Vợ Của Tổng Tài Là Nữ Thần Vạn Người Mê
Chương 78: Bạn nhảy
"Thượng thiếu, chúc anh khởi đầu tốt đẹp." Chất giọng dịu dàng mềm mại của một người phụ nữ vang lên
"Ồ là ai đây? Hắc Hoàng Thiên, ông chịu có bạn gái rồi sao?" Thượng Bạch huých nhẹ tay bạn mình, vẻ mặt hóng hớt
Người phụ nữ đó mỉm cười rồi nhìn sang Hắc Hoàng Thiên nhưng anh không hề quan tâm đến mấy lời nói nhảm nhí của thằng bạn.
"Thượng thiếu hiểu lầm rồi, là do trợ lý Quất bận xử lý công việc nên tôi đến đây thay anh ấy. Tôi là Nghi Mặc, thư ký của Hắc tổng ạ."
Thượng Bạch nhận tấm danh thiếp từ tay Nghi Mặc, miệng lẩm bẩm: "Bận cũng trùng hợp ghê nhỉ?"
Hắc Hoàng Thiên khẽ cau mày nhìn Thượng Bạch, cậu ta lập tức trưng ra vẻ mặt hối lỗi: "Tôi đùa mà, đừng căng thẳng như vậy chứ. Nào, mau vào trong đi."
Khi hai người vừa đi khỏi Thượng Bạch liền quay sang tươi cười: "Xin lỗi đã để Lăng tổng đợi lâu, anh là đến cùng Ninh Ninh sao?"
"Cô ấy là thư ký của tôi. Mà hai người có quen biết sao?" Lăng Hàn Nhượng thắc mắc
"Lăng tổng, anh ấy là bạn tôi hồi ở Mỹ ạ."
"Nếu sớm biết em sẽ đến đây cùng Lăng tổng thì tôi đã đỡ mất công viết thiệp rồi."
Hạ Ninh Dung đang định lên tiếng trách móc thì Thượng Bạch bổ sung thêm cho câu nói của mình: "Nhưng không sao, vì em anh có mất đến cả nghìn tấm cũng được."
"Thượng Bạch à, trước em đã có bao nhiêu cô được anh nói những lời như vậy rồi?"
"Em là người duy nhất đó."
"Thật vinh hạnh cho em quá! Có điều, bộ lễ phục hôm nay anh chọn... hơi lòe loẹt quá rồi." Hạ Ninh Dung nhìn tổng thể trên người Thượng Bạch
"Em không để ý sao? Anh cố tình chọn màu đỏ để cùng tông với bộ đồ của em đó."
"Nhưng đỏ với đỏ có chút không hợp a."
"Em thấy vậy à? Vậy để anh đi thay." Thượng Bạch đang định rời đi thì bị chặn lại
"Thượng thiếu, thật ngại quá! Tối nay cô ấy sẽ là bạn nhảy của tôi nên anh không cần phải mất công vậy đâu." Lăng Hàn Nhượng liền kéo tay Hạ Ninh Dung đi khỏi để lại một mình Thượng Bạch đứng đó ngơ ngác nhìn theo
Thật đúng là tiệc dành cho giới thượng lưu, những người có mặt tại đây đều mang theo bộ mặt tươi cười giả tạo. Cố gắng đi xã giao thật tốt với những người có địa vị cao nhằm thu được lợi từ mối quan hệ này. Nhưng cuộc đời chính là như vậy, người thấp hơn phải đi cung phụng kẻ cao hơn. Do đó nên vừa mới bước vào đã có bao nhiêu người kéo nhau đến chào hỏi vị thiếu gia họ Lăng nào đó, Hạ Ninh Dung nãy giờ vẫn luôn phải giữ nụ cười trên môi tiếp đón bọn họ.
Ở một diễn biến khác cũng chẳng kém phần, Hắc Hoàng Thiên thậm chí còn bị vây quanh nhiều hơn Lăng Hàn Nhượng rất nhiều. Hạ Ninh Dung nhìn sang mà cảm thấy mệt mỏi thay.
"Lăng tổng, tôi đúng là nên chọn anh."
Lăng Hàn Nhượng nhìn Hạ Ninh Dung với ánh mắt khó hiểu.
"Nếu sếp của tôi là Hắc Hoàng Thiên thì đến tận bây giờ cơ miệng của tôi vẫn chưa được hạ xuống." Hạ Ninh Dung tỏ vẻ mệt mỏi
"Tôi nên hiểu đây là cô đang khen hay chê tôi vậy?"
"Thì anh cứ xét theo nhiều góc độ đi."
"Vậy tôi sẽ nghĩ là cô đang khen tôi đấy."
Hạ Ninh Dung không nói gì, ánh mắt dõi theo từng hành động của ai đó ở phía xa. Bất chợt cô lên tiếng: "Lăng tổng, anh nghĩ tôi đã được như cô thư ký kia chưa?"
Lăng Hàn Nhượng nhìn theo ánh mắt cô, khóe môi nhếch lên: "Thư ký Hạ là đang mất tự tin?"
"Tôi chỉ muốn tham khảo ý kiến của anh để nâng cao trình độ bản thân thôi."
"Theo tôi thấy thì thư ký Nghi có vẻ quan tâm đến ông chủ của mình hơn cô." Lăng Hàn Nhượng nhận xét
"Vậy sao?" ánh mắt Hạ Ninh Dung bỗng trở nên sâu xa
"Đi."
Hạ Ninh Dung ngơ ngác không hiểu Lăng Hàn Nhượng muốn nói gì nhưng cũng đi theo sau anh. Cả hai đến chỗ Hắc Hoàng Thiên.
"Hắc tổng, lúc nãy chưa có dịp chào hỏi." Lăng Hàn Nhượng nâng ly rượu về phía đối diện
Ánh mắt Hắc Hoàng Thiên rơi vào ly rượu vang trước mặt, ngón tay thon dài mảnh khảnh với những khớp ngón rõ nét đưa ra. Nghi Mặc lập tức nhấc một ly rượu lên, anh nhận lấy rồi hướng ra phía trước.
Cạch...
Xét về địa vị cũng như quyền lực trong xã hội thì hai người một chín một mười nhưng khi hai chiếc ly chạm vào nhau, rõ ràng có thể thấy ly rượu của Hắc Hoàng Thiên cao hơn hẳn so với Lăng Hàn Nhượng. Thậm chí Hắc Hoàng Thiên còn không thèm nhấp môi. Đây hoàn toàn không phải vô tình mà chính là cố ý.
Hạ Ninh Dung bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật sự rất khó ưa, cô vẫn biết Hắc Hoàng Thiên vốn rất kiêu ngạo nhưng như vậy thì thật không coi ai ra gì.
"Hắc tổng, bộ trên mặt tôi dính gì sao?" Hạ Ninh Dung bị ánh mắt lạnh lẽo của ai đó làm cho mất tự nhiên
"Em nói xem."
Chất giọng trầm thấp đầy mê hoặc khiến Hạ Ninh Dung hơi ngẩn người. Ngày thường đã rất quyến rũ rồi nay Hắc Hoàng Thiên anh lại khoác trên mình bộ lễ phục đậm chất hoàng gia, cả người đều toát lên phong thái của một vị vua cao lãnh. Cô có chút không kiềm lòng được a!
Hai người hai ánh mắt chạm vào nhau, hoàn toàn cách biệt với thế giới. Bỗng xung quanh đều tắt hết đèn, nguồn ánh sáng chính được tập trung vào chính giữa đại sảnh cũng là nơi bốn người họ đang đứng. Âm thanh du dương của các loại nhạc cụ cổ điển bắt đầu vang lên...
"Hạ tiểu thư, có tiện nhảy với anh một điệu không?" Thượng Bạch từ đâu bước tới, đưa tay về phía Hạ Ninh Dung
Cô chưa kịp có phản ứng lại thì Lăng Hàn Nhượng đã chen vào: "Thượng thiếu, chẳng phải tôi đã nói tối nay cô ấy là bạn nhảy của tôi rồi hay sao?"
"Bạn nhảy cũng có thể đổi được mà." Thượng Bạch nở nụ cười xã giao
Trong lúc hai người đàn ông nào đó đang trao đổi ánh mắt hình viên đạn với nhau thì có một người đã nhanh chân hớt tay trên.
Hắc Hoàng Thiên đưa tay lên không trung rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người con gái trước mặt. Hạ Ninh Dung có hơi sững người trước hành động của anh, cô định rút tay ra nhưng lập tức bị giữ lại.
"Tôi có điều muốn nói với em."
"Để lúc khác..."
Hắc Hoàng Thiên liền ngắt lời cô: "Tôi muốn ngay bây giờ."
"Ồ là ai đây? Hắc Hoàng Thiên, ông chịu có bạn gái rồi sao?" Thượng Bạch huých nhẹ tay bạn mình, vẻ mặt hóng hớt
Người phụ nữ đó mỉm cười rồi nhìn sang Hắc Hoàng Thiên nhưng anh không hề quan tâm đến mấy lời nói nhảm nhí của thằng bạn.
"Thượng thiếu hiểu lầm rồi, là do trợ lý Quất bận xử lý công việc nên tôi đến đây thay anh ấy. Tôi là Nghi Mặc, thư ký của Hắc tổng ạ."
Thượng Bạch nhận tấm danh thiếp từ tay Nghi Mặc, miệng lẩm bẩm: "Bận cũng trùng hợp ghê nhỉ?"
Hắc Hoàng Thiên khẽ cau mày nhìn Thượng Bạch, cậu ta lập tức trưng ra vẻ mặt hối lỗi: "Tôi đùa mà, đừng căng thẳng như vậy chứ. Nào, mau vào trong đi."
Khi hai người vừa đi khỏi Thượng Bạch liền quay sang tươi cười: "Xin lỗi đã để Lăng tổng đợi lâu, anh là đến cùng Ninh Ninh sao?"
"Cô ấy là thư ký của tôi. Mà hai người có quen biết sao?" Lăng Hàn Nhượng thắc mắc
"Lăng tổng, anh ấy là bạn tôi hồi ở Mỹ ạ."
"Nếu sớm biết em sẽ đến đây cùng Lăng tổng thì tôi đã đỡ mất công viết thiệp rồi."
Hạ Ninh Dung đang định lên tiếng trách móc thì Thượng Bạch bổ sung thêm cho câu nói của mình: "Nhưng không sao, vì em anh có mất đến cả nghìn tấm cũng được."
"Thượng Bạch à, trước em đã có bao nhiêu cô được anh nói những lời như vậy rồi?"
"Em là người duy nhất đó."
"Thật vinh hạnh cho em quá! Có điều, bộ lễ phục hôm nay anh chọn... hơi lòe loẹt quá rồi." Hạ Ninh Dung nhìn tổng thể trên người Thượng Bạch
"Em không để ý sao? Anh cố tình chọn màu đỏ để cùng tông với bộ đồ của em đó."
"Nhưng đỏ với đỏ có chút không hợp a."
"Em thấy vậy à? Vậy để anh đi thay." Thượng Bạch đang định rời đi thì bị chặn lại
"Thượng thiếu, thật ngại quá! Tối nay cô ấy sẽ là bạn nhảy của tôi nên anh không cần phải mất công vậy đâu." Lăng Hàn Nhượng liền kéo tay Hạ Ninh Dung đi khỏi để lại một mình Thượng Bạch đứng đó ngơ ngác nhìn theo
Thật đúng là tiệc dành cho giới thượng lưu, những người có mặt tại đây đều mang theo bộ mặt tươi cười giả tạo. Cố gắng đi xã giao thật tốt với những người có địa vị cao nhằm thu được lợi từ mối quan hệ này. Nhưng cuộc đời chính là như vậy, người thấp hơn phải đi cung phụng kẻ cao hơn. Do đó nên vừa mới bước vào đã có bao nhiêu người kéo nhau đến chào hỏi vị thiếu gia họ Lăng nào đó, Hạ Ninh Dung nãy giờ vẫn luôn phải giữ nụ cười trên môi tiếp đón bọn họ.
Ở một diễn biến khác cũng chẳng kém phần, Hắc Hoàng Thiên thậm chí còn bị vây quanh nhiều hơn Lăng Hàn Nhượng rất nhiều. Hạ Ninh Dung nhìn sang mà cảm thấy mệt mỏi thay.
"Lăng tổng, tôi đúng là nên chọn anh."
Lăng Hàn Nhượng nhìn Hạ Ninh Dung với ánh mắt khó hiểu.
"Nếu sếp của tôi là Hắc Hoàng Thiên thì đến tận bây giờ cơ miệng của tôi vẫn chưa được hạ xuống." Hạ Ninh Dung tỏ vẻ mệt mỏi
"Tôi nên hiểu đây là cô đang khen hay chê tôi vậy?"
"Thì anh cứ xét theo nhiều góc độ đi."
"Vậy tôi sẽ nghĩ là cô đang khen tôi đấy."
Hạ Ninh Dung không nói gì, ánh mắt dõi theo từng hành động của ai đó ở phía xa. Bất chợt cô lên tiếng: "Lăng tổng, anh nghĩ tôi đã được như cô thư ký kia chưa?"
Lăng Hàn Nhượng nhìn theo ánh mắt cô, khóe môi nhếch lên: "Thư ký Hạ là đang mất tự tin?"
"Tôi chỉ muốn tham khảo ý kiến của anh để nâng cao trình độ bản thân thôi."
"Theo tôi thấy thì thư ký Nghi có vẻ quan tâm đến ông chủ của mình hơn cô." Lăng Hàn Nhượng nhận xét
"Vậy sao?" ánh mắt Hạ Ninh Dung bỗng trở nên sâu xa
"Đi."
Hạ Ninh Dung ngơ ngác không hiểu Lăng Hàn Nhượng muốn nói gì nhưng cũng đi theo sau anh. Cả hai đến chỗ Hắc Hoàng Thiên.
"Hắc tổng, lúc nãy chưa có dịp chào hỏi." Lăng Hàn Nhượng nâng ly rượu về phía đối diện
Ánh mắt Hắc Hoàng Thiên rơi vào ly rượu vang trước mặt, ngón tay thon dài mảnh khảnh với những khớp ngón rõ nét đưa ra. Nghi Mặc lập tức nhấc một ly rượu lên, anh nhận lấy rồi hướng ra phía trước.
Cạch...
Xét về địa vị cũng như quyền lực trong xã hội thì hai người một chín một mười nhưng khi hai chiếc ly chạm vào nhau, rõ ràng có thể thấy ly rượu của Hắc Hoàng Thiên cao hơn hẳn so với Lăng Hàn Nhượng. Thậm chí Hắc Hoàng Thiên còn không thèm nhấp môi. Đây hoàn toàn không phải vô tình mà chính là cố ý.
Hạ Ninh Dung bỗng cảm thấy người đàn ông trước mặt mình thật sự rất khó ưa, cô vẫn biết Hắc Hoàng Thiên vốn rất kiêu ngạo nhưng như vậy thì thật không coi ai ra gì.
"Hắc tổng, bộ trên mặt tôi dính gì sao?" Hạ Ninh Dung bị ánh mắt lạnh lẽo của ai đó làm cho mất tự nhiên
"Em nói xem."
Chất giọng trầm thấp đầy mê hoặc khiến Hạ Ninh Dung hơi ngẩn người. Ngày thường đã rất quyến rũ rồi nay Hắc Hoàng Thiên anh lại khoác trên mình bộ lễ phục đậm chất hoàng gia, cả người đều toát lên phong thái của một vị vua cao lãnh. Cô có chút không kiềm lòng được a!
Hai người hai ánh mắt chạm vào nhau, hoàn toàn cách biệt với thế giới. Bỗng xung quanh đều tắt hết đèn, nguồn ánh sáng chính được tập trung vào chính giữa đại sảnh cũng là nơi bốn người họ đang đứng. Âm thanh du dương của các loại nhạc cụ cổ điển bắt đầu vang lên...
"Hạ tiểu thư, có tiện nhảy với anh một điệu không?" Thượng Bạch từ đâu bước tới, đưa tay về phía Hạ Ninh Dung
Cô chưa kịp có phản ứng lại thì Lăng Hàn Nhượng đã chen vào: "Thượng thiếu, chẳng phải tôi đã nói tối nay cô ấy là bạn nhảy của tôi rồi hay sao?"
"Bạn nhảy cũng có thể đổi được mà." Thượng Bạch nở nụ cười xã giao
Trong lúc hai người đàn ông nào đó đang trao đổi ánh mắt hình viên đạn với nhau thì có một người đã nhanh chân hớt tay trên.
Hắc Hoàng Thiên đưa tay lên không trung rồi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người con gái trước mặt. Hạ Ninh Dung có hơi sững người trước hành động của anh, cô định rút tay ra nhưng lập tức bị giữ lại.
"Tôi có điều muốn nói với em."
"Để lúc khác..."
Hắc Hoàng Thiên liền ngắt lời cô: "Tôi muốn ngay bây giờ."
Tác giả :
Ninh Dung