Vô Diệm Xinh Đẹp
Chương 21: Lấy lòng người!
Thất cơ trong tiếng cười trộm của mọi người liền đỏ mặt. Giống như Tôn Nhạc dự đoán, bị Tuyết Xu quát, nàng không dám tức giận với Tuyết Xu, liền quay đầu lấy một đôi mắt ăn thịt người gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc. Trong đôi mắt kia lửa giận bừng bừng, thực là hận không thể đem nàng chém hai đao! Tôn Nhạc tuy rằng cúi đầu, lại tinh tường cảm giác được sự tức giận của Thất cơ . Môi nàng bĩu một cái, lạnh lùng cười, âm thầm nghĩ: trước kia ta nhường nhịn ngươi, đó là bởi vì ta quá mức yếu thế, không thể không ủy khuất cầu toàn. Hiện tại nếu ngươi nhất định phải bắt nạt ta mà nói…, ta còn có thể dựa thế ! Nàng nghĩ đến đây, liền thong thả mà kiên định đi tới bên người Thất cơ . Thất cơ bốc hỏa nhìn Tôn Nhạc nhích lại gần mình, cước bộ là một tấc cũng không chịu nhường. Tuyết Xu càng tức giận, nàng trừng mắt Thất cơ quát: “Uy, bảo ngươi tránh ra cơ mà, ngươi còn đứng đó làm gì nha? Thật là!" Thất cơ oán hận đi tới trước mặt Tôn Nhạc trừng mắt nhìn vài lần, lúc này mới đầu uốn éo lui xuống. Nàng vốn là muốn chạy ra, nhưng là nghĩ đến Tuyết Xu còn đang nhìn chính nhìn mình chằm chằm, chúng nữ cũng đều ở bên cạnh cười mình. Nếu thật sự dám vô lễ trước mặt Tuyết Xu, chỉ sợ chân trước mới đi, sau lưng Tuyết Xu đã đi đến trước mặt Ngũ công tử cáo trạng! Tôn Nhạc giống như không có cảm thấy được lửa giận của Thất cơ, cúi đầu vẻ mặt bình tĩnh đứng tại chỗ. Thấy nàng đã đứng vững, Tuyết Xu hài lòng gật gật đầu, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, nửa ngày mới nói lầm bầm: “Ta hỏi cái gì cho tốt đây?" Tam cơ nhìn đến bộ dạng buồn rầu của Tuyết Xu, không khỏi cười ôn hòa nói: “Tuyết thù tiểu thư tại sao phải khó xử? Tùy tiện chọn một việc nhỏ hỏi một chút là được rồi" Tam cơ ở trước mặt mọi người vẫn biểu hiện ôn hòa khôn khéo, Tuyết Xu mặc dù vẫn không đem các nàng để vào trong mắt, nghe được thanh âm ôn hòa này của nàng tâm tình cũng thật tốt. Nàng cười cười nghĩ một lát đột nhiên hướng về phía Tôn Nhạc nói: “Di ngươi nói ta hỏi ngươi chuyện gì mới tốt?" Khi Tuyết Xu nói lời này thì bộ dáng rất đáng yêu, đầu nàng hơi nghiêng, ánh mắt chớp chớp, một bộ dáng thực tinh quái. Tôn Nhạc mím môi cười nàng nhẹ giọng trả lời: “Tôi từng nghe lão nhân trong thôn nói qua một người không có khả năng không có gì cả." Trước vẻ mặt khó hiểu của nàng,Tôn Nhạc ngẩng đầu lên từ từ nói:“Như thân thể của tôi, làm một nữ tử bộ dạng lại khó coi như vậy. Đây là trời muốn phạt tôi sau đó trời còn cảm thấy phạt tôi như vậy vẫn còn nhẹ nên lại làm cho tôi rất nghèo. Nhưng sau khi biến tôi thành hai bàn tay trắng lại cảm thấy tôi thực đáng thương, mềm lòng liền ban thưởng tôi một chút thông minh." Tôn Nhạc nói tới đây Tuyết Xu không khỏi khanh khách cười. Nàng chớp mắt to tươi cười rạng rỡ nói: “Ngươi người quái dị này còn có thể nói hay như vậy. Thật đúng là chơi vui a." Tuyết thù nói tới đây từ trên ghế đá nhảy xuống. Nàng dạo qua một vòng quanh Tôn Nhạc, khi nhảy đến trước mặt nàng lại hỏi: “Vậy theo ngươi mà nói trời đối với ta như thế nào?" Lúc này Tuyết Xu hoàn toàn không nhớ rõ Tôn Nhạc đã chuyển hướng đề tài. Tôn Nhạc lẳng lặng nhìn Tuyết Xu, thấp giọng nói : “Lấy tuyết làm làn da, lấy hoa làm gương mặt, tay mềm mại như cỏ, cười nói tự nhiên. Chỉ bằng diện mạo này của tiểu thư, đã khiến nữ tử trong thiên hạ ao ước muốn chết, huống chi tiểu thư vừa có thân thế bất phàm cùng người thương yêu của tiểu thư? Tiểu thư là được trời ưu ái a." Tuyết Xu hai mắt sáng trong vô cùng, hai gò má ửng hồng, nàng nghe Tôn Nhạc nói xong thì cực kỳ vui mừng. Nàng nhìn Tôn Nhạc, che miệng cười đến hai mắt cong cong, “Ngươi rất thú vị, rất thú vị. À đúng rồi, cái câu được trời ưu đãi hình dung rất khá nha, là ngươi tự mình nghĩ ra sao?" Tôn Nhạc đáp: “Tuyết Xu tiểu thư thông minh." Tuyết Xu khanh khách cười, nàng quơ quơ tay nhỏ bé, thả người lại nhảy lên ghế đá nghiêng đầu đánh giá Tôn Nhạc. Tuyết Xu thở dài: “Đáng tiếc bộ dạng ngươi thật sự quá xấu rồi, xấu đến làm cho ta vừa thấy sẽ không thoải mái, bằng không ta nhất định phải đem ngươi tới bên cạnh ta. Hì hì, nghe ngươi nói chuyện tâm tình của ta đặc biệt tốt." Tuyết Xu nói tới đây, mặt Thất cơ xanh mét. Nàng oán hận trừng bóng lưng Tôn Nhạc, có điểm đau đầu mà nghĩ:" Đồ xấu xí thật đúng là vận khí quá tốt. Nàng cư nhiên lấy lòng Tuyết Xu tiểu thư, về sau muốn đối phó nàng càng khó hơn." Tôn Nhạc nghe Tuyết Xu thở dài, nàng mím môi cười. Muốn lấy lòng Tuyết Xu, có rất nhiều biện pháp nhưng mà nàng vẫn cảm thấy cuộc sống hiện tại rất tốt. Có thể ăn đầy bụng, cũng có nhiều thời gian luyện tập Thái Cực quyền, rất nhiều chuyện tốt quá hoá dở, nàng cũng không muốn thật sự bị Tuyết Xu tiểu thư đem tới bên người nàng. Tuyết Xu thấy Tôn Nhạc lại cúi đầu không nói, mắt to chớp chớp, có chút chờ mong nói: “Uy , nha đầu xấu xí, ngươi nói cho ta ngươi muốn cái gì đi? Ngươi nói thực xuôi tai, ta muốn khen thưởng ngươi!" Tôn Nhạc nghe vậy liền vội vàng khom người nói: “Đa tạ Tuyết Xu tiểu thư" nàng dừng một chút. Dưới ánh mắt Thất cơ, đến thời điểm cảm thấy được trên lưng mình có chút rét run mới mở miệng, “Tôi nghĩ muốn hai bộ áo tang, bốn đôi giầy rơm!" Tuyết Xu rất không vui mân mê môi, nàng giương cằm lên, ngữ khí không vui nói: “Ngươi có phải nghĩ bổn tiểu thư rất keo kiệt hay không? Cư nhiên chỉ cần một chút đồ vật như vậy?" Tôn Nhạc vội vàng cười nói: “Tuyết Xu tiểu thư hiểu sai rồi, đây cũng không phải là vật nhỏ. Tôi nghe lão nhân trong thôn nói qua, một cái xấu nữ nếu thường mặc y phục đại mỹ nhân thưởng cho nàng, tự nhiên cũng sẽ từ từ trở nên dễ coi một chút. Cho nên hai thứ đồ tôi muốn này lại là vật báu vô giá." Tôn Nhạc nói vậy, lại làm cho Tuyết Xu khanh khách cười duyên không ngớt. Nàng cười đến tít mắt, hai mắt tỏa sáng hướng Tôn Nhạc nhìn trái nhìn phải một hồi. Nàng thật sự là rất muốn đem ma lem hiểu ý người này tới trong phòng mình hầu hạ, nhưng là vừa nhìn thấy mặt Tôn Nhạc, nàng lại cảm thấy không còn tí sức lực nào. Tuyết Xu cười duyên nói : “Tốt a tốt a, nếu như vậy, ta liền đem hai thứ vật báu vô giá này thưởng nhiều cho ngươi một ít!" Nàng nói tới đây, thanh âm cao lên, “Người đâu, cho Thập Bát cơ đnăm bộ, không đúng, mười bộ áo tang, hai mươi đôi giầy rơm!"Nàng thả người nhảy xuống, đưa tay nhỏ bé trắng như ngọc vỗ vỗ ở trên vai Tôn Nhạc, đắc ý cười duyên nói : “Bổn tiểu thư cũng khá hào phóng đi? Hì hì" Đúng lúc này, một thanh âm thị nữ theo cửa hoa viên truyền đến, “Tiểu thư người ở trong này a? Người trong nhà đến, đang tìm người đó." Tuyết thù cao giọng đáp: “Đã biết, ta đến liền. “ Dứt lời nàng sôi nổi rời đi. Khi tuyết thù rời đi hoa viên, Thất cơ đang gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, một ánh mắt nóng rực đâm vào lưng nàng đến phát đau. Tôn Nhạc cúi đầu, cước bộ bước nhanh, liền theo sau Tuyết Xu đi ra ngoài, mà không phải đợi nàng đi xa mới tự rời đi!
Tác giả :
Lâm Gia Thành