Vô Diệm Vương Phi

Chương 135: Phiền toái

Nhưng mà đương sự cũng không nghĩ như vậy, giữ Thượng Quan Tố Tố lại thì Lãnh Tuyệt Tâm chỉ có thể là gói quần áo chân thành rời nhà trốn đi, nhưng chỉ đi được vài bước, cửa phòng cũng không ra khỏi được, hai tròng mắt lạnh băng trừng mắt nhìn hắn, bắt hắn phải quay lại.

“Không cần ngăn ta!" Hắn tức giận mở miệng.

“Ta không có ngăn huynh!" Người nào đó lạnh lùng nói.

Đúng là không có, nhưng lại dùng ánh mắt chết người hung hăng trừng mắt nhìn hắn, thuận tiện chặn cửa phòng lại, Long Thanh chặn cửa sổ lại, không phải ngăn, mà là bức!

“Nàng ở lại thì ta chỉ có thể ra đi!"

Hắn buồn bã nói, hai tròng mắt trừng thật lớn.

“Lý do?"

Đứng trước cửa thật sự mệt chết đi được, nghênh ngang đi qua trước mặt hắn ngồi xuống ghế đệm.

“Bởi vì ta nợ nàng , mỗi lần nhìn thấy nàng đều sẽ áy náy!"

Không đi là đứa ngốc, đối mặt với vị hôn thê mình đã đính hôn mười lăm năm, hơn nữa còn ở trước mặt Tây Nhi!

“Nếu áy náy, vậy ở lại bồi thường đi?"

Long Thanh không vui lên tiếng, ngu ngốc, cơ hội tốt như vậy mà còn không biết nắm chặt nữa?

Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu, rất đúng, hai sư huynh đệ nhìn nhau một cái.

“Bồi thường? Bồi thường thế nào?"

Lãnh Tuyệt Tâm thở dài, lấy nàng sao? Thượng Quan Tố Tố kia vừa không kiều mỵ vừa không đáng yêu, nhìn lại còn rất lạnh lùng, hắn không thèm thích!

“Lấy nàng!"

Hai người đều đồng thanh, một trái một phải, ma âm điếc tai.

“Không còn đề nghị nào tốt hơn sao?"

Không nói đến việc hắn không muốn lấy, hôm qua sau khi người ta cho hắn hai cái tát xong còn hung hăng đập vỡ tín vật đính ước nữa!

“Giết nàng!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên âm lãnh lên tiếng, xong hết mọi chuyện, miễn phải phiền lòng!

“…........."

Hết chỗ nói rồi, ác ma cùng người thường sao có thể có tiếng nói chung? Lãnh Tuyệt Tâm lắc đầu, cũng không thả hành lí trên người xuống.

“Ngươi chạy trốn cũng không phải biện pháp, chạy đến chân trời thì lương tâm của ngươi vẫn sẽ bất an!"

Long Thanh tiến lên, tự đắc truyền thụ kinh nghiệm ái tình.

“Vậy sao?"

Hoài nghi đảo mắt, cho dù là ở Giang Nam thì trong tim của hắn không phải vẫn nhớ đến Tây Nhi thôi sao?

“Cho nên chỉ có thể dũng cảm đối mặt!"

Đừng nói đến người khác, không phải Long Thanh cũng đang trốn tránh tình cảm với Mộng Nhan sao!

“Tóm lại, ta phụng mệnh nương tử tới giữ ngươi lại!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng dậy, lạnh lùng mở miệng, tựa như lời Tây Nhi nói chính là thánh chỉ.

“Ngươi biến thành thê nô từ bao giờ thế?"

Lãnh Tuyệt Tâm miễn cưỡng đảo mắt, nương tử… Thật là cách xưng hô khiến kẻ khác hâm mộ.

“Ai cần ngươi lo!"

Hắn hừ lạnh, hai tay chắp sau lưng bước ra khỏi cửa, phía sau Long Thanh nhắm mắt theo đuôi.

“Lão Đại, ngươi không phải đã nói sẽ làm chủ cho ta sao?"

Đi được hơn nửa đường, thừa dịp Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở lại chỗ Lăng Tây Nhi, long thanh u oán hỏi.

“Làm chủ?"

Hắn đảo mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú hơi xấu hổ kia, hồi lâu sau mới bừng tỉnh ngộ ra.

“Nhớ rồi sao?"

Long Thanh vui rạo rực lên tiếng.

“Không nhớ!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trêu chọc hắn, tiếp tục xoay người chạy đi.

“…..."

Khóe môi nhịn không được co quắp, Long Thanh tức giận trừng hắn, dù có là lưng cũng phải trừng cho lõm thành hai lỗ.

“Mộng hoàng đã phái sứ giả tới, yêu cầu dùng bạc trao đổi Mộng Nhan, Hoàng thượng đang do dự, nếu Mộng Nhan trở lại Phiên quốc…"

Đó chính là một phiền toái lớn, Long Thanh đã tự mình giẫm lên đầu của Đại hoàng tử, nghe nói bây giờ sức khỏe của Mộng hoàng không tốt, chuộc Mộng Nhan về để gặp mặt mộ lần, Đại hoàng tử đã chuẩn bị đăng cơ làm Hoàng đế!

“Không đồng ý!"

Long Thanh tiến lên lớn tiếng nói.

“Nhưng mà chúng ta không có lý do gì không thả người, trừ khi…"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoái đầu nhìn lại, trịnh trọng nói:

“Trừ khi Mộng Nhan nguyện ý ở lại!"

“Nàng nguyện ý…"

Long Thanh kinh hách lui về phía sau vài bước, trừ khi kia là rất khó nha!

“Ta đi tìm Tây Nhi!"

Long Thanh thấp giọng nói, dựa vào lão Đại, giết người vừa mau vừa độc ác, nhưng mà loại chuyện hôn nhân đại sự này thì cũng chỉ có thể tìm Tây Nhi!

“Nàng?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhẹ nhàng cười cười, nàng thì có biện pháp gì?

“Có! Đương nhiên là có!"

Cái đầu nhỏ giống như một con sâu thò ra, nàng đã nằm trên giường vài ngày, đã sớm tù túng đến sắp mọc đuôi rồi.

“Vậy…" Hành động đi chứ? Lại còn ngồi ở trên giường làm cái gì?

“Nhưng mà…"

Nếu nàng xuống giường, nàng đảo mắt sang nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, lắc đầu, không được, hình ảnh kinh khủng đêm đó một lần nữa dâng lên trong lòng.

“Nhưng mà cái gì ?"

Ơi trời, gấp muốn chết người rồi, Long Thanh gấp đến độ luống cuống.

“Ta phải dưỡng thai!"

Nàng lẽ thẳng khí hùng lên tiếng, toàn tâm toàn ý dưỡng thai, không quản việc gì, bấu lấy chăn nén giận!

“Không phải ngươi cũng không ngại chuyện của Thượng Quan Tố Tố sao?"

Long Thanh ngẩn ra, thật là một lý do sứt sẹo.

“Nhưng mà cũng cần phải bảo vệ cho tốt, ta cũng không muốn người nào đó vì con mà…"

Nàng không nói nữa, ấm ức khóc thút thít nhưng trong mắt lại không có một giọt nước mắt, còn không ngừng thông qua khe hở nhìn trộm Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Ngươi nói người nào đó là lão Đại sao? Lão Đại sẽ làm gì ngươi chứ!"

Long Thanh hoài đảo mắt sang nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hai người này đang đùa cái gì thế!

“Không phải hắn thì là ai, ngươi cũng biết hắn rất xấu tính, lần trước không cẩn thận, không ngờ hắn… Ô ô ô!"

Khóc lớn hơn nữa, chỉ là sét đánh mà không có mưa!

Long Thanh đảo mắt, ánh mắt chứa đựng vẻ khinh thường, còn tưởng rằng nam nhân tốt với nương tử như lão Đại sắp tuyệt chủng rồi, thì ra…

“Ngươi đi ra ngoài trước đi!"

Người nào đó không rên một tiếng rốt cuộc chậm rãi mở miệng rồi, không nhanh không chậm, nhưng đôi mắt lại sắc bén dị thường, Long Thanh lập tức xoay người đi ra, hắn cũng không muốn ở lại để bị vạ lây!

Thẳng tắp lui về phía sau, vẫn không ngừng giả vờ khóc, xuyên qua khe hở, nhìn thấy đích khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn càng lúc càng gần, trong lòng cũng càng ngày càng thấp thỏm bất an.

“Tây Nhi!"

Hắn tách đôi tay nhỏ bé của nàng ra, không cần giả vờ, hắn biết nàng đang vụng trộm quan sát hắn!

“Chàng đừng đánh ta, ta ngoan ngoãn nằm trên giường là được chứ gì!"

