Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 59: Ngoại môn bàng hoàng (2)

Vô Địch Thăng Cấp Vương

Chương 59: Ngoại môn bàng hoàng (2)

"Lâm Phi? Chớ nói với ta rằng hắn chính là phế vật tu luyện tâm pháp Cửu Chuyển Huyền Công Lâm Phi kia đấy? Không phải hắn tới Hắc Thủy sơn mạch sao, không bị yêu thú ăn thịt à?"

"Huynh đệ à, tin tức của ngươi đã lạc hậu rồi, người ta đã trở lại từ hôm qua, nghe nói chỉ một chiêu đã đánh bại Trương Phong Lãng và Trương Trọng Sơn, không biết là thật hay giả nữa!"

"Con mẹ nó, không phải thật đấy chứ, nhưng dù sao nhìn thế nào thì Lâm Phi nhìn chả có vẻ gì là lợi hại cả, không phải nói khoác đấy chứ? Hay là tâm pháp phế vật Cửu Chuyển Huyền Công thực sự lợi hại như vậy?" 

"Chuyện này liên quan cái chim gì đến chúng ta sao, lão tử chỉ thấy hiếu kỳ, tên Lâm Phi này rốt cuộc mang gì về đây, đừng nói là da lông cấp hai, cấp ba đấy, vậy thì buồn cười chết ta mất."

...

Sau khi giật mình, đủ tiếng nói thảo luận bàn tán vang lên, căn bản không coi Lâm Phi thành chuyện gì to tát cả. 

Trong ấn tượng của bọn họ, Lâm Phi cũng chẳng khác mấy với người qua đường.

Thần Vũ môn chính là một nơi như vậy, nếu coi đại lục Huyền Thiên là một đại giang hồ, thì Thần Vũ môn chính là một tiểu giang hồ ngập tràn lợi ích và mâu thuẫn.

"Ngươi không mở miệng cũng sẽ không chết người, cần gì phải để mắt tới để mắt tới lão tử, như vậy không phải bảo lão tử khuấy động bọn họ sao?" 

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Phi nở nụ cười cay đắng.

Hắn vốn định chờ bọn họ đi rồi mới tới nộp da lông đổi điểm công huân, ít nhất sẽ không quá kinh hãi, Lâm Phi thích an phận, kết quả trưởng lão chấp sự kia lại có hỏa nhãn kim tinh.

Trưởng lão chấp sự đã mở miệng rồi, Lâm Phi cũng không thể xoay người rời đi được, quả nhiên không thành vấn đề đều sẽ biến thành vấn đề. 

Việc đổi điểm công huân này Lâm Phi cũng biết một chút, dùng da lông yêu thú kiếm được trong nhiệm vụ cũng có thể đổi được điểm công huân, phương thức lựa chọn càng nhiều hơn.

Trong mắt trưởng lão chấp sự xuất hiện một vòng dị sắc, trong Thần Vũ môn, phế vật tu luyện tâm pháp Cửu Chuyển Huyền Công có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí là có một không hai. Lúc trước khi nghe được chuyện này, hắn không cho là đúng, không nghĩ tới hôm nay lại bị hắn bắt gặp được, khó tránh cảm thấy bất ngờ và tò mò.

Tên này rốt cuộc mang về thứ da lông yêu thú gì đây! 

...

Lâm Phi đặt bao da thú to lên quầy chờ nghiệm thu.

"Sư đệ chuẩn bị dùng da lông yêu thú đổi lấy điểm công huân!" 

Trưởng lão chấp sự cũng không cảm thấy bất ngờ, bình thường đa số đều dùng da lông yêu thú đổi lấy điểm công huân, về lý thì người khác sẽ không có được nhiều, nên chỉ liếc nhìn một cái cái bao da to này cũng có thể ước lượng sẽ có không ít hơn một trăm bộ da lông yêu thú đâu.

Trong vòng một ngày, thu được trên trăm da lông yêu thú đổi lấy điểm công huân không nhiều, đặc biệt còn là một cá nhân cung cấp nữa.

Trưởng lão chấp sự cũng tò mò, loại da lông trong bao rốt cuộc là loại da lông gì, nếu là da lông trung giai và cao giai thì ngày hôm nay đã thu hoạch được lớn rồi. 

"Vị sư đệ này xin chờ một chút!"

Trưởng lão chấp sự mở bao to ra, trên gương mặt lập tức nở nụ cười, những quầy xung quanh thậm chí còn vang lên những tiếng thét đầy kinh hãi, bởi không ai ngờ rằng da thú trong bao lại là da lông được gấp chỉnh tề, chỉ liếc qua sơ sơ ít nhất cũng đều là da lông yêu thú trung giai trở lên.

"Mẹ nó, không phải nhìn lầm rồi chứ!" 

"Nhiều da lông yêu thú quá, chẳng lẽ Lâm Phi đủ thực lực săn giết yêu thú thành đàn sao? Không thể nào, ba tháng trước hắn mới chỉ ở Võ Đạo tứ trùng thiên thôi mà!"

"Nhất định không phải hắn săn giết, chắc chắn là như vậy, thực lực của hắn mà có thể săn giết yêu thú trung giai, lão tử còn có thể săn giết yêu thú cao giai đấy!"

...

Những đệ tử kia đều biểu lộ vẻ mặt không thể tin được.

Yêu thú khó giết, trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, muốn một chọi một thì thực lực phải mạnh hơn một đến hai cấp, săn giết yêu thú quần cư, trong đám đệ tử ngoại môn của Thần Vũ môn rất ít người có thể làm được.

Số lượng da lông yêu thú Lâm Phi mang về sẽ không ít hơn con số một trăm, không khác gì ném một trái bom nổ khiến bọn họ không cách nào hoàn hồn được. 

"Yên lặng!"

Trưởng lão chấp sự nhíu mày, lớn tiếng trách móc, lúc này những người xung quanh mới an tĩnh lại.

"Ngươi làm không tồi!" 

Trưởng lão chấp sự hiếm khi nào mở miệng tán dương.

Chỉ trong vòng một ngày đã thu hoạch được hai đến ba trăm da lông yêu thú đã được tính là vô cùng khá rồi, về phần tại sao lại làm được như vậy, trưởng lão chấp sự sẽ không quan tâm tới.

Sau khi khen ngợi xong, hắn bắt đầu xử lý. 

"51. 52... 75.... 76.... 89.... 120. 121.... 145... 146..."

Mỗi một con số được đọc lên, trái tim những đệ tử ở đại sảnh treo thưởng liên tiếp bị đả kích, cũng không dám mở miệng nữa.

"Hai trăm mười tấm!" 

Con số da lông yêu thú dừng lại ở hai trăm mười tấm.

Tất cả mọi người cũng không thể tưởng tượng được nhìn về phía Lâm Phi, bọn họ khó có thể tiêu hóa thứ tin tức này, số lượng da lông yêu thú trọn vẹn hơn Quân Vô Hối sư huynh hơn hai mươi tấm.

Khái niệm gì đây. 

Sư huynh Quân Vô Hối đường đường là Võ Đạo bát trùng thiên đấy, cao thủ cương khí hộ thân, hắn có thể chém giết nhiều yêu thú như vậy là lẽ đương nhiên.

Còn Lâm Phi? Hắn trong ấn tượng của bọn họ chỉ dừng lại ở Võ Đạo tứ trùng thiên ba tháng trước mà thôi.

Trước quầy, Quân Vô Hối thân mặc tà áo trắng, trong mắt hắn xuất hiện biến hóa, nghi hoặc nhìn vị sư đệ không có chút tiếng tăm trước mắt này, trong lòng quả thực không thấy thoải mái. 

Con người ai cũng có thất tình lục dục.

Quân Vô Hối cũng không ngoại lệ.

Nếu đối phương có thực lực cao hơn hắn, Quân Vô Hối cũng không còn lời nào để nói, nhưng một tiểu tử chưa bao giờ nổi danh chỉ trong một lần đã lấy ra lượng da lông yêu thú không kém gì mình, trong lòng chắc chắn cũng không thoái mái được, điều duy nhất khiến hắn còn cảm thấy thỏa mãn chính là bản thân cung cấp được yêu hạch, đối phương nhất định không thể cung cấp được. 

...

Trưởng lão chấp sự cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.

Da lông yêu thú của Quân Vô Hối và Lâm Phi đều không kém đẳng cấp nhau, hơn nữa trưởng lão chấp sự còn sắc bén nhận ra da lông yêu thú của Lâm Phi hầu như đều được giữ gìn hoàn hảo, từ miệng vết thương có thể thoáng nhìn ra yêu thú mất mạng dưới một đao, nhiều nhất cũng không quá ba đao, nhưng dù thế nào thì cảm giác không quá chân thực, rốt cuộc phải lĩnh ngộ đao pháp tới cảnh giới nào mới làm được. 

Trong lòng trưởng lão chấp sự nghi hoặc, nhưng hắn cũng không tiện hỏi trước mặt mọi người, đang chuẩn bị mở miệng thì thấy đối phương lấy từ trên người ra một cái túi nhỏ.

Lần này càng chấn động hơn.

"Yêu hạch!" 

Không chỉ có trưởng lão chấp sự mới bàng hoàng, mà đến cả Quân Vô Hối cũng phải rung động, yêu hạch, thứ duy nhất để hắn tự hào, nhưng hiện giờ một đệ tử không quan trọng cũng lấy ra được yêu hạch, điều này là chuyện không thể nào.

Tay Quân Vô Hối vô thức nắm lại, hiển nhiên ánh mắt của tất cả mọi người đều đang tập trung trên đống yêu hạch, nên không ai thấy được biểu tình cực kỳ bất mãn của Quân Vô Hối lúc này.

"Được, được!" 

Sau khi mở túi ra, yêu hạch liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Lần này, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phi cũng thay đổi, không còn sự khinh thường lúc trước nữa, đã mang về nhiều yêu hạch, bất kể thế nào thì dù là bọn họ cũng không làm được.

Trưởng lão chấp sự kiểm kê, gương mặt đặc biệt thấy vui sướng. 

"1... 2... 7...15... 41.... 62... 74.... 85... 101... 116!"

Giỏi thật, tổng cộng có một trăm mười sáu khối yêu hạch, sau khi trưởng lão chấp sự kiểm kê xong lại có ấn tượng thêm vài phần với tên đệ tử không có danh tiếng gì kia.

Sau khi kết quả được công bố ra, sắc mặt Quân Vô Hối càng khó coi hơn. 

Hắn nộp lên tám mươi ba khối yêu hạch, kém đối phương ba mươi ba khối yêu hạch, chẳng khác nào hắn bị tát lên mặt một cái, công sức vất vả một tháng, vốn nghĩ tới tạo nên cảnh tượng náo nhiệt một phen, kết quả bị người khác đoạt mất hào quang, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái.

"Chúc mừng Lâm sư đệ, tổng cộng ngươi đã nộp lên hai trăm mười tấm da lông yêu thú, trong đó phân ra cấp năm, sáu, bảy, tám, tính ra tổng điểm công huân là tám nghìn năm trăm bốn mươi hai điểm, yêu hạch cấp năm, sáu, bảy có một trăm mười sáu khối, tính ra sẽ là hai mươi tư nghìn năm trăm linh sáu điểm công huân, tổng cộng đạt được ba mươi ba nghìn bốn trăm linh tám điểm công huân, có thể dùng để đổi lấy các loại huyền công và vũ khí khác nhau!"

Sau khi trưởng lão chấp sự tính toán xong kết quả, mọi người lại một lần nữa hít một ngụm khí lạnh. 

Hơn ba mươi nghìn điểm công huân.

Là con số mà bọn họ không dám nghĩ tới.

Điểm công huân nhiều như vậy, bọn họ có thể đổi lấy huyền công Hoàng giai, vũ khí phàm giai, các loại đan dược khác nhau, điều này khiến mọi người bắt đầu đố kị, hận không thể đổi thành của mình. 

...

"Cảm ơn trưởng lão chấp sự, có thời gian đệ tử sẽ tới đổi!"

Nghe thấy hơn ba mươi nghìn điểm công huân, đến bản thân Lâm Phi cũng phải kinh hãi, đồng thời trong lòng cũng cười xấu xa, nếu lão tử lấy toàn bộ da lông trong túi Bách Bảo ra đây, không biết sẽ thành cái dạng gì nữa? 

Hôm nay mới chỉ lấy ra một phần mà thôi, cùng lắm xem như tảng băng ngầm, vậy mà đã tạo ra oanh động lớn đến vậy, nếu quả thật lấy hết ra thì Lâm Phi cũng không dám tưởng tượng thêm nữa.

Thấy những ánh mắt như lang như hổ đang nhìn mình kia, Lâm Phi cảm thấy vẫn nên rời khỏi chỗ này đi thì hơn.

Hắn vừa mới xoay người thì một người từ trong đám đông đứng ra. 

Đạo thân ảnh ngăn cản trước mắt mặc thân áo trắng, còn ai khác ngoài Quân Vô Hối đây.

"Đứng lại!"

Lâm Phi không khỏi nhíu mày, "Ngươi muốn làm gì?" 

Quân Vô Hối được xưng là "Tiểu Quân Tử" không có nghĩa là tiêu sái như quân tử, nếu có thể nhịn được thì trong lòng hắn đã sớm bị nghẹn thành một bụng tức rồi.

Bản thân đường đường là cao thủ cương khí, một tháng săn giết vất vả lấy được nhiều da lông yêu thú như vậy, thế mà toàn thân thực lực của hắn còn không bằng tiểu tử này, dựa vào cái gì tiểu tử đó lại có nhiều da lông yêu thú, yêu hạch như vậy, nhất định đã lén trộm được ở đâu đó, nếu không chỉ với thực lực của hắn sao có thể lấy được những thứ vốn khó lấy được này.

Quân Vô Hối cảm thấy không công bằng, giống như một con trâu đực bị kích thích vậy! 

"Ta muốn ngươi nói cho mọi người biết những tấm da lông, yêu hạch này đều do ngươi nhặt được trong sào huyệt yêu thú, không phải ngươi tự săn giết được, tên lừa gạt này!"

Lâm Phi thấy dở khóc dở cười, sao trên đời này lại có nhân vật cực phẩm này nhỉ.

"Cố tình gây sự!" 

Lâm Phi ném lại một câu sau đó đi qua người Quân Vô Hối, chuẩn bị rời khỏi đại sảnh treo thưởng.

"Ai cho ngươi đi, đứng lại cho ta!"

Quân Vô Hối có danh tiếng không nhỏ trong đám đệ tử ngoại môn, người bình thường cũng không dám không nể mặt hắn, một tiểu tử tu luyện tâm pháp phế vật dám cả gan không đếm xỉa tới hắn, làm như vậy càng khiến lửa giận trong lòng hắn bùng nổ, lúc này hắn liền hét lớn một tiếng, năm ngón tay nắm lại giơ lên cao đánh tới sau lưng Lâm Phi. 

Một chiêu này không nhẹ, hiển nhiên muốn giữ Lâm Phi ở lại.

"Không biết xấu hổ!"

Khi tức nguy hiểm xuất hiện sau lưng, Lâm Phi lập tức giận dữ, hay cho một kẻ không biết xấu hổ, chỉ vì một chuyện không quan trọng mà ra tay với mình, lá gan cũng quá lớn rồi đấy. 

"Hoành Tảo Thiên Quân!"

Lâm Phi nghiêng người sang một bước, xoay người dùng quyền trái nghênh đón, chiêu thức đó chính là Bát Hoang Lục Hợp quyền.

"Bùm!" 

Một cơn gió gào thét tản ra xung quanh, những đệ tử Thần Vũ môn vây quanh lập tức thay đổi sắc mặt, không gian giữa hai người lộ rõ khí tức nguy hiểm.

Lâm Phi lùi lại hai bước, thân người đã ổn định lại, nhưng trong nội tâm lại cực kỳ rung động.

Quân Vô Hối không biết đã lui tới nơi nào, sắc mặt cũng rất khó coi, chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi, khi một cỗ lực lượng khổng lồ vọt tới, nếu hắn không vận dụng cương khí hộ thân thì nhất định đã bị trọng thương ở bàn tay, mất đi không ít sức chiến đấu rồi. 

"Quân Vô Hối, ngươi thật to gan, ai cho phép ngươi hành hung ở nơi này?"

Thời khắc hai người chiến đấu xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến người khác không kịp bừng tỉnh.

Gương mặt của trưởng lão chấp sự trở nên âm trầm, không ngờ dưới mí mắt của mình lại xảy ra loại chuyện này, quả thực không thể dễ dàng bỏ qua được. 

Hai mắt Quân Vô Hối nhìn chằm chằm Lâm Phi, "Lâm Phi, ta nhớ ngươi rồi, trên trận so tài nửa năm tuyệt đối đừng để rơi vào tay ta, nếu không ta sẽ để ngươi hiểu rõ cái gì gọi là bản lĩnh của cao thủ cương khí!"

Sau khi hung dữ ném lại một câu, Quân Vô Hối trực tiếp rời khỏi đại sảnh treo thưởng, cùng rời đi còn có một loạt các đệ tử Thần Vũ môn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại