Vô Diệm Vương Phi
Chương 133: Nàng là kẻ ngốc
Buổi trưa canh ba, cơn nghiện của Thái hoàng Thái hậu lại phát tác, tuy bệnh trạng đã giảm bớt không ít nhưng vì lười biếng dựa vào Lăng Tây Nhi nên bà ấy lớn tiếng kêu la, dùng sức giãy giụa, muốn mau chóng lấy được thuốc giải.
“Trói Thái hoàng Thái hậu lại!"
Tây Nhi thấp giọng nói, đây là những ngày mấu chốt cuối cùng, nàng không thể để cho quá trình cai nghiện của Thái hoàng Thái hậu kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
“Nhưng mà…nương nương, đây là Thái hoàng Thái hậu mà!"
Lưu An do dự, nói đúng hơn là không dám, trói Thái hoàng Thái hậu, trừ khi hắn đã sống đủ rồi!
“Tây Nhi, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ngươi xem Hoàng nãi nãi khổ sở như vậy… Ngươi hãy nghĩ xem, có lẽ sẽ có cách tốt hơn…"
Mộng Nhan vội vã bước lên giữ chặt cánh tay Tây Nhi thấp giọng nói, ánh mắt cùng giọng nói tràn ngập khẩn cầu.
“Có, chính là uống thuốc phiện một lần nữa thì bệnh tình của bà ấy sẽ biến mất, nhưng mà dùng tiếp sẽ thành nghiện!"
Tây Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt tràn ngập đau lòng, trông thấy cơn nghiện của Thái hoàng Thái hậu phát tác, nàng rất hối hận, cho dù Thái hoàng Thái hậu có phạm lỗi lớn thế nào thì nàng cũng không nên dùng thủ đoạn ti tiện này. Dù sao bà ấy cũng đã là một là lão hơn 80 tuổi!
Nàng khẽ cắn môi, quyết tâm bước lên, cầm lấy dây thừng của Lưu An, chậm rãi đến gần Thái hoàng Thái hậu, bất kể thế nào thì nàng nhất định phải giúp Thái hoàng Thái hậu cai nghiện, coi như bà đền bù tổn thất cho bà ấy vậy!
Thái hoàng Thái hậu uể oải mở mắt ra, chỉ qua hai khe mắt nhỏ hẹp lại nhìn thấy rõ ràng dây thừng trong tay Tây Nhi, bà ta đột nhiên phẫn hận, tâm trí vốn đã khó khống chế lúc ấy lại càng không thể khống chế được, bà ta gào thét lao xuống từ trên giường, phóng thẳng tới Tây Nhi, đè nàng lên giường, lúc ấy đột nhiên một cơn đau khiến cho Tây Nhi không nhịn được khẽ la lên.
Mộng Nhan cùng Lưu An thấy thế lập tức kinh hoảng chạy lại kéo Thái hoàng Thái hậu ra, nhưng mà đã chậm, máu chảy dọc xuống theo chân váy của Tây Nhi, nàng hoảng sợ mở hai mắt ra, toàn thân cao thấp bị bao phủ bởi một cảm giác sợ hãi, Lưu An đứng một bên cũng rống to lên.
“Lưu An…Lưu An, đừng la, đừng la, ta không sao, không sao…"
Tây Nhi hít một hơi thật sâu, nàng có thể cảm giác được chỉ hơi chảy máu một chút mà thôi, không sao… không sao… Ngay cả khi không có vấn đề gì nàng cũng phải phòng ngừa rắc rối xảy ra, lệnh cho Lưu An gọi Lục Nhi vào, dựa theo phương thuốc của nàng đi bốc một ít thuốc dưỡng thai cho nàng.
“Nương nương, người như vậy là không được, nhất định phải nói cho Vương gia biết, phải đi mời danh y!"
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này không ai có thể gánh nổi!
“Không cần… Không cần, ta vẫn ổn, thân thể của ta ta tự biết, nếu như hắn mà biết…"
Tây Nhi đảo mắt sâu xa nhìn sang Thái hoàng Thái hậu, vương triều Đoan Tuấn sẽ lại gió tanh mưa máu thế nào đây! Nàng đã có lỗi với Thái hoàng Thái hậu, lần này xem như báo đáp ân tình đi!
“Nhưng mà…"
Lưu An khó xử, nói cho Vương gia biết tất nhiên cũng hiểu sẽ thế nào, nhưng mà… hắn nhìn sang Tây Nhi đang yếu ớt nằm trên giường, thần sắc lạnh lùng.
“Không có nhưng mà, Vương gia luôn nghe ta, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lời ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn về nhà làm ruộng?"
Tây Nhi kêu to lên khiến cho Lưu An chảy từng đợt mồ hôi lạnh.
“… . nương nương, Lưu An biết rồi!"
Hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ được đứa nhỏ trong bụng nương nương! Nếu như lão Bất Tử có ở đây thì tốt rồi!