Dù có đi nhà cầu cũng phải có Lục Nhi hầu hạ, điển hình cho một người bệnh bán thân bất toại!

“Ta làm sao có thể đánh nàng chứ?"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, rốt cuộc cái đầu nhỏ của nữ nhân này chứa cái gì thế!

“Không có sao?"

Tây Nhi bĩu môi, đêm đó người nào đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng nữa kìa, nói không đánh nhưng không thể nghi ngờ là muốn lấy cái mạng nhỏ của nàng mà.

“Lăng Tây Nhi!"

Hắn không kiên nhẫn mở miệng, nàng làm vậy là đang khiêu chiến với sự kiên nhẫn của hắn, người hắn để ý nhất chính là nàng, không ngờ… Chết tiệt, tại sao lại có ý nghĩ như vậy chứ!

“Không đâu, Tây Nhi, nàng nghe cho ta, ta vĩnh viễn sẽ không ra tay với nàng!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hổn hển nói, trách không được mấy ngày nay nàng nhìn thấy hắn thì luôn dè dè dặt dặt, dáng vẻ lại như tâm sự đầy cõi lòng!

“Nếu… Ta nói là nếu, ngày đó ta không cẩn thận làm mất con thì chàng có…"

“Không cho nói!"

Hắn ngăn cản nàng, hắn là tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!

“Xem đi, chàng đang tức giận!"

Tây Nhi thở dài, ra vẻ nàng đã biết trước sẽ như vậy.

“Người ta quan tâm chính là nàng, con mất rồi, đối với nàng mà nói là một đả kích lớn, nàng sẽ rất đau lòng, sẽ bị thương tổn, ta có thể thấy được nàng rất yêu đứa nhỏ này! Cho nên, ta sẽ tức giận, nhưng chỉ là muốn nàng bảo vệ mình cho tốt đừng để bị thương tổn gì mà thôi!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng, giọng nói ôn nhu chậm rãi chảy xuôi bên tai nàng.

“Thật vậy không?"

Nàng đảo mắt, khuôn mặt béo mập dán chặt trên mặt của hắn.

“Thật sự, ở trong lòng trong mắt ta, không ai hơn nàng!"

Hắn cho nàng ăn một viên thuốc an thần lần nữa.

“Nhưng mà đứa con trong bụng của ta là của chàng mà!"

Nói như vậy có phải quá tuyệt tình hay không? Nàng dùng bàn tay nhỏ bé phủ lên bụng, cục cưng nghe được sẽ bị tổn thương mất!

“Vậy nàng muốn thế nào?" Nữ nhân này đang cố ý soi mói sao?

“Được rồi, được rồi, vậy nói câu ta yêu nghe nghe một chút xem!"

Nàng mới không ngu ngốc chọc mình buồn phiền, nhưng mà nàng là nữ nhân nên vẫn thích hư vinh như cũ.

“…" Trầm mặc, nhất định phải nói sao?

“Chàng không thương ta sao?"

Tây Nhi cô đơn hạ mắt xuống.

“Không phải!"

Chỉ là những lời này khi nói ra phải cần có không gian, nói thí dụ như trên giường! Nhưng mà bây giờ… Hắn hạ mắt nhìn xuống cái bụng tròn tròn của Tây Nhi, không thích hợp để nói!

“Vậy thì thế nào?"

Không vui lên tiếng, người nam nhân này chẳng lẽ ngay cả ứng phó vài câu cũng không được sao?

“Ừm…à…à… vấn đề này, rất đáng để thảo luận, không bằng trước tiên nàng hãy giải quyết chuyện của Mộng Nhan cùng Long Thanh đã… Sau đó hãy giải quyết chuyện của Thượng Quan Tố Tố cùng Lãnh Tuyệt Tâm, sau đó là Lâm Kiếm Hồng… sau đó lại đến…"

Sau đó là chuyện của đứa nhỏ trong bụng, hắn mới có tâm tình mà mở miệng nói.

Nhụt chí, thật nhụt chí, nhưng mà Tây Nhi không phải người thích dây đưa, nếu hắn đã nói như vậy thì nàng sẽ làm như vậy, nhảy vọt xuống giường :

“Lão công à, chải đầu cho ta, lão công à, mặc áo khoác cho ta, lão công à, mang giày cho ta, còn nữa, lão công à, mở cửa cho ta!"

Ặc, làm giá quá cao, mấy chuyện này không phải do Lục Nhi làm sao? Đoan Tuấn Mạc Nhiên ấm ức run run khóe môi, tiến lên, làm theo từng cái.

Đưa Tây Nhi ra ngoài cửa phòng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười hì hì nói:

“Nương tử, tay nàng vẫn còn chứ?"

“Đương nhiên là còn, chỉ cần một ngày chàng vẫn chưa nói câu nói kia thì chàng phải hầu hạ ta!"

Hừ, xem chàng có nói hay không! Nàng đắc ý dào dạt nheo mắt, ngoài cửa, khóe miệng Lục Nhi mím chặt lại, vẻ mặt đang nhịn cười, tiến lên đỡ nàng.

Phương hướng đi tới: phòng của Mộng Nhan.

Mục đích: cầu hôn giúp Long Thanh.

Kết quả: mờ mịt!

“Long Thanh? Lập gia đình? Đây là điều kiện của ngươi?"

Ngữ khí của Mộng Nhan lành lạnh, miễn cưỡng xoay người dựa vào ghế đệm, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào mặt nàng, hàng mi cong cong, cũng không giống như đang có gì suy tính.

“Đúng, ta đã nói Long Thanh thích ngươi mà!"

Tây Nhi dần dần ngửi thấy mùi vị không mấy tốt lành.

“Có thể, nhưng mà ta muốn Long Thanh gả đến Phiên quốc!"

Mộng Nhan miễn cưỡng lên tiếng, lúc đánh trận, Long Thanh đã làm gì, nàng biết rất rõ, dám giẫm đầu của đại ca nàng dưới chân, hừ hừ!

“Phiên quốc…"

Quả thật là không ổn, đúng là oan gia đối đầu…

“Thế nào? Không được sao?"

Mộng Nhan cười cười, nàng biết Tây Nhi sẽ không đáp ứng.

“Cái này cái này…"

Thật là làm khó! Tây Nhi dảo mắt sang nhìn Mộng Nhan, nàng ta thật sự không thích Long Thanh sao? Nếu như là thật sự không thích, miễn cưỡng cũng vô ích nha?

“Cho ta thời gian suy nghĩ, vừa rồi ta đã xem qua bệnh tình của Thái hoàng Thái hậu, chất nghiện đã bị trừ bỏ hoàn toàn, bây giờ tới phiên trị bệnh cho bà ấy, nhưng mà bây giờ trên tay của ta vẫn còn thiếu một loại thuốc, thuốc nằm trong tay sư phụ lão Bất Tử của ta, bây giờ ông ấy đang cùng ở hoàng thúc trên núi Bắc Vân, nếu có thể, ngươi không ngại tự mình đi một chuyến chứ!"

Lấy lui làm tiến, có lẽ trải qua lần này nàng sẽ thay đổi tâm ý cũng không chừng.

“Có thể!"

Chỉ cần Hoàng nãi nãi có thể khỏe lại, như thế nào cũng có thể!

“Tốt lắm, ngày mai ngươi hãy xuất phát đi!"

Tây Nhi đứng dậy.

“Nhưng nà ta chưa từng đến núi Bắc Vân…"

Mộng Nhan có chút kinh ngạc.

“Ta sẽ nhờ người dẫn đường cho ngươi, ngươi phải đi sớm về sớm nha, bệnh tình của Thái hoàng Thái hậu không được chậm trễ!"

Có áp lực mới có động lực!

“Biết rồi!"

Rốt cuộc cũng được yên lòng, Mộng Nhan gật đầu.

........

“Là ngươi?"

Cơ hồ cả hai đều đồng thanh, hai người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, chỉ là hai cặp mắt nhanh chóng rụt trở về, mặc dù làm bộ không muốn nhưng sau lưng lại len lén cười.

“Sớm biết là ngươi đi theo…" Mộng Nhan hầm hừ mở miệng nói.

“Ta cũng vậy!" Long Thanh nói nửa câu tiếp theo.

“Ngươi biết ta muốn nói gì, ngươi cũng nghĩ vậy sao?"

Tức giận, nhất là sau khi nhận được tin tức sức khỏe của phụ hoàng không tốt thì tâm tình càng tệ!

“Ta chỉ nói là cũng là mà thôi, không có ý khác!" Long Thanh buông lỏng hai tay, dắt ra hai con ngựa tới.

Trông thấy Long Thanh cỡi ngựa, nhớ tới hai người đã từng cỡi cùng nhau, tâm tình của Mộng Nhan cũng dịu lại rất nhiều.

“Đi thôi!" Nàng nhìn sang Long Thanh chậm rãi nói.

“Đi?"

Long Thanh có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng nàng sẽ không chút do dự đuổi hắn về, dù có không đuổi thì cũng sẽ không tình nguyện mà làm ầm ĩ suốt hai canh giờ.

“Bệnh tình của Hoàng nãi nãi không thể kéo dài được!"

Quan trọng hơn hơn là Mộng Nhan phát hiện ra mình cũng không chán ghét long thanh như mình tưởng tượng.

“Được!" Cầu còn không được, vui vẻ lên ngựa.

Đứng sau cửa, Tây Nhi nhìn theo bóng dáng hai người càng lúc càng xa cười thỏa mãn.

“Loại thuốc kia quý hiếm khó tìm vậy sao? Nhà chúng ta còn nhiều loại thuốc quý mà!"

Thượng Quan Tố Tố không cho là đúng lên tiếng.

“Cỏ tình nhân!"

Tây Nhi nhướn mày tà nghễ nhìn nàng, Thượng Quan Tố Tố cũng sẽ nhanh chóng cần dùng đến!

Bữa tối, thiếu đi tiếng cãi nhau ầm ĩ của Long Thanh cùng Mộng Nhan nên có chút vắng vẻ, hơn nữa lúc Thượng Quan Tố Tố cùng Lãnh Tuyệt Tâm bốn mắt nhìn nhau lại phun ra ngọn lửa thù địch, Lâm Kiếm Hồng thở vắn than dài cùng Liên Nhu trầm mặc không lên tiếng, Lăng Tây Nhi cũng cảm thấy có chút không thú vị.

“Mọi người ăn đi, ta về phòng nghỉ ngơi trước!"

Cũng là lí do đó, mỗi ngày Liên Nhu đều một mình ngồi trong phòng, thật vất vả Tây Nhi mới kéo ra ăn một bữa cơm cũng vội vã rời đi, vẻ mặt cô đơn.

“Nương, lát nữa con bảo Tiểu Thúy đưa điểm tâm vào phòng cho người!" ăn ít như vậy, xem ra chuyện mẹ chồng cùng hoàng thúc phải mau chóng giải quyết mới được!

“Được!"

Liên Nhu ngoái đầu nhìn lại cười cười, ánh mắt ai oán xẹt qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng hắn ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng lên!

“Ta cũng ăn no rồi!"

Thượng Quan Tố Tố cũng đứng dậy, chỉ cần nhìn thấy người kia thì dù có không ăn gì cũng thấy no!

“Hả? Ngươi cũng ăn nhanh vậy sao? Thức ăn trên bàn căn bản chưa hề động vào mà!"

Tây Nhi đưa ra nghi vấn, bàn tay nhỏ bé lại bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo lại. Nàng ngậm miệng.

“Ta ăn no rồi, các ngươi từ từ dùng!"

Thượng Quan Tố Tố cười lãnh đạm, xoay người, bóng lưng trong trẻo lạnh lùng cao ngạo tới cực điểm, nhưng mà phương hướng nàng đi tới không phải phòng của nàng mà là núi giả ở hậu viện, ở đây có một cây cổ thụ cao, mùa xuân đã về, vừa mới đích bắt đầu nẩy mầm, nhưng lại trở thành nơi trút giận tốt nhất của nàng, mỗi lần tâm tình không tốt thì nàng sẽ dùng quyền đấm cước đá lên thân cây, nàng luôn luôn là một người lạnh lùng biết kìm chế, nhưng không biết tại sao nhìn thấy Lãnh Tuyệt Tâm thì trong lòng không thể bình tĩnh được, chỉ muốn tìm ai đó đánh cho một trận để trút giận!

“Ta cũng no rồi!"

Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy, hắn biết trốn tránh cũng không thể giải quyết vấn đề, hắn gật đầu, chậm rãi bước đi, phương hướng đi tới là hậu viện!

“Tây Nhi, có một số việc chúng ta chỉ có thể là xúc tiến, không có khả năng giúp bọn họ một lần vất vả cả đời nhàn nhã!" Đoan Tuấn Mạc Nhiên vỗ vỗ tay nàng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang lo lắng của nàng.

“Cũng đúng" nàng gật đầu, gắp thức ăn cho Lâm Kiếm Hồng:

“Lâm nhị ca, đây là món tôm huynh thích ăn nhất!"

Lâm Kiếm Hồng ngẩn ra, đảo mắt nhìn, cười cười, nhưng rất nhanh chuyển ánh mắt đắc ý dào dạt sang dò xét Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang ngồi bên cạnh, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Nương tử, ta cũng muốn!"

Đoan Tuấn Mạc Nhiên kháng nghị đẩy chén lớn qua.

“Được, cho chàng!"

Gắp hết phao câu gà mái vào trong chén của hắn, nàng sợ hãi cười cười nhưng mà hai tròng mắt lại mang một vẻ u sầu nhàn nhạt.

“Nương tử thật bất công!"

Tại sao Lâm Kiếm Hồng được gắp tôm còn hắn lại được cái pho câu gà mái?

“Liên quan gì đến chàng!"

Miễn cưỡng lườm hắn một cái, Tây Nhi không để ý tới lời kháng nghị của hắ, mặc dù đang cười nhưng trong lòng lại có trăm mối lo.

Trong căn phòng, ánh nến vàng chếnh choáng, Thái hoàng Thái hậu nằm trên giường chậm rãi nhắm mắt lại, hôm nay là ngày đầu tiên Mộng Nhan đi, bà cảm thấy rất tịch mịch, trong vương phủ không ai nguyện ý nói chuyện với bà, bà cũng xem thường tất cả bọn họ.

Nhưng mà bà vẫn tịch mịch như cũ, độc nghiện đã không còn có phát tác, nhưng mà nỗi tịch mịch lại giống một cơn thủy triều dâng lên ngày càng cao làm cho bà trắng đêm không ngủ, có lẽ ở trong hoàng cung nắm giữ phượng ấn, giám sát hậu cung, cả ngày bận rộn bà mới có thể quên mất không cảm thấy tịch mịch.

“Cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, bà chậm rãi mở ra mắt, nhìn cửa phòng từ từ được mở ra, là Lăng Tây Nhi, bụng đã lộ rõ lên, nét mặt cũng từ từ ánh lên loại thần thái của một người mẹ, nàng nhàn nhạt cười, nụ cười ôn thiện nhưng trong mắt Thái hoàng Thái hậu lại vô cùng chướng mắt, trong lòng không ngừng thấp thỏm.

“Ngươi đến đây làm gì?"

Lời của bà vẫn mang theo địch ý, nhưng ánh mắt lại thân thiện hơn rất nhiều.

“Mang thuốc đến cho người! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ từng bước điều trị bệnh cho người, ngươi biết chưa? Người bị như vậy cũng bởi vì có người lợi dụng nguyên lí tương khắc của thảo dược để làm tổn hại đến sức khỏe của người, mà ta cũng chỉ có thể dùng phương thức giống vậy, dùng nguyên lý sự tương khắc của thảo dược để trị bệnh cho người!"

Nàng đặt chén thuốc đến trước mặt bà, nhẹ giọng nói.

Thái hoàng Thái hậu do dự một chút, bưng chén thuốc lên, không nói hai lời uống hết.

“Người không sợ ta sẽ hại người sao?"

Tây Nhi cười cười, sau đó chậm rãi mở miệng.

“Nếu hại ta, tội gì phải hạ độc vào thuốc này, không phải cả vương phủ cũng là thiên hạ của ngươi sao?"

Bà ta lạnh lùng mở miệng, đưa chén thuốc cho Tây Nhi.

“Hoàng nãi nãi… Ta có thể gọi người như vậy không?"

Tây Nhi cười cười, sau đó chậm rãi mở miệng.

“Tùy!"

Bà nhắm mắt lại, không để lộ ra vẻ áy náy trong ánh mắt, người càng ngày càng già, cũng đã xem nhẹ chuyện sống chết, không phải bà sợ chết, chỉ là không muốn ôm tiếc nuối chết đi mà thôi!

“Kỳ thật ngồi trên vị trí Thái hoàng Thái hậu cao cao tại thượng không cảm thấy tịch mịch sao?"

Tây Nhi thở dài mở miệng, tựa như đang nói việc nhà, nói chuyện phiếm, kể chuyện xưa cùng bà, thuận tiện đả thông tư tưởng một chút, thay đổi bà ấy một cách vô tri vô giác, thẳng đến khi bà ấy tiếp nhận chuyện tái giá của Liên Nhu!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại