Võ Đạo Bá Chủ
Chương 15: Ban trưởng mỹ nhân đến tìm ta
Sắc mặt Lý Vân Hạo lạnh lẽo, hắn không ngờ La Phong lại ngạo mạn như vậy, nghe xong cười nhạt:
“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ta biết ngươi có thiên phú dị bẩm, sức mạnh khác với người thường. Nhưng mà, chút bản lĩnh cỏn con này, chưa đáng để Lý Vân Hạo ta để vào mắt."
“Xoạt"
Giọng cười vẫn như cũ, thân hình Lý Vân Hạo lóe lên, đột nhiên biến mất, sau đó tại chỗ xuất hiện bốn Lý Vân Hạo! Diện mạo phục tùng không khác một chút nào!
“Mê Tung bộ!" - Hai học viên ban Kim Dương nằm dưới đất nhìn thấy bốn Lý Vân Hạo bỗng dưng xuất hiện, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Mê Tung bộ là võ học hoàng cấp trung phẩm, tu vi đạt đến đại thành, di chuyển sẽ nhanh chóng, có thể sinh ra ba ảo ảnh, thật giả khó phân. Cực khì quỷ dị!
“La Phong, ta xem thử quyền của ngươi cứng hơn hay là kiếm trong tay ta sắc bén hơn!" - Bốn Lý Vân Hạo cầm kiếm nhìn La Phong, không ngừng cười lạnh.
“Vù"
Trường kiếm trong tay hắn nhẹ run lên, ánh lên tia kiếm quang lạnh lẽo, từ bốn hướng đánh về phía La Phong.
“Roạt"
Không khí bị kiếm quang cắt ra, mang theo hơi thở thần quỷ khó lường vây La Phong ở giữa, thề phải đâm vài vết thương trên người La Phong!
La Phong híp hai mắt, đứng yên tại chỗ không động đậy, nhìn qua thì giống như bị bốn Lý Vân Hạo đang tới gần dọa cho ngây ngốc.
Thấy cảnh này, ý cười trong mắt Lý Vân Hạo càng sâu, mà đúng vào lúc này, khóe miệng La Phong đột nhiên lộ ra một nụ cười tà mị.
“Mê Tung bộ, quả nhiên rất hay! Chẳng trách năm trước ngươi có thể lọt vào danh sách mười Sấm Vương! Hôm nay ta phải thử Mê Tung bộ của ngươi mới được!" - La Phong cười một tiếng dài, chân đạp lên mặt đất, bốn long khí trong suốt từ dưới chân hắn bay lên.
“Vù"
Chân La Phong đạp long khí, trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy mét, tung một quyền vào tên Lý Vân Hạo cách gần nhất.
“Ầm"
Nắm đấm không chút trở ngại nào xuyên qua thân thể Lý Vân Hạo, thân ảnh lập tức biến mất, La Phong xoay người, lắc đầu:
“Xem ra cái này không phải chân thân của ngươi."
“Vậy cái này thì sao…"
“Bịch bịch…"
Hai âm thanh nổ ra liên tục, trong rừng chỉ còn duy nhất một Lý Vân Hạo, hắn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt khiếp sợ nhìn La Phong, vẻ mặt kinh ngạc, tựa như bị cái gì đó hù dọa vậy.
La Phong dừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía tên Lý Vân Hạo duy nhất, cười nhạt nói:
“Xem ra đây là thật."
“Không thể nào! Tốc độ của ngươi sao có thể nhanh hơn ta! Võ học khinh thân của ngươi là gì?" - Lý Vân Hạo giật mình tỉnh lại, tay phải cầm trường kiếm, toàn thân run rẩy nhìn La Phong, mặt khiếp sợ.
Ánh mắt La Phong lạnh nhạt nhìn Lý Vân Hạo:
“Quỳ xuống chịu thua đi, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi!"
Mặt mày Lý Vân Hạo vặn vẹo, trong mắt đột nhiên toát ra vẻ điên cuồng:
“Quá ngạo mạn rồi! Chỉ dựa vào tên phế vật ban Ngân Nguyệt ngươi mà cũng muốn ta nhận thua! Nằm mơ đi!"
Quát lạnh một tiếng, Lý Vân Hạo lại thi triển Mê Tung bộ lần nữa, khua trường kiếm trong tay:
“Lưu Vân quá xuyên!"
“Xoát"
Mũi kiếm run lên, bốn thanh trường kiếm như xuyên núi vượt mây, không thấy được quỹ tích, mang theo uy thế quỷ thần khó lường đánh tới chỗ La Phong!
“Lưu Vân kiếm pháp" này tuy là võ học cơ bản, nhưng phối hợp với Mê Tung bộ thì vô cùng phù hợp, kiếm quang lạnh lẽo như mây trôi, bao phủ phạm vi mười mét xung quanh La Phong, uy thế không hề nhỏ!
La Phong nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng:
“Minh Ngoan Bất Linh!"
“Vù"
Trong rừng bỗng nổi gió lạnh, thân hình La Phong đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi trước mặt mọi người, vô số kiếm quang đánh về phía La Phong lúc nãy đều ở trên mặt đất, chồng chéo vỡ tan, trên mặt đất toàn là vết kiếm!
“Chạy đi đâu rồi!" - Lý Vân Hạo dừng lại, ánh mắt thù hận quét nhìn khắp nơi, nhưng không hề thấy bóng dáng La Phong đâu.
“Á! Hắn ở trên… trên bầu trời!" - Hai tên học viên ban Kim Dương ở bên cạnh đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn lên đỉnh đầu Lý Vân Hạo.
Lòng Lý Vân Hạo chợt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên trời, lập tức ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Chân La Phong đạp long khí cách mặt đất hai mươi đến ba mươi mét.
Sát khí đằng đằng xông thẳng xuống dưới, như hổ dữ cuồng nộ, mang theo gió dữ, làm thế Long Hổ đánh về phía Lâm Vân Hạo ở dưới đất.
Lý Vân Hạo nhìn La Phong, sắc mặt vô cùng khó coi:
“Không ngờ khinh công của ngươi đã đạt tới cảnh giới này, ta đã quá coi thường ngươi! Thế nhưng, bản thân ngươi cũng chỉ là thân thể máu thịt! Hôm nay ngươi chắc chắn sẽ thua!"
“Lưu Vân quá xuyên." - Cười hung tợn một tiếng, trường kiếm trong tay Lý Vân Hạo rung lên, vọt lên cao, trường kiếm thép ra đợt kiếm quang, hướng về phía La Phong.
Lần này Lý Vân Hạo sử dụng toàn bộ khí lực không giữ lại chút nào, kiếm thế sắc bén, vạch ra một đường trắng toát, tựa như cầu vồng giữa trời, đâm về phía La Phong.
La Phong thầm nắm chặt tay phải, đáy lòng cười nhạt:
“Cảnh giới của ta bây giờ đã gần tới tứ trọng Cương Nhu Cảnh trung kỳ, sức mạnh e là đã gần mười lăm ngàn cân! Hôm nay sẽ để ngươi nếm thử sự lợi hại của nó!"
“Đùng"
La Phong đứng giữa không trung, hai chân tựa như đứng trên đất bằng, dùng lực dậm chân trên long khí, tung người ra, khuỵu chân ra quyền, quyền như xé rách không khí, đánh về phía mũi kiếm!
“Oanh"
Quyền kiếm va chạm nhau, trường kiếm thép tinh khiết trong tay Lý Vân Hạo trong phút chốc cong hết mức!
“Rắc…"
Trường kiếm thép tinh khiết cũng không chịu nổi sức mạnh ngàn cân của La Phong, bắt đầu nứt ra từng khúc.
“Không!" - Tiếng gầm gừ của Lý Vân Hạo đầy kinh sợ, thanh trường kiếm thép tinh khiết đã chống đỡ tới cực hạn, rắc một tiếng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
“Phụt"
Lý Vân Hạo phun ra một ngụm máu tươi, hai người như thiên thạch rơi xuống đất.
“Ầm ầm"
Hai người rơi xuống đất, ngọn núi rung chuyển.
La Phong hiên ngang đứng đó, hai tay Lý Vân Hao đưa lên bảo vệ đầu, quỳ gối trước người La Phong, đang cực khổ chống đỡ.
“Quỳ xuống!" - La Phong nhíu mày, khẽ quát một tiếng, trên tay dùng sức.
“Bốp"
Lý Vân Hạo kêu lên đầy đau đớn, hoàn toàn không có sức phản kháng, phun ra ngụm máu, hai chân quỳ thẳng tắp trên mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ khuất nhục.
“Lý Vân Hạo, hôm nay ta không giết ngươi, nhưng sau này nếu ngươi còn dám đụng tới ta, thì hậu quả sẽ không đơn giản như việc quỳ thế này đâu." - La Phong có chút khâm phục sự cứng cỏi của Lý Vân Hạo, thu tay, lạnh lùng nói.
Lý Vân Hạo cắn chặt môi không nói gì.
La Phong thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai tên học viên của ban Kim Dương bên cạnh.
Hai tên học viên ban Kim Dương bị La Phong nhìn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, sợ đến nỗi suýt mất không chế lần nữa.
“Phù phù"
Hai tên thiếu niên hoàn toàn không chút do dự trực tiếp quỳ rạp xuống đất, đập đầu lia lịa nói:
“La Phong, gia gia! Bọn ta có mắt như mù, xin ngươi rủ lòng từ bi cho chúng ta một đường sống!"
Nói đùa chứ tên Lý Vân Hạo thực lực được nằm trong danh sách hai mươi hạng đầu của ban Kim Dương mà còn thua thảm hại trong tay La Phong, mà thực lực của hai người chỉ tàm tạm, mười tên như bọn hắn cũng không phải đối thủ của La Phong.
La Phong nhìn hàng nước mắt của hai tên đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt lộ ra tia cười châm chọc:
“Thiên tài… ban Kim Dương… các ngươi chính là học viên tài giỏi của ban Kim Dương sao… ha ha ha ha…"
La Phong đột nhiên mất đi hứng thú, chắp tay cười lớn đi xuống chân núi.
Gió trên núi từ từ nổi lên, xung quanh im ắng tới đáng sợ.
Sau khi La Phong đi khỏi không bao lâu, Lý Vân Hạo mới từ dưới đất đứng dậy.
Xoa máu tươi hai bên khóe miệng, Lý Vân Hạo liếc nhin hai tên đi cùng bên cạnh, ánh mắt khinh bỉ, trầm giọng nói:
“Chuyện hôm nay, nếu tên nào dám nói ra, Lý Vân Hạo ta sẽ tự tay phế hắn!"
Hai tên học viên ban Kim Dương tỉnh táo lại, liều mạng lắc đầu:
“Lý sư huynh, huynh yên tâm, chuyện hôm nay bọn ta có chết cũng không nói ra ngoài."
Bản thân là học viên thiên tài của ban Kim Dương, thế mà lại quỳ trước mặt học viên ban Ngân Nguyệt! Chuyện mất mặt này mà truyền đi, thì bọn họ cũng không còn mặt mũi nào ở trong học viện nữa.
Sau khi xuống núi Tử Linh, trên đường trở về sân trường, La Phong nhìn nắm tay phải, khẽ nhíu mày.
Trên tay trái của hắn có một vết thương nhỏ dài một tấc ba (*).
Lấy tay chống kiếm, là chuyện không thể nào, chỉ là bây giờ La Phong đã bước vạo Mạch Luân tứ trọng Cương Nhu Cảnh, dưới da có màng mỏng, thể chất tăng lên, dựa vào sức mạnh ngàn cân to lớn mới có thể đánh tan thế tiến công của Lý Vân Hạo bằng một kích.
Nhưng mà, tay cũng là máu thịt, La Phong vẫn bị thương nhẹ.
“Xem ra phải đi mua một món vũ khí rồi." - La Phong quyết định về nhà thay y phục, tiện thể đi tới Thanh Phong trấn tìm xem có vũ khí thích hợp với mình không.
Trở lại tiểu viện của mình.
Đang chuẩn bị đi vào, La Phong đột nhiên chú ý tới dấu chân nho nhỏ trên đất ở bên cạnh.
Dấu chân cỡ chừng một tấc, có vẻ mảnh mai, chắc là dấu chân của nữ nhân.
“Không biết ai giở trò đùa dai đây."
La Phong khẽ nhíu mày, cũng không để ý nữa, đi vào tiểu viện rửa mặt thay quần áo sạch sẽ, chuẩn bị đi tới Thanh Phong trấn.
Mở cửa, La Phong vừa mới đi ra, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển:
“La Phong, buổi sáng tốt lành."
La Phong thấy kì lạ, ngẩng đầu lên, ồ một tiếng:
“Ban trưởng, sao cô lại ở đây?"
Đứng kế bên là một thiếu nữ xinh đẹp, chính là ban trưởng - Băng Nhược Lam.
Đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, nhẹ nhàng bay trong gió, bộ đồng phục bó sát tôn lên bộ ngực hoàn mỹ của nàng, nhất là đôi chân ngọc ngà thon dài, hoàn mỹ tới mức khiến cô gái khác phải đố kị. Đôi mắt như viên ngọc bích ánh lên tia sáng long lanh, tựa hồ nước xanh biếc sâu thẳm mê đắm lòng người, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, hơi tiều tụy.
Băng Nhược Lam nhìn La Phong, vành tai đỏ lên ngượng ngùng. Nàng trời sinh thích yên tĩnh, công thêm việc chuyên cần tu luyện, vẫn luôn một mình một cõi, đây là lần đầu nàng một mình đến tìm học viên nam.
“Ơ, La Phong, khí tức của ngươi! Ngươi đột phá Mạch Luân tứ trọng Cương Nhu Cảnh rồi sao?" - Ánh mắt Băng Nhược Lam rơi trên người La Phong, giống như phát hiện ra vùng đất mới, mở lớn hai mắt, có chút giật mình nói.
“Ừ, mấy ngày nay tu luyện ở trên núi Tử Linh, tu luyện chút thì đột phá." - La Phong gãi đầu, cười nhạt nói.
Luyện chút đã đột phá…
Băng Nhược Lam nhìn La Phong, thất thần chốc lát:
“Chẳng trách mấy ngày nay hắn không có ở phòng. Nhưng trong thời gian mười mấy ngày, từ tam trọng Luyện Lực Cảnh trung kì đã đột phá tới tứ trọng Cương Nhu Cảnh. Tốc độ tu luyện này nhanh quá mức."
“Đây chính là thiên tài sao… Nói như vậy, nếu hắn chịu giúp ta, ta cũng có thể…" Nghĩ tới đây, trong mắt Băng Nhược Lam lộ ra tia kiên định, ngẩng đầu nhìn La Phong, nhẹ giọng nói: “La Phong, hôm nay ngươi có thể giúp ta tu luyện Hổ Khiếu Quyền không?"
“Tu luyện Hổ Khiếu Quyền?" La Phong hơi sững sờ, chợt lắc đầu: “Ta có việc muốn tới Thanh Phong trấn."
Lại muốn ra ngoài…
Ánh mắt Băng Nhược Lam thất vọng, hai tay để trước người, gắt gao xoắn chặt lại.
Trong khoảng thời gian này, nàng luôn nỗ lực tu luyện Hổ Khiếu Quyền, hi vọng có thể tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới tứ trọng trước trận thi đấu Sấm Vương sắp tới, sau đó tiến vào hạng mười Sấm Vương, lấy được giải thưởng.
Nhưng mà, thời gian ngày càng cận kề, tiến triển của việc tu luyện lại vô cùng chậm chạp.
Đến bây giờ, Hổ Khiếu Quyền tam trọng của Băng Nhược Lam vẫn chưa hoàn hảo, chứ đừng nói tới tứ trọng.
Băng Nhược Lam đã học ở học viện ba năm rồi.
Ba năm này, vì muốn vào nội viện mà nàng mỗi ngày đều khổ cực tu luyện, thực lực từng bước leo lên vị trí thứ nhất trong ban Ngân Nguyệt. Thế nhưng, dù là như vậy, nàng cũng không chắc chắn có vào nội viện được không.
Năm nay là kì hạn cuối cùng để Băng Nhược Lam vào nội viện, nếu thất bại, chỉ có thể thôi học, trở về gia tộc, tiếp nhận vận mệnh gia tộc sắp xếp.
Nghĩ tới đây, thân hình Băng Nhược Lam khẽ run lên, nước mắt tràn bờ mi, như chuỗi ngọc rơi lách tách xuống đất.
Kết cục này nàng không chấp nhận được.
“Xem ra ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Ta biết ngươi có thiên phú dị bẩm, sức mạnh khác với người thường. Nhưng mà, chút bản lĩnh cỏn con này, chưa đáng để Lý Vân Hạo ta để vào mắt."
“Xoạt"
Giọng cười vẫn như cũ, thân hình Lý Vân Hạo lóe lên, đột nhiên biến mất, sau đó tại chỗ xuất hiện bốn Lý Vân Hạo! Diện mạo phục tùng không khác một chút nào!
“Mê Tung bộ!" - Hai học viên ban Kim Dương nằm dưới đất nhìn thấy bốn Lý Vân Hạo bỗng dưng xuất hiện, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn.
Mê Tung bộ là võ học hoàng cấp trung phẩm, tu vi đạt đến đại thành, di chuyển sẽ nhanh chóng, có thể sinh ra ba ảo ảnh, thật giả khó phân. Cực khì quỷ dị!
“La Phong, ta xem thử quyền của ngươi cứng hơn hay là kiếm trong tay ta sắc bén hơn!" - Bốn Lý Vân Hạo cầm kiếm nhìn La Phong, không ngừng cười lạnh.
“Vù"
Trường kiếm trong tay hắn nhẹ run lên, ánh lên tia kiếm quang lạnh lẽo, từ bốn hướng đánh về phía La Phong.
“Roạt"
Không khí bị kiếm quang cắt ra, mang theo hơi thở thần quỷ khó lường vây La Phong ở giữa, thề phải đâm vài vết thương trên người La Phong!
La Phong híp hai mắt, đứng yên tại chỗ không động đậy, nhìn qua thì giống như bị bốn Lý Vân Hạo đang tới gần dọa cho ngây ngốc.
Thấy cảnh này, ý cười trong mắt Lý Vân Hạo càng sâu, mà đúng vào lúc này, khóe miệng La Phong đột nhiên lộ ra một nụ cười tà mị.
“Mê Tung bộ, quả nhiên rất hay! Chẳng trách năm trước ngươi có thể lọt vào danh sách mười Sấm Vương! Hôm nay ta phải thử Mê Tung bộ của ngươi mới được!" - La Phong cười một tiếng dài, chân đạp lên mặt đất, bốn long khí trong suốt từ dưới chân hắn bay lên.
“Vù"
Chân La Phong đạp long khí, trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy mét, tung một quyền vào tên Lý Vân Hạo cách gần nhất.
“Ầm"
Nắm đấm không chút trở ngại nào xuyên qua thân thể Lý Vân Hạo, thân ảnh lập tức biến mất, La Phong xoay người, lắc đầu:
“Xem ra cái này không phải chân thân của ngươi."
“Vậy cái này thì sao…"
“Bịch bịch…"
Hai âm thanh nổ ra liên tục, trong rừng chỉ còn duy nhất một Lý Vân Hạo, hắn ngơ ngác đứng đó, ánh mắt khiếp sợ nhìn La Phong, vẻ mặt kinh ngạc, tựa như bị cái gì đó hù dọa vậy.
La Phong dừng bước chân, ánh mắt nhìn về phía tên Lý Vân Hạo duy nhất, cười nhạt nói:
“Xem ra đây là thật."
“Không thể nào! Tốc độ của ngươi sao có thể nhanh hơn ta! Võ học khinh thân của ngươi là gì?" - Lý Vân Hạo giật mình tỉnh lại, tay phải cầm trường kiếm, toàn thân run rẩy nhìn La Phong, mặt khiếp sợ.
Ánh mắt La Phong lạnh nhạt nhìn Lý Vân Hạo:
“Quỳ xuống chịu thua đi, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi!"
Mặt mày Lý Vân Hạo vặn vẹo, trong mắt đột nhiên toát ra vẻ điên cuồng:
“Quá ngạo mạn rồi! Chỉ dựa vào tên phế vật ban Ngân Nguyệt ngươi mà cũng muốn ta nhận thua! Nằm mơ đi!"
Quát lạnh một tiếng, Lý Vân Hạo lại thi triển Mê Tung bộ lần nữa, khua trường kiếm trong tay:
“Lưu Vân quá xuyên!"
“Xoát"
Mũi kiếm run lên, bốn thanh trường kiếm như xuyên núi vượt mây, không thấy được quỹ tích, mang theo uy thế quỷ thần khó lường đánh tới chỗ La Phong!
“Lưu Vân kiếm pháp" này tuy là võ học cơ bản, nhưng phối hợp với Mê Tung bộ thì vô cùng phù hợp, kiếm quang lạnh lẽo như mây trôi, bao phủ phạm vi mười mét xung quanh La Phong, uy thế không hề nhỏ!
La Phong nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng:
“Minh Ngoan Bất Linh!"
“Vù"
Trong rừng bỗng nổi gió lạnh, thân hình La Phong đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi trước mặt mọi người, vô số kiếm quang đánh về phía La Phong lúc nãy đều ở trên mặt đất, chồng chéo vỡ tan, trên mặt đất toàn là vết kiếm!
“Chạy đi đâu rồi!" - Lý Vân Hạo dừng lại, ánh mắt thù hận quét nhìn khắp nơi, nhưng không hề thấy bóng dáng La Phong đâu.
“Á! Hắn ở trên… trên bầu trời!" - Hai tên học viên ban Kim Dương ở bên cạnh đột nhiên trừng lớn mắt, nhìn lên đỉnh đầu Lý Vân Hạo.
Lòng Lý Vân Hạo chợt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên trời, lập tức ngây người tại chỗ, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Chân La Phong đạp long khí cách mặt đất hai mươi đến ba mươi mét.
Sát khí đằng đằng xông thẳng xuống dưới, như hổ dữ cuồng nộ, mang theo gió dữ, làm thế Long Hổ đánh về phía Lâm Vân Hạo ở dưới đất.
Lý Vân Hạo nhìn La Phong, sắc mặt vô cùng khó coi:
“Không ngờ khinh công của ngươi đã đạt tới cảnh giới này, ta đã quá coi thường ngươi! Thế nhưng, bản thân ngươi cũng chỉ là thân thể máu thịt! Hôm nay ngươi chắc chắn sẽ thua!"
“Lưu Vân quá xuyên." - Cười hung tợn một tiếng, trường kiếm trong tay Lý Vân Hạo rung lên, vọt lên cao, trường kiếm thép ra đợt kiếm quang, hướng về phía La Phong.
Lần này Lý Vân Hạo sử dụng toàn bộ khí lực không giữ lại chút nào, kiếm thế sắc bén, vạch ra một đường trắng toát, tựa như cầu vồng giữa trời, đâm về phía La Phong.
La Phong thầm nắm chặt tay phải, đáy lòng cười nhạt:
“Cảnh giới của ta bây giờ đã gần tới tứ trọng Cương Nhu Cảnh trung kỳ, sức mạnh e là đã gần mười lăm ngàn cân! Hôm nay sẽ để ngươi nếm thử sự lợi hại của nó!"
“Đùng"
La Phong đứng giữa không trung, hai chân tựa như đứng trên đất bằng, dùng lực dậm chân trên long khí, tung người ra, khuỵu chân ra quyền, quyền như xé rách không khí, đánh về phía mũi kiếm!
“Oanh"
Quyền kiếm va chạm nhau, trường kiếm thép tinh khiết trong tay Lý Vân Hạo trong phút chốc cong hết mức!
“Rắc…"
Trường kiếm thép tinh khiết cũng không chịu nổi sức mạnh ngàn cân của La Phong, bắt đầu nứt ra từng khúc.
“Không!" - Tiếng gầm gừ của Lý Vân Hạo đầy kinh sợ, thanh trường kiếm thép tinh khiết đã chống đỡ tới cực hạn, rắc một tiếng vỡ ra thành từng mảnh nhỏ.
“Phụt"
Lý Vân Hạo phun ra một ngụm máu tươi, hai người như thiên thạch rơi xuống đất.
“Ầm ầm"
Hai người rơi xuống đất, ngọn núi rung chuyển.
La Phong hiên ngang đứng đó, hai tay Lý Vân Hao đưa lên bảo vệ đầu, quỳ gối trước người La Phong, đang cực khổ chống đỡ.
“Quỳ xuống!" - La Phong nhíu mày, khẽ quát một tiếng, trên tay dùng sức.
“Bốp"
Lý Vân Hạo kêu lên đầy đau đớn, hoàn toàn không có sức phản kháng, phun ra ngụm máu, hai chân quỳ thẳng tắp trên mặt đất, trong mắt tràn đầy vẻ khuất nhục.
“Lý Vân Hạo, hôm nay ta không giết ngươi, nhưng sau này nếu ngươi còn dám đụng tới ta, thì hậu quả sẽ không đơn giản như việc quỳ thế này đâu." - La Phong có chút khâm phục sự cứng cỏi của Lý Vân Hạo, thu tay, lạnh lùng nói.
Lý Vân Hạo cắn chặt môi không nói gì.
La Phong thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai tên học viên của ban Kim Dương bên cạnh.
Hai tên học viên ban Kim Dương bị La Phong nhìn, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, sợ đến nỗi suýt mất không chế lần nữa.
“Phù phù"
Hai tên thiếu niên hoàn toàn không chút do dự trực tiếp quỳ rạp xuống đất, đập đầu lia lịa nói:
“La Phong, gia gia! Bọn ta có mắt như mù, xin ngươi rủ lòng từ bi cho chúng ta một đường sống!"
Nói đùa chứ tên Lý Vân Hạo thực lực được nằm trong danh sách hai mươi hạng đầu của ban Kim Dương mà còn thua thảm hại trong tay La Phong, mà thực lực của hai người chỉ tàm tạm, mười tên như bọn hắn cũng không phải đối thủ của La Phong.
La Phong nhìn hàng nước mắt của hai tên đang quỳ trên mặt đất, ánh mắt lộ ra tia cười châm chọc:
“Thiên tài… ban Kim Dương… các ngươi chính là học viên tài giỏi của ban Kim Dương sao… ha ha ha ha…"
La Phong đột nhiên mất đi hứng thú, chắp tay cười lớn đi xuống chân núi.
Gió trên núi từ từ nổi lên, xung quanh im ắng tới đáng sợ.
Sau khi La Phong đi khỏi không bao lâu, Lý Vân Hạo mới từ dưới đất đứng dậy.
Xoa máu tươi hai bên khóe miệng, Lý Vân Hạo liếc nhin hai tên đi cùng bên cạnh, ánh mắt khinh bỉ, trầm giọng nói:
“Chuyện hôm nay, nếu tên nào dám nói ra, Lý Vân Hạo ta sẽ tự tay phế hắn!"
Hai tên học viên ban Kim Dương tỉnh táo lại, liều mạng lắc đầu:
“Lý sư huynh, huynh yên tâm, chuyện hôm nay bọn ta có chết cũng không nói ra ngoài."
Bản thân là học viên thiên tài của ban Kim Dương, thế mà lại quỳ trước mặt học viên ban Ngân Nguyệt! Chuyện mất mặt này mà truyền đi, thì bọn họ cũng không còn mặt mũi nào ở trong học viện nữa.
Sau khi xuống núi Tử Linh, trên đường trở về sân trường, La Phong nhìn nắm tay phải, khẽ nhíu mày.
Trên tay trái của hắn có một vết thương nhỏ dài một tấc ba (*).
Lấy tay chống kiếm, là chuyện không thể nào, chỉ là bây giờ La Phong đã bước vạo Mạch Luân tứ trọng Cương Nhu Cảnh, dưới da có màng mỏng, thể chất tăng lên, dựa vào sức mạnh ngàn cân to lớn mới có thể đánh tan thế tiến công của Lý Vân Hạo bằng một kích.
Nhưng mà, tay cũng là máu thịt, La Phong vẫn bị thương nhẹ.
“Xem ra phải đi mua một món vũ khí rồi." - La Phong quyết định về nhà thay y phục, tiện thể đi tới Thanh Phong trấn tìm xem có vũ khí thích hợp với mình không.
Trở lại tiểu viện của mình.
Đang chuẩn bị đi vào, La Phong đột nhiên chú ý tới dấu chân nho nhỏ trên đất ở bên cạnh.
Dấu chân cỡ chừng một tấc, có vẻ mảnh mai, chắc là dấu chân của nữ nhân.
“Không biết ai giở trò đùa dai đây."
La Phong khẽ nhíu mày, cũng không để ý nữa, đi vào tiểu viện rửa mặt thay quần áo sạch sẽ, chuẩn bị đi tới Thanh Phong trấn.
Mở cửa, La Phong vừa mới đi ra, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển:
“La Phong, buổi sáng tốt lành."
La Phong thấy kì lạ, ngẩng đầu lên, ồ một tiếng:
“Ban trưởng, sao cô lại ở đây?"
Đứng kế bên là một thiếu nữ xinh đẹp, chính là ban trưởng - Băng Nhược Lam.
Đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, nhẹ nhàng bay trong gió, bộ đồng phục bó sát tôn lên bộ ngực hoàn mỹ của nàng, nhất là đôi chân ngọc ngà thon dài, hoàn mỹ tới mức khiến cô gái khác phải đố kị. Đôi mắt như viên ngọc bích ánh lên tia sáng long lanh, tựa hồ nước xanh biếc sâu thẳm mê đắm lòng người, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, hơi tiều tụy.
Băng Nhược Lam nhìn La Phong, vành tai đỏ lên ngượng ngùng. Nàng trời sinh thích yên tĩnh, công thêm việc chuyên cần tu luyện, vẫn luôn một mình một cõi, đây là lần đầu nàng một mình đến tìm học viên nam.
“Ơ, La Phong, khí tức của ngươi! Ngươi đột phá Mạch Luân tứ trọng Cương Nhu Cảnh rồi sao?" - Ánh mắt Băng Nhược Lam rơi trên người La Phong, giống như phát hiện ra vùng đất mới, mở lớn hai mắt, có chút giật mình nói.
“Ừ, mấy ngày nay tu luyện ở trên núi Tử Linh, tu luyện chút thì đột phá." - La Phong gãi đầu, cười nhạt nói.
Luyện chút đã đột phá…
Băng Nhược Lam nhìn La Phong, thất thần chốc lát:
“Chẳng trách mấy ngày nay hắn không có ở phòng. Nhưng trong thời gian mười mấy ngày, từ tam trọng Luyện Lực Cảnh trung kì đã đột phá tới tứ trọng Cương Nhu Cảnh. Tốc độ tu luyện này nhanh quá mức."
“Đây chính là thiên tài sao… Nói như vậy, nếu hắn chịu giúp ta, ta cũng có thể…" Nghĩ tới đây, trong mắt Băng Nhược Lam lộ ra tia kiên định, ngẩng đầu nhìn La Phong, nhẹ giọng nói: “La Phong, hôm nay ngươi có thể giúp ta tu luyện Hổ Khiếu Quyền không?"
“Tu luyện Hổ Khiếu Quyền?" La Phong hơi sững sờ, chợt lắc đầu: “Ta có việc muốn tới Thanh Phong trấn."
Lại muốn ra ngoài…
Ánh mắt Băng Nhược Lam thất vọng, hai tay để trước người, gắt gao xoắn chặt lại.
Trong khoảng thời gian này, nàng luôn nỗ lực tu luyện Hổ Khiếu Quyền, hi vọng có thể tu luyện Hổ Khiếu Quyền tới tứ trọng trước trận thi đấu Sấm Vương sắp tới, sau đó tiến vào hạng mười Sấm Vương, lấy được giải thưởng.
Nhưng mà, thời gian ngày càng cận kề, tiến triển của việc tu luyện lại vô cùng chậm chạp.
Đến bây giờ, Hổ Khiếu Quyền tam trọng của Băng Nhược Lam vẫn chưa hoàn hảo, chứ đừng nói tới tứ trọng.
Băng Nhược Lam đã học ở học viện ba năm rồi.
Ba năm này, vì muốn vào nội viện mà nàng mỗi ngày đều khổ cực tu luyện, thực lực từng bước leo lên vị trí thứ nhất trong ban Ngân Nguyệt. Thế nhưng, dù là như vậy, nàng cũng không chắc chắn có vào nội viện được không.
Năm nay là kì hạn cuối cùng để Băng Nhược Lam vào nội viện, nếu thất bại, chỉ có thể thôi học, trở về gia tộc, tiếp nhận vận mệnh gia tộc sắp xếp.
Nghĩ tới đây, thân hình Băng Nhược Lam khẽ run lên, nước mắt tràn bờ mi, như chuỗi ngọc rơi lách tách xuống đất.
Kết cục này nàng không chấp nhận được.
Tác giả :
Thục Cuồng Nhân