Võ Đạo Đan Tôn
Chương 220: Đột phá tam chuyển
Chương 220: Đột phá tam chuyển.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
- Tà Nguyệt Trảm!
- Bán Nguyệt Trảm!
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
- Phá Sơn Đao!
- Đao Phong Âm Dương!
- Lực Phá Sơn Nhạc!
- Đao Cuốn Ngũ Nhạc!
- Đao Nhạc Thành Lục!
Chiến đao không ngừng bộc phát ra tầng tầng quang mang, như sóng biển cuốn về hướng Lãnh Chi Kiệt, đao mang đầy trời như nước thủy triều bao phủ hắn bên trong.
- Muốn chết!
Đôi mắt Lãnh Chi Kiệt đỏ đậm, hắn triệt để nổi giận, trường côn lóe lên hắc sắc quang mang điên cuồng nện lên chiến đao.
Oanh oanh oanh...
Tiếng gầm rút liên tục vang vọng thiên địa, Lâm Tiêu rơi vào hạ phong, không ngừng rút lui.
- A a a...
Giờ khắc này Lâm Tiêu cũng phát điên, hai mắt đỏ bừng, chiến đao xuất ra không hề trật tự, chỉ còn một chữ nhanh, nhanh, nhanh!
Nhanh tới mức tận cùng!
Vô số đao ảnh cùng côn ảnh va chạm, nguyên khí không ngừng xé tan mặt đất, thật nhiều tảng đá bị hai người điên cuồng công kích nổ tung, vô số đá vụn như đạn pháo tung tóe đánh lên người mã tặc xung quanh xuyên ra lỗ máu.
- Lui!
- Mau lui lại!
Hơn hai mươi mã tặc còn lại hoảng sợ thối lui, dù là như vậy vẫn có ba người chết dưới dư kình của họ.
Oanh long...
Sau một lần giao thủ toàn lực, thân hình Lâm Tiêu bay ngược ra sau, chiến đao bị chấn run rẩy, cổ tay vỡ ra. Áo bào của hắn tổn hại vô cùng chật vật, máu tươi tuôn tràn, Lãnh Chi Kiệt cũng phun máu, nhưng vẫn đỡ hơn Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu lại có thể ngăn chặn tấn công của Lãnh đại nhân!
- Trời ạ, Lãnh đại nhân là võ giả hóa phàm cảnh, nhưng Lâm Tiêu chỉ mới nhị chuyển!
Vẻ mặt đám mã tặc kinh hãi, há hốc mồm, không dám tin vào hai mắt của mình, chẳng những là bọn hắn mà cả đám người Ngụy Hưng Sơn cũng không dám tin.
- Đáng giận!
Lâm Tiêu lau máu tươi trên môi, thở hổn hển, tay phải đau đớn.
- Bây giờ ta nên làm gì?
Lâm Tiêu cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Chi Kiệt.
Không phải đao pháp của hắn không đủ tinh diệu, cũng không phải kinh nghiệm không đủ, mà là ở trên lực lượng, hắn chỉ mới đạt tới nhị chuyển đỉnh phong, còn kém hơn hóa phàm cảnh sơ kỳ quá xa.
- Xú tiểu tử, có bản lĩnh, khó trách có thể giết được Quý Lạc. Đáng tiếc, ngươi không nên đắc tội ta, yên tâm, ta sẽ chậm rãi giết ngươi, cho ngươi thể nghiệm thống khổ trong sinh tử, cho ngươi dù tới địa ngục cũng hối hận hành động hôm nay!
Lãnh Chi Kiệt cầm trường côn, chậm rãi đi hướng Lâm Tiêu, trong mắt toát ra vẻ trào phúng cùng khinh thường vô tận, trong mắt hiện lên vẻ cay độc âm lãnh.
- Hống!
Toản Địa Giáp điên cuồng rít gào, lại bị đám người Ngụy Hưng Sơn dốc sức ngăn cản.
- Lãnh Chi Kiệt, nhanh chóng giết tiểu tử đó!
Ngụy Hưng Sơn quát lên.
- Đã biết.
Lãnh Chi Kiệt hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt phát động nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Chết đi!
Trong mắt hiện vẻ điên cuồng, trường côn trong tay hắn toàn lực nện xuống.
- Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở chỗ này sao?
Nhìn côn ảnh biến lớn, trong lòng Lâm Tiêu sinh ra tuyệt vọng, nhưng nháy mắt lại bị ý chí muốn sống thay thế.
- Không, ta không muốn chết!
- Ta trọng sinh một lần, làm sao có thể chết như vậy?
- Chỉ là một hóa phàm cảnh sơ kỳ mà thôi, ta phải chiến thiên, chiến địa, chiến hết thảy địch nhân!
- Ta phải dùng đôi tay này, oanh mở càn khôn!
Trong lòng Lâm Tiêu hò hét, linh hồn chấn động, ánh mắt kiên nghị liều lĩnh oanh thẳng ra.
Giờ khắc này, một cỗ chân khí bá đao bỗng dưng tràn lên trong cơ thể hắn, quét ngang cửu thiên thập địa.
- Cực Đạo Uy Thiên Quyền!
- Bát Diệt Uy Phong!
- Diễu Võ Dương Uy!
Trong phút chốc Lâm Tiêu oanh ra ba quyền, một quyền so với một quyền mãnh liệt, càng lúc càng nhanh, vô cùng bá đạo. Thiết quyền đánh ra, thế gian vô địch, chân khí bá đạo kinh người tỏa khắp, như một pho tượng bá chủ trọng sinh.
- Oanh!
Quyền côn va chạm, kình khí đáng sợ làm tầng nham thạch trên mặt đất tầng tầng nổ tung, nham thạch dưới chân Lâm Tiêu nháy mắt hóa thành đá vụn, hai chân hắn hãm sâu bên trong tầng nham thạch bên dưới.
Mà thân hình Lãnh Chi Kiệt phóng lên cao, bị nguyên lực khổng lồ của Lâm Tiêu oanh văng ra ngoài, thối lui vài bước mới dừng lại, lưu lại dấu chân rõ ràng trên mặt đất.
- Ngươi lại dùng đôi tay ngăn chặn một kích của ta?
Lãnh Chi Kiệt khiếp sợ.
- Phốc xuy...
Lâm Tiêu nhìn qua như bình yên vô sự, kỳ thật trong thân thể bị thương nghiêm trọng, rốt cục phun ra ngụm máu tươi, ngay lúc này một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong thân thể hắn điên cuồng tràn ra.
Hô hô...
Hấp lực mạnh mẽ thình lình bộc phát, khiến thiên địa nguyên khí quanh thân Lâm Tiêu điên cuồng ngưng tụ, hình thành nguyên khí lốc xoáy đáng sợ, như nước thủy triều dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn.
Một kích vừa rồi làm đại lượng nguyên khí trong cơ thể Lâm Tiêu không còn, nhưng nguyên trì chẳng những không khô kiệt ngược lại không ngừng rung động, cuối cùng trướng lên, thể tích mở rộng gấp đôi, tản mát ra chân khí cường đại càng thêm kinh người.
Một màn bất ngờ này làm không ít người vô cùng kinh ngạc, Lãnh Chi Kiệt ngẩn người, hắn cảm nhận được thiên địa nguyên khí chung quanh đang rót vào thân thể Lâm Tiêu, nháy mắt khí tức Lâm Tiêu không ngừng kéo lên.
Nhận thấy được tình huống này, Lãnh Chi Kiệt hoàn toàn sợ ngây người.
- Tiểu tử này có thể đột phá tam chuyển trong lúc chiến đấu, thăng cấp rồi!
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong lòng hắn, trong mắt hắn hiện lên một tia hoảng sợ.
Hiện tại Lâm Tiêu chỉ mới nhị chuyển đã ngăn cản được công kích của hắn, nếu thăng cấp tam chuyển thì sao? Thiên phú của Lâm Tiêu làm cho hắn sợ hãi! Thiên tài như vậy đừng nói là có cừu oán với hắn, cho dù không hề thù hận, nhưng hắn là cao thủ Hắc Long trại cũng không thể dung cho Lâm Tiêu trưởng thành, nếu không sẽ là ác mộng cho kế hoạch xâm chiếm Tân Vệ thành của bọn hắn!
- Giết!
Nghĩ tới đây, trong miệng Lãnh Chi Kiệt bộc phát một tiếng gầm sắc bén, ngay sau đó vọt thẳng tới chỗ Lâm Tiêu.
Võ giả nhị chuyển thăng cấp tam chuyển là chuyện trong nháy mắt, hắn cũng không thể ngăn cản được, nhưng võ giả muốn bổ sung lại nguyên khí không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ cần công kích trước khi đối phương kịp bổ sung nguyên lực, thực lực của Lâm Tiêu so với lúc nhị chuyển cũng không bao nhiêu thay đổi.
Ngay nháy mắt Lãnh Chi Kiệt lao tới, Lâm Tiêu cảm nhận được nguy hiểm, tay phải run lên, trong tay đột nhiên xuất hiện ba bình ngọc, không kịp mở nắp bình, hắn siết chặt tay làm bình ngọc vỡ vụn, hơn mười đan dược nháy mắt bị hắn nuốt vào.
Đây chính là Nguyên Khí đan nhị phẩm mà hắn lấy được trên thân Mạc La bọn họ!
- Muốn nhờ Nguyên Khí đan bổ sung nguyên lực trong cơ thể? Không có cửa!
Hô...
Thân hình Lãnh Chi Kiệt hóa thành một đạo hắc ảnh nhanh như chớp đi tới trước mặt Lâm Tiêu, trong mắt chợt lóe hàn mang, trường côn hung hăng đánh thẳng vào đầu Lâm Tiêu.
Tuy nhị phẩm Nguyên Khí đan ẩn chứa nguyên khí hùng hậu, tốc độ hấp thu nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng không phải một lần là xong, cần có thời gian nhất định, mà trong đoạn thời gian này Lãnh Chi Kiệt tự tin đã sớm đem đối phương giết chết vài lần.
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
- Tà Nguyệt Trảm!
- Bán Nguyệt Trảm!
- Nghênh Phong Nhất Đao Trảm!
- Phá Sơn Đao!
- Đao Phong Âm Dương!
- Lực Phá Sơn Nhạc!
- Đao Cuốn Ngũ Nhạc!
- Đao Nhạc Thành Lục!
Chiến đao không ngừng bộc phát ra tầng tầng quang mang, như sóng biển cuốn về hướng Lãnh Chi Kiệt, đao mang đầy trời như nước thủy triều bao phủ hắn bên trong.
- Muốn chết!
Đôi mắt Lãnh Chi Kiệt đỏ đậm, hắn triệt để nổi giận, trường côn lóe lên hắc sắc quang mang điên cuồng nện lên chiến đao.
Oanh oanh oanh...
Tiếng gầm rút liên tục vang vọng thiên địa, Lâm Tiêu rơi vào hạ phong, không ngừng rút lui.
- A a a...
Giờ khắc này Lâm Tiêu cũng phát điên, hai mắt đỏ bừng, chiến đao xuất ra không hề trật tự, chỉ còn một chữ nhanh, nhanh, nhanh!
Nhanh tới mức tận cùng!
Vô số đao ảnh cùng côn ảnh va chạm, nguyên khí không ngừng xé tan mặt đất, thật nhiều tảng đá bị hai người điên cuồng công kích nổ tung, vô số đá vụn như đạn pháo tung tóe đánh lên người mã tặc xung quanh xuyên ra lỗ máu.
- Lui!
- Mau lui lại!
Hơn hai mươi mã tặc còn lại hoảng sợ thối lui, dù là như vậy vẫn có ba người chết dưới dư kình của họ.
Oanh long...
Sau một lần giao thủ toàn lực, thân hình Lâm Tiêu bay ngược ra sau, chiến đao bị chấn run rẩy, cổ tay vỡ ra. Áo bào của hắn tổn hại vô cùng chật vật, máu tươi tuôn tràn, Lãnh Chi Kiệt cũng phun máu, nhưng vẫn đỡ hơn Lâm Tiêu.
- Lâm Tiêu lại có thể ngăn chặn tấn công của Lãnh đại nhân!
- Trời ạ, Lãnh đại nhân là võ giả hóa phàm cảnh, nhưng Lâm Tiêu chỉ mới nhị chuyển!
Vẻ mặt đám mã tặc kinh hãi, há hốc mồm, không dám tin vào hai mắt của mình, chẳng những là bọn hắn mà cả đám người Ngụy Hưng Sơn cũng không dám tin.
- Đáng giận!
Lâm Tiêu lau máu tươi trên môi, thở hổn hển, tay phải đau đớn.
- Bây giờ ta nên làm gì?
Lâm Tiêu cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm Lãnh Chi Kiệt.
Không phải đao pháp của hắn không đủ tinh diệu, cũng không phải kinh nghiệm không đủ, mà là ở trên lực lượng, hắn chỉ mới đạt tới nhị chuyển đỉnh phong, còn kém hơn hóa phàm cảnh sơ kỳ quá xa.
- Xú tiểu tử, có bản lĩnh, khó trách có thể giết được Quý Lạc. Đáng tiếc, ngươi không nên đắc tội ta, yên tâm, ta sẽ chậm rãi giết ngươi, cho ngươi thể nghiệm thống khổ trong sinh tử, cho ngươi dù tới địa ngục cũng hối hận hành động hôm nay!
Lãnh Chi Kiệt cầm trường côn, chậm rãi đi hướng Lâm Tiêu, trong mắt toát ra vẻ trào phúng cùng khinh thường vô tận, trong mắt hiện lên vẻ cay độc âm lãnh.
- Hống!
Toản Địa Giáp điên cuồng rít gào, lại bị đám người Ngụy Hưng Sơn dốc sức ngăn cản.
- Lãnh Chi Kiệt, nhanh chóng giết tiểu tử đó!
Ngụy Hưng Sơn quát lên.
- Đã biết.
Lãnh Chi Kiệt hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt phát động nháy mắt đi tới trước mặt Lâm Tiêu.
- Chết đi!
Trong mắt hiện vẻ điên cuồng, trường côn trong tay hắn toàn lực nện xuống.
- Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở chỗ này sao?
Nhìn côn ảnh biến lớn, trong lòng Lâm Tiêu sinh ra tuyệt vọng, nhưng nháy mắt lại bị ý chí muốn sống thay thế.
- Không, ta không muốn chết!
- Ta trọng sinh một lần, làm sao có thể chết như vậy?
- Chỉ là một hóa phàm cảnh sơ kỳ mà thôi, ta phải chiến thiên, chiến địa, chiến hết thảy địch nhân!
- Ta phải dùng đôi tay này, oanh mở càn khôn!
Trong lòng Lâm Tiêu hò hét, linh hồn chấn động, ánh mắt kiên nghị liều lĩnh oanh thẳng ra.
Giờ khắc này, một cỗ chân khí bá đao bỗng dưng tràn lên trong cơ thể hắn, quét ngang cửu thiên thập địa.
- Cực Đạo Uy Thiên Quyền!
- Bát Diệt Uy Phong!
- Diễu Võ Dương Uy!
Trong phút chốc Lâm Tiêu oanh ra ba quyền, một quyền so với một quyền mãnh liệt, càng lúc càng nhanh, vô cùng bá đạo. Thiết quyền đánh ra, thế gian vô địch, chân khí bá đạo kinh người tỏa khắp, như một pho tượng bá chủ trọng sinh.
- Oanh!
Quyền côn va chạm, kình khí đáng sợ làm tầng nham thạch trên mặt đất tầng tầng nổ tung, nham thạch dưới chân Lâm Tiêu nháy mắt hóa thành đá vụn, hai chân hắn hãm sâu bên trong tầng nham thạch bên dưới.
Mà thân hình Lãnh Chi Kiệt phóng lên cao, bị nguyên lực khổng lồ của Lâm Tiêu oanh văng ra ngoài, thối lui vài bước mới dừng lại, lưu lại dấu chân rõ ràng trên mặt đất.
- Ngươi lại dùng đôi tay ngăn chặn một kích của ta?
Lãnh Chi Kiệt khiếp sợ.
- Phốc xuy...
Lâm Tiêu nhìn qua như bình yên vô sự, kỳ thật trong thân thể bị thương nghiêm trọng, rốt cục phun ra ngụm máu tươi, ngay lúc này một cỗ hấp lực khổng lồ từ trong thân thể hắn điên cuồng tràn ra.
Hô hô...
Hấp lực mạnh mẽ thình lình bộc phát, khiến thiên địa nguyên khí quanh thân Lâm Tiêu điên cuồng ngưng tụ, hình thành nguyên khí lốc xoáy đáng sợ, như nước thủy triều dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn.
Một kích vừa rồi làm đại lượng nguyên khí trong cơ thể Lâm Tiêu không còn, nhưng nguyên trì chẳng những không khô kiệt ngược lại không ngừng rung động, cuối cùng trướng lên, thể tích mở rộng gấp đôi, tản mát ra chân khí cường đại càng thêm kinh người.
Một màn bất ngờ này làm không ít người vô cùng kinh ngạc, Lãnh Chi Kiệt ngẩn người, hắn cảm nhận được thiên địa nguyên khí chung quanh đang rót vào thân thể Lâm Tiêu, nháy mắt khí tức Lâm Tiêu không ngừng kéo lên.
Nhận thấy được tình huống này, Lãnh Chi Kiệt hoàn toàn sợ ngây người.
- Tiểu tử này có thể đột phá tam chuyển trong lúc chiến đấu, thăng cấp rồi!
Ý nghĩ này vừa nảy sinh trong lòng hắn, trong mắt hắn hiện lên một tia hoảng sợ.
Hiện tại Lâm Tiêu chỉ mới nhị chuyển đã ngăn cản được công kích của hắn, nếu thăng cấp tam chuyển thì sao? Thiên phú của Lâm Tiêu làm cho hắn sợ hãi! Thiên tài như vậy đừng nói là có cừu oán với hắn, cho dù không hề thù hận, nhưng hắn là cao thủ Hắc Long trại cũng không thể dung cho Lâm Tiêu trưởng thành, nếu không sẽ là ác mộng cho kế hoạch xâm chiếm Tân Vệ thành của bọn hắn!
- Giết!
Nghĩ tới đây, trong miệng Lãnh Chi Kiệt bộc phát một tiếng gầm sắc bén, ngay sau đó vọt thẳng tới chỗ Lâm Tiêu.
Võ giả nhị chuyển thăng cấp tam chuyển là chuyện trong nháy mắt, hắn cũng không thể ngăn cản được, nhưng võ giả muốn bổ sung lại nguyên khí không phải chuyện một sớm một chiều, chỉ cần công kích trước khi đối phương kịp bổ sung nguyên lực, thực lực của Lâm Tiêu so với lúc nhị chuyển cũng không bao nhiêu thay đổi.
Ngay nháy mắt Lãnh Chi Kiệt lao tới, Lâm Tiêu cảm nhận được nguy hiểm, tay phải run lên, trong tay đột nhiên xuất hiện ba bình ngọc, không kịp mở nắp bình, hắn siết chặt tay làm bình ngọc vỡ vụn, hơn mười đan dược nháy mắt bị hắn nuốt vào.
Đây chính là Nguyên Khí đan nhị phẩm mà hắn lấy được trên thân Mạc La bọn họ!
- Muốn nhờ Nguyên Khí đan bổ sung nguyên lực trong cơ thể? Không có cửa!
Hô...
Thân hình Lãnh Chi Kiệt hóa thành một đạo hắc ảnh nhanh như chớp đi tới trước mặt Lâm Tiêu, trong mắt chợt lóe hàn mang, trường côn hung hăng đánh thẳng vào đầu Lâm Tiêu.
Tuy nhị phẩm Nguyên Khí đan ẩn chứa nguyên khí hùng hậu, tốc độ hấp thu nhanh hơn bình thường rất nhiều, nhưng cũng không phải một lần là xong, cần có thời gian nhất định, mà trong đoạn thời gian này Lãnh Chi Kiệt tự tin đã sớm đem đối phương giết chết vài lần.
Tác giả :
Ám Ma Sư