Lúc này Thái hoàng Thái hậu từ từ tỉnh táo lại, bà ta trố mắt nhìn Tây Nhi đang nằm trên giường há miệng thở dốc vài giây, đột nhiên xoay người bắt lấy tay Mộng Nhan:
“Chúng ta đi thôi, nhanh lên, nhất định Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ không tha cho chúng ta!"
Bà ta vừa mới giết con của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
“Nhưng…"
Chẳng lẽ đứa trẻ thật sự đã chết như vậy sao? Mộng Nhan thất thần.
“Thái hoàng Thái hậu, không sao, thật sự không sao…Ta có thể chịu được… Đứa nhỏ không sao… Nhưng mà hiện giờ ta phải trói người lại trước, như vậy lúc độc phát tác người sẽ không làm tổn thương chính mình…"
Tây Nhi thở nhẹ một hơi, chỉ huy Lưu An, lúc này Lưu An không nói hai lời, tiến lên trói Thái hoàng Thái hậu lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bà ta có cơ hợi thứ hai để là tổn thương đến chủ tử của hắn.
Ngơ ngẩn, nhìn qua vẻ mặt khổ sở của Tây Nhi, trong lòng Thái hoàng Thái hậu đột nhiên lại cảm thấy rung động, lần này bà ta không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để mặc cho Lưu An trói mình lại, sau đó bà ta từ từ mở mắt ra, nhìn Tây Nhi đang nằm trên giường:
“Ngươi… có sao không?" bất kể vì mình hay vì lo lắng cho Tây Nhi, những lời này cũng làm cho Tây Nhi có lòng tin, có lẽ mâu thuẫn của nàng và Thái hoàng Thái hậu không phải không thể giải quyết!
“Không sao, máu đã ngừng chảy!"
Tây Nhi ngước mắt lên, không sao, không sao, chỉ hơi bị đụng đầu một cái thôi, chỉ cần con của nàng đủ kiên cường thì không sao cả!
Trong căn phòng này Tây Nhi không ngừng chọc giận mình, Thái hoàng Thái hậu rơi vào trầm tư, bà ta ngước mắt lên lần nữa:
“Ngươi thà rằng để cho chính mình bị thương cũng không đưa thuốc giải cho ta sao? Ngươi thật sự hận ta vậy sao?"
“. . . . ."
Tây Nhi ngơ ngẩn, nằm trên giường nhìn lên nóc nhà chậm rãi lắc đầu:
“Không, ta không hận người, lần này là ta không đúng, ta không nên…"
Nàng chậm rãi lên tiếng, do dự một lúc, nàng hạ quyết tâm:
“Hoàng nãi nãi, không phải ngài trúng độc, chỉ là quá ỷ lại vào một loại thuốc mà thôi, loại thuốc này không thể giải được, chỉ có thể dựa vào nghị lực của chính mình, ngài đã chịu đựng nhiều ngày như vậy, chỉ cần chịu thêm vài ngày nữa là được rồi, ngài yên tâm, đến khi từ bỏ được cơn nghiện, nhất định ta sẽ trị hết bệnh cho ngài!"
Nàng chậm rãi nói, vẫn còn hơi yếu ớt nhưng lời nói lại rất chân thành, khiến cho Thái hoàng Thái hậu phải nhắm chặt mắt lại.
“Ngươi không hạ độc ta?"
Bà ta chậm rãi lên tiếng, dường như giọng nói không mang theo một chút cảm xúc nào.
“Có thể nói như vậy, ngài yên tâm đi, thật sự chỉ cần vài ngày nữa, bởi vì lượng thuốc ngài uống rất nhỏ nên vài ngày nữa sẽ hoàn toàn cai được!"
Tây Nhi được Mộng Nhan đỡ cố gắng ngồi dậy nói khẽ.
“Ta biết rồi, ngươi hãy dưỡng thân thể thật tốt đi!"
Thái hoàng Thái hậu đảo mắt đi, không thấy rõ cảm xúc trên mặt bà ta.
Lục Nhi đến, thuốc dưỡng thai nóng hổi, chỉ hơi bị động thai, uống xong chén thuốc trên cơ bản không bị gì, nhưng mà lần này Tây Nhi đã có kinh nghiệm, nàng muốn yên tĩnh dưỡng bệnh, nếu lại xảy ra chuyện gì, làm mất con của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng có thể… chết vô cùng thảm hay không? Hả? Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ nha!
Buổi tối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở về, Tây Nhi mỏi mệt nằm ở trên giường, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng chào hỏi, sau đó cũng không thoải mái quay người đi.
“Hôm nay có chuyện gì lớn không? Thái hoàng Thái hậu thế nào?"
Hắn bước lên, cọ cái đầu nhỏ vào bụng Tây Nhi, cười hì hì hỏi, thấy nét mặt của hắn, hẳn là chưa biết chuyện xảy ra ban ngày, quả nhiên Lưu An một lòng với nàng! Tây Nhi giữ vững tinh thần lắc đầu.
“Ta mời đại phu xem mạch cho nàng."
Hắn tiếp tục cười nói, ánh mắt hiện lên một vẻ lạnh lùng tà mị.
“Hả? Vì sao?"
Tại sao trong lòng lại có cảm giác không ổn? Chẳng lẽ hắn…? Tây Nhi nương theo ánh nến dò xét, hắn còn đang cười, đôi mắt to đen lúng liếng, khóe miệng tinh tế, mặt thon dài, vẫn là Tiểu Tuấn Tử của nàng, không có gì khác thường, nhưng mà vừa rồi sao cảm giác lạnh buốt lại kéo đến?
“Con đã được bốn tháng rồi, cũng phải để đại phu kiểm tra một chút."
Hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tây Nhi, sủng nịnh lên tiếng.
“À, kiểm tra định kì!"
Có thể chấp nhận, nhưng mà tại sao lại là buổi tối, không vội thì cứ để mai… Tây Nhi vẫn còn chưa nghĩ xong thì hơn mười đại phu đã rầm rầm kéo tới, dáng vẻ mỗi người đều phục tùng, nói ra từng chữ mà sợ tới mức thở mạnh cũng không dám!
“Đây là…" Không cần dàn trận lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ… lòng Tây Nhi lại bất an lần nữa, nhất định hắn đã biết rồi!
“Chàng…"
Nàng lên tiếng nhưng lại bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngắt lời:
“Không cần nói gì cả, để cho đại phụ kiểm tra cho nàng!"
Nguyên một đám đại phu bước lên bắt mạch, sau đó mười người tụ lại một chỗ nói nhỏ nửa ngày, rốt cuộc cử ra một người lên bẩm báo:
“Hồi bẩm Vương gia, sức khỏe của Vương phi nương nương rất tốt, thai nhi cũng không sao, chỉ là từ nay phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, ngàn vạn không thể phạm sai lầm gì!"
Chẳng qua là… Lời của đại phu còn chưa dứt thì Tây Nhi đã nhảy dựng lên, thảm rồi, hắn thật sự biết rồi, thì ra ở trong vương phủ này, nàng không thể mơ tưởng giấu diếm bất cứ chuyện gì!
“Kê cho nương nương những loại thuốc dưỡng thai tốt nhất!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, đối với Tây Nhi, hắn tuân thủ lời hứa, nhưng với những người chung quanh thì mặt của hắn lại càng đen hơn!
“Vâng Vương gia."
Mười người cùng đồng thời lau mồ hôi, thật là vô cùng khoa trương, sau đó người trước kẻ sao lao ra khỏi phòng, ơn trên phù hộ, bọn họ đã nhặt được cái mạng về!
“Ta không sao!"
Tây Nhi nhìn theo bóng lưng tức giận của hắn, khiếp đảm vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo kéo vạt áo của hắn.
Thân thể cứng đờ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi ngay ngắn trên giường, khóe môi đóng chặt lại, ánh mắt lại âm tàn thô bạo đáng sợ, hắn không xoay người lại, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía trước.
“Không phải là chàng sẽ…"
Tây Nhi đột nhiên nghĩ đến một khả năng nên hoảng lên, chẳng lẽ hắn…Thái hoàng Thái hậu! Mộng Nhan!
“Nằm xuống, đại phu bảo nàng phải nghỉ ngơi!"
Hắn bất đắc dĩ mở miệng, giọng nói lại lạnh băng đến cực điểm. Đối với chuyện này, hắn không thể giả bộ như điềm nhiên như không!
“Tiểu Tuấn Tử, Thái hoàng Thái hậu đâu? Bà ấy là Hoàng nãi nãi của chàng, không phải chàng đã…"
Một loại điềm báo không tốt khiến cho nàng không thể nằm yên trên giường, nhưng đôi bàn tay lạnh như băng kia lại vịn chặt lấy thân thể nàng, khiến cho nàng không thể ngồi lên.
Trầm mặc, thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn cứng đờ ngồi trên giường như cũ, bóng lưng lạnh lùng khắc một vẻ không kiên nhẫn cùng phẫn nộ.
“Tiểu Tuấn Tử, chàng trả lời ta đi, ta đã hối hận rồi, ta không nên làm như vậy với bà ấy, dù sao bà ấy cũng là một bà lão sắp 80 tuổi, dù có mắc sai lầm lớn thế nào thì ta cũng không thể…"
Hạ độc thủ như vậy, lần đầu tiên làm chuyện xấu, đổi lấy là nỗi đau thiếu chút nữa đã mất đi đứa con, đây là cái giá nàng phải nhận, nàng không oán hận Thái hoàng Thái hậu!
Tràn ngập tĩnh lặng, khóe môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên run run, mang theo một nụ cười lạnh.
“Tiểu Tuấn Tử, rất xin lỗi, ta đã làm cho chàng lo lắng, nhưng mà ta thật sự không cố ý, ta chỉ muốn đền bù cho Thái hoàng Thái hậu, bà ấy đã là một bà lão 80 tuổi thật sự rất đáng thương."
Nàng lại dùng sức giật góc áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng chỉ đổi lại một bóng lưng lạnh lùng.
“Ta biết chàng buồn lòng vì ta, hận ta không bảo vệ tốt cho con, nhưng không phải nó vẫn còn đấy sao? Được rồi… chàng yên tâm đi, ta biết chàng xót con, nhưng…"
“Im miệng!"
Một ngọn lửa giận tràn ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên âm tàn đảo mắt sang, bàn tay to lớn siết thật chặt bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi.
“Đau quá…" Nàng nhíu chặt hàng mi lại, kêu đau khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên vội buông ra.
Nhưng chén trà lài bên cạnh thì không tốt số như vậy, xoảng một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên, tuyên cáo kết thúc tuổi thọ tại chỗ.
“Chàng chàng chàng…"
Tây Nhi sợ hãi giữ chặt lấy tay của hắn, đã lâu nàng không thấy hắn tức giận như vậy, chỉ thấy khuôn mặt non nớt đáng yêu đang đỏ bừng, gân xanh trên mặt nổi lên, hai mắt trừng lớn, bắn ra lửa giận khiến người ta sợ hãi, lửa giận hừng hực dường như có thể thiêu rụi của căn phòng nhưng lại lạnh băng, khóe môi đột nhiên run rẩy, bàn tay nắm lại thật chặt!
“Lăng Tây Nhi, nàng là kẻ ngốc sao?"
Một lúc sau, khuôn mặt khiến cho người ta sợ hãi giằng co hồi lâu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng rống thật to, hắn bước lên, lửa giận thiêu đốt, mỗi nơi đi qua, chiếc ghế dựa khắc hoa, bình phong, từng cái đều ngã xuống, âm thanh loảng xoảng vang lên.
“…không không không…"
Trời ạ, quá kinh khủng! Tây Nhi liều mạng chạy trốn, nhưng bận bịu nửa ngày mới lui về sau được ba bước thì sau lưng đã là bức tường, hắn tiến lên từng bước một, ôm nàng vào trong lòng:
“Nàng thật là ngốc!"
Giọng nói như chém đinh chặt sắt lại khiến cho trán Lăng Tây Nhi bị gán lên hai chữ ngu ngốc vinh quang!
“Ta ta ta…" Tây Nhi muốn nói không phải nhưng…
Nàng bất lực ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào hắn, nam tử trước mắt đã tức giận đến cực điểm, hai con ngươi sắc bén âm trầm hiểm ác, toàn thân tản ra một hơi thở khiến cho nàng không khỏi tranh thủ cúi thấp đầu xuống, cũng không dám nhìn thẳng hắn nữa! Thôi, ngốc thì ngốc, chỉ cần hắn không tức giận là được!
“Nàng còn có lời gì muốn nói?"
Giọng nói lạnh lùng, dường như băng tuyết đã đóng ngàn năm trên đỉnh núi, mà ngay cả hơi thở phun lên vầng trán trắng nộn của Tây Nhi cũng lạnh băng, khiến cho toàn thân Tây Nhi run rẩy.
“Không có không có không có. . . ."
Tây Nhi ngoan ngoãn phục tùng, khóe môi hơi ấm ức run run, cái mũi nhỏ co lại, thì ra hắn xót xa cho con của hắn, gọi mười đại phu đến, sau khi xác định con không sao mới bắt đầu tính sổ… Tây Nhi càng nghĩ càng ấm ức, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo ngủ bằng gấm, còn có cả tiếng khóc thút thít bật ra từ trong cổ.
“Nàng đang khóc sao?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, kẻ ngốc này, hắn chỉ lo lắng cho nàng thôi mà, không muốn nàng bị thương thôi mà, tại sao phải khóc chứ!
“Không có không có không có. . . . Có!"
Tây Nhi nén tiếng khóc nức nở xuống, dành cho hắn một nụ cười kiên cường. Làm cha làm mẹ, tất nhiên con phải đứng trước, hắn cũng là người phàm, tất nhiên không ngoại lệ!
“Hãy bảo vệ nó cho tốt, Tây Nhi, nó là con của nàng, quan trọng hơn bất kì kẻ nào khác!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, những lời hắn nói lại khiến cho nội tâm kiên cường của Tây Nhi lại cảm thấy bi ai, thì ra con hắn mới là quan trọng nhất!
Thiếu chút nữa con đã mất, hắn đã như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nếu như mất thật… Tây Nhi hít một ngụm khí lạnh, nàng không dám nghĩ nữa, có lẽ nàng sẽ góp tên vào số người chết tiếp theo.
“Trói Thái hoàng Thái hậu lại!"
Tây Nhi thấp giọng nói, đây là những ngày mấu chốt cuối cùng, nàng không thể để cho quá trình cai nghiện của Thái hoàng Thái hậu kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ.
“Nhưng mà…nương nương, đây là Thái hoàng Thái hậu mà!"
Lưu An do dự, nói đúng hơn là không dám, trói Thái hoàng Thái hậu, trừ khi hắn đã sống đủ rồi!
“Tây Nhi, chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Ngươi xem Hoàng nãi nãi khổ sở như vậy… Ngươi hãy nghĩ xem, có lẽ sẽ có cách tốt hơn…"
Mộng Nhan vội vã bước lên giữ chặt cánh tay Tây Nhi thấp giọng nói, ánh mắt cùng giọng nói tràn ngập khẩn cầu.
“Có, chính là uống thuốc phiện một lần nữa thì bệnh tình của bà ấy sẽ biến mất, nhưng mà dùng tiếp sẽ thành nghiện!"
Tây Nhi chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt tràn ngập đau lòng, trông thấy cơn nghiện của Thái hoàng Thái hậu phát tác, nàng rất hối hận, cho dù Thái hoàng Thái hậu có phạm lỗi lớn thế nào thì nàng cũng không nên dùng thủ đoạn ti tiện này. Dù sao bà ấy cũng đã là một là lão hơn 80 tuổi!
Nàng khẽ cắn môi, quyết tâm bước lên, cầm lấy dây thừng của Lưu An, chậm rãi đến gần Thái hoàng Thái hậu, bất kể thế nào thì nàng nhất định phải giúp Thái hoàng Thái hậu cai nghiện, coi như bà đền bù tổn thất cho bà ấy vậy!
Thái hoàng Thái hậu uể oải mở mắt ra, chỉ qua hai khe mắt nhỏ hẹp lại nhìn thấy rõ ràng dây thừng trong tay Tây Nhi, bà ta đột nhiên phẫn hận, tâm trí vốn đã khó khống chế lúc ấy lại càng không thể khống chế được, bà ta gào thét lao xuống từ trên giường, phóng thẳng tới Tây Nhi, đè nàng lên giường, lúc ấy đột nhiên một cơn đau khiến cho Tây Nhi không nhịn được khẽ la lên.
Mộng Nhan cùng Lưu An thấy thế lập tức kinh hoảng chạy lại kéo Thái hoàng Thái hậu ra, nhưng mà đã chậm, máu chảy dọc xuống theo chân váy của Tây Nhi, nàng hoảng sợ mở hai mắt ra, toàn thân cao thấp bị bao phủ bởi một cảm giác sợ hãi, Lưu An đứng một bên cũng rống to lên.
“Lưu An…Lưu An, đừng la, đừng la, ta không sao, không sao…"
Tây Nhi hít một hơi thật sâu, nàng có thể cảm giác được chỉ hơi chảy máu một chút mà thôi, không sao… không sao… Ngay cả khi không có vấn đề gì nàng cũng phải phòng ngừa rắc rối xảy ra, lệnh cho Lưu An gọi Lục Nhi vào, dựa theo phương thuốc của nàng đi bốc một ít thuốc dưỡng thai cho nàng.
“Nương nương, người như vậy là không được, nhất định phải nói cho Vương gia biết, phải đi mời danh y!"
Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này không ai có thể gánh nổi!
“Không cần… Không cần, ta vẫn ổn, thân thể của ta ta tự biết, nếu như hắn mà biết…"
Tây Nhi đảo mắt sâu xa nhìn sang Thái hoàng Thái hậu, vương triều Đoan Tuấn sẽ lại gió tanh mưa máu thế nào đây! Nàng đã có lỗi với Thái hoàng Thái hậu, lần này xem như báo đáp ân tình đi!
“Nhưng mà…"
Lưu An khó xử, nói cho Vương gia biết tất nhiên cũng hiểu sẽ thế nào, nhưng mà… hắn nhìn sang Tây Nhi đang yếu ớt nằm trên giường, thần sắc lạnh lùng.
“Không có nhưng mà, Vương gia luôn nghe ta, chẳng lẽ ngươi muốn cãi lời ta sao? Chẳng lẽ ngươi muốn về nhà làm ruộng?"
Tây Nhi kêu to lên khiến cho Lưu An chảy từng đợt mồ hôi lạnh.
“… . nương nương, Lưu An biết rồi!"
Hiện tại quan trọng nhất là bảo vệ được đứa nhỏ trong bụng nương nương! Nếu như lão Bất Tử có ở đây thì tốt rồi!
Lúc này Thái hoàng Thái hậu từ từ tỉnh táo lại, bà ta trố mắt nhìn Tây Nhi đang nằm trên giường há miệng thở dốc vài giây, đột nhiên xoay người bắt lấy tay Mộng Nhan:
“Chúng ta đi thôi, nhanh lên, nhất định Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ không tha cho chúng ta!"
Bà ta vừa mới giết con của Đoan Tuấn Mạc Nhiên!
“Nhưng…"
Chẳng lẽ đứa trẻ thật sự đã chết như vậy sao? Mộng Nhan thất thần.
“Thái hoàng Thái hậu, không sao, thật sự không sao…Ta có thể chịu được… Đứa nhỏ không sao… Nhưng mà hiện giờ ta phải trói người lại trước, như vậy lúc độc phát tác người sẽ không làm tổn thương chính mình…"
Tây Nhi thở nhẹ một hơi, chỉ huy Lưu An, lúc này Lưu An không nói hai lời, tiến lên trói Thái hoàng Thái hậu lại, hắn tuyệt đối sẽ không để cho bà ta có cơ hợi thứ hai để là tổn thương đến chủ tử của hắn.
Ngơ ngẩn, nhìn qua vẻ mặt khổ sở của Tây Nhi, trong lòng Thái hoàng Thái hậu đột nhiên lại cảm thấy rung động, lần này bà ta không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn để mặc cho Lưu An trói mình lại, sau đó bà ta từ từ mở mắt ra, nhìn Tây Nhi đang nằm trên giường:
“Ngươi… có sao không?" bất kể vì mình hay vì lo lắng cho Tây Nhi, những lời này cũng làm cho Tây Nhi có lòng tin, có lẽ mâu thuẫn của nàng và Thái hoàng Thái hậu không phải không thể giải quyết!
“Không sao, máu đã ngừng chảy!"
Tây Nhi ngước mắt lên, không sao, không sao, chỉ hơi bị đụng đầu một cái thôi, chỉ cần con của nàng đủ kiên cường thì không sao cả!
Trong căn phòng này Tây Nhi không ngừng chọc giận mình, Thái hoàng Thái hậu rơi vào trầm tư, bà ta ngước mắt lên lần nữa:
“Ngươi thà rằng để cho chính mình bị thương cũng không đưa thuốc giải cho ta sao? Ngươi thật sự hận ta vậy sao?"
“. . . . ."
Tây Nhi ngơ ngẩn, nằm trên giường nhìn lên nóc nhà chậm rãi lắc đầu:
“Không, ta không hận người, lần này là ta không đúng, ta không nên…"
Nàng chậm rãi lên tiếng, do dự một lúc, nàng hạ quyết tâm:
“Hoàng nãi nãi, không phải ngài trúng độc, chỉ là quá ỷ lại vào một loại thuốc mà thôi, loại thuốc này không thể giải được, chỉ có thể dựa vào nghị lực của chính mình, ngài đã chịu đựng nhiều ngày như vậy, chỉ cần chịu thêm vài ngày nữa là được rồi, ngài yên tâm, đến khi từ bỏ được cơn nghiện, nhất định ta sẽ trị hết bệnh cho ngài!"
Nàng chậm rãi nói, vẫn còn hơi yếu ớt nhưng lời nói lại rất chân thành, khiến cho Thái hoàng Thái hậu phải nhắm chặt mắt lại.
“Ngươi không hạ độc ta?"
Bà ta chậm rãi lên tiếng, dường như giọng nói không mang theo một chút cảm xúc nào.
“Có thể nói như vậy, ngài yên tâm đi, thật sự chỉ cần vài ngày nữa, bởi vì lượng thuốc ngài uống rất nhỏ nên vài ngày nữa sẽ hoàn toàn cai được!"
Tây Nhi được Mộng Nhan đỡ cố gắng ngồi dậy nói khẽ.
“Ta biết rồi, ngươi hãy dưỡng thân thể thật tốt đi!"
Thái hoàng Thái hậu đảo mắt đi, không thấy rõ cảm xúc trên mặt bà ta.
Lục Nhi đến, thuốc dưỡng thai nóng hổi, chỉ hơi bị động thai, uống xong chén thuốc trên cơ bản không bị gì, nhưng mà lần này Tây Nhi đã có kinh nghiệm, nàng muốn yên tĩnh dưỡng bệnh, nếu lại xảy ra chuyện gì, làm mất con của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng có thể… chết vô cùng thảm hay không? Hả? Vấn đề này rất đáng để suy nghĩ nha!
Buổi tối, Đoan Tuấn Mạc Nhiên trở về, Tây Nhi mỏi mệt nằm ở trên giường, chỉ nhẹ nhàng nói một tiếng chào hỏi, sau đó cũng không thoải mái quay người đi.
“Hôm nay có chuyện gì lớn không? Thái hoàng Thái hậu thế nào?"
Hắn bước lên, cọ cái đầu nhỏ vào bụng Tây Nhi, cười hì hì hỏi, thấy nét mặt của hắn, hẳn là chưa biết chuyện xảy ra ban ngày, quả nhiên Lưu An một lòng với nàng! Tây Nhi giữ vững tinh thần lắc đầu.
“Ta mời đại phu xem mạch cho nàng."
Hắn tiếp tục cười nói, ánh mắt hiện lên một vẻ lạnh lùng tà mị.
“Hả? Vì sao?"
Tại sao trong lòng lại có cảm giác không ổn? Chẳng lẽ hắn…? Tây Nhi nương theo ánh nến dò xét, hắn còn đang cười, đôi mắt to đen lúng liếng, khóe miệng tinh tế, mặt thon dài, vẫn là Tiểu Tuấn Tử của nàng, không có gì khác thường, nhưng mà vừa rồi sao cảm giác lạnh buốt lại kéo đến?
“Con đã được bốn tháng rồi, cũng phải để đại phu kiểm tra một chút."
Hắn vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Tây Nhi, sủng nịnh lên tiếng.
“À, kiểm tra định kì!"
Có thể chấp nhận, nhưng mà tại sao lại là buổi tối, không vội thì cứ để mai… Tây Nhi vẫn còn chưa nghĩ xong thì hơn mười đại phu đã rầm rầm kéo tới, dáng vẻ mỗi người đều phục tùng, nói ra từng chữ mà sợ tới mức thở mạnh cũng không dám!
“Đây là…" Không cần dàn trận lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ… lòng Tây Nhi lại bất an lần nữa, nhất định hắn đã biết rồi!
“Chàng…"
Nàng lên tiếng nhưng lại bị Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngắt lời:
“Không cần nói gì cả, để cho đại phụ kiểm tra cho nàng!"
Nguyên một đám đại phu bước lên bắt mạch, sau đó mười người tụ lại một chỗ nói nhỏ nửa ngày, rốt cuộc cử ra một người lên bẩm báo:
“Hồi bẩm Vương gia, sức khỏe của Vương phi nương nương rất tốt, thai nhi cũng không sao, chỉ là từ nay phải nằm trên giường nghỉ ngơi nhiều hơn, ngàn vạn không thể phạm sai lầm gì!"
Chẳng qua là… Lời của đại phu còn chưa dứt thì Tây Nhi đã nhảy dựng lên, thảm rồi, hắn thật sự biết rồi, thì ra ở trong vương phủ này, nàng không thể mơ tưởng giấu diếm bất cứ chuyện gì!
“Kê cho nương nương những loại thuốc dưỡng thai tốt nhất!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nói, đối với Tây Nhi, hắn tuân thủ lời hứa, nhưng với những người chung quanh thì mặt của hắn lại càng đen hơn!
“Vâng Vương gia."
Mười người cùng đồng thời lau mồ hôi, thật là vô cùng khoa trương, sau đó người trước kẻ sao lao ra khỏi phòng, ơn trên phù hộ, bọn họ đã nhặt được cái mạng về!
“Ta không sao!"
Tây Nhi nhìn theo bóng lưng tức giận của hắn, khiếp đảm vươn bàn tay nhỏ bé ra kéo kéo vạt áo của hắn.
Thân thể cứng đờ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngồi ngay ngắn trên giường, khóe môi đóng chặt lại, ánh mắt lại âm tàn thô bạo đáng sợ, hắn không xoay người lại, chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn về phía trước.
“Không phải là chàng sẽ…"
Tây Nhi đột nhiên nghĩ đến một khả năng nên hoảng lên, chẳng lẽ hắn…Thái hoàng Thái hậu! Mộng Nhan!
“Nằm xuống, đại phu bảo nàng phải nghỉ ngơi!"
Hắn bất đắc dĩ mở miệng, giọng nói lại lạnh băng đến cực điểm. Đối với chuyện này, hắn không thể giả bộ như điềm nhiên như không!
“Tiểu Tuấn Tử, Thái hoàng Thái hậu đâu? Bà ấy là Hoàng nãi nãi của chàng, không phải chàng đã…"
Một loại điềm báo không tốt khiến cho nàng không thể nằm yên trên giường, nhưng đôi bàn tay lạnh như băng kia lại vịn chặt lấy thân thể nàng, khiến cho nàng không thể ngồi lên.
Trầm mặc, thân thể Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn cứng đờ ngồi trên giường như cũ, bóng lưng lạnh lùng khắc một vẻ không kiên nhẫn cùng phẫn nộ.
“Tiểu Tuấn Tử, chàng trả lời ta đi, ta đã hối hận rồi, ta không nên làm như vậy với bà ấy, dù sao bà ấy cũng là một bà lão sắp 80 tuổi, dù có mắc sai lầm lớn thế nào thì ta cũng không thể…"
Hạ độc thủ như vậy, lần đầu tiên làm chuyện xấu, đổi lấy là nỗi đau thiếu chút nữa đã mất đi đứa con, đây là cái giá nàng phải nhận, nàng không oán hận Thái hoàng Thái hậu!
Tràn ngập tĩnh lặng, khóe môi Đoan Tuấn Mạc Nhiên đột nhiên run run, mang theo một nụ cười lạnh.
“Tiểu Tuấn Tử, rất xin lỗi, ta đã làm cho chàng lo lắng, nhưng mà ta thật sự không cố ý, ta chỉ muốn đền bù cho Thái hoàng Thái hậu, bà ấy đã là một bà lão 80 tuổi thật sự rất đáng thương."
Nàng lại dùng sức giật góc áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng chỉ đổi lại một bóng lưng lạnh lùng.
“Ta biết chàng buồn lòng vì ta, hận ta không bảo vệ tốt cho con, nhưng không phải nó vẫn còn đấy sao? Được rồi… chàng yên tâm đi, ta biết chàng xót con, nhưng…"
“Im miệng!"
Một ngọn lửa giận tràn ra, Đoan Tuấn Mạc Nhiên âm tàn đảo mắt sang, bàn tay to lớn siết thật chặt bàn tay nhỏ bé của Tây Nhi.
“Đau quá…" Nàng nhíu chặt hàng mi lại, kêu đau khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên vội buông ra.
Nhưng chén trà lài bên cạnh thì không tốt số như vậy, xoảng một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên, tuyên cáo kết thúc tuổi thọ tại chỗ.
“Chàng chàng chàng…"
Tây Nhi sợ hãi giữ chặt lấy tay của hắn, đã lâu nàng không thấy hắn tức giận như vậy, chỉ thấy khuôn mặt non nớt đáng yêu đang đỏ bừng, gân xanh trên mặt nổi lên, hai mắt trừng lớn, bắn ra lửa giận khiến người ta sợ hãi, lửa giận hừng hực dường như có thể thiêu rụi của căn phòng nhưng lại lạnh băng, khóe môi đột nhiên run rẩy, bàn tay nắm lại thật chặt!
“Lăng Tây Nhi, nàng là kẻ ngốc sao?"
Một lúc sau, khuôn mặt khiến cho người ta sợ hãi giằng co hồi lâu, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở miệng rống thật to, hắn bước lên, lửa giận thiêu đốt, mỗi nơi đi qua, chiếc ghế dựa khắc hoa, bình phong, từng cái đều ngã xuống, âm thanh loảng xoảng vang lên.
“…không không không…"
Trời ạ, quá kinh khủng! Tây Nhi liều mạng chạy trốn, nhưng bận bịu nửa ngày mới lui về sau được ba bước thì sau lưng đã là bức tường, hắn tiến lên từng bước một, ôm nàng vào trong lòng:
“Nàng thật là ngốc!"
Giọng nói như chém đinh chặt sắt lại khiến cho trán Lăng Tây Nhi bị gán lên hai chữ ngu ngốc vinh quang!
“Ta ta ta…" Tây Nhi muốn nói không phải nhưng…
Nàng bất lực ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào hắn, nam tử trước mắt đã tức giận đến cực điểm, hai con ngươi sắc bén âm trầm hiểm ác, toàn thân tản ra một hơi thở khiến cho nàng không khỏi tranh thủ cúi thấp đầu xuống, cũng không dám nhìn thẳng hắn nữa! Thôi, ngốc thì ngốc, chỉ cần hắn không tức giận là được!
“Nàng còn có lời gì muốn nói?"
Giọng nói lạnh lùng, dường như băng tuyết đã đóng ngàn năm trên đỉnh núi, mà ngay cả hơi thở phun lên vầng trán trắng nộn của Tây Nhi cũng lạnh băng, khiến cho toàn thân Tây Nhi run rẩy.
“Không có không có không có. . . ."
Tây Nhi ngoan ngoãn phục tùng, khóe môi hơi ấm ức run run, cái mũi nhỏ co lại, thì ra hắn xót xa cho con của hắn, gọi mười đại phu đến, sau khi xác định con không sao mới bắt đầu tính sổ… Tây Nhi càng nghĩ càng ấm ức, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy vạt áo ngủ bằng gấm, còn có cả tiếng khóc thút thít bật ra từ trong cổ.
“Nàng đang khóc sao?"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, kẻ ngốc này, hắn chỉ lo lắng cho nàng thôi mà, không muốn nàng bị thương thôi mà, tại sao phải khóc chứ!
“Không có không có không có. . . . Có!"
Tây Nhi nén tiếng khóc nức nở xuống, dành cho hắn một nụ cười kiên cường. Làm cha làm mẹ, tất nhiên con phải đứng trước, hắn cũng là người phàm, tất nhiên không ngoại lệ!
“Hãy bảo vệ nó cho tốt, Tây Nhi, nó là con của nàng, quan trọng hơn bất kì kẻ nào khác!"
Đoan Tuấn Mạc Nhiên thấp giọng nói, những lời hắn nói lại khiến cho nội tâm kiên cường của Tây Nhi lại cảm thấy bi ai, thì ra con hắn mới là quan trọng nhất!
Thiếu chút nữa con đã mất, hắn đã như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, nếu như mất thật… Tây Nhi hít một ngụm khí lạnh, nàng không dám nghĩ nữa, có lẽ nàng sẽ góp tên vào số người chết tiếp theo.
Tác giả :
Phong Vân Tiểu Yêu