Vợ Của Tổng Tài Là Mafia (Vợ Của Tổng Giám Đốc Là Mafia)
Chương 2: Duệ Thần??? không quen
Một lúc sau, đôi mắt Uyên Thư cứ nhắm rồi lại mở, cơ thể lờ đờ mệt mỏi khiến cô gượng dậy cũng cảm thấy khó khăn. Nhìn xung quanh, cô cảm thấy lạ, bước xuống giường cô men theo hành lang dài mà cứ đi thẳng mãi.Cô thấy một thứ ánh sáng tỏa ra ở phía trước, chỉ muốn ra khỏi nơi tối tăm này, Uyên Thư vội vàng chạy ra ngoài, mặc kệ sự mệt mỏi của bản thân mình. Bước ra khỏi nơi đó là một khu vườn xinh đẹp thơ mộng như trong truyện cổ tích. Cô bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên ven sông, bàn chân đung đưa, thẫn thờ nhớ lại những kỉ niệm xưa. Khóe miệng cô nhếch lên rồi lại hạ xuống.Chỉ là một câu nói bâng quơ, một khuôn mặt không biểu cảm nói
- Thật nực cười, cuối cùng họ cũng bỏ tôi lại một mình.
Là một cô bé nhưng lại nói ra một câu đĩnh đĩnh đạc như vậy thì có thể chứng minh rằng sự đả kích to lớn đó đã khiến cô chín chắn hơn. Cô khẽ ngả mình vào tấm cổ xanh mướt và nhẹ nhàng chìm vào một giấc ngủ sâu. Đằng xa một cậu bé từ từ bước tới chỗ Uyên Thư, khuôn mặt tò mò và đôi chân rón rén từng bước để không làm cho cô thức giấc. Cậu núp sau cái cây cổ thụ gần đó, ngò qua cành cây để nhìn cô. Tưởng rằng như thế thì không làm cô thức giấc nhưng, cô đã biết đằng xa kia đang có ai đó đang nhìn mình. Cô ngồi dậy, đứng lên đi về phía cây cổ thụ đằng đó, muốn quát nhưng không đủ sức, cô nói nhẹ.
-Ai...ai ở đó???
Nghe giọng nói và tiếng xào xạc cậu giật mình, chậm rãi bước khỏi thân cây, ánh mắt lạnh nhìn cô. Không quen mà cũng chẳng biết, cô quay lưng lại, bước về chỗ cũ. Cậu bước tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng đung đưa người theo ngọn gió. Cậu nhìn cô, tay chống đỡ chiếc cằm nhỏ nhắn mà hỏi
-Cậu tên gì???? tôi lag Duệ Thần.
Uyên Thư quay mắt nhìn Duệ Thần, ánh mắt không một chút ngạc nhiên hay gì đó. Cô mặc kệ dù cho ai nói chuyện với cô, chỉ chăm chú ngồi ngắm khu vườn này. Đây chính là câu trả lời mà Duệ Thần nhận được. Mặc cho Uyên Thư có để ý cậu hay không cậu vẫn muốn làm bạn với cô.
- Cậu có thể làm bạn với tôi chứ.
Duệ Thần đứng dậy, đi đến trước mặt cô, người hơi cúi xuống và chìa bàn tay ra. Uyên Thư không để ý lời nói cũng chẳng để ý đến hành động của cậu.
=== ====== ====== ====HẾT==== ====== ====== =====
M.N cùng đón xem chương sau nha. mong M.N ủng hộ
- Thật nực cười, cuối cùng họ cũng bỏ tôi lại một mình.
Là một cô bé nhưng lại nói ra một câu đĩnh đĩnh đạc như vậy thì có thể chứng minh rằng sự đả kích to lớn đó đã khiến cô chín chắn hơn. Cô khẽ ngả mình vào tấm cổ xanh mướt và nhẹ nhàng chìm vào một giấc ngủ sâu. Đằng xa một cậu bé từ từ bước tới chỗ Uyên Thư, khuôn mặt tò mò và đôi chân rón rén từng bước để không làm cho cô thức giấc. Cậu núp sau cái cây cổ thụ gần đó, ngò qua cành cây để nhìn cô. Tưởng rằng như thế thì không làm cô thức giấc nhưng, cô đã biết đằng xa kia đang có ai đó đang nhìn mình. Cô ngồi dậy, đứng lên đi về phía cây cổ thụ đằng đó, muốn quát nhưng không đủ sức, cô nói nhẹ.
-Ai...ai ở đó???
Nghe giọng nói và tiếng xào xạc cậu giật mình, chậm rãi bước khỏi thân cây, ánh mắt lạnh nhìn cô. Không quen mà cũng chẳng biết, cô quay lưng lại, bước về chỗ cũ. Cậu bước tới chỗ cô, ngồi xuống bên cạnh cô và nhẹ nhàng đung đưa người theo ngọn gió. Cậu nhìn cô, tay chống đỡ chiếc cằm nhỏ nhắn mà hỏi
-Cậu tên gì???? tôi lag Duệ Thần.
Uyên Thư quay mắt nhìn Duệ Thần, ánh mắt không một chút ngạc nhiên hay gì đó. Cô mặc kệ dù cho ai nói chuyện với cô, chỉ chăm chú ngồi ngắm khu vườn này. Đây chính là câu trả lời mà Duệ Thần nhận được. Mặc cho Uyên Thư có để ý cậu hay không cậu vẫn muốn làm bạn với cô.
- Cậu có thể làm bạn với tôi chứ.
Duệ Thần đứng dậy, đi đến trước mặt cô, người hơi cúi xuống và chìa bàn tay