Võ Đạo Đan Tôn
Chương 413: Cổ bảo
Mặc kệ hắn đi bao lâu, phía trước vẫn chỉ là hoang nguyên, vắng vẻ tới mức làm người muốn nổi điên.
Thường thường trên hoang nguyên sẽ đột nhiên xuất hiện một ít yêu thú viễn cổ đáng sợ, khí tức tứ tinh, nhưng thực lực mạnh hơn bên ngoài một bậc, cũng may thực lực Lâm Tiêu cường đại, tuy rằng có chút chật vật nhưng không nguy hiểm tính mạng.
Đáng sợ nhất chính là khí hậu cùng hiểm cảnh tự nhiên trên hoang nguyên, thường thường luôn có bão cát sinh ra, mỗi khi trời tối khí hậu thấp tới kinh người, thậm chí còn kết một tầng băng mỏng trên mặt đất.
Đương nhiên cũng có thu hoạch, dọc theo đường đi Lâm Tiêu hái được hai gốc linh dược ngũ giai, nếu ở bên ngoài nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ngày thứ năm.
- Ân?
Đang lao nhanh tới trước, trên hoang nguyên đột nhiên xuất hiện một tòa kiến trúc màu đen.
Một khắc sau, Lâm Tiêu đã đi tới trước kiến trúc.
- Đây là…một tòa cổ bảo?
Kiến trúc hình vuông, dài rộng phải hơn trăm dặm, cô đơn nằm trên hoang nguyên, nhìn qua thật đìu hiu thê lương.
Trước kiến trúc có một thông đạo đen nhánh đi thông vào bên trong.
Hưu…
Không chút do dự, Lâm Tiêu lao nhanh vào trong thông đạo.
Bên trong Thiên Mộng bí cảnh có thể phát sinh bất cứ chuyện gì, mà loại kiến trúc như cổ bảo thế này hiển nhiên là nơi có bảo tàng chân chính, nếu ngay cả nơi này cũng không dám đi vào, vậy thì ngoan ngoãn ở nhà vẫn tốt hơn.
Khi Lâm Tiêu tiến vào cổ bảo chưa bao lâu, một thân ảnh đi tới trước cổ bảo, đứng ngay cửa thông đạo vừa rồi.
Đó là một nam tử mặc áo đen, dung mạo hơi anh tuấn, tay mang bao tay da màu đen, cầm một hắc sắc thiết côn, thần sắc trầm ổn, khí thế bất phàm.
Nhìn khí tức trên người hắn hiển nhiên đã vượt qua hóa phàm sơ kỳ, đã tới cảnh giới hóa phàm sơ kỳ đại thành.
Nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua cổ bảo, cũng không hề dừng lại, nhảy vào trong thông đạo.
Ngoại trừ thông đạo này, ba phía còn lại của cổ bảo cũng có thông đạo, lúc này ở một thông đạo khác có một đệ tử dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to đang đi tới trước cổ bảo nhìn vào thông đạo kia.
- Mẹ nó, lão tử đi trong hoang nguyên lâu như vậy, cuối cùng nhìn thấy được thứ này.
Hắn mắng khẽ một tiếng, không chút do dự nhảy vào.
Lúc này khắp bốn thông đạo đều có võ giả đi tới, sau đó đi vào bên trong.
Trong thông đạo, Lâm Tiêu luôn cẩn thận cảnh giác khắp bốn phía, không ngừng lao nhanh tới trước. Cả thông đạo thoạt nhìn đen nhánh, nhìn vào không thấy được gì, nhưng chờ sau khi đi tới lại phát hiện sau khi tiến vào hơn ngàn thước trên vách sẽ có những chiếc đèn cổ xưa, đem cả thông đạo chiếu thật sáng sủa.
Thông đạo xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng rẽ ngoặt, bên trong còn có những con đường vắt ngang vắt dọc, không cách nào phân biệt được đâu là con đường chủ yếu.
- Mê cung?
Lâm Tiêu nhướng mày, loại đường này vô cùng khó đi, nếu kẻ thiết kế cố ý cho người đi đường vòng, chỉ sợ có đi mãi cũng không tìm được lối ra.
Không chút do dự, Lâm Tiêu vung đao toàn lực chém lên trên vách.
Thanh âm va chạm vang lên, thạch bích màu đen xuất hiện một cái hố, vài khối nham thạch rơi xuống, cái hố không lớn, chỉ sâu chừng phân nửa vách tường.
- Vách tường thật cứng rắn!
Lâm Tiêu thoáng giật mình, một kích toàn lực của hắn đủ chém vỡ một ngọn núi, nhưng ở nơi này chỉ bổ ra được một cái hố mà thôi.
Oanh oanh…
Lại chém ra thêm hai đao, nham thạch rơi xuống, lộ ra một cửa động đủ một người đi qua.
- Cũng may không cứng rắn tới mức không thể phá được, đến lúc đó đi không thông, thật sự không biết làm sao.
Nghĩ tới đây hắn nhảy vào một lối đi ngoài cùng bên phải.
Một lát sau, nam tử cầm thiết côn nghe được động tĩnh cũng đi tới nơi này, nhìn nham thạch trên mặt đất thoáng cau mày, ngẩng đầu lựa chọn lối đi mà Lâm Tiêu đã công kích qua, cũng không trùng hợp với thông đạo mà Lâm Tiêu lựa chọn.
Thông đạo đi sâu vào bên trong, giống như vô cùng vô tận, Lâm Tiêu thật cẩn thận đi tới.
Cả thông đạo trống rỗng, giống như không hề có chút nguy hiểm, nhưng Lâm Tiêu cũng không dám có chút khinh thường.
Lúc này tinh thần lực của hắn tuy bị giảm bớt chỉ có thể thăm dò khoảng cách hai mươi thước xung quanh, nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được cảnh tượng hai thông đạo hai bên, tương đương hắn đang tra xét tới ba thông đạo cùng một lúc.
Không biết đi được bao lâu, phía trước phân thành hai nhánh, ở cuối đường có một cánh cửa đá.
- Cửa đá!
Trong lòng hắn nhảy dựng, nếu có bảo vật, hiển nhiên là nằm sau cửa đá, dùng tinh thần lực không cảm giác có điều gì cổ quái, hai tay hắn đặt lên trên cửa dùng sức đẩy ra.
Ca sát…
Thanh âm nặng nề vang lên, cửa đá mở ra, không hề có cơ quan gì, một cỗ khí tức cổ xưa lan tràn.
Trước mặt Lâm Tiêu xuất hiện một thạch thất, không lớn lắm, rộng chừng mười trượng, ở bên trong có một thạch thai, trên thạch thai đặt một hồ lô đan dược.
- Đan dược!
Lâm Tiêu cầm lấy hồ lô, mở ra nhìn xem, một cỗ dược hương nồng đậm bay ra, trong hồ lô có ba viên đan dược cỡ ngón cái, mỗi viên ánh vàng rực rỡ, trông thật đẹp mắt.
Đổ ra một viên, hắn tinh tế cảm giác.
Lúc này năng lực phân biệt đan dược liền có tác dụng, trong đầu hắn lập tức hiện ra tin tức.
- Chuyển Nguyên đan, đan dược ngũ phẩm, võ giả hóa phàm có thể sử dụng, công hiệu chủ yếu là cô đọng nguyên lực, dùng một viên có thể làm võ giả hóa phàm sơ kỳ bình thường rèn luyện nguyên lực.
- Không ngờ là đan dược ngũ phẩm.
Lâm Tiêu thoáng kích động, một viên ngũ phẩm Nguyên Khí đan bình thường giá trị năm trăm vạn lượng bạc, dù cho Chuyển Nguyên đan ngũ phẩm này là đan dược bình thường nhất, ít nhất cũng giá trị năm trăm vạn, ba viên chính là một ngàn năm trăm vạn, đây không phải con số nhỏ.
Mấu chốt hơn chính là công hiệu Chuyển Nguyên đan chính là cô đọng nguyên lực.
- Ta tu luyện Cửu Chuyển huyền công cần cô đọng cùng rèn luyện nguyên lực không ngừng, ngay cả đệ tam chuyển cũng phải tiêu hao suốt ba tháng thời gian, đây là nhờ có phòng tu luyện gia tốc trong huấn luyện doanh, đệ tứ chuyển hẳn càng thêm khó khăn hơn nhiều, tuy rằng hiện tại ta chưa thể dùng Chuyển Nguyên đan, nhưng chờ sau khi ta thăng cấp hóa phàm cảnh nói không chừng đan dược giúp ta tu luyện đệ tứ chuyển sẽ dễ dàng hơn.
Trong lòng Lâm Tiêu suy nghĩ.
- Đan dược cao giai!
Lúc này một thanh âm đột nhiên truyền tới.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa thạch thất xuất hiện một thanh niên gầy gò như hầu tử đang đứng, đôi mắt nhỏ tham lam nhìn đan dược trong tay Lâm Tiêu.
Người này tu vi hóa phàm sơ kỳ, sau khi đánh giá Lâm Tiêu, nhận thấy được hắn chỉ ở tam chuyển đỉnh phong, liền lộ ra nụ cười.
- Ha ha, xem ra vận khí của Tương Vu này không tệ, đan dược trong Thiên Mộng bí cảnh không phải là loại bình thường, xem ra lần này ta thu hoạch không nhỏ.
Vẻ mặt Tương Vu mỉm cười, đi vào thạch thất, thân hình hắn chặn ngang cửa phòng, hiển nhiên muốn ngăn cản đường ra của Lâm Tiêu.
Thu hồi hồ lô đan dược, Lâm Tiêu nói:
- Nên nói là vận khí của ta không tệ mới phải.
- Ha ha…
Thường thường trên hoang nguyên sẽ đột nhiên xuất hiện một ít yêu thú viễn cổ đáng sợ, khí tức tứ tinh, nhưng thực lực mạnh hơn bên ngoài một bậc, cũng may thực lực Lâm Tiêu cường đại, tuy rằng có chút chật vật nhưng không nguy hiểm tính mạng.
Đáng sợ nhất chính là khí hậu cùng hiểm cảnh tự nhiên trên hoang nguyên, thường thường luôn có bão cát sinh ra, mỗi khi trời tối khí hậu thấp tới kinh người, thậm chí còn kết một tầng băng mỏng trên mặt đất.
Đương nhiên cũng có thu hoạch, dọc theo đường đi Lâm Tiêu hái được hai gốc linh dược ngũ giai, nếu ở bên ngoài nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ngày thứ năm.
- Ân?
Đang lao nhanh tới trước, trên hoang nguyên đột nhiên xuất hiện một tòa kiến trúc màu đen.
Một khắc sau, Lâm Tiêu đã đi tới trước kiến trúc.
- Đây là…một tòa cổ bảo?
Kiến trúc hình vuông, dài rộng phải hơn trăm dặm, cô đơn nằm trên hoang nguyên, nhìn qua thật đìu hiu thê lương.
Trước kiến trúc có một thông đạo đen nhánh đi thông vào bên trong.
Hưu…
Không chút do dự, Lâm Tiêu lao nhanh vào trong thông đạo.
Bên trong Thiên Mộng bí cảnh có thể phát sinh bất cứ chuyện gì, mà loại kiến trúc như cổ bảo thế này hiển nhiên là nơi có bảo tàng chân chính, nếu ngay cả nơi này cũng không dám đi vào, vậy thì ngoan ngoãn ở nhà vẫn tốt hơn.
Khi Lâm Tiêu tiến vào cổ bảo chưa bao lâu, một thân ảnh đi tới trước cổ bảo, đứng ngay cửa thông đạo vừa rồi.
Đó là một nam tử mặc áo đen, dung mạo hơi anh tuấn, tay mang bao tay da màu đen, cầm một hắc sắc thiết côn, thần sắc trầm ổn, khí thế bất phàm.
Nhìn khí tức trên người hắn hiển nhiên đã vượt qua hóa phàm sơ kỳ, đã tới cảnh giới hóa phàm sơ kỳ đại thành.
Nam tử ngẩng đầu nhìn thoáng qua cổ bảo, cũng không hề dừng lại, nhảy vào trong thông đạo.
Ngoại trừ thông đạo này, ba phía còn lại của cổ bảo cũng có thông đạo, lúc này ở một thông đạo khác có một đệ tử dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to đang đi tới trước cổ bảo nhìn vào thông đạo kia.
- Mẹ nó, lão tử đi trong hoang nguyên lâu như vậy, cuối cùng nhìn thấy được thứ này.
Hắn mắng khẽ một tiếng, không chút do dự nhảy vào.
Lúc này khắp bốn thông đạo đều có võ giả đi tới, sau đó đi vào bên trong.
Trong thông đạo, Lâm Tiêu luôn cẩn thận cảnh giác khắp bốn phía, không ngừng lao nhanh tới trước. Cả thông đạo thoạt nhìn đen nhánh, nhìn vào không thấy được gì, nhưng chờ sau khi đi tới lại phát hiện sau khi tiến vào hơn ngàn thước trên vách sẽ có những chiếc đèn cổ xưa, đem cả thông đạo chiếu thật sáng sủa.
Thông đạo xiêu xiêu vẹo vẹo, không ngừng rẽ ngoặt, bên trong còn có những con đường vắt ngang vắt dọc, không cách nào phân biệt được đâu là con đường chủ yếu.
- Mê cung?
Lâm Tiêu nhướng mày, loại đường này vô cùng khó đi, nếu kẻ thiết kế cố ý cho người đi đường vòng, chỉ sợ có đi mãi cũng không tìm được lối ra.
Không chút do dự, Lâm Tiêu vung đao toàn lực chém lên trên vách.
Thanh âm va chạm vang lên, thạch bích màu đen xuất hiện một cái hố, vài khối nham thạch rơi xuống, cái hố không lớn, chỉ sâu chừng phân nửa vách tường.
- Vách tường thật cứng rắn!
Lâm Tiêu thoáng giật mình, một kích toàn lực của hắn đủ chém vỡ một ngọn núi, nhưng ở nơi này chỉ bổ ra được một cái hố mà thôi.
Oanh oanh…
Lại chém ra thêm hai đao, nham thạch rơi xuống, lộ ra một cửa động đủ một người đi qua.
- Cũng may không cứng rắn tới mức không thể phá được, đến lúc đó đi không thông, thật sự không biết làm sao.
Nghĩ tới đây hắn nhảy vào một lối đi ngoài cùng bên phải.
Một lát sau, nam tử cầm thiết côn nghe được động tĩnh cũng đi tới nơi này, nhìn nham thạch trên mặt đất thoáng cau mày, ngẩng đầu lựa chọn lối đi mà Lâm Tiêu đã công kích qua, cũng không trùng hợp với thông đạo mà Lâm Tiêu lựa chọn.
Thông đạo đi sâu vào bên trong, giống như vô cùng vô tận, Lâm Tiêu thật cẩn thận đi tới.
Cả thông đạo trống rỗng, giống như không hề có chút nguy hiểm, nhưng Lâm Tiêu cũng không dám có chút khinh thường.
Lúc này tinh thần lực của hắn tuy bị giảm bớt chỉ có thể thăm dò khoảng cách hai mươi thước xung quanh, nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được cảnh tượng hai thông đạo hai bên, tương đương hắn đang tra xét tới ba thông đạo cùng một lúc.
Không biết đi được bao lâu, phía trước phân thành hai nhánh, ở cuối đường có một cánh cửa đá.
- Cửa đá!
Trong lòng hắn nhảy dựng, nếu có bảo vật, hiển nhiên là nằm sau cửa đá, dùng tinh thần lực không cảm giác có điều gì cổ quái, hai tay hắn đặt lên trên cửa dùng sức đẩy ra.
Ca sát…
Thanh âm nặng nề vang lên, cửa đá mở ra, không hề có cơ quan gì, một cỗ khí tức cổ xưa lan tràn.
Trước mặt Lâm Tiêu xuất hiện một thạch thất, không lớn lắm, rộng chừng mười trượng, ở bên trong có một thạch thai, trên thạch thai đặt một hồ lô đan dược.
- Đan dược!
Lâm Tiêu cầm lấy hồ lô, mở ra nhìn xem, một cỗ dược hương nồng đậm bay ra, trong hồ lô có ba viên đan dược cỡ ngón cái, mỗi viên ánh vàng rực rỡ, trông thật đẹp mắt.
Đổ ra một viên, hắn tinh tế cảm giác.
Lúc này năng lực phân biệt đan dược liền có tác dụng, trong đầu hắn lập tức hiện ra tin tức.
- Chuyển Nguyên đan, đan dược ngũ phẩm, võ giả hóa phàm có thể sử dụng, công hiệu chủ yếu là cô đọng nguyên lực, dùng một viên có thể làm võ giả hóa phàm sơ kỳ bình thường rèn luyện nguyên lực.
- Không ngờ là đan dược ngũ phẩm.
Lâm Tiêu thoáng kích động, một viên ngũ phẩm Nguyên Khí đan bình thường giá trị năm trăm vạn lượng bạc, dù cho Chuyển Nguyên đan ngũ phẩm này là đan dược bình thường nhất, ít nhất cũng giá trị năm trăm vạn, ba viên chính là một ngàn năm trăm vạn, đây không phải con số nhỏ.
Mấu chốt hơn chính là công hiệu Chuyển Nguyên đan chính là cô đọng nguyên lực.
- Ta tu luyện Cửu Chuyển huyền công cần cô đọng cùng rèn luyện nguyên lực không ngừng, ngay cả đệ tam chuyển cũng phải tiêu hao suốt ba tháng thời gian, đây là nhờ có phòng tu luyện gia tốc trong huấn luyện doanh, đệ tứ chuyển hẳn càng thêm khó khăn hơn nhiều, tuy rằng hiện tại ta chưa thể dùng Chuyển Nguyên đan, nhưng chờ sau khi ta thăng cấp hóa phàm cảnh nói không chừng đan dược giúp ta tu luyện đệ tứ chuyển sẽ dễ dàng hơn.
Trong lòng Lâm Tiêu suy nghĩ.
- Đan dược cao giai!
Lúc này một thanh âm đột nhiên truyền tới.
Lâm Tiêu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cửa thạch thất xuất hiện một thanh niên gầy gò như hầu tử đang đứng, đôi mắt nhỏ tham lam nhìn đan dược trong tay Lâm Tiêu.
Người này tu vi hóa phàm sơ kỳ, sau khi đánh giá Lâm Tiêu, nhận thấy được hắn chỉ ở tam chuyển đỉnh phong, liền lộ ra nụ cười.
- Ha ha, xem ra vận khí của Tương Vu này không tệ, đan dược trong Thiên Mộng bí cảnh không phải là loại bình thường, xem ra lần này ta thu hoạch không nhỏ.
Vẻ mặt Tương Vu mỉm cười, đi vào thạch thất, thân hình hắn chặn ngang cửa phòng, hiển nhiên muốn ngăn cản đường ra của Lâm Tiêu.
Thu hồi hồ lô đan dược, Lâm Tiêu nói:
- Nên nói là vận khí của ta không tệ mới phải.
- Ha ha…
Tác giả :
Ám Ma Sư