Võ Đạo Đan Tôn
Chương 244: Mười hạng đầu (1)
- Đáng tiếc, Mục Hoa thân là đệ tử hạt giống số 1 Hỏa Vân Tông, vốn có xác suất không nhỏ tiến vào trước mười, đáng tiếc hắn gặp Bạch Mông, phải thua không thể nghi ngờ a.
- Cái này còn chưa hẳn, trận đấu trước của Mục Hoa ta cũng xem, ổn trọng cường hãn, một đôi thiết cước quét ngang vô địch, chưa hẳn sẽ thua Bạch Mông.
Trong đám người trên quảng trường truyền đến trận trận thanh âm nghị luận ong ong.
Mục quang của Lâm Tiêu cũng tập trung ở trên đài tỷ thí, trận đấu trước của Mục Hoa hắn cũng xem qua, thân là hạt giống đệ tử số 1 Nguyên Vũ Thánh Địa, Mục Hoa này thối pháp rất mạnh, làm cho người ta có một loại cảm giác hùng hậu, như đối mặt một tòa núi lớn, làm cho người ta cảm giác khó có thể phá giải.
Mà Ma Đao Bạch Mông càng cường hãn, trong trận đấu trước tất cả đều là một chiêu bại địch, có thể ở trên tay hắn sống qua một chiêu một cái cũng không có, bởi vậy có thể thấy được thực lực mạnh, nhưng mà chính là bởi vì như thế, làm cho thực lực của Ma Đao Bạch Mông này thủy chung chưa từng triển lộ ra.
Hôm nay một trận chiến này sở dĩ làm cho người oanh động, hoàn toàn là bởi vì dùng thực lực của Hỏa Vân Tông Mục Hoa, có thể đem thực lực chân thật của Ma Đao Bạch Mông bức bách đi ra, người ở phía sau gặp hắn đương nhiên là có chỗ chuẩn bị.
Đang lúc ánh mắt mọi người mong chờ, trên đài tỷ thí, một thiếu niên tuấn tú mày rậm, cùng một nam tử trầm ổn, thân xuyên vũ bào hỏa hồng sắc đạm mạc tương đối.
- Đại danh Ma Đao Bạch Mông như sấm bên tai, đáng tiếc một mực chưa từng gặp qua, hôm nay ta liền muốn biết Ma Đao của ngươi một chút, đến tột cùng có thực lực gì.
Nam tử trầm ổn mặc vũ bào hỏa hồng sắc đạm mạc lên tiếng, trong ngôn ngữ để lộ ra tự tin cực kỳ cường đại.
Hai chân của hắn có chút chuyển hướng, đầu gối bảo trì một loại uốn lượn, chỗ tiểu thối của hai chân dùng từng vòng sắt trói chặt, nhìn lên tư thế có chút quái dị, nhưng ở trong mắt cao thủ lập tức liền cảm nhận được một loại ổn trọng, bất động như núi, khí thế tự nhiên sinh ra.
- Khả năng muốn cho ngươi thất vọng rồi.
Thiếu niên mày rậm đối diện nhếch miệng cười, trên mặt tuấn tú toát ra một cổ ngượng ngùng của thiếu niên độc hữu, một thiếu niên ngượng ngùng như vậy, là Ma Đao mà mọi người kính sợ, ở trong tất cả đệ tử trẻ tuổi của Tân Vệ Thành có uy danh hiển hách.
- Trận đấu bắt đầu...
Theo trọng tài hét to một tiếng, Bạch Mông Mục Hoa mục quang lạnh lùng trong lúc đó động.
- Hỏa Vân chân...
- Một chân động phong vân...
- Hai chân quét thiên hạ...
- Ba chân chấn Cửu Châu...
- Tứ chân định càn khôn...
Một loạt tiếng quát chói tai uyển như lôi đình từ trong miệng Mục Hoa truyền ra, Mục Hoa ở trong nháy mắt trận đấu bắt đầu, cả người như thiểm điện vọt tới trước người Bạch Mông, một đôi chân thiết hỏa hồng sắc bỗng nhiên hóa thành một cổ kinh đào hãi lãng, mãnh liệt đánh úp về phía Bạch Mông ở trước mặt.
- Đây chính là thực lực chân chính của Hỏa Vân Tông Mục Hoa sao, thật là đáng sợ.
- Đây là Tứ đại tuyệt chiêu của Hỏa Vân Tông Hỏa Vân cước, lúc trước trong thi đấu Mục Hoa nhiều nhất chỉ thi triển ra hai cước, bây giờ lại trong nháy mắt đem bốn cước này tất cả đều thi triển ra, là muốn giây sát Bạch Mông sao?
- Không biết Ma đao Bạch Mông sẽ ngăn cản như thế nào, một kích đáng sợ như thế, chỉ sợ xem như là Ma đao, hắn đem hết toàn lực cũng chưa chắc có thể ngăn lại.
- Thi đấu sẽ không như vậy kết thúc chứ?
Trong nháy mắt Mục Hoa đá ra bốn cước, vô số quần chúng ở dưới đài đều sợ ngây người, trên Tỷ thí đài khí thế mênh mông cuồn cuộn, bàng bạc cuộn trào mà ra, tất cả quần chúng cũng bị công kích hung mãnh bén nhọn kia của Mục Hoa là cho khiếp sợ, thậm chí có không ít người trong lòng sinh ra một loại cảm giác, trên Tỷ thí đài tất cả đều là cước ảnh, Bạch Mông trong nháy mắt bị đánh bại.
Bên trong thanh âm ù ù ầm vang cùng cước ảnh, ánh mắt Lâm Tiêu gắt gao trông chừng Ma đao Bạch Mông kia, đột nhiên trong lúc đó, con ngươi của Lâm Tiêu đột nhiên co rụt lại.
Trong nháy mắt cước ảnh đầy trời của Mục Hoa hóa thành Hỏa Diễm Phượng Hoàng sắp oanh trúng Bạch Mông, tay phải hắn nắm chặc chuôi đao bên hông, biểu tình đạm mạc như nước, Bạch Mông từ lúc thi đấu vừa bắt đầu đến bây giờ thủy chung chưa từng động đậy, rốt cục động rồi.
Thương...
Chiến đao trong tay Bạch Mông xuất vỏ, trong nháy mắt hướng về phía Mục Hoa bổ ra ba đao.
Xuy lạp...
Tốc độ xuất đao của Bạch Mông nhanh tới cực hạn, làm người hoàn toàn không cách nào phản ứng, thậm chí không có ai thấy rõ hắn là xuất đao như thế nào, sau một khắc...
Xuy...
Trên Tỷ thí đài đột nhiên sáng lên ba đạo đao mang chói mắt, ba đạo đao mang lạnh lẽo bén nhọn này ở trên Tỷ thí đài rõ ràng có thể thấy được, nhanh như tia chớp lướt vào bên trong cước ảnh đầy trời mà Mục Hoa đá ra.
Ầm ầm...
Tựa như sóng biển rút lui, lại giống như sóng thần đã tới, trong đó một đạo đao mang trong nháy mắt trảm ở trên người Hỏa Diễm Phượng Hoàng, cước ảnh đầy trời ngưng tụ mà thành Hỏa Diễm Phượng Hoàng kia, ở dưới đao mang phách trảm xuống trong nháy mắt bạo tán.
Như tồi khô lạp hủ xé ra công kích cuồng mãnh của Mục Hoa, cùng lúc đó hai đạo đao mang theo sát mà lên, nhanh như tia chớp bổ vào trên người Mục Hoa đang kinh ngạc, đem vòng bảo hộ nguyên lực ở ngoài thân hắn đánh tan, ngay sau đó ba đạo đao mang trực tiếp kích vào bộ ngực Mục Hoa.
Phốc xuy...
Trên Tỷ thí đài, thân thể Mục Hoa vẫn còn duy trì tư thế nghiêng về phía trước, một đôi thiết cước điên cuồng quét ra, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vũ bào hỏa hồng sắc trên người hắn trong nháy mắt bị chẻ ra, cả người quỳ xuống một chân.
Trước ngực của hắn có một vết đao dữ tợn đáng sợ trong nháy mắt hiện ra, ở phía trên để lại một vết máu chói mắt.
Một chiêu, chỉ một chiêu, một đao của Bạch Mông trong nháy mắt chém ra công kích của Mục Hoa, hai đao đánh tan hộ thể nguyên lực, ba đao trực tiếp trảm ở trên ngực Mục Hoa.
Nếu như không phải Bạch Mông hạ thủ lưu tình, giờ phút này chắc có lẽ Mục Hoa đã bị chém thành hai khúc, đầu thân khác chỗ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tỷ thí đài hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người sợ ngây người.
- Lấy thực lực của ngươi, còn không cách nào làm cho ta thi triển ra toàn bộ thực lực.
Trên Tỷ thí đài yên tĩnh thanh âm lạnh lùng vang dội, Bạch Mông mặt không chút thay đổi, chiến đao trong nháy mắt vào vỏ, xoay người đi xuống Tỷ thí đài.
Xôn xao...
Lúc này toàn bộ quảng trường mới vang lên rất nhiều tiếng động của quần chúng ồ lên khiếp sợ.
- Ma đao Bạch Mông sao?
Ánh mắt Lâm Tiêu gắt gao trông chừng Bạch Mông đi xuống đài, Bạch Mông này bày ra đao pháp xuất thần nhập hóa, làm trong lòng Lâm Tiêu nổi lên một tia chiến ý sôi trào, đây là chiến ý của đao khách đối với đao khách.
Chẳng những là Lâm Tiêu, bao gồm đám người Kỷ Hồng, Dương Tuấn cũng là sắc mặt ngưng trọng nhìn Bạch Mông, thiếu niên tuấn tú kia đủ để trở thành kình địch của mình trong lần thiên tài đệ tử đại tái này.
- Cái này còn chưa hẳn, trận đấu trước của Mục Hoa ta cũng xem, ổn trọng cường hãn, một đôi thiết cước quét ngang vô địch, chưa hẳn sẽ thua Bạch Mông.
Trong đám người trên quảng trường truyền đến trận trận thanh âm nghị luận ong ong.
Mục quang của Lâm Tiêu cũng tập trung ở trên đài tỷ thí, trận đấu trước của Mục Hoa hắn cũng xem qua, thân là hạt giống đệ tử số 1 Nguyên Vũ Thánh Địa, Mục Hoa này thối pháp rất mạnh, làm cho người ta có một loại cảm giác hùng hậu, như đối mặt một tòa núi lớn, làm cho người ta cảm giác khó có thể phá giải.
Mà Ma Đao Bạch Mông càng cường hãn, trong trận đấu trước tất cả đều là một chiêu bại địch, có thể ở trên tay hắn sống qua một chiêu một cái cũng không có, bởi vậy có thể thấy được thực lực mạnh, nhưng mà chính là bởi vì như thế, làm cho thực lực của Ma Đao Bạch Mông này thủy chung chưa từng triển lộ ra.
Hôm nay một trận chiến này sở dĩ làm cho người oanh động, hoàn toàn là bởi vì dùng thực lực của Hỏa Vân Tông Mục Hoa, có thể đem thực lực chân thật của Ma Đao Bạch Mông bức bách đi ra, người ở phía sau gặp hắn đương nhiên là có chỗ chuẩn bị.
Đang lúc ánh mắt mọi người mong chờ, trên đài tỷ thí, một thiếu niên tuấn tú mày rậm, cùng một nam tử trầm ổn, thân xuyên vũ bào hỏa hồng sắc đạm mạc tương đối.
- Đại danh Ma Đao Bạch Mông như sấm bên tai, đáng tiếc một mực chưa từng gặp qua, hôm nay ta liền muốn biết Ma Đao của ngươi một chút, đến tột cùng có thực lực gì.
Nam tử trầm ổn mặc vũ bào hỏa hồng sắc đạm mạc lên tiếng, trong ngôn ngữ để lộ ra tự tin cực kỳ cường đại.
Hai chân của hắn có chút chuyển hướng, đầu gối bảo trì một loại uốn lượn, chỗ tiểu thối của hai chân dùng từng vòng sắt trói chặt, nhìn lên tư thế có chút quái dị, nhưng ở trong mắt cao thủ lập tức liền cảm nhận được một loại ổn trọng, bất động như núi, khí thế tự nhiên sinh ra.
- Khả năng muốn cho ngươi thất vọng rồi.
Thiếu niên mày rậm đối diện nhếch miệng cười, trên mặt tuấn tú toát ra một cổ ngượng ngùng của thiếu niên độc hữu, một thiếu niên ngượng ngùng như vậy, là Ma Đao mà mọi người kính sợ, ở trong tất cả đệ tử trẻ tuổi của Tân Vệ Thành có uy danh hiển hách.
- Trận đấu bắt đầu...
Theo trọng tài hét to một tiếng, Bạch Mông Mục Hoa mục quang lạnh lùng trong lúc đó động.
- Hỏa Vân chân...
- Một chân động phong vân...
- Hai chân quét thiên hạ...
- Ba chân chấn Cửu Châu...
- Tứ chân định càn khôn...
Một loạt tiếng quát chói tai uyển như lôi đình từ trong miệng Mục Hoa truyền ra, Mục Hoa ở trong nháy mắt trận đấu bắt đầu, cả người như thiểm điện vọt tới trước người Bạch Mông, một đôi chân thiết hỏa hồng sắc bỗng nhiên hóa thành một cổ kinh đào hãi lãng, mãnh liệt đánh úp về phía Bạch Mông ở trước mặt.
- Đây chính là thực lực chân chính của Hỏa Vân Tông Mục Hoa sao, thật là đáng sợ.
- Đây là Tứ đại tuyệt chiêu của Hỏa Vân Tông Hỏa Vân cước, lúc trước trong thi đấu Mục Hoa nhiều nhất chỉ thi triển ra hai cước, bây giờ lại trong nháy mắt đem bốn cước này tất cả đều thi triển ra, là muốn giây sát Bạch Mông sao?
- Không biết Ma đao Bạch Mông sẽ ngăn cản như thế nào, một kích đáng sợ như thế, chỉ sợ xem như là Ma đao, hắn đem hết toàn lực cũng chưa chắc có thể ngăn lại.
- Thi đấu sẽ không như vậy kết thúc chứ?
Trong nháy mắt Mục Hoa đá ra bốn cước, vô số quần chúng ở dưới đài đều sợ ngây người, trên Tỷ thí đài khí thế mênh mông cuồn cuộn, bàng bạc cuộn trào mà ra, tất cả quần chúng cũng bị công kích hung mãnh bén nhọn kia của Mục Hoa là cho khiếp sợ, thậm chí có không ít người trong lòng sinh ra một loại cảm giác, trên Tỷ thí đài tất cả đều là cước ảnh, Bạch Mông trong nháy mắt bị đánh bại.
Bên trong thanh âm ù ù ầm vang cùng cước ảnh, ánh mắt Lâm Tiêu gắt gao trông chừng Ma đao Bạch Mông kia, đột nhiên trong lúc đó, con ngươi của Lâm Tiêu đột nhiên co rụt lại.
Trong nháy mắt cước ảnh đầy trời của Mục Hoa hóa thành Hỏa Diễm Phượng Hoàng sắp oanh trúng Bạch Mông, tay phải hắn nắm chặc chuôi đao bên hông, biểu tình đạm mạc như nước, Bạch Mông từ lúc thi đấu vừa bắt đầu đến bây giờ thủy chung chưa từng động đậy, rốt cục động rồi.
Thương...
Chiến đao trong tay Bạch Mông xuất vỏ, trong nháy mắt hướng về phía Mục Hoa bổ ra ba đao.
Xuy lạp...
Tốc độ xuất đao của Bạch Mông nhanh tới cực hạn, làm người hoàn toàn không cách nào phản ứng, thậm chí không có ai thấy rõ hắn là xuất đao như thế nào, sau một khắc...
Xuy...
Trên Tỷ thí đài đột nhiên sáng lên ba đạo đao mang chói mắt, ba đạo đao mang lạnh lẽo bén nhọn này ở trên Tỷ thí đài rõ ràng có thể thấy được, nhanh như tia chớp lướt vào bên trong cước ảnh đầy trời mà Mục Hoa đá ra.
Ầm ầm...
Tựa như sóng biển rút lui, lại giống như sóng thần đã tới, trong đó một đạo đao mang trong nháy mắt trảm ở trên người Hỏa Diễm Phượng Hoàng, cước ảnh đầy trời ngưng tụ mà thành Hỏa Diễm Phượng Hoàng kia, ở dưới đao mang phách trảm xuống trong nháy mắt bạo tán.
Như tồi khô lạp hủ xé ra công kích cuồng mãnh của Mục Hoa, cùng lúc đó hai đạo đao mang theo sát mà lên, nhanh như tia chớp bổ vào trên người Mục Hoa đang kinh ngạc, đem vòng bảo hộ nguyên lực ở ngoài thân hắn đánh tan, ngay sau đó ba đạo đao mang trực tiếp kích vào bộ ngực Mục Hoa.
Phốc xuy...
Trên Tỷ thí đài, thân thể Mục Hoa vẫn còn duy trì tư thế nghiêng về phía trước, một đôi thiết cước điên cuồng quét ra, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, vũ bào hỏa hồng sắc trên người hắn trong nháy mắt bị chẻ ra, cả người quỳ xuống một chân.
Trước ngực của hắn có một vết đao dữ tợn đáng sợ trong nháy mắt hiện ra, ở phía trên để lại một vết máu chói mắt.
Một chiêu, chỉ một chiêu, một đao của Bạch Mông trong nháy mắt chém ra công kích của Mục Hoa, hai đao đánh tan hộ thể nguyên lực, ba đao trực tiếp trảm ở trên ngực Mục Hoa.
Nếu như không phải Bạch Mông hạ thủ lưu tình, giờ phút này chắc có lẽ Mục Hoa đã bị chém thành hai khúc, đầu thân khác chỗ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tỷ thí đài hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người sợ ngây người.
- Lấy thực lực của ngươi, còn không cách nào làm cho ta thi triển ra toàn bộ thực lực.
Trên Tỷ thí đài yên tĩnh thanh âm lạnh lùng vang dội, Bạch Mông mặt không chút thay đổi, chiến đao trong nháy mắt vào vỏ, xoay người đi xuống Tỷ thí đài.
Xôn xao...
Lúc này toàn bộ quảng trường mới vang lên rất nhiều tiếng động của quần chúng ồ lên khiếp sợ.
- Ma đao Bạch Mông sao?
Ánh mắt Lâm Tiêu gắt gao trông chừng Bạch Mông đi xuống đài, Bạch Mông này bày ra đao pháp xuất thần nhập hóa, làm trong lòng Lâm Tiêu nổi lên một tia chiến ý sôi trào, đây là chiến ý của đao khách đối với đao khách.
Chẳng những là Lâm Tiêu, bao gồm đám người Kỷ Hồng, Dương Tuấn cũng là sắc mặt ngưng trọng nhìn Bạch Mông, thiếu niên tuấn tú kia đủ để trở thành kình địch của mình trong lần thiên tài đệ tử đại tái này.
Tác giả :
Ám Ma Sư