh chóc một tiếng. Ở cách đó không xa, một cô gái bỗng nhiên run bần bật, mấy giây sau, trên da dẻ nàng đột nhiên bốc lên một lớp khói dày màu trắng. Không đợi mọi người kịp nhìn rõ, toàn thân nàng đã bốc cháy bừng bừng.

Cô gái này vốn cũng có thể coi là thanh tú mỹ lên, mặc dù không so được với Triệu Nhị Không và Triệu Anh Không nhưng cũng có thể gọi là loli xinh xắn, vậy mà chỉ trong chốc lát đã bị thiêu thành tro bụi, thủ đoạn công kích thật sự quá khủng khiếp. Hơn thế nữa, điểm mấu chốt là nàng sử dụng biện pháp gì để đốt cháy cô gái này cũng không ai biết, nhất thời trong lòng mọi người đều vô cùng sợ hãi, cho dù họ cùng là con cháu của thích khách thế gia.

- Thật là quá đẹp đẽ. Chuế Không ca ca, Anh Không tỷ tỷ, cả mọi người nữa, mọi người không nhìn thấy đám lửa tuyệt đẹp đó sao? Tiếng hét chói chang của linh hồn bị thiêu đốt, tiếng gào thảm thiết của tâm linh khô rút, thật sự quá đẹp đẽ, mọi người đều không thấy ư?

Triệu Nhị Không nhìn những người xung quanh, hưng phấn nói. Vừa nói nàng vừa hưng phấn vuốt ve những bộ phận mẫn cảm trên cơ thể, khuôn mặt lại càng lộ vẻ ửng hồng như đang hoan hảo. Sau một tiếng hét chói tai giống như cao trào, cô bé lại một lần nữa cười hì hì nhìn quanh.

Triệu Nhị Không nhìn những người trước mặt nói:

- Mấy quả cây đã thành thục kia. Từ mắt ta có thể nhìn thấy được, linh hồn, thân thể, tâm linh, ý thức của các ngươi, trong đó vài người không ngờ lại xấu xí đến thế, giống như một bộ xương khô đã mục nát. Cứ để ta tới thu hoạch các ngươi vậy, mặc dù đã không còn tươi mới nữa… Đáng nhẽ phải hái xuống ngay từ khi các ngươi vẫn còn là quả cây xanh non, chỉ lúc đó linh hồn các ngươi mới đẹp đẽ vô cùng, thật là đáng tiếc…

Nói đoạn, nàng lại búng tay nghe bách một tiếng.

Ở chỗ mấy người Triệu Chuế Không, một thanh niên mười bảy mười tám tuổi lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, chỉ có điều thân thể hắn không bốc lên khói trắng mà ngược lại, trên da xuất hiện một lớp vật chất màu đen kịt. Theo lớp chất màu đen này từ từ lan rộng, da dẻ hắn không ngừng rỉ ra nước mủ màu đen, tiếp đó dưới ánh mắt của mọi người, cơ thịt toàn thân gã thành niên nhanhh chóng thối rữa mà chết. Chưa tới mười giây ngắn ngủi, tên thanh niên này đã chỉ còn lại bộ xương cùng một bãi nước mủ đen xì, ngay cả nội tạng cũng bị ăn mòn sạch sẽ.

- Ộc!

Tất cả thiếu niên thiếu nữ xung quanh cùng nôn thốc nôn tháo. Cảnh tượng này thật sự quá khủng bố, quá kinh tởm, chỉ có Triệu Nhị Không ở phía xa là sắc mặt vô cùng hưng phấn, còn tất cả mọi người đều sợ đến sắc mặt phát xanh, càng có vài người lao về phía Triệu Nhị Không. Liên tục chứng kiến cáo chết kinh khủng của hai người, bọn họ đều đã tỉnh táo lại, đương trường, người duy nhất có vấn đề chính là Triệu Nhị Không, hơn nữa nàng còn đang muốn giết chết tất cả mọi người!

Trịnh Xá một mực đứng ở bên quan sát hết thảy. Kỳ thực hắn cũng có biện pháp để chấm dứt tất cả, đó là đột nhiên xuất hiện cạnh Triệu Nhị Không, giết chết nàng ngay lập tức. Tin rằng với sự mạnh mẽ của Trịnh Xá trong trạng thái Bạo tạc, chắc chắn có thể giết chết Triệu Nhị Không đang không có phòng ngừa trong khoảnh khắc, nhưng tiếp theo thì sao? Nơi đây là thế giới trong mơ của Triệu Anh Không, nói cách khác tất cả mọi chuyện ở đây đều đã từng xảy ra, ngoài sự tham gia của hắn ra, tất cả đều đã có kết quả trong tương lai. Triệu Nhị Không chết đi, Triệu chế không trở thành biến thái phảng phất như Triệu Nhị Không bây giờ, còn Triệu Anh Không thì quên hết mọi chuyện trước kia, nhân cách phân liệt thành hai người. Nếu như bây giờ hắn xuất hiện giết chết Triệu Nhị Không, vậy thì cái chết của nhân vật mấu chốt này rất có thể sẽ khiến hắn không có cách nào rời khỏi thế giới trong mơ này.

Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra được một chút phương thức tấn công của Triệu Nhị Không, là âm thanh, hoặc có thể gọi là bước sóng. Nàng lợi dụng âm thanh làm hình thành chấn động không khí, những sóng chấn động này chính là công cụ để nàng khống chế gen của người khác. Trừ phi là sử dụng chân không để cách li, nếu không thì cho dù dùng đạo cụ phòng hộ cũng không thể may mắn thoát khỏi đòn công kích này, bởi vì sóng không khí chấn động căn bản là vô hại, thứ có hại là gen phát sinh biến dị trong cơ thể chứ khống phải sóng không khí.

"Triệu Anh Không năm đó làm thế nào để vượt qua cơn nguy hiểm này nhỉ? Cô ấy giết chết Triệu Nhị Không sao? Hơn nữa Triệu Nhị Không hiện tại… Thật sự quá giống Triệu Chuế Không trong tương lai, giữa chuyện này có gì liên hệ với nhau chăng."

Trịnh Xá nghĩ vỡ cả đầu mà vẫn không lý giải nổi mọi chuyện, bất quá nếu chuyện đã đang xảy ra trước mắt rồi thì hắn cũng chẳng muốn mất công phỏng đoán làm gì nữa, chỉ yên lặng xem mọi việc phát triển. Khi đám thiếu niên thiếu nữ xông đến tấn công Triệu Nhị Không, Triệu Anh Không bị khống chế lập tức đứng ra cản lại. Với tốc độ công kích cực nhanh của nàng, bốp một tiếng, thiếu niên đi đầu lập tức bị đánh văng ra ngoài, ngay sau đó là những người khác cũng đều bị đánh ngã xuống đất, trong đó một cô gái bị Triệu Anh Không bóp chặt cổ, giơ bổng lên.

- Rất đẹp, đúng không? Ở đây, Anh Không tỷ tỷ là người có linh hồn, ý thức, thân thể, thậm chí là gen hoàn mỹ nhất, phảng phất như một quả cây xanh non đang dần trưởng thành. Thật mỹ lệ, thật hoàn hảo, làm cho người ta phải thèm thuồng, trong số tất cả mọi người ở đây, chỉ có tỷ lấy là ngoại lệ, chỉ duy nhất tỷ ấy mới có thể để ta chứng kiến tới lúc thành thục, còn mấy quả đã hư thối các ngươi.... Các ngươi cứ thối rữa hết ở đây đi, ta chỉ muốn thấy đốm lửa lóe lên trong khoảnh khắc linh hồn các ngươi tử vong thôi....

Triệu Nhị vừa cười vừa nói, tiếp đó lại búng tay một cái. Bụp một tiếng sắc gọn, thân thể cô gái bị Triệu Anh Không nắm chặt bắt đầu căng phồng lên. Chỉ được mấy giây, một cô bé thanh tú mười một mười hai tuổi không ngờ phình to lên như là nặng tới hai ba trăm cân, cả người giống như một quả khí cầu. Dưới ánh mắt của mọi người, thân thể cô gái nổ tung giữa không trung, máu tươi, nội tạng, thịt nát bắt tung tóe khắp nơi, dính lên khắp những người xung quanh, đặc biệt là Triệu Anh Không, lúc này toàn thân nàng từ trên xuống dưới vấy đầy máu tươi.

Triệu Anh Không vẻ mặt mờ mịt nhìn hai bàn tay, trên tay nàng vẫn đang nâng một cái đầu nhỏ, sau khi thân thể cô bé kia phình to, nổ tung, chỉ còn lại cái đầu vẫn được giữ nguyên. Tuy hai mắt Triệu Anh Không vẫn đỏ ngầu như máu, nhưng trong mắt lại từ từ trào ra hai dòng nước mắt, lăn dài xuống má...

- Khoảnh khắc lúc linh hồn bị hủy diệt thật là quá đẹp đẽ... Chỉ là cái đầu này hơi khó coi.

Triệu Nhị Không thấy Triệu Anh Không lại rơi lệ, nhất thời liền nhíu mày lại, có điều nàng lập tức mỉm cười, đồng thời búng tay một cái, chiếc đầu trên tay Triệu Anh Không vụt nổ tung. Đầu lâu vẫn còn nguyên vẻ hoảng hốt sợ hãi của cô gái nổ tan nát, não trắng, xương vụn, cùng một số mảnh ngũ quan vỡ nát bay tung tóe, Triệu Anh Không vô thức nắm tay lại, chỉ là ở đó chẳng còn lại gì.

- A a….a!

Triệu Anh Không chợt hét lên, trước khi mọi người kịp định thần lại, nàng đã giậm mạnh chân, lao về phía Triệu Nhị Không. Nhưng khi nàng còn đang ở giữa không trung, chỉ thấy Triệu Nhị Không một lần nữa đưa ngón tay chỉ về phía nàng. Chát một tiếng trầm đục, một quyền của Triệu Anh Không đánh trúng vào ngực nàng, lập tức ngã xuống đất. Nhưng cô bé không hề để ý tới thương thế của mình chút nào, vừa rơi xuống trong chớp mắt đã lại dùng sức đạp mạnh, một lần nữa lao về phía Triệu Nhị Không. Chỉ có điều nắm tay nàng lại một lần nữa quay ngược đánh trúng bụng nàng, cho dù làm thế nào cũng không thể tới gần Triệu Nhị Không trong phạm vi mười mét, liên tục mấy lần như vậy, nàng đã bắt đầu hộc ra máu tươi.

- Đủ rồi!

Cách đó không xa, Triệu Chuế Không đột nhiên gầm lên, vẻ mặt vốn xanh mét của hắn chậm rãi nở thành một nụ cười. Đó là một nụ cười cực kỳ quỷ dị, lúc này Triệu Nhị Không cũng đang mang vẻ tươi cười như vậy. Hai mắt lạnh lẽo như băng, khuôn mặt lại mang nụ cười sáng lạn, Triệu Chuế Không cứ như vậy cầm chủy thủ từ từ tiến về phía Triệu Nhị Không, tiến về phía người em gái mà hắn yêu thương nhất…

- Anh trai, muốn ra tay với ta rồi sao?

Triệu Nhị Không cười hì hì nhìn Triệu Chuế Không, đôi mắt một màu trắng dã nên căn bản không thể thấy được ánh nhìn hay suy nghĩ của nàng. Cô bé tiếp tục đều đều nói:

- Thật là đau đầu mà, vốn không muốn nhanh chóng xung đột với huynh như vậy. Anh à, huynh với ta là đồng loại với nhau cơ mà, chúng ta có cùng một loại linh hồn và đặc tính giống nhau, trong mọi người ở đây, ngoài Anh Không tỷ tỷ ra, người ta thích nhất cũng chỉ có huynh thôi, vốn định để huynh tới cuối cùng mới nhấm nháp.... Huynh đừng ép ta nhé, nếu khoảnh khắc cuối cùng đẹp đẽ đó bị phá hoại thì đến cả chúa cũng không thể tha thứ cho sai lầm của huynh đâu.

Triệu Chuế Không gật đầu cười, đáp:

- Đúng thế, đó là sai lầm mà cả chúa cũng không thể tha thứ được... Em gái, tất cả tội lỗi cứ để anh gánh chịu, em hãy nghỉ ngơi đi...

Khi nói, trong mắt Triệu Chuế Không không đã ầng ậng nước mắt, chỉ là trên mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp, nụ cười ôn nhu thật sự, ánh mắt cũng không còn mang vẻ lạnh lẽo nữa.

- Nhưng huynh muốn làm gì bây giờ?

Triệu Nhị Không bỗng giơ một ngón tay chỉ vào Triệu Chuế Không đang tiến về phía nàng. Triệu Chuế Không không lập tức cứng đơ tại chỗ, Triệu Nhị không tiếp tục cười hì hì, nói:

- Từ trước tới nay, huynh vừa một mực áp chế thực lực của mình, vừa không muốn thừa nhận huynh và ta đều là loại dị thường. Rõ ràng là muốn cho mọi người xung quanh một cái chết thật đẹp đẽ nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám thừa nhận, chính thứ tình cảm giả dối đáng ghét đó là cho thực lực của huynh cũng mãi dừng lại ở trình độ sơ cấp. Bây giờ huynh muốn làm gì nào? Huynh căn bản không thể làm được gì!

Thân thể Triệu Chuế Không vẫn duy trì động tác bước tới, phảng phất như thời gian xung quanh hắn đã ngưng đọng lại, chỉ còn phần miệng là còn có thể cử động, hắn mỉm cười nói:

- Đúng thế, thực lực của chúng ta khác nhau quá xa, ta căn bản không làm gì được muội, nhưng ta muốn hỏi muội một chuyện. Em gái, tinh thần lực của muội lớn đến mức nào? Một lần có thể khống chế được bao nhiêu người vậy?

Lời nói vừa dứt, một đạo hàn quang đã lóe lên sau lưng Triệu Chuế Không, thiếu niên tên là Triệu Phúc Không vọt ra, thân còn ở giữa không trung đã phóng ra một cây phi đao. Đồng thời, những người xung quanh cũng vô cùng ăn ý, đồng loạt xông lên, bây tờ tất cả đều đã hoàn toàn rõ ràng, chỉ cần không đánh bại Triệu Nhị Không, tất cả mọi người chỉ có một kết quả là chết cực thảm, giống như mấy người vừa chết trước đó.

Uy hiếp đầu tiên tới Triệu Nhị Không chính là cây phi đao, chỉ trong nháy mắt, phi đao đã vọt tới gần cách Triệu Nhị Không có hai, ba mét. Nhưng từ từ, tốc độ của phi đao càng lúc càng chậm, đến khi quỹ tích bay có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cây phi đao phảng phất như đang bay trong nước, không ngừng tạo ra những xung động kỳ quái trong không khí, tiếp đó liền dừng lại trước mặt Triệu Nhị Không khoảnh một mét, bị nàng nhẹ nhàng bắt lấy.

- Mỗi sinh mạng đều có biển ý thức, khi còn trẻ con thì tâm trí đều ở tầng dưới tầng đáy của biển ý thức nhưng theo tuổi tác tăng lên, tâm trí cũng không ngừng nổi lên khỏi biển ý thức biến thành người này với người khác trong thế giới bên ngoài. Những sinh mạng rời khỏi sự bảo vệ của biển ý thức, linh hồn bắt đầu thối rữa, sức mạnh ý thức bản năng nhất của sinh mạng cũng từ từ biến mất, biến thành đám sinh vật thấp kém yếu ớt đang ở trước mắt ta đây... Ở tầng sâu nhất trong biển ý thức của sinh vật, tại đó có sức mạnh mà các dạng sống không thể tưởng tượng nổi, ánh sáng tâm linh, bức tường không thể chạm đến ở nơi sây nhất trong tâm linh. Mỗi sinh mạng đều có lĩnh vực tâm linh, ta gọi nó là sức mạnh của biển ý thức, chỉ có những dạng sống tiếp xúc được với tầng sâu nhất của biển ý thức mới có thể một lần nữa sử dụng sức mạnh đó. Bên ngoài hình như gọi nó là niệm động lực, sức mạnh tâm linh, hoặc như bộ anime nào đó gọi nó là trường lực AT (*)

Triệu Nhị Không mỉm cười, giơ cây phi đao trong tay lên. Phi đao từ từ bay lên trong lòng bàn tay nàng, tiếp đó bắn vọt ra với tốc độ mắt thường không thể theo kịp. Khi mọi người định thần lại thì Triệu Phúc Không đã bị chính cây phi đao mình bắn ra lúc trước xuyên thủng trái tim.

- Đã hiểu chưa? Nếu muốn tới gần ta thì trước hết hãy nghĩ cách phá vỡ sức mạnh từ biển ý thức của ta đi rồi hãy nói.

Triệu Nhị Không nhìn mọi người xung quanh, mỉm cười nói.

- Niệm động lực, sức mạnh tâm linh, trường lực AT sao?

Một giọng nói kỳ lạ đột ngột vang lên sau lưng Triệu Nhị Không. Trịnh Xá yên lặng đứng đó, trong nháy mắt đã tiến vào trạng thái Bạo tạc, vung lên hơn trăm quyền, mỗi quyền đều đánh trúng lưng Triệu Nhị Không. Quả đúng như Triệu Nhị Không nói, quanh thân thể nàng thật sự có một tầng vệ lạ thường, như nước mà không phải nước, như trường mà không phải tường, phần lớn sức mạnh mà Trịnh Xá đánh vào đều bị hóa giải hoàn toàn, lực đạo còn dư cũng không đủ để phá hủy tầng bảo vệ này, chỉ đẩy văng Triệu Nhị Không ra mấy mét.

