Vô Diệm Vương Phi
Chương 61: Khiêu chiến Lăng Tây Nhi
“Phì!"
Đó là tiếng cười của Long Thanh, hắn thật sự không nhịn được cười ra tiếng.
“Ngươi chính là kẻ có xuất thân là một thảo dân, Lâm Y Y kia?"
Mộng Nhan hầm hừ mở miệng, đi từng bước tới trước mặt Lăng Tây Nhi.
“Nàng ta xuất thân là một thảo dân sao?"
Lăng Tây Nhi cố ý nghiêng đầu giống như đang tự hỏi, phải nói là võ lâm thế gia mới đúng bởi vì cách dùng hai chữ thảo dân có chút lệch lạc không đúng nha! Nàng liếc công chúa Mộng Nhan, vô cùng trịnh trọng lắc đầu.
“Ngươi không phải là Lâm Y Y?"
Một lần nữa Mộng Nhan cảm thấy hoang mang.
“Ta đúng là Lâm Y Y, nhưng không phải là Lâm Y Y có xuất thân là một thảo dân, có lẽ vì tên này quá phổ biến, khó trách ngươi nhận lầm người!"
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ xua xua tay, nhìn không chớp mắt đánh giá Mộng Nhan, trực giác cho biết thiếu nữ mặc trang phục cung đình trước mặt này không dễ chọc, vì vậy nàng ngáp một cái, phẩy làn váy dự định đi vào trong nghỉ ngơi.
“Ngươi đang đùa giỡn ta sao?"
Mộng Nhan âm độc lạnh lùng nheo mắt lại.
“Không có nha!"
Lăng Tây Nhi dừng bước, xoay người lại, đôi mắt to chớp chớp một cách vô tội. Nàng còn không biết nữ nhân này là ai, đùa giỡn với nàng ta để làm gì?
“Ngươi không biết ta là ai sao?"
Mộng Nhan thở phì phì mở miệng, lần đầu tiên có cảm giác gặp một đối thủ khiến nàng tức muốn chết.
“Xin chỉ dạy!"
“Ta chính là bổn công chúa Mộng Nhan của Thứ Lại quốc!"
Nàng đắc ý dào dạt, đầu ngẩng cao vênh vênh tự đắc.
“A!" - dáng vẻ của Lăng Tây Nhi làm như chợt hiểu ra, sau đó trầm tư:
“Chưa nghe nói qua!"
“Ngươi!"
Mộng Nhan bị trêu chọc muốn nổi nóng, ở trong hoàng cung, mọi người đều nể mặt Hoàng Thái hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhường nhịn nàng vài phần, hiện tại Lâm Y Y có xuất thân là một thảo dân này không ngờ dám làm nàng mất mặt.
“Bốp!" - đó là âm thanh của roi ngân tiên vung lên trong không trung, không biết từ lúc nào, trên tay nàng có thêm một ngọn roi ngân tiên khoảng chừng nửa thước, màu đỏ rất đẹp mắt, nhưng người nhìn vào đáy lòng cảm thấy lạnh xương sống.
“Hôm nay ta muốn dạy dỗ ngươi!"
Nàng quất roi ngân tiên nhanh như chớp, nhưng bị Long Thanh dùng một tay bắt lấy.
“Ngươi muốn đối địch với ta?"
Nàng âm trầm lạnh lẽo ngoái đầu lại, trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Thanh.
“Nàng ta là thập lục Vương phi, ta có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn!"
Ánh mắt của Long Thanh trở nên lạnh như băng, lúc này không còn dáng vẻ cười đùa cợt nhã thường ngày, sự nghiêm túc hiện lên trên gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ với ngũ quan lập thể sắc sảo của hán, càng lộ vẻ uy nghiêm.
“Nhưng ta là công chúa! Mệnh lệnh của ta ngươi cũng dám cãi sao?"
Mộng Nhan tàn bạo mở miệng, hôm nay nàng nhất định phải đem nữ nhân trước mặt biến thành Vô Diệm Vương phi đích thực, chẳng phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng là bởi vì nàng ta mới cự tuyệt mối hôn nhân với nàng sao?
“Ngoại trừ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta không nghe lời bất kì kẻ nào!"
Long Thanh lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi..."
Mộng Nhan chán nản, xét về võ công, nàng đương nhiên không phải là đối thủ của Long Thanh, nhưng mà nàng còn có mấy tên thị vệ!
“Các ngươi đứng ngẩn người ra đó làm gì. Còn không mau bắt kẻ nghịch tặc này lại!" Nàng lạnh lùng hô to, sai khiến đám thị vệ phía sau.
“Công chúa Mộng Nhan, nơi này không phải hoàng cung!"
Long Thanh cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ ho khan một tiếng, lập tức có một đám thị vệ từ trong phủ tuôn ra khống chế những tên thị vệ được Mộng Nhan mang theo.
“Ngươi dám ra tay với Bổn công chúa?"
Mộng Nhan bị chọc giận đến nỗi sắp bất tỉnh rồi, nhưng một đầu của ngân tiên còn bị nắm trong tay Long Thanh, nàng chỉ có thể ương ngạnh nói không đồng ý, không buông tha, thuận tiện trừng mắt nhìn hắn một cách bất lực.
“Bởi vì công chúa muốn đả thương làm hại Vương phi!"
Long Thanh bên ngoài cười một cách miễn cưỡng nhưng trong không cười, mi mắt run run.
Được lắm, cuối cùng cũng đem đề tài này tới quấy nàng rồi, Lăng Tây Nhi từ nãy giờ bị bỏ rơi, thanh thanh yết hầu hắng giọng mở miệng, xin chào, cuối cùng cũng đến phiên nàng lên sân khấu, đúng không?
“Xin hỏi công chúa vì sao phải dạy dỗ ta? Ta nghĩ mình chưa làm gì mà!"
Nàng tiếp tục nhìn Mộng Nhan chăm chú với ánh mắt vô tội đến cực độ.
“Có thật gì cũng không làm?"
Mộng Nhan càng nổi giận, tức giận ném roi ngân tiên cho Long Thanh, vênh mặt hất hàm giống như ra lệnh đứng trước mặt Lăng Tây Nhi.
“Thứ nhất, ngươi lừa gạt Bổn công chúa!"
Nàng chống hai tay bên hông.
“Ta thật sự không phải Vô Diệm Vương phi mà!"
Lăng Tây Nhi ủy khuất hít hít mũi, khẽ há miệng.
“Ngươi còn cãi?"
Mộng Nhan giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, nhưng nhìn sang Long Thanh đang nhìn chàm chằm một bên, không thể làm gì khác hơn phẫn nộ bỏ tay xuống.
“Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có phải là thập lục Vương phi không!"
Nàng không khách sáo chỉ chỉ vào cái mũi Nhỏ của Lăng Tây Nhi.
“Vâng!"
Lăng Tây Nhi gật đầu, ánh mắt vô cùng thành thật.
“Cuối cùng ngươi đã thừa nhận rồi!"
Mộng Nhan tức giận run rẩy cả người.
“Ta vốn muốn thừa nhận, nhưng bởi vì lời nói của nàng không chính xác!"
Lăng Tây Nhi uỷ khuất bĩu bĩu môi. Nàng cũng muốn tìm hiểu rõ, vì sao vị công chúa Mộng Nhan này vừa tới đã hùng hổ tìm nàng tính sổ.
“Được, nếu ngươi là thập lục Vương phi, vậy ta hỏi ngươi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không muốn lấy ta có phải là vì ngươi?"
Mộng Nhan thở phì phì mở miệng.
“Lấy ngươi?"
Lăng Tây Nhi bừng tỉnh ngộ, công chúa này là người thứ ba tới cửa rồi sao? Nàng hoài nghi nhìn sang Long Thanh. Long Thanh lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.
“Hoàng thượng chỉ hôn, muốn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lấy ta, nhưng bị hắn cự tuyệt!"
“Vậy ngươi nên tìm Hoàng thượng và Vương gia mới phải, bây giờ vào cung vẫn còn kịp, cùng họ thương lượng trực tiếp nói cho rõ ràng, ngươi đừng nên áp đặt tội danh lên trên người kẻ khác!"
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ xua xua hai tay. lòng hiếu kỳ đã được giải toả rồi , nàng muốn vào phòng nghỉ ngơi, do ở trên lưng ngựa cả ngày đến mông cũng cảm thấy đau nhức!
“Ngươi..."
Mộng Nhan thối chí. Thật ra nàng muốn tìm Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ở trong vương phủ mấy ngày, thật vất vả Đoan Tuấn Mạc Nhiên mới trở lại. Nhưng không ngờ hắn lại vội vã vào cung!
“Long Thanh, chuyện này ngươi tự mình giải quyết đi, ta muốn nghỉ ngơi!"
Lăng Tây Nhi phất tay, vui vẻ đi vào bên trong. Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì nàng cự tuyệt công chúa xinh đẹp này, hừ, đánh chết nàng cũng không tin. Nến không phải bởi vì mối quan hệ kia, nàng cũng chẳng cần phải ở lại làm kỳ đà cản mũi còn gì?
“Dạ, phu nhân!" Long Thanh nhìn bóng lưng nhàn nhả của Lăng Tây Nhi cười cười, quả thật là một nữ nhân thông minh!
“Công chúa xin mời vào cung, Vương gia đã nhập cung rồi, chắc hẳn người cũng thấy!"
Long Thanh đưa ngân tiên đang cầm trong tay cho Mộng Nhan, xoay người bước vào vương phủ, thuận tiện căn dặn người gác cổng đóng cửa lại thả chó ra.
“Các ngươi chờ đi, chờ ta ngồi lêu vị trí thập lục Vương phi, nhất định ta sẽ khiến các ngươi dẹp mặt!"
Nàng hổn hển dậm chân, phóng lên ngựa.
“Trở về cung!"
Hừ, lúc này nàng không tin Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn cự tuyệt nàng, nếu Hoàng thượng và Thái hậu nói không được, nàng sẽ tự mình nói cũng tốt!
Hai tay chắp sau lưng chậm rãi từ trong tẩm cung của Hoàng thượng đi ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bỗng nhiên bị một nữ nhân cản lại.
Hắn âm độc nheo mắt, đánh giá nữ nhân đang thở phì phì trước mặt một lần nữa, nhẹ cau mày không chớp mắt suy nghĩ thật lâu. Một lúc sau, mày của hắn dãn ra, cuối cùng dường như nhớ ra điều gì, chợt bừng tỉnh nheo mắt lại.
“Có chuyện gì?"
“Tại sao ngươi muốn cự tuyệt chuyện hôn sự của ta với ngươi?"
Mộng Nhan nghĩ mình là người chân thật nên nói lời thẳng thắn, vì vậy nói thẳng ra.
“Bởi vì ta không thích ngươi!"
Nét mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn bình thản như cũ, nhàn nhạt dò xét nàng, bàn chân to tiếp tục tiến lên, nhưng Mộng Nhan đẫ đem cả người chắn trước mặt hắn.
“Nhưng mà ta thích ngươi!"
Nàng mở miệng, hai mắt mở lớn trừng mắt nhìn hắn.
“Đó là chuyện riêng của ngươi!"
Giọng điện của Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chút không vui rồi.
“Nhưng bây giờ là chuyện tình của hai chúng ta, bởi vì đối tượng mà ta thích chính là ngươi!"
Mộng Nhan không bỏ qua, từ nhỏ đến lớn, không có vật gì nàng không chiếm được.
“Ta lặp lại một lần nữa, ta không thích ngươi!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn nàng đăm đăm.
Đáy lòng nổi lên một trận lạnh lẽo, nhưng Mộng Nhan vẫn chưa từ bỏ ý định, ưỡn ngực lên bước tới:
“Sau này ngươi sẽ thích ta!"
“Phải thế không?"
Nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh khiến người sợ hãi. Sự kiên nhẫn của hắn sắp dùng hết rồi, bàn tay to sờ vào đai kiếm bên hông, trong ánh mắt lóe lên vẻ khát máu.
Mộng Nhan bị ánh mắt âm độc tàn bạo của hắn làm cho hoảng sợ, mới vừa định nói gì...
“Ai da, công chúa, chạy mau đi!"
--- Hai tỳ nữ phía sau lập tức hít một hơi lạnh, không nói hai lời, một người bên trái một người bên phải nhấc bỗng Mộng Nhan lên chạy về phía sau.
Trời ơi, bên hông thập lục Vương gia là Thượng Phương Nhuyễn Kiếm do tiên hoàng ngự ban, dù chưa từng thấy qua cũng nghe nói rồi! Một khi kiếm ra khỏi vỏ, buộc phải thấy máu mới trở về, đó là quy luật!
“Các ngươi là hai nô tỳ chết tiệt!"
Sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi không cam lòng của Mộng Nhan, trong đó có kèm theo tiếng tay chân đấm đá và tiếng thét chói tai của mấy nô tỳ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên buông bàn tay to ra, bên môi cười lạnh một tiếng, mi mắt nhàn nhạt hạ xuống, coi như không có việc gì tiếp tục không nhanh không chậm trở về phủ.
“Cái gì, ngươi muốn làm thập lục Vương phi?"
Gương mặt từ trước đến nay luôn đoan trang của Thái hoàng Thái hậu đột nhiên biến sắc.
“Đúng đó thưa bà dì, chán đây thích hắn a! Đương nhiên phải tranh thủ rồi!"
Mộng Nhan lắc lắc cánh tay của Thái hoàng Thái hậu làm nũng.
“Ngươi chẳng lẽ không biết tính tình cổ quái của thằng cháu thứ mười sáu này hay sao...."
Thái hoàng Thái hậu không biết mở miệng nói như thế nào, dù sao bà cũng không muốn nói xấu tôn nhi của mình...
“Bà dì à, không phải hắn thích giết người chỉ là lời đồn sao? Hắn chỉ giúp Hoàng thượng làm việc, vì tình thế bắt buộc phải giết vài người không nên tính toán làm gì!"
Mộng Nhan chu chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Cháu cũng biết, hắn cũng không phải chỉ giết..."
Vài người... sợ còn chưa đủ cho hắn ăn một bữa ngon nha!
“Bà dì à, cháu muốn a!" Mộng Nhan chưa từ bỏ ý định.
“Không được, chuyện khác ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng chuyện này thì không được!"
Thái hoàng Thái hậu ngoảnh mặt chỗ khác, Mộng Nhan là đứa cháu gái bà thích nhất, tuyệt đối không để nàng bị hủy trong tay thập lục được.
“Không có như vậy đâu bà. Nếu người lo lắng cho sự an toàn của cháu, hãy bảo Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, nói ta ở trong cung, muốn đi ra ngoài một chút, lập tức đem phủ đệ của thập lục Vương gia coi như hành cung (*) là được rồi!"
Nàng nóng lòng đề nghị.
(*hành cung: chỗ nghỉ lại của người trong cung khi ra khỏi cung)
“Mộng Nhan, ta khuyên ngươi nên từ bỏ hi vọng đi, đối với thập lục tôn nhi, Hoàng thượng cũng không có biện pháp!"
Thái hoàng Thái hậu nhẹ thở dài, bà cũng không muốn đi thuyết phục Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lần nữa.
Mi mắt lạnh lẽo hạ xuống, nếu sử phương thức chính tông không được thì phải dùng thủ đoạn rồi!
Lăng Tây Nhi trở lại hậu viện đã lâu, nằm trên giường chiếu hoài đến nỗi có cảm giác muốn mốc meo, bồn chồn đến mụ người, aiz, lại nhớ đến cái vương phủ ảm đạm.
Vừa rồi nàng gặp Lục Nhi, ánh mắt của đứa bé kia vẫn tối tăm, nhìn thấy Tây Nhi cũng chỉ nhẹ khom người, vẻ bất mãn trong ánh mắt ngày càng rõ ràng.
Nàng không thích vương phủ này, một điểm cũng không thích! Nhưng nàng không hề nói sự buồn bực trong lòng mình với Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Từ khi trở lại vương phủ, Lăng Tây Nhi bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh nhạt bỏ rơi.
Nàng ở hậu viện thê lương sống qua ngày. Mỗi ngày Lục Nhi đưa cơm tới, đợi nàng ăn xong rồi mang đi. Sau đó không gặp một bóng người, Lăng Tây Nhi giống như đang ở tù, muốn đi dạo trong viện cũng bị thị vệ ngăn cản.
Sau đó nàng ngẫu nhiên nghe mấy nha hoàn nói chuyện phiếm mới biết được mấy ngày nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên không có ở nhà. Long Thanh vẫn ở trong phủ rảnh rỗi, thỉnh thoảng diễu qua trước mặt, nở nụ cười tươi nhìn nàng một cái.
Cuối cùng cũng có một ngày, Lăng Tây Nhi nhịn không nổi hiếu kỳ, chặn Long Thanh lại.
“Tiểu tuấn tử cuối cùng đi đâu rồi?"
Nàng dương dương tự đắc mở miệng, bởi vì Bất lão tử, nàng có cảm giác quan hệ với Long Thanh cũng trở nên gần gũi hơn vài phần.
“Đi Giang Nam rồi!" Long Thanh không dấu giếm.
“Giang Nam? Hắn không phải vừa mới quay về sao?"
Lăng Tây Nhi khó hiểu sờ sờ gáy, hắn đi đến đó làm gì!
“Lâm Kiếm Vân đã trở về Lâm phủ!"
Long Thanh mở miệng giải thích một cách đơn giản, từ trên người Lâm Kiếm Vân có thể tìm ra một cú đột phá.
“Lại là chuyện của Thiên Địa Thịnh?"
“Đúng!" Long Thanh gật đần.
“Vậy sao ngươi không đi?"
Lăng Tây Nhi hoài nghi nhìn Long Thanh.
“Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!"
Hắn cười quỷ dị, ánh mắt ẩn chứa một tia mập mờ nhìn Lăng Tây Nhi chăm chú.
“Ôi, ánh mắt của ngươi mờ ám quá! Ta cảnh cáo ngươi nha, không được có ý kiến về ta!"
Lăng Tây Nhi cười mở miệng, nàng biết Long Thanh nhất định muốn nói gì.
“Ngươi thấy lão Đại thế nào?"
Long Thanh do dự một lúc, ngồi xuống, rót một chén trà, xem ra có ý định muốn tâm sự thật lâu.
“Lão Đại? Tiểu tuấn tử?"
Lăng Tây Nhi nhướng nhướng mày.
“Đúng!"
“Rất kém cỏi!"
“Hả?"
“Tính tình thô bạo, biến thái, người lầm lì khó nói chuyện, giống như một hũ nút, tùy tiện ra tay giết người, hơn nữa còn dùng loại thủ pháp tàn nhẫn như vậy!"
“A!"
“Tệ hại nhất chính là gương mặt búp bê đáng yêu thường gây cho người cảm giác hắn là một đứa nhỏ vô hại, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như thế!"
Lăng Tây Nhi khụt khịt mũi, lúc đầu nàng cũng bị vẻ mặt đó lừa, còn có lần coi hắn là huynh đệ cùng giai cấp.
“Ngươi thích hắn?"
“Hả?"
Lăng Tây Nhi giật mình. Thật là một vấn đề sắc bén nha!
“Một điểm cũng không thích sao?"
Long Thanh tiếp tục xoáy vào vấn đề để tìm hiểu thêm.
“Không thể nói!"
Lăng Tây Nhi lắc đầu, có lẽ như vậy!
“Không thể nói?" Long Thanh có chút nghi hoặc.
“Ta chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng không phải sao"
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ xua xua tay, mình thích rồi, người khác không thích cũng vậy thôi, thuận theo tự nhiên cũng tốt!
Long Thanh dường như hiểu rõ gật gật đầu, khuôn mặt tuấn mỵ nghiêm lại, chớp chớp mi, nheo nheo mắt, xem ra lão Đại cần phải cố gắng hơn!
“Bang bang bang!" Có tiếng đập cửa từ trước viện truyền đến khiến khuôn mặt tuấn tú của Long Thanh không nhịn đươc trở nên mất kiên nhẫn.
“Là ai?"
“Là công chúa Mộng Nhan kia! Con bà nó, thật là tốt mà, bây giờ nàng chính là cái bóng theo ám ta!"
Long Thanh không kiên nhẫn đứng bật đậy, nữ nhân này một ngày tới gõ cửa hai lần, đến cùng muốn gì đây!
“Long Thanh, ta không thể bước ra khỏi cửa đúng không?"
Lăng Tây Nhi nhìn thấy hắn phải rời khỏi, do dự một chút mới cất tiếng hỏi.
“Có thể, nhưng phải đi cùng ta!" Long Thanh ngoái đầu nhìn lại.
“Tại sao?"
“Quên ngươi hai lần gặp nạn rồi sao? Đó cũng là ý của lão Đại!"
Lăng Tây Nhi chợt bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân vì sao Long Thanh phải ở trong vương phủ cả ngày không có việc gì làm, thì ra Đoan Tuấn Mạc Nhiên sai hắn bảo vệ nàng!
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ngọt ngào rất đặc biệt. Nàng nhếch môi cười khẽ, sau đó ngồi xuống.
Trước viện, tiếng đập cửa một tiếng so với một tiếng càng lớn hơn, Long Thanh rốt cuộc không kiên nhẫn mắng, một lần nữa, mở cửa vội vã đi ra. Lần này nhất định nếu không khiến nữ nhân kia biến thành người khác nhận không ra, hắn sẽ không mang họ Long!
Hổn hển mở cửa lớn ra, Long Thanh không kiên nhẫn lạnh lùng trừng mắt Mộng Nhan:
“Ta đã nói Vương gia không có ở nhà!"
Hừ, nếu ở nhà, nữ nhân này đã sớm biến thành hai nửa rồi!
“Hôm nay ta không phải tới tìm Vương gia mà là tìm Vương phi!"
Lần này Mộng Nhan đã có kinh nghiệm, không đợi Long Thanh mở miệng, lập tức bước vào vương phủ, đi phía sau nàng là hai tỳ nữ luôn theo bên người cùng mấy tên thị vệ.
“Vương phi của chúng ta không tiếp khách!"
Long Thanh càng mất kiên nhẫn, lại tới gây chuyện sao? Không thấy phiền à?
“Lần này ta muốn luận bàn võ công với Vương phi một chút, ai cũng nói Vương phi xuất thân võ lâm thế gia, võ công nhất định giỏi kinh khủng, vì vậy ta tới đây trau dồi một chút!"
Nàng hừ lạnh một tiếng, thân thể trực tiếp hướng về phía trước, miệng không ngừng gọi lớn:
“Lâm Y Y, ngươi bước ra đây!"
Hừ, không thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đem Vương phi chướng mắt kia đuổi đi cũng hay!
“Công chúa Mộng Nhan, người biết hậu quả của việc xông vào vương phủ rồi đó!"
Long Thanh thấp giọng nói, thân thể quay lại, sát khí từ người hắn tản ra khiến người sợ hải, Mộng Nhan nhịn không được ngẩn người.
“Như thế nào? Ta tới thăm vương tẩu cùng không được sao?"
Nàng bĩu môi mếu máo, xuất ra một đòn sát thủ.
“Có thể, nhưng người khác cũng phải muốn gặp nàng mới được!"
Giọng nói của Lăng Tây Nhi âm hàn truyền tới, dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, cãi nhau ầm ĩ cũng vui, so với bị buồn chán tốt hơn nhiều!
“Vương phi!"
Long Thanh nhẹ cau mày, Lăng Tây Nhi không biết võ công, căn bản không phải là đối thủ của Mộng Nhan, nàng lại lỗ mãng chạy đến như vậy... Hắn thật không khỏi có chút lo lắng!
“Ngươi nhất đinh sẽ không để cho ta bị thương đúng không?"
Nàng hướng về Long Thanh nhẹ chớp chớp đôi mắt đen láy, chậm rãi đi tới trước mặt Mộng Nhan.
“Ngươi rốt cuộc chịu bước ra rồi!"
Mộng Nhan cười lạnh, nàng quất quất ngân tiên trong tay âm thanh vang lên vun vút.
“Ta vẫn ở trong phủ, chỉ là mấy ngày trước đây bận luyện công!"
Lăng Tây Nhi giảo hoạt chớp chớp mắt.
“Luyện công? Vậv là ngươi biết võ công? Như vậy tốt rồi, đến đây đi, để người khác khỏi nói ta ỷ vào thân phận công chúa khi dễ ngươi!"
Mộng Nhan hừ lạnh một tiếng, bày ra một tư thế đẹp mát.
“Công chúa, nàng không cảm thấy với thân phận cao quý của mình, cùng ta đánh nhau như bọn lưu manh trên đường phố, không phải mất hình tượng sao?"
Lăng Tây Nhi Nhẹ mị hai mắt, nhàn nhạt mở miệng.
“Vậy ngươi muốn thế nào?"
Mộng Nhan không kiên nhẫn mở miệng hỏi.
“Ngươi đi theo ta!"
Nàng dẫn Mộng Nhan xuyên qua hoa viên đi tới hậu viện:
“Ngươi biết chơi cái này không?"
Lăng Tây Nhi cầm trái banh trên bàn đá lên, ở trong vương phủ không có chuyện gì làm, cho nên nàng đã làm một trái banh bowling bằng đá cẩm thạch.
“Vật đó là cái gì?"
Vẻ mặt Mộng Nhan trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Cái này gọi là chơi bowling, quy tắc rất đơn giản, ném banh qua đó, ai đánh ngả nhiều chai hơn. người đó sẽ thắng!"
Lăng Tây Nhi chỉ chỉ mười cái chai bằng gỗ đang xếp thành hàng.
“Chỉ đơn giản như vậy?"
Mộng Nhan cười lạnh, nàng luyện được nhuyễn tiên công, tự nhiên tay mắt lanh lẹ, một chút kỳ xảo đòi hỏi sự tỉ mẫn chẳng thể làm khó được nàng!
Đó là tiếng cười của Long Thanh, hắn thật sự không nhịn được cười ra tiếng.
“Ngươi chính là kẻ có xuất thân là một thảo dân, Lâm Y Y kia?"
Mộng Nhan hầm hừ mở miệng, đi từng bước tới trước mặt Lăng Tây Nhi.
