Võ Đạo Đan Tôn
Chương 210: Cường giả viễn cổ
Trong đầu Lâm Tiêu nhất thời hiện ra một hình ảnh to lớn, bao la hùng vĩ.
Thời đại viễn cổ, vô số yêu thú cường đại kinh người công thành, mỗi yêu thú đều có khả năng thông thiên triệt địa, nhấc chân liền sơn băng địa liệt, dời non lấp bể, uy cực nhân thế, vào lúc này một vị cường giả nhân tộc tuyệt thế đỉnh cấp xuất hiện, vì bảo hộ truyền thừa của nhân loại, thiêu đốt sinh mệnh, tự bạo linh hồn, phát ra một chiêu cấm kỵ nhất.
Một chiêu này xuất ra, thiên công chấn nộ, nhật nguyệt vô quang, giây lát trấn áp hết thảy, vô số yêu thú gào thét ầm ĩ, tiếng hô chấn vỡ vô số núi lớn, làm đại địa băng diệt, thiên không đổ sụp, dưới một kích hủy diệt của vị cường giả kia, toàn bộ linh hồn yêu thú nháy mắt biến mất, mà vị cường giả nhân tộc nháy mắt vẫn lạc, sau khi chết thân thể bất hủ, vĩnh trấn nhân gian.
Trong đầu Lâm Tiêu hiện rõ từng bức họa cuộn tròn, uy áp bá đạo, không sợ thiên uy, dùng chính sinh mạng của mình tiêu diệt hàng vạn hàng ngàn yêu thú ghi khắc thật sâu trong lòng Lâm Tiêu.
- A…
Giống như đã trôi qua trăm triệu năm, lại giống như chỉ vừa nháy mắt, Lâm Tiêu đột nhiên rống to một tiếng, giật mình bừng tỉnh, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, áo bào nháy mắt ướt đẫm.
- Hô hô…
Lâm Tiêu thở dốc hổn hển, ngẩng đầu nhìn tòa cổ thành, trong đôi mắt hoảng sợ, thành cổ hoang vu tang thương theo thời gian trôi qua biến thành viễn cổ hóa thạch, nhưng cảnh tượng thê lương thảm thiết giống như chỉ nháy mắt xuyên qua trăm triệu năm, ghi khắc thật sâu trong lòng Lâm Tiêu.
Một cường giả nhân tộc vì bảo hộ truyền thừa của nhân loại, thiêu đốt chính mình, lấy lực lượng một người cùng hàng vạn hàng ngàn yêu thú đồng quy vu tận, tinh thần dâng hiến không chút sợ hãi lưu lại thật sâu trong lòng của hắn.
Lâm Tiêu biết mình mới dạo qua quỷ môn quan một lần, vị cường giả này vũ lực thông thiên, sau khi chết thân thể vẫn trấn thủ cổ thành, uy áp tinh thần trăm triệu năm bất diệt. Bởi vì hắn là nhân tộc nên mới được bình yên vô sự, nếu không linh hồn đã sớm băng diệt hóa thành hư vô.
Nghĩ tới thật nhiều thi thể yêu thú đã chết, hiển nhiên là chết dưới uy áp của vị này, linh hồn đã biến mất.
Một loại cảm giác kính nể sâu sắc hiện lên trong đáy lòng Lâm Tiêu.
- Tiền bối, xin nhận một lạy của vãn bối!
Dưới thạch thai, Lâm Tiêu cung kính hành lễ. Vị cường giả như vậy thật đáng giá bái lạy, mặc dù lai lịch của đối phương thần bí, hơn nữa chiến dịch phát sinh thời viễn cổ, nhưng vì truyền thừa của nhân loại mà hi sinh chính mình, vô luận ở thời đại nào cũng làm người cung kính nể trọng.
Ba!
Lâm Tiêu vừa phục lạy, sau lưng đột nhiên cảm giác lạnh lẽo, trong cảm nhận của hắn, vị cường giả viễn cổ kia tựa hồ cảm giác được hắn phục lạy, ánh mắt trống rỗng rơi lên trên người hắn.
- Đây là…
Lâm Tiêu ngẩng phắt đầu lên, chợt phát hiện đầu của bộ xương khô thật sự cúi xuống, đôi mắt trống rỗng tối đen đối diện thẳng vào hắn.
Trong lòng Lâm Tiêu chấn động, thiếu chút nữa hoảng sợ nhảy dựng lên.
Chẳng lẽ vị cường giả này còn sống hay sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, chính hắn cũng cảm thấy được vớ vẩn, nhưng loại cảm giác cổ quái của vị cường giả mang tới cho hắn hiện lên vô cùng rõ ràng.
- Đó là…
Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn lên xương tay phải của vị cường giả, xương ngón tay khuất trong áo bào đã rách nát chẳng biết tại sao lại lộ ra một bộ phận, xương ngón tay xám trắng tựa hồ đang chỉ hướng trước mặt, lại như đang chỉ dẫn Lâm Tiêu điều gì đó.
Lâm Tiêu thoáng do dự, thả người nhảy lên thạch thai, liền chứng kiến trước mặt vị cường giả mọc lên một gốc thực vật thần kỳ cao chừng sáu tấc.
Gốc thực vật có sáu lá, lại có bảy màu, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, trong suốt hư ảo, lưu quang tràn ngập, sáng lạn cực điểm. Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lâm Tiêu, gốc thực vật kỳ lạ đột nhiên nhẹ nhàng đong đưa, một tia thất thải vụ khí phiêu đãng bay ra.
Tê…
Thất thải vụ khí vừa tiếp xúc thân hình Lâm Tiêu, tinh thần của hắn bỗng dưng cảm giác một trận sảng khoái, tinh thần lực chợt tăng cường, đồng thời một loại cảm giác muốn cắn nuốt gốc thực vật kia nháy mắt hiện lên trong lòng hắn.
- Thất thải thực vật này rốt cục là vật gì? Thế nhưng có thể làm tinh thần lực của ta nháy mắt tăng trưởng?
Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, tuy có một loại khát vọng mãnh liệt muốn cắn nuốt gốc cây kia, nhưng bản năng cảnh giác làm cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng ngay lúc Lâm Tiêu chuẩn bị nghiên cứu gốc thực vật, Bát Quái Lô tựa hồ bị cỗ vụ khí ảnh hưởng, lúc này đột nhiên chấn động, mi tâm Lâm Tiêu tuôn ra một cỗ hấp lực kỳ dị, mục tiêu chính là gốc thất thải thực vật cách đó không xa.
Cỗ hấp lực này vô sắc vô hình, vô cùng cường đại, nháy mắt đã đem thất thải thực vật hấp xả bay ra, trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Tiêu, hóa thành một cỗ thất thải vụ khí nồng đậm nháy mắt dung nhập vào trong mi tâm của hắn.
Oanh!
Thất thải vụ khí dung nhập vào thân thể, Lâm Tiêu cảm giác một cỗ tinh thần lực thật lớn nháy mắt dũng mãnh tràn vào đầu óc của hắn, chấn vang trong đầu, ngũ giác liền bị phong bế, hết thảy chung quanh nháy mắt biến mất, chỉ còn một cảm giác khó chịu bành trướng trong đầu hắn, vô cùng đau đớn.
Trong đầu Lâm Tiêu hiện tại có một cỗ lực lượng cực lớn rót vào, đó là một cỗ tinh thần lực vô cùng đáng sợ, lớn đến kinh người, tinh thần lực của chính Lâm Tiêu lúc này chẳng khác gì dòng suối nhỏ so sánh cùng sông lớn, hoàn toàn chênh lệch như trời với đất.
- A…
Giống như cả một dòng sông lớn nháy mắt rót vào, đau đớn mãnh liệt làm Lâm Tiêu không nhịn được rống lên, hai mắt đỏ đậm, thần sắc vặn vẹo dữ tợn, thân hình ngã nhào dưới đất điên cuồng lăn lộn, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng.
Cỗ tinh thần lực khổng lồ kia vừa xâm nhập lập tức dung hợp cùng tinh thần lực của Lâm Tiêu, tinh thần lực điên cuồng gia tăng, cơ hồ chỉ nháy mắt từ nhất phẩm đột phá nhị phẩm, mãi đến nhị phẩm hậu kỳ mới dừng lại.
Nhưng lúc này Lâm Tiêu chỉ mới hấp thu được một phần nhỏ trong cỗ tinh thần lực to lớn kia…
Tinh thần lực điên cuồng tán loạn trong đầu hắn, không thể hấp thu, làm hắn vô cùng đau đớn, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ đại não của hắn sẽ bị trướng lớn mà nổ mạnh, linh hồn tiêu tán tử vong.
Đúng lúc này Bát Quái Lô đột nhiên phát ra hào quang, từ trong miệng đỉnh lô sinh ra một cỗ hấp lực thật lớn, như trường kình hút nước đem toàn bộ tinh thần lực còn lại nháy mắt hấp thu không còn một mảnh, hoàn toàn không hề lưu lại chút dấu vết nào.
Ông…
Tinh thần lực hải dương phập phồng như cuộn sóng trong đầu Lâm Tiêu, Bát Quái Lô phong cách cổ xưa thần bí sau khi hấp thu cỗ tinh thần lực khổng lồ kia, lúc này quang mang sáng lạn.
Rốt cục Bát Quái Lô đã bị kích hoạt, đường vân trên đỉnh lô như sống lại, hóa thành đồ án mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, hoa, chim, côn trùng, cá, núi, sông, biển, hồ vạn vật, vờn quanh Bát Quái Lô xoay tròn, một màn rung động làm Lâm Tiêu kinh ngạc đến ngây người, thậm chí có chút ngôi sao thần quang dạt dào, hiện ra công pháp bí kỹ, từng chữ như châu ngọc, tinh quang đại phóng, ghi khắc thật sâu trong đầu óc Lâm Tiêu.
Thời đại viễn cổ, vô số yêu thú cường đại kinh người công thành, mỗi yêu thú đều có khả năng thông thiên triệt địa, nhấc chân liền sơn băng địa liệt, dời non lấp bể, uy cực nhân thế, vào lúc này một vị cường giả nhân tộc tuyệt thế đỉnh cấp xuất hiện, vì bảo hộ truyền thừa của nhân loại, thiêu đốt sinh mệnh, tự bạo linh hồn, phát ra một chiêu cấm kỵ nhất.
Một chiêu này xuất ra, thiên công chấn nộ, nhật nguyệt vô quang, giây lát trấn áp hết thảy, vô số yêu thú gào thét ầm ĩ, tiếng hô chấn vỡ vô số núi lớn, làm đại địa băng diệt, thiên không đổ sụp, dưới một kích hủy diệt của vị cường giả kia, toàn bộ linh hồn yêu thú nháy mắt biến mất, mà vị cường giả nhân tộc nháy mắt vẫn lạc, sau khi chết thân thể bất hủ, vĩnh trấn nhân gian.
Trong đầu Lâm Tiêu hiện rõ từng bức họa cuộn tròn, uy áp bá đạo, không sợ thiên uy, dùng chính sinh mạng của mình tiêu diệt hàng vạn hàng ngàn yêu thú ghi khắc thật sâu trong lòng Lâm Tiêu.
- A…
Giống như đã trôi qua trăm triệu năm, lại giống như chỉ vừa nháy mắt, Lâm Tiêu đột nhiên rống to một tiếng, giật mình bừng tỉnh, trên trán tuôn đầy mồ hôi lạnh, áo bào nháy mắt ướt đẫm.
- Hô hô…
Lâm Tiêu thở dốc hổn hển, ngẩng đầu nhìn tòa cổ thành, trong đôi mắt hoảng sợ, thành cổ hoang vu tang thương theo thời gian trôi qua biến thành viễn cổ hóa thạch, nhưng cảnh tượng thê lương thảm thiết giống như chỉ nháy mắt xuyên qua trăm triệu năm, ghi khắc thật sâu trong lòng Lâm Tiêu.
Một cường giả nhân tộc vì bảo hộ truyền thừa của nhân loại, thiêu đốt chính mình, lấy lực lượng một người cùng hàng vạn hàng ngàn yêu thú đồng quy vu tận, tinh thần dâng hiến không chút sợ hãi lưu lại thật sâu trong lòng của hắn.
Lâm Tiêu biết mình mới dạo qua quỷ môn quan một lần, vị cường giả này vũ lực thông thiên, sau khi chết thân thể vẫn trấn thủ cổ thành, uy áp tinh thần trăm triệu năm bất diệt. Bởi vì hắn là nhân tộc nên mới được bình yên vô sự, nếu không linh hồn đã sớm băng diệt hóa thành hư vô.
Nghĩ tới thật nhiều thi thể yêu thú đã chết, hiển nhiên là chết dưới uy áp của vị này, linh hồn đã biến mất.
Một loại cảm giác kính nể sâu sắc hiện lên trong đáy lòng Lâm Tiêu.
- Tiền bối, xin nhận một lạy của vãn bối!
Dưới thạch thai, Lâm Tiêu cung kính hành lễ. Vị cường giả như vậy thật đáng giá bái lạy, mặc dù lai lịch của đối phương thần bí, hơn nữa chiến dịch phát sinh thời viễn cổ, nhưng vì truyền thừa của nhân loại mà hi sinh chính mình, vô luận ở thời đại nào cũng làm người cung kính nể trọng.
Ba!
Lâm Tiêu vừa phục lạy, sau lưng đột nhiên cảm giác lạnh lẽo, trong cảm nhận của hắn, vị cường giả viễn cổ kia tựa hồ cảm giác được hắn phục lạy, ánh mắt trống rỗng rơi lên trên người hắn.
- Đây là…
Lâm Tiêu ngẩng phắt đầu lên, chợt phát hiện đầu của bộ xương khô thật sự cúi xuống, đôi mắt trống rỗng tối đen đối diện thẳng vào hắn.
Trong lòng Lâm Tiêu chấn động, thiếu chút nữa hoảng sợ nhảy dựng lên.
Chẳng lẽ vị cường giả này còn sống hay sao?
Ý nghĩ này vừa hiện lên, chính hắn cũng cảm thấy được vớ vẩn, nhưng loại cảm giác cổ quái của vị cường giả mang tới cho hắn hiện lên vô cùng rõ ràng.
- Đó là…
Đột nhiên ánh mắt hắn nhìn lên xương tay phải của vị cường giả, xương ngón tay khuất trong áo bào đã rách nát chẳng biết tại sao lại lộ ra một bộ phận, xương ngón tay xám trắng tựa hồ đang chỉ hướng trước mặt, lại như đang chỉ dẫn Lâm Tiêu điều gì đó.
Lâm Tiêu thoáng do dự, thả người nhảy lên thạch thai, liền chứng kiến trước mặt vị cường giả mọc lên một gốc thực vật thần kỳ cao chừng sáu tấc.
Gốc thực vật có sáu lá, lại có bảy màu, đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, trong suốt hư ảo, lưu quang tràn ngập, sáng lạn cực điểm. Tựa hồ cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Lâm Tiêu, gốc thực vật kỳ lạ đột nhiên nhẹ nhàng đong đưa, một tia thất thải vụ khí phiêu đãng bay ra.
Tê…
Thất thải vụ khí vừa tiếp xúc thân hình Lâm Tiêu, tinh thần của hắn bỗng dưng cảm giác một trận sảng khoái, tinh thần lực chợt tăng cường, đồng thời một loại cảm giác muốn cắn nuốt gốc thực vật kia nháy mắt hiện lên trong lòng hắn.
- Thất thải thực vật này rốt cục là vật gì? Thế nhưng có thể làm tinh thần lực của ta nháy mắt tăng trưởng?
Trong lòng Lâm Tiêu nghi hoặc, tuy có một loại khát vọng mãnh liệt muốn cắn nuốt gốc cây kia, nhưng bản năng cảnh giác làm cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng ngay lúc Lâm Tiêu chuẩn bị nghiên cứu gốc thực vật, Bát Quái Lô tựa hồ bị cỗ vụ khí ảnh hưởng, lúc này đột nhiên chấn động, mi tâm Lâm Tiêu tuôn ra một cỗ hấp lực kỳ dị, mục tiêu chính là gốc thất thải thực vật cách đó không xa.
Cỗ hấp lực này vô sắc vô hình, vô cùng cường đại, nháy mắt đã đem thất thải thực vật hấp xả bay ra, trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Tiêu, hóa thành một cỗ thất thải vụ khí nồng đậm nháy mắt dung nhập vào trong mi tâm của hắn.
Oanh!
Thất thải vụ khí dung nhập vào thân thể, Lâm Tiêu cảm giác một cỗ tinh thần lực thật lớn nháy mắt dũng mãnh tràn vào đầu óc của hắn, chấn vang trong đầu, ngũ giác liền bị phong bế, hết thảy chung quanh nháy mắt biến mất, chỉ còn một cảm giác khó chịu bành trướng trong đầu hắn, vô cùng đau đớn.
Trong đầu Lâm Tiêu hiện tại có một cỗ lực lượng cực lớn rót vào, đó là một cỗ tinh thần lực vô cùng đáng sợ, lớn đến kinh người, tinh thần lực của chính Lâm Tiêu lúc này chẳng khác gì dòng suối nhỏ so sánh cùng sông lớn, hoàn toàn chênh lệch như trời với đất.
- A…
Giống như cả một dòng sông lớn nháy mắt rót vào, đau đớn mãnh liệt làm Lâm Tiêu không nhịn được rống lên, hai mắt đỏ đậm, thần sắc vặn vẹo dữ tợn, thân hình ngã nhào dưới đất điên cuồng lăn lộn, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ròng.
Cỗ tinh thần lực khổng lồ kia vừa xâm nhập lập tức dung hợp cùng tinh thần lực của Lâm Tiêu, tinh thần lực điên cuồng gia tăng, cơ hồ chỉ nháy mắt từ nhất phẩm đột phá nhị phẩm, mãi đến nhị phẩm hậu kỳ mới dừng lại.
Nhưng lúc này Lâm Tiêu chỉ mới hấp thu được một phần nhỏ trong cỗ tinh thần lực to lớn kia…
Tinh thần lực điên cuồng tán loạn trong đầu hắn, không thể hấp thu, làm hắn vô cùng đau đớn, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ đại não của hắn sẽ bị trướng lớn mà nổ mạnh, linh hồn tiêu tán tử vong.
Đúng lúc này Bát Quái Lô đột nhiên phát ra hào quang, từ trong miệng đỉnh lô sinh ra một cỗ hấp lực thật lớn, như trường kình hút nước đem toàn bộ tinh thần lực còn lại nháy mắt hấp thu không còn một mảnh, hoàn toàn không hề lưu lại chút dấu vết nào.
Ông…
Tinh thần lực hải dương phập phồng như cuộn sóng trong đầu Lâm Tiêu, Bát Quái Lô phong cách cổ xưa thần bí sau khi hấp thu cỗ tinh thần lực khổng lồ kia, lúc này quang mang sáng lạn.
Rốt cục Bát Quái Lô đã bị kích hoạt, đường vân trên đỉnh lô như sống lại, hóa thành đồ án mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, hoa, chim, côn trùng, cá, núi, sông, biển, hồ vạn vật, vờn quanh Bát Quái Lô xoay tròn, một màn rung động làm Lâm Tiêu kinh ngạc đến ngây người, thậm chí có chút ngôi sao thần quang dạt dào, hiện ra công pháp bí kỹ, từng chữ như châu ngọc, tinh quang đại phóng, ghi khắc thật sâu trong đầu óc Lâm Tiêu.
Tác giả :
Ám Ma Sư