Vợ Điên
Chương 23: Kẻ giết người
Trong quán bar với ánh đèn chập chờn, một người đàn bà ngồi trên ghế cao, môi nhâm nhi ly rượu vang đỏ, bà hí hửng nhìn ra mấy chàng trai trẻ nhảy nhót dưới ánh đèn xoay, tay vỗ vỗ vẻ khoái chí. Tiếng nhạc sàn đánh xình xịch vào màn nhĩ người nghe, nhưng đối với đám người đang nhảy nhót đó lại là thứ âm thanh mang đến khoái cảm thăng hoa.
Rồi từ ngoài cánh cửa cách âm nặng trịch, một người phụ nữ tóc xoăn tít vận chiếc váy ôm sát, tay mang túi hàng hiệu đỏng đảnh bước vào. Người bàn bà đang ngắm trai thấy thế liền đưa tay lên kêu gọi.
Như thấy được sự có mặt của bà bạn, người phụ nữ tóc xoăn tít vênh vang tiến đến ghế cao.
- Ối giời, cũng lâu lắm rồi mới gặp lại bà đó. Có vẻ… bà giàu hơn nhỉ.
Người đàn bà môi đỏ choét như nhai trầu vặn vẹo nói. Ánh mắt dò xét trên cơ thể đầy hàng hiệu.
- Hừ. Cuộc đời mà, đâu ai nằm dưới đáy vực mãi.
Đôi mắt người phụ nữ tóc xoăn tít dẩu môi khinh khỉnh nói.
Người đàn bà thôi ghanh tị, đổi chủ đề.
- Cái con bé mà bà nhận nuôi ở cô nhi viện giờ nó sao rồi?
Người phụ nữ tóc xoăn ngừng nhìn xung quanh, ánh mắt chuyển sang vẻ nghi ngờ.
- Nó sao có liên quan đến bà?
-Thì bà cứ nói, tôi nào dám động đến một phu nhân giàu có như bà.
Người phụ nữ chỉnh lại mái tóc xoăn, lưng ngồi thẳng uốn éo vẻ sang chảnh.
- Bà nói đi, có một phi vụ cần đến con bé.
Nghe đến vụ làm ăn nào đó, “tóc xoăn tít" khẽ nhăn trán.
- Vụ nào?
- Thì bà nói tôi nghe xem.
- À… ừ… Tôi bán nó cho một bà đại gia rồi.
- CÁI GÌ?
Nghe đến đấy, người đàn bà hét toáng lên, rượu vang đỏ văng tứ tung từ miệng.
- Cái bà này.
“Tóc xoăn tít" hậm hực, lau lau vết rượu trên chiếc váy đắt tiền.
-Ôi…
- Thì có sao. Thấy nó xinh xắn tôi nhận về nuôi để nó lo việc nhà cho đỡ cực thân, ai dè trông vậy mà nó bị điên, tôi cũng định vứt quách nó cho rồi. Tự dưng có bà đại gia muốn gả con gái cho con bả, vậy là tôi tiễn nó đi luôn. Vừa đỡ cục nợ mà lại được thêm cục vàng.
Người đàn bà nghe vậy càng điên tiết hơn.
- Bà này, thế bà ta cho bà bao nhiêu?
- Tôi có cần phải nói với bà không?
-Sao không. Cái con bé đó, có người đến tìm và ra cái giá là muốn bao nhiêu đều có được, chỉ cần tìm ra. Ôi, tiền của tôi.
“Tóc xoăn tít" nghiêng người, vẻ hoang mang.
- Muốn… bao nhiêu đều được sao?
- Đúng vậy. Hic, hic.
Người phụ nữ khóc mếu đau khổ vì mất tiền. “Tóc xoăn tít" bặm môi.
- Người đó là ai? Tại sao lại cần con bé điên kia và lại ra cái giá đắt như thế?
- Còn ai nữa chứ. Là mẹ nó, mẹ nó.
***
Trong căn phòng trắng, Bình Nhi nằm quay lưng về phía cửa sổ, cô cứ nhìn vô hồn lên tường nhà. Nhìn hoài nhìn mãi mà chẳng dứt. Nếu cô chỉ một lần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô sẽ thấy mèo đen nào đó đang đứng bần thần.
Khải Hoàng lặng lẽ quan sát Bình Nhi qua ô cửa kính phất phơ tấm màn, anh nhìn vào mái tóc dài của cô. Đúng là mái tóc dài mượt năm ấy, đúng là bờ vai nhỏ chốn ấy, tại sao anh chẳng nhận ra?
Tiếng khóc gọi mẹ của cô bé ngồi trên tảng đá to vẫn luôn day dứt tâm hồn Khải Hoàng. Tiếng khóc lần đầu anh gặp cô sao lại quen đến thế? Anh cảm nhận như anh đã nghe nó vài ba lần, tiếng khóc gọi mẹ của cô gợi cho anh một nỗi nhớ mơ hồ. Và trong vô thức lúc ấy, bước chân Khải Hoàng quay ngược trở lại tìm cô.
Thì ra, lời hứa nhất định sẽ cưới cô bé khóc bên tảng đá to không chỉ hai người biết. Anh thấy lòng quặn thắt, anh đã không nhận ra cô sớm hơn để rồi tin lời ai đó hắt hủi cô, xa lánh cô. Giọt nước mắt Khải Hoàng lăn dài trên má, anh khóc, khóc cho chính cô bé tội nghiệp kia.
Cánh tay vô tình đưa lên không trung, anh muốn ôm lấy cô bé kia, cô bé mà anh đã đợi bao năm. Nhưng anh chẳng thể gần cô được nữa. Con mèo nhỏ đã ghét anh mất rồi.
Mặc thời gian lặng lẽ trôi qua, Khải Hoàng vẫn đứng từ xa nhìn cô bé nhỏ.
Cánh cửa phòng mở ra, cô hầu gái bưng bát cháo vào.
- Thưa tiểu thư, đến giờ ăn rồi ạ.
Cô hầu nhẹ nhàng đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, khẽ khàng đỡ cô bé nhỏ tựa vào thành gối.
Bình Nhi ngoan ngoãn ăn bát cháo cô hầu gái đưa, thấy tiểu thư có vẻ ổn, cô hầu cúi đầu lui xuống.
Khi cánh cửa trắng đóng lại, Bình Nhi buông thìa, đặt bát cháo trở lại khay trên bàn. Thấy cô bé nhỏ làm trò gian dối, Khải Hoàng chạy vào phòng lấy mảnh giấy viết dòng chữ rồi xếp thành máy bay.
Máy bay giấy phóng vèo qua khung cửa sổ nhỏ, đáp ngay ngắn trên nệm. Bình Nhi thấy lạ nhìn ra cửa sổ, thấy Khải Hoàng cười nhe răng ngoài kia, cô bé nhỏ chẳng buồn cười lại. Bình Nhi mở máy bay giấy khiến ai đó ngoài kia thấp thỏm chờ đợi. Nhưng rồi Khải Hoàng chưa kịp mừng, cô bé nhỏ đã lấy mảnh giấy nhổ hết cháo còn trong miệng vào đó rồi vò lại liệng ngay xuống thùng rác cạnh giường. Đắp mền và xoay mặt đi nơi khác. Khải Hoàng muốn hét lên cho đỡ tức.
- A. Con mèo ngốc này, chẳng thèm đọc nữa chứ. Muốn vào đánh cho một trận ghê.
Bỗng Khải Hoàng chợt ngừng gắt, có chuyện gì đó. Trước mắt anh, Bình Nhi đang ói mửa liên tục, môi ú ớ nói chẳng nên lời. Khải Hoàng hoảng hốt mở cửa sổ bay vào.
- Bình Nhi, em bị gì vậy?
Khải Hoàng hoang mang nhìn cô bé nhỏ ói mửa liên hồi, môi tê cứng lại.
-Đ… au… đầ… u…
Tiếng nói đau đớn như có như không vang lên từ hai bờ môi đã cứng đờ của cô. Khải Hoàng hét lên thất thanh gọi bác sĩ. Ngay liền sau đó, bác sĩ nhanh chóng chạy vào.
- Cậu tránh ra.
Bác sĩ thận trọng kiểm tra nhịp tim, rồi ngửi ngửi bát cháo còn hãy nóng, ánh mắt ông dần chuyển sang kinh ngạc.
- Là độc tố từ cá nóc.
- Cá… nóc?
- Mau lên, tôi cần cô bé nôn ngay lập tức. Đặt cơ thể nằm nghiêng, lấy gối ra.
Bác sĩ căng thẳng ra lệnh, Khải Hoàng nhanh chóng làm theo lời ông. Ngay lập tức sau đó, cô nôn liên tục, người vã mồ hôi như mưa.
- Gọi cấp cứu.
“Ò… e… ò… e". Tiếng còi xe cứu thương hú như điên vào tiếng ồn ào nơi đông đúc. Rồi những lo âu, thấp thỏm của người con trai ngồi trước cửa phòng đứng ngồi không yên cứ ẩn hiện mập mờ. Đến khi bác sĩ mở cửa phòng phẫu và nói năm chữ “đã qua cơn nguy kịch" thì Khải Hoàng mới thở phào nhẹ lòng.
Khải Hoàng rú mô tô về nhà, đánh rầm một cái vào cánh cửa phòng bếp.
- AI ĐÃ NẤU MÓN CHÁO TRƯA NAY?
Tiếng thét tức giận lôi đình của Khải Hoàng vang ra tòa nhà rộng. Cứ hễ thấy cậu chủ, đám hầu gái lại run lập cập không ngừng. Mặc cho Khải Hoàng cố đe dọa nhưng chẳng ai dám ho he nhận tội.
- VẪN CÒN NGOAN CỐ?
Anh lại hét lên lần nữa, bàn tay chuốc hận lên cô hầu đứng gần nhất. Cô hầu bị Khải Hoàng túm cổ mặt nhăn nhúm lại vẻ khó thở.
Khải Hoàng hất cô hầu xuống sàn nhà, miệng đay nghiến từng lời.
- Cứ chờ đi, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó.
Khải Hoàng nói rồi quay lưng bước đi để lại trên đôi vai mỗi cô hầu gánh nặng và sự thấp thỏm không yên.
***
Bình Nhi ngồi trên xe lăn ngắm nhìn những bông hoa khoe sắc trong vườn. Cô nhẹ nhàng lướt điện thoại nhận cuộc gọi từ Hồng Nhung.
Bên đầu dây, tiếng Minh Hiếu hét lên oai oái.
“Ôi cái con bé này sao mà mi khổ đến thế. Hết tai nạn xe cộ rồi đến ngộ độc cá nóc, mi sống kiểu gì mà khổ thế, trời ơi".
“Này, đời mi là cái gì mà sao đầy chông gai thế mi ơi…".
Tiếng Minh Hiếu than trời than đất vang lên, tiếng Hồng Nhung chen vào vẻ tang thương. Bình Nhi mỉm cười, cô thấy vui vì có hai người bạn như thế.
- Không sao rồi mà.
Cô bé nhỏ nhẹ nhàng trả lời cho hai cô bạn yên tâm.
“Tao biết rồi. Mày nhớ là ăn uống đầy đủ nhé. Bài vở thì khỏi cần học luôn cho đỡ cái óc".
“Ừ, đúng đấy, khỏi học luôn đi. Tụi tao đang bận thi ở câu lạc bộ nhảy nên chắc sẽ không đến thăm mi được".
-Không sao, không sao. Hai cô bạn của tôi nhớ thi cho tốt nhé, đạt giải thì nhất luôn.
Bình Nhi hào hứng chúc may mắn cho Hồng Nhung và Minh Hiếu. Bên kia đầu giây lời từ biệt day dứt luyến tiếc mãi không ngừng.
Khải Hoàng trầm ngâm nhìn chiếc xe lăn trong vườn, chợt thở dài một cái rồi anh phóng mô tô đến tòa biệt thự sang trọng khi vừa nhận tin nhắn từ “Tịnh Nhi".
- Anh Hoàng.
Tịnh Nhi vui vẻ từ trong sân chạy đến Khải Hoàng, cô học sinh ưu tú còn có ý định sẽ ôm lấy anh, nhưng anh đã nhanh chóng né sang một bên, lạnh lùng nhìn cô.
- Sao… sao thế?
Khải Hoàng mắt vô cảm nhìn Tịnh Nhi, thấy lạ cô cầm tay Khải Hoàng lắc lắc. Anh buông tay cô, miệng mấp máy từng lời đầy ẩn ý.
- Em là Tịnh Nhi?
Cô học sinh ưu tú sững người.
- Thì là em. Anh hỏi gì kì.
Ánh mắt cô chuyển dần lúng túng, hai ngón tay bấu chặt gấu váy.
- Ừ. Em là Tịnh Nhi mà.
- Đương nhiên rồi anh Hoàng.
Tịnh Nhi vẻ thở phào tươi cười nhìn Khải Hoàng.
- Nhưng không phải là Tịnh Nhi tôi đang tìm.
Cô học sinh ưu tú điếng người, hai bàn tay trở nên run run.
- Anh… nói… nói…
- Cô thật là kẻ nham hiểm.
Ánh mắt sắc lạnh Khải Hoàng hướng đến cô rồi anh dứt khoát bỏ đi. Tịnh Nhi chạy theo níu cánh tay anh.
- Anh… Hoàng… có ... có hiểu lầm…
-BUÔNG TÔI RA.
Khải Hoàng quát lên, anh hất mạnh tay Tịnh Nhi. Ánh mắt giận dữ qua từng đường gân nổi rõ.
- Cái gì mà “Tịnh Nhi" chứ. Cô là Tịnh Nhi, nhưng không phải là người tôi tìm. Cô hiểu không?
- Em…
- Hừ. Giả danh ư? Tình tiết này quá cũ rích trong phim truyện rồi sao mà tôi vẫn mắc phải nhỉ? Tại sao tôi lại tin cô chứ? TẠI SAO?
Khải Hoàng gồng mình trút hết những tức giận lên đầu cô học sinh ưu tú. Tịnh Nhi run run nhìn anh.
- Cô biết không? Bình Nhi là Tịnh Nhi đấy, là Tịnh Nhi mà tôi đang tìm đấy. Vậy mà tôi lại đi tin cô để rồi cô ấy phải chịu đau khổ. Có phải trông tôi giống thằng ngu lắm sao?
Tịnh Nhi đứng chết trân trước từng lời buộc tội của Khải Hoàng, anh dứt khoát quay lưng bỏ đi. Đằng sau, tiếng cô học sinh ưu tú hét lên.
- Em biết chứ, em biết cô ta là Tịnh Nhi mà anh đang tìm. Vì vậy, em mới làm như thế. Em ghét cô ta, ghét cô ta.
- Nếu đã biết vậy, xin cô hãy rời khỏi cuộc sống của tôi và cả... cô ấy.
Tịnh Nhi bật khóc nức nở, ánh mắt chuyển dần sang uất hận.
-Nếu biết cô ta là người như thế nào, anh sẽ vẫn còn bên cạnh cô ta sao?
Tịnh Nhi khỉnh khỉnh dẫu môi vênh vang.
- Cô nói… sao?
-Hahaha. Anh đúng là ngốc mà. Cô ta ấy, cái người mà hứa hẹn gì với anh ấy, cô ta là kẻ giết người, là kẻ giết người đấy. HAHAHA.
- Sao… có thể chứ.
Tịnh Nhi vuốt hàng nước mắt trong đau khổ, ánh mắt cười cợt tang thương.
- Cô ta là kẻ giết người. Cô ta đã giết Đình Hưng, chính cô ta là người đã giết Đình Hưng.
Bàn tay bấu chặt của Khải Hoàng buông thõng giữa không trung. Đình Hưng, là người mà anh đã từng nghe qua. Cái tên rất quen, nhưng anh chẳng tài nào nhớ nổi.
- Anh không biết anh ấy sao?...
Tịnh Nhi tiếp lời, tiếng cười thâm hiểm vẫn chưa dứt.
- … Đình Hưng là người mà Bình Nhi yêu hơn ai hết, là người mà cô ta có thể dễ dàng giết chết anh ấy để giữ cho riêng mình. Cô ta chỉ yêu mỗi Đình Hưng, anh biết không? Cô ta sẽ không bao giờ yêu anh đâu, Khải Hoàng à.
Rồi từ ngoài cánh cửa cách âm nặng trịch, một người phụ nữ tóc xoăn tít vận chiếc váy ôm sát, tay mang túi hàng hiệu đỏng đảnh bước vào. Người bàn bà đang ngắm trai thấy thế liền đưa tay lên kêu gọi.
Như thấy được sự có mặt của bà bạn, người phụ nữ tóc xoăn tít vênh vang tiến đến ghế cao.
- Ối giời, cũng lâu lắm rồi mới gặp lại bà đó. Có vẻ… bà giàu hơn nhỉ.
Người đàn bà môi đỏ choét như nhai trầu vặn vẹo nói. Ánh mắt dò xét trên cơ thể đầy hàng hiệu.
- Hừ. Cuộc đời mà, đâu ai nằm dưới đáy vực mãi.
Đôi mắt người phụ nữ tóc xoăn tít dẩu môi khinh khỉnh nói.
Người đàn bà thôi ghanh tị, đổi chủ đề.
- Cái con bé mà bà nhận nuôi ở cô nhi viện giờ nó sao rồi?
Người phụ nữ tóc xoăn ngừng nhìn xung quanh, ánh mắt chuyển sang vẻ nghi ngờ.
- Nó sao có liên quan đến bà?
-Thì bà cứ nói, tôi nào dám động đến một phu nhân giàu có như bà.
Người phụ nữ chỉnh lại mái tóc xoăn, lưng ngồi thẳng uốn éo vẻ sang chảnh.
- Bà nói đi, có một phi vụ cần đến con bé.
Nghe đến vụ làm ăn nào đó, “tóc xoăn tít" khẽ nhăn trán.
- Vụ nào?
- Thì bà nói tôi nghe xem.
- À… ừ… Tôi bán nó cho một bà đại gia rồi.
- CÁI GÌ?
Nghe đến đấy, người đàn bà hét toáng lên, rượu vang đỏ văng tứ tung từ miệng.
- Cái bà này.
“Tóc xoăn tít" hậm hực, lau lau vết rượu trên chiếc váy đắt tiền.
-Ôi…
- Thì có sao. Thấy nó xinh xắn tôi nhận về nuôi để nó lo việc nhà cho đỡ cực thân, ai dè trông vậy mà nó bị điên, tôi cũng định vứt quách nó cho rồi. Tự dưng có bà đại gia muốn gả con gái cho con bả, vậy là tôi tiễn nó đi luôn. Vừa đỡ cục nợ mà lại được thêm cục vàng.
Người đàn bà nghe vậy càng điên tiết hơn.
- Bà này, thế bà ta cho bà bao nhiêu?
- Tôi có cần phải nói với bà không?
-Sao không. Cái con bé đó, có người đến tìm và ra cái giá là muốn bao nhiêu đều có được, chỉ cần tìm ra. Ôi, tiền của tôi.
“Tóc xoăn tít" nghiêng người, vẻ hoang mang.
- Muốn… bao nhiêu đều được sao?
- Đúng vậy. Hic, hic.
Người phụ nữ khóc mếu đau khổ vì mất tiền. “Tóc xoăn tít" bặm môi.
- Người đó là ai? Tại sao lại cần con bé điên kia và lại ra cái giá đắt như thế?
- Còn ai nữa chứ. Là mẹ nó, mẹ nó.
***
Trong căn phòng trắng, Bình Nhi nằm quay lưng về phía cửa sổ, cô cứ nhìn vô hồn lên tường nhà. Nhìn hoài nhìn mãi mà chẳng dứt. Nếu cô chỉ một lần nhìn ra ngoài cửa sổ, cô sẽ thấy mèo đen nào đó đang đứng bần thần.
Khải Hoàng lặng lẽ quan sát Bình Nhi qua ô cửa kính phất phơ tấm màn, anh nhìn vào mái tóc dài của cô. Đúng là mái tóc dài mượt năm ấy, đúng là bờ vai nhỏ chốn ấy, tại sao anh chẳng nhận ra?
Tiếng khóc gọi mẹ của cô bé ngồi trên tảng đá to vẫn luôn day dứt tâm hồn Khải Hoàng. Tiếng khóc lần đầu anh gặp cô sao lại quen đến thế? Anh cảm nhận như anh đã nghe nó vài ba lần, tiếng khóc gọi mẹ của cô gợi cho anh một nỗi nhớ mơ hồ. Và trong vô thức lúc ấy, bước chân Khải Hoàng quay ngược trở lại tìm cô.
Thì ra, lời hứa nhất định sẽ cưới cô bé khóc bên tảng đá to không chỉ hai người biết. Anh thấy lòng quặn thắt, anh đã không nhận ra cô sớm hơn để rồi tin lời ai đó hắt hủi cô, xa lánh cô. Giọt nước mắt Khải Hoàng lăn dài trên má, anh khóc, khóc cho chính cô bé tội nghiệp kia.
Cánh tay vô tình đưa lên không trung, anh muốn ôm lấy cô bé kia, cô bé mà anh đã đợi bao năm. Nhưng anh chẳng thể gần cô được nữa. Con mèo nhỏ đã ghét anh mất rồi.
Mặc thời gian lặng lẽ trôi qua, Khải Hoàng vẫn đứng từ xa nhìn cô bé nhỏ.
Cánh cửa phòng mở ra, cô hầu gái bưng bát cháo vào.
- Thưa tiểu thư, đến giờ ăn rồi ạ.
Cô hầu nhẹ nhàng đặt bát cháo nóng hổi lên bàn, khẽ khàng đỡ cô bé nhỏ tựa vào thành gối.
Bình Nhi ngoan ngoãn ăn bát cháo cô hầu gái đưa, thấy tiểu thư có vẻ ổn, cô hầu cúi đầu lui xuống.
Khi cánh cửa trắng đóng lại, Bình Nhi buông thìa, đặt bát cháo trở lại khay trên bàn. Thấy cô bé nhỏ làm trò gian dối, Khải Hoàng chạy vào phòng lấy mảnh giấy viết dòng chữ rồi xếp thành máy bay.
Máy bay giấy phóng vèo qua khung cửa sổ nhỏ, đáp ngay ngắn trên nệm. Bình Nhi thấy lạ nhìn ra cửa sổ, thấy Khải Hoàng cười nhe răng ngoài kia, cô bé nhỏ chẳng buồn cười lại. Bình Nhi mở máy bay giấy khiến ai đó ngoài kia thấp thỏm chờ đợi. Nhưng rồi Khải Hoàng chưa kịp mừng, cô bé nhỏ đã lấy mảnh giấy nhổ hết cháo còn trong miệng vào đó rồi vò lại liệng ngay xuống thùng rác cạnh giường. Đắp mền và xoay mặt đi nơi khác. Khải Hoàng muốn hét lên cho đỡ tức.
- A. Con mèo ngốc này, chẳng thèm đọc nữa chứ. Muốn vào đánh cho một trận ghê.
Bỗng Khải Hoàng chợt ngừng gắt, có chuyện gì đó. Trước mắt anh, Bình Nhi đang ói mửa liên tục, môi ú ớ nói chẳng nên lời. Khải Hoàng hoảng hốt mở cửa sổ bay vào.
- Bình Nhi, em bị gì vậy?
Khải Hoàng hoang mang nhìn cô bé nhỏ ói mửa liên hồi, môi tê cứng lại.
-Đ… au… đầ… u…
Tiếng nói đau đớn như có như không vang lên từ hai bờ môi đã cứng đờ của cô. Khải Hoàng hét lên thất thanh gọi bác sĩ. Ngay liền sau đó, bác sĩ nhanh chóng chạy vào.
- Cậu tránh ra.
Bác sĩ thận trọng kiểm tra nhịp tim, rồi ngửi ngửi bát cháo còn hãy nóng, ánh mắt ông dần chuyển sang kinh ngạc.
- Là độc tố từ cá nóc.
- Cá… nóc?
- Mau lên, tôi cần cô bé nôn ngay lập tức. Đặt cơ thể nằm nghiêng, lấy gối ra.
Bác sĩ căng thẳng ra lệnh, Khải Hoàng nhanh chóng làm theo lời ông. Ngay lập tức sau đó, cô nôn liên tục, người vã mồ hôi như mưa.
- Gọi cấp cứu.
“Ò… e… ò… e". Tiếng còi xe cứu thương hú như điên vào tiếng ồn ào nơi đông đúc. Rồi những lo âu, thấp thỏm của người con trai ngồi trước cửa phòng đứng ngồi không yên cứ ẩn hiện mập mờ. Đến khi bác sĩ mở cửa phòng phẫu và nói năm chữ “đã qua cơn nguy kịch" thì Khải Hoàng mới thở phào nhẹ lòng.
Khải Hoàng rú mô tô về nhà, đánh rầm một cái vào cánh cửa phòng bếp.
- AI ĐÃ NẤU MÓN CHÁO TRƯA NAY?
Tiếng thét tức giận lôi đình của Khải Hoàng vang ra tòa nhà rộng. Cứ hễ thấy cậu chủ, đám hầu gái lại run lập cập không ngừng. Mặc cho Khải Hoàng cố đe dọa nhưng chẳng ai dám ho he nhận tội.
- VẪN CÒN NGOAN CỐ?
Anh lại hét lên lần nữa, bàn tay chuốc hận lên cô hầu đứng gần nhất. Cô hầu bị Khải Hoàng túm cổ mặt nhăn nhúm lại vẻ khó thở.
Khải Hoàng hất cô hầu xuống sàn nhà, miệng đay nghiến từng lời.
- Cứ chờ đi, tôi nhất định sẽ tìm ra kẻ đó.
Khải Hoàng nói rồi quay lưng bước đi để lại trên đôi vai mỗi cô hầu gánh nặng và sự thấp thỏm không yên.
***
Bình Nhi ngồi trên xe lăn ngắm nhìn những bông hoa khoe sắc trong vườn. Cô nhẹ nhàng lướt điện thoại nhận cuộc gọi từ Hồng Nhung.
Bên đầu dây, tiếng Minh Hiếu hét lên oai oái.
“Ôi cái con bé này sao mà mi khổ đến thế. Hết tai nạn xe cộ rồi đến ngộ độc cá nóc, mi sống kiểu gì mà khổ thế, trời ơi".
“Này, đời mi là cái gì mà sao đầy chông gai thế mi ơi…".
Tiếng Minh Hiếu than trời than đất vang lên, tiếng Hồng Nhung chen vào vẻ tang thương. Bình Nhi mỉm cười, cô thấy vui vì có hai người bạn như thế.
- Không sao rồi mà.
Cô bé nhỏ nhẹ nhàng trả lời cho hai cô bạn yên tâm.
“Tao biết rồi. Mày nhớ là ăn uống đầy đủ nhé. Bài vở thì khỏi cần học luôn cho đỡ cái óc".
“Ừ, đúng đấy, khỏi học luôn đi. Tụi tao đang bận thi ở câu lạc bộ nhảy nên chắc sẽ không đến thăm mi được".
-Không sao, không sao. Hai cô bạn của tôi nhớ thi cho tốt nhé, đạt giải thì nhất luôn.
Bình Nhi hào hứng chúc may mắn cho Hồng Nhung và Minh Hiếu. Bên kia đầu giây lời từ biệt day dứt luyến tiếc mãi không ngừng.
Khải Hoàng trầm ngâm nhìn chiếc xe lăn trong vườn, chợt thở dài một cái rồi anh phóng mô tô đến tòa biệt thự sang trọng khi vừa nhận tin nhắn từ “Tịnh Nhi".
- Anh Hoàng.
Tịnh Nhi vui vẻ từ trong sân chạy đến Khải Hoàng, cô học sinh ưu tú còn có ý định sẽ ôm lấy anh, nhưng anh đã nhanh chóng né sang một bên, lạnh lùng nhìn cô.
- Sao… sao thế?
Khải Hoàng mắt vô cảm nhìn Tịnh Nhi, thấy lạ cô cầm tay Khải Hoàng lắc lắc. Anh buông tay cô, miệng mấp máy từng lời đầy ẩn ý.
- Em là Tịnh Nhi?
Cô học sinh ưu tú sững người.
- Thì là em. Anh hỏi gì kì.
Ánh mắt cô chuyển dần lúng túng, hai ngón tay bấu chặt gấu váy.
- Ừ. Em là Tịnh Nhi mà.
- Đương nhiên rồi anh Hoàng.
Tịnh Nhi vẻ thở phào tươi cười nhìn Khải Hoàng.
- Nhưng không phải là Tịnh Nhi tôi đang tìm.
Cô học sinh ưu tú điếng người, hai bàn tay trở nên run run.
- Anh… nói… nói…
- Cô thật là kẻ nham hiểm.
Ánh mắt sắc lạnh Khải Hoàng hướng đến cô rồi anh dứt khoát bỏ đi. Tịnh Nhi chạy theo níu cánh tay anh.
- Anh… Hoàng… có ... có hiểu lầm…
-BUÔNG TÔI RA.
Khải Hoàng quát lên, anh hất mạnh tay Tịnh Nhi. Ánh mắt giận dữ qua từng đường gân nổi rõ.
- Cái gì mà “Tịnh Nhi" chứ. Cô là Tịnh Nhi, nhưng không phải là người tôi tìm. Cô hiểu không?
- Em…
- Hừ. Giả danh ư? Tình tiết này quá cũ rích trong phim truyện rồi sao mà tôi vẫn mắc phải nhỉ? Tại sao tôi lại tin cô chứ? TẠI SAO?
Khải Hoàng gồng mình trút hết những tức giận lên đầu cô học sinh ưu tú. Tịnh Nhi run run nhìn anh.
- Cô biết không? Bình Nhi là Tịnh Nhi đấy, là Tịnh Nhi mà tôi đang tìm đấy. Vậy mà tôi lại đi tin cô để rồi cô ấy phải chịu đau khổ. Có phải trông tôi giống thằng ngu lắm sao?
Tịnh Nhi đứng chết trân trước từng lời buộc tội của Khải Hoàng, anh dứt khoát quay lưng bỏ đi. Đằng sau, tiếng cô học sinh ưu tú hét lên.
- Em biết chứ, em biết cô ta là Tịnh Nhi mà anh đang tìm. Vì vậy, em mới làm như thế. Em ghét cô ta, ghét cô ta.
- Nếu đã biết vậy, xin cô hãy rời khỏi cuộc sống của tôi và cả... cô ấy.
Tịnh Nhi bật khóc nức nở, ánh mắt chuyển dần sang uất hận.
-Nếu biết cô ta là người như thế nào, anh sẽ vẫn còn bên cạnh cô ta sao?
Tịnh Nhi khỉnh khỉnh dẫu môi vênh vang.
- Cô nói… sao?
-Hahaha. Anh đúng là ngốc mà. Cô ta ấy, cái người mà hứa hẹn gì với anh ấy, cô ta là kẻ giết người, là kẻ giết người đấy. HAHAHA.
- Sao… có thể chứ.
Tịnh Nhi vuốt hàng nước mắt trong đau khổ, ánh mắt cười cợt tang thương.
- Cô ta là kẻ giết người. Cô ta đã giết Đình Hưng, chính cô ta là người đã giết Đình Hưng.
Bàn tay bấu chặt của Khải Hoàng buông thõng giữa không trung. Đình Hưng, là người mà anh đã từng nghe qua. Cái tên rất quen, nhưng anh chẳng tài nào nhớ nổi.
- Anh không biết anh ấy sao?...
Tịnh Nhi tiếp lời, tiếng cười thâm hiểm vẫn chưa dứt.
- … Đình Hưng là người mà Bình Nhi yêu hơn ai hết, là người mà cô ta có thể dễ dàng giết chết anh ấy để giữ cho riêng mình. Cô ta chỉ yêu mỗi Đình Hưng, anh biết không? Cô ta sẽ không bao giờ yêu anh đâu, Khải Hoàng à.
Tác giả :
Momo