“Nàng ta xuất thân là một thảo dân sao?"
Lăng Tây Nhi cố ý nghiêng đầu giống như đang tự hỏi, phải nói là võ lâm thế gia mới đúng bởi vì cách dùng hai chữ thảo dân có chút lệch lạc không đúng nha! Nàng liếc công chúa Mộng Nhan, vô cùng trịnh trọng lắc đầu.
“Ngươi không phải là Lâm Y Y?"
Một lần nữa Mộng Nhan cảm thấy hoang mang.
“Ta đúng là Lâm Y Y, nhưng không phải là Lâm Y Y có xuất thân là một thảo dân, có lẽ vì tên này quá phổ biến, khó trách ngươi nhận lầm người!"
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ xua xua tay, nhìn không chớp mắt đánh giá Mộng Nhan, trực giác cho biết thiếu nữ mặc trang phục cung đình trước mặt này không dễ chọc, vì vậy nàng ngáp một cái, phẩy làn váy dự định đi vào trong nghỉ ngơi.
“Ngươi đang đùa giỡn ta sao?"
Mộng Nhan âm độc lạnh lùng nheo mắt lại.
“Không có nha!"
Lăng Tây Nhi dừng bước, xoay người lại, đôi mắt to chớp chớp một cách vô tội. Nàng còn không biết nữ nhân này là ai, đùa giỡn với nàng ta để làm gì?
“Ngươi không biết ta là ai sao?"
Mộng Nhan thở phì phì mở miệng, lần đầu tiên có cảm giác gặp một đối thủ khiến nàng tức muốn chết.
“Xin chỉ dạy!"
“Ta chính là bổn công chúa Mộng Nhan của Thứ Lại quốc!"
Nàng đắc ý dào dạt, đầu ngẩng cao vênh vênh tự đắc.
“A!" - dáng vẻ của Lăng Tây Nhi làm như chợt hiểu ra, sau đó trầm tư:
“Chưa nghe nói qua!"
“Ngươi!"
Mộng Nhan bị trêu chọc muốn nổi nóng, ở trong hoàng cung, mọi người đều nể mặt Hoàng Thái hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhường nhịn nàng vài phần, hiện tại Lâm Y Y có xuất thân là một thảo dân này không ngờ dám làm nàng mất mặt.
“Bốp!" - đó là âm thanh của roi ngân tiên vung lên trong không trung, không biết từ lúc nào, trên tay nàng có thêm một ngọn roi ngân tiên khoảng chừng nửa thước, màu đỏ rất đẹp mắt, nhưng người nhìn vào đáy lòng cảm thấy lạnh xương sống.
“Hôm nay ta muốn dạy dỗ ngươi!"
Nàng quất roi ngân tiên nhanh như chớp, nhưng bị Long Thanh dùng một tay bắt lấy.
“Ngươi muốn đối địch với ta?"
Nàng âm trầm lạnh lẽo ngoái đầu lại, trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Long Thanh.
“Nàng ta là thập lục Vương phi, ta có trách nhiệm phải bảo vệ an toàn!"
Ánh mắt của Long Thanh trở nên lạnh như băng, lúc này không còn dáng vẻ cười đùa cợt nhã thường ngày, sự nghiêm túc hiện lên trên gương mặt anh tuấn tuyệt mỹ với ngũ quan lập thể sắc sảo của hán, càng lộ vẻ uy nghiêm.
“Nhưng ta là công chúa! Mệnh lệnh của ta ngươi cũng dám cãi sao?"
Mộng Nhan tàn bạo mở miệng, hôm nay nàng nhất định phải đem nữ nhân trước mặt biến thành Vô Diệm Vương phi đích thực, chẳng phải Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng là bởi vì nàng ta mới cự tuyệt mối hôn nhân với nàng sao?
“Ngoại trừ Đoan Tuấn Mạc Nhiên, ta không nghe lời bất kì kẻ nào!"
Long Thanh lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi..."
Mộng Nhan chán nản, xét về võ công, nàng đương nhiên không phải là đối thủ của Long Thanh, nhưng mà nàng còn có mấy tên thị vệ!
“Các ngươi đứng ngẩn người ra đó làm gì. Còn không mau bắt kẻ nghịch tặc này lại!" Nàng lạnh lùng hô to, sai khiến đám thị vệ phía sau.
“Công chúa Mộng Nhan, nơi này không phải hoàng cung!"
Long Thanh cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhẹ ho khan một tiếng, lập tức có một đám thị vệ từ trong phủ tuôn ra khống chế những tên thị vệ được Mộng Nhan mang theo.
“Ngươi dám ra tay với Bổn công chúa?"
Mộng Nhan bị chọc giận đến nỗi sắp bất tỉnh rồi, nhưng một đầu của ngân tiên còn bị nắm trong tay Long Thanh, nàng chỉ có thể ương ngạnh nói không đồng ý, không buông tha, thuận tiện trừng mắt nhìn hắn một cách bất lực.
“Bởi vì công chúa muốn đả thương làm hại Vương phi!"
Long Thanh bên ngoài cười một cách miễn cưỡng nhưng trong không cười, mi mắt run run.
Được lắm, cuối cùng cũng đem đề tài này tới quấy nàng rồi, Lăng Tây Nhi từ nãy giờ bị bỏ rơi, thanh thanh yết hầu hắng giọng mở miệng, xin chào, cuối cùng cũng đến phiên nàng lên sân khấu, đúng không?
“Xin hỏi công chúa vì sao phải dạy dỗ ta? Ta nghĩ mình chưa làm gì mà!"
Nàng tiếp tục nhìn Mộng Nhan chăm chú với ánh mắt vô tội đến cực độ.
“Có thật gì cũng không làm?"
Mộng Nhan càng nổi giận, tức giận ném roi ngân tiên cho Long Thanh, vênh mặt hất hàm giống như ra lệnh đứng trước mặt Lăng Tây Nhi.
“Thứ nhất, ngươi lừa gạt Bổn công chúa!"
Nàng chống hai tay bên hông.
“Ta thật sự không phải Vô Diệm Vương phi mà!"
Lăng Tây Nhi ủy khuất hít hít mũi, khẽ há miệng.
“Ngươi còn cãi?"
Mộng Nhan giơ bàn tay nhỏ bé trắng nõn lên, nhưng nhìn sang Long Thanh đang nhìn chàm chằm một bên, không thể làm gì khác hơn phẫn nộ bỏ tay xuống.
“Vậy ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có phải là thập lục Vương phi không!"
Nàng không khách sáo chỉ chỉ vào cái mũi Nhỏ của Lăng Tây Nhi.
“Vâng!"
Lăng Tây Nhi gật đầu, ánh mắt vô cùng thành thật.
“Cuối cùng ngươi đã thừa nhận rồi!"
Mộng Nhan tức giận run rẩy cả người.
“Ta vốn muốn thừa nhận, nhưng bởi vì lời nói của nàng không chính xác!"
Lăng Tây Nhi uỷ khuất bĩu bĩu môi. Nàng cũng muốn tìm hiểu rõ, vì sao vị công chúa Mộng Nhan này vừa tới đã hùng hổ tìm nàng tính sổ.
“Được, nếu ngươi là thập lục Vương phi, vậy ta hỏi ngươi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không muốn lấy ta có phải là vì ngươi?"
Mộng Nhan thở phì phì mở miệng.
“Lấy ngươi?"
Lăng Tây Nhi bừng tỉnh ngộ, công chúa này là người thứ ba tới cửa rồi sao? Nàng hoài nghi nhìn sang Long Thanh. Long Thanh lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không rõ lắm.
“Hoàng thượng chỉ hôn, muốn Đoan Tuấn Mạc Nhiên lấy ta, nhưng bị hắn cự tuyệt!"
“Vậy ngươi nên tìm Hoàng thượng và Vương gia mới phải, bây giờ vào cung vẫn còn kịp, cùng họ thương lượng trực tiếp nói cho rõ ràng, ngươi đừng nên áp đặt tội danh lên trên người kẻ khác!"
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ xua xua hai tay. lòng hiếu kỳ đã được giải toả rồi , nàng muốn vào phòng nghỉ ngơi, do ở trên lưng ngựa cả ngày đến mông cũng cảm thấy đau nhức!
“Ngươi..."
Mộng Nhan thối chí. Thật ra nàng muốn tìm Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ở trong vương phủ mấy ngày, thật vất vả Đoan Tuấn Mạc Nhiên mới trở lại. Nhưng không ngờ hắn lại vội vã vào cung!
“Long Thanh, chuyện này ngươi tự mình giải quyết đi, ta muốn nghỉ ngơi!"
Lăng Tây Nhi phất tay, vui vẻ đi vào bên trong. Đoan Tuấn Mạc Nhiên vì nàng cự tuyệt công chúa xinh đẹp này, hừ, đánh chết nàng cũng không tin. Nến không phải bởi vì mối quan hệ kia, nàng cũng chẳng cần phải ở lại làm kỳ đà cản mũi còn gì?
“Dạ, phu nhân!" Long Thanh nhìn bóng lưng nhàn nhả của Lăng Tây Nhi cười cười, quả thật là một nữ nhân thông minh!
“Công chúa xin mời vào cung, Vương gia đã nhập cung rồi, chắc hẳn người cũng thấy!"
Long Thanh đưa ngân tiên đang cầm trong tay cho Mộng Nhan, xoay người bước vào vương phủ, thuận tiện căn dặn người gác cổng đóng cửa lại thả chó ra.
“Các ngươi chờ đi, chờ ta ngồi lêu vị trí thập lục Vương phi, nhất định ta sẽ khiến các ngươi dẹp mặt!"
Nàng hổn hển dậm chân, phóng lên ngựa.
“Trở về cung!"
Hừ, lúc này nàng không tin Đoan Tuấn Mạc Nhiên còn cự tuyệt nàng, nếu Hoàng thượng và Thái hậu nói không được, nàng sẽ tự mình nói cũng tốt!
Hai tay chắp sau lưng chậm rãi từ trong tẩm cung của Hoàng thượng đi ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên bỗng nhiên bị một nữ nhân cản lại.
Hắn âm độc nheo mắt, đánh giá nữ nhân đang thở phì phì trước mặt một lần nữa, nhẹ cau mày không chớp mắt suy nghĩ thật lâu. Một lúc sau, mày của hắn dãn ra, cuối cùng dường như nhớ ra điều gì, chợt bừng tỉnh nheo mắt lại.
“Có chuyện gì?"
“Tại sao ngươi muốn cự tuyệt chuyện hôn sự của ta với ngươi?"
Mộng Nhan nghĩ mình là người chân thật nên nói lời thẳng thắn, vì vậy nói thẳng ra.
“Bởi vì ta không thích ngươi!"
Nét mặt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn bình thản như cũ, nhàn nhạt dò xét nàng, bàn chân to tiếp tục tiến lên, nhưng Mộng Nhan đẫ đem cả người chắn trước mặt hắn.
“Nhưng mà ta thích ngươi!"
Nàng mở miệng, hai mắt mở lớn trừng mắt nhìn hắn.
“Đó là chuyện riêng của ngươi!"
Giọng điện của Đoan Tuấn Mạc Nhiên có chút không vui rồi.
“Nhưng bây giờ là chuyện tình của hai chúng ta, bởi vì đối tượng mà ta thích chính là ngươi!"
Mộng Nhan không bỏ qua, từ nhỏ đến lớn, không có vật gì nàng không chiếm được.
“Ta lặp lại một lần nữa, ta không thích ngươi!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn nàng đăm đăm.
Đáy lòng nổi lên một trận lạnh lẽo, nhưng Mộng Nhan vẫn chưa từ bỏ ý định, ưỡn ngực lên bước tới:
“Sau này ngươi sẽ thích ta!"
“Phải thế không?"
Nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên lộ ra nụ cười lạnh khiến người sợ hãi. Sự kiên nhẫn của hắn sắp dùng hết rồi, bàn tay to sờ vào đai kiếm bên hông, trong ánh mắt lóe lên vẻ khát máu.
Mộng Nhan bị ánh mắt âm độc tàn bạo của hắn làm cho hoảng sợ, mới vừa định nói gì...
“Ai da, công chúa, chạy mau đi!"
--- Hai tỳ nữ phía sau lập tức hít một hơi lạnh, không nói hai lời, một người bên trái một người bên phải nhấc bỗng Mộng Nhan lên chạy về phía sau.
Trời ơi, bên hông thập lục Vương gia là Thượng Phương Nhuyễn Kiếm do tiên hoàng ngự ban, dù chưa từng thấy qua cũng nghe nói rồi! Một khi kiếm ra khỏi vỏ, buộc phải thấy máu mới trở về, đó là quy luật!
“Các ngươi là hai nô tỳ chết tiệt!"
Sau lưng truyền đến tiếng mắng chửi không cam lòng của Mộng Nhan, trong đó có kèm theo tiếng tay chân đấm đá và tiếng thét chói tai của mấy nô tỳ.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên buông bàn tay to ra, bên môi cười lạnh một tiếng, mi mắt nhàn nhạt hạ xuống, coi như không có việc gì tiếp tục không nhanh không chậm trở về phủ.
“Cái gì, ngươi muốn làm thập lục Vương phi?"
Gương mặt từ trước đến nay luôn đoan trang của Thái hoàng Thái hậu đột nhiên biến sắc.
“Đúng đó thưa bà dì, chán đây thích hắn a! Đương nhiên phải tranh thủ rồi!"
Mộng Nhan lắc lắc cánh tay của Thái hoàng Thái hậu làm nũng.
“Ngươi chẳng lẽ không biết tính tình cổ quái của thằng cháu thứ mười sáu này hay sao...."
Thái hoàng Thái hậu không biết mở miệng nói như thế nào, dù sao bà cũng không muốn nói xấu tôn nhi của mình...
“Bà dì à, không phải hắn thích giết người chỉ là lời đồn sao? Hắn chỉ giúp Hoàng thượng làm việc, vì tình thế bắt buộc phải giết vài người không nên tính toán làm gì!"
Mộng Nhan chu chu cái miệng nhỏ nhắn.
“Cháu cũng biết, hắn cũng không phải chỉ giết..."
Vài người... sợ còn chưa đủ cho hắn ăn một bữa ngon nha!
“Bà dì à, cháu muốn a!" Mộng Nhan chưa từ bỏ ý định.
“Không được, chuyện khác ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng chuyện này thì không được!"
Thái hoàng Thái hậu ngoảnh mặt chỗ khác, Mộng Nhan là đứa cháu gái bà thích nhất, tuyệt đối không để nàng bị hủy trong tay thập lục được.
“Không có như vậy đâu bà. Nếu người lo lắng cho sự an toàn của cháu, hãy bảo Hoàng thượng ban một đạo thánh chỉ, nói ta ở trong cung, muốn đi ra ngoài một chút, lập tức đem phủ đệ của thập lục Vương gia coi như hành cung (*) là được rồi!"
Nàng nóng lòng đề nghị.
(*hành cung: chỗ nghỉ lại của người trong cung khi ra khỏi cung)
“Mộng Nhan, ta khuyên ngươi nên từ bỏ hi vọng đi, đối với thập lục tôn nhi, Hoàng thượng cũng không có biện pháp!"
Thái hoàng Thái hậu nhẹ thở dài, bà cũng không muốn đi thuyết phục Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lần nữa.
Mi mắt lạnh lẽo hạ xuống, nếu sử phương thức chính tông không được thì phải dùng thủ đoạn rồi!
Lăng Tây Nhi trở lại hậu viện đã lâu, nằm trên giường chiếu hoài đến nỗi có cảm giác muốn mốc meo, bồn chồn đến mụ người, aiz, lại nhớ đến cái vương phủ ảm đạm.
Vừa rồi nàng gặp Lục Nhi, ánh mắt của đứa bé kia vẫn tối tăm, nhìn thấy Tây Nhi cũng chỉ nhẹ khom người, vẻ bất mãn trong ánh mắt ngày càng rõ ràng.
Nàng không thích vương phủ này, một điểm cũng không thích! Nhưng nàng không hề nói sự buồn bực trong lòng mình với Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Từ khi trở lại vương phủ, Lăng Tây Nhi bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh nhạt bỏ rơi.
Nàng ở hậu viện thê lương sống qua ngày. Mỗi ngày Lục Nhi đưa cơm tới, đợi nàng ăn xong rồi mang đi. Sau đó không gặp một bóng người, Lăng Tây Nhi giống như đang ở tù, muốn đi dạo trong viện cũng bị thị vệ ngăn cản.
Sau đó nàng ngẫu nhiên nghe mấy nha hoàn nói chuyện phiếm mới biết được mấy ngày nay Đoan Tuấn Mạc Nhiên không có ở nhà. Long Thanh vẫn ở trong phủ rảnh rỗi, thỉnh thoảng diễu qua trước mặt, nở nụ cười tươi nhìn nàng một cái.
Cuối cùng cũng có một ngày, Lăng Tây Nhi nhịn không nổi hiếu kỳ, chặn Long Thanh lại.
“Tiểu tuấn tử cuối cùng đi đâu rồi?"
Nàng dương dương tự đắc mở miệng, bởi vì Bất lão tử, nàng có cảm giác quan hệ với Long Thanh cũng trở nên gần gũi hơn vài phần.
“Đi Giang Nam rồi!" Long Thanh không dấu giếm.
“Giang Nam? Hắn không phải vừa mới quay về sao?"
Lăng Tây Nhi khó hiểu sờ sờ gáy, hắn đi đến đó làm gì!
“Lâm Kiếm Vân đã trở về Lâm phủ!"
Long Thanh mở miệng giải thích một cách đơn giản, từ trên người Lâm Kiếm Vân có thể tìm ra một cú đột phá.
“Lại là chuyện của Thiên Địa Thịnh?"
“Đúng!" Long Thanh gật đần.
“Vậy sao ngươi không đi?"
Lăng Tây Nhi hoài nghi nhìn Long Thanh.
“Bởi vì ta có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!"
Hắn cười quỷ dị, ánh mắt ẩn chứa một tia mập mờ nhìn Lăng Tây Nhi chăm chú.
“Ôi, ánh mắt của ngươi mờ ám quá! Ta cảnh cáo ngươi nha, không được có ý kiến về ta!"
Lăng Tây Nhi cười mở miệng, nàng biết Long Thanh nhất định muốn nói gì.
“Ngươi thấy lão Đại thế nào?"
Long Thanh do dự một lúc, ngồi xuống, rót một chén trà, xem ra có ý định muốn tâm sự thật lâu.
“Lão Đại? Tiểu tuấn tử?"
Lăng Tây Nhi nhướng nhướng mày.
“Đúng!"
“Rất kém cỏi!"
“Hả?"
“Tính tình thô bạo, biến thái, người lầm lì khó nói chuyện, giống như một hũ nút, tùy tiện ra tay giết người, hơn nữa còn dùng loại thủ pháp tàn nhẫn như vậy!"
“A!"
“Tệ hại nhất chính là gương mặt búp bê đáng yêu thường gây cho người cảm giác hắn là một đứa nhỏ vô hại, ai biết hắn sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như thế!"
Lăng Tây Nhi khụt khịt mũi, lúc đầu nàng cũng bị vẻ mặt đó lừa, còn có lần coi hắn là huynh đệ cùng giai cấp.
“Ngươi thích hắn?"
“Hả?"
Lăng Tây Nhi giật mình. Thật là một vấn đề sắc bén nha!
“Một điểm cũng không thích sao?"
Long Thanh tiếp tục xoáy vào vấn đề để tìm hiểu thêm.
“Không thể nói!"
Lăng Tây Nhi lắc đầu, có lẽ như vậy!
“Không thể nói?" Long Thanh có chút nghi hoặc.
“Ta chưa bao giờ nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng không phải sao"
Lăng Tây Nhi bất đắc dĩ xua xua tay, mình thích rồi, người khác không thích cũng vậy thôi, thuận theo tự nhiên cũng tốt!
Long Thanh dường như hiểu rõ gật gật đầu, khuôn mặt tuấn mỵ nghiêm lại, chớp chớp mi, nheo nheo mắt, xem ra lão Đại cần phải cố gắng hơn!
“Bang bang bang!" Có tiếng đập cửa từ trước viện truyền đến khiến khuôn mặt tuấn tú của Long Thanh không nhịn đươc trở nên mất kiên nhẫn.
“Là ai?"
“Là công chúa Mộng Nhan kia! Con bà nó, thật là tốt mà, bây giờ nàng chính là cái bóng theo ám ta!"
Long Thanh không kiên nhẫn đứng bật đậy, nữ nhân này một ngày tới gõ cửa hai lần, đến cùng muốn gì đây!
“Long Thanh, ta không thể bước ra khỏi cửa đúng không?"
Lăng Tây Nhi nhìn thấy hắn phải rời khỏi, do dự một chút mới cất tiếng hỏi.
“Có thể, nhưng phải đi cùng ta!" Long Thanh ngoái đầu nhìn lại.
“Tại sao?"
“Quên ngươi hai lần gặp nạn rồi sao? Đó cũng là ý của lão Đại!"
Lăng Tây Nhi chợt bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu rõ nguyên nhân vì sao Long Thanh phải ở trong vương phủ cả ngày không có việc gì làm, thì ra Đoan Tuấn Mạc Nhiên sai hắn bảo vệ nàng!
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ngọt ngào rất đặc biệt. Nàng nhếch môi cười khẽ, sau đó ngồi xuống.
Trước viện, tiếng đập cửa một tiếng so với một tiếng càng lớn hơn, Long Thanh rốt cuộc không kiên nhẫn mắng, một lần nữa, mở cửa vội vã đi ra. Lần này nhất định nếu không khiến nữ nhân kia biến thành người khác nhận không ra, hắn sẽ không mang họ Long!
Hổn hển mở cửa lớn ra, Long Thanh không kiên nhẫn lạnh lùng trừng mắt Mộng Nhan:
“Ta đã nói Vương gia không có ở nhà!"
Hừ, nếu ở nhà, nữ nhân này đã sớm biến thành hai nửa rồi!
“Hôm nay ta không phải tới tìm Vương gia mà là tìm Vương phi!"
Lần này Mộng Nhan đã có kinh nghiệm, không đợi Long Thanh mở miệng, lập tức bước vào vương phủ, đi phía sau nàng là hai tỳ nữ luôn theo bên người cùng mấy tên thị vệ.
“Vương phi của chúng ta không tiếp khách!"
Long Thanh càng mất kiên nhẫn, lại tới gây chuyện sao? Không thấy phiền à?
“Lần này ta muốn luận bàn võ công với Vương phi một chút, ai cũng nói Vương phi xuất thân võ lâm thế gia, võ công nhất định giỏi kinh khủng, vì vậy ta tới đây trau dồi một chút!"
Nàng hừ lạnh một tiếng, thân thể trực tiếp hướng về phía trước, miệng không ngừng gọi lớn:
“Lâm Y Y, ngươi bước ra đây!"
Hừ, không thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đem Vương phi chướng mắt kia đuổi đi cũng hay!
“Công chúa Mộng Nhan, người biết hậu quả của việc xông vào vương phủ rồi đó!"
Long Thanh thấp giọng nói, thân thể quay lại, sát khí từ người hắn tản ra khiến người sợ hải, Mộng Nhan nhịn không được ngẩn người.
“Như thế nào? Ta tới thăm vương tẩu cùng không được sao?"
Nàng bĩu môi mếu máo, xuất ra một đòn sát thủ.
“Có thể, nhưng người khác cũng phải muốn gặp nàng mới được!"
Giọng nói của Lăng Tây Nhi âm hàn truyền tới, dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, cãi nhau ầm ĩ cũng vui, so với bị buồn chán tốt hơn nhiều!
“Vương phi!"
Long Thanh nhẹ cau mày, Lăng Tây Nhi không biết võ công, căn bản không phải là đối thủ của Mộng Nhan, nàng lại lỗ mãng chạy đến như vậy... Hắn thật không khỏi có chút lo lắng!
“Ngươi nhất đinh sẽ không để cho ta bị thương đúng không?"
Nàng hướng về Long Thanh nhẹ chớp chớp đôi mắt đen láy, chậm rãi đi tới trước mặt Mộng Nhan.
“Ngươi rốt cuộc chịu bước ra rồi!"
Mộng Nhan cười lạnh, nàng quất quất ngân tiên trong tay âm thanh vang lên vun vút.
“Ta vẫn ở trong phủ, chỉ là mấy ngày trước đây bận luyện công!"
Lăng Tây Nhi giảo hoạt chớp chớp mắt.
“Luyện công? Vậv là ngươi biết võ công? Như vậy tốt rồi, đến đây đi, để người khác khỏi nói ta ỷ vào thân phận công chúa khi dễ ngươi!"
Mộng Nhan hừ lạnh một tiếng, bày ra một tư thế đẹp mát.
“Công chúa, nàng không cảm thấy với thân phận cao quý của mình, cùng ta đánh nhau như bọn lưu manh trên đường phố, không phải mất hình tượng sao?"
Lăng Tây Nhi Nhẹ mị hai mắt, nhàn nhạt mở miệng.
“Vậy ngươi muốn thế nào?"
Mộng Nhan không kiên nhẫn mở miệng hỏi.
“Ngươi đi theo ta!"
Nàng dẫn Mộng Nhan xuyên qua hoa viên đi tới hậu viện:
“Ngươi biết chơi cái này không?"
Lăng Tây Nhi cầm trái banh trên bàn đá lên, ở trong vương phủ không có chuyện gì làm, cho nên nàng đã làm một trái banh bowling bằng đá cẩm thạch.
“Vật đó là cái gì?"
Vẻ mặt Mộng Nhan trở nên thiếu kiên nhẫn.
“Cái này gọi là chơi bowling, quy tắc rất đơn giản, ném banh qua đó, ai đánh ngả nhiều chai hơn. người đó sẽ thắng!"
Lăng Tây Nhi chỉ chỉ mười cái chai bằng gỗ đang xếp thành hàng.
“Chỉ đơn giản như vậy?"
Mộng Nhan cười lạnh, nàng luyện được nhuyễn tiên công, tự nhiên tay mắt lanh lẹ, một chút kỳ xảo đòi hỏi sự tỉ mẫn chẳng thể làm khó được nàng!
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu