Vô Dụng Tình Thánh

Chương 2

Sáng sớm thứ hai, Tiêu Khải Phong từ nhà bạn gái thứ n của anh trực tiếp đến văn phòng luật sư, vừa đến dưới lầu, một nhân viên mặc đồng phục bảo vệ đi về phía anh, vẻ mặt kinh ngạc hỏi,“Tiêu luật sư, sao anh lại tới đây?"

Anh không hiểu liếc mắt nhìn người bỏ vệ một cái, không dừng bước tiếp tục đi về phía thang máy,“Văn phòng của tôi ở đây, tại sao không thể tới?"

“Văn phòng của các anh không phải đã đóng cửa rồi sao?" so với anh nhân viên bảo vệ càng cảm thấy lạ.

“Anh nói cái gì?" Rốt cục, Tiêu Khải Phong dừng lại, quay đầu kinh ngạc trừng người bảo vệ.

Đóng cửa? Vì sao anh là lão bản nhưng lại không biết?

“Trước thứ Sáu, người của văn phòng anh cho tôi biết các anh đóng cửa không hoạt động nữa. Tiêu luật sư, văn phòng của các anh đang hoạt động tốt như vậy tại sao lại đóng cửa?" Nói tới đây, nhân viên bảo vệ nhìn thấy mấy người đi vào tòa nhà.

“Tiên sinh, xin hỏi muốn tìm công ty nào? Trước tiên xin điền vào sổ theo dõi." Trong tòa nhà này đều là văn phòng của các công ty, người đến thăm phần lớn đều là nhân vật lớn nhưng anh đúng là chưa bao giờ gặp người nào sắc mặt hung dữ như vậy.

Những người mới đi vào này toàn thân mặc đồ tây đen, tay cầm túi tài liệu, người đi đầu lạnh lùng hỏi,“Chúng ta tìm Tiêu Khải Phong tiên sinh của văn phòng luật sư Chính Đại."

“Các vị tìm Tiêu luật sư sao, vừa đúng, vị này chính là Tiêu luật sư." Nhân viên bảo vệ nhiệt tình giới thiệu.

Nam tử đi đến trước mặt Tiêu Khải Phong, công thức hoá mở miệng hỏi:“Xin hỏi, ngài là Tiêu Khải Phong tiên sinh sao?"

Tuy rằng còn chưa ràng tình huống, anh vẫn trấn định gật đầu,“Là tôi, xin hỏi các vị là?"

“Thật có lỗi quấy rầy thời gian của anh." Nam tử từ trong người lấy ra giấy chứng minh công tác,“Tôi là Lewis, quản lí bộ phận tín dụng của ngân hàng Hoa Thái, theo hợp đồng khoản vay của kiều Dịch Luân tiên sinh do ngài bảo lãnh đã quá hạn thanh toán, hôm qua chúng tôi liên lạc cho Kiều tiên sinh nhưng không được vì vậy hôm nay phải đến đây tìm ngài."

Nghe đến đây, Tiêu Khải Phong không khỏi nhăn mặt. Anh nhớ rõ mấy tháng trước Dịch Luân nói với anh cậu ta muốn mua một căn biệt thự ba tầng nhưng tài chính không đủ, phải vay ngân hàng 100 ngàn kì hạn 3 tháng, nhờ anh kí tên bảo lãnh trên hợp đồng thì cậu ta mới có thể vay tiền.

100 ngàn cũng không phải cái gì lớn, anh định đơn giản viết một chi phiếu cho cậu ta mượn là được rồi nhưng nói gì Dịch Luân cũng không chịu, cậu ta nói anh vừa mới mua một căn hộ cao cấp, lại mua xe thể thao cho nên bây giờ cũng không dư giả gì.

Anh nghĩ vậy cũng được, bằng số tiền mà Dịch Luân kiếm được, chỉ hai ba tháng là có thể trả hết khỏa nợ này, liền đồng ý đi đến ngân hàng làm người bảo đảm.

Bây giờ nhân viên ngân hàng đến tìm anh nói Dịch Luân không đúng hạn trả nợ, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì ?

“Các vị xin chờ một chút." Gật đầu với mọi người, anh lấy điện thoại di động thuần thục bấm dãy số quen thuộc, khi cuộc gọi được kết nối anh nhanh chóng,“Dịch Luân, bây giờ cậu đang ở đâu? Nhân viên ngân hàng đến tìm tôi nói là……"

“Tôi không phải Kiều Dịch Luân."

Mới nói được một nửa, anh không nghĩ đến từ đầu điện thoại bên kia truyền đến giọng một cô gái trẻ, nhất thời, anh nhăn mày lại. Giọng nói này nghe quen……

“Tiêu Khải Phong, còn nhớ em không?" trong điện thoại, giọng nữ quen thuộc kia giống như mang theo sự khiêu khích.

“Cô là?"

“Hừ! Anh đúng là quý nhân hay quên nha!" Đối phương khinh thường cười lạnh một tiếng,“Chắc là bên người có nhiều người đẹp ôn nhu cho nên đã quên tình nhân cũ như em đây đến tận chân trời rồi."

“Cô rốt cuộc là ai?" Hắn biết có chuyện đã xảy ra.

“Thật vô tình, tốt xấu gì chúng ta cũng từng lên giường cùng nhau, đối với cô gái ôn nhu từng ở trên giường cho anh tất cả anh lại lạnh lùng hỏi em là ai?" giọng nói của đối phương chứa đầy sự oán hận,“Tiêu Khải Phong, cho tới bây giờ anh chắc cũng chưa từng nghĩ tới sự tự phụ và tàn nhẫn của anh sớm muộn gì cũng sẽ bị trời trừng phạt."

Anh cố gắng nhẫn nại, trước mắt phải tìm được nhân vật mâu chốt những chuyện khác nói sau,“Mặc kệ cô là ai, tôi muốn Kiều Dịch Luân nghe điện thoại ngay bây giờ."

“Có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi! Đúng rồi, tôi nhất định đã quên nói cho anh, bây giờ Kiều Dịch Luân là bạn trai của tôi, mặt khác, khoản nợ Dịch Luân vay ngân hàng lúc trước làm phiền người bảo lãnh là anh nghĩ cách, tôi chỉ có thể nói thật xin lỗi."

Nghe giọng điệu của cô, trong lòng Tiêu Khải Phong xuất hiện dự cảm xấu, gương mặt lạnh lùng, anh trầm giọng hỏi:“Cô rốt cuộc là ai?"

“Được rồi, thấy anh cũng sắp không kiên nhẫn nữa," Đối phương hừ lạnh một tiếng,“Tôi họ Giang, Giang Tâm Linh, hy vọng từ nay về sau, anh có thể nhớ kỹ tên tôi, dù sao bây giờ anh không còn là quý nhân, không thể áp dụng câu “quý nhân hay quên" này." Sau khi đắc ý trào phúng, cô vô tình ngắt điện thoại.

“Này? Uy uy?!" Tiêu Khải Phong đã gọi lại mấy lần, nhưng di động của Kiều Dịch Luân đã tắt.

Đáng giận! Rốt cuộc là chuyện gì đanh xảy ra? Vì sao anh có cảm giác mình bị lừa? Còn có Giang Tâm Linh……

Anh đối với cái tên này có ấn tượng mơ hồ, cô là một trong những bạn gái của anh, cũng là một cô gái ngu xuẩn muốn dùng hôn nhân để ràng buộc anh, anh chán, hai người chia tay, tuy rằng chia tay không vui vẻ gì nhưng làm thế nào cô lại có quan hệ với Dịch Luân?

“Tiêu tiên sinh……" nhân viên ngân hàng lên tiếng gián đoạn anh buồn bực, cũng đưa ra một văn kiện,“Đây là thư đảm bảo ngài ký lúc trước, nếu đối tượng mà ngài đảm bảo, Kiều Dịch Luân tiên sinh, không thể trả nợ đúng hạn, như vậy khoản tiền mà ngài ấy nợ ngân hàng Tiêu luật sư có trách nhiệm hoàn lại."

Đối phương thái độ là đang giải quyết công việc,“Dựa theo những điều khoản đã kí kết lúc trước, trước 3 giờ chiều ngày hôm qua, ngài phải hoàn thành thanh toán 1 triệu tiền gốc và ba mươi vạn tám trăm ba mươi ba tệ tiền lãi, tổng……"

“Đợi chút!" Nghe xong con số, Tiêu Khải Phong tim đập mạnh, loạn nhịp một chút,“Anh vừa nói tôi phải trả bao nhiêu tiền?"

Không phải anh nhge nhầm chứ, một triệu nhân dân tệ? Ba mươi vạn tám trăm ba mươi ba nhân dân tệ tiền lãi?

“Tổng cộng một triệu ba mươi vạn tám trăm ba mươi ba tệ!" Đối phương trịnh trọng lặp lại.

“Làm sao có thể là một triệu tệ? Lúc trước Dịch Luân vay ngân hàng một trăm ngàn ──"

“Tiêu tiên sinh," Người nọ lý trí ngắt lời anh,“Ngài có gì nhầm lẫn phải không? Lúc trước Kiều tiên sinh vay ngân hàng chúng tôi một triệu tệ."

Anh hoàn toàn ngây ngốc.

Dịch Luân mượn một triệu tệ? Làm sao có thể?

Hơi hơi nhắm lại hai mắt, cố gắng nhớ lại lúc anh và Dịch Luân ở ngân hàng kí đảm bảo, khi đó lúc trên đường đi cậu ấy bảo chỉ vay ngân hàng 100 ngàn, sao bây giờ……

Lúc kí giấy tờ vì tin tưởng tình bạn bao nhiêu năm của họ anh cũng không đọc lại, 100 ngàn….một triệu……

Chẳng lẽ tất cả đều là kế hoạch của Dịch Luân để gạt anh? Nhưng vì sao cậu ấy lại phải làm như vậy? Ai có thể nói cho anh biết, anh cùng Dịch Luân trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

☆ ☆ ☆ ☆

“Điều đó không có khả năng!" trong nhà hàng cao cấp, tại một bàn ăn không gian tao nhã, truyền đến giọng nói hơi tức giận của một chàng trai anh tuấn.

Ngồi đối diện chàng trai anh tuấn là một chàng trai trẻ tuổi nhã nhặn, anh mặc một đồ thoải mái, toàn bộ thân mình lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt của anh có vẻ trầm ổn rất nhiều, nhưng ánh mắt đùa cợt vẫn không khách khí nhìn người trước mặt.

“Tôi không tin Dịch Luân có thể đối xử với tôi như vậy……"

“Hai vị tiên sinh, xin hỏi hai vị muốn dùng món gì?" Không đợi tuấn mỹ nam nhân – Tiêu Khải Phong nói xong, một người mặc đồng phục phục vụ cung kính tiêu sái đi đến trước mặt hai người.

Khi ánh mắt cô lơ đãng quét qua khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Khải Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đỏ ửng, cô nhớ tới chuyện anh gọi cô là mỹ nữ, tuy rằng đối phương có thể là vô tâm nhưng cô vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.

Trăm vạn lần không nghĩ tới cô lại có cơ hội gặp lại người đàn ông này, gương mặt vẫn đẹp trai như vậy, lần trước anh mặc một bộ đồ tây, làm cho người khác có cảm giác cao quý không thể xâm phạm, hôm nay anh lại đổi một phong cách khác, áo sơ mi trắng đơn giản đi cùng quần tây thoải mái, phong cách trang nhã, làm cho người khác cảm thấy mới mẻ.

Kỳ thật hôm nay là Chủ nhật, cô vốn không cần đi làm, nhưng bất ngờ bạn tốt tiểu Nhã nhờ cô đi làm hộ một ngày, đến nhà hàng làm phục vụ, mà cô bình thường cũng hay lợi dụng thời gian nghỉ để làm thêm nên việc này không có gì khó lại có thể giúp được bạn tốt, cô đương nhiên sẽ không từ chối.

Không ngờ tới cô có thể ở nơi này gặp lại ân nhân, chẳng qua…… vị ân nhân này giống như hoàn toàn không có ấn tượng với cô.

Từ đầu tới cuối, đối phương đều không liếc nhìn cô một cái, mặc dù hơi thất vọng, nhưng quên đi, cô biết chính mình không có điều kiện gì để mơ mộng hão huyền.

Coi như anh không nhớ nhưng cô vẫn muốn chủ động chào hỏi bởi vì gặp người quen mà giả vờ như không biết thì thật kì cục, nhưng nhìn mặt anh không tốt, hơn nữa xung quanh còn có một đám con gái như hổ rình mồi nếu cô chào anh mà làm không tốt sẽ bị anh hiểu lầm cô có ý đồ với anh giống những người khác.

Tiêu Khải Phong không kiên nhẫn nhận lấy thực đơn từ người phục vụ, tùy tiện nhìn,“Hai phần beefsteak, hai phần tôm hùm Paris, hai phần canh cá, một chai Whisky Scotland." Sau khi gọi món xong, anh tao nhã gấp thực đơn lại, khi anh ngẩng đầu lên, phát hiện Mạc Văn Địch đang ngồi đối diện hai mắt khôn khéo, chăm chú nhìn về bên phải.

Anh không hiểu, nhăn mặt lại, sau đó nhìn theo ánh mắt của em họ, không nghĩ đến đôi mắt khôn khéo của cậu ta đang chăm chú nhìn lại là nữ phục vụ không chút thu hút này?!

Nhịn không được ho nhẹ một tiếng, Mạch Văn Địch mới không dấu vết thu hồi ánh mắt nóng rực, Giang Tình Quân không hiểu gì hết cung kính khom người chào.

“Hai vị tiên sinh chờ một chút, đồ ăn sẽ được bưng lên ngay." Nói xong, lễ phép xoay người rời đi.

Thấy cô rời đi, Tiêu Khải Phong hồ nghi trêu ghẹo,“Nhìn cái gì vậy? Cậu để ý loại hình này sao?" Anh đã tiếp xúc với nhiều nữ nhân, ánh mắt trở nên điêu luyện, cô gái này dung mạo bình thường, dáng người khô quắt, căn bản là không đáng để anh để ý, chẳng lẽ cậu ta thích con gái như vậy sao?

Không đợi anh nói xong, Mạch Văn Địch liền lấy một cái túi giấy ném tới trước mặt anh,“Đừng xem tôi giống anh, trong mắt, trong lòng tôi cũng chỉ có một mình bạn gái tôi."

Không tiếp tục hỏi nữa, Tiêu Khải Phong mở túi giấy ra,“Đây là cái gì?" Nhíu mày, anh phát hiện bên trong đều là tư liệu cá nhân của Giang Tâm Linh.

Đúng vậy! Sau khi người của ngân hàng đến tìm, anh nhanh chóng liên hệ với biểu đệ, lão bản Chinh Tín xã, Mạch Văn Địch nhờ điều tra tư liệu bối cảnh của Kiều Dịch Luân và Giang Tâm Linh.

Anh thật sự không hiểu hai người tại sao lại hợp tác với nhau.

Trong tư liệu cho biết, cha của Giang Tâm Linh từng là nhà thiết kế thời trang tên tuổi, mẹ là người mẫu nổi tiếng, vài năm trước vợ chồng họ đi Milan để thực hiện biểu diễn thì bất hạnh gặp tai nạn máy bay mà qua đời.

Giang Tâm Linh từ lúc sinh ra gương mặt đã diễm lệ, xinh đẹp ai gặp cũng thích, hơn nữa lại rất thông minh, khi còn đi học luôn là nhân vật ưu tú, sau khi tốt nghiệp lập tức đến làm việc ở ngân hàng Hoa Thái, nhưng chỉ ngắn ngủn trong 3 năm từ một nhân viên bình thường thăng chức làm quản lí bộ phận tín dụng.

Đúng vậy, vấn đề là ở đây, cô ta quả nhiên là quản lí bộ phận tín dụng, khó trách mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa như vậy, lúc trước không đúng hạn trả nợ thì không đến thúc giục bây giờ mới đến đòi luôn một lần, anh thật sự đã rơi vào bẫy, sơ suất quá.

Mặt khác, trong tài liệu anh nhìn thấy một tấm hình, người trong hình nhìn quen quen giống như anh đã từng quen biết.

Cô gái này…… tại sao càng nhìn càng thấy quen?

Gương mặt thanh tú, đôi mắt thật to, mái tóc dài, cô gái này……

Trong giây lát, anh liền nhớ tới mấy ngày trước ở trên đường gặp một vụ tai nạn giao thông, lúc đó một tài xế taxi thô bạo đang chuẩn bị moi tiền của một cô gái chỉ nhìn qua đã biết ngốc đến cực điểm.

Anh nhất thời tốt bụng, trước mặt mọi người giải vây cho cô gái kia, mà chủ nhân của bức hình này không phải cô gái đó sao? Liếc mắt nhìn qua tư liệu của cô ── Giang Tình Quân, hai 25 tuổi, nhân viên phòng kế hoạch tập đoàn Ích Đạt……

“Cô gái này……" Khi anh đọc đến đây, nhịn không được ngẩng đầu nhìn cậu em họ.

“Cô ấy là em gái của Giang Tâm Linh."

“Cậu nói là……"

“Hơn nữa lúc nãy cô ấy vừa xuất hiện bên cạnh chúng ta." Mạch Văn Địch dùng cằm lắc lắc chỉ về người cách đó không xa, Tiêu Khải Phong vội vàng nhìn theo tầm mắt của em họ.

Chỉ thấy người phục vụ lúc nãy giống như đang cùng bạn nói cái gì đó, anh nhìn kĩ, cô gái kia chính là người mấy hôm trước trên đường gặp sự cố.

Cô là em gái của Giang Tâm Linh? Điều này sao có thể? Nếu hai người thật sự có quan hệ huyết thống thì tại sao bề ngoài khác biệt nhiều như vậy?

“Nếu tôi không điều tra sai, lần này anh bị ngân hàng siết nợ, hoàn toàn là kết quả của việc Kiều Dịch Luân cùng Giang Tâm Linh thông đồng hãm hại, cô ta lúc trước là quản lí tín dụng của ngân hàng Hoa Thái, muốn giở trò thật dễ dàng."

“Nhưng tôi không hiểu, bọn họ vì sao muốn hại tôi? Nhất là Dịch Luân, chúng tôi là đối tác, hơn nữa tình cảm bao nhiêu năm như anh em."

Mạch Văn Địch lắc đầu cười cười,“Trên đời này chắc chỉ có mình anh nghĩ vậy."

Tiêu Khải Phong khó hiểu nhìn cậu ta,“Ý của cậu là gì?"

“Anh họ thân yêu, chẳng lẽ cho tới bây giờ anh chưa lần nào xem xét lại ngyên tắc làm người của mình sao?" Mạch Văn Địch dựa thân hình thon dài của mình vào lưng ghế,“Nhà chúng ta anh em bà con cũng có bảy, tám người, bất kể lớn nhỏ đều có thể chơi với nhau nhưng không có ai chơi với anh, anh có từng suy nghĩ vì sao không?"

Không có, bởi vì anh không biết vấn đề của mình, hợp thì chơi không hợp thì thôi, anh là người như vậy, nhưng ánh mắt anh nhìn em họ là “tiếp tục nói".

“Bởi vì anh thật sự quá khoa trương, thích chơi nổi, thích giành công đầu, lúc nào cũng đặt người khác ở dưới mình, Kiều Dịch Luân có thể chịu đựng đến bây giờ mới tỏ ra bất mãn với anh, thật sự có thể nói anh ta quá phong độ rồi, nếu là tôi, đã sớm cho anh nếm mùi lợi hại."

“Này!"

“Còn có……" Anh dừng một chút mới tiếp tục nói:“Mượn chuyện văn phòng luật sư anh hợp tác cùng Kiều Dịch Luân mà nói, mỗi lần thắng kiện, đối tượng được phóng viên phỏng vấn nhất định sẽ là anh, cái gì đại luật sư bách chiến bách thắng, thần chính nghĩa linh tinh xưng hô, tất cả đều một mình anh được, rõ ràng là anh ta thắng kiện nhưng trên báo chí, tạp chí lại là hình của anh, anh cảm thấy trong lòng anh ta sẽ dễ chịu sao?"

“Cậu nói…… cậu ta ghen tị với tôi?" Nghe xong lời nói của em họ, Tiêu Khải Phong thật sự chịu đả kích lớn. Làm sao có thể? Dịch Luân làm sao có thể vì chuyện cỏn con này mà ghen tị với anh? (với anh thì nhỏ với người khác thì lớn a, đúng là sinh ra đẹp trai nhu vậy thiệt sướng)

“Về phần Giang Tâm Linh, nếu tôi nhớ không lầm, cô ta từng vì anh mà tự sát?" Không hổ là Chinh Tín xã, lông gà vỏ tỏi việc nhỏ nào cũng có thể điều tra ra.

Nghe đến đó, Tiêu Khải Phong rơi sâu vào trầm tư.

Anh không cần biết quan hệ của Dịch Luân và Giang Tâm Linh, không quan tâm Dịch Luân lấy đi bao nhiêu tiền, làm ra chuyện gì, anh chỉ không thể chấp nhận được sự phản bội của người anh em nhiều năm như vậy, nếu bất mãn với anh có thể nói thẳng, chẳng lẽ Dịch Luân không biết anh tin tưởng anh ta bao nhiêu?

“Kiều Dịch Luân bán đi văn phòng luật sư của hai người, toàn bộ tiền đều bị anh ta mang đi, 300 ngàn trong tài khoản ngân hàng của anh cũng đã bị ngân hàng phong tỏa, nhà ở và xe của anh mới mua nửa năm trước cũng bị niêm phong, anh có dự định gì cho tương lai không?"

Anh day nhẹ trán,“Còn có thể tính toán cái gì? Bây giờ chỉ có thể chờ cậu giúp tôi tìm ra Dịch Luân ở đâu, hỏi rõ ràng tại sao lại thế này."

Đúng vậy, tuy rằng đã biết kết quả, anh vẫn muốn biết quá trình, anh phải biết Dịch Luân suy nghĩ cái gì, huống hồ tận sâu trong lòng anh khẳng định chuyện này chắc chắn là Giang Tâm Linh chủ mưu, nếu không Dịch Luân tuyệt đối sẽ không phản bội anh.

“Chỉ tiếc tôi bây giờ cũng là người nghèo rồi, sau khi anh gặp chuyện không may, bạn gái của tôi sợ tôi giúp anh, kẻ thù của phái nữ, đã tịch thu hết tiền gửi ngân hàng của tôi." Tuy rằng giọng điệu bất đắc dĩ, nhưng nhớ tới bạn gái, Mạch Văn Địch vẫn không kiềm chế được lộ ra nụ cười yếu ớt, sủng nịch.

“Kẻ thù của phái nữ? Em dâu tương lai nghĩ về tôi như vậy sao?" Tiêu Khải Phong dở khóc dở cười.

“Không chỉ có vậy, còn có hoa tâm đại cải củ, ngựa đực, đại sắc lang không phải người, sớm muộn gì cũng bị AIDS, hỗn đản tàn phá nữ giới……" cậu ta vừa cười vừa kể lại chi tiết những nhận xét của bạn gái mình về anh họ.

“Ngừng ngừng ngừng!" Tiêu Khải Phong vội vàng làm động tác tạm dừng, bất đắc dĩ cười khổ,“Tôi biết bạn gái của cậu không thích tôi, nhưng cũng không cần thành thật nói với tôi như vậy chứ."

“Được rồi, buông tha anh, nhưng……" cậu ta đột nhiên thần bí nhìn anh họ của mình,“Tình trạng của anh cũng không phải không thể giải quyết."

Giọng nói mang theo một chút trêu chọc, nở nụ cười xấu xa khiến cho Tiêu Khải Phong nhìn vậy lạnh run cả người. Tiểu tử này lại có ý đồ bất chính gì đây?

“Hiện tại anh có hai lựa chọn để giải quyết vấn đề của mình."

“Giết người, phóng hỏa, cướp ngân hàng không cần nói nữa!"

Mạch Văn Địch nhịn không được cười thành tiếng,“Tôi đương nhiên sẽ không xui anh đi phạm tội."

“Vậy cậu muốn nói cái gì?"

“Thứ nhất……" cậu ta cúi người về trước, ái muội nhìn anh chớp chớp mắt vài cái,“Anh có thể đi tìm một phú bà nhiều tiền bao nuôi anh, thuận tiện giúp anh trả nợ!"

“Bao nuôi?" anh suýt nữa bị hai chữ này tức chết,“Mạch Văn Địch, cậu ngứa người muốn bị đánh có phải không?"

“Trên thực tế, tôi cảm thấy với điều kiện của anh, muốn tìm một phụ nữ có tiền giúp anh trả nợ không phải là việc khó, dù sao việc lấy lòng phụ nữ ở trên giường cũng là sở trường của anh, không tính là đổi nghề……"

Nhận thấy nếu tiếp tục nói nữa anh họ sẽ giống như bão trên biển, Mạch Văn Địch mới cố gắng nhịn cười, xua xua hai tay.“Được rồi, nếu kế hoạch thứ nhất thật sự làm cho anh cảm thấy khó xử, như vậy chúng ta chỉ có thể dùng cái kế hoạch thứ hai. Trên thực tế tôi cảm thấy, chuyện này nếu giao cho cậu giúp anh giải quyết ……"

Cậu ta mới nói được một nữa, lập tức nhận lấy ánh mắt sắc bén, tàn nhẫn có thể giết người của Tiêu Khải Phong.“Là anh em, không nên nhắc tới người đó trước mặt tôi."

“Nhưng đó vẫn là ba của anh."

“Chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ cha con."

“Khải Phong ──"

“Đủ rồi! Tôi thà rằng trả nợ đến chết đói cũng không nhờ ông ta!"

“Hai người đúng là cha con, ngoan cố đến nỗi không ai có thể chịu được." hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt bi thương của người anh họ luôn luôn kiêu ngạo nhưng anh ấy không muốn nói nhiều về chuyện này.

“Này! Nếu còn nhắc đến người kia một lần nữa trước mặt tôi, cẩn thận tôi và cậu tuyệt giao!"

“Được rồi được rồi, tôi không nói nữa là được." Lắc lắc cánh tay, đột nhiên điện thoại vang lên, sau khi nghe máy vẻ mặt của Mạch Văn Địch trở nên nghiêm túc.“Em nói cái gì? Ba mẹ em đột nhiên từ nước Mỹ trở về, còn nói muốn gặp anh? Em bây giờ đang ở đâu…… Được, anh lập tức đến đó."

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?" Tiêu Khải Phong thấy tay chân của cậu em họ đột nhiên trở nên luống cuống.

“Cha mẹ vợ tương lai của tôi đột nhiên từ nước ngoài trở về, Thước Thư Á muốn tôi lập tức cùng cô ấy đến sân bay."

Vội vàng đứng lên, cậu ta không thể làm cho cha mẹ vợ lưu lại ấn tượng xấu.

“Đúng rồi!" cậu ném cho anh họ một chùm chìa khóa.“Mặc dù tôi không thể giúp anh về mặt kinh tế, nhưng ít nhất có thể giúp anh tìm chỗ ở, tôi biết anh bây giờ nhất định là đang tìm chỗ ở, đây là chìa khóa phòng của tôi, bây giờ tôi ở chung với Thư Á, cho nên anh có thể mượn tạm."

Nói xong một hơi, Mạch Văn Địch xoay người rời khỏi nhà hàng.

“Này…… Uy……" Tiêu Khải Phong nhíu mày thầm oán,“Thật là trọng sắc khinh anh em."

Cúi đầu nhìn chùm chìa khóa trên bàn, anh không khỏi lắc đầu cười khổ. Người lúc nào cũng có mọi thứ như anh mà cũng có lúc sa sút phải nhận sự thương hại của cậu em họ.

“Khải Phong ──" Một âm thanh mềm mại truyền đến từ sau lưng anh, anh giật mình, xoay người, rơi vào tầm mắt là một gương mặt xinh đẹp.

“Helena?"

“Vừa rồi em còn tưởng nhận sai người, không ngờ lại là anh thật." cô tao nhã đi đến trước mặt anh, thân thiết hôn một cái trên gương mặt tuấn mĩ của anh, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ,“Anh thật là người vô lương tâm, ngày đó sau khi rời khỏi nhà em, ngay cả điện thoại cũng không gọi cho em lấy một cuộc, hại em thiếu chút nữa chạy đến cảnh sát nhờ tìm người mất tích."

Tiêu Khải Phong không dấu vết nhẹ nhàng lau đi dấu son trên mặt.

Helena là bạn gái thứ n anh quen ở quán bar mấy tháng trước, sau đó anh mới biết thì ra cô gái này là con gái một của một trùm địa ốc ở Đài Bắc, gia thế hiển hách, đương nhiên cũng điêu ngoa tùy hứng.

Lần đầu tiên lên giường cùng cô ta, anh đã biết cô ta là người kinh nghiệm phong phú, hơn nữa kỹ xảo cao siêu, nhưng điều làm cho anh cảm thấy bất khả tư nghị là, nàng có khuynh hướng SM.(SM là khuynh hướng bạo dục, ôi tội nghiệp tâm hồn non nớt, trong sáng của ta)

Thôi thì, rau xanh cải củ mỗi người mỗi sở thích, anh không có ý kiến gì, nhưng đối với người bình thường như anh mà nói, cô gái như vậy thật sự không nên tiếp tục dây dưa, nói thật ra, mấy ngày nay vì chuyện của Dịch Luân, nếu không phải cô chủ động chào anh trước thì anh cũng đã sớm quên mất cô.

Mất đi “Cực phẩm" từ trên trời rơi xuống, làm cho cô hơi bực mình, may mà hai người còn có thể gặp nhau ở chỗ này, đây không phải là duyên phận sao? Nghĩ như vậy, Helena tự nhiên ngồi xuống bên cạnh anh, gắt gao dựa vào người anh.

“Khải Phong, chuyện liên quan đến anh em đã nghe người khác nói, em biết bây giờ anh đã phá sản……" Nói được một nửa, nụ cười trên mặt cô đột nhiên trở nên tà mị, bàn tay mềm mại chậm rãi di chuyển xuống phía dưới của Tiêu Khải Phong.

Đối với việc cô biết chuyện này Tiêu Khải Phong cũng không bất ngờ, dù sao trong xã hội thượng lưu chỉ có không công khai bí mật chứ không có bí mật thật sự, mặc dù trước phương tiện truyền thông thì nói là không rõ nhưng khỏi cần nghĩ cũng biết đối phương rõ ràng mọi chuyện, một vài người nhàm chán còn tập hợp những truyện ồn ào huyên náo cũ để phát hành sách.

Nhưng điều mà anh không nghĩ đến là bây giờ, ở nơi công cộng này cô ta dám hành động hạ lưu như vậy với anh! Mặt anh lập tức cứng đờ, thái độ cũng trở nên nghiêm khắc, nhưng anh không lập tức đẩy cô ta ra, muốn nhìn xem cô ta còn muốn làm cái gì.

Lúc này Giang Tình Quân từ trong bếp đi ra, cô nhìn thấy một đại mĩ nữ và ân nhân đang “thân thể trao đổi" tư thế rất ám muội, hai gò má của cô lập tức đỏ bừng.

Trời ơi! Cô nên làm gì bây giờ? Nếu bây giờ tùy tiện đi đến như vậy có làm hỏng việc tốt của họ không? Nhưng là nếu không đưa đồ ăn cho khách, lão bản sẽ trách tội cô, thôi thì chờ một chút cũng được, chờ họ chấm dứt “câu thông"……

“Khải Phong……" Hoàn toàn không chú ý thấy thái độ khó chịu của anh, Helena tiếp tục tiến thêm một bước, vuốt ve anh, gần như hôn lên mặt Tiêu Khải Phong.“Thật ra số tiền anh nợ ngân hàng cũng không lớn lắm, nếu anh chịu để em bao anh, em lập tức giúp anh trả hết nợ!"

“Bao tôi?" giọng nói không có độ ấm, ánh mắt sắc bén xẹt qua mặt của cô,“Là tai tôi có vấn đề sao? Vừa rồi giống như tôi nghe từ miệng cô hai chữ “bao anh"?"

Cô gian tà cười,“Em không biết chuyện này có gì đáng ngạc nhiên như vậy, bây giờ anh không còn là đại luật sư tiền xài như nước giống trước đây nữa, em thấy đề nghị này đối với anh mà nói giống như được trời ban ân cũng bởi vì gương mặt đẹp trai này." Nói xong, cô còn khiêu khích sờ nhẹ lên gương mặt tuấn mĩ của anh mà tay kia cũng không nhàn rỗi, tăng thêm lực muốn khơi dậy ham muốn của anh.

Tiêu Khải Phong không chút khách khí bắt lấy bàn tay cô ta đang ở phần dưới của anh, gương mặt tuấn mĩ hiện lên sự khinh thường, cười.“Helena, tôi nghĩ nhất định cô nhầm lẫn gì rồi, trên đời này chỉ có Tiêu Khải Phong tôi bao nữ nhân, không có nữ nhân nào có tư cách bao tôi, cô đừng tự đánh giá mình quá cao."

Nghe vậy, Helena biến đổi sắc mặt,“Anh đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, anh cho rằng mình vẫn còn là đại tình thánh phong lưu khoáng đạt như trước sao? Tuy rằng anh cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng tin đồn đã truyền đi, rất nhiều người đã biết văn phòng luật sư của anh không hoạt động nữa và chuyện anh phá sản, nếu anh từ chối sự giúp đỡ của tôi, chẳng khác nào rời khỏi cánh cửa xã hội thượng lưu."

“Cánh cửa xã hội thượng lưu? Vậy thì sao, chuyện đó giỏi giang lắm sao? Tôi cần quan tâm sao? Ngại quá, tôi chỉ biết nhất định không thể để cô bước qua cửa nhà tôi." Ý tứ châm biếm rõ ràng trong lời nói.

“Tiêu Khải Phong, anh đã mất hết không còn cái gì!"

“Kỳ lạ, tại sao nhìn vẻ mặt cô tôi lại cảm thấy muốn nôn?"

“Anh…… anh là tên hỗn đản không thức thời!" Helena tức giận, nói năng có chút lộn xộn,“Tôi thề anh nhất định sẽ hối hận !"

Gào xong một hơi, cô ta xoay người bỏ đi không ngờ lại đụng mạnh vào một phục vụ, sau khi kêu lên một tiếng duyên dáng thì bắt đầu ầm ĩ chửi người phục vụ.

“Cô mù sao? Nhanh biến khỏi mắt tôi ngay !" vừa quát cô ta còn đẩy mạnh người phục vụ vô tội kia một cái

Cái đẩy này làm cho Giang Tình Quân còn chưa đứng vững ngã về phía Tiêu Khải Phong, không đợi cô lấy lại tinh thần đồ ăn trên khay đã đổ hết lên người anh.

Vài giây sau, anh một thân áo trắng nhẹ nhàng khaon khoái dính đầy tôm hùm và thịt bò, trong đầu Giang Tình Quân bị hoảng sợ và bất an vây quanh. Cô đã canh đúng lúc mĩ nữ kia rời đi rồi mới đến sao vẫn thành ra thế này? Ân nhân của cô là người tốt chắc anh ấy sẽ không làm khó cô đâu?!

“A…… Thật xin lỗi, thật xin lỗi……" cô vội vàng lấy giấy ăn lau đi đồ ăn trên người anh, mà Tiêu Khải Phong thì lại đang bực trong lòng.

Chết tiệt! Gần đây anh rốt cuộc bị vận xui nào rồi? Vì sao bất hạnh liên tiếp đổ xuống đầu anh?

Anh ngẩng đầu nhìn thấy người vừa gây ra tai họa, liếc mắt nhìn thấy cô thì không thể kìm chế tức giận.

Hai chị em cô sinh ra là khắc tinh của anh sao? Nhất định phải tìm anh gây chuyện!

Nếu không phải Giang Tâm Linh, làm sao anh có thể vô duyên vô cớ mà phá sản? Nếu không phải Giang Tâm Linh, làm sao có thể phá hỏng quan hệ anh em của anh và Dịch Luân? Nếu không phải Giang Tâm Linh, giờ phút này làm sao anh có thể bị Helena châm chọc?

Tất cả những bất mãn trong thời gian qua đồng loạt nổi dậy, những oan ức không có chỗ phát, liếc mắt nhìn đến cô gái đang sợ hãi kia, khóe môi anh xót xa lạnh lùng cười, trong đầu xuất hiện một âm mưu.

Giang Tâm Linh ơi Giang Tâm Linh, cho rằng chạy trốn sẽ không có việc gì sao? Bây giờ tôi sẽ ăn miếng trả miếng! Cô ra tay với người bên cạnh tôi Dịch Luân, tôi tìm em gái cô Giang Tình Quân! Nhất định là cô sử dụng mĩ nhân kế đùa giỡn với Dịch Luân, vậy tôi cũng cùng Giang Tình Quân chơi trò chơi tình yêu, tôi nhất định làm cho cô ta vì tình yêu bị đùa giỡn mà khóc lóc oán giận với cô!

“Thật xin lỗi tiên sinh, tôi không phải cố ý, tôi không ngờ vị tiểu thư kia đột nhiên đẩy tôi một cái, nếu biết, tôi nhất định tránh xa một chút……" Giang Tình Quân bất ngờ gặp chuyện này đã sớm sợ tới mức sắp khóc, ăn nói không mạch lạc.

Quần áo của anh nhìn qua rất nhiều tiền, không biết bồi thường có được hay không, đáng sợ nhất từ đầu tới cuối anh đều không nói câu nào, cô luôn cảm thấy ân nhân là người tốt, chắc anh sẽ không làm khó người khác nhưng nhìn mặt anh càng ngày càng tối, cô dần mất lòng tin, anh sẽ không ở đây xử cô tội chết chứ?

Ai, rốt cuộc cô gặp vận xui gì rồi? Ngày đầu thay bạn tốt đi làm đã gặp sự cố lớn như vậy, cô bị lão bản mắng cũng chỉ là chuyện nhỏ, nếu liên lụy Tiểu Nhã bị đuổi việc mới là chuyện lớn.

“Cô biết bộ quần áo này giá trị bao nhiêu không?" sau hồi lâu, Tiêu Khải Phong rốt cuộc mở miệng nói, đồng thời cũng làm Giang Tình Quân sợ tới không dám hít thở mạnh.

Nam nhân trước mặt ánh mắt gian tà nhìn cô, cô bị ánh mắt không thiện không ác này làm cho sợ nổi da gà, tại sao cô cảm thấy người này không có ý gì tốt, hình như không phải đơn giản muốn cô bồi thường tiền như vậy, không, đối với cô mà nói, bồi tiền cũng không đơn giản a, còn có……

Nhìn thấy cô không trả lời, giống như hồn phách đang lạc nơi tiên cảnh, Tiêu Khải Phong nhịn không được chán nản, độc ác trừng mắt liếc cô một cái.

“Đối…… Thật xin lỗi…… Tôi…… Tôi thật sự không phải cố ý……" bị ánh mắt thâm trầm của anh dọa sợ tới mức không biết làm sao, trong đầu Giang Tình Quân chỉ còn lại linh tinh mấy từ “Thật xin lỗi tôi sai rồi",những từ khác đã bị cô ném đến chân trời nào rồi.

Tiêu Khải Phong tao nhã lại không mất đi suất khí run run nắm vạt áo,“Đây là nhãn hiệu YSL, toàn thế giới chỉ có 15 bộ, hơn nữa bọn họ không có hàng tồn kho, cô cảm thấy chỉ vài câu xin lỗi có thể đền bù tổn thất của tôi sao?"

“Kia, kia…… Vậy anh muốn thế nào?" cô khúm núm hỏi, căn bản đã quên mất đây không phải là lỗi của cô, theo phản ứng tự nhiên mà chịu thiệt.

Anh ác liệt nhướng mày, khóe môi nhếch lên,“Cô không những làm dơ quần áo của tôi còn làm tim tôi suýt nữa ngừng đập, ảnh hưởng rất lớn đến tinh thần của tôi, bác sĩ của tôi từng nói, bởi vì tim của tôi bẩm sinh có khuyết tật cho nên không thể bị kích động, nếu không rất có khả năng không giữ được mạng nhỏ này……"

Mặt anh không thay đổi nói ra một tràng những câu lừa người, sau đó anh cười với cô như muốn trấn an.

“Đương nhiên, nể tình vừa rồi cô cũng không phải cố ý ……"

Giang Tình Quân lúc đầu còn khẩn trương muốn chết nhưng vì câu nói đó và nụ cười sáng lạn của anh mà thả lỏng một chút.

Tiêu Khải Phong thật vừa lòng thấy cô thả lỏng, lại tiếp tục nói:“Tiền thuốc men cùng với phí tổn thất thất tinh thần, hơn nữa phí bồi thường quần áo của tôi, không làm khó cô chỉ cần một trăm vạn!"

Cô ngơ ngác nhìn anh, một chút phản ứng đều không có.

Thấy cô lần này thật sự hoàn toàn mất hồn, anh tốt bụng cao giọng nói còn giơ lên một ngón tay nhắc nhở cô hoàn hồn.

“Chỉ cần cô bồi thường cho tôi một trăm vạn, chuyện hôm nay tôi có thể không truy cứu."

“Cái gì? Một trăm vạn?" lần này cô thật sự nghe rõ ràng, muốn té xỉu ngay tại chỗ cho anh xem còn có thể trốn tránh trách nhệm lần này “Tiên tiên tiên…… Tiên sinh, một trăm vạn? Anh khẳng định là một trăm vạn?"

Ông trời! Lần trước lái xe kia cũng chỉ muốn cô bồi thường 10 vạn mà thôi cô cũng đã không có, huống chi…… Vì sao gần đây cô lại xui xẻo như vậy?

Thấy cô sợ đến mức sắp khóc, tâm tình Tiêu Khải Phong càng ngày càng tốt, tốt đến mức anh gần như quên mất thịt bò và tôm đang dính trên người,“Nếu cô không thể bồi thường tiền,đương nhiên còn có một cách khác để giải quyết."

“Tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh, đến nhà anh làm người hầu, thuận tiện có thể giúp anh chăm sóc chó mèo……" Giang Tình Quân lập tức giống như một tiểu nô tài giơ tay phải lên thề với trời, chỉ cần không phải bồi thường một trăm vạn, cho dù muốn cô làm nô lệ, cô đều vui vẻ chịu đựng.

Nhìn thấy bộ dáng khôi hài của cô, anh rất muốn cười to, ngay cả tâm trạng buồn bực mấy ngày nay cũng tan thành mây khói, đang không hiểu vì sao có thể vui vẻ như vậy, anh cho rằng đó là do cảm giác trả thù.

“Tôi không cần cô làm người hầu, cũng không cần cô chăm sóc chó mèo, nhưng……" anh ái muội nhìn cô,“Đưa chô tôi số điện thoại và địa chỉ nhà cô."

“Ách?" Cô khó hiểu trừng lớn hai mắt,“Vì sao?"

Nam nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì ?

“Bởi vì……" anh cố ý đem gương mặt tuấn mỹ để sát vào cô, thật vừa lòng thấy hai má cô đỏ bừng,“Bởi vì tôi muốn hiểu rõ bạn gái tương lai một chút!"

“Cái gì, bạn gái tương lai?" Cô thật ngu ngốc lặp lại lời anh,“Ai…… Ai a?"

Bọn họ đang thảo luận chuyện này sao? Tại sao cô lại không cảm thấy gì hết vậy?

“Đương nhiên chính là em!"

“Cái gì?!"
Tác giả : Minh Tinh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại