Vô Danh Giới
Chương 71: Cầu hôn Tiêu Tiêu
- … Là vậy, là vậy đó. Lúc đó ta đâu có sự lựa chọn nào khác. Mà tay chân còn bị khóa cứng lại nữa. Muội nhớ Ngũ Sắc Cửu Liên trong hồ nhỏ của Tử Mạnh lão sư chứ? Dực tộc sử dụng nó để mê hoặc và cướp đi linh hồn của ta. Nhưng do ta đã bị nó mê hoặc một lần rồi nên lần này không còn tác dụng gì nữa, không thì ta cũng đâu có trở về bên cạnh hai muội được.
- Đừng đánh trống lảng, đi vào ý chính Huynh và con mụ đó làm những chuyện gì rồi? Hừ.
- Ta… ta đã bảo ta bị ép buộc rồi mà, ta dính xuân dược cực nặng. Nặng lắm đó nha!
- Rồi sao nữa.
- Rồi… rồi tất nhiên là độc dược phát tác.
- SAO NỮA.
Huyên Huyên gằn lên tững chữ ‘Nhẹ nhàng’ hỏi Thiên Vũ đang ngồi trước mặt. Đôi mắt nàng đỏ hoe, bờ môi xinh mím chặt cố gắng nhịn xuống những tiếng nức nở như sắp khóc của mình. Đúng, nàng ta đã biết Dực Tộc sẽ làm gì với những nam nhân họ nhìn trúng, nhưng để mà có thể chấp nhận điều này thì đúng là cần cả một quá trình vô cùng dài.
Nàng không hề hận Thiên Vũ, nhưng nàng vẫn đang cảm thấy vô cùng khó chịu đối với sự thật mà mình phải chấp nhận này. Con gái luôn luôn khó hiểu, đặc biệt là vào cái tuổi ẩm ương mới lớn này…
- Nó phát tác rồi…rồi…
Như nghĩ tới điều gì, Thiên Vũ liền cúi đầu im lặng, không ai thấy mắt hắn lóe lên một tia kiên nghị tới lạ thường. Đột nhiên hắn đứng dậy, đi tới cạnh mép giường nơi có hai thân ảnh tuyệt mĩ kia đang ngồi. Hắn đưa hai bàn tay mình ra, tìm lấy hai bàn tay khác nắm chặt lấy, hắn khom người quỳ một chân xuống.
- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, ta biết hai muội tức giận điều gì. Là lỗi ở do ta, sáu năm qua ta vẫn chưa hề nghiêm túc cho hai muội một lời hứa hẹn chính xác về tương lai. Mà trong khi đó ta lại để lại hạt giống của mình trên một người phụ nữ khác, một người mà ta mới gặp lần đầu trong đời. Cho dù ta có bị ép buộc, hay ta không còn cách nào chống cự. Nhưng ta biết trong truyện này tổn thương nhiều nhất vẫn là hai muội.
- Quả thực, ta cũng cảm thấy vô cùng áp lực vì chuyện đã xảy ra vừa rồi, nhưng nhìn thấy hai muội tức giận như vậy vì ta, không hiểu sao ta cảm thấy con tim mình nhẹ nhõm đi rất nhiều vậy. Ta cảm nhận được trong mắt của các muội sự quan tâm, sự lo lắng, và một tình yêu vô cùng thuần khiết.
- Xin hai muội hãy bỏ quá cho ta lần này, và nếu hai muội không chê ta, từ giờ hai muội có thể nuôi và chăm sóc những đứa con của Cao Gia dùm ta có được không?
- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, hãy làm vợ ta nhé!
Nói dứt lời, Thiên Vũ rút một chiếc nhẫn có hình dáng tương tự cặp nhẫn sinh mệnh tương liên kia của hắn và Huyên Huyên. Ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Tiêu Tiêu kia, chậm rãi đeo lên ngón tay nhỏ xinh của nàng chiếc nhẫn đó.
- Huynh, huynh đã chuẩn bị chiếc nhẫn này từ lúc nào?
- Đã nửa năm rồi, sư phụ Tiêu Dao của bọn muội có nhắc nhở ta, vậy nên ta mới chú ý tới những hành động quan tâm nhỏ nhặt kia của Tiêu Tiêu. Ta vốn định tới năm mười sáu tuổi rồi cầu hôn cả hai nàng, nhưng có vẻ ta thật không chịu nổi.
- Ta cũng thật khù khờ khi cần người chỉ điểm mới có thể nhận ra tấm lòng của muội. Xin lỗi muội, Tiêu Tiêu, Huyên Huyên!
Đôi khi, với cặp chị em này chỉ cần nói với một người, cũng coi như là đã nói với cả hai vậy, cảm xúc tương liên, trí tuệ cũng tương liên, quả thực vô cùng kì dị và đặc sắc. Nhưng cách thể hiện cảm xúc của mỗi người lại khác nhau chứ không y hệt giống như ngoại hình của hai người. Tiêu Tiêu thì đang chết lặng đi vì hạnh phúc và bất ngờ, còn Huyên Huyên thì lại khóc càng ngày càng lớn:
- Hức… hức… Thiên Vũ, đồ lẻo mép nhà huynh. Người ta đang tức giận cơ mà. Huhuhu.
Gương mặt mếu máo kia của Huyên Huyên tỏa lên một nụ cười vô cùng mãn nguyện, những giọt nước mắt vì buồn tủi kia ngay lập tức chuyển thành những giọt nước mắt vì hạnh phúc. Thiên Vũ quay sang đáp trả nàng bằng một ánh nhìn vô cùng tình tứ, rồi hắn quay lại nhìn vào Tiêu Tiêu đang chết lặng vì hạnh phúc kia.
- Tiêu Tiêu, nàng chấp nhận làm vợ ta chứ? Tiêu Dao lão sư đã nói, việc yêu đương của muội là hoàn toàn bị động, đó chính là một sự thiệt thòi vô cùng lớn. Nhưng hãy tin ở ta, ta sẽ khiến nàng không hề hối hận, sẽ khiến sự thiệt thòi đó trở thành sự may mắn và hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tin ở ta…!
[Nhân gian chữ Tình ai định nghĩa.
Mỗi người mỗi cảnh mỗi con tim.
Hòa chung nhịp đập, chung suy nghĩ.
Với ta chữ Tình chỉ vậy thôi!]
- Muội tất nhiên là đồng ý.
Chờ đợi câu trả lời này của nàng đã lâu, Thiên Vũ đứng dậy, vươn cánh tay tham lam ôm cả hai thân ảnh tuyệt sắc kia vào lòng. Hai thân ảnh nhỏ nhắn kia dụi vào lồng ngực hắn khóc thút thít vì hạnh phúc. Những lời tỏ tình sến sẩm kia quả thực đã đánh gục con tim ngây thơ ngốc nghếch của cặp tỉ muội song sinh này.
Thiên Vũ cũng vô cùng mãn nguyện, tâm hồn hắn giờ đang lơ lửng tại chín tầng mây, hắn đã có vợ, sau gần bốn mươi năm cuộc đời. Hắn đã có người để chia ngọt sẻ bùi, đã có thể bước đầu hòa nhập vào thế giới kì dị này…
- Thiên Vũ…
- Hả, Huyên Huyên, nương tử nói gì ta?
- Huynh… Huynh đi tắm đi được không? Mùi hoa Lan kia làm ta không chịu nổi ah…
Nghe xong lời thủ thỉ ngọt ngào của Huyên Huyên, lòng Thiên Vũ bỗng nhiên rét lạnh lạ thường. Pháp bảo bản mệnh thường gắt bên hông kia dường như đã mất đi liên lạc với chủ nhân, hắn cúi xuống, quả nhiên Huyên Huyên tiểu yêu tinh kia đã vô ý nắm chặt nó lúc nào không hay.
- Ta…ta đi liền…!
Một bóng đen liền phi ra khỏi căn phòng với tốc độ không tưởng.
- Huyên Huyên, muội lại trêu hắn. Ta, từ ngày đó tới giờ ta mới được hắn ôm ah.
- Muội sợ muội lại “Ăn" tên ngố đó ngay tại đây mất, tỉ thông cảm nha. Hihi.
…
Ngay trong ngày hôm đó, một lễ thành hôn đơn giản được tổ chức tại căn nhà đá số 211 này, không cần thiên địa chứng giám, không cần trưởng bối chủ trì, không cần kiệu hoa áo gấm. Chỉ có ba người với một tình yêu say đắm, họ đang ngồi chúc nhau những chén rượu hỷ của chính bản thân mình. Ánh trăng dịu dàng mà thanh mát kia xuyên qua những ô cửa sổ âm thầm gửi tới những lời chúc phúc cho tình yêu lạ kì của ba con người nơi đây.
Cảm giác bất lực trước số phận kia của Thiên Vũ đã lặn sâu vào trong thâm tâm hắn, hiện tại ngự trị trong tâm trí hắn chỉ có hai từ “hạnh phúc" mà thôi. Hạnh phúc sẽ tạm thời quét tan đi mọi phiền lo trong cuộc sống, đúng là câu nói này có thể áp dụng đối với cả Địa Cầu lẫn nơi dị giới này.
- Huyên Huyên, chúc muội lấy một người chồng tốt, quan tâm và chăm sóc muội suốt cả cuộc đời nhé.
- Tiêu Tiêu, nghe nói chồng muội đẹp trai lắm nhé, muội có cao hứng không ta? Haha cười vậy thì đúng rồi, thật không nghĩ ra ai lại có diễm phúc lớn tới như vậy ah? Haha
- Tên lẻo mép, uống đi. Hừ… hihi
…
***
- Tỉ tỉ, đêm nay, muội…. hay là… hay là tỉ….
- Chúng ta vốn là tương thông, ai cũng như nhau vậy thôi. Ta sẽ ở phòng bên ‘tu luyện’.
- Hứ, muội ăn trước thì sẽ không chừa cho tỉ chút nào đâu.
- Muội dám sao… Hihi.
- Đừng đánh trống lảng, đi vào ý chính Huynh và con mụ đó làm những chuyện gì rồi? Hừ.
- Ta… ta đã bảo ta bị ép buộc rồi mà, ta dính xuân dược cực nặng. Nặng lắm đó nha!
- Rồi sao nữa.
- Rồi… rồi tất nhiên là độc dược phát tác.
- SAO NỮA.
Huyên Huyên gằn lên tững chữ ‘Nhẹ nhàng’ hỏi Thiên Vũ đang ngồi trước mặt. Đôi mắt nàng đỏ hoe, bờ môi xinh mím chặt cố gắng nhịn xuống những tiếng nức nở như sắp khóc của mình. Đúng, nàng ta đã biết Dực Tộc sẽ làm gì với những nam nhân họ nhìn trúng, nhưng để mà có thể chấp nhận điều này thì đúng là cần cả một quá trình vô cùng dài.
Nàng không hề hận Thiên Vũ, nhưng nàng vẫn đang cảm thấy vô cùng khó chịu đối với sự thật mà mình phải chấp nhận này. Con gái luôn luôn khó hiểu, đặc biệt là vào cái tuổi ẩm ương mới lớn này…
- Nó phát tác rồi…rồi…
Như nghĩ tới điều gì, Thiên Vũ liền cúi đầu im lặng, không ai thấy mắt hắn lóe lên một tia kiên nghị tới lạ thường. Đột nhiên hắn đứng dậy, đi tới cạnh mép giường nơi có hai thân ảnh tuyệt mĩ kia đang ngồi. Hắn đưa hai bàn tay mình ra, tìm lấy hai bàn tay khác nắm chặt lấy, hắn khom người quỳ một chân xuống.
- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, ta biết hai muội tức giận điều gì. Là lỗi ở do ta, sáu năm qua ta vẫn chưa hề nghiêm túc cho hai muội một lời hứa hẹn chính xác về tương lai. Mà trong khi đó ta lại để lại hạt giống của mình trên một người phụ nữ khác, một người mà ta mới gặp lần đầu trong đời. Cho dù ta có bị ép buộc, hay ta không còn cách nào chống cự. Nhưng ta biết trong truyện này tổn thương nhiều nhất vẫn là hai muội.
- Quả thực, ta cũng cảm thấy vô cùng áp lực vì chuyện đã xảy ra vừa rồi, nhưng nhìn thấy hai muội tức giận như vậy vì ta, không hiểu sao ta cảm thấy con tim mình nhẹ nhõm đi rất nhiều vậy. Ta cảm nhận được trong mắt của các muội sự quan tâm, sự lo lắng, và một tình yêu vô cùng thuần khiết.
- Xin hai muội hãy bỏ quá cho ta lần này, và nếu hai muội không chê ta, từ giờ hai muội có thể nuôi và chăm sóc những đứa con của Cao Gia dùm ta có được không?
- Huyên Huyên, Tiêu Tiêu, hãy làm vợ ta nhé!
Nói dứt lời, Thiên Vũ rút một chiếc nhẫn có hình dáng tương tự cặp nhẫn sinh mệnh tương liên kia của hắn và Huyên Huyên. Ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Tiêu Tiêu kia, chậm rãi đeo lên ngón tay nhỏ xinh của nàng chiếc nhẫn đó.
- Huynh, huynh đã chuẩn bị chiếc nhẫn này từ lúc nào?
- Đã nửa năm rồi, sư phụ Tiêu Dao của bọn muội có nhắc nhở ta, vậy nên ta mới chú ý tới những hành động quan tâm nhỏ nhặt kia của Tiêu Tiêu. Ta vốn định tới năm mười sáu tuổi rồi cầu hôn cả hai nàng, nhưng có vẻ ta thật không chịu nổi.
- Ta cũng thật khù khờ khi cần người chỉ điểm mới có thể nhận ra tấm lòng của muội. Xin lỗi muội, Tiêu Tiêu, Huyên Huyên!
Đôi khi, với cặp chị em này chỉ cần nói với một người, cũng coi như là đã nói với cả hai vậy, cảm xúc tương liên, trí tuệ cũng tương liên, quả thực vô cùng kì dị và đặc sắc. Nhưng cách thể hiện cảm xúc của mỗi người lại khác nhau chứ không y hệt giống như ngoại hình của hai người. Tiêu Tiêu thì đang chết lặng đi vì hạnh phúc và bất ngờ, còn Huyên Huyên thì lại khóc càng ngày càng lớn:
- Hức… hức… Thiên Vũ, đồ lẻo mép nhà huynh. Người ta đang tức giận cơ mà. Huhuhu.
Gương mặt mếu máo kia của Huyên Huyên tỏa lên một nụ cười vô cùng mãn nguyện, những giọt nước mắt vì buồn tủi kia ngay lập tức chuyển thành những giọt nước mắt vì hạnh phúc. Thiên Vũ quay sang đáp trả nàng bằng một ánh nhìn vô cùng tình tứ, rồi hắn quay lại nhìn vào Tiêu Tiêu đang chết lặng vì hạnh phúc kia.
- Tiêu Tiêu, nàng chấp nhận làm vợ ta chứ? Tiêu Dao lão sư đã nói, việc yêu đương của muội là hoàn toàn bị động, đó chính là một sự thiệt thòi vô cùng lớn. Nhưng hãy tin ở ta, ta sẽ khiến nàng không hề hối hận, sẽ khiến sự thiệt thòi đó trở thành sự may mắn và hạnh phúc nhất trên thế gian này. Tin ở ta…!
[Nhân gian chữ Tình ai định nghĩa.
Mỗi người mỗi cảnh mỗi con tim.
Hòa chung nhịp đập, chung suy nghĩ.
Với ta chữ Tình chỉ vậy thôi!]
- Muội tất nhiên là đồng ý.
Chờ đợi câu trả lời này của nàng đã lâu, Thiên Vũ đứng dậy, vươn cánh tay tham lam ôm cả hai thân ảnh tuyệt sắc kia vào lòng. Hai thân ảnh nhỏ nhắn kia dụi vào lồng ngực hắn khóc thút thít vì hạnh phúc. Những lời tỏ tình sến sẩm kia quả thực đã đánh gục con tim ngây thơ ngốc nghếch của cặp tỉ muội song sinh này.
Thiên Vũ cũng vô cùng mãn nguyện, tâm hồn hắn giờ đang lơ lửng tại chín tầng mây, hắn đã có vợ, sau gần bốn mươi năm cuộc đời. Hắn đã có người để chia ngọt sẻ bùi, đã có thể bước đầu hòa nhập vào thế giới kì dị này…
- Thiên Vũ…
- Hả, Huyên Huyên, nương tử nói gì ta?
- Huynh… Huynh đi tắm đi được không? Mùi hoa Lan kia làm ta không chịu nổi ah…
Nghe xong lời thủ thỉ ngọt ngào của Huyên Huyên, lòng Thiên Vũ bỗng nhiên rét lạnh lạ thường. Pháp bảo bản mệnh thường gắt bên hông kia dường như đã mất đi liên lạc với chủ nhân, hắn cúi xuống, quả nhiên Huyên Huyên tiểu yêu tinh kia đã vô ý nắm chặt nó lúc nào không hay.
- Ta…ta đi liền…!
Một bóng đen liền phi ra khỏi căn phòng với tốc độ không tưởng.
- Huyên Huyên, muội lại trêu hắn. Ta, từ ngày đó tới giờ ta mới được hắn ôm ah.
- Muội sợ muội lại “Ăn" tên ngố đó ngay tại đây mất, tỉ thông cảm nha. Hihi.
…
Ngay trong ngày hôm đó, một lễ thành hôn đơn giản được tổ chức tại căn nhà đá số 211 này, không cần thiên địa chứng giám, không cần trưởng bối chủ trì, không cần kiệu hoa áo gấm. Chỉ có ba người với một tình yêu say đắm, họ đang ngồi chúc nhau những chén rượu hỷ của chính bản thân mình. Ánh trăng dịu dàng mà thanh mát kia xuyên qua những ô cửa sổ âm thầm gửi tới những lời chúc phúc cho tình yêu lạ kì của ba con người nơi đây.
Cảm giác bất lực trước số phận kia của Thiên Vũ đã lặn sâu vào trong thâm tâm hắn, hiện tại ngự trị trong tâm trí hắn chỉ có hai từ “hạnh phúc" mà thôi. Hạnh phúc sẽ tạm thời quét tan đi mọi phiền lo trong cuộc sống, đúng là câu nói này có thể áp dụng đối với cả Địa Cầu lẫn nơi dị giới này.
- Huyên Huyên, chúc muội lấy một người chồng tốt, quan tâm và chăm sóc muội suốt cả cuộc đời nhé.
- Tiêu Tiêu, nghe nói chồng muội đẹp trai lắm nhé, muội có cao hứng không ta? Haha cười vậy thì đúng rồi, thật không nghĩ ra ai lại có diễm phúc lớn tới như vậy ah? Haha
- Tên lẻo mép, uống đi. Hừ… hihi
…
***
- Tỉ tỉ, đêm nay, muội…. hay là… hay là tỉ….
- Chúng ta vốn là tương thông, ai cũng như nhau vậy thôi. Ta sẽ ở phòng bên ‘tu luyện’.
- Hứ, muội ăn trước thì sẽ không chừa cho tỉ chút nào đâu.
- Muội dám sao… Hihi.
Tác giả :
Caongocanh11195@