Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 98: Bạn tốt tới cửa?
Yên tĩnh, toàn bộ sân võ đều yên tĩnh không một tiếng động. Tiếng động duy nhất còn lại là tiếng hít khí lạnh của tất cả mọi người, cùng với tiếng thở dốc của Lâm Thiên đang quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ.
Kết cục này xảy ra, không một ai có thể nghĩ tới.
Bất kể là ai, ấn tượng của họ về Lâm Phi đều là không tốt, cho dù chuyện xảy ra hôm qua có truyền đến tai bọn họ, thì họ vẫn nghĩ công lao lớn nhất là thuộc về Lâm Sơn. Còn về phần Lâm Phi cùng lắm cũng chỉ là mạo danh thay thế anh mình mà thôi, không hề có thực lực thật sự.
Lâm Thiên định dùng cách xin chỉ bảo này, vốn là muốn cho Lâm Phi chịu đau khổ, tất cả mọi người đều không ai nghi ngờ hắn, hơn nữa đây lại là một cái cớ quang minh chính đại.
Một người là đệ tử giỏi nhất của chi thứ.
Kẻ kia lại là phế vật tu luyện nhiều năm nhưng không có kết quả.
Chênh lệch giữa hai người, giống như một cái vực sâu lớn, đã được định trước là không thể vượt qua.
….
“Người anh em, ngươi nói cho ta biết, ta có phải nhìn nhầm rồi hay không, Lâm Thiên sao có thể thua được!"
“Tê liệt luôn rồi, ai nói Lâm Phi là phế vật vậy, khí tức vừa rồi, rõ ràng là Võ Đạo thất trọng thiên. Suýt chút nữa ta đây cũng đã ra làm nhục Lâm Phi rồi, ôi mẹ ơi, may là ta đây không đi ra, nếu không lần này xui xẻo là ta rồi."
“Thực lực của Tam thiếu gia thật mạnh, ta nhớ lần trước Lâm Thiên cũng dùng chiêu tương tự dễ dàng đánh bại được đối thủ cùng cấp. Xem ra thực lực hiện nay của Tam thiếu gia, so với Lâm Thiên mạnh hơn nhiều lắm. Ngươi thấy không, chiêu thức mới vừa rồi rất đơn giản thế nhưng lại đè Lâm Thiên xuống đất!"
“Lâm Phi người này, xem ra là chúng ta không thể đắc tội được. Vậy chuyện hôm qua, chắc chắn là Tam thiếu gia rat ay, thủ đoạn thật tốt, người của Trương gia cũng nên được dạy cho một bài học!"
Lâm Phi đứng bên cạnh Lâm Thiên, một tay đặt trên đầu hắn, từ sau khi hắn ăn trái cây kì lạ kia, liền có thần lực kinh người, đè xuống như vậy, lực mạnh không hề kém so với một ngọn núi lớn. Nếu không phải hắn (Lâm Phi) đã khống chế lực đạo,thì có thể đối phương đã bị đè chết.
Thần lực này, khi mình còn yếu thì không có uy lực cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Thế nhưng một khi thực lực của mình tăng lên, thần lực này tuyệt đối là tác dụng vô cùng lớn. Ví dụ như bây giờ, lấy lực đè người, khiến người ta không còn chút sức nào đánh trả, hình tượng của hắn đột nhiên trở nên rất cao sâu khó lường.
“Niệm tình ngươi là đệ tử trong gia tộc, hôm nay thiếu gia ta tha cho ngươi một lần, nếu còn có lần sau, tự ngươi hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy!"
Lâm Phi không tiếp tục giáo huấn nữa mà xoay người bỏ đi. Hắn vừa đi khỏi thì cả người Lâm Thiên liền co quắp ngã trên mặt đất, mồ hôi khắp người giống như vừa từ trong nước đi ra, toàn thân đều không thể nhúc nhích, bất cứ một ai vừa bị một ngọn núi lớn đè chắc hẳn đều sẽ giống Lâm Thiên lúc này.
Nếu không phải là Lâm Thiên tự mình nhảy ra, Lâm Phi cũng chẳng muốn động thủ.
Sau khi trấn áp Lâm Thiên, Lâm Phi phát hiện ra trong mắt những người ở đây, vô tình hoặc cố ý đều có chút sợ hãi.
Đây chính là điều mà Lâm Phi muốn thấy được.
Lâm Phi hiện tại không phải là “Lâm Phi" trước đây, nếu đã làm thiếu gia, phải làm thật tốt, ít nhất, xung quanh hắn cũng không được có ruồi muỗi ong ong làm phiền.
Hiện tại thì tất cả đều đã yên lặng rồi.
Nếu bọn họ thông minh, nhất định sẽ tự hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Lâm Phi dùng chiêu thức ấy trấn áp Lâm Thiên so với trực tiếp đánh bại Lâm Thiên càng có tác dụng giết gà dọa khỉ.
Thị nữ thiếp thân như Thanh Loan, trực tiếp xem đến ngây người. Nàng vốn ở bên người chủ mẫu nên điều nàng biết về hoa hoa công tử như Lâm Phi cũng không ít, trong đó có phương diện về tu vi của hắn trước giờ không được tốt cho lắm, nói thẳng một câu là vô cùng tệ hại.
“Thiếu gia, thực lực của người thật mạnh!"
…
Ở nơi dùng bữa.
Lâm Phi nhìn người mẹ tiện nghi cùng nhị ca và tiểu muội, về phần đại ca cũng phụ thân vẫn chưa thấy trở về.
“Mẫu thân!"
“Nhị ca!"
Sau khi ngồi xuống, Lâm Phi nhìn thấy trên bàn bày một bàn lớn thức ăn ngon, rất tự nhiên mà đánh chén.
“Tiểu Phi, ăn từ từ, đừng vội!"
Trong mắt Liễu Tinh lộ ra từ ái, đối với đứa con này của mình, lúc đầu cảm thấy hắn vẫn như năm năm trước, thế nhưng bây giờ lại thấy được giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Nhất là sau chuyện vừa xảy ra, Liễu Tinh liền biết con trai mình đã trưởng thành rồi, không còn lỗ mãng như trước kia, không còn khiến bà phải lo lắng nữa.
Lâm Phi rất hưởng thụ cảm giác có người quan tâm này, hắn giống như cảm thấy được hạnh phúc là gì, thứ mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận được.
Sau khi ăn xong.
“Mấy năm rồi ngươi không về nhà, lần này trở về liền thả lỏng một chút, chuyện trong nhà ngươi không cần phải lo lắng."
Liễu Tinh đứng lên liền từ ái nói với Lâm Phi.
Lâm Phi gật đầu: “Được!"
Nếu người mẹ tiện nghi này nói vậy nhưng Lâm Phi cũng không cho là thật. Lâm gia gặp khó khăn gì, tuy hắn không rõ lắm thế nhưng từ các phương diện khác thì vẫn nhìn ra được.
Vào lúc Liễu Tinh đi ra cửa lại để lại một câu nói.
“Người của chi thứ quá không coi ai ra gì rồi, ngươi giáo huấn tốt lắm."
Lâm Phi hơi ngẩn ra, nếu có thể làm đương gia chủ mẫu, đương nhiên không phải là người đơn giản. Việc mình làm ở sân võ, chưa mất bao lâu bà đã biết, tin tức quả không phải nhanh bình thường đâu.
…
“Tam đệ, mẫu thân nói đúng lắm, người của chi thứ thật đáng bị giáo huấn một trận. Lần sau nếu bọn hắn dám làm bậy trước mặt Tam thiếu gia ngươi, ngươi hãy dạy cho bọn hắn một bài học." Lâm Sơn đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, “Ta không ngờ tới thực lực của ngươi bây giờ lại mạnh như vậy, ngay đến bản thân Nhị ca ta đây sợ rằng bây giờ cũng đánh không lại ngươi nữa."
Sáng sớm nghe truyền tới tin Lâm Phi ở trước mặt mọi người làm cho đệ tử chi thứ quỳ xuống, Lâm Sơn liền biết Tam đệ này của mình cũng không tốt tính như mặt ngoài hắn thể hiện, vẫn xung động giống hệt năm xưa.
Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, hành động hôm nay của Lâm Phi, làm thay đổi toàn bộ quan niệm trước kia của chi thứ, quả là làm rất tốt.
“Lần này ngươi thật vất vả mới về nhà, cứ ra ngoài đi dạo một chút, còn chuyện xảy ra hôm qua, Trương gia sẽ không dám rat ay nữa đâu, ngươi cứ yên tâm!"
“Ta biết rồi."
Ngoài miệng Lâm Phi nói như vậy, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng qua lời nói của Lâm Sơn.
Từ lúc trở về nhà, Lâm Phi đã biết tình huống hiện tại của Lâm gia không tốt như trước kia, nếu điểm này hắn cũng không nhận ra, hắn cũng không cần lăn lộn bên ngoài làm gì.
Bọn họ không nói cũng không có nghĩa là Lâm Phi không nhìn ra được.
Lâm Phi cảm thấy mình phải làm gì đấy.
…
Trước kia khi chưa về nhà, Lâm Phi thực sự không muốn bản thân bị cuốn vào những việc này.
Nhưng về đến nhà rồi hắn mới biết được ý nghĩ này của mình đã quá sai lầm. Ý tưởng trước kia của hắn chẳng qua là tình nguyện đến từ một phía, còn thân là người trong giang hồ liền nhiều thị phi.
Bây giờ thì không thể không giải quyết triệt để việc này.
Năm năm rồi không quay về, Lâm Phi chuẩn bị đi ra ngoài tìm hiểu tình huống một chút. Lâm Phi biết ở trong mắt của Lâm Sơn và mẫu thân thì hắn mãi mãi là một đứa trẻ vẫn chưa lớn.
Vừa mới chuẩn bị ra cửa, Thanh Loan liền từ bên ngoài chạy vào.
“Thiếu gia, bên ngoài có người tìm ngươi!"
“Tìm ta?" Lâm Phi buồn bực.
Trong trí nhớ của hắn, bản thân ở thành Quy Nguyên ngoại trừ đám bạn bè rác rưởi thì không có người bạn nào khác, chẳng lẽ là người của Trương gia tìm đến cửa?
Lâm Phi suy nghĩ một chút, lại cảm thấy khả năng này không cao lắm, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra người tìm mình rốt cuộc là ai.
“Đúng vậy." Thanh Loan gật đầu “Hắn nói hắn là bạn của ngươi, bạn rất tốt!"
Lâm Phi lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, bản thân luôn luôn cô đơn, từ bao giờ thì có bạn tốt chứ. Suy nghĩ một lúc, Lâm Phi quyết định đi ra ngoài gặp mặt người kia, dù sao cũng không có chuyện gì làm, về nhà rồi cũng không thể làm trạch nam ở mãi trong nhà được.
Đây không phải là cách làm việc của Lâm Phi.
Đương nhiên lúc có mạng Internet lại là chuyện khác.
Kết cục này xảy ra, không một ai có thể nghĩ tới.
Bất kể là ai, ấn tượng của họ về Lâm Phi đều là không tốt, cho dù chuyện xảy ra hôm qua có truyền đến tai bọn họ, thì họ vẫn nghĩ công lao lớn nhất là thuộc về Lâm Sơn. Còn về phần Lâm Phi cùng lắm cũng chỉ là mạo danh thay thế anh mình mà thôi, không hề có thực lực thật sự.
Lâm Thiên định dùng cách xin chỉ bảo này, vốn là muốn cho Lâm Phi chịu đau khổ, tất cả mọi người đều không ai nghi ngờ hắn, hơn nữa đây lại là một cái cớ quang minh chính đại.
Một người là đệ tử giỏi nhất của chi thứ.
Kẻ kia lại là phế vật tu luyện nhiều năm nhưng không có kết quả.
Chênh lệch giữa hai người, giống như một cái vực sâu lớn, đã được định trước là không thể vượt qua.
….
“Người anh em, ngươi nói cho ta biết, ta có phải nhìn nhầm rồi hay không, Lâm Thiên sao có thể thua được!"
“Tê liệt luôn rồi, ai nói Lâm Phi là phế vật vậy, khí tức vừa rồi, rõ ràng là Võ Đạo thất trọng thiên. Suýt chút nữa ta đây cũng đã ra làm nhục Lâm Phi rồi, ôi mẹ ơi, may là ta đây không đi ra, nếu không lần này xui xẻo là ta rồi."
“Thực lực của Tam thiếu gia thật mạnh, ta nhớ lần trước Lâm Thiên cũng dùng chiêu tương tự dễ dàng đánh bại được đối thủ cùng cấp. Xem ra thực lực hiện nay của Tam thiếu gia, so với Lâm Thiên mạnh hơn nhiều lắm. Ngươi thấy không, chiêu thức mới vừa rồi rất đơn giản thế nhưng lại đè Lâm Thiên xuống đất!"
“Lâm Phi người này, xem ra là chúng ta không thể đắc tội được. Vậy chuyện hôm qua, chắc chắn là Tam thiếu gia rat ay, thủ đoạn thật tốt, người của Trương gia cũng nên được dạy cho một bài học!"
Lâm Phi đứng bên cạnh Lâm Thiên, một tay đặt trên đầu hắn, từ sau khi hắn ăn trái cây kì lạ kia, liền có thần lực kinh người, đè xuống như vậy, lực mạnh không hề kém so với một ngọn núi lớn. Nếu không phải hắn (Lâm Phi) đã khống chế lực đạo,thì có thể đối phương đã bị đè chết.
Thần lực này, khi mình còn yếu thì không có uy lực cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Thế nhưng một khi thực lực của mình tăng lên, thần lực này tuyệt đối là tác dụng vô cùng lớn. Ví dụ như bây giờ, lấy lực đè người, khiến người ta không còn chút sức nào đánh trả, hình tượng của hắn đột nhiên trở nên rất cao sâu khó lường.
“Niệm tình ngươi là đệ tử trong gia tộc, hôm nay thiếu gia ta tha cho ngươi một lần, nếu còn có lần sau, tự ngươi hiểu được chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy!"
Lâm Phi không tiếp tục giáo huấn nữa mà xoay người bỏ đi. Hắn vừa đi khỏi thì cả người Lâm Thiên liền co quắp ngã trên mặt đất, mồ hôi khắp người giống như vừa từ trong nước đi ra, toàn thân đều không thể nhúc nhích, bất cứ một ai vừa bị một ngọn núi lớn đè chắc hẳn đều sẽ giống Lâm Thiên lúc này.
Nếu không phải là Lâm Thiên tự mình nhảy ra, Lâm Phi cũng chẳng muốn động thủ.
Sau khi trấn áp Lâm Thiên, Lâm Phi phát hiện ra trong mắt những người ở đây, vô tình hoặc cố ý đều có chút sợ hãi.
Đây chính là điều mà Lâm Phi muốn thấy được.
Lâm Phi hiện tại không phải là “Lâm Phi" trước đây, nếu đã làm thiếu gia, phải làm thật tốt, ít nhất, xung quanh hắn cũng không được có ruồi muỗi ong ong làm phiền.
Hiện tại thì tất cả đều đã yên lặng rồi.
Nếu bọn họ thông minh, nhất định sẽ tự hiểu được cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Lâm Phi dùng chiêu thức ấy trấn áp Lâm Thiên so với trực tiếp đánh bại Lâm Thiên càng có tác dụng giết gà dọa khỉ.
Thị nữ thiếp thân như Thanh Loan, trực tiếp xem đến ngây người. Nàng vốn ở bên người chủ mẫu nên điều nàng biết về hoa hoa công tử như Lâm Phi cũng không ít, trong đó có phương diện về tu vi của hắn trước giờ không được tốt cho lắm, nói thẳng một câu là vô cùng tệ hại.
“Thiếu gia, thực lực của người thật mạnh!"
…
Ở nơi dùng bữa.
Lâm Phi nhìn người mẹ tiện nghi cùng nhị ca và tiểu muội, về phần đại ca cũng phụ thân vẫn chưa thấy trở về.
“Mẫu thân!"
“Nhị ca!"
Sau khi ngồi xuống, Lâm Phi nhìn thấy trên bàn bày một bàn lớn thức ăn ngon, rất tự nhiên mà đánh chén.
“Tiểu Phi, ăn từ từ, đừng vội!"
Trong mắt Liễu Tinh lộ ra từ ái, đối với đứa con này của mình, lúc đầu cảm thấy hắn vẫn như năm năm trước, thế nhưng bây giờ lại thấy được giống như thay đổi thành một người khác vậy.
Nhất là sau chuyện vừa xảy ra, Liễu Tinh liền biết con trai mình đã trưởng thành rồi, không còn lỗ mãng như trước kia, không còn khiến bà phải lo lắng nữa.
Lâm Phi rất hưởng thụ cảm giác có người quan tâm này, hắn giống như cảm thấy được hạnh phúc là gì, thứ mà trước đây hắn chưa từng cảm nhận được.
Sau khi ăn xong.
“Mấy năm rồi ngươi không về nhà, lần này trở về liền thả lỏng một chút, chuyện trong nhà ngươi không cần phải lo lắng."
Liễu Tinh đứng lên liền từ ái nói với Lâm Phi.
Lâm Phi gật đầu: “Được!"
Nếu người mẹ tiện nghi này nói vậy nhưng Lâm Phi cũng không cho là thật. Lâm gia gặp khó khăn gì, tuy hắn không rõ lắm thế nhưng từ các phương diện khác thì vẫn nhìn ra được.
Vào lúc Liễu Tinh đi ra cửa lại để lại một câu nói.
“Người của chi thứ quá không coi ai ra gì rồi, ngươi giáo huấn tốt lắm."
Lâm Phi hơi ngẩn ra, nếu có thể làm đương gia chủ mẫu, đương nhiên không phải là người đơn giản. Việc mình làm ở sân võ, chưa mất bao lâu bà đã biết, tin tức quả không phải nhanh bình thường đâu.
…
“Tam đệ, mẫu thân nói đúng lắm, người của chi thứ thật đáng bị giáo huấn một trận. Lần sau nếu bọn hắn dám làm bậy trước mặt Tam thiếu gia ngươi, ngươi hãy dạy cho bọn hắn một bài học." Lâm Sơn đột nhiên chuyển đề tài câu chuyện, “Ta không ngờ tới thực lực của ngươi bây giờ lại mạnh như vậy, ngay đến bản thân Nhị ca ta đây sợ rằng bây giờ cũng đánh không lại ngươi nữa."
Sáng sớm nghe truyền tới tin Lâm Phi ở trước mặt mọi người làm cho đệ tử chi thứ quỳ xuống, Lâm Sơn liền biết Tam đệ này của mình cũng không tốt tính như mặt ngoài hắn thể hiện, vẫn xung động giống hệt năm xưa.
Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, hành động hôm nay của Lâm Phi, làm thay đổi toàn bộ quan niệm trước kia của chi thứ, quả là làm rất tốt.
“Lần này ngươi thật vất vả mới về nhà, cứ ra ngoài đi dạo một chút, còn chuyện xảy ra hôm qua, Trương gia sẽ không dám rat ay nữa đâu, ngươi cứ yên tâm!"
“Ta biết rồi."
Ngoài miệng Lâm Phi nói như vậy, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được sự lo lắng qua lời nói của Lâm Sơn.
Từ lúc trở về nhà, Lâm Phi đã biết tình huống hiện tại của Lâm gia không tốt như trước kia, nếu điểm này hắn cũng không nhận ra, hắn cũng không cần lăn lộn bên ngoài làm gì.
Bọn họ không nói cũng không có nghĩa là Lâm Phi không nhìn ra được.
Lâm Phi cảm thấy mình phải làm gì đấy.
…
Trước kia khi chưa về nhà, Lâm Phi thực sự không muốn bản thân bị cuốn vào những việc này.
Nhưng về đến nhà rồi hắn mới biết được ý nghĩ này của mình đã quá sai lầm. Ý tưởng trước kia của hắn chẳng qua là tình nguyện đến từ một phía, còn thân là người trong giang hồ liền nhiều thị phi.
Bây giờ thì không thể không giải quyết triệt để việc này.
Năm năm rồi không quay về, Lâm Phi chuẩn bị đi ra ngoài tìm hiểu tình huống một chút. Lâm Phi biết ở trong mắt của Lâm Sơn và mẫu thân thì hắn mãi mãi là một đứa trẻ vẫn chưa lớn.
Vừa mới chuẩn bị ra cửa, Thanh Loan liền từ bên ngoài chạy vào.
“Thiếu gia, bên ngoài có người tìm ngươi!"
“Tìm ta?" Lâm Phi buồn bực.
Trong trí nhớ của hắn, bản thân ở thành Quy Nguyên ngoại trừ đám bạn bè rác rưởi thì không có người bạn nào khác, chẳng lẽ là người của Trương gia tìm đến cửa?
Lâm Phi suy nghĩ một chút, lại cảm thấy khả năng này không cao lắm, nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng nghĩ không ra người tìm mình rốt cuộc là ai.
“Đúng vậy." Thanh Loan gật đầu “Hắn nói hắn là bạn của ngươi, bạn rất tốt!"
Lâm Phi lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, bản thân luôn luôn cô đơn, từ bao giờ thì có bạn tốt chứ. Suy nghĩ một lúc, Lâm Phi quyết định đi ra ngoài gặp mặt người kia, dù sao cũng không có chuyện gì làm, về nhà rồi cũng không thể làm trạch nam ở mãi trong nhà được.
Đây không phải là cách làm việc của Lâm Phi.
Đương nhiên lúc có mạng Internet lại là chuyện khác.
Tác giả :
Khả Ái Nội Nội