Sự cường hãn của tầng bảo vệ này làm cho Trịnh Xá phải líu lưỡi. Hắn trong trạng thái Bạo tạc mạnh đến mức nào, đừng nói là thân thể sinh vậy, dù là tường thép hợp kim cũng hoàn toàn có thể một quyền đánh xuyên, vậy mà một lượt trung ra hơn trăm quyền vào người Triệu Nhị Không lại không thể chạm được tới da nàng. Bây giờ Trịnh Xá mới có nhận thức khách quan về thực lực của Triệu Nhị Không, theo mức độ nàng tiến vào trạng thái tâm ma càng lúc càng sâu, thực lực cũng tăng lên gấp mấy lần, có thể nói trừ phi Trịnh Xá dùng toàn lực chiến đấu nếu không nàng thât sự đã có thực lực đủ để uy hiếp tới hắn.

Bất quá Trịnh Xá chung quy cũng tạo ra được một cơ hội. Thời điểm hắn đột ngột xuất hiện thật sự rất xảo diệu, vừa vặn trong khoảnh khắc Triệu Nhị Không vừa mới sử dụng sức mạnh tâm linh, hơn nữa sức mạnh của hắn cũng đủ cường hãn, mặc dù vẫn không thể phá vỡ được tầng bảo vệ của Triệu Nhị Không những cũng đánh bay được Triệu Nhị Không vốn đang đứng bất động ra xa mấy mét. Nhân kẽ hở này, Triệu Anh Không vẫn đang liều mạng lao tới đã vượt qua được điểm giới hạn, trong nhát mắt đã tới trước mặt Triệu Nhị Không.

Triệu Anh Không lúc này hai mắt đỏ ngầu như máu, bộ dạng giống hệt như khi bị khống chế vừa rồi, có vẻ đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tâm ma, chỉ biết điên cuồng tấn công, đến cả kỹ xảo ám sát ngày thường nàng tinh thông nhất cũng không sử dụng ra được. Chỉ là từng quyền từng trảo đánh ra nhự vậy sao có thể thương tổn đến Triệu Nhị Không được? Đến cả tầng bảo vệ quanh nười nàng cũng không phá vỡ được. Sau mấy chục phát công kích, Triệu Nhị Không đẩy ra một chưởng, sức mạnh tâm linh bộc phát, một luồng sức mạnh cực lớn đẩy văng Triệu Anh Không ra xa mấy chục mét, đâm gãy liền hai gốc cây nhỏ, tiếp đó ngã vào trong bụi cỏ, không rõ sống chết...

- Phù, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa là bị đám sinh vật cấp thấp các ngươi làm bị thương rồi...

Triệu Nhị Không thở phào một hơi, quay người lại nhìn Trịnh Xá nói:

- Thật là kỳ quái, ấn ký tinh thần ta đặt vào cơ thể ngươi lúc trước đã biến mất, hơn nữa trong thời này đó ngươi đã đi đâu? Rời khỏi thế giới này sao?

Trịnh Xá thoáng ngạc nhiên, hắn căn bản không biết mình đã bị gắn ấn ký tinh thần lúc nào. Thứ gọi là ấn ký tinh thần này nhất định có thể giúp Triệu Nhị Không tìm được hắn bất cứ lúc nào, chỉ bằng vào điểm này, kỹ xảo tinh thần lực của Triệu Nhị Không đã không hề thua kém tinh thần lực khống chế giả trong tiểu đội luân hồi phổ thông, hoặc có thể cho rằng, giống như nàng giờ phút này mới có tư cách được gọi là "Khống chế giả".

"Làm thế nào bây giờ? Trong thế giới này ta chỉ có thể phát huy được khoảng 70% sức chiến đấu, đừng nói là Tiềm long biến, đến cả Hủy diệt cùng Hổ hồn đao cũng không thể sử dụng... Khốn kiếp, nếu chỉ dựa vào trạng thái Bạo tạc thì đến cả sức mạnh tâm linh của cô ấy cũng không đột phá nổi..."

Triệu Nhị Không hỏi xong thấy Trịnh Xá trầm mặc không đáp, nàng cũng chẳng muốn nói nhiều, giơ tay nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng. Sức mạnh tâm linh vụt hóa thành một luồng lực cực lớn ập tới, may mà Trịnh Xá vẫn luôn đề phòng, trong khoảnh khắc luồng sức mạnh ập tới, hắn đã giải trừ trạng thái mô phỏng Triệu Anh Không, cơ thể lập tức trở lại dạng linh hồn. Luồng sức mạnh trào qua chỗ Trịnh Xá đứng, cắt đôi một gốc cây lớn sau lưng hắn, cũng không biết là bay tới tận chỗ nào.

- Lại biến mất sao? Hì hì, vui thật đấy. Bỏ đi, bây giờ cũng không rảnh mà để ý đến ngươi...

Triệu Nhị Không cười cười, quay đầu nhìn lại đám thiếu niên thiếu nữ còn sống. Những người này đều bị uy thế của nàng lúc trước chân nhiếp, ngoài một vài người cực cá biệt vẫn có ý đồ tới gần, số còn lại đã hoàn toàn đứng yên, trên mặt đều lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Đôi mắt Triệu Nhị Không chỉ còn toàn lòng trắng, một chút con ngươi đen lúc trước cũng đã hoàn toàn biến mất, cặp mắt đó thật sự khiến cho người ta phải sởn gai ốc. Chỉ là Triệu Nhị Không phảng phất như không hề có cảm giác đó, chỉ mỉm cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của mọi người, vừa cười vừa nói:

- Các linh hồn đang đầy sợ hãi, các ngươi muốn chết như thế nào? Tự cháy? Tan nát? Thối rữa? Phát nổ? Hay là biến thành sinh vật ghê tớm nhất chỉ xuất hiện trong cơn ác mộng của các ngươi? Nói cho ta biết đi, để cho một sát na lúc các ngươi tử vong càng thêm mỹ lệ, ta nhất định sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào của các ngươi, bất kỳ cách chết nào ta cũng có thể thỏa mãn các ngươi được.

Trong lúc nói, nàng lại khẽ búng tay một cái.

Nhất thời, một cô gái đứng cạnh Triệu Chuế Không bắt đầu run bắn cả người, có điều, không đợi nàng xuất hiện dị trạng, Triệu Chuế Không đã vung tay đâm thẳng dao găm tới, trực tiếp xuyên thủng huyệt thái dương nàng. Chỉ sau chớp mắt, cô gái đã mất đi sự sống.

Triệu Chuế Không nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé, hắn khẽ thở dài rồi quát lớn:

- Anh Không, còn nhớ chuyện lần trước chúng ta nói không? Muội còn nhớ chuyện đã hứa với ta không? Nếu như có thể lựa chọn cái chết, ta vẫn hy vọng có thể chết bởi ý nguyện của chính mình, muội có nguyện ý hoàn thành lời hứa đó không? Hay là muội không muốn vấy bẩn tay mình, dù phải vứt bỏ mọi người chúng ta cũng không chịu làm vấy bẩn tay mình? Anh Không!

Triệu Nhị Không hơi ngẩn người rồi cười hì hì nói:

- Anh trai, huynh có gọi to nữa cũng vô ích thôi, chênh lệch thực lực không phải chỉ dựa vào hai tiếng quát lớn là có thể...

Nàng còn chưa dứt lời, ở cách đó mấy chục mét chợt vang lên một tiếng nổ lớn, một đống gỗ lớn bắn tung lên không, bóng hình Triệu Anh Không xuất hiện phía dưới đám cành cây gỗ vụn đó. Toàn thân cô bé lúc này đầy máu tươi, hai mắt vẫn đỏ ngầu như máu nhưng trên da lại xuất hiện một loại hoa văn màu đen kỳ dị. Đám hoa văn màu đen này dần trở nên phức tạp, hợp thành những ký hiệu cổ đại kỳ bí khó hiểu trên da nàng. Triệu Anh Không đạp mạnh chân, lập tức biến mất khỏi tầm mắt mọi người...

Gọi là biến mất cũng không đúng, chỉ là tốc độ của Triệu Anh Không thật sự quá nhanh, đã vượt qua phản ứng thị giác của hầu hết mọi người ở đây, tất cả đều chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen nhoáng qua, giây tiếp theo nàng đã lao tới trước mặt Triệu Nhị Không. Cũng không biết nàng làm những gì, chỉ thấy khoảng trống giữa nàng và Triệu Nhị Không chợt tỏa ra một tầng sóng chấn động có thể thấy được bằng mắt thường. Tiếp đó họ mới nghe thấy một tràng âm thanh ken két rõ rệt, giây tiếp theo Triệu Anh Không lại một lần nữa biến mất, đên khi nàng xuất hiện lại thì đã đứng ở một gốc cây đại thụ cách đó hơn hai mươi mét.

Tại trường chỉ có hai người thấy rõ động tác của Triệu Anh Không, một trong số đó là Triệu Nhị Không. Do tầm nhìn của nàng đều dựa vào quét hình tinh thần lực nên chỉ cần có vật thể, có chuyển động thì dù tốc độ có thể nào đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát khỏi quét hình tinh thần lực của nàng. Người còn lại là Trịnh Xá, dựa vào tố chất thân thể hắn có thể dễ dàng thấy rõ động tác của Triệu Anh Không, chỉ là việc này khiến hắn hết sức ngạc nhiên. Trong một chớp mắt đó, tốc độ của Triệu Anh Không thậm chí vượt qua hắn khi sử dụng Bạo tạc, chỉ thua kém Hủy diệt một chút mà thôi.

Vừa rồi Triệu Anh Không lao tới cách Triệu Nhị Không vài mét, sức mạnh tâm linh vô hình hữu chất đã chặn thế xông của nàng lại, cô bé vung trảo bổ tới, không ngờ lại có thể xé rách màn chắn sức mạnh tâm linh giống như xé vải. Chỉ là phản ứng của Triệu Nhị Không cũng rất kinh người, chỉ sau nháy mắt, phần lớn sức mạnh tâm linh quanh người đã tràn lên, nếu không phải Triệu Anh Không lùi lại nhanh thì sức mạnh tâm linh đã vây chặt lấy nàng vào trong.

"Thật là mạnh, nếu so về tố chất thân thể thì còn kém Tiềm long biến của ta một chút, nhưng tốc độ thì lại nhanh hơn Tiềm long biến rất nhiều, có thể tốc độ chính là điểm mạnh của cô ấy. Hơn nữa, nhìn hình dáng thay đổi, chắc tổ tiên viễn cổ của cô ấy cũng không phải là con người…"

Không cần biết thế nào, do Triệu Anh Không đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tâm ma, thực lực cũng đạt tới trình độ tầng thứ tư trung cấp, lúc này Triệu Anh Không và Triệu Nhị Không hai người một cận chiến, một tầm xa, một thân thể, một tinh thần, hai hình thức chiến đấu tuy hoàn toàn khác biệt nhưng trước mắt cấp độ sức mạnh của hai người hoàn toàn tương đồng. Tiếp theo, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Anh Không giống như phát điên, liên tục tấn công.

Do tốc độ của Triệu Anh Không thật sự quá nhanh nên phần lớn mọi người chỉ có thể thấy được một phần tàn ảnh, cho dù là một số người thị lực tốt hơn một chút thì tối đa cũng chỉ có thể thấy thêm được ít tàn ảnh mà thôi. Trong mắt họ nhìn ra, một đoàn bóng đen không ngừng xoay tròn xung quanh Triệu Nhị Không, không ngừng cố gắng xâm nhập vào bên trong, trong không khí tiếng kêu rin rít vang lên không dứt. Chỉ thấy sức mạnh tâm linh quanh người Triệu Nhị Không liên tục bị xe rách rồi lại phục hồi, rồi lại bị xé rách, còn công kích của sức mạnh tâm linh thì căn bản không đủ vận tốc để bắt được Triệu Anh Không đang di chuyển như ánh chớp. Cứ như thế, nhìn qua có vẻ như Triệu Anh Không đang áp chế hoàn toàn Triệu Nhị Không, đám thiếu niên thiếu nữ xung quanh mặc dù không thấy rõ chi tiết nhưng vẻ mặt họ vẫn từ từ thả lỏng ra.

Lúc này, từ xa ngoài rừng cây lại có hai nhóm người đang tới gần. Trận chiến tại đây đã cắt đổ mấy gốc cây đại thụ, thanh thế cũng đủ để mọi người trên khắp đảo nghe được, hơn nữa trận chiến cũng đã được một thời gian khá lâu, đủ để cho các thiếu niên thiếu nữ còn lại của thích khách thế gia đến nơi, đội đi đầu chậm nhất cũng có thể tới nơi trong vòng một phút.

- Nhưng mà… Vậy không ổn.

Triệu Chuế Không yên lặng nhìn thoáng qua hai tiểu đội đang tới gần, cau mày nói với những người còn lại.

Những người xung quanh đều nhìn hắn vẻ khó hiểu, trong đó một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi hỏi:

- Tại sao vậy? Anh Không không phải đã nắm chắc tiết tấu chiến đấu sao? Hơn nữa mọi người đều tập hợp tại đây, nhiều người như vậy hoàn toàn có thể đánh bại con ác ma mắt trắng đó.. Xin, xin lỗi, ta quên mất cô ấy là…

Triệu Chuế Không lắc đầu, khóe miệng khẽ giật giật, khổ sở đáp:

- Không sao cả, em gái ta đã chết rồi, thứ còn lại chỉ là một con ác ma đang điều khiển thân thể nó thôi… Chuyện đó tạm thời bỏ qua, tình hình Triệu Anh Không hiện tại kỳ thực rất nguy hiểm, mỗi lần cô ấy tấn công đều tiêu hao rất nhiều năng lượng. Mọi người chúng ta đều biết, mở cơ nhân tỏa không hề đại biểu cho năng lượng bên ngoài, chỉ là tăng mạnh năng suất sử dụng năng lượng mà thôi. So với Anh Không tiêu hao cực lớn, phương thức chiến đấu của Nhị Không ngược lại, lại là dĩ dật đãi lao, chỉ cần không thể phá vỡ được sức mạnh tâm linh của nó thì nó sẽ vĩnh viễn ở vào thế bất bại. Chỉ không biết nó duy trì sức mạnh như vậy cần tiêu hao nhiều năng lượng hơn hay là Anh Không tấn công tiêu hao nhiều năng lượng hơn thôi…

"Quả thật là không tốt, Anh Không lúc trước đã bị thương rất nặng, lúc này lại rơi vào trạng thái phát cuồng gần như không còn lý trí. Sở dĩ Anh Không tấn công Triệu Nhị Không, phần nhiều là do uy hiếp của cô ấy quá lớn, hiện tại ở đây cũng chỉ có cô ấy là có thể tạo thành thương hại với Anh Không. Nếu như ta nhân cơ hội này ra tay giúp cô ấy, rất có khả năng đối tượng tấn công của cô ấy sẽ biến thành ta… Nhưng chỉ dựa vào một mình cô ấy có thể thắng được sao? Chuyện này nàng đã trải qua trong quá khứ, những người ở đây làm thế nào sống sót được nhỉ?"

Đám thiếu niên thiếu nữ này còn có thể nhìn nhầm chứ đối với Trịnh Xá đã trải qua vô số lần chiến đấu sinh tử mà nói, kết cục của trận chiến này ngay từ đầu đã được quyết định rồi. Điểm mạnh thật sự của Triệu Anh Không chính là ý thức chiến đấu cùng kỹ xảo chiến đấu của nàng, nếu như mất đi hai điều này, chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ của nàng thì mặc dù vẫn rất cường hãn nhưng chắc chắn không thể so được với Triệu Nhị Không đã có sức mạnh tâm linh cộng thêm khả năng khống chế gen của người khác.

Chính vì vậy, nếu không có gì bất ngờ, sau khi giằng co kết thúc chính là thất bại… Trừ phi có tình huống mới xuất hiện.

Tình huống mới xuất hiện rất nhanh chóng, Triệu Anh Không lại một lần nữa xé rách tầng bảo vệ của sức mạnh tâm linh quanh người Triệu Nhị Không. Lần này, tầng bảo vệ không còn nhanh chóng phục hồi nữa, ngược lại, khe hở bị xe rách từ từ mở rộng, Triệu Anh Không theo bản năng xuyên thẳng vào trong khe vẻ, một trảo chộp trúng cổ Triệu Nhị Không.

"Hao hết năng lượng rồi sao? Hay là sức mạnh tâm linh này tiêu hao năng lượng cực kỳ kinh khủng? Không thể nào, sức mạnh tâm linh này mặc dù cường hãn nhưng tuyệt đối không thể bằng được tín niệm lực của Sở Hiên. Nếu tín niệm lực cũng có thể duy trì được lâu như vậy thì sức mạnh tâm linh chắc chắn không thể chỉ kéo dài một chút thời gian như thế, cô ấy muốn làm gì vậy?"

Mọi chuyện xảy ra chỉ có Trịnh Xá là trông thấy rõ ràng nhất, hơn nữa đối với nội tình cuộc chiến cũng chẳng có ai hiểu rõ hơn hắn, Triệu Anh Không vụt tung trảo bắt trúng Triệu Nhị Không, chuyện như vậy thật sự cả hắn không dám tin. Nhưng việc đã xảy ra trước mắt, cũng không đến lượt hắn tin hay không tin nữa. Triệu Anh Không nắm chặt cổ Triệu Nhị Không, trận chiến này cơ bản đã kết thúc. Cận chiến trong cự li gần như vậy, kể cả Triệu Nhị Không có được tín niệm lực λ-drive như Sở Hiên để chiến đấu thì cũng tuyệt đối không có khả năng lật ngược thế cờ, Triệu Anh Không hoàn toàn có thể giết nàng trong chớp mắt.

Đúng như Trịnh Xá dự liệu, sau khi bắt trúng cổ Triệu Nhị Không, Triệu Anh Không bắt đầu dùng sức bóp lại, chỉ cần tay nàng khẽ giật một cái là đầu và thân Triệu Nhị Không sẽ lập tức đứt lìa. Có điều, không biết là một loại cảm giác nào khiến cho động tác của Triệu Anh Không hơi có một tia ngừng lại, đến khi nàng một lần nữa tăng lực thì đôi mắt Triệu Nhị Không bỗng khôi phục lại như bình thường. Cô bé hai mắt đẫm lệ, mơ hồ nhìn về phía Triệu Anh Không, nói:

- Tỷ tỷ… Anh Không tỷ tỷ, chị muốn giết em sao?

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả mọi chuyện chỉ phát sinh trong có vài hơi thở. Do Triệu Anh sau khi toàn thân hiện ra hoa văn kỳ bí, tốc độ của nàng thật sự quá nhanh nên ánh mắt rất nhiều người căn bản không thể theo kịp động tác của nàng. Đến khi nàng bắt lấy cổ Triệu Nhị Không, rồi Triệu Nhị Không vừa khóc vừa nói, mấy người Triệu Chuế Không mới thấy rõ chuyện đang xảy ra. Triệu Chuế Không lập tức hét lên:

- Không được dừng lại! Anh Không! Nó đã không còn là em gái ta nữa rồi!

Nhưng bàn tay Triệu Anh Không đã vô thức thả lỏng ra, ngay lập tức, sức mạnh tâm linh mãnh liệt xung quanh người Triệu Nhị Không điên cuồng tràn tới. Triệu Anh Không muốn lùi đã không còn kịp nữa, sức mạnh tâm linh đã hoàn toàn bao trùm lấy nàng vào bên trong, giây tiếp theo nàng liền bị luồng sức mạnh đó treo lơ lửng ở giữa không trung, giống như có một bàn tay vô hình khổng lồ đang nắm chặt lấy nàng. Theo luồng sức mạnh gia tăng, Triệu Anh Không ộc một tiếng, phun ra một ngụm máu lớn, tiếp đó luồng sức mạnh hung hăng quật thẳng nàng xuống đất. Ầm ầm mấy tiếng, Triệu Anh Không bị đánh đến sắp đứt hơi nhưng hoa văn trên da dẻ nàng lại càng trở nên đen kịt, rõ ràng.

- Tỷ tỷ, muốn giết ta sao?

Triệu Nhị Không cười hì hì, đôi mắt lại một lần nữa biến thành trắng dã, nói:

- Vừa rồi đã cho tỷ một cơ hội, sao lại không giết ta chứ? Là vì trong lòng vẫn còn gắn bó với ta sao? Đúng là quá đáng yêu, không hổ là trái non mà ta chọn trúng, xanh non mà khả ái… Tỷ muốn chết kiểu gì nào? Ta có thể đặc cách cho phép tỷ tự chọn cách chết đặc sắc nhất, ví dụ như giết chết anh trai ta rồi tự sãn tuẫn tình? Hi hi, cách chết thật hấp dẫn mà…

- Hoặc là cho tỷ tự tay giết chết tất cả mọi người trước mặt. Đây đều là đồng đội mà tỷ quý trọng, để tỷ tự mình giết họ, cảm giác sẽ thế nào? Anh Không tỷ tỷ thân ái nhất của ta…

Triệu Nhị Không cười hì hì, trong ngữ điệu nhẹ nhàng êm ái của bé gái lại là những lời nói ác độc nhất, khó tưởng tượng nhất. Bị sức mạnh tâm linh của nàng bao phủ,lực lượng của Triệu Anh Không căn bản không đủ để thoát ra khỏi luồng sức mạnh này. Nàng lơ lửng giữa không trung, bị luồng sức mạnh dẫn dắt làm ra các loại động tác, phảng phất như một con rối gỗ bị giật giây, còn Triệu Nhị Không thì phóng túng cười lớn.

"Không còn cách này, ra tay lần nữa đi. Cô bé này thật sự quá giống Triệu Chuế Không trong tương lai, là vấn đề di truyền chăng? Nói như vậy, Triệu Chuế Không tương lai cũng biến thành trạng thái tâm ma này?"

Đúng lúc Trịnh Xá chuẩn bị ra tay thì đột nhiên trên người Triệu Anh Không bắn ra vô số sợi tơ màu đen, gốc của những sợi tơ này chính là các hoa văn màu đen trên da nàng. Sức mạnh tâm linh vừa tiếp xúc với những sợi tơ màu đen này lập tức biến mất tăm, phảng phất như bị những sợi tơ đen đó hút sạch. Theo sức mạnh tâm linh biến mất, hoa văn màu đen trên người Triệu

Anh Không bắt đầu tỏa ra một luồng quang mang u ám, giống như tự có sự sống riêng, không ngừng lưu động trên da Triệu Anh Không. Đến khi hoa văn màu đen hợp lại thành những ký hiệu kỳ bí, Triệu Anh Không đã thoát ra khỏi luồng sức mạnh tâm linh còn lại, giây tiếp theo nàng túm chặt cổ Triệu Nhị Không, đẩy bay vọt ra xa…

Cường giả đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, ngoài phát huy sức mạnh sâu kín nhất trong gen mình ra, họ càng có thể sơ bộ khống chế được năng lượng. Ví dụ như Trịnh Xá và clone của hắn có khả năng khống chế dặc biệt với sức nóng. Ví dụ như khả năng sử dụng và khống chế sức mạnh tâm linh của Triệu Nhị Không, mà lúc này, Triệu Anh Không cũng thể hiện được khống chế đặc thù cả nàng với năng lượng… Hấp thu năng lượng!

Triệu Anh Không phản kích quá đột ngột, trước đó thậm chí một chút dấu hiệu cũng không có. Vốn lúc trước Triệu Anh Không đã hoàn toàn bị khống chế, cộng thêm Triệu Nhị Không cũng không lộ ra chút sơ hở nào, không ai có thể tưởng tượng được rằng nàng vậy mà lại nghịch chuyển chiến cục trong nhát mắt, chẳng những hấp thu sạch sẽ sức mạnh tâm linh bền vững dẻo dai vô cùng mà còn ra đòn phản công cực mạnh.

Triệu Anh Không bóp chặt cổ Triệu Nhị Không, lần này Triệu Nhị Không cũng cảm nhận được nguy hiểm vì thế ngay từ đầu dã liều mạng giãy giụa, ý muốn thoát khỏi bản tay Triệu Anh Không. Nhưng bàn tay kẹp trên cổ nàng phảng phất như một chiếc kìm thép, khiến nàng căn bản không thể động đậy, còn Triệu Anh Không đã đẩy nàng đâm sầm vào một khối đá lớn.

Ầm một tiếng, Triệu Nhị Không đâm sầm vào một khối đá cứng, toàn thân lập tức rách da chảy máu. Nàng vừa đinh mở miệng nói thì lại nghe Triệu Anh Không rít lên một tiếng thê lương, tiếp đó dùng sức càng mạnh hơn quật thẳng nàng xuống đất.

Triệu Anh Không lần này thật sự như đã phát điên, không phát ra tiếng gào rú thê lương, thảm thiết, không ngừng vung Triệu Nhị Không trong tay lên như một con búp bê bằng vải vụn, đập ầm ầm xuống đất. Hơn thế nữa, lúc này nàng đã có sức mạnh người ngoài khó mà tưởng tượng nổi, mỗi lần quật Triệu Nhị Khồn xuống đất đều tạo thành một hố nhỏ trên mặt đất. Một đoạn đường đi quả thực là đụng cây cây gãy, chạm đá đá tan, chỉ mấy giây ngắn ngủi, nàng đã phá hủy sạch sẽ một phạm vi hơn mười mét, trên tay nàng Triệu Nhị Không toàn thân đầm đìa máu tươi, nhìn như đã sắp tắt hơi.

- Anh Không tỷ tỷ…

Hai mắt Triệu Nhị Không lại khôi phục như bình thường, nàng hạ giọng van vỉ:

- Anh Không tỷ tỷ, tỷ muốn giết muội sao? Thả muội ra đi. Anh Không tỷ tỷ, muội hứa sẽ không nghịch ngợm nữa mà, thả muội ra đi…

Nhưng lần này Triệu Anh Không lại không hề có chút biến đổi nào, tay cũng không ngừng quật Triệu Nhị Không xuống đất. Sau mấy lần nàng bỗng xốc Triệu Nhị Không dậy, há miệng hung hăng cắn thẳng tới. Trong tiếng hét chói chang của Triệu Nhị Không, Triệu Anh Không đã cắn rời một khối thịt lớn trên vai nàng, tiếp đó nắm chặt vai dùng lực kéo mạnh. Roạt một tiếng, cánh tay Triệu Nhị Không đứt lìa, rơi bịch xuống đất.

Ở cách đó không xa, mấy người Triệu Chuế Không đều lộ vẻ không đành lòng, đặc biệt là Triệu Chuế Không. Mấy lần hắn muốn lên tiếng ngăn cản nhưng khóe miệng chỉ giật giật rồi lại ngừng lại. Sau khi Triệu Anh Không xé đứt cánh tay Triệu Nhị Không, hắn mới thở dài nhắm mắt lại, chờ đợi kết quả đã được dự đoán trước. Nhưng hắn nhắm mắt lại mấy giây, tiếng kêu thảm thiết như trong tưởng tượng lại không vang lên, hắn vội vàng mở mắt nhìn sang phía đó.

Bị Triệu Anh Không nắm lấy cánh tay còn lại giơ lên cao, Triệu Nhị Không lúc này đã hơi thở mong manh. So với cường giả tầng thứ tư hệ thân thể, sức cận chiến của nàng rõ ràng là yếu ớt hơn nhiều, sau khi chịu công kích nặng nề như vừa rồi, tính mạng nàng đã chỉ còn trong sớm tối. Mắt thấy Triệu Anh Không vung trảo chụp xuống đầu mình, cô bé hét lên một tiếng, nhắm chặt mắt lại. Mấy giây sau nàng mới he hé mở mắt ra, ngón tay Triệu Anh Không chĩa vào trước mắt nàng không ngừng run rẩy, giống như bị một sức mạnh nào đó kéo lại.

Ngón tay Triệu Anh Không run bần bật, đôi mắt lúc thì điên cuồng lúc thì tỉnh táo, tơ máu trong mắt cũng chập chờn lúc đậm lúc nhạt. Nhìn qua là biết nội tâm nàng đang giằng co kịch liệt, không biết là nên thả con ác ma trước mắt ra hay là nên hoàn thành lời hứa của nàng… Là sống? Hay là chết? Nên vì đồng đội của mình… Hay là ban cho cái chết mới là nhân từ thật sự?

Ánh mắt Triệu Nhị Không nhìn chằm chằm vào mấy ngón tay trước mặt. Tay nàng bị Triệu Anh Không giữ chặt nên cả búng tay cũng không làm được, chỉ có thể cong một ngón tay, cố gắng dùng sức bật ra. Một tiếng bóc thanh thúy vang lên, rồi từ từ chìm vào yên lặng.

Triệu Chuế Không ở phía xa cả người vụt chấn động, hai mắt nhất thời biến thành mờ mịt, giậm mạnh chân, nhanh chóng lao về phía hai người Triệu Anh Không.

- Đừng, đừng có, đến đây…

Hai mắt Triệu Anh Không vẫn biến ảo không ngừng, trong miệng ngắt ngắt quãng quãng thốt ra mấy chữ. Mặc dù đối tượng nói là Triệu Chuế Không đang càng lúc càng tới gần nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn trừng trừng vào Triệu Nhị Không, phảng phất như chỉ cần cô bé dám động đây một chút là sẽ lập tức giết chết.

- Tỷ tỷ… Chị thua rồi.

Triệu Nhị Không thì thào nói:

- Sức mạnh của tỷ so với ta tưởng tượng còn mạnh hơn, nhưng ràng buộc của linh hồn lại càng lớn hơn nữa, thậm chí trong trạng thái tâm ma của tầng thứ tư trung cấ
Tác giả : Zhttty
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại