Vô Hạn Khủng Bố
Chương 179: Đường hầm Moria
Uy lực của ma pháp khiến tất cả mọi người trừ Gandalf ra đều hinh hãi, không chỉ thành viên tiểu đội luân hồi mà nhân vật trong phim cũng sững sờ, xem ra không chỉ có đám Trịnh Xá ít thấy chuyện lạ mà người trong thế giới này cũng rất ít khi chứng kiến sức mạnh kinh thiên động địa như vậy, đó đã không còn là sức mạnh một sinh vật có thể sở hữu nữa mà là uy năng của trời đất.
Hơn nửa ngày sau Boromir mới gào lên:
- Chúng ta phải rời khỏi đây, nếu Saruman lại dùng một đợt lôi điện quy mô lớn công kích chúng ta một lần nữa thì tất cả chắc chắn phải chết... Đi dọc theo dãy núi, tới cửa khẩu Rohan, rồi thông qua dãy núi phía tây là tới thành phố của ta, ở đó chúng ta sẽ được an toàn.
Aragorn lại phản đối nói:
- Không được, cửa khẩu Rohan cách Isengard quá gần, khoảng cách xa như thế này lão ta vẫn có thể dùng ma pháp tấn công chúng ta, nếu chúng ta đi tới tận cửa không phải lão sẽ càng sử dụng nhiều ma pháp sao? Thậm chí còn có thể phái quân đội Orc tơi truy đuổi chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể đi qua Rohan.
Đến lúc này người lùn Gimli mới lên tiếng:
- Nếu đi trên mặt đất không được thì chúng ta xuống dưới đi, ta đã nói mấy lần rồi, chúng ta qua đường hầm Moria! Chỗ đó là lãnh địa của anh họ ta Balin, chúng ta sẽ vượt qua dãy núi Caradhras rất an toàn, ta thề!
Gandalf thở hổn hển, nhìn mọi người chạm rãi nói:
- Ma pháp này cần phải chuẩn bị rất lâu, hơn nữa còn cần tiêu hao rất nhiều năng lượng thạch, trong thời gian ngắn hắn không thể sử dụng một lần nữa, nhưng nếu chúng ta tiếp tục chờ ở đây cũng không xong, lần sẽ không ngăn lôi điện được lâu đâu... Để Frodo quyết định đi, ba đường chúng ta nên đi hướng nào!
Bốn người hobbit đều được người khác cõng lên lưng nhưng họ vẫn bị lạnh đến mức toàn thân run rẩy liên tục, tố chất thân thể họ là yếu nhược nhất, đã không chịu đựng được không khí lạnh lẽo này, bộ dạng Frodo nhìn cũng đã rất không xong, hắn cố gắng nhìn mọi người xung quanh vài lần rồi mới khó nhọc nói:
- Chúng ta đi... đường hầm Moria.
Người giữ chiến nhẫn đã quyết định hướng đi, những người còn lại cũng không có ý kiến gì, vốn Trịnh Xá lúc trước còn muốn dùng khô lâu chiến mã đưa từng người qua, nhưng sau khi chứng kiến uy lực của cả đợt lôi điện, hắn không dám đảm bảo lần tới khi Saruman lại phát động lôi điện công kích, nếu không có vòng bảo vệ của Gandalf, cơ hội sống sót của hắn có quá được năm phần hay không.
Cho dù thế nào đi nữa, nếu đã quyết định, mọi người cẫn nhanh chóng rời khỏi núi tuyết, sau khi ra khỏi khu vực tuyết phủ tất cả mới thở phào một hơi, trong hoàn cảnh như vậy áp lực thật quá lớn, không chỉ như thế, còn có Saruman ở bên cạnh tùy lúc sử dụng ma pháp đánh lén, bất kỳ ai cũng không thể thả lỏng tinh thần trong hoàn cảnh đó.
Từ núi Caradharas tới đường hầm Moria còn một đoạn đường không ngắn, ít nhất cũng phải đi mất mấy ngày, mà trong mấy ngày này tâm lý người nào cũng căng thẳng hết mức, một là phòng bị quạ đem do thám của Saruman, hai là dự phòng ma pháp tùy lúc có thể giáng xuống, mặc dù Gandalf đã bảo đảm một lần nữa sẽ không có ma pháp đánh xuống nhưng mọi ngưỡi vẫn không thể thả lỏng được, tâm tình như vậy kéo dài tới lúc mọi người tới ngoài đường hầm Moria mới thôi. Đây là chỗ sâu nhất trong sơn cốc, bên cạnh vách núi là một hồ sâu, bất kỳ ai hiểu rõ kịch bản đều biết, dưới đáy hồ là một con bạch tuộc cực kỳ to lớn, cũng chính con bạch tuộc này bức mọi người tiến vào trong đường hầm, sau đó cũng không còn đường quay lại vì nó đã phá sập cửa vào.
Garnier tới gần Trịnh Xá nói:
- Vậy đây là trận chiến đầu tiên chúng ta hợp tác, quái vật trong hồ này chắc chắn là cũng có năng lượng hạch, hai ta theo quy củ hành sự, ai giết được quái vật này năng lượng hạch sẽ giao cho người đó, còn về điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình thì không ai được quản chuyện đối phương, những cái khác không cần nói nữa, ngươi thấy thế nào?
Trịnh Xá gật đầu đáp:
- Vậy cứ như chúng ta đã thương lượng lúc trước đi, chỉ cần quái vật trong nước xuất hiện chúng ta sẽ đồng thời triển khai công kích, nhưng cũng cần chú ý bảo vệ thành viên đội mình, là như vậy đúng không?
Garnier nói vẻ khẳng định:
- Ừm, chinh là vì khi ta chiến đấu rất dễ lan tới thành viên đoàn đội, mà ngươi là cận chiến giả càng dễ dàng bảo vệ bọn họ, vì thế ta mới cùng ngươi hợp tác, nếu không với uy lực Thời đại Băng hà của ta thật sự không cần hợp tác với người khác...
Trịnh Xá cười cười không thèm để ý, dù sao thì ai tự sáng tạo kỹ năng cũng sẽ cho rằng kỹ năng của mình là kỹ năng mạnh nhất, mà Bạo tạc cùng Hủy diệt của hắn sẽ rất yếu sao? Vì thế hắn cũng chẳng muố giải thích, chỉ tò mò hỏi:
- Ta rất tò mò, mặc dù Thời đại Băng Hà của ngươi uy lực vô cùng nhưng chiến đấu bình thường ngươi cũng sẽ không phá nát năng lượng thạch, vậy ngươi còn thực lực chiến đấu không?
Garnier lập tức mỉm cười đáp:
- Ngươi đang xem thường ta sao? Tốt xấu gì ta cũng cường hóa năng lực trái cây ác quỷ tới đẳng cấp cao, hơn nữa đây còn là loại quả cây tự nhiên trân quý nhất, nghe nói đến khi ta mở cơ nhân tỏa tầng thứ năm có thể thao túng lực lượng băng tuyết trong cả tự nhiên, đừng nói là biển rộng, cho dù muốn đóng băng một khối đại lục cũng rất có thể, bởi vì lúc đó ta có khả năng thao túng năng lượng vô hạn... Nói nhiều như vậy làm gì, tóm lại lát nữa chúng ta đều tận lực chiến đấu đi.
Trịnh Xá cười nhún vai, cũng không để ý theo sau mọi người đi về phía một khối đá tìm kiếm vị trí.
Gandalf đang ghé vào một khối đá xem xét cái gì, một lúc sau mới nói:
- Không sai, trên vách đá này có khảm ithildin, đây là một loại kim loại ma thuật có thể phản xạ ánh trăng hoặc ánh sao, cũng có thể nảy sinh khả năng ghi nhớ một số loại ngôn ngữ...
Ông còn chưa dứt lời, mây trên trời cao đã từ từ tản ra, ánh trăng chiếu thẳng xuống đất.
Quả nhiên, trên vách núi xuất hiện một tầng ánh sáng màu bạc, ánh sáng đó dần dần hợp lại thành hình dáng một cánh cửa, trên đó có khắc mấy chục ký tự kỳ lạ.
Gandalf nhìn cửa vào thở phào nhẹ nhõm, ông ta cầm pháp trượng chỉ về phía cánh cửa màu bạc tiếp đó đọc văn tự khắc bên trên:
- Trên đó viết: "Cánh cửa của Durin, lãnh chúa Moria, nói bằng hữu sẽ có thể tiến vào."
Một người hobbit kỳ quái hỏi:
- Vậy là có ý gì?
Gandalf ung dung cười đáp:
- Rất đơn giản, nếu là bằng hữu, nói ra ám hiệu sẽ có thể tiến vào trong đường hầm. Ha ha, ta thì vừa khéo biết được lời chú của người lùn đối với bằng hữu.
Nói đoạn Gandalf cầm pháp trượng tiếp tục chỉ vể bức tường màu bạc, miệng niệm một đoạn chú ngữ đặc biệt, nhưng đến một lúc lâu sau, chú ngữ đã niệm xong nhưng bức tương màu bạc vẫn không hề có chút biến đổi, điều đó xác nhận, chú ngữ đó không hề có tác dụng.
Gandalf nhìn cánh cửa vẻ quỷ dị, tiếp đó lại niệm một đoạn chú ngữ khác, nhìn bộ dạng có vẻ rất không cam lòng, chỉ là thay chú ngữ khác cũng chẳng có tí tác dụng nào, cánh cửa vẫn đóng im ỉm, cái này đúng là khiến Gandalf không xuống đài nổi, ông ta chỉ có thể bất đắc dị tới gần vách đá ấn thử mấy cái, miệng nói:
- Trước kia ta biết tất cả chú ngữ của con người, người Elf, thậm chí là cả loài Orc, nhưng mà...
Người hobbit lên tiếng lúc trước lại mở miệng hỏi:
- Vậy ngài chuẩn bị làm thế nào bây giờ?
- Nếu cậu lấy đầu đập vào cánh cửa mà nó vẫn không mở ra thì cậu hãy ngồi im đó để ta tìm biện pháp, đến khi ta nghĩ ra chú ngữ tiến vào mới thôi!
Gandalf nhất thời thẹn quá hóa giận, ông ta đứng dậy lớn tiếng nói với tên hobbit kia, còn bản thân thì bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh vách núi.
Những người trong tiểu đội luân hồi tự nhiên là biết tình tiết này, cũng biết chú ngữ tiến vào thông đạo thật sự rất đơn giản, chỉ cần phiên dịch chữ "bằng hữu" sang tiếng người Elf là được, vì thế lập tức có một gã trong Bắc Băng Châu đội lên tiếng:
- Cái này giống như một câu đó vậy, nói bằng hữu sẽ có thể tiến vào... Đúng rồi...
Người này đang định nói thì không ngờ Garnier lại trực tiếp chặn hắn lại.
Garnier mỉm cười nói:
- Ngươi không nên quấy rầy suy nghĩ của Gandalf, cứ thuận theo tự nhiên đi, thuận theo tự nhiên!
Đến mấy chữ cuối cùng, hắn còn cố ý nhấn giọng, cũng khiến tên đội viên kia bất đắc dĩ ngậm miệng lại, những người khác tự nhiên cũng không muốn nói thêm gì, dù sao đến lúc tự khắc sẽ vào được bên trong đường hầm.
Do đó thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Gandalf dốc hết sức cũng không có cách nào phá giải chú ngữ vào cửa, mọi người đều ngồi trên những tảng đá xung quanh nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ có người hobbit là không dừng lại được, ngoài Frodo nhìn có vẻ tinh thần không được ổn ra, ba tên khác đều đang tìm kiếm đồ vật, mấy phút sau, bọn họ không ngờ tìm được một cành cây dài, phía đầu buộc một sợi dây mềm, móc một ít giun chuẩn bị tới hồ câu cá.
Sau khi mồi câu đã vứt xuống hồ, Aragorn bấy giờ mới định thần lại vội vàng ngăn cản hắn:
- Đừng nghịch nước, trong hồ này rất có thể có thứ gì đó, nếu xung quanh không thể an tĩnh như vậy, tóm lại ba người các ngươi cũng ngồi yên đi.
Tên hobbit kia là Merry, hắn lắc lắc đầu nói:
- Nhưng chúng ta chỉ có lương khô, sao không câu chút cá lên làm thức ăn cho mọi người chứ? Hơn nữa ở đây có thể có cái gì? Người cá sao?
Hắn đang nói chuyện không thấy được trên mặt nước có một chiếc xúc tu vụt qua, đến cả những người xung quanh cũng chỉ thấy một tàn ảnh, Merry lập tức hưng phấn nói:
- Xem xem, con cá to quá, cái hồ này chẳng biết đã bao lâu không có người đi tới, bên trong chắc chắn là có rât nhiều cá lớn. Ha ha, mọi người chờ chút nữa ta cho tất cả ăn cơm nhé.
-...Có lẽ là chúng ta cho sinh vật khác ăn cơm đấy...
Aragorn lại rút kiếm tùy thân ra, không ngời dự đoán, hắn rút kiếm được vài giây, mấy chiếc xúc tu to lớn bỗng vọt lên khỏi mặt nước, đồng thời một con bạch tuộc khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người, con bạch tuộc này dài tới hơn năm mươi mét, so với trong phim không ngờ còn lớn hơn rất rất nhiều.....
Gần như tất cả mọi người tại trường đều sững sờ, thứ nhất là con bạch tuộc này xuất hiện quá đột ngột, thứ hai là phương thức nó hiện ra cực kỳ khiến người ta chấn động, không thể không thừa nhận, những thứ to lớn luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm giác mà con bạch tuộc dài hơn năm mươi mét này tạo cho mọi người tuyệt đối là chấn động một cách khủng bố.
-....Cái này, ta không muốn câu loại cá này...
Merry ngây ngốc nói, nhìn bộ dạng hắn thật sự đã bị dọa đến choáng váng.
Garnier phản ứng nhanh nhất, hắn vốn là người đứng gần mặt nước nhất, chỉ thấy hắn cúi người chập hai tay lại với nhau, đến khi hắn mở tay ra, mỗi bên đã cầm một cây băng nhỏ, sắc nhọn trong suốt, đoạn vung tay ném về phía con bạch tuộc.
Con bạch tuộc lúc này vừa mới trồi lên mặt nước, hiển nhiên là không ngờ lại có một con người dám tấn công nó trước, hai cây băng lại bắn tới rất đột ngột, con bạch tuộc khổng lồ còn chưa định thần lại đã bị chúng trước sau đâm vào đầu và xúc tu. Hai mũi băng cực kỳ sắc nhọn, nhưng rõ ràng là sức ném của Garnier không đủ mạnh nên chỉ đâm vào da con bạch tuộc mấy phân rồi dừng lại, không hề gây cho nó thương tổn quá lớn.
Bạch tuộc bị hai cây băng bắn trúng mới tỉnh táo lại, nó chợt phát ra một tiếng rống chấn động lòng người, cũng không chờ Garnier tiếp tục công kích, nó đã nhanh chóng lao về phía bờ, mấy chiếc xúc tu như roi quất đánh thẳng về phía Garnier, xem uy thế khủng khiếp của xúc tu, nếu đánh trúng thân thế thì chắc chắn sẽ phải chết, vì thế Garnier lập tức hô lớn:
- Trịnh Xá! Cứu ta!
Trịnh Xá thở dài, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Garnier lại cùng hắn kết minh, đạo lý kỳ thực rất đơn giản, đòn tấn công của tên này có khuyết điểm trí mạng, đó là ngoài cần năng lượng thạch ra, giữa tấn công và phòng ngự có sơ hở quá lớn, cho nên nhìn qua có vẻ công kích rất mạnh nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu nguy hiểm rất lớn, đây mới là nguyên nhân Garnier tìm hắn kết minh, bởi vì tên này cần có người cùng hắn gánh chịu phần nguy hiểm đó.
Trịnh Xá cũng không trốn tránh trách nhiệm, nếu đã đáp ứng đồng minh, vậy hắn nhất định phải hoàn thành nghĩa vụ của mình, khi xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ đánh tới, hắn đã bước tới một bước chắn trước người Garnier, sau đó Hổ hồn liên tiếp chém tới, chiếc xúc tu lập tức đứt làm mấy đoạn. Tiếp theo hắn càng không dừng lại, nâng Hổ hồn đao đánh thẳng về phía con bạch tuộc khổng lồ, đao mang của Hổ hồn dài khoảng hơn mười mét, nếu chém trúng một nửa bên thân con bạch tuộc sẽ bị chém thành hai đoạn.
Không ngờ rằng Gandalf bỗng hét lên:
- Cẩn thận, mau tránh đi!
Hóa ra khi Trịnh Xá bổ ra một đao, bên người con bạch tuộc bỗng hiện ra mấy cột nước trôi nổi, đến khi Trịnh Xá chém tới, những tia nước cũng bắn thẳng về phía hắn, nếu đao này bổ trúng thì những tia cũng chắc chăn có thể đồng thời xuyên thủng cả Trịnh Xá lẫn Garnier. Vì vậy Trịnh Xá trong sự kinh hãi chỉ có thể hồi đao ngăn cản, đao mang dài hơn mười mét trên Hổ hồn cũng thuận thế chắn trước mặt hai người, chát chát mấy tiếng, tất cả các tia nước đều bắn trúng đao mang.
Trịnh Xá thoáng sửng sốt, hắn giống như phát hiện ra chuyện gì đó rất quái lạ, cứ ngây ngốc nhìn Hổ hồn đao trong tay mình, còn con bạch tuộc thì không hề dừng lại, xuc tu của nó bắt đầu từ bốn phương tám hướng cuốn tới chỗ mọi người. Tiếng dây cũng chợt vang lên, Legolas cùng Trương Hằng đồng thời phát tên, cả hai người đều dùng hai mũi Bạo liệt tiễn, bốn mũi tên va chạm trên không trung rồi phát nổ, tiếp đó dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp xuyên thẳng vào cơ thể bạch tuộc, uy lực to lớn còn không hoàn toàn đình chỉ, hai mũi tên phá thủng thân mình nó, chui ra từ bên cạnh.
Mắt thấy Bạch tuộc bị thương nặng nhưng Trịnh Xá không ngờ lại đứng nhìn chằm chằm vào Hổ hồn, Garnier hét lớn một tiếng lao tới, mặt hồ chỗ hắn đạp lên lập tức đóng thành băng, chỉ sau vài bước đã xông tới trước mặt con bạch tuộc. Chỉ thấy hắn nghiến răng, cả người cứ như vậy đâm vào con bạch tuộc, trước khi những chiếc xúc tu kịp đánh tới, hắn đã chạm vào da nó, thân thể bạch tuộc chỗ đó lập tức nhanh chóng đóng băng, tối đa chỉ mất mấy giây, thân thể con bạch tuộc đã có một phần tư hoàn toàn biến thành băng.
Chuyện tiếp theo cũng rất dễ xử lý, bị trọng thương rồi lại bị đóng băng, con bạch tuộc rất nhanh chóng bị mọi người giải quyết còn Garnier cũng theo sở nguyện giết được nó, theo như lời hắn nói thì hắn được 3000 điểm thưởng, một chi tiết cấp C, hơn nữa trong cơ thể nó còn lấy được một viên năng lượng hạch cấp C, thuộc tính cũng là thủy, tên này lập tức cười không ngậm miệng lại được.
Lúc này Trịnh Xá còn đang ngây ngốc nhìn chằm chặp vào Hổ hồn đao, Sở Hiên đã ngồi xuống cạnh hắn, trên tay cầm một loại quả cây trắng như tuyết, đây là đặc sản trong thế giới Lord of the Rings, tên gọi là tuyết quả, mang vị ngọt dịu mát, màu trắng như ngọc như tuyết cũng khiến nó trông cũng rất đẹp mắt nên loại quả này tự nhiên trở thành thức ăn chính của Sở Hiên, hắn vừa ăn tuyết quả vừa nói:
-....Hiệp nghị giữa ngươi và Garnier ta cũng biết, tuy là ngươi bị lợi dụng nhưng với thực lực của ngươi hẳn cũng không phải chịu thua thiệt, hơn nữa còn có thể thuận tiện tăng hảo cảm của Bắc Băng Châu đội, cho nên ta cũng không ngăn cản ngươi... Bất quá, khiến ta rất tò mò là, chuyện gì khiến ngươi đến cả điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình tới tay cũng không cần vậy? Cứ đứng ở đây nhìn Hổ hồn đao, ta cần trước tiên được nhận rõ tin tức, vậy sau đó mới có thể tính toán và sắp xếp được.
Trịnh Xá bấy giờ mới mừng rỡ hô lên một tiếng, hắn cười ha ha ầm ỹ, mặc kệ người xung quanh đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hắn giật vòng cổ long tinh đang đeo xuống, tiếp đó quay sang Sở Hiên nói:
- Ngươi lấy coilgun bắn thử ta một chút. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Sở Hiên ừ hữ một tiếng, cũng không khách khí rung tay một cái coilgun lập tức xuất hiện, tiếp đó trực tiếp đưa súng chĩa vào đầu Trịnh Xá. Trịnh Xá vừa mới nâng Hổ hồn đao lên đã thấy coilgun nhắm thẳng vào mình, bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, phải vội vàng nói:
- Chờ, chờ một lát, ít nhất cũng phải để ta chuẩn bị một chút đã chứ? Bao giờ ta ra hiệu ngươi hãy nổ súng.
Vừa dứt lời, Trịnh Xá đã truyền một lượng lớn nội lực vào trong Hổ hồn, đao mang vô hình lập tức xuất hiện ngoài thân đao, cũng không biết Trịnh Xá làm cái gì, tiếp đó hắn nhìn Sở Hiên nói:
- Bắt đầu đi, cứ tự nhiên mà bắn!
Sở Hiên quả nhiên không biết khách khí là cái gì hết, hắn nâng súng bắn từng phát một, phát nào cũng bắn vào chính giữa đầu Trịnh Xá, nhưng lại bị một tầng vô hình ngăn cản. Uy lực của coilgun mặc dù không so được với súng ngắm Gauss của Zero nhưng cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi, trong Starship Trooper bắn giết bọ cực kỳ dễ dàng, lúc này lại không thể bắn tới người Trịnh Xá. Sau khi bắn khoảng mười phát, Sở Hiên trực tiếp dừng lại, hắn nhíu mày nhìn Trịnh Xá, một lúc sau mới nói:
- Vòng bảo vệ khi bị công kích sẽ hiện hình, vì thế không thể là trong Hổ hồn đao có ẩn chưa công năng bảo vệ, khả năng duy nhất là... Ngươi thay đổi hình dạng của Hổ hồn đao mang, sau đó hình thành vòng đao mang vô hình bảo vệ bản thân?
Trịnh Xá cười lớn đáp:
- Không sai, chính là như vậy, vừa rồi khi con bạch tuộc bắn nước tấn công ta, trong lúc vô ý ta liền mở rộng đao mang, vì thế ta nghĩ đao mang này có thể do ý chí của ta mà thay đổi hình dạng không, ai mà biết vậy mà lại đúng là như thế, ha ha, cứ như vậy ta không phải vô địch rồi sao? Chỉ cần dùng đao mang bảo vệ toàn thân, tiếp đó lại dùng Bạo tạc cùng Hủy diệt đi tấn công, ha ha ha, ta sẽ là thiên hạ vô địch...
Nói đoạn hắn lại cười ha hả.
Sở Hiên bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, không hiểu vì sao, hắn luôn luôn không có cảm giác đau đớn lúc này lại đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút khác lạ, vì thế chỉ có thể:
- Vừa rồi ngươi dùng đao mang bao phủ toàn thân mất bao nhiêu thời gian?
Trịnh Xá ngẩn người, suy nghĩ một thoáng rồi đáp:
- Đại khái là hơn một giây, chắc chắn không quá hai giây.
Sở Hiên gật gật đầu hỏi tiếp:
- Muốn dùng đao mang bao phủ toàn thân ngươi cần tiêu hao bao nhiêu nội lực?
- Đại khái khoảng 20%...
Trịnh Xá càng đáp càng chột dạ, trong lòng cũng thầm nhận ra khuyết điểm của phương pháp sử dụng đao mang này.
Sở Hiên tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Nội lực của ngươi một khi biến thành đao mang chỉ có thể mặc cho nó tự biến mất, không thể từ đao mang chuyển lại thành nội lực, chuyện này trước đây ngươi đã từng nói phải không? Mà thời gian đao mang duy trì cũng không quá mười giây, nói cách khác, tay bắn tỉa cấp bậc như Zero, cung tiễn thủ đẳng cấp Trương Hằng, đều là khắc tinh với chiêu này của ngươi, chỉ cần thời gian gián đoạn hơn một giây đó bị họ phát hiện được thì ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì. Cũng như vậy, đao mang này thật sự là cực kỳ cứng cỏi nhưng cũng từng có trường hợp nó bị phá vỡ đúng không? Nếu như địch nhân có loại đạo cụ ma pháp truyền thuyết như vậy, ngươi cũng chắc chắn phải chết...
Trịnh Xá lập tức chán nản, cười khổ nói:
- Ta vốn cứ tưởng rằng sử dụng đao mang như vậy sẽ càng thêm hiệu quả, ai mà biết hóa ra cũng chỉ toàn là gân gà, ai... Ta vừa rồi đã quá đắc ý vong hình rồi.
- Cũng không phải là gân gà, trong mười giây trước khi đao mang biến mất sức chiến đấu của ngươi ít nhất cũng có thể được đề cao gấp đôi, hơn nữa đây cũng là một kỹ năng tốt để nâng cao cơ hội sống sót... Cố gắng tăng nhanh tốc độ sử dụng nó đi, nếu có thể giảm tốc độ xuống còn khoảng 0,5 giây thì khuyết điểm lớn nhất sẽ không còn, ngươi chỉ cần đề phòng công kích quá mạnh cùng công kích loại ma pháp truyền thuyết là được... Cố gắng đi, Trịnh Xá.
Sở Hiên không ngờ lại không nói chuyện cay nghiệt như bình thường, ngược lại, cực kỳ hiếm thấy đi an ủi Trịnh Xá, đúng lúc này, mấy người Gandalf cách đó không xa đã gọi bọn họ lại, nguyên là Frodo theo như kịch bản phim nghĩ ra được đáp án câu đố trên cánh cửa, chuyển từ "bằng hữu" thành tiếng người Elf đọc ra, cánh cửa dẫn vào đường hầm Moria cuối cùng cũng mở ra trước mắt mọi người...
Hơn nửa ngày sau Boromir mới gào lên:
- Chúng ta phải rời khỏi đây, nếu Saruman lại dùng một đợt lôi điện quy mô lớn công kích chúng ta một lần nữa thì tất cả chắc chắn phải chết... Đi dọc theo dãy núi, tới cửa khẩu Rohan, rồi thông qua dãy núi phía tây là tới thành phố của ta, ở đó chúng ta sẽ được an toàn.
Aragorn lại phản đối nói:
- Không được, cửa khẩu Rohan cách Isengard quá gần, khoảng cách xa như thế này lão ta vẫn có thể dùng ma pháp tấn công chúng ta, nếu chúng ta đi tới tận cửa không phải lão sẽ càng sử dụng nhiều ma pháp sao? Thậm chí còn có thể phái quân đội Orc tơi truy đuổi chúng ta, chúng ta tuyệt đối không thể đi qua Rohan.
Đến lúc này người lùn Gimli mới lên tiếng:
- Nếu đi trên mặt đất không được thì chúng ta xuống dưới đi, ta đã nói mấy lần rồi, chúng ta qua đường hầm Moria! Chỗ đó là lãnh địa của anh họ ta Balin, chúng ta sẽ vượt qua dãy núi Caradhras rất an toàn, ta thề!
Gandalf thở hổn hển, nhìn mọi người chạm rãi nói:
- Ma pháp này cần phải chuẩn bị rất lâu, hơn nữa còn cần tiêu hao rất nhiều năng lượng thạch, trong thời gian ngắn hắn không thể sử dụng một lần nữa, nhưng nếu chúng ta tiếp tục chờ ở đây cũng không xong, lần sẽ không ngăn lôi điện được lâu đâu... Để Frodo quyết định đi, ba đường chúng ta nên đi hướng nào!
Bốn người hobbit đều được người khác cõng lên lưng nhưng họ vẫn bị lạnh đến mức toàn thân run rẩy liên tục, tố chất thân thể họ là yếu nhược nhất, đã không chịu đựng được không khí lạnh lẽo này, bộ dạng Frodo nhìn cũng đã rất không xong, hắn cố gắng nhìn mọi người xung quanh vài lần rồi mới khó nhọc nói:
- Chúng ta đi... đường hầm Moria.
Người giữ chiến nhẫn đã quyết định hướng đi, những người còn lại cũng không có ý kiến gì, vốn Trịnh Xá lúc trước còn muốn dùng khô lâu chiến mã đưa từng người qua, nhưng sau khi chứng kiến uy lực của cả đợt lôi điện, hắn không dám đảm bảo lần tới khi Saruman lại phát động lôi điện công kích, nếu không có vòng bảo vệ của Gandalf, cơ hội sống sót của hắn có quá được năm phần hay không.
Cho dù thế nào đi nữa, nếu đã quyết định, mọi người cẫn nhanh chóng rời khỏi núi tuyết, sau khi ra khỏi khu vực tuyết phủ tất cả mới thở phào một hơi, trong hoàn cảnh như vậy áp lực thật quá lớn, không chỉ như thế, còn có Saruman ở bên cạnh tùy lúc sử dụng ma pháp đánh lén, bất kỳ ai cũng không thể thả lỏng tinh thần trong hoàn cảnh đó.
Từ núi Caradharas tới đường hầm Moria còn một đoạn đường không ngắn, ít nhất cũng phải đi mất mấy ngày, mà trong mấy ngày này tâm lý người nào cũng căng thẳng hết mức, một là phòng bị quạ đem do thám của Saruman, hai là dự phòng ma pháp tùy lúc có thể giáng xuống, mặc dù Gandalf đã bảo đảm một lần nữa sẽ không có ma pháp đánh xuống nhưng mọi ngưỡi vẫn không thể thả lỏng được, tâm tình như vậy kéo dài tới lúc mọi người tới ngoài đường hầm Moria mới thôi. Đây là chỗ sâu nhất trong sơn cốc, bên cạnh vách núi là một hồ sâu, bất kỳ ai hiểu rõ kịch bản đều biết, dưới đáy hồ là một con bạch tuộc cực kỳ to lớn, cũng chính con bạch tuộc này bức mọi người tiến vào trong đường hầm, sau đó cũng không còn đường quay lại vì nó đã phá sập cửa vào.
Garnier tới gần Trịnh Xá nói:
- Vậy đây là trận chiến đầu tiên chúng ta hợp tác, quái vật trong hồ này chắc chắn là cũng có năng lượng hạch, hai ta theo quy củ hành sự, ai giết được quái vật này năng lượng hạch sẽ giao cho người đó, còn về điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình thì không ai được quản chuyện đối phương, những cái khác không cần nói nữa, ngươi thấy thế nào?
Trịnh Xá gật đầu đáp:
- Vậy cứ như chúng ta đã thương lượng lúc trước đi, chỉ cần quái vật trong nước xuất hiện chúng ta sẽ đồng thời triển khai công kích, nhưng cũng cần chú ý bảo vệ thành viên đội mình, là như vậy đúng không?
Garnier nói vẻ khẳng định:
- Ừm, chinh là vì khi ta chiến đấu rất dễ lan tới thành viên đoàn đội, mà ngươi là cận chiến giả càng dễ dàng bảo vệ bọn họ, vì thế ta mới cùng ngươi hợp tác, nếu không với uy lực Thời đại Băng hà của ta thật sự không cần hợp tác với người khác...
Trịnh Xá cười cười không thèm để ý, dù sao thì ai tự sáng tạo kỹ năng cũng sẽ cho rằng kỹ năng của mình là kỹ năng mạnh nhất, mà Bạo tạc cùng Hủy diệt của hắn sẽ rất yếu sao? Vì thế hắn cũng chẳng muố giải thích, chỉ tò mò hỏi:
- Ta rất tò mò, mặc dù Thời đại Băng Hà của ngươi uy lực vô cùng nhưng chiến đấu bình thường ngươi cũng sẽ không phá nát năng lượng thạch, vậy ngươi còn thực lực chiến đấu không?
Garnier lập tức mỉm cười đáp:
- Ngươi đang xem thường ta sao? Tốt xấu gì ta cũng cường hóa năng lực trái cây ác quỷ tới đẳng cấp cao, hơn nữa đây còn là loại quả cây tự nhiên trân quý nhất, nghe nói đến khi ta mở cơ nhân tỏa tầng thứ năm có thể thao túng lực lượng băng tuyết trong cả tự nhiên, đừng nói là biển rộng, cho dù muốn đóng băng một khối đại lục cũng rất có thể, bởi vì lúc đó ta có khả năng thao túng năng lượng vô hạn... Nói nhiều như vậy làm gì, tóm lại lát nữa chúng ta đều tận lực chiến đấu đi.
Trịnh Xá cười nhún vai, cũng không để ý theo sau mọi người đi về phía một khối đá tìm kiếm vị trí.
Gandalf đang ghé vào một khối đá xem xét cái gì, một lúc sau mới nói:
- Không sai, trên vách đá này có khảm ithildin, đây là một loại kim loại ma thuật có thể phản xạ ánh trăng hoặc ánh sao, cũng có thể nảy sinh khả năng ghi nhớ một số loại ngôn ngữ...
Ông còn chưa dứt lời, mây trên trời cao đã từ từ tản ra, ánh trăng chiếu thẳng xuống đất.
Quả nhiên, trên vách núi xuất hiện một tầng ánh sáng màu bạc, ánh sáng đó dần dần hợp lại thành hình dáng một cánh cửa, trên đó có khắc mấy chục ký tự kỳ lạ.
Gandalf nhìn cửa vào thở phào nhẹ nhõm, ông ta cầm pháp trượng chỉ về phía cánh cửa màu bạc tiếp đó đọc văn tự khắc bên trên:
- Trên đó viết: "Cánh cửa của Durin, lãnh chúa Moria, nói bằng hữu sẽ có thể tiến vào."
Một người hobbit kỳ quái hỏi:
- Vậy là có ý gì?
Gandalf ung dung cười đáp:
- Rất đơn giản, nếu là bằng hữu, nói ra ám hiệu sẽ có thể tiến vào trong đường hầm. Ha ha, ta thì vừa khéo biết được lời chú của người lùn đối với bằng hữu.
Nói đoạn Gandalf cầm pháp trượng tiếp tục chỉ vể bức tường màu bạc, miệng niệm một đoạn chú ngữ đặc biệt, nhưng đến một lúc lâu sau, chú ngữ đã niệm xong nhưng bức tương màu bạc vẫn không hề có chút biến đổi, điều đó xác nhận, chú ngữ đó không hề có tác dụng.
Gandalf nhìn cánh cửa vẻ quỷ dị, tiếp đó lại niệm một đoạn chú ngữ khác, nhìn bộ dạng có vẻ rất không cam lòng, chỉ là thay chú ngữ khác cũng chẳng có tí tác dụng nào, cánh cửa vẫn đóng im ỉm, cái này đúng là khiến Gandalf không xuống đài nổi, ông ta chỉ có thể bất đắc dị tới gần vách đá ấn thử mấy cái, miệng nói:
- Trước kia ta biết tất cả chú ngữ của con người, người Elf, thậm chí là cả loài Orc, nhưng mà...
Người hobbit lên tiếng lúc trước lại mở miệng hỏi:
- Vậy ngài chuẩn bị làm thế nào bây giờ?
- Nếu cậu lấy đầu đập vào cánh cửa mà nó vẫn không mở ra thì cậu hãy ngồi im đó để ta tìm biện pháp, đến khi ta nghĩ ra chú ngữ tiến vào mới thôi!
Gandalf nhất thời thẹn quá hóa giận, ông ta đứng dậy lớn tiếng nói với tên hobbit kia, còn bản thân thì bất đắc dĩ ngồi xuống cạnh vách núi.
Những người trong tiểu đội luân hồi tự nhiên là biết tình tiết này, cũng biết chú ngữ tiến vào thông đạo thật sự rất đơn giản, chỉ cần phiên dịch chữ "bằng hữu" sang tiếng người Elf là được, vì thế lập tức có một gã trong Bắc Băng Châu đội lên tiếng:
- Cái này giống như một câu đó vậy, nói bằng hữu sẽ có thể tiến vào... Đúng rồi...
Người này đang định nói thì không ngờ Garnier lại trực tiếp chặn hắn lại.
Garnier mỉm cười nói:
- Ngươi không nên quấy rầy suy nghĩ của Gandalf, cứ thuận theo tự nhiên đi, thuận theo tự nhiên!
Đến mấy chữ cuối cùng, hắn còn cố ý nhấn giọng, cũng khiến tên đội viên kia bất đắc dĩ ngậm miệng lại, những người khác tự nhiên cũng không muốn nói thêm gì, dù sao đến lúc tự khắc sẽ vào được bên trong đường hầm.
Do đó thời gian cứ chậm rãi trôi đi, Gandalf dốc hết sức cũng không có cách nào phá giải chú ngữ vào cửa, mọi người đều ngồi trên những tảng đá xung quanh nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉ có người hobbit là không dừng lại được, ngoài Frodo nhìn có vẻ tinh thần không được ổn ra, ba tên khác đều đang tìm kiếm đồ vật, mấy phút sau, bọn họ không ngờ tìm được một cành cây dài, phía đầu buộc một sợi dây mềm, móc một ít giun chuẩn bị tới hồ câu cá.
Sau khi mồi câu đã vứt xuống hồ, Aragorn bấy giờ mới định thần lại vội vàng ngăn cản hắn:
- Đừng nghịch nước, trong hồ này rất có thể có thứ gì đó, nếu xung quanh không thể an tĩnh như vậy, tóm lại ba người các ngươi cũng ngồi yên đi.
Tên hobbit kia là Merry, hắn lắc lắc đầu nói:
- Nhưng chúng ta chỉ có lương khô, sao không câu chút cá lên làm thức ăn cho mọi người chứ? Hơn nữa ở đây có thể có cái gì? Người cá sao?
Hắn đang nói chuyện không thấy được trên mặt nước có một chiếc xúc tu vụt qua, đến cả những người xung quanh cũng chỉ thấy một tàn ảnh, Merry lập tức hưng phấn nói:
- Xem xem, con cá to quá, cái hồ này chẳng biết đã bao lâu không có người đi tới, bên trong chắc chắn là có rât nhiều cá lớn. Ha ha, mọi người chờ chút nữa ta cho tất cả ăn cơm nhé.
-...Có lẽ là chúng ta cho sinh vật khác ăn cơm đấy...
Aragorn lại rút kiếm tùy thân ra, không ngời dự đoán, hắn rút kiếm được vài giây, mấy chiếc xúc tu to lớn bỗng vọt lên khỏi mặt nước, đồng thời một con bạch tuộc khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người, con bạch tuộc này dài tới hơn năm mươi mét, so với trong phim không ngờ còn lớn hơn rất rất nhiều.....
Gần như tất cả mọi người tại trường đều sững sờ, thứ nhất là con bạch tuộc này xuất hiện quá đột ngột, thứ hai là phương thức nó hiện ra cực kỳ khiến người ta chấn động, không thể không thừa nhận, những thứ to lớn luôn khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm giác mà con bạch tuộc dài hơn năm mươi mét này tạo cho mọi người tuyệt đối là chấn động một cách khủng bố.
-....Cái này, ta không muốn câu loại cá này...
Merry ngây ngốc nói, nhìn bộ dạng hắn thật sự đã bị dọa đến choáng váng.
Garnier phản ứng nhanh nhất, hắn vốn là người đứng gần mặt nước nhất, chỉ thấy hắn cúi người chập hai tay lại với nhau, đến khi hắn mở tay ra, mỗi bên đã cầm một cây băng nhỏ, sắc nhọn trong suốt, đoạn vung tay ném về phía con bạch tuộc.
Con bạch tuộc lúc này vừa mới trồi lên mặt nước, hiển nhiên là không ngờ lại có một con người dám tấn công nó trước, hai cây băng lại bắn tới rất đột ngột, con bạch tuộc khổng lồ còn chưa định thần lại đã bị chúng trước sau đâm vào đầu và xúc tu. Hai mũi băng cực kỳ sắc nhọn, nhưng rõ ràng là sức ném của Garnier không đủ mạnh nên chỉ đâm vào da con bạch tuộc mấy phân rồi dừng lại, không hề gây cho nó thương tổn quá lớn.
Bạch tuộc bị hai cây băng bắn trúng mới tỉnh táo lại, nó chợt phát ra một tiếng rống chấn động lòng người, cũng không chờ Garnier tiếp tục công kích, nó đã nhanh chóng lao về phía bờ, mấy chiếc xúc tu như roi quất đánh thẳng về phía Garnier, xem uy thế khủng khiếp của xúc tu, nếu đánh trúng thân thế thì chắc chắn sẽ phải chết, vì thế Garnier lập tức hô lớn:
- Trịnh Xá! Cứu ta!
Trịnh Xá thở dài, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao Garnier lại cùng hắn kết minh, đạo lý kỳ thực rất đơn giản, đòn tấn công của tên này có khuyết điểm trí mạng, đó là ngoài cần năng lượng thạch ra, giữa tấn công và phòng ngự có sơ hở quá lớn, cho nên nhìn qua có vẻ công kích rất mạnh nhưng đồng thời cũng phải gánh chịu nguy hiểm rất lớn, đây mới là nguyên nhân Garnier tìm hắn kết minh, bởi vì tên này cần có người cùng hắn gánh chịu phần nguy hiểm đó.
Trịnh Xá cũng không trốn tránh trách nhiệm, nếu đã đáp ứng đồng minh, vậy hắn nhất định phải hoàn thành nghĩa vụ của mình, khi xúc tu của con bạch tuộc khổng lồ đánh tới, hắn đã bước tới một bước chắn trước người Garnier, sau đó Hổ hồn liên tiếp chém tới, chiếc xúc tu lập tức đứt làm mấy đoạn. Tiếp theo hắn càng không dừng lại, nâng Hổ hồn đao đánh thẳng về phía con bạch tuộc khổng lồ, đao mang của Hổ hồn dài khoảng hơn mười mét, nếu chém trúng một nửa bên thân con bạch tuộc sẽ bị chém thành hai đoạn.
Không ngờ rằng Gandalf bỗng hét lên:
- Cẩn thận, mau tránh đi!
Hóa ra khi Trịnh Xá bổ ra một đao, bên người con bạch tuộc bỗng hiện ra mấy cột nước trôi nổi, đến khi Trịnh Xá chém tới, những tia nước cũng bắn thẳng về phía hắn, nếu đao này bổ trúng thì những tia cũng chắc chăn có thể đồng thời xuyên thủng cả Trịnh Xá lẫn Garnier. Vì vậy Trịnh Xá trong sự kinh hãi chỉ có thể hồi đao ngăn cản, đao mang dài hơn mười mét trên Hổ hồn cũng thuận thế chắn trước mặt hai người, chát chát mấy tiếng, tất cả các tia nước đều bắn trúng đao mang.
Trịnh Xá thoáng sửng sốt, hắn giống như phát hiện ra chuyện gì đó rất quái lạ, cứ ngây ngốc nhìn Hổ hồn đao trong tay mình, còn con bạch tuộc thì không hề dừng lại, xuc tu của nó bắt đầu từ bốn phương tám hướng cuốn tới chỗ mọi người. Tiếng dây cũng chợt vang lên, Legolas cùng Trương Hằng đồng thời phát tên, cả hai người đều dùng hai mũi Bạo liệt tiễn, bốn mũi tên va chạm trên không trung rồi phát nổ, tiếp đó dùng tốc độ mắt thường không thể theo kịp xuyên thẳng vào cơ thể bạch tuộc, uy lực to lớn còn không hoàn toàn đình chỉ, hai mũi tên phá thủng thân mình nó, chui ra từ bên cạnh.
Mắt thấy Bạch tuộc bị thương nặng nhưng Trịnh Xá không ngờ lại đứng nhìn chằm chằm vào Hổ hồn, Garnier hét lớn một tiếng lao tới, mặt hồ chỗ hắn đạp lên lập tức đóng thành băng, chỉ sau vài bước đã xông tới trước mặt con bạch tuộc. Chỉ thấy hắn nghiến răng, cả người cứ như vậy đâm vào con bạch tuộc, trước khi những chiếc xúc tu kịp đánh tới, hắn đã chạm vào da nó, thân thể bạch tuộc chỗ đó lập tức nhanh chóng đóng băng, tối đa chỉ mất mấy giây, thân thể con bạch tuộc đã có một phần tư hoàn toàn biến thành băng.
Chuyện tiếp theo cũng rất dễ xử lý, bị trọng thương rồi lại bị đóng băng, con bạch tuộc rất nhanh chóng bị mọi người giải quyết còn Garnier cũng theo sở nguyện giết được nó, theo như lời hắn nói thì hắn được 3000 điểm thưởng, một chi tiết cấp C, hơn nữa trong cơ thể nó còn lấy được một viên năng lượng hạch cấp C, thuộc tính cũng là thủy, tên này lập tức cười không ngậm miệng lại được.
Lúc này Trịnh Xá còn đang ngây ngốc nhìn chằm chặp vào Hổ hồn đao, Sở Hiên đã ngồi xuống cạnh hắn, trên tay cầm một loại quả cây trắng như tuyết, đây là đặc sản trong thế giới Lord of the Rings, tên gọi là tuyết quả, mang vị ngọt dịu mát, màu trắng như ngọc như tuyết cũng khiến nó trông cũng rất đẹp mắt nên loại quả này tự nhiên trở thành thức ăn chính của Sở Hiên, hắn vừa ăn tuyết quả vừa nói:
-....Hiệp nghị giữa ngươi và Garnier ta cũng biết, tuy là ngươi bị lợi dụng nhưng với thực lực của ngươi hẳn cũng không phải chịu thua thiệt, hơn nữa còn có thể thuận tiện tăng hảo cảm của Bắc Băng Châu đội, cho nên ta cũng không ngăn cản ngươi... Bất quá, khiến ta rất tò mò là, chuyện gì khiến ngươi đến cả điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình tới tay cũng không cần vậy? Cứ đứng ở đây nhìn Hổ hồn đao, ta cần trước tiên được nhận rõ tin tức, vậy sau đó mới có thể tính toán và sắp xếp được.
Trịnh Xá bấy giờ mới mừng rỡ hô lên một tiếng, hắn cười ha ha ầm ỹ, mặc kệ người xung quanh đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy hắn giật vòng cổ long tinh đang đeo xuống, tiếp đó quay sang Sở Hiên nói:
- Ngươi lấy coilgun bắn thử ta một chút. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Sở Hiên ừ hữ một tiếng, cũng không khách khí rung tay một cái coilgun lập tức xuất hiện, tiếp đó trực tiếp đưa súng chĩa vào đầu Trịnh Xá. Trịnh Xá vừa mới nâng Hổ hồn đao lên đã thấy coilgun nhắm thẳng vào mình, bị dọa đến nỗi sắc mặt trắng bệch, phải vội vàng nói:
- Chờ, chờ một lát, ít nhất cũng phải để ta chuẩn bị một chút đã chứ? Bao giờ ta ra hiệu ngươi hãy nổ súng.
Vừa dứt lời, Trịnh Xá đã truyền một lượng lớn nội lực vào trong Hổ hồn, đao mang vô hình lập tức xuất hiện ngoài thân đao, cũng không biết Trịnh Xá làm cái gì, tiếp đó hắn nhìn Sở Hiên nói:
- Bắt đầu đi, cứ tự nhiên mà bắn!
Sở Hiên quả nhiên không biết khách khí là cái gì hết, hắn nâng súng bắn từng phát một, phát nào cũng bắn vào chính giữa đầu Trịnh Xá, nhưng lại bị một tầng vô hình ngăn cản. Uy lực của coilgun mặc dù không so được với súng ngắm Gauss của Zero nhưng cũng đủ khiến người ta phải sợ hãi, trong Starship Trooper bắn giết bọ cực kỳ dễ dàng, lúc này lại không thể bắn tới người Trịnh Xá. Sau khi bắn khoảng mười phát, Sở Hiên trực tiếp dừng lại, hắn nhíu mày nhìn Trịnh Xá, một lúc sau mới nói:
- Vòng bảo vệ khi bị công kích sẽ hiện hình, vì thế không thể là trong Hổ hồn đao có ẩn chưa công năng bảo vệ, khả năng duy nhất là... Ngươi thay đổi hình dạng của Hổ hồn đao mang, sau đó hình thành vòng đao mang vô hình bảo vệ bản thân?
Trịnh Xá cười lớn đáp:
- Không sai, chính là như vậy, vừa rồi khi con bạch tuộc bắn nước tấn công ta, trong lúc vô ý ta liền mở rộng đao mang, vì thế ta nghĩ đao mang này có thể do ý chí của ta mà thay đổi hình dạng không, ai mà biết vậy mà lại đúng là như thế, ha ha, cứ như vậy ta không phải vô địch rồi sao? Chỉ cần dùng đao mang bảo vệ toàn thân, tiếp đó lại dùng Bạo tạc cùng Hủy diệt đi tấn công, ha ha ha, ta sẽ là thiên hạ vô địch...
Nói đoạn hắn lại cười ha hả.
Sở Hiên bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, không hiểu vì sao, hắn luôn luôn không có cảm giác đau đớn lúc này lại đột nhiên cảm thấy đầu mình có chút khác lạ, vì thế chỉ có thể:
- Vừa rồi ngươi dùng đao mang bao phủ toàn thân mất bao nhiêu thời gian?
Trịnh Xá ngẩn người, suy nghĩ một thoáng rồi đáp:
- Đại khái là hơn một giây, chắc chắn không quá hai giây.
Sở Hiên gật gật đầu hỏi tiếp:
- Muốn dùng đao mang bao phủ toàn thân ngươi cần tiêu hao bao nhiêu nội lực?
- Đại khái khoảng 20%...
Trịnh Xá càng đáp càng chột dạ, trong lòng cũng thầm nhận ra khuyết điểm của phương pháp sử dụng đao mang này.
Sở Hiên tiếp tục lạnh nhạt nói:
- Nội lực của ngươi một khi biến thành đao mang chỉ có thể mặc cho nó tự biến mất, không thể từ đao mang chuyển lại thành nội lực, chuyện này trước đây ngươi đã từng nói phải không? Mà thời gian đao mang duy trì cũng không quá mười giây, nói cách khác, tay bắn tỉa cấp bậc như Zero, cung tiễn thủ đẳng cấp Trương Hằng, đều là khắc tinh với chiêu này của ngươi, chỉ cần thời gian gián đoạn hơn một giây đó bị họ phát hiện được thì ngươi chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì. Cũng như vậy, đao mang này thật sự là cực kỳ cứng cỏi nhưng cũng từng có trường hợp nó bị phá vỡ đúng không? Nếu như địch nhân có loại đạo cụ ma pháp truyền thuyết như vậy, ngươi cũng chắc chắn phải chết...
Trịnh Xá lập tức chán nản, cười khổ nói:
- Ta vốn cứ tưởng rằng sử dụng đao mang như vậy sẽ càng thêm hiệu quả, ai mà biết hóa ra cũng chỉ toàn là gân gà, ai... Ta vừa rồi đã quá đắc ý vong hình rồi.
- Cũng không phải là gân gà, trong mười giây trước khi đao mang biến mất sức chiến đấu của ngươi ít nhất cũng có thể được đề cao gấp đôi, hơn nữa đây cũng là một kỹ năng tốt để nâng cao cơ hội sống sót... Cố gắng tăng nhanh tốc độ sử dụng nó đi, nếu có thể giảm tốc độ xuống còn khoảng 0,5 giây thì khuyết điểm lớn nhất sẽ không còn, ngươi chỉ cần đề phòng công kích quá mạnh cùng công kích loại ma pháp truyền thuyết là được... Cố gắng đi, Trịnh Xá.
Sở Hiên không ngờ lại không nói chuyện cay nghiệt như bình thường, ngược lại, cực kỳ hiếm thấy đi an ủi Trịnh Xá, đúng lúc này, mấy người Gandalf cách đó không xa đã gọi bọn họ lại, nguyên là Frodo theo như kịch bản phim nghĩ ra được đáp án câu đố trên cánh cửa, chuyển từ "bằng hữu" thành tiếng người Elf đọc ra, cánh cửa dẫn vào đường hầm Moria cuối cùng cũng mở ra trước mắt mọi người...
Tác giả :
Zhttty