Vợ Đồng Chí Xấu Xa
Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục)

Vợ Đồng Chí Xấu Xa

Chương 95: Hôn lễ hoàng kim (kết cục)

Hơn hai mươi ngày, thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn, dĩ nhiên cũng không ngắn.

Thời gian đó, hôn lễ hai người cũng được chuẩn bị sắp xong hết rồi.

Lúc mới bắt đầu, Trì Hưởng Ngự còn thường tìm Trang Nhã Khinh đi uống cà phê, ăn cơm gì đó, mỗi một lần đều bị cô từ chối. Chỉ là, nói đến sự kiên nhẫn của anh ấy cũng không tệ, mặc kệ sắc mặt Trang Nhã Khinh là gì, anh đều cười lại, khiến Trang Nhã Khinh muốn phát cáu cũng không phát ra được.

Trì Hưởng Ngự cực kỳ thông minh, anh biết như thế nào mới có thể khiến Trang Nhã Khinh không thể làm gì anh, nhưng lại không cách nào tức giận.

Không có một chút bản lĩnh nào thì sao có thể ngồi trên chiếc ghế của công ty đứng đầu cả nước đây.

Chỉ là, Trang Nhã Khinh cũng không biết, tại sao ngày cô Cố Triệt chụp hình cưới lại gặp phải Trì Hưởng Ngự, từ đó anh ấy cũng không đi tìm cô nữa, vẫn yên lặng, khiến cô thường bị Trì Hưởng Ngự quấy rầy lại có chút không quen.

"Em nói này, Triệt ơi, Trì Hưởng Ngự sẽ không quấy rối trong hôn lễ chúng ta đấy chứ?" Trang Nhã Khinh lo lắng nói.

Ngày mai, chính là hôn lễ của cô và anh.

"Sẽ không đâu." Cố Triệt đầy lòng tin nói.

Anh giúp Trì Hưởng Ngự tìm được người đó, Trì Hưởng Ngự tự nhiên sẽ không nữa quấn bà xã anh nữa.

"Sao anh có lòng tin như vậy?" Trang Nhã Khinh không hiểu. Chung đụng với Trì Hưởng Ngự mấy ngày qua, đối với tính tình của Trì Hưởng Ngự , cô đã mò ra không ít. Phải nói, anh cũng không phải dễ dàng có thể buông tha người.

Khụ khụ, nói đến thì cô cũng có chút tự luyến.

Nhìn những biểu hiện bình thường của Trì Hưởng Ngự, không phải là coi trọng cô sao, Trì Hưởng Ngự coi trọng thứ gì sẽ không dễ dàng buông tha đi như vậy. . . . . . (Tác giả: Nhã Nhã, con là đồ sao? )

"Ha ha, em cũng không cần hỏi cái này đâu." Cố Triệt cười cười, ôm chầm eo Trang Nhã Khinh, đầu tựa vào cổ cô, nhẹ nhàng hôn tùm lum chỗ.

Rốt cuộc đã được cưới người con gái anh yêu. Rốt cuộc, có thể cưới Nhã Nhã. . . . . .

"Ha ha, ha ha."

Trang Nhã Khinh đầu Cố Triệt ra, nhìn bộ dạng anh cười khúc khích. "Cười gì? Ngốc như vậy?" Trang Nhã Khinh giả bộ ghét bỏ.

"Ngốc cũng là chồng em." Cố Triệt càng lúc miệng lưỡi càng trơn tru, chỉ là, Cố Triệt như vậy, cô thích hơn.

"Mới không phải đó, em gả cho anh đâu. Em mới không cần gả cho một tên ngốc đấy."

"Thật sự không cần gả sao?" Cố Triệt không có ý tốt nhìn Trang Nhã Khinh.

Hai người đang chuẩn bị trong phòng tân hôn, cả phòng đều là màu đỏ vô cùng vui mừng. Đầu giường, còn có cửa sổ, còn có mỗi một góc, phía trên cũng có dán giấy đỏ làm chữ Hỷ thật to. Rất nhiều thứ bên trong đều màu đỏ, đây là một căn phòng hiện đại lại vẫn có thể nhìn thấy một đôi nến đỏ, đặt ở phòng tân hôn.

Xem ra có điểm giống hôn lễ cổ đại.

"Không lấy tên ngốc." Trang Nhã Khinh suy nghĩ một chút, nghiêng đầu, nhìn Cố Triệt, nói. Nói xong, Trang Nhã Khinh liền cười chạy ra xa.

Cố Triệt nắm lấy Trang Nhã Khinh, tay đưa về phía một bộ phận trên người cô —— nách.

"Ha ha ha, ha ha, Triệt, đừng, em không muốn." Trang Nhã Khinh vừa cười, vừa muốn đẩy đầu Cố Triệt ra.

Nhưng Trang Nhã Khinh nhấc tay một cái thì sẽ bị Cố Triệt thừa lúc vắng mà vào.

Die nda nl equ ydo n [becuacon]

"Ha ha, Triệt, em sai rồi, tha cho em đi. . . . . ." Trang Nhã Khinh co rúc ở trên giường, đã không còn hơi sức phản kháng, chỉ có thể co lại thành một đoàn, giống như một con nhím nho nhỏ, chỉ có thể như vậy, ngây ngốc bảo vệ mình.

"Nói, có lấy anh làm chồng hay không?"

"Lấy, ha ha, em lấy."

"Vậy mới ngoan." Rốt cuộc Cố Triệt buông Trang Nhã Khinh ra, cũng chỉ là đổi một vị trí mà thôi. Đôi bàn tay ngăm đen của Cố Triệt đẩy Trang Nhã Khinh lên phía trước.

"Em gả cho anh chứ không phải gả cho tên ngốc." Trang Nhã Khinh nói. Chỉ là lần này Trang Nhã Khinh cũng không có như bình thường mà để mặc cho Cố Triệt muốn làm gì thì làm. Nếu là trước đây, Trang Nhã Khinh là mắt nhắm mắt mở, nói không chừng còn sẽ đổi bị động thành chủ động, nhưng lần này thật sự không được.

Trang Nhã Khinh đẩy tay Cố Triệt.

"Đừng mà."

"Không có sao, sáng sớm ngày mai anh gọi em." Cố Triệt cho là Trang Nhã Khinh lo lắng tối nay nỗ lực quá mức, sáng sớm ngày mai không đứng lên được. Vấn đề ngày mai chính là rất quan trọng. Ngàn vạn lần không thể bị trễ.

Lúc nãy lúc chọc Trang Nhã Khinh ngứa một chút, cô vẫn giùng giằng. Cô mặc quần áo ở nhà, thời tiết đã hơi lành lạnh, quần áo ngủ của cô được làm bằng bông.

Áo ngủ vốn tương đối rộng rãi, cổ áo cũng khá lớn, cho nên lúc nãy giãy giụa thì quần áo ở bên trong đã tụt xuống, lộ ra đường rãnh thật sâu của phụ nữ. . . . . .

Cố Triệt là một người đàn ông huyết khí phương cương, huống chi, trước Trang Nhã Khinh chưa từng chạm qua phụ nữ, hơn nữa lại được thưởng thức cô đẹp như vậy, thấy một màn này rồi, thử hỏi, sao Cố Triệt có thể bỏ qua cho Trang Nhã Khinh đây.

Cố Triệt như vậy đã coi là tốt rồi, đổi lại là người khác thì sợ rằng đã mất máu quá nhiều, đưa vào bệnh viện. Ặc, chuyện đó, khống chế không được, chảy máu mũi cũng sẽ mất quá nhiều máu.

"Không được." Trang Nhã Khinh lần nữa bắt được tay Cố Triệt đang nôn nóng, làm loạn xung quanh.

Nhìn dáng vẻ nóng nảy của Cố Triệt Trang Nhã Khinh nghiêm túc nhìn anh.

Biết Trang Nhã Khinh cũng không phải muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, cũng không phải vờ tha để bắt thật, mà là thật không được, không muốn cùng anh, Cố Triệt rút tay mình về.

Nhã Nhã thật sự không được, anh nén lại cũng không có sao đâu.

"Triệt, anh giận sao?" Sau khi Cố Triệt thu tay về thì đưa lưng về phía Trang Nhã Khinh, cũng không thèm nhìn cô một cái.

Trang Nhã Khinh nhìn Cố Triệt đưa lưng lại phía cô, trong lòng không khỏi lo lắng, có phải Cố Triệt tức giận hay không.

Bọn họ ở chung một chỗ tới nay, đây là lần đầu tiên Trang Nhã Khinh cự tuyệt Cố Triệt cầu hoan. Cố Triệt tức giận cũng có thể.

Không muốn Cố Triệt tức giận, Trang Nhã khinh kéo quần áo mình, sửa sang lại, nằm ở trên lưng của Cố Triệt, hai tay vòng quanh cổ của anh, mềm nhũn, có chút yếu thế, nhẹ giọng hỏi.

"Không có." Cố Triệt trả lời.

Trang Nhã Khinh áp sát vào sau lưng của anh, dĩ nhiên anh cũng có thể cảm nhận rõ ràng hai khối mềm mại của cô.

Tên tiểu yêu tinh này, rõ ràng không muốn, còn phải quyến rũ anh như vậy. Rõ ràng chính là khiêu chiến năng lực tự kiềm chế của anh.

Cố Triệt ẩn nhẫn, một vài nơi, lửa nóng bỏng. Hơi đau.

Đứng dậy, Cố Triệt chuẩn bị ra cửa.

Trang Nhã Khinh càng sốt ruột, kéo tay Cố Triệt.

"Triệt, anh nói có phải anh tức giận hay không, nếu không tại sao không nhìn em, lúc này anh còn phải đi ra ngoài sao?" Trang Nhã Khinh thông minh một đời, lúc này lại hồ đồ. Cô lại không nghĩ đến, tất cả nguyên nhân chân chính làm Cố Triệt khác thường.

"Nhã Nhã. . . Em. . ." Cố Triệt xoay người, thấy Trang Nhã Khinh chớp mắt long lanh nhìn anh, bụng không khỏi càng căng lên. "Nhã Nhã, làm sao anh có thể giậnemm? Dù tức giận với cả thế giới thì anh cũng sẽ không tức giận với em." Cố Triệt đi qua, nâng mặt Trang Nhã Khinh, thâm tình, chân thành nói.

Lúc này Trang Nhã Khinh thấy được trên người Cố Triệt dựng lều lên thì che miệng cười.

Triệt thật là càng ngày càng không có năng lực tự kiềm chế. Nghĩ đến lần đầu của bọn họ, vẫn là cô chủ động. Khi đó cô hiếu kỳ, tại sao lúc đó Cố Triệt vẫn có thể dừng lại. Chỉ là sau đó, kể từ lần đầu tiên, Cố Triệt lại càng lúc càng không chút kiêng kỵ, luôn như tinh trùng tràn não, mỗi lần chỉ có hai người ở chung sẽ cùng cô. . . . . .

Chỉ là Cố Triệt vẫn luôn bảo thủ, mặc kệ như thế nào cũng phải mang cô về nhà làm, chưa bao giờ ở bên ngoài làm những chuyện quá giới hạn.

"Cười gì, không được cười, còn không phải lỗi của em sao chứ." Cố Triệt có chút ngượng ngùng, lại bị Nhã Nhã cười, chân thật. Tại sao Nhã Nhã có thể không để ý tới cảm nhận của anh như vậy.

"Ha ha, được, em không cười." Trang Nhã Khinh nói không cười, nhưng đôi mắt cong cong, cũng bán đứng cô đang che miệng nhỏ len lén cười ở phía sau.

"Cười nữa là anh sẽ để cho em cười không nổi nữa." Cố Triệt nói.

"Được, thật sự không cười." Trang Nhã Khinh che tay lại, nhìn Cố Triệt, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

"Triệt, sao anh không hỏi vì sao em không muốn cùng anh làm?"Lúc Trang Nhã Khinh nói, trong mắt là tình yêu nồng đậm. Nhưng Cố Triệt lại cảm thấy rõ ràng, tình yêu trong mắt Trang Nhã Khinh cũng không phải cho anh, biết như thế đã làm cho trong lòng anh buồn phiền.

Cố Triệt cũng không chú ý tới, lúc này bàn tay nho nhỏ mềm mại của Trang Nhã Khinh đang nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng của cô.

"Em không muốn thì luôn có mấy nguyên nhân tự nhiên." Cố Triệt nói.

Anh cứ như vậy, suy nghĩ, ý kiến của Nhã Nhã, anh đều tuân thủ vô điều kiện.

". . . . . ." Trang Nhã Khinh thật sự không biết nên làm sao nói với Cố Triệt. Anh như vậy khiến cô giận cũng có thể cười.

Một chút tình thú cũng không có, nếu cô có tâm sự, không muốn, chắc là anh cũng sẽ không hỏi nguyên nhân? Rõ là. . . . . .

"Chỉ là anh muốn biết." Cố Triệt nói tiếp.

Cố Triệt anh không phải Thần Tiên, dĩ nhiên cũng sẽ có lòng hiếu kỳ. Đặc biệt là tối nay Nhã Nhã khác ngày thường, phản ứng của Nhã Nhã kỳ lạ.

"Ha ha, muốn biết gì thì cứ hỏi, cũng không cho phép giống lúc nãy, đưa lưng về phía em. Anh không sợ em sẽ đau lòng sao?" Trang Nhã Khinh kéo Cố Triệt ngồi ở bên cạnh cô.

"Sợ, sau này sẽ không có nữa. Nhưng nhìn em, anh sẽ nhịn không được." Nói xong, Cố Triệt còn liếc mắt nhìn xuống dưới. Nơi đó hình như càng lớn hơn.

Trang Nhã Khinh cũng lén liếc mắt nhìn. Quả nhiên, Triệt rất lớn.

"Ha ha, em nói, anh ngàn vạn lần đừng quá kích động." Tay Trang Nhã Khinh đặt lên Cố Triệt, làm anh run rẩy một hồi.

Lúc này Cố Triệt muốn động, nhưng tay còn lại của Trang Nhã Khinh đè bờ vai của anh lại, cũng không cho anh cử động.

Trang Nhã Khinh đùa dai kéo khóa kéo của anh ra. . . Cầm lên, nhẹ nhàng giúp đỡ Cố Triệt. . .

"Nhã Nhã, đây là em đang hành hạ anh."

"Hừ, đương nhiên em muốn hành hạ anh, cũng bởi vì anh, anh còn dùng vật nhỏ hành hạ em chín tháng đấy." Nói nơi này, trang nhã khẽ cười, trên tay chợt dùng sức.

"Ưm. . . . . . Nhã Nhã." Gân xanh Cố Triệt nổi lên. . . . . .

"Nhã Nhã, chín tháng gì?" Cố Triệt hỏi.

"Anh nói đi? Anh dùng vật nhỏ đặt trong bụng em, đây chính là muốn hành hạ em chín tháng ." Trang Nhã Khinh nũng nịu nói. Động tác trên tay tăng nhanh.

"Ưm. . . Bụng, chín tháng. . ." Cố Triệt vẫn bắt đầu hưởng thụ, đột nhiên, Cố Triệt ngây ngẩn cả người, trợn mắt thật to. Hai tay bắt lấy vai Trang Nhã Khinh: "Nhã Nhã, em nói cái gì chín tháng?"

"Lúc này anh vẫn chưa rõ sao?"

"Anh. . . . . . Là sắp làm cha sao?" Cố Triệt không xác định nói.

"Ờ, anh sắp làm cha, em có cục cưng của chúng ta." Trang Nhã Khinh cười nói.

Trong giây lát, Cố Triệt mềm nhũn. . . . . . Trên tay Trang Nhã Khinh để lại có thể làm cho cô gái này mang thai cục cưng rồi.

"Anh... anh sắp làm cha. . . . . . Anh. . . . . ." Cố Triệt ngốc nghếch, gương mặt khờ dại, giống hệt mấy tên ngốc đầu đường.

"Triệt, anh làm sao vậy?" Trang Nhã Khinh lắc lư tay ở trước mặt Cố Triệt, anh vẫn không có phản ứng gì.

Sẽ không thật sự để cô gả cho một tên ngốc đấy chứ. . . . . .

"Triệt. . . . . ."

"Hắc hắc, hắc hắc, anh sắp làm cha."

"Đúng vậy, anh sắp làm cha." Thật là vui vẻ vậy sao?

Mặc dù Trang Nhã Khinh nghĩ như vậy, nhưng có thể nhìn ra vui sướng trong mắt cô, cô vui mừng cũng không kém anh chút nào.

Đứa bé chỉ có một tháng, cũng chưa rõ ràng, nhưng Trang Nhã Khinh là ai? Thân thể cô hơi có một chút khác thường cũng có thể phát giác, huống chi trong bụng có thêm một bảo.

Lúc Trang Nhã Khinh biết cũng ngây dại rất lâu mới đón nhận trong bụng thật sự có mang một sinh mệnh nho nhỏ, hơn nữa còn là con của cô cùng Cố Triệt . . . . . .

Cô có bảo bảo, lần này, Trang Nhã Khinh hoàn toàn tin tưởng cô có năng lực bảo vệ tốt con của mình, hơn nữa, cô cũng tin tưởng, Triệt biết bảo vệ tốt bảo bảo của cô. "A. . . . . ." Cố Triệt hét lớn một tiếng, bế Trang Nhã Khinh lên, bắt đầu ở trên đất, chân không ngừng xoay vòng vòng.

"Ha ha." Trang Nhã Khinh ôm thật chặt Cố Triệt, mặc dù biết Cố Triệt sẽ không làm cô té xuống, nhưng vì cục cưng nên vẫn muốn lấy an toàn làm chuyện hàng đầu.

Trước kia xem ti vi, bên trong nam chính vui mừng tới cực điểm sẽ ẳm nữ chính lên, bắt đầu xoay vòng vòng. . . . . . Khi đó Trang Nhã Khinh còn có vẻ mặt khinh bỉ, làm sao có thể như, cảnh nữ chính mang thai rồi nam chính ẳm nữ chính lên càng làm cho Trang Nhã Khinh khinh thường. Nam chính này cũng không sợ nữ chính bị động thai khí sao?

Hiện tại, Trang Nhã Khinh biết, đó là thật sự vui mừng cho nên mới phải như vậy.

Trang Nhã Khinh dung túng cho hành động của Cố Triệt. Chỉ là vẫn cẩn thận bảo vệ tốt cục cưng của mình.

Duy nhất khác trong ti vi chính là lúc này Cố Triệt cũng không phải quần áo chỉnh tề, đừng quên, quần anh còn chưa kéo lên, tay Trang Nhã Khinh thì đã lau sạch sẽ rồi. . . . . .

"Được rồi Triệt, thả em xuống, nếu không bảo bảo phải kháng nghị."

"Á, ờ." Cố Triệt ngây ngốc ngơ ngác đặt Trang Nhã Khinh lên giường, nhìn nhìn bụng cô.

Tay sờ bụng bằng phẳng của cô.

Trong bụng nhỏ như vậy lại có con của mình. . . . . .

"Triệt, bây giờ đứa bé sẽ chưa động đâu, mới một tháng." Trang Nhã Khinh nhắc nhở. Nhìn bộ dáng của Triệt giống như muốn cảm nhận sự tồn tại của con. Chỉ là, bây giờ đứa bé còn quá nhỏ, trừ việc cô làm mẹ nên có thể cảm nhận thì người ở ngoài vẫn không biết.

"Anh biết, anh chỉ muốn sờ con thôi." Cố Triệt nói.

Trang Nhã Khinh hiểu, Triệt vui mừng, cô cũng vui mừng. Trang Nhã Khinh xoắn áo ngủ của cô lên, lộ ra làn da sáng bóng.

Bây giờ bụng Trang Nhã Khinh cũng không có gì khác trước. . . Nhưng bên trong lại mang thêm một sinh mạng nho nhỏ rồi.

Cố Triệt cẩn thận từng li từng tí đặt lên bụng Trang Nhã Khinh, nhẹ nhàng vuốt, động tác hết sức dịu dàng, chỉ sợ động tác hơi mạnh sẽ làm tiểu bảo bảo bị thương.

Bên trong phòng, một mảnh ấm áp.

Hai người, thoạt nhìn là duy mỹ như vậy. . . . . . Ặc, đương nhiên là phải bỏ qua Cố Triệt vẫn chưa kéo quần lên cùng với gì kia mềm nhũn nằm bên ngoài. . . . . .

"Nhã Nhã, sau này em sẽ vất vả rồi." Mặc dù anh chưa từng có con, nhưng điểm thông thường này, anh vẫn biết.

Cả đời người phụ nữ khổ cực nhất là lúc mang thai sinh con.

Đều nói, phụ nữ sinh con chính là xông vào Quỷ môn quan một chuyến.

"Ha ha, em sẽ không cảm thấy khổ cực." Trước nói hành hạ là do Trang Nhã Khinh đùa. Trời mới biết, đứa bé này đến, cô vui mừng đến cỡ nào.

"Nhã Nhã. . . . . ."

Cố Triệt ôm Trang Nhã Khinh vào trong ngực. . . . . .

"Hả?"

"Nhã Nhã, anh lại chưa từng nói anh yêu em đúng không?"

"Không có."

"Anh yêu em."

"Em biết, em cũng thế."

Yêu, có lúc cũng không cần nói ra khỏi miệng, hai người cũng có thể cảm nhận được thật sâu sắc, nhưng cho dù như vậy, nói ra rồi sẽ trở thành chất xúc tác cho tình cảm của hai người, làm tình cảm của hai người càng phát triển thêm một bước.

Yêu, là một chuyện vô cùng kỳ diệu, tuyệt đối không thể diễn tả được. Thu dọn xong, hai người đang muốn ngủ, bỗng nhiên có người xông vào. Là Lưu Vân. . . . . .

Die nda nl equ ydo n [becuacon]

Lưu Vân đi vào nhìn thấy Cố Triệt vẫn còn ở bên trong, lập tức nói: "Sao cậu ở chỗ này?" Bà mới vừa có chuyện đi ra ngoài một chút, tại sao trở về thì ở đây liền có thêm một người? Bởi vì hai nơi có một chút khoảng cách, cho nên Lưu Vân bọn họ cũng dời qua, ở tại nhà họ Cố. Lưu Vân là sư thúc của Trang Nhã Khinh, tương đương với mẹ của cô, trước khi cô gả đi, Lưu Vân nhất định muốn ở cùng nhau.

Dĩ nhiên, còn có Thấm Tuyết.

Lúc này Thấm Tuyết đang theo sau Lưu Vân.

Tối nay bọn họ sắp xếp cho Trang Nhã Khinh, Lưu Vân còn có Thấm Tuyết sẽ ngủ ở phòng tân hôn, Cố Triệt ở phòng của anh, sư phụ của Trang Nhã Khinh cùng Cố Triệt ở với nhau.

Đều nói, trước khi kết hôn thì không thể để cô dâu và chú rể gặp mặt, cho nên, thật ra trước lần này thì anh đã ba ngày chưa gặp cô.

Cố Triệt thật sự nhịn không được, liền len lén chạy tới.

Nói đến thật là uất ức, Cố Triệt vào phòng của anh lại còn phải bò ban công vào.

"Con. . . . . ."

"Ha ha, sao sư thúc trở về thế? Người mới vừa nhận được một cuộc điện thoại liền đi ra ngoài, đã làm gì thế? Còn sư tỷ cũng thế, buổi tối khuya đi đâu vậy?"

Thật ra thì Trang Nhã Khinh biết rõ còn hỏi, đương nhiên mục đích là chuyển đề tài.

Quả nhiên, nói xong đã nhìn thấy vẻ mặt Lưu Vân cùng Thấm Tuyết mất tự nhiên.

"Tốt lắm, nha đầu thối, lại dám tính kế với sư thúc, sư tỷ con nữa."

"Không dám, không dám."

Sau đó Trang Nhã Khinh đã hỏi lại Lưu Vân, bà kể chuyện đầu đuôi gốc ngọn lúc trước cho cô.

Không nghĩ tới, lúc trước sư thúc cùng cha của Triệt còn có một đoạn chuyện sâu xa. Chỉ là bộ dáng của Lưu Vân sao có thể có chút sâu xa cùng một người được.

Trước khi Lưu Vân về đến Lăng Thiên Môn thì vẫn luôn ở Yên Kinh. Khi Lưu Vân ở tuổi xuân sắc chính là một giai nhân xinh đẹp ( bây giờ vẫn còn dư âm của nét đẹp đó, người phụ nữ thành thục) nên rước lấy không ít hoa đào, trong đó bao gồm cha của Triệt còn có cha của Trì Hưởng Ngự. Những người đàn ông khác cũng có, nhưng những người kia đều là vật hy sinh.

Sau đó, Lưu Vân biết hai người đàn ông đều là người đã có gia đình, vốn là lúc đang rất rối rắm lựa chọn người nào thì biết hai người đã có gia đình. Bà làm gì cũng không thể làm tiểu tam, vì vậy, liền phóng khoáng vung ống tay áo lên, không mang đi một áng mây.

Về phần có phóng khoáng như vậy hay không thì cũng chỉ có Lưu Vân tự mình biết.

Hiện tại gia đình Triệt vô cùng hạnh phúc, hiện tại cha mẹ cũng rất ân ái, Lưu Vân đối với Cố Tử Mặc mà nói cũng chỉ là một giấc mơ đẹp năm đó lúc còn trẻ, cũng không thể nào ở cùng nhau. Hiện tại chỉ là nhìn thì có một chút lúng túng.

Chư Tiêm Nhiên biết chút gì đó, nhưng bà có thể ở bên cạnh Cố Tử Mặc nhiều năm, ông cũng không ít phụ nữ vây quanh, bà cũng đều có thể xử lý rất tốt, đối mặt với vấn đề này, bà cũng thông minh lựa chọn vẻ gì cũng không biết.

Dù ban đầu Cố Tử Mặc từng làm chuyện gì có lỗi với bà thì đó cũng là quá khứ, hiện tại thì bà tin tưởng chồng mình.

Đối với điểm này, Chư Tiêm Nhiên đánh cuộc đúng. Cố Tử Mặc vĩnh viễn không thể nào vứt bỏ bà, mặc dù hai người không có tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng cũng là tương cứu trong lúc hoạn nạn.

Lưu Vân cũng không thể làm một tiểu tam, nếu không ban đầu cũng sẽ không đi

Lưu Vân thẹn thùng đi ra ngoài ước hẹn, đối tượng dĩ nhân là cha của Trì Hưởng Ngự.

Mẹ Trì Hưởng Ngự qua đời rất sớm, Lưu Vân cũng không tính là tiểu tam cũng yên tâm thoải mái một chút. Dù sao Lưu Vân cũng có tình cảm với Trì Liệt. Huống chi sau khi biết Lưu Vân tới Yêu Kinh, trò cười gì Trì Liệt cũng làm, chính là vì lần nữa được ôm người đẹp về.

Nói không chừng, Trì Hưởng Ngự buông tha Trang Nhã Khinh cũng có một chút nguyên nhân là cha anh đã bày mưu đặt kế, nói cho cùng cũng là Lưu Vân làm.

Về phần Thấm Tuyết, Thấm Tuyết có bệnh tim bẩm sinh, chỉ cần có trái tim thích hợp , hơn nữa bọn họ có Thanh Đảo là bác sĩ khoa tim mạch tốt nhất thế giới, dường như bệnh này không tệ hơn được nữa.

Thấm Tuyết đi ra ngoài, chắc là gặp một người đàn ông tên là Hoàng Bồi.

Người đàn ông kia là mới quen gần đây, nhưng hai người vừa gặp đã yêu….

Trở về chủ đề chính, Lưu Vân không nhượng bộ chút nào, Cố Triệt cũng đã buồn ngủ, Lưu Vân không muốn cho Cố Triệt đi, nói không thể phá bỏng phep tắc.

Đây là lúc nào rồi mà còn phép tắc.

Chỉ là Lưu Vân là sư thúc của Trang nHã Khinh, Lưu Vân là lão đại, Cố Triệt không nghe lời, bà vẫn kêu la nói không gả cô cho anh, mặc dù biết là không thể nào, nhưng Cố Triệt vẫn nhường bước.

Cố Triệt bị Lưu Vân bức bách rất gắt, rốt cuộc vẫn phải đi.

Ngày hôm sau, cuối cùng ngày kết hôn của hai người đã đến.

Hôn lễ của bọn họ cũng không chọn một giáo đường vô cùng lớn, cũng không chọn một lễ đường đặc biệt chuẩn bị vì hôn lễ, càng không chọn trên nước lãng mạn, chỉ là nói đến, ý nghĩa địa điểm bọn họ chọn tổ chức hôn lễ có rất nhiều.

Địa điểm chọn là ở trên một ngọn núi.

Trên đỉnh núi là một khoảng trống thật to, giống như là trên thảo nguyên. Vô cùng bằng phẳng, đây cũng là một kỳ quan. Địa thế rất lớn, có thể chứa khoảng mấy vạn người….Cũng chính là nguyên nhân này nên Cố Triệt mới lựa chọn chổ này.

Vốn là Trang Nhã Khinh vô cùng muốn cử hành hôn lễ ở Tổ Chim (đây là Sân vận động quốc gia Bắc Kinh), Tổ chim cũng tổ chức những sự kiện trọng đại. Chính là nơi cử hành đại hội thể dục thể thao quốc tế. Nhưng Cố Triệt không đồng ý, Cố Triệt nói không thể lấy việc công làm việc riêng… Điểm này, Trang Nhã Khinh vẫn hơi không hài lòng.

Nhưng biết được chỗ này, Trang Nhã Khinh vẫn rất hài lòng. Chỗ này cũng có tác dụng lớn.

Ở chổ này, nhìn xuống, có thể thu trọn Yêu Khinh vào mắt, đây chính là nơi quan sát Yêu Kinh đấy.

Thứ hai, có thể nhìn hết cả thành phố, độ cao núi này cũng không thể khinh thường. Ha ha, núi này, đây chính là nơi tốt hơn không nên tới.

Ngoại trừ Chư Tiêm Nhiên còn có đám người Thấm Tuyết thật sự không thể leo núi mới có xe cáp ngồi, người khác đều phải tự mình bò lên.

Hắc hắc, điểm này ngược lại tương đối phù hợp tính tình của Trang Nhã Khinh, phương án này, cô thích.

Ngoại trừ mấy người phụ nữ ngoài ý muốn, người khác bao gồm cả Cố Triệt cũng phải tự leo lên.

Cho nên, sáng sớm, trời còn chưa sang, Cố Triệt, còn có Thanh Phong ở chung với anh, Phá Thương, Hạ Tĩnh Thiên, Phá Trần cũng đã bắt đầu rời giường, chuẩn bị leo núi.

Đừng nói người khác, thật ra thì Cố Triệt mới thảm nhất. Một đoạn đường cuối cùng trên núi, Cố Triệt còn phải tự mình cõng Trang Nhã Khinh đi lên.

Mọi người tham gia hôn lễ, toàn bộ đều đã dậy lúc trời còn chưa sang. Trang Nhã Khinh cũng tương đối thảm, bởi vì phải trang điểm, sang sớm đã thức dậy.

Cả nhà Cố Triệt hung hung hổ hổ chạy tới đón Trang Nhã Khinh.

Bởi vì quá sớm, người xem cũng không có nhiều, nếu không bọn họ phải giật mình rồi. Phía trước là Cố Triệt. Anh cưỡi ngựa tới, chú ý không phải lái xe, là cưỡi ngựa, giống như tân lang cưỡi ngựa đón tân nương tử ở cổ đại.

Cố Triệt muốn kiếm được một con ngựa, dĩ nhiên cũng tương đối dễ dàng.

Phía sau lái một chiếc xe, bên trong là Cố Thần, Cố Tử Mặc còn có Chư Tiêm Nhiên, Cố Tử Tân chưa tới, sợ lúc ông ta tới thời điểm thì theo không kịp đoàn, nên đã leo lên từ sớm rồi.

Phía sau nữa là một đoàn người thật dài đi theo, đây chính là đội ngũ rước dâu phiên bản hiện đại. Chỉ là lai lịch đội ngũ rước dâu hơi lớn, toàn bộ đều là đặc công cấp một cấp quốc gia, bây giờ lại lưu lạc đến bưng sính lễ cho Cố Triệt.

Đoàn người rất dài, hai người đứng một hang, mỗi cặp mang một ghánh, bên trong gánh chính là chính lễ cho Trang Nhã Khinh.

Nguồn gốc của sính lễ cũng khá lớn. Không phải Trang Nhã Khinh thích hoàng kim, kim cương, thích bạch ngọc sao?

Hàng thứ nhất, bên trong đựng toàn bộ đều là các vật phẩm hoàng kim.

Hàng thứ hai cũng là hoàng kim, thứ ba, thứ tư cũng vậy, chủ yếu là vì Cố Triệt cất giữ hoàng kim cũng khá nhiều, tương đối thường gặp.

Hàng thứ năm thì toàn bộ là kim cương bên trong , chưa đánh mài qua, toàn bộ đều là kim cương vừa khái thác từ bên trong mỏ kim cương, tất cả lớn nhỏ, hình dáng không đồng đều nhưng tuyệt đối thuần khiết.

Thứ sáu chính là bạch ngọc, vòng tay bạch ngọc, bình hoa bạch ngọc, tượng Quan Âm Tống Tử bạch ngọc…

Phía sau…. Đếm không hết trang sức kim cương, Cố Triệt dung số lượng này, quả thật quá cường đại.

May mà người vây xem không nhiều lắm, cũng may, toàn bộ không có đặt bên ngoài, đều là đậy kỹ, nếu không sẽ làm quần chúng vây xem điên cuồng.

Đội ngũ đã sẵn sàng, cuối cùng đã tới bên ngoài tân phòng. Mang các loại đồ vào, Cố Triệt đi tới cửa phòng Trang Nhã Khinh, Lưu Vân, Thấm Tuyết, Hoa Nhã, Lương Hy Tây, dĩ nhiên cũng không thiếu Mạc Thiển với cái bụng đã lớn, tất cả chặn ở cửa ra vào.

Theo lệ cũ, những người này là muốn gây thật nhiều khó khăn cho Cố Triệt một phen.

“Dọc theo phía trên này đi". Mạc Thiển giao cho Cố Triệt một tờ đơn rồi nói.

Cùng lúc đó, Lương Hy Tây cũng làm hùm làm hổ:"Đọc lớn tiếng vào đó".

Nếu như để cha Lương Hy Tây nhìn thấy thì nhất định lên cơn bệnh tim mất, đây là ai?Đây chính là thái tử của nước Z, lại nói chuyện với Thái tử như vậy…. Muốn chọc giận ông chết hay sao?

Chỉ là lúc này, Cố Triệt chắc chắn là sẽ không so đo điều này.

Cố Triệt cầm lấy tờ giấy đó, cẩn thận xem.

Có lẽ, người khác sẽ cảm thấy đây là gây khó khăn cho người khác, nhưng mà đối với Cố Triệt anh thì đó cũng không có một chút vấn đề nào.

“Tôi, Cố Triệt, nhất định sẽ tuân thủ nguyên tắc phía dưới, nếu tôi vi phạm những nguyện vọng dưới đây, Cố Triệt tôi sẽ vĩnh viễn không cứng nổi."

“Haha…." Nhìn dáng vẻ Cố Triệt nghiêm chỉnh, nghe nội dung trong miệng Cố Triệt, mấy người phụ nữ đồng thời che miệng nở nụ cười.

“Điều thứ nhất mặc kệ bà xã làm bất cứ chuyện gì, có nói bất luận điều gì, bà xã luôn đúng. Điều thứ hai: nếu bà xã sai, xem lại điều thứ nhất. Điều thứ ba: thứ Hai mỗi tuần phải mua hoa cho bà xã. Điều thứ tư: quan tâm, yêu thương bà xã của mình, không cho phép ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Điều thứ năm: tiền lương mỗi tháng phải nộp lên đúng hạn. Điều thứ sáu: không cho phép nổi giận với bà xã, bà xã gọi gì thì làm đó, không cho phép có bất kỳ câu oán hận nào. Điều thứ bảy: bà xã đi dạo phố thì nhất định phải làm ba lô cho bà xã. Điều thứ tám: bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu phải báo cáo mình ở vị trí nào, làm gì cho bà xã, không thể để cho bà xã lo lắng. Điều thứ chin: nếu như chọc bà xã khóc, vậy sẽ phải quỳ bảng giặt đồ. Điều thứ mười: nếu như bà xã bị người ta ức hiếp, ông xã sẽ phải đứng ra giúp bà xã hả giận trước."

Cố Triệt đọc xong, dừng một chút.

Đừng tưởng rằng như vậy đã kết thúc, những người phụ nữ này cũng không phải dễ đuổi như vậy.

“Một, chồng là đàn ông, vợ là phụ nữ. Đàn ông là người mạnh, phụ nữ là người yếu. Người mạnh phải yêu thương người yếu, cho nên chồng phải yêu vợ, không được ức hiếp vợ.

Hai, lúc vợ không muốn rửa bát thì không cho nói vợ lười, đó là do vợ mệt mỏi thật sự hoặc có nguyên nhân khác; đồ trong nhà phải sắp xếp gọn gang, không thể để vợ phải tìm vớ, tìm áo lót, tìm được thì phạt rửa bát một tháng.

Ba, chồng không thể cvo6 tình hay cố ý trở thành con mồi của người khác, càng không thể tự đi kiếm con mồi, người vi phạm ngủ phòng khách một tuần,

Bốn, không thể cứng rắn kéo vợ rời giường, vợ ngủ đủ no bụng mới có thể trẻ trung, xinh đẹp, nhất định phải nhớ kêu vợ rời giường đúng giờ, đi làm trễ, hỏi chồng; kêu vợ rời giường phải chú ý phương pháp, phải dỗ dành vợ bò dậy thật vui vẻ.

Năm, mùa đông phải đảm bảo vợ có chăn lớn, lúc xoay người không được giành chăn với vợ, trước lúc ngủ phải ôm vợ, cho đến lúc vợ ngủ.

Sáu, sấm đánh trời mưa xuống phải chủ động đón vợ tan việc. Thỉnh thoảng vợ suy nghĩ nông nổi muốn làm gì đó thì chồng không thể cho là không hợp tình hợp lý, phải tích cực ủng hộ, giúp đỡ thành công, nếu như vận khí không tốt mà thất bại thì phải an ủi vợ thật tốt.

Bảy, chồng phải tin tưởng vợ không sai, sai cũng do chồng nhìn lầm, kiên trì cho rằng lỗi của vợ chính là lỗi của chồng, sai lầm của vợ cũng không nên nói ra ngoài, vợ rất chính trực, sẽ sửa đổi, không nên ép vợ nhận lỗi.

Tám, chồng phải có quyển sử dụng, quyền bào quản tất cả tài sản trong nhà, lão ba phải có quyền sở hữu, quyền quản ký.

Chín, chồng không thể bị bệnh không uống thuốc, càng không thể uống thuốc vẫn không ổn, phải để vợ chăm sóc.

Mười, tạm thời chưa nghĩ ra, vợ có quyền suy nghĩ đến lúc bản thủ tục gốc xong thì cũng được hiệu lực như nhau."

Đừng tưởng rằng như vậy đã xong rồi, tà ác nhất ở phía sau.

“Lúc “dì cả" vợ đến, anh phải tự mình bưng nước đường đỏ lên, xoa bóp cho vợ. Nếu như vợ rất đau, anh phải có muốn tinh thần hy sinh, phải chủ động lấy chính mình ra cống hiến để xoa bóp cho vợ, vợ đau, anh cùng đau với vợ.

“Ha ha…"

Tiêu Dật Phàm đi vào vừa lúc nghe Cố Triệt đọc đoạn này thì không khỏi cười to… Đây là tuyên thệ gì, ha ha , Triệt thật là xui xẻo, lại gặp phải đề bài như vậy.

Hi vọng lúc anh kết hôn, không cần như lúc này là được. Nghĩ tới, liếc nhìn Hoa Nhã đứng ở cửa.

Hoa Nhã nhìn thấy Tiêu Dật Phàm tới, quay mặt, không muốn nhìn thấy Tiêu Dật Phàm.

Tiêu Dật Phàm rất muốn kép Hoa Nhã đến góc xó xình không người… Nhưng bây giờ là hôn lễ của người khác, như vậy vẫn không tốt.

“Lúc vợ mất hứng, anh phải cố gắng làm vợ vui vẻ, vợ muốn anh ở truồng chạy thì cũng nhất định không chút do dự cầm quần áo quấn lấy chạy hết đường lớn, hơn nữa phải hô to “anh yêu vợ"

“Ha ha….." Quá độc ác, ai nghĩ ra thế.

“Vợ nói thì nhất định phải không chút do dự tuân theo, vợ cho anh đi vào thì anh đi vào, vợ cho anh đi ra ngoài, anh sẽ đi ra, lão bà cho anh vào ra vào ra, anh sẽ không dừng lại…."

“Phốc…." Thật là ác mà.

Kế tiếp còn có mất mấy điều tà ác nữa, Cố Triệt đọc xong, mặt cũng có vài vết đỏ.

Lúc nãy anh nhìn mặt trước, không có nhìn mặt sau. Những điều kiện ở mặt trước không đáng kể chút nào, nhưng không ngờ, chiêu độc ở mặt sau. Chỉ là vì có thể thuận lợi cưới được Nhã Nhã nên vẫn đọc xong toàn bộ.

“Được rồi, con có thể đi vào đón Nhã Nhã chưa?"

“Không được, còn bao tiền lì xì."

Cố Triệt đã sớm chuẩn bị tốt thứ này rồi, một bao mười vạn :Dật Phàm, đưa tới."

Tiêu Dật Phàm đưa một cái túi lên, toàn bộ bên trong đều là bao tiền lì xì, trướng phình, vừa nhìn đã biết rất nhiều…..

Mỗi người một bao tiền lì xì. Cuối cùng, buộc Cố Triệt thổ lộ với Trag Nhã Khinh bên trong một phen, cuối cùng mới để Cố Triệt tiến vào.

Chơi thì chơi, không thể quá mức. Thời gian quý báu, một lát đi lên còn cần phải cần rất nhiều thời gian.

Cố Triệtvào cửa phòng thì liền thấy Trang Nhã Khinh cừơi không ngừng ở bên trong.

Trang Nhã Khinh ngồi ở đầu giường, che miệng nhỏ nở nụ cười. Nhìn dáng vẻ vui sường, chỉ thiếu chút nữa là đã ôm bụng cười lăn trên đất.

Hôm nay Trang Nhã Khinh mặc áo cưới màu trắng, áo cưới được đặt may theo vóc dáng, bày ra toàn bộ vóc người hoàn mỹ của cô. Thiết kế đặc biệt, cao quý, ung dung, lại phối hợp với một kiểu tóc hoàn mỹ, hôm nay Trang Nhã Khinh đẹp hơn bất cứ lúc nào.

Áo cưới kiểu cúp ngực, thiết kế hoàn mỹ, chỗ eo có hình giọt nước, trên làn váy còn có một vài mảnh sáng nho nhỏ, chói mắt, nhanh chóng hấp dẫn, dễ dàng là có thể nghênh đón ánh mắt người khác.

Có đôi lời nói không sai, phụ nữ đẹp nhất chính là lúc mặc áo cưới.

Màu trắng, tượng trưng cho thuần khiết, thiêng liêng.

Nhưng kỳ lạ, Cố Triệt cũng không mặc tây trang, ngược lại, hôm nay Cố Triệt mặc quân phục của anh.

Bình thường Cố Triệt sẽ không mặc quân phục của anh, cùng lắm thì lúc huấn luyện sẽ mặc đồ rằn ri, có lúc cũng mặc quân trang, cũng thường gặp.

Hôm nay Cố Triệt mặc chính là có ý nghĩa biểu tượng. Bộ đồ này, lúc anh mới vừa được bổ nhiệm làm quân trưởng, Cố Thần, cũng chính là quân trưởng trước, đích thân giao cho anh.

Lúc này, Cố Triệt cho rằng đây chính là thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời anh, dĩ nhiên cũng phải mặc vào bộ quần áo mà bản thân anh cảm thấy quan trọng nhất.

Vốn bình thường là áo cưới màu trắng, phối hợp với áo đuôi tôm màu đen là cực kỳ đẹp mắt, đây chính là thỏa thuận ngầm hiểu rõ để phối hợp, hoặc cũng phối hợp với tây trang. Nhưng hôm nay, Cố Triệt mặc bộ quân phục trang trọng và nghiêm túc, cùng Trang Nhã Khinh mặc áo cưới dịu dàng mà hào phóng kết hợp lại, hết sức vừa vặn. "Buồn cười sao?" Cố Triệt đi tới, dắt tay Trang Nhã Khinh, hỏi.

"Dạ, buồn cười. Em không ngờ họ lại có thể để cho anh đọc cái đó, càng không nghĩ đến anh cũng không ức giận." Trang Nhã Khinh nói.

"Họ cũng có lúc kết hôn, đến lúc đó, bà xã à, em cần phải đòi lại cho ông xã em là anh đấy." Bởi vì chuyện này đã tức giận, Cố Triệt anh không có hẹp hòi đến mức đó.

"Ông xã, anh trở nên phúc hắc rồi. Chỉ là ai bảo em là vợ anh, lúc họ kết hôn, em nhất định có thể nghĩ ra nhiều chiêu độc hơn nữa." Đối phó người, ai có thể đối phó qua Trang Nhã Khinh.

Thật ra thì, đường lên núi cũng không phải quá dốc, chỉ là vẫn có một chút bất ngờ.

Giống như Chư Tiêm Nhiên, Mạc Thiển, khẳng định họ không thể tự leo lên, cho nên liền có mấy xe riêng lái đưa phụ nữ lên, những người khác, thật xin lỗi, tự leo lên thôi. Rèn luyện thể lực.

Ngay cả Cố Triệt và Cố Tử Mặc, hai người bọn họ cũng từ chối sắp xếp xe riêng cho bọn họ, muốn tự leo lên. Đúng là được rèn luyện bền bỉ, thật lâu rồi chưa có leo núi, đây là một loại rèn luyện, có lợi cho thân thể. Trang Nhã Khinh mặc áo cưới cũng không dễ dàng, cho nên cũng ngồi trên xe. Chỉ là, lúc cách đỉnh núi còn một đoạn, Trang Nhã Khinh liền bị ném xuống.

Nhìn xe nghênh ngang rời đi, nhìn phía dưới vắng vẻ, vẫn chưa có người nào bò đến nơi này. Trang Nhã Khinh lại nhìn xung quanh một chút, chỗ ngồi cũng không có, cô cũng không thể ngồi trên đất. Sớm biết thì đã mặc bộ áo cưới ngắn kia, ít nhất đi bộ khá dễ dàng.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là chờ tại chỗ.

Đều là cùng đi, bước chân Cố Triệt nhanh hơn nữa, leo lên khoảng cách này vẫn cần một khoảng thời gian.

Các vị bắt đầu leo núi sớm một chút cũng đến vị trí của Trang Nhã Khinh rồi.

"Nhã Nhã, Cố Triệt còn chưa tới sao?" Phá Trần đã nhìn thấy Trang Nhã Khinh đứng xa xa phía trên, tốc độ nhanh hơn, cũng nhanh hơn lúc vừa mới bắt đầu leo núi một chút.

"Em ngồi xe, anh ấy đi bộ nên đương nhiên là phải chậm hơn một chút rồi. Các anh đi lên trước xem một chút xem còn có gì chưa chuẩn bị xong không." Trang Nhã Khinh nói.

"Ừ."

Lúc đầu, Mạc Thiển bọn họ muốn Trang Nhã Khinh xuống xe, căn bản là cô cũng không biết rõ chuyện gì, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn xuống xe. Dù sao Thiển Thiển không thể nào hại cô, không phải sao?

Sau khi xuống xe, Trang Nhã Khinh mới nghĩ đến, có thể đây là Cố Triệt sắp xếp.

Ban đầu lúc chuẩn bị hôn lễ, Cố Triệt nói cho cô biết cử hành hôn lễ tại đây, cụ thể, cô thật sự không biết. Không biết, Trang Nhã Khinh cũng không hỏi, thật vất vả gặp phải Cố Triệt ngốc nghếch muốn lãng mạn một lần, cho cô một chút vui vẻ, cô không thể quá mất hứng.

Xấp xỉ mười giờ, Trang Nhã Khinh thấy Cố Triệt cùng với một đại đội người thật dài sau lưng anh.

Hình rắn thật dài đều là quân nhân mặc quần áo màu xanh lục, từ xa nhìn lại giống như là vùng màu xanh vậy.

Cố Triệt đến, đứng ở bên cạnh Trang Nhã Khinh.

"Triệt. . . . . . Là anh để các cô ấy ném em ở chỗ này sao?"

"Thông minh." Cố Triệt đi đến trước mặt Trang Nhã Khinh, ngồi xổm người xuống: "Lên đây, anh cõng em."

"Vâng." Trang Nhã Khinh cười. Đi chưa bao lâu, Trang Nhã Khinh đã nhìn thấy phía trên khác hẳn. Ven đường bày đầy hoa hồng, hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át, trải thành một đường lượn sóng nhỏ vì bọn họ.

Trang Nhã Khinh vẫn có thể nghe thấy mùi thơm của hoa hồng, mặt trời vừa mới lên, xen lẫn trong mùi vị của ánh mặt trời.

Ánh mặt trời của mùa thu là ôn hòa nhất, ấm áp, cũng không cảm thấy quá nóng.

"Anh chuẩn bị sao?"

". . . . . ."

Cõng Trang Nhã Khinh, Cố Triệt cũng không dám lười biếng, từng bước từng bước đi rất ổn, rất vững chắc.

Xa xa chỉ có thể nhìn thấy hai người phía trước, một màu xanh lá cây và một màu trắng, phía sau, đi theo một đội ngũ đầu dài. Đó là đội ngũ do bộ đội đặc công có đủ thực lực nhất nước Z hợp lại với nhau mà tạo thành.

Phía trên đã sắp xếp xong xuôi tất cả, cũng có rất nhiều người đang ngồi ở phía trên.

Hàng đầu là một hàng. Là Cố Thần, Cố Tử Mặc, Chư Tiêm Nhiên còn có Lưu Vân, Thanh Phong, cùng với các sư huynh của Trang Nhã Khinh.

Hàng thứ hai có Mạc Thiển cùng Mạc Minh Vọng, Cố Tử Tân, Mặc Sâm, Dịch Nham. Có đám người Lương Hy Tây, còn nữa, hai người đàn ông mà Trang Nhã Khinh chỉ từng gặp mặt một lần. Ngoài ra Trang Nhã Khinh còn có bạn bè, người thân của Cố Triệt, phía sau chính là một vài quân nhân cao cấp, hoặc là chính khách, nhân vật rất giỏi. Giai vế tương đối cao ở phía trước, tương đối thấp ở phía sau.

Cố Triệt cũng không quy định người nào ở phía trước, người nào ở phía sau, nhưng những quy tắc này thì có ai có thể không biết. Thương giới, chính giới đều giống nhau, cường giả vi tôn, địa vị mình thấp, sao dám ngồi ở trước mặt người khác, nhất là người lãnh đạo trực tiếp của mình, cấp trên và cấp trên, ở đâu cũng có thể gặp.

*cường giả vi tôn: kẻ mạnh làm vua

Hàng sau cùng là đến quân nhân, lính đặc chủng, hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là đứng. Trừ Dịch Nham, một thị trưởng nho nhỏ, cũng ngồi ở hàng thứ hai. Chỉ là, thân phận người ta là bạn của cô dâu, không có cách nào.

Rất nhiều người quen biết, trước khi hai người Trang Nhã Khinh và Cố Triệt đến liền bắt đầu chậm rãi nói chuyện, tán gẫu vui vẻ với nhau.

Phía trên gần như được sắp xếp thành một thiên đường mà rất nhiều cô gái yêu thích, thường tưởng tượng.

Xung quanh đỉnh núi, vì lý do an toàn nên toàn bộ đều được bao lại bằng dây thép. Chỉ là như vậy cũng sẽ không ảnh hưởng nét đẹp đó, bởi vì trên dây thép đã sớm được quấn quấn kín bằng ren xinh đẹp cùng với các loại khí cầu, còn có hoa ..., rất đẹp.

Như vậy, vừa đẹp mắt cũng bảo đảm an toàn. Tuy nói người lớn sẽ không ngu ngốc mà đi xuống, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, huống chi cũng không thể không tính ở trên đó có trẻ con. Cố Triệt đã suy tính hết các phương diện an toàn.

* không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ nhiều vấn đề chỉ sợ lỡ như

Tất cả mọi người sẽ chia ra ngồi hai bên, chính giữa chừa lại một chỗ rộng ước chừng hai mét, đã trải xong thảm màu đỏ. Phía trên là một cái bàn cũng được bày đầy những vật xinh đẹp, có một cái bục nho nhỏ, xung quanh được cắm đầy hoa, phía trên nhất bày một mi- crô nho nhỏ.

Màn chiếu phía sau là ảnh cưới ngoại cảnh của Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh được hai người tìm kiếm kĩ lưỡng.

Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp. Hai người không dùng tới kỹ thuật photoshop hiện đại chút nào mà cũng đẹp như vậy. Đẹp hơn trang bìa tạp chí mấy phần, cũng chân thật hơn mấy phần.

Vẻ mặt và nụ cười tươi tắn, càng nhìn càng đẹp. Đó là hình dung Trang Nhã Khinh.

Mày kiếm mắt sáng, ngọc thụ lâm phong, đây là hình dung Cố Triệt.

Màn chiếu không chỉ có một hình, đây là một tổ hợp ảnh chiếu, vẫn thay đổi ảnh cưới của Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh.

Dĩ nhiên chỗ ngồi phía sau mọi người cũng không phải là trống rỗng.

Một hành lang dài, hành lang là hình cửa làm từ những trụ sắt. Chia ra cách một mét thì có một cửa như vậy, tạo thành hành lang dài thật dài.

Phía trên trụ sắt, dây leo thật dài, màu xanh lá cây, phía trên phụ trợ thêm hoa tươi. Bên cạnh mỗi trụ sắt cũng có hai quân nhân anh tuấn đứng nghiêm.

Trừ đó ra thì còn có rất nhiều, rất nhiều nữa. Trang Nhã Khinh không có cách nào mà đoán trước được những điều này.

Lúc cô nhìn thấy tất cả những điều này thì sợ ngây người.

Cố Triệt là một người ngốc nghếch, mà ngốc nghếch lại có thể lãng mạn như vậy, Trang Nhã Khinh hoàn toàn không nghĩ tới.

Vẫn còn ở trên lưng của Cố Triệt, Trang Nhã Khinh khóc.

"Sao lại khóc?" Cố Triệt cũng không nhìn thấy Trang Nhã Khinh, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được cô đang khóc. Vừa mới nói xong, một giọt nước mắt ấm áp rơi vào cổ anh.

Cố Triệt buông Trang Nhã Khinh xuống, đối mặt với cô, lòng ngón tay mọc vết chai nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

"Khóc lem hết trang điểm sẽ khó coi." Cố Triệt nói.

"Còn không phải tại anh, làm gì làm lãng mạn thế này, đều là anh cố ý chọc khóc."

"Được, được, được rồi, là anh sai, nếu không thì anh bảo bọn họ tháo hết những thứ này nhé?" Mặc dù Cố Triệt nói như vậy nhưng vẫn dắt tay Trang Nhã Khinh đi tới hướng hành lang đó.

Sau lưng là từng quân nhân mới theo kịp, giống như đã tập luyện rất nhiều lần mà đứng ở vị trí của mình.

Trang Nhã Khinh không biết, bởi vì cô không thấy được. Nếu cô đứng ở vị trí cao một chút, xa một chút thì sẽ nhìn thấy những quân nhân kia, sau đứng thành hình đã tạo thành năm chữ màu xanh lá cây to đùng. "Nhã Nhã, anh yêu em."

Tiếng hát, bắt đầu trầm bổng giữa không trung. Mang theo tình cảm trang trọng, khuấy động không trung, khuấy động trong lòng của mọi người.

Nghe bài hát này, tất cả mọi người có cảm giác mình càng thêm kích động, càng thêm sôi trào mãnh liệt.

Bọn họ cũng không có để khúc quân hành trong hôn lễ, cũng không còn thỉnh thoảng để ca khúc tình yêu, ngược lại nổi lên quốc ca nước Z . Quốc ca, đó là một tượng trưng của quốc gia, một vinh dự của dân tộc.

Những quân nhân nghe được tiếng nhạc quốc ca vang lên thì cũng đều hát theo.

Lúc này, tên giả bộ ăn xin còn chú ý tới, trong sắc màu rực rỡ chung quanh còn dựng cả quốc kỳ lớn nhỏ, tung bay trong gió nhẹ.

Quân nhân quả nhiên là quân nhân, kết hôn cũng không quên nước nhà.

Cố Triệt nắm tay Trang Nhã Khinh đi lên thảm đỏ, cũng đi lên con đường hạnh phúc của họ.

Trang Nhã Khinh phát hiện một vấn đề, sau khi mọi thứ đều chuẩn bị xong, sao không có cha xứ?

Cố Triệt biết nghi vấn của Trang Nhã Khinh. Cũng không ngay lập tức trả lời nghi vấn của cô mà là đưa cô tới cái bàn, đi đến trước mi-crô nhỏ, ôm cô, nhìn mọi người phía dưới.

"Tôi rất vui vì mọi người có thể tới tham gia hôn lễ của tôi cùng với vợ yêu Nhã Nhã, đi lên không dễ dàng, mọi người cực khổ." Đầu tiên Cố Triệt hài hước một chút.

"Không có, không có." Mọi người cười to.

Ngoài miệng nói không có, một vài thương nhân, bụng phệ, bò lên thật không dễ dàng, quần áo cũng đã ướt đẫm, trên trán vẫn còn đang đổ mồ hôi, gió thổi, phơi nắng, khả năng trở về bị cảm rất lớn.

"Anh cũng rất vui, hôm nay anh có thể may mắn cưới được một người vợ thế này."

"Em cũng rất vui vì có thể gả cho anh. Không vì điều gì khác, chỉ vì anh là anh." Trang Nhã Khinh nhìn Cố Triệt, nói.

"Bây giờ, trước hết mời ông nội của tôi, ông Cố Thần tới lời mở đầu ạ." Cố Triệt nói xong thì cùng Trang Nhã Khinh lùi lại sau một chút, nhường chỗ cho Cố Thần.

Cố Thần đi lên. "Không ngờ còn muốn lão già tôi đi lên nói chuyện, tôi cũng không có chuẩn bị. Nói nhảm thì Cố Thần tôi không nói, hai đứa trẻ này đến với nhau không dễ dàng gì, chỉ là bây giờ thì tất cả đều vén mây mù thấy mặt trời, cuộc sống sau này cũng sẽ càng ngày càng đẹp mĩ mãn. Ta muốn bồng cháu chắt sớm một chút, hai người các con cố gắng." Cố Thần nói xong cúi chào một cái.

Mọi người thấy Cố Thần cúi người chào bọn họ, tất cả từng người một đều vội vàng đứng lên, cũng cúi người với Cố Thần một cái. Lão quân trưởng trước đây, bọn họ không dám yên tâm thoải mái ngồi tiếp nhận.

"Bây giờ thì phải mời cha của tôi còn có mẹ cùng với sư phụ và sư thúc của Nhã Nhã lên sân khấu nói một lời chào ạ." Nói đến đây, Cố Triệt bất giác có chút đau lòng vì Trang Nhã Khinh.

Cũng đã kết hôn, Nhã Nhã còn không biết rốt cuộc cha mẹ là ai, có lẽ chết rồi, có lẽ là ngay cả dáng vẻ Nhã Nhã mà bọn họ cũng không biết. Mặc dù Nhã Nhã có trí nhớ kiếp trước nhưng dù sao vẫn đau lòng.

"Cố Triệt của chúng tôi có thể cưới được Nhã Nhã tốt như vậy làm vợ, chúng tôi thật sự vui mừng, rất vui mừng. Mong đợi thật lâu, cuối cùng cũng trông được ngày hôm nay. Ở chỗ này, cha mẹ chúc phúc cho đôi tân nhân mãi mãi hạnh phúc vui vẻ ."

"Ta chỉ nói một câu, mặc dù nha đầu nhà chúng ta không cha không mẹ, nhưng cũng do ta nâng ở lòng bàn tay, cưng chiều nuôi lớn, nếu Cố Triệt đối với nha đầu nhà chúng ta không tốt, cũng đừng trách lão già ta không nể mặt." Thanh Phong nói xon thì nhường lời cho Lưu Vân.

Nhắn lại hôm nay mặc đồ phải khiêm tốn hơn bình thường một chút. Thứ nhất chính là người khác không cho phép Lưu Vân mặc quần áo hở hang, thứ hai là do Lưu Vân cảm thấy dù gì đây cũng là hôn lễ của Nhã Nhã, bà cũng không thể đoạt đi quá nhiều nổi bật được. "Cuối cùng Nhã Nhã nhà chúng ta cũng trưởng thành, rốt cuộc, cũng lập gia đình. Lời của ta giống sư huynh, Nhã Nhã là bảo bối của mọi người, hứng như hứng hoa, hòn ngọc quý nâng trong lòng bàn tay sợ vỡ mất. Có thể có người cho rằng Nhã Nhã chúng tôi với cao tới nhà họ Cố, khụ khụ, mặc dù nhà họ Cố không cho là như vậy nhưng cũng khó tránh khỏi có người ở phía dưới nói, hôm nay tôi nói rõ ở đây luôn, mặc dù gia thế chúng tôi kém gia thế khổng lồ của Cố Triệt, nhưng chúng tôi tuyệt đối cũng không sẽ thấp hơn, đừng không tin, đây không phải là với cao, là hai người tình đầu ý hợp. Nếu còn có người ở dưới nói linh tinh thì cũng đừng trách tôi không nể mặt. Hoặc là còn có người ngoài mặt không nói, trong lòng cho là như vậy thì các người sẽ biết, nhà mẹ của Nhã Nhã chúng tôi không phải là quả hồng mềm." Dứt lời, Lưu Vân nhìn về nơi góc nhỏ nào đó.

Góc nhỏ đó có một đám bà lớn tụ tại. Mới vừa rồi, bà ngẫu nhiên nghe thấy mấy người đó nói, cái gì mà số Trang Nhã Khinh thật sự quá tốt, lại có thể leo lên cây to nhà họ Cố..., bà giận đến muốn cho mấy bà tám này hai tát tai.

Lúc bắt đầu thực sự như Lưu Vân dự đoán. Tất cả mọi người đều không phục, cảm thấy còn có ai có thể so sánh với nhà họ Cố. Đợi đến khi Lưu Vân xuống, đi tới người bên cạnh, những đám bà tám kia cũng không dám lắm mồm. "Em càng ngày càng sắc bén rồi." Trì Liệt ôm cả eo của Lưu Vân nói.

Cuối cùng, đợi hai mươi năm, rốt cuộc chờ được người phụ nữ này trở lại, trong lòng Trì Liệt cảm thán.

Thật vất vả mới ôm được người đẹp về, Trì Liệt đối Lưu Vân mà nói chính là nói gì nghe nấy, Lưu Vân để ông làm gì thì ông làm đó, tuyệt đối sẽ không nói gì khác.

"Có sao? Em vốn muốn nói nhiều thêm một chút, hoặc là nói tục đôi câu, nhưng đây chính là hôn lễ của đệ tử bảo bối nên em mới nhịn xuống, nếu không những người đó cũng sẽ không xong việc vì mấy câu đơn giản như thế." Lưu Vân nói.

Lưu Vân chính là người như vậy, tính toán chi li, nếu ai ác ý hãm hại người bà quan tâm, cũng đừng trách bà làm gì cho người đó cảm thấy chuyện gì là quá đáng.

"Ha ha, vẫn đáng yêu như vậy." Chỉ cần yêu, mặc kệ tính tình đối phương thế nào thì cũng đều sẽ cảm thấy rất đáng yêu. Trì Hưởng Ngự ở bên cạnh nghe Lưu Vân cùng Trì Liệt nói chuyện thì không khỏi trợn trắng cả mắt.

Phải nói, căn bản là anh cũng không nghĩ đến. Mặc dù anh cũng không quá điên cuồng theo đuổi Trang Nhã Khinh, dù sao anh vẫn động tâm, mặc dù mục đích không trong sáng. Chỉ là vẫn sẽ khó chịu có được hay không?

Nghĩ đến điểm này, Trì Hưởng Ngự không khỏi nghĩ tới người phụ nữ luôn làm anh kinh ngạc, luôn không cho anh mặt mũi, luôn bỏ lại anh. Đáng chết, lại làm cho anh phải chạy. Phải biết rằng lần trước Cố Triệt giúp anh tìm được cô gái đó, anh đoán mới vừa kéo người phụ nữ đó đến đại chiến ba trăm hiệp trên giường, ngày hôm sau, cô gái ấy lại chạy. Thật là đáng chết. Chạy hai lần, sao anh vẫn không nhớ lâu mà lại để cho cô ấy chạy lần thứ ba.

Người phụ nữ đáng chết, nếu lại để anh tìm được em, tuyệt đối sẽ không để em chạy mất, chính là trói lại thì cũng phải lao thẳng đến buộc em ở lại bên cạnh anh. Trì Hưởng Ngự âm thầm thề ở trong lòng.

Đột nhiên, Trì Hưởng Ngự giống như nhìn thấy được cô gái kia.

Không phải đâu, do nguyện ý nghĩ tới nên nhìn nhầm? Chính mình sinh ra ảo giác sao?

Trì Hưởng Ngự nhìn lại, quả nhiên, chính là người phụ nữ đó, đáng chết, gặp được chẳng tốn chút công phu. . .

Lần này, Trì Hưởng Ngự sẽ không oán giận cha của mình vì không nên ép anh tới tham gia hôn lễ nữa rồi.

Tô Mạt đẩy tháp sâm banh đã được dựng xong xuôi đi tới.

Cố Triệt cùng Trang Nhã Khinh cùng mở sâm banh ra, bắt đầu đổ ra từ cái ly cao nhất trên đỉnh tháp sâm banh. Sâm banh theo từng cái ly một chảy đến ly phía dưới, rất nhanh, cái ly phía trên tháp sâm banh cũng đã đầy rượu vang.

Mỗi người một ly, dĩ nhiên cũng không thể quên những quân nhân kia, mỗi người đều có, mặc dù cũng không phải do Cố Triệt đích thân chia.

Uống rượu giao bôi, trao nhẫn cưới, Cố Mị Trầm đi lên sân khấu, cầm mi - crô, nói: "Nhất bái Thiên Địa." Cố Triệt kéo tay Trang Nhã Khinh cúi đầu với trời đất.

"Nhị bái Cao Đường."

Hai người cúi đầu mấy cái với Cố Thần. Lúc cúi đầu một cái như vậy, ra khỏi mấy người nhà họ Cố yên tâm thoải mái tiếp nhận sự cúi lạy của Cố Triệt và Trang Nhã Khinh, những người khác như là gặp quỷ mà vội vàng chạy ra, không có như tượng đất đứng ở phạm vi bên trong khu vực làm lễ.

"Phu thê giao bái."

"Ha ha." Trang Nhã Khinh cũng không nghĩ tới là trước khi kết thúc lại còn làm thêm cái này, Triệt muốn mượn hôn lễ để lật đổ cái nhìn trước kia của cô sao?

Hai người mặt đối mặt cúi xuống, đụng phải đầu.

"Ha ha. . . . . ." Mọi người đều nở nụ cười.

"Hôn cô dâu." Cũng không thể nói là đưa vào động phòng được. Mặc dù phía sau là một cái phòng nhỏ được xây nên, nhưng nhiều người như vậy, hơn nữa phòng nhỏ kia vẫn còn người, thật sự đưa vào động phòng thì không phải là đánh dã chiến thì thực chất cũng không có gì khác biệt. Vì vậy nên đổi lời kịch thành hôn cô dâu, rất bình thường, hôn lễ phương Đông và phương Tây kết hợp điển hình.

Cố Triệt đang giữ mặt Trang Nhã Khinh, hôn xuống.

Xung quanh toàn tiếng hoan hô. . . . . .

Trong tiếng hoan hô đó, nghi thức cũng đã sắp kết thúc.

Nhìn xem thời gian, đã một tiếng đồng hồ, mọi ngườ
Tác giả : Mạn Nam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại