Vô Diệm Vương Phi
Chương 64: Yêu rồi sao?
Sau khi ăn sáng trong phòng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên xong, địa vị của Lăng Tây Nhi càng gia tăng vượt bực, người trong vương phủ đều biết tính tình quái dị của Vương gia, âm độc, kỳ quái, không thích ồn ào, vì thế không thích ăn chung bàn với người khác, thậm chí yến tiệc trong cung hắn cũng tìm cách chối từ. Được cái tính tình của hắn kỳ lạ nên cũng không được lòng Hoàng hậu nương nương và Thái hoàng thái hậu. Những lúc vào cung chỉ gặp Hoàng thượng báo cáo công việc xong lập tức trở về Đoan Tuấn vương phủ.
Lăng Tây Nhi từ trước viện đi ra, chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưng không biết bao nhiêu nha hoàn có lòng tốt chạy tới dìu sợ nàng té, hành xử giống như nàng là một con búp bê, khiến tròng mắt của Lăng Tây Nhi xém chút nữa rớt xuống đất.
Từ lúc tới cổ đại này bị người xem thường gần như đã trở thành thói quen, những người này thoáng một cái trở nên nhiệt tình như thế khiến Lăng Tây Nhi có cảm giác không được tự nhiên. Nàng phất tay từ chối ý tốt của họ, trước ánh mắt soi mói của mấy chục người, cẩn thận xốc váy lên, bước qua vũng nước đi tới hậu viện.
Nàng bước vào phòng, ngồi xuống trước cửa sổ. Lục Nhi ân cần bưng hoa quả bánh ngọt tới, lúc lui xuống ai oán nhìn bóng lưng của nàng một cái. Hiện tại cho dù trong lòng Lục Nhi không phục cũng không dám có thái độ bất kính với nàng, vì chuyện Vương gia thương yêu Vương phi là một sự thật mà mọi người trong phủ đều rõ.
Ngồi trước cửa sổ, hai bàn tay nhỏ bé chống dưới cằm, đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp, hai cánh môi không tự chủ mím chặt. Thật ra nàng là một người dễ thỏa mãn, đã quen thái độ lạnh nhạt của mọi người trong vương phủ, nhưng hôm nay trở thành tiêu điểm của sự chú ý, nhìn ánh mắt cẩn thận đề phòng của họ, tay chân trở nên nhanh nhẹn, trong lòng nàng ngược lại cảm thấy phiền, nhưng ít ra không còn ai dám nhìn nàng với ánh mắt xem thường nữa, chăn đệm cũ của nàng cũng được đổi mới hết. Tất cả những thứ này là bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Vừa nghĩ đến Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khóe môi Lăng Tây Nhi không tự chủ nhếch lên, hai mắt sáng rực, thật kỳ lạ tại sao hắn đột nhiên trở nên nhiệt tình với nàng như vậy, có lòng tốt giúp nàng?
“Nha nha nha!" Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra manh mối, Lăng Tây Nhi không nhịn được kêu to, đem chuyện tình này ném qua một bên, xoay người lại nhìn bánh ngọt trên bàn vừa muốn nhét hết vào cái miệng nhỏ, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, không phải nói chính xác là bị người một chân đá văng ra. Lăng Tây Nhi kinh hãi xém chút nữa ngã xuống đất. Chẳng lẽ nha hoàn và thị vệ biết sự tình muốn tìm đến gây phiền phức sao, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn còn trong phủ, có lẽ không người nào dám to gan như vậy nha!
Nàng ngồi thẳng lưng, kinh hoảng ngước mắt lên, mới nhìn rõ trước mặt là một dáng người xinh xắn thướt tha, một tiểu mỹ nhân dung nhan xinh đẹp diễm lệ, da thịt mịn màng vô cùng, ánh mắt áp đảo, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng nhìn chung làm cho người khác có cảm giác tính tình nàng rất hung dữ. Cũng đúng thôi, nàng ta đá cửa mà vào, dĩ nhiên là bởi vì tức giận rồi, không phải tới cửa mời nàng ăn cơm nha! Lăng Tây Nhi nháy nháy đôi mắt to, đột nhiên có cảm giác mỹ nhân mặc áo quần màu xanh trước mặt rất quen thuộc.
Lăng Tây Nhi nhìn kỹ một lần nữa, mới nhận ra đó là công chúa Mộng Nhan, bởi vì hôm nay mặc áo quần bình thường, không còn y phục và kiểu tóc kỳ quái trong cung đình, nhìn rất lạ mắt nên nàng nhận không ra.
“Lâm Y Y!" Mộng Nhan lớn tiếng gọi, lần này nàng đã có kinh nghiệm nên cứ đi thẳng một mạch vào, dọc theo đường đi không hề kêu la, không ngờ có thể dễ dàng tránh khỏi Long Thanh, không cần tốn nhiều sức vẫn đến được hậu viện tìm ra phòng của Vương phi.
“Làm gì vậy?" Lăng Tây Nhi miễn cưỡng ngước mắt lên, nữ nhân này đúng âm hồn không tan mà? Có phải nên đi chùa cầu bình an? Đúng nha, chùa chiền ở cổ đại có lẽ vừa lớn vừa đẹp, hôm nào nhất định phải nhanh chân đến xem.
“Ngươi cuối cùng có nghe ta gọi không!" Mộng Nhan hổn hển chống hai tay lên hông, hai chân hùng hổ dạng ra, đứng trước mắt Lăng Tây Nhi.
“Cái gì?" Lăng Tây Nhi khó hiểu nhìn sang, được rồi, vừa rồi nàng nghĩ đến đâu vậy? Hình như là đi chùa, đúng vậy là đi chùa.
“Lâm Y Y!" Đối phương một lần nữa không kiên nhẫn hét lớn. Lăng Tây Nhi rốt cuộc cố hết sức kéo suy nghĩ của mình trở về, không có cách nào, đối với những người mình không ưa, tâm trí của nàng thường khó tập trung được. Thảm rồi, Lăng Tây Nhi nhớ rõ lúc đầu mình đối với Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng như vậy, nhưng hiện tại số lần dường như rất it, chẳng lẽ nàng không ghét hắn nữa sao? Đúng rồi, đó là một vấn đề đáng để nghiên cứu và thảo luận nha!
Một lần nữa định thần lại, bàn tay nhỏ bé của Mộng Nhan quơ quơ trước mặt Lăng Tây Nhi, chỉ cách gương mặt nhỏ nhắn của nàng chừng ba tấc.
“Thật đáng sợ!" Lăng Tây Nhi kêu lên sợ hãi, hoang mang rối loạn nhắm mắt lại, thân thể lập tức lùi về phía sau trốn.
“Bỏ tay ra!"
Hử, kỳ lạ chưa? Nàng ôm đầu của mình mà.
“Ta bảo ngươi buông ra!"
Ngu ngốc mới buông ra! Buông ra để cho ngươi khi dễ ta sao! Lăng Tây Nhi khinh thường bĩu môi mếu máo, hai tay ôm đầu càng chặt hơn.
“Nếu không thả ra ta sẽ méc với bác!"
Bác của ngươi là ai, nhất định là một lão già không chết! Không sợ! Lăng Tây Nhi khinh thường lầm bầm, luôn tiện ôm thân thể mình càng chặt hơn.
“A!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, thiếu chút nữa dọa Lăng Tây Nhi té xuống ghế, may quá, đó không phải là tiếng kêu của nàng. Nàng cảm thấy khó hiểu nghi hoặc mở mắt ra, chống lại một đôi mắt hung ác nham hiểm đen láy vừa to vừa tròn, đang giận dữ mở thật lớn như hai cái đèn lồng nho nhỏ, đôi môi phấn hồng giống như thiếu nữ bất mãn nhếch lên. Mộng Nhạn đang chật vật ở dưới đất bò dậy, dưới người toàn là nước. Nàng đang khóc thảm thiết, nhưng nhìn không thấy đầu, chỉ thấy một đám tóc rối bù.
“Nàng….." Lăng Tây Nhi buông hai tay ra, khóe miệng co quắp hai cái, hiểu được nam nhân trước mắt không hề thương hương tiếc ngọc!
“Lưu An, đem nữ nhân này ném ra ngoài phủ!"
“Vâng!" Lưu An đứng một bên nóng lòng muốn làm việc đó từ lâu. Lúc Mộng Nhan lẻn vào, Lưu An và Long Thanh đang trốn ở một nơi bí mật gần đó cùng nhau đợi chờ trò hay mở màn. Nữ nhân ngu ngốc này thật sự ngây thơ tưởng rằng đường đường vương phủ của Thập lục vương gia có thể dễ dàng xông vào như vậy sao?
“A a a…" Nhưng nàng là công chúa không phải sao? Bị ném ra ngoài như vậy thật sự mất mặt nha! Lăng Tây Nhi có lòng tốt bước lên đem cái nệm để trên người Mộng Nhan, lúc cần thiết có thể trùm đầu lại, không cần hù doạ người khác như vậy!
Lưu An không nhịn được cười trộm, phất tay, nói chuyện với thị vệ, không nói hai lời, không quan tâm đến vẻ phản đối của Mộng Nhan, khiêng nàng giống như con chó chết ném ra ngoài cửa
Đoan Tuấn Mạc Nhiên xoay người muốn bỏ đi, Lăng Tây Nhi đột nhiên gọi giật hắn lại.
“Chuyện gì?" Miễn cưỡng quay lại nhìn người đang quấy rầy mình, nét mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không có biểu tình gì khác.
" Chuyện của Thiên Địa Thịnh thế nào rồi? Gần đây không có hành động gì à?" Nàng ân cần mỉm cười, tiện tay kéo hắn ngồi xuống, trước mặt là điểm tâm và hoa quả, thuận tiện rót cho hắn chén trà, dù sao cũng là đồ vật của nhà hắn, ăn hết cũng không cảm thấy đau lòng!
“Không có gì mới lắm!" Hắn nhàn nhạt mở miệng, tay trái là bánh ngọt, tay phải là chén trà, sau đó không chút hoang mang nhướng mày nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt có vẻ trầm tư.
“Hắc hắc, ngươi không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta có chuyện muốn bàn với ngươi!" Lăng Tây Nhi ngại ngùng cười cười, ngồi xuống trước mặt hắn.
Mi mắt nhìn xuống, có vẻ giống như ta đã biết, miễn cưỡng đặt bánh ngọt trên bàn, cau mày nhìn nàng không chớp mắt.
“Ngươi đã trở về một thời gian, chúng ta hãy ra ngoài dạo và mua sắm được không? Vừa rồi ta đột nhiên nhớ tới vẫn chưa từng đi chùa ở cổ đại này nhìn một chút, nghe nói người cổ đại rất mê tín, hương khói tràn ngập trong chùa…. Ê ê vì sao ngươi nhìn ta với ánh mắt như vậy?" Lăng Tây Nhi cảnh giác nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Người cổ đại?" Hắn nhàn nhạt mở miệng hỏi, ánh mắt đầy nghi vấn.
“….. Chính là những người như các ngươi, chúng ta đều gọi như vậy!" Lăng Tây Nhi chột dạ cười cười, tiện tay đem hoa quả bỏ vào bàn tay đang xòe ra của hắn.
“Ngươi muốn đi lễ chùa?" Hắn không muốn truy hỏi tiếp, chỉ lạnh nhạt ngước mắt lên.
Lăng Tây Nhi cố hết sức gật đầu, vui sướng thiếu chút nữa làm đổ chén trà trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Nàng ở vương phủ này buồn bực vài ngày rồi, vì buồn chán mà đuôi cũng sắp mọc ra.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không mở miệng trả lời, chỉ yên lặng gật đầu.
“Ngươi thật sự đồng ý rồi?" Nàng vui mừng đặt chén trà và hoa quả lên bàn, cao hứng kéo thân thể vững vàng như ngọn núi kia đứng lên “Nếu như vậy chúng ta đi liền nha!"
Ánh mắt hơi tối sầm, nhưng khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong của Tây Nhi, không phản đối.
“Vạn tuế! Đoan Tuấn Mạc Nhiên vạn tuế!" Lăng Tây Nhi vui vẻ đứng lên, lôi kéo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi ra ngoài.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước chầm chậm, thong thả đến cửa lớn, gương mặt tròn tròn đột nhiên quay lại.
“Lăng Tây Nhi!"
“Vâng?"
“Vạn tuế là dùng để gọi Hoàng thượng!" Hắn nhàn nhạt mở miệng, xoay mặt lại, sau đó làm như không có việc gì đi phía trước.
Hả? Nàng nháy nháy mắt, một lúc sau mới hoàn hồn lầm bầm “Thật là cổ hủ mà!"
Trách không được Đoan Tuấn Mạc Nhiên dễ dàng đồng ý với nàng như vậy, thì ra hôm nay thật sự là lễ chùa, vừa ra khỏi kinh thành không xa, tiến vào phố chợ đã nhìn thấy một đám người trước mắt rộn ràng náo nhiệt, đủ trò nào là xiếc, ảo thuật, hát rong, múa khỉ, còn có các loại hàng quán bán đồ ăn vặt, và những trò linh tinh rất lạ mắt, từ đầu đường kéo dài đến gần núi Nguyên Danh. Nghe nói trên núi Nguyên Danh có một ngôi chùa rất linh thiêng, một năm bốn mùa hương khói không ngừng, hôm nay là lễ chùa long trọng thì khỏi cần phải nói. Khi hai người tới lễ đã bắt đầu, lần thấp hương thứ nhất vừa trôi qua, không cần nghĩ cũng biết đám người rộn ràng náo nhiệt này đi đến núi chính là muốn cầu phước, xin ơn trời phù hộ! Người thật sự rất đông, nhìn từ xa giống như kiến, ngươi nắm tay ta, ta nắm tay ngươi, hai người sánh vai một bước không rời, vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Lăng Tây Nhi vừa có ý định tỏ ra thông minh đề nghị đổi hướng một chút, bỗng nhiên có một bàn tay to nắm bàn tay nhỏ bé của nàng thật chặt, sau đó một người bước qua kéo nàng vào ngực. Nàng ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt đen láy sáng long lanh. Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, dường như đối với hương thơm trong lòng không có chút hăng hái nào.
Không vui bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, Lăng Tây Nhi hung hăng trợn mắt nhìn tên đầu gỗ đó một cái, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn để mặc cho hắn nắm chậm rãi đi về phía trước. Nàng nhìn thấy những món ăn ngon, đương nhiên không nhịn được muốn nghỉ chân lát. Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi phía sau nàng, sắc mặt nhàn nhạt, không có biểu tình gì khác.
“Tiểu tuấn tử, ngươi nhìn xem, cái này thật xinh đẹp nha" nàng cầm mặt nạ đủ màu sắc quơ quơ trước mặt hắn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh nhạt mở mắt, khóe môi nhếch lên có vẻ châm chọc, đó chỉ là mặt nạ mà thôi!
“Còn cái này, ôi, là son môi sao?" Lăng Tây Nhi hăng hái bừng bừng mở ra, đây là đồ trang điểm ở cổ đại nha. Nàng hứng chí ngoái đầu nhìn lại, chống lại vẻ cười châm chọc của người nào đó, mấy thứ này trong vương phủ có nhiều, nhưng nàng thích hộp son này nha, luyến tiếc bỏ xuống, đột nhiên con ngươi lóe lên, cười gian, cầm luôn cái hộp đi về phía trước, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thể làm gì khác hơn là ở phía sau trả tiền.
Nắm chặt hộp son trong lòng bàn tay, gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi hiện lên một vẻ tươi cười vui vẻ, dường như hôm nay là ngày vui nhất khi nàng tới cổ đại này, có người bên cạnh, nghĩ lại người này cũng có thể coi là bạn bè của nàng rồi, hơn nữa còn được chơi những thứ mình thích, xem những vật mình thích, không nghĩ ngợi gì cả….A, nàng giật mình đứng yên, hoài nghi quay mặt lại nhìn tay của hai người đang nắm chặt cùng một chỗ… Mặt của nàng chợt có cảm giác mất tự nhiên, nắm tay đi dạo phố, còn để hắn trả tiền mua đồ, giống như hai người đang trong giai đoạn yêu nhau, nàng yêu hắn rồi sao?
“Làm sao vậy?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên buồn bực hồi lâu cuối cùng mở miệng bởi vì nguyên nhân là nữ nhân này dám nhìn hắn giống như một động vật hiếm được một khắc rồi.
“Ngươi…." Lăng Tây Nhi ngượng ngùng cười cười, trong lúc này nàng tự hỏi cuộc sống của mình, đột nhiên có cảm giác nam nhân trước mặt có lẽ đáng cho nàng dựa vào!
“Cái gì?" Hắn không kiên nhẫn nhíu mày.
Đáng tiếc, phải đợi thêm chút nữa! Lăng Tây Nhi bĩu môi mếu máo.
“Nói!" Bị ánh mắt dò xét của nàng nhìn khiến cả người hắn có cảm giác không được tự nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh lên tiếng.
A…a…a, hình như có vẻ quá nghiêm trọng!
“Lăng Tây Nhi!" một khắc nữa trôi qua, người nào đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nàng đang làm gì vậy!
A….a…a, có chút đáng sợ nha….
Tiếp theo người nào đó không để nàng lãng phí thời gian, trực tiếp kéo đi, mục tiêu chính là núi Nguyên Danh kia.
Trong lúc Lăng Tây Nhi cụp mắt, còn chưa quyết định là nên tiếp nhận hay buông tay, cân nhắc ưu điểm và khuyết điểm quan trọng nhất của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chợt có một giọng nữ dịu dàng xuyên qua đám đông truyền tới. Mang đến một cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi, dĩ nhiên giọng nữ đó không phải gọi nàng, mà là gọi vị huynh đài đang đi bên cạnh nàng.
“Nam Cung Ngọc!" Nữ tử tiến lên, gương mặt tuyệt đẹp, áo quần trắng không dính một hạt bụi, giống như nàng tiên lạc bước xuống trần gian, xinh đẹp và kiêu hãnh.
Lăng Tây Nhi nhìn thấy nàng, ý nghĩ cao hứng vừa nảy sinh lập tức biến mất tăm. Nữ nhân hắn thật sự yêu thích đã tới rồi không phải sao? Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rầu rĩ.
Nhàn nhạt ngước mắt lên, giống như không nhận ra nữ nhân trước mặt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười bang quơ như gió thoảng mây bay.
“Y tiểu thư!" Hắn mở miệng với thái độ lạnh nhạt khiến Y Nhân thất vọng, càng khiến Lăng Tây Nhi buồn bực, lần trước gặp mặt hai người liếc mắt đưa tình, chỉ ngắn ngủi một tháng mà thôi….
“Nam Cung công tử" Y Nhân xấu hổ cười cười, nàng biết hắn nhất định vẫn còn bận tâm chuyện tình lần trước, sau khi chia tay trở về trong lòng nàng cũng cảm thấy hối hận lúc ấy tạ sao không nhịn xuống, đem ý nghĩ chân thật trong lòng nói ra một cách tuyệt tình không để lại con đường lui, có lẽ nên giữ lại người si tình với mình sau này còn có chỗ nhờ cũng tốt?
“Y tiểu thư thật đúng giờ, thời gian một tháng vừa mới đến" đứng trên đường lớn người qua lại nhộn nhịp, ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đầy vẻ châm chọc.
Y Nhân hơi nhăn mặt nhíu mày, vì chưa từng gặp qua Nam Cung Ngọc như vậy, có chút giật mình.
“Nam Cung công tử, có thể qua bên kia nói chuyện được không, nơi này rất ồn " mi mắt của nàng nhìn xuống, ở Đoan Tuấn thành xa lạ gặp người quen, dĩ nhiên muốn ôn lại chuyện cũ một chút, dù cho những lời nói trước kia làm hắn đau khổ, nàng tin tưởng với thủ đoạn của mình sẽ dễ dàng kéo trái tim của Nam Cung Ngọc trở về.!
“Có thể" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, cũng không buông bàn tay nhỏ bé của Tăng Tây Nhi ra, nắm tay nàng đi đến quán trà gần đó. Quán trà rất đông khách, người đến người đi, không được yên tĩnh lắm, nhưng so với đường lớn náo nhiệt kia thì tốt hơn nhiều.
Sau khi ngồi vào chỗ, gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi nhìn xuống, lặng lẽ rút bàn tay nhỏ bé trong tay hắn ra, đối mặt với Y Nhân, nàng luôn cảm thấy không thoải mái. Lăng Tây Nhi ngoái đầu nhìn lại, muốn nói đi xuống dưới kia một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên sợ hãi không dám nói ra.
“Nam Cung công tử, sao hôm nay rảnh rỗi đến Đoan Tuấn thành vậy, tới đây lo chuyện buôn bán phải không?" Y Nhân chỉ lo cứu vãn quan hệ của hai người, không hề phát giác sóng mắt ngầm lưu chuyển giữa Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Lăng Tây Nhi.
“Đúng “ hắn lạnh lùng gật đầu.
“Thật không ngờ ở nơi lễ chùa tấp nập này cũng có thể gặp công tử" Y Nhân cười nhẹ, cầm chung trà lên nhẹ uống một hớp.
Nghe xong lời này, Lăng Tây Nhi càng nản lòng, đúng vậy, không thể dùng nắm tay thật chặt là không có ai xen vào, hai người họ tuy rằng đã nắm tay vẫn có thể dễ dàng bị phân ra, duyên phận không người nào có thể giải thích được! Nàng cau mày, bĩu bĩu môi, thở dài.
“Đó chỉ là sự trùng hợp."
“Đúng đó, nhưng cũng là duyên phận" Y Nhân cười khẽ, vẻ lạnh nhạt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm cho nàng có chút không biết làm sao.
“Chuyện của cô nương ra sao rồi?"
Hắn cuối cùng nhướng mày, nhưng câu nói đầu tiên khiến sắc mặt của Y Nhân từ hồng chuyển sang trắng thay đổi liên tục.
Do nàng nghĩ rất đơn giản, vẫn cho là với nhan sắc động lòng người của mình có thể dễ dàng tiến vào, nhưng khi đến Đoan Tuấn thành mới biết được địa vị của Thập lục vương gia trong kinh thành, không phải vương gia bình thường có thể so sánh, người này đẩy qua người kia đẩy lại đến tận giờ nàng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt hắn được.
“Vướng một chút khó khăn, thật là muốn đền ơn cũng không đơn giản như mình nghĩ…." Mi mắt nàng nhìn xuống, chậm rãi mở miệng, tuyệt diệu khi dùng một lý do hoa mĩ để che đậy lòng ham vinh hoa phú quý của mình.
“Ngươi vẫn đang tìm Thập lục vương gia kia?" Lăng Tây Nhi rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đúng!" Y Nhân sửng sốt, dường như lúc này mới chú ý bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn có một nữ nhân, bởi vì nàng từ trước đến nay không coi ai ra gì.
Lăng Tây Nhi hoài nghi nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đây không phải là một cơ hội tốt nhất sao? Nếu người Y Nhân thích là Thập Lục vương gia, hắn có thể thuận tiện nói cho nàng biết, đó là một kết thúc hoàn hảo nha.
Lăng Tây Nhi từ trước viện đi ra, chỉ mấy bước ngắn ngủi nhưng không biết bao nhiêu nha hoàn có lòng tốt chạy tới dìu sợ nàng té, hành xử giống như nàng là một con búp bê, khiến tròng mắt của Lăng Tây Nhi xém chút nữa rớt xuống đất.
Từ lúc tới cổ đại này bị người xem thường gần như đã trở thành thói quen, những người này thoáng một cái trở nên nhiệt tình như thế khiến Lăng Tây Nhi có cảm giác không được tự nhiên. Nàng phất tay từ chối ý tốt của họ, trước ánh mắt soi mói của mấy chục người, cẩn thận xốc váy lên, bước qua vũng nước đi tới hậu viện.
Nàng bước vào phòng, ngồi xuống trước cửa sổ. Lục Nhi ân cần bưng hoa quả bánh ngọt tới, lúc lui xuống ai oán nhìn bóng lưng của nàng một cái. Hiện tại cho dù trong lòng Lục Nhi không phục cũng không dám có thái độ bất kính với nàng, vì chuyện Vương gia thương yêu Vương phi là một sự thật mà mọi người trong phủ đều rõ.
Ngồi trước cửa sổ, hai bàn tay nhỏ bé chống dưới cằm, đôi mắt sáng lấp lánh chớp chớp, hai cánh môi không tự chủ mím chặt. Thật ra nàng là một người dễ thỏa mãn, đã quen thái độ lạnh nhạt của mọi người trong vương phủ, nhưng hôm nay trở thành tiêu điểm của sự chú ý, nhìn ánh mắt cẩn thận đề phòng của họ, tay chân trở nên nhanh nhẹn, trong lòng nàng ngược lại cảm thấy phiền, nhưng ít ra không còn ai dám nhìn nàng với ánh mắt xem thường nữa, chăn đệm cũ của nàng cũng được đổi mới hết. Tất cả những thứ này là bởi vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Vừa nghĩ đến Đoan Tuấn Mạc Nhiên, khóe môi Lăng Tây Nhi không tự chủ nhếch lên, hai mắt sáng rực, thật kỳ lạ tại sao hắn đột nhiên trở nên nhiệt tình với nàng như vậy, có lòng tốt giúp nàng?
“Nha nha nha!" Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra manh mối, Lăng Tây Nhi không nhịn được kêu to, đem chuyện tình này ném qua một bên, xoay người lại nhìn bánh ngọt trên bàn vừa muốn nhét hết vào cái miệng nhỏ, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, không phải nói chính xác là bị người một chân đá văng ra. Lăng Tây Nhi kinh hãi xém chút nữa ngã xuống đất. Chẳng lẽ nha hoàn và thị vệ biết sự tình muốn tìm đến gây phiền phức sao, nhưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn còn trong phủ, có lẽ không người nào dám to gan như vậy nha!
Nàng ngồi thẳng lưng, kinh hoảng ngước mắt lên, mới nhìn rõ trước mặt là một dáng người xinh xắn thướt tha, một tiểu mỹ nhân dung nhan xinh đẹp diễm lệ, da thịt mịn màng vô cùng, ánh mắt áp đảo, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng nhìn chung làm cho người khác có cảm giác tính tình nàng rất hung dữ. Cũng đúng thôi, nàng ta đá cửa mà vào, dĩ nhiên là bởi vì tức giận rồi, không phải tới cửa mời nàng ăn cơm nha! Lăng Tây Nhi nháy nháy đôi mắt to, đột nhiên có cảm giác mỹ nhân mặc áo quần màu xanh trước mặt rất quen thuộc.
Lăng Tây Nhi nhìn kỹ một lần nữa, mới nhận ra đó là công chúa Mộng Nhan, bởi vì hôm nay mặc áo quần bình thường, không còn y phục và kiểu tóc kỳ quái trong cung đình, nhìn rất lạ mắt nên nàng nhận không ra.
“Lâm Y Y!" Mộng Nhan lớn tiếng gọi, lần này nàng đã có kinh nghiệm nên cứ đi thẳng một mạch vào, dọc theo đường đi không hề kêu la, không ngờ có thể dễ dàng tránh khỏi Long Thanh, không cần tốn nhiều sức vẫn đến được hậu viện tìm ra phòng của Vương phi.
“Làm gì vậy?" Lăng Tây Nhi miễn cưỡng ngước mắt lên, nữ nhân này đúng âm hồn không tan mà? Có phải nên đi chùa cầu bình an? Đúng nha, chùa chiền ở cổ đại có lẽ vừa lớn vừa đẹp, hôm nào nhất định phải nhanh chân đến xem.
“Ngươi cuối cùng có nghe ta gọi không!" Mộng Nhan hổn hển chống hai tay lên hông, hai chân hùng hổ dạng ra, đứng trước mắt Lăng Tây Nhi.
“Cái gì?" Lăng Tây Nhi khó hiểu nhìn sang, được rồi, vừa rồi nàng nghĩ đến đâu vậy? Hình như là đi chùa, đúng vậy là đi chùa.
“Lâm Y Y!" Đối phương một lần nữa không kiên nhẫn hét lớn. Lăng Tây Nhi rốt cuộc cố hết sức kéo suy nghĩ của mình trở về, không có cách nào, đối với những người mình không ưa, tâm trí của nàng thường khó tập trung được. Thảm rồi, Lăng Tây Nhi nhớ rõ lúc đầu mình đối với Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng như vậy, nhưng hiện tại số lần dường như rất it, chẳng lẽ nàng không ghét hắn nữa sao? Đúng rồi, đó là một vấn đề đáng để nghiên cứu và thảo luận nha!
Một lần nữa định thần lại, bàn tay nhỏ bé của Mộng Nhan quơ quơ trước mặt Lăng Tây Nhi, chỉ cách gương mặt nhỏ nhắn của nàng chừng ba tấc.
“Thật đáng sợ!" Lăng Tây Nhi kêu lên sợ hãi, hoang mang rối loạn nhắm mắt lại, thân thể lập tức lùi về phía sau trốn.
“Bỏ tay ra!"
Hử, kỳ lạ chưa? Nàng ôm đầu của mình mà.
“Ta bảo ngươi buông ra!"
Ngu ngốc mới buông ra! Buông ra để cho ngươi khi dễ ta sao! Lăng Tây Nhi khinh thường bĩu môi mếu máo, hai tay ôm đầu càng chặt hơn.
“Nếu không thả ra ta sẽ méc với bác!"
Bác của ngươi là ai, nhất định là một lão già không chết! Không sợ! Lăng Tây Nhi khinh thường lầm bầm, luôn tiện ôm thân thể mình càng chặt hơn.
“A!" Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, thiếu chút nữa dọa Lăng Tây Nhi té xuống ghế, may quá, đó không phải là tiếng kêu của nàng. Nàng cảm thấy khó hiểu nghi hoặc mở mắt ra, chống lại một đôi mắt hung ác nham hiểm đen láy vừa to vừa tròn, đang giận dữ mở thật lớn như hai cái đèn lồng nho nhỏ, đôi môi phấn hồng giống như thiếu nữ bất mãn nhếch lên. Mộng Nhạn đang chật vật ở dưới đất bò dậy, dưới người toàn là nước. Nàng đang khóc thảm thiết, nhưng nhìn không thấy đầu, chỉ thấy một đám tóc rối bù.
“Nàng….." Lăng Tây Nhi buông hai tay ra, khóe miệng co quắp hai cái, hiểu được nam nhân trước mắt không hề thương hương tiếc ngọc!
“Lưu An, đem nữ nhân này ném ra ngoài phủ!"
“Vâng!" Lưu An đứng một bên nóng lòng muốn làm việc đó từ lâu. Lúc Mộng Nhan lẻn vào, Lưu An và Long Thanh đang trốn ở một nơi bí mật gần đó cùng nhau đợi chờ trò hay mở màn. Nữ nhân ngu ngốc này thật sự ngây thơ tưởng rằng đường đường vương phủ của Thập lục vương gia có thể dễ dàng xông vào như vậy sao?
“A a a…" Nhưng nàng là công chúa không phải sao? Bị ném ra ngoài như vậy thật sự mất mặt nha! Lăng Tây Nhi có lòng tốt bước lên đem cái nệm để trên người Mộng Nhan, lúc cần thiết có thể trùm đầu lại, không cần hù doạ người khác như vậy!
Lưu An không nhịn được cười trộm, phất tay, nói chuyện với thị vệ, không nói hai lời, không quan tâm đến vẻ phản đối của Mộng Nhan, khiêng nàng giống như con chó chết ném ra ngoài cửa
Đoan Tuấn Mạc Nhiên xoay người muốn bỏ đi, Lăng Tây Nhi đột nhiên gọi giật hắn lại.
“Chuyện gì?" Miễn cưỡng quay lại nhìn người đang quấy rầy mình, nét mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không có biểu tình gì khác.
" Chuyện của Thiên Địa Thịnh thế nào rồi? Gần đây không có hành động gì à?" Nàng ân cần mỉm cười, tiện tay kéo hắn ngồi xuống, trước mặt là điểm tâm và hoa quả, thuận tiện rót cho hắn chén trà, dù sao cũng là đồ vật của nhà hắn, ăn hết cũng không cảm thấy đau lòng!
“Không có gì mới lắm!" Hắn nhàn nhạt mở miệng, tay trái là bánh ngọt, tay phải là chén trà, sau đó không chút hoang mang nhướng mày nhìn Lăng Tây Nhi, ánh mắt có vẻ trầm tư.
“Hắc hắc, ngươi không cần dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta có chuyện muốn bàn với ngươi!" Lăng Tây Nhi ngại ngùng cười cười, ngồi xuống trước mặt hắn.
Mi mắt nhìn xuống, có vẻ giống như ta đã biết, miễn cưỡng đặt bánh ngọt trên bàn, cau mày nhìn nàng không chớp mắt.
“Ngươi đã trở về một thời gian, chúng ta hãy ra ngoài dạo và mua sắm được không? Vừa rồi ta đột nhiên nhớ tới vẫn chưa từng đi chùa ở cổ đại này nhìn một chút, nghe nói người cổ đại rất mê tín, hương khói tràn ngập trong chùa…. Ê ê vì sao ngươi nhìn ta với ánh mắt như vậy?" Lăng Tây Nhi cảnh giác nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Người cổ đại?" Hắn nhàn nhạt mở miệng hỏi, ánh mắt đầy nghi vấn.
“….. Chính là những người như các ngươi, chúng ta đều gọi như vậy!" Lăng Tây Nhi chột dạ cười cười, tiện tay đem hoa quả bỏ vào bàn tay đang xòe ra của hắn.
“Ngươi muốn đi lễ chùa?" Hắn không muốn truy hỏi tiếp, chỉ lạnh nhạt ngước mắt lên.
Lăng Tây Nhi cố hết sức gật đầu, vui sướng thiếu chút nữa làm đổ chén trà trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Nàng ở vương phủ này buồn bực vài ngày rồi, vì buồn chán mà đuôi cũng sắp mọc ra.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên không mở miệng trả lời, chỉ yên lặng gật đầu.
“Ngươi thật sự đồng ý rồi?" Nàng vui mừng đặt chén trà và hoa quả lên bàn, cao hứng kéo thân thể vững vàng như ngọn núi kia đứng lên “Nếu như vậy chúng ta đi liền nha!"
Ánh mắt hơi tối sầm, nhưng khi Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong của Tây Nhi, không phản đối.
“Vạn tuế! Đoan Tuấn Mạc Nhiên vạn tuế!" Lăng Tây Nhi vui vẻ đứng lên, lôi kéo Đoan Tuấn Mạc Nhiên đi ra ngoài.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước chầm chậm, thong thả đến cửa lớn, gương mặt tròn tròn đột nhiên quay lại.
“Lăng Tây Nhi!"
“Vâng?"
“Vạn tuế là dùng để gọi Hoàng thượng!" Hắn nhàn nhạt mở miệng, xoay mặt lại, sau đó làm như không có việc gì đi phía trước.
Hả? Nàng nháy nháy mắt, một lúc sau mới hoàn hồn lầm bầm “Thật là cổ hủ mà!"
Trách không được Đoan Tuấn Mạc Nhiên dễ dàng đồng ý với nàng như vậy, thì ra hôm nay thật sự là lễ chùa, vừa ra khỏi kinh thành không xa, tiến vào phố chợ đã nhìn thấy một đám người trước mắt rộn ràng náo nhiệt, đủ trò nào là xiếc, ảo thuật, hát rong, múa khỉ, còn có các loại hàng quán bán đồ ăn vặt, và những trò linh tinh rất lạ mắt, từ đầu đường kéo dài đến gần núi Nguyên Danh. Nghe nói trên núi Nguyên Danh có một ngôi chùa rất linh thiêng, một năm bốn mùa hương khói không ngừng, hôm nay là lễ chùa long trọng thì khỏi cần phải nói. Khi hai người tới lễ đã bắt đầu, lần thấp hương thứ nhất vừa trôi qua, không cần nghĩ cũng biết đám người rộn ràng náo nhiệt này đi đến núi chính là muốn cầu phước, xin ơn trời phù hộ! Người thật sự rất đông, nhìn từ xa giống như kiến, ngươi nắm tay ta, ta nắm tay ngươi, hai người sánh vai một bước không rời, vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
Lăng Tây Nhi vừa có ý định tỏ ra thông minh đề nghị đổi hướng một chút, bỗng nhiên có một bàn tay to nắm bàn tay nhỏ bé của nàng thật chặt, sau đó một người bước qua kéo nàng vào ngực. Nàng ngẩng đầu lên chống lại đôi mắt đen láy sáng long lanh. Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, dường như đối với hương thơm trong lòng không có chút hăng hái nào.
Không vui bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, Lăng Tây Nhi hung hăng trợn mắt nhìn tên đầu gỗ đó một cái, nhưng bàn tay nhỏ bé vẫn để mặc cho hắn nắm chậm rãi đi về phía trước. Nàng nhìn thấy những món ăn ngon, đương nhiên không nhịn được muốn nghỉ chân lát. Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng không nói gì, chỉ yên lặng đi phía sau nàng, sắc mặt nhàn nhạt, không có biểu tình gì khác.
“Tiểu tuấn tử, ngươi nhìn xem, cái này thật xinh đẹp nha" nàng cầm mặt nạ đủ màu sắc quơ quơ trước mặt hắn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh nhạt mở mắt, khóe môi nhếch lên có vẻ châm chọc, đó chỉ là mặt nạ mà thôi!
“Còn cái này, ôi, là son môi sao?" Lăng Tây Nhi hăng hái bừng bừng mở ra, đây là đồ trang điểm ở cổ đại nha. Nàng hứng chí ngoái đầu nhìn lại, chống lại vẻ cười châm chọc của người nào đó, mấy thứ này trong vương phủ có nhiều, nhưng nàng thích hộp son này nha, luyến tiếc bỏ xuống, đột nhiên con ngươi lóe lên, cười gian, cầm luôn cái hộp đi về phía trước, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không thể làm gì khác hơn là ở phía sau trả tiền.
Nắm chặt hộp son trong lòng bàn tay, gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi hiện lên một vẻ tươi cười vui vẻ, dường như hôm nay là ngày vui nhất khi nàng tới cổ đại này, có người bên cạnh, nghĩ lại người này cũng có thể coi là bạn bè của nàng rồi, hơn nữa còn được chơi những thứ mình thích, xem những vật mình thích, không nghĩ ngợi gì cả….A, nàng giật mình đứng yên, hoài nghi quay mặt lại nhìn tay của hai người đang nắm chặt cùng một chỗ… Mặt của nàng chợt có cảm giác mất tự nhiên, nắm tay đi dạo phố, còn để hắn trả tiền mua đồ, giống như hai người đang trong giai đoạn yêu nhau, nàng yêu hắn rồi sao?
“Làm sao vậy?" Đoan Tuấn Mạc Nhiên buồn bực hồi lâu cuối cùng mở miệng bởi vì nguyên nhân là nữ nhân này dám nhìn hắn giống như một động vật hiếm được một khắc rồi.
“Ngươi…." Lăng Tây Nhi ngượng ngùng cười cười, trong lúc này nàng tự hỏi cuộc sống của mình, đột nhiên có cảm giác nam nhân trước mặt có lẽ đáng cho nàng dựa vào!
“Cái gì?" Hắn không kiên nhẫn nhíu mày.
Đáng tiếc, phải đợi thêm chút nữa! Lăng Tây Nhi bĩu môi mếu máo.
“Nói!" Bị ánh mắt dò xét của nàng nhìn khiến cả người hắn có cảm giác không được tự nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên hừ lạnh lên tiếng.
A…a…a, hình như có vẻ quá nghiêm trọng!
“Lăng Tây Nhi!" một khắc nữa trôi qua, người nào đó bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nàng đang làm gì vậy!
A….a…a, có chút đáng sợ nha….
Tiếp theo người nào đó không để nàng lãng phí thời gian, trực tiếp kéo đi, mục tiêu chính là núi Nguyên Danh kia.
Trong lúc Lăng Tây Nhi cụp mắt, còn chưa quyết định là nên tiếp nhận hay buông tay, cân nhắc ưu điểm và khuyết điểm quan trọng nhất của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, chợt có một giọng nữ dịu dàng xuyên qua đám đông truyền tới. Mang đến một cảm giác vui mừng lẫn sợ hãi, dĩ nhiên giọng nữ đó không phải gọi nàng, mà là gọi vị huynh đài đang đi bên cạnh nàng.
“Nam Cung Ngọc!" Nữ tử tiến lên, gương mặt tuyệt đẹp, áo quần trắng không dính một hạt bụi, giống như nàng tiên lạc bước xuống trần gian, xinh đẹp và kiêu hãnh.
Lăng Tây Nhi nhìn thấy nàng, ý nghĩ cao hứng vừa nảy sinh lập tức biến mất tăm. Nữ nhân hắn thật sự yêu thích đã tới rồi không phải sao? Trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy rầu rĩ.
Nhàn nhạt ngước mắt lên, giống như không nhận ra nữ nhân trước mặt, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười bang quơ như gió thoảng mây bay.
“Y tiểu thư!" Hắn mở miệng với thái độ lạnh nhạt khiến Y Nhân thất vọng, càng khiến Lăng Tây Nhi buồn bực, lần trước gặp mặt hai người liếc mắt đưa tình, chỉ ngắn ngủi một tháng mà thôi….
“Nam Cung công tử" Y Nhân xấu hổ cười cười, nàng biết hắn nhất định vẫn còn bận tâm chuyện tình lần trước, sau khi chia tay trở về trong lòng nàng cũng cảm thấy hối hận lúc ấy tạ sao không nhịn xuống, đem ý nghĩ chân thật trong lòng nói ra một cách tuyệt tình không để lại con đường lui, có lẽ nên giữ lại người si tình với mình sau này còn có chỗ nhờ cũng tốt?
“Y tiểu thư thật đúng giờ, thời gian một tháng vừa mới đến" đứng trên đường lớn người qua lại nhộn nhịp, ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên đầy vẻ châm chọc.
Y Nhân hơi nhăn mặt nhíu mày, vì chưa từng gặp qua Nam Cung Ngọc như vậy, có chút giật mình.
“Nam Cung công tử, có thể qua bên kia nói chuyện được không, nơi này rất ồn " mi mắt của nàng nhìn xuống, ở Đoan Tuấn thành xa lạ gặp người quen, dĩ nhiên muốn ôn lại chuyện cũ một chút, dù cho những lời nói trước kia làm hắn đau khổ, nàng tin tưởng với thủ đoạn của mình sẽ dễ dàng kéo trái tim của Nam Cung Ngọc trở về.!
“Có thể" Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười khẽ, cũng không buông bàn tay nhỏ bé của Tăng Tây Nhi ra, nắm tay nàng đi đến quán trà gần đó. Quán trà rất đông khách, người đến người đi, không được yên tĩnh lắm, nhưng so với đường lớn náo nhiệt kia thì tốt hơn nhiều.
Sau khi ngồi vào chỗ, gương mặt nhỏ nhắn của Lăng Tây Nhi nhìn xuống, lặng lẽ rút bàn tay nhỏ bé trong tay hắn ra, đối mặt với Y Nhân, nàng luôn cảm thấy không thoải mái. Lăng Tây Nhi ngoái đầu nhìn lại, muốn nói đi xuống dưới kia một chút, nhưng nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên sợ hãi không dám nói ra.
“Nam Cung công tử, sao hôm nay rảnh rỗi đến Đoan Tuấn thành vậy, tới đây lo chuyện buôn bán phải không?" Y Nhân chỉ lo cứu vãn quan hệ của hai người, không hề phát giác sóng mắt ngầm lưu chuyển giữa Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Lăng Tây Nhi.
“Đúng “ hắn lạnh lùng gật đầu.
“Thật không ngờ ở nơi lễ chùa tấp nập này cũng có thể gặp công tử" Y Nhân cười nhẹ, cầm chung trà lên nhẹ uống một hớp.
Nghe xong lời này, Lăng Tây Nhi càng nản lòng, đúng vậy, không thể dùng nắm tay thật chặt là không có ai xen vào, hai người họ tuy rằng đã nắm tay vẫn có thể dễ dàng bị phân ra, duyên phận không người nào có thể giải thích được! Nàng cau mày, bĩu bĩu môi, thở dài.
“Đó chỉ là sự trùng hợp."
“Đúng đó, nhưng cũng là duyên phận" Y Nhân cười khẽ, vẻ lạnh nhạt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm cho nàng có chút không biết làm sao.
“Chuyện của cô nương ra sao rồi?"
Hắn cuối cùng nhướng mày, nhưng câu nói đầu tiên khiến sắc mặt của Y Nhân từ hồng chuyển sang trắng thay đổi liên tục.
Do nàng nghĩ rất đơn giản, vẫn cho là với nhan sắc động lòng người của mình có thể dễ dàng tiến vào, nhưng khi đến Đoan Tuấn thành mới biết được địa vị của Thập lục vương gia trong kinh thành, không phải vương gia bình thường có thể so sánh, người này đẩy qua người kia đẩy lại đến tận giờ nàng vẫn chưa có cơ hội gặp mặt hắn được.
“Vướng một chút khó khăn, thật là muốn đền ơn cũng không đơn giản như mình nghĩ…." Mi mắt nàng nhìn xuống, chậm rãi mở miệng, tuyệt diệu khi dùng một lý do hoa mĩ để che đậy lòng ham vinh hoa phú quý của mình.
“Ngươi vẫn đang tìm Thập lục vương gia kia?" Lăng Tây Nhi rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi.
“Đúng!" Y Nhân sửng sốt, dường như lúc này mới chú ý bên cạnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn có một nữ nhân, bởi vì nàng từ trước đến nay không coi ai ra gì.
Lăng Tây Nhi hoài nghi nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đây không phải là một cơ hội tốt nhất sao? Nếu người Y Nhân thích là Thập Lục vương gia, hắn có thể thuận tiện nói cho nàng biết, đó là một kết thúc hoàn hảo nha.
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu