Vô Địch Thăng Cấp Vương
Chương 142: Làm việc cho lâm gia ba mươi năm
Lý Trung Thiên Huyền giả sơ kì đã chết.
Bên cạnh hố sâu, Lý Trung Thiên chết vẫn lộ vẻ khó tin, dường như không thể tin được là có ngày bản thân sẽ chết trong tay đối phương.
Một người là Tiên Thiên cường giả còn người kia chỉ là tên nhóc Hậu Thiên cao cấp.
Đáng tiếc, Lý Trung Thiên đã coi nhẹ sự lợi hại của Lâm Phi, đặc biệt là đối phương còn có vũ khí sắc bén, cho dù Tiên Thiên Cương Khí có uy lực mạnh vô cùng nhưng cộng thêm với Hắc Sát đao, lực phòng ngự đã hạ xuống rất thấp, nhất là sau khi bị thương, trạng thái không còn tốt nữa, nếu không nhất định sẽ không bị giết chết nhanh như vậy.
Bây giờ, người đã chết, tất cả mọi việc đã trở thành quá khứ rồi.
..
“Tại sao Lý huynh lại chết rồi!"
Trương Ngũ Nhạc đang ở thế yếu, chống lại Lâm Chấn Thiên, Huyền giả trung kỳ, lão không thể tìm được cơ hội để phản kháng lại, luôn bị áp chế, miễn cưỡng mới có thể kiên trì được.
Mới có một quãng thời gian mà Lý Trung Thiên đã chết ở trên tay tên nhóc kia rồi, thật quá đáng sợ.
Tại sao hắn lại giết được Lý Trung Thiên chứ.
Trương Ngũ Nhạc gần như muốn hộc máu, hy vọng lớn nhất của lão ta đã mất đi. Vốn là định dựa vào Lý Trung Thiên để bắt lâm Phi, uy hiếp đối phương, kết quả là lại chết nhanh như vậy.
Không thể tin được, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì chứ!
“Bang bang!"
Hậu Thiên cấp cao của Võ Đạo cửu trùng thiên.
Một tên nhóc Hậu Thiên cao cấp giết chết một cường giả Tiên Thiên sơ kì, chuyện quái quỷ gì đây.
Kẻ kia vừa mới ngẩn người, Lâm Chấn Thiên lập tức tóm lấy cơ hội.
“Ngươi còn dám nghĩ đến chuyện khác sao? Thật là liều lĩnh!"
Cao thủ so chiêu thì không thể phạm chút sai lầm nào, nếu không kết cục sẽ vô cùng thảm hại.
Bản thân Trương Ngũ Nhạc bị áp chế, trúng hai đấm vào ngực, lập tức bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Thực lực của hai người không hơn kém đối phương là bao, sau khi bị thương nặng lập tức phân thắng bại.
Lâm Chân Thiên cũng vô cùng bất ngờ khi con trai ông có thể giết chết được cao thủ Tiên Thiên, mới đầu ông nghĩ chỉ có thể miễn cưỡng chống lại, ai ngờ lại còn giết chết được đối thủ nhanh hơn mình. Trên gương mặt già nua trông tránh khỏi xúc động, con trai ông thực sự đã trưởng thành rồi.
“Trương Ngũ Nhạc, người có thể chết rồi!"
Lâm Chấn Thiên phi lên phía trước, một chưởng đập xuống, chuẩn bị giải quyết tính mạng của Trương Ngũ Nhạc.
“Cha! Đừng giết hắn!"
Nghe thấy vậy, Lâm Chấn Thiên dời một chưởng của mình sang bên cạnh, một tiếng nổ vang trời, chỗ đập xuống xuất hiện một cái hố sâu, xung quanh chi chít những khe hở.
Ra tay nhanh như chớp, phá hủy đan điền của đối phương
“A! Đan điền của ta!"
Một khi đan điền của võ giả bị phá thì tương đương với việc phế bỏ thực lực, trở thành một người bình thường, thậm chí còn kém hơn cả người bình thường, mất đi trợ giúp của Huyền khí, các vết thương còn lưu lại trước đó sẽ nặng hơn, các loại nội thương sẽ xuất hiện.
Võ giả bị phế bỏ đan điền thông thường đều rất thảm.
“Hừ! Không chết ở trên tay ta, coi như số ngươi tốt!"
Lâm Phi bay xuống dưới, tang trạng thật sảng khoái. May mà hắn phản ứng kịp, nếu không boss sẽ không còn nữa rồi.
Người này có một vạn sáu giá trị tội ác, đổi được mấy trăm vạn kinh nghiệm.
Nếu không phải là mở hệ thống giá trị tội ác, hệ thống giá trị danh vọng thì có khi bây giờ bị mắc kẹt ở Võ đạo thất trọng thiên không thể phát triển được rồi.
“Cha con Lâm gia các ngươi, nhất định sẽ chết không tử tế!"
Trong mắt Trương Ngũ Nhạc ngập tràn thù hận.
Đan điền đã bị hủy, trừ phi có Nghịch Thiên đan dược mới có thể chữa trị được.
Lâm Phi cười lạnh: “Ta tự nhận bản thân mình da mặt dày nhưng không ngờ da mặt ngươi còn dày hơn, biết vì sao vừa rồi không giết ngươi không? Ha ha, bởi vì ta muốn đích thân giết ngươi."
Lâm Chấn Thiên cũng không hỏi vì sao, con trai có lý do của riêng mình.
Dù cảnh giới của hai người chênh lệch rất nhiều nhưng Lâm Chấn Thiên là cha cũng không dám coi thường con trai của ông.
Đòn tấn công vừa rồi, rõ ràng là chiến kỹ, chiến kỹ vô cùng mạnh, trong đó có cả cương khí, ngăn cản công kích của chiến kỹ cao cấp, bản thân Lâm Chấn Thiên cũng không thể làm được điều này.
Khẳng định là con trai ông gặp được một cơ duyên lớn.
Cho dù không có quan hệ gì cũng đều có người thông bqưo tin tức cho.
Từ nhận định của bản thân, sau đó gặp được cơ duyên này, lại có thực lực như bây giờ, con trai ông nhất định đã gặp qua chuyện như vậy.
Bình đẳng rồi!
“Lâm Chấn Thiên! Hôm nay ngươi giết ta, chắc chắn sẽ hối hận."
Trương Ngũ Nhạc tức giận nói.
Lâm Phi không đồng ý nói: “Ngươi chết ở đây không ai biết cả, còn về phần trả thù thì không cần nghĩ nữa, không có ai xuất hiện đâu. Ngươi xuống phía dưới kia thì sẽ biết ngay thôi!"
“Trảm!"
Hắc Sát đao vung lên, đầu của Trương Ngũ Nhạc bay ra ngoài, máu tươi phun ra.
Trương Ngũ Nhạc bị giết là điều lão chưa bao giờ nghĩ tới, người ta nói giết là giết, căn bản là không cho bản thân hắn cơ hội để mở miệng, lập tức mất đi toàn bộ suy nghĩ.
Người vừa chết, Lâm Phi nhếch miệng nở nụ cười.
Một vạn sáu giá trị tội ác, năm sáu trăm giá trị danh vọng.
“Giết hay lắm!"
“Khụ! Khụ!" Lâm Chấn Thiên phun ra một ngụm máu tươi.
Ảnh hưởng của cuộc chiến vừa rồi vẫn có, không thể phục hồi ngay được.
…
“Ngô Văn Đằng đã trở lại rồi!"
Bỗng nhiên, Lâm Chấn Thiên ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Lâm Phi cười nói: “Hắn không nên trở lại. Một khi trở lại, nhất định là phải chết!"
Lâm Chấn Thiên cười nói: “Người này không phải là người của Quy Nguyên thành chúng ta, lão ta rất ghê tởm, là một tán tu, nếu hắn thần phục Lâm gia chúng ta, Lâm gia sẽ như hổ thêm cánh."
Nghe cha nói như vậy, trong lòng Lâm Phi rất hài long nhưng mà nghĩ lại tác dụng cũng khá lớn.
Bây giờ Lâm gia có một vị cao thủ Huyền giả trung kỳ là trụ cột, nếu có thể thêm một vị Huyền giả nữa thì hoàn toàn có thể ổn định thế lực Lâm gia.
Lâm Phi không biết phải tới bao giờ mới quay lại đây lần tiếp theo.
Như vậy theo ý cha là được rồi.
Ngô Văn Đằng lại lần nữa bị lừa, vốn là luôn đi theo sau, nếu như không phải do năng lượng dao động thì cũng không biết là đã mắc mưu.
Thì ra đằng trước là một con Huyết yêu.
Thần Hành phù còn cộng thêm một bộ quần áo mang hơi thở mạnh mẽ.
Như vậy, Ngô Văn Đằng đã phí công vô ích, biết bản thân đang bị lừa thì nổi giận đùng dùng quay trở lại.
…
Sau khi tiến vào khu vực này.
Yên tĩnh, phẳng lặng.
“Sao lại thế này, hơi thở Lý huynh và Trương huynh đâu?"
Ngô Văn Đằng phát hiện hơi thở của hai người đã tiêu tán trong không trung, trong lòng không khỏi có suy nghĩ không yên lòng.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định là không có chuyện gì đâu!"
Hai người đó đều có thực lực ở Huyền giả sơ kỳ, trên lý thuyết thì không có ai có thể chống lại bọn họ được, nguyên khí của Lâm Chấn Thiên đã bị tổn thương nặng, cần ít nhất một ngày để khôi phục lại sức chiến đấu, về phần tên phù văn sư kia, rõ ràng là phù văn sư cấp ba, không có sức mạnh gì, nhiều nhất chỉ thông minh hơn người một chút mà thôi.
Mang suy nghĩ này, Ngô Văn Đằng áp lại sự không yên trong lòng mình.
“Không tốt rồi! Có mùi máu tanh!"
Mùi máu tanh dày đặc, lại có năng lượng đang dao động, sắc mặt Ngô Văn Đằng biến đổi, lập tức xoay người rời khỏi nơi này.
Cao thủ Huyền gia đều cảm nhận được nguy hiểm nhanh hơn Võ giả tầm thường
“Ngô Văn Đằng! Đừng đi vội!"
Thân hình Lâm Chấn Thiên xuất hiện ở phía sau, chặn lại đường đi.
“Ngươi đã giết bọn họ sao?" Ngô Văn Đằng cố gắng áp chế lại sự lo lắng trong lòng.
“Bọn họ có chết cũng chưa hết tội!"
“Ta chỉ là một người giúp đỡ mà thôi. Bọn họ đã đền tội rồi vậy chuyện trước kia có thể xóa bỏ không?" Ngô Văn Đằng bình tĩnh quan sát xung quanh.
“Xóa bỏ? Ngươi nghĩ hay thật đấy."
Lâm Phi xuất hiện từ phía trước, lại ngăn lại Ngô Văn Đằng đang muốn chạy đi.
“Ngươi chính là tên Phù Văn sư kia!"
Lâm Phi cười nói: “Ngươi thật thông minh, ta rất thích kết bạn với những người thông minh, hai người bạn này của ngươi không đủ thông minh, cho nên bọn họ cùng nhau đi trước rồi. Ngươi nhìn bên kia xem."
Nhìn theo hương tay chỉ,
Ngô Văn Đằng không khỏi hoảng sợ. Hai thi thể trên tảng đá này đều mang ánh mắt không cam lòng, đều là trước khi chết vẫn không cam tâm.
“Ngươi giết bọn họ!"
Ngô Văn Đằng hít vào một hơi khí lạnh.
Hai vị kia đều là cao thủ Huyền giai sơ kì, mặc dù bị thương nhưng cũng không thể chết nhanh như vậy, bây giờ lại nằm chết trước mặt hắn.
“Ngươi muốn làm gì?"
Ngô Văn Đằng là một người thông minh, những người này không chủ động giết lão, không phải là không nắm chắc phần thắng, mà là không muốn giết.
Lâm Chấn Thiên đã khôi phục sức chiến đấu, chỉ chiến đấu với một mình ông ta thôi mình đã không nắm chắc phần thắng, lại còn có một vị phù văn sư là cao thủ Hậu Thiên cao cấp nữa.
Không thắng được, thật sự là không thắng được.
“Các ngươi muốn làm gì?"
Lâm Chấn Thiên nói: “Rất đơn giản, phục tùng Lâm gia chúng ta, ta cho ngươi vị trí Đại Cung Phụng."
Trong lòng Ngô Văn Đằng kinh ngạc, bản thân lão là một tán tu, lần này liên thủ đối phó với người khác là do bọn họ đưa ra một cái giá lớn, tán tu thuộc loại không ai thèm để ý. Để tu luyện tới Huyền giả sơ kì không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư và sức lực. Trong ba người, thực lực của lão là kém nhất.
Lão muốn chết sao?
Đương nhiên là không muốn.
Cảnh giới Huyền giả có được hai trăm năm tuổi thọ, bây giờ hắn mới hơn năm mươi tuổi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chí ít cũng có thể sống tới một trăm năm mươi tuổi, lão không cam lòng chết trên tay người khác như vậy.
Nếu phục tùng, lão sẽ có thể có được vị trí Đại Cung Phụng, quả thực Ngô Văn Đằng có chút động lòng.
Vị trí Đại Cung Phụng, bình thường không cần phải ra tay, chỉ phải xử lý một số chuyện lớn, lại có thể hưởng thụ đại ngộ của gia tộc,vẫn có thể xem như một biện pháp tốt.
“Nếu không đồng ý thì sao?"
“Chết ngay lập tức! Nếu như ngươi tự tin có thể thoát được, ngươi có thể thử một lần nhưng hai người kia chính là vết xe đổ của ngươi, người thông minh sẽ không lựa chọn lầm."
Kết quả là lão phải chết, không có cách nào khác.
Ngô Văn Đằng lại không muốn chết, cứ sống rồi nói tiếp, nếu vị trí không tốt thì có thể rời khỏi nơi đó, lão tự nhủ trong lòng để an ủi bản thân.
“Được! Ta đồng ý!"
Lâm Chấn Thiên cười nói: “Hoan nghênh người gia nhập Lâm gia, trở thành Đại Cung Phụng đời thứ nhất!"
Tâm trạng Ngô Văn Đằng liền thả lòng, tạm thời bản thân đã sống sót, không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Đột nhiên, một ánh sáng vàng lạnh lẽo lóe lên chói mắt, một chưởng đánh ra khiến cả người lão lùi lại phía sau, một ký hiệu xuất hiện trên người lão rồi nhanh chóng biến mất.
“Rốt cục là các ngươi làm gì với ta?"
Lâm Phi cười nói: “Không có gì, chỉ là cho ngươi một cái phong ấn mà thôi!"
“Đê tiện!"
Lâm Phi lắc đầu: “Trên đời này không có cái gì đê tiện hay không đê tiện. Các ngươi liên hợp đối phó với cha ta, ta hạ một phong ấn trên người ngươi, đây không phải chuyện bình thường sao? Nếu ta là ngươi, nhất định ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Ngô Văn Đằng không hiểu rõ, ngay sau đó một nỗi đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, Tiên Thiên Huyền khí cũng không thể áp chế được, lão đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất, không hề có bộ dáng của một cao thủ Huyền giả.
“Quên không nói cho ngươi biết, phong ấn này là Phệ Tâm phù. Mùi vị nó thế nào, chính ngươi cũng đã trải nghiệm qua rồi, nếu nửa năm không uống thuốc giải một lần, chắc chắn sẽ vỡ tim mà chết!" Lâm Phi nói: “Nếu ngươi làm việc cho Lâm gia chúng ta ba mươi năm, ta sẽ gỡ bỏ Phệ Tâm Phù trên người ngươi xuống, trả lại cho ngươi một cơ thể tự do, muốn thế nào thì tự ngươi lựa chọn đi!"
Bên cạnh hố sâu, Lý Trung Thiên chết vẫn lộ vẻ khó tin, dường như không thể tin được là có ngày bản thân sẽ chết trong tay đối phương.
Một người là Tiên Thiên cường giả còn người kia chỉ là tên nhóc Hậu Thiên cao cấp.
Đáng tiếc, Lý Trung Thiên đã coi nhẹ sự lợi hại của Lâm Phi, đặc biệt là đối phương còn có vũ khí sắc bén, cho dù Tiên Thiên Cương Khí có uy lực mạnh vô cùng nhưng cộng thêm với Hắc Sát đao, lực phòng ngự đã hạ xuống rất thấp, nhất là sau khi bị thương, trạng thái không còn tốt nữa, nếu không nhất định sẽ không bị giết chết nhanh như vậy.
Bây giờ, người đã chết, tất cả mọi việc đã trở thành quá khứ rồi.
..
“Tại sao Lý huynh lại chết rồi!"
Trương Ngũ Nhạc đang ở thế yếu, chống lại Lâm Chấn Thiên, Huyền giả trung kỳ, lão không thể tìm được cơ hội để phản kháng lại, luôn bị áp chế, miễn cưỡng mới có thể kiên trì được.
Mới có một quãng thời gian mà Lý Trung Thiên đã chết ở trên tay tên nhóc kia rồi, thật quá đáng sợ.
Tại sao hắn lại giết được Lý Trung Thiên chứ.
Trương Ngũ Nhạc gần như muốn hộc máu, hy vọng lớn nhất của lão ta đã mất đi. Vốn là định dựa vào Lý Trung Thiên để bắt lâm Phi, uy hiếp đối phương, kết quả là lại chết nhanh như vậy.
Không thể tin được, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì chứ!
“Bang bang!"
Hậu Thiên cấp cao của Võ Đạo cửu trùng thiên.
Một tên nhóc Hậu Thiên cao cấp giết chết một cường giả Tiên Thiên sơ kì, chuyện quái quỷ gì đây.
Kẻ kia vừa mới ngẩn người, Lâm Chấn Thiên lập tức tóm lấy cơ hội.
“Ngươi còn dám nghĩ đến chuyện khác sao? Thật là liều lĩnh!"
Cao thủ so chiêu thì không thể phạm chút sai lầm nào, nếu không kết cục sẽ vô cùng thảm hại.
Bản thân Trương Ngũ Nhạc bị áp chế, trúng hai đấm vào ngực, lập tức bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Thực lực của hai người không hơn kém đối phương là bao, sau khi bị thương nặng lập tức phân thắng bại.
Lâm Chân Thiên cũng vô cùng bất ngờ khi con trai ông có thể giết chết được cao thủ Tiên Thiên, mới đầu ông nghĩ chỉ có thể miễn cưỡng chống lại, ai ngờ lại còn giết chết được đối thủ nhanh hơn mình. Trên gương mặt già nua trông tránh khỏi xúc động, con trai ông thực sự đã trưởng thành rồi.
“Trương Ngũ Nhạc, người có thể chết rồi!"
Lâm Chấn Thiên phi lên phía trước, một chưởng đập xuống, chuẩn bị giải quyết tính mạng của Trương Ngũ Nhạc.
“Cha! Đừng giết hắn!"
Nghe thấy vậy, Lâm Chấn Thiên dời một chưởng của mình sang bên cạnh, một tiếng nổ vang trời, chỗ đập xuống xuất hiện một cái hố sâu, xung quanh chi chít những khe hở.
Ra tay nhanh như chớp, phá hủy đan điền của đối phương
“A! Đan điền của ta!"
Một khi đan điền của võ giả bị phá thì tương đương với việc phế bỏ thực lực, trở thành một người bình thường, thậm chí còn kém hơn cả người bình thường, mất đi trợ giúp của Huyền khí, các vết thương còn lưu lại trước đó sẽ nặng hơn, các loại nội thương sẽ xuất hiện.
Võ giả bị phế bỏ đan điền thông thường đều rất thảm.
“Hừ! Không chết ở trên tay ta, coi như số ngươi tốt!"
Lâm Phi bay xuống dưới, tang trạng thật sảng khoái. May mà hắn phản ứng kịp, nếu không boss sẽ không còn nữa rồi.
Người này có một vạn sáu giá trị tội ác, đổi được mấy trăm vạn kinh nghiệm.
Nếu không phải là mở hệ thống giá trị tội ác, hệ thống giá trị danh vọng thì có khi bây giờ bị mắc kẹt ở Võ đạo thất trọng thiên không thể phát triển được rồi.
“Cha con Lâm gia các ngươi, nhất định sẽ chết không tử tế!"
Trong mắt Trương Ngũ Nhạc ngập tràn thù hận.
Đan điền đã bị hủy, trừ phi có Nghịch Thiên đan dược mới có thể chữa trị được.
Lâm Phi cười lạnh: “Ta tự nhận bản thân mình da mặt dày nhưng không ngờ da mặt ngươi còn dày hơn, biết vì sao vừa rồi không giết ngươi không? Ha ha, bởi vì ta muốn đích thân giết ngươi."
Lâm Chấn Thiên cũng không hỏi vì sao, con trai có lý do của riêng mình.
Dù cảnh giới của hai người chênh lệch rất nhiều nhưng Lâm Chấn Thiên là cha cũng không dám coi thường con trai của ông.
Đòn tấn công vừa rồi, rõ ràng là chiến kỹ, chiến kỹ vô cùng mạnh, trong đó có cả cương khí, ngăn cản công kích của chiến kỹ cao cấp, bản thân Lâm Chấn Thiên cũng không thể làm được điều này.
Khẳng định là con trai ông gặp được một cơ duyên lớn.
Cho dù không có quan hệ gì cũng đều có người thông bqưo tin tức cho.
Từ nhận định của bản thân, sau đó gặp được cơ duyên này, lại có thực lực như bây giờ, con trai ông nhất định đã gặp qua chuyện như vậy.
Bình đẳng rồi!
“Lâm Chấn Thiên! Hôm nay ngươi giết ta, chắc chắn sẽ hối hận."
Trương Ngũ Nhạc tức giận nói.
Lâm Phi không đồng ý nói: “Ngươi chết ở đây không ai biết cả, còn về phần trả thù thì không cần nghĩ nữa, không có ai xuất hiện đâu. Ngươi xuống phía dưới kia thì sẽ biết ngay thôi!"
“Trảm!"
Hắc Sát đao vung lên, đầu của Trương Ngũ Nhạc bay ra ngoài, máu tươi phun ra.
Trương Ngũ Nhạc bị giết là điều lão chưa bao giờ nghĩ tới, người ta nói giết là giết, căn bản là không cho bản thân hắn cơ hội để mở miệng, lập tức mất đi toàn bộ suy nghĩ.
Người vừa chết, Lâm Phi nhếch miệng nở nụ cười.
Một vạn sáu giá trị tội ác, năm sáu trăm giá trị danh vọng.
“Giết hay lắm!"
“Khụ! Khụ!" Lâm Chấn Thiên phun ra một ngụm máu tươi.
Ảnh hưởng của cuộc chiến vừa rồi vẫn có, không thể phục hồi ngay được.
…
“Ngô Văn Đằng đã trở lại rồi!"
Bỗng nhiên, Lâm Chấn Thiên ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Lâm Phi cười nói: “Hắn không nên trở lại. Một khi trở lại, nhất định là phải chết!"
Lâm Chấn Thiên cười nói: “Người này không phải là người của Quy Nguyên thành chúng ta, lão ta rất ghê tởm, là một tán tu, nếu hắn thần phục Lâm gia chúng ta, Lâm gia sẽ như hổ thêm cánh."
Nghe cha nói như vậy, trong lòng Lâm Phi rất hài long nhưng mà nghĩ lại tác dụng cũng khá lớn.
Bây giờ Lâm gia có một vị cao thủ Huyền giả trung kỳ là trụ cột, nếu có thể thêm một vị Huyền giả nữa thì hoàn toàn có thể ổn định thế lực Lâm gia.
Lâm Phi không biết phải tới bao giờ mới quay lại đây lần tiếp theo.
Như vậy theo ý cha là được rồi.
Ngô Văn Đằng lại lần nữa bị lừa, vốn là luôn đi theo sau, nếu như không phải do năng lượng dao động thì cũng không biết là đã mắc mưu.
Thì ra đằng trước là một con Huyết yêu.
Thần Hành phù còn cộng thêm một bộ quần áo mang hơi thở mạnh mẽ.
Như vậy, Ngô Văn Đằng đã phí công vô ích, biết bản thân đang bị lừa thì nổi giận đùng dùng quay trở lại.
…
Sau khi tiến vào khu vực này.
Yên tĩnh, phẳng lặng.
“Sao lại thế này, hơi thở Lý huynh và Trương huynh đâu?"
Ngô Văn Đằng phát hiện hơi thở của hai người đã tiêu tán trong không trung, trong lòng không khỏi có suy nghĩ không yên lòng.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, nhất định là không có chuyện gì đâu!"
Hai người đó đều có thực lực ở Huyền giả sơ kỳ, trên lý thuyết thì không có ai có thể chống lại bọn họ được, nguyên khí của Lâm Chấn Thiên đã bị tổn thương nặng, cần ít nhất một ngày để khôi phục lại sức chiến đấu, về phần tên phù văn sư kia, rõ ràng là phù văn sư cấp ba, không có sức mạnh gì, nhiều nhất chỉ thông minh hơn người một chút mà thôi.
Mang suy nghĩ này, Ngô Văn Đằng áp lại sự không yên trong lòng mình.
“Không tốt rồi! Có mùi máu tanh!"
Mùi máu tanh dày đặc, lại có năng lượng đang dao động, sắc mặt Ngô Văn Đằng biến đổi, lập tức xoay người rời khỏi nơi này.
Cao thủ Huyền gia đều cảm nhận được nguy hiểm nhanh hơn Võ giả tầm thường
“Ngô Văn Đằng! Đừng đi vội!"
Thân hình Lâm Chấn Thiên xuất hiện ở phía sau, chặn lại đường đi.
“Ngươi đã giết bọn họ sao?" Ngô Văn Đằng cố gắng áp chế lại sự lo lắng trong lòng.
“Bọn họ có chết cũng chưa hết tội!"
“Ta chỉ là một người giúp đỡ mà thôi. Bọn họ đã đền tội rồi vậy chuyện trước kia có thể xóa bỏ không?" Ngô Văn Đằng bình tĩnh quan sát xung quanh.
“Xóa bỏ? Ngươi nghĩ hay thật đấy."
Lâm Phi xuất hiện từ phía trước, lại ngăn lại Ngô Văn Đằng đang muốn chạy đi.
“Ngươi chính là tên Phù Văn sư kia!"
Lâm Phi cười nói: “Ngươi thật thông minh, ta rất thích kết bạn với những người thông minh, hai người bạn này của ngươi không đủ thông minh, cho nên bọn họ cùng nhau đi trước rồi. Ngươi nhìn bên kia xem."
Nhìn theo hương tay chỉ,
Ngô Văn Đằng không khỏi hoảng sợ. Hai thi thể trên tảng đá này đều mang ánh mắt không cam lòng, đều là trước khi chết vẫn không cam tâm.
“Ngươi giết bọn họ!"
Ngô Văn Đằng hít vào một hơi khí lạnh.
Hai vị kia đều là cao thủ Huyền giai sơ kì, mặc dù bị thương nhưng cũng không thể chết nhanh như vậy, bây giờ lại nằm chết trước mặt hắn.
“Ngươi muốn làm gì?"
Ngô Văn Đằng là một người thông minh, những người này không chủ động giết lão, không phải là không nắm chắc phần thắng, mà là không muốn giết.
Lâm Chấn Thiên đã khôi phục sức chiến đấu, chỉ chiến đấu với một mình ông ta thôi mình đã không nắm chắc phần thắng, lại còn có một vị phù văn sư là cao thủ Hậu Thiên cao cấp nữa.
Không thắng được, thật sự là không thắng được.
“Các ngươi muốn làm gì?"
Lâm Chấn Thiên nói: “Rất đơn giản, phục tùng Lâm gia chúng ta, ta cho ngươi vị trí Đại Cung Phụng."
Trong lòng Ngô Văn Đằng kinh ngạc, bản thân lão là một tán tu, lần này liên thủ đối phó với người khác là do bọn họ đưa ra một cái giá lớn, tán tu thuộc loại không ai thèm để ý. Để tu luyện tới Huyền giả sơ kì không biết đã tốn bao nhiêu tâm tư và sức lực. Trong ba người, thực lực của lão là kém nhất.
Lão muốn chết sao?
Đương nhiên là không muốn.
Cảnh giới Huyền giả có được hai trăm năm tuổi thọ, bây giờ hắn mới hơn năm mươi tuổi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, chí ít cũng có thể sống tới một trăm năm mươi tuổi, lão không cam lòng chết trên tay người khác như vậy.
Nếu phục tùng, lão sẽ có thể có được vị trí Đại Cung Phụng, quả thực Ngô Văn Đằng có chút động lòng.
Vị trí Đại Cung Phụng, bình thường không cần phải ra tay, chỉ phải xử lý một số chuyện lớn, lại có thể hưởng thụ đại ngộ của gia tộc,vẫn có thể xem như một biện pháp tốt.
“Nếu không đồng ý thì sao?"
“Chết ngay lập tức! Nếu như ngươi tự tin có thể thoát được, ngươi có thể thử một lần nhưng hai người kia chính là vết xe đổ của ngươi, người thông minh sẽ không lựa chọn lầm."
Kết quả là lão phải chết, không có cách nào khác.
Ngô Văn Đằng lại không muốn chết, cứ sống rồi nói tiếp, nếu vị trí không tốt thì có thể rời khỏi nơi đó, lão tự nhủ trong lòng để an ủi bản thân.
“Được! Ta đồng ý!"
Lâm Chấn Thiên cười nói: “Hoan nghênh người gia nhập Lâm gia, trở thành Đại Cung Phụng đời thứ nhất!"
Tâm trạng Ngô Văn Đằng liền thả lòng, tạm thời bản thân đã sống sót, không còn gì phải lo lắng nữa rồi.
Đột nhiên, một ánh sáng vàng lạnh lẽo lóe lên chói mắt, một chưởng đánh ra khiến cả người lão lùi lại phía sau, một ký hiệu xuất hiện trên người lão rồi nhanh chóng biến mất.
“Rốt cục là các ngươi làm gì với ta?"
Lâm Phi cười nói: “Không có gì, chỉ là cho ngươi một cái phong ấn mà thôi!"
“Đê tiện!"
Lâm Phi lắc đầu: “Trên đời này không có cái gì đê tiện hay không đê tiện. Các ngươi liên hợp đối phó với cha ta, ta hạ một phong ấn trên người ngươi, đây không phải chuyện bình thường sao? Nếu ta là ngươi, nhất định ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
Ngô Văn Đằng không hiểu rõ, ngay sau đó một nỗi đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, Tiên Thiên Huyền khí cũng không thể áp chế được, lão đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất, không hề có bộ dáng của một cao thủ Huyền giả.
“Quên không nói cho ngươi biết, phong ấn này là Phệ Tâm phù. Mùi vị nó thế nào, chính ngươi cũng đã trải nghiệm qua rồi, nếu nửa năm không uống thuốc giải một lần, chắc chắn sẽ vỡ tim mà chết!" Lâm Phi nói: “Nếu ngươi làm việc cho Lâm gia chúng ta ba mươi năm, ta sẽ gỡ bỏ Phệ Tâm Phù trên người ngươi xuống, trả lại cho ngươi một cơ thể tự do, muốn thế nào thì tự ngươi lựa chọn đi!"
Tác giả :
Khả Ái Nội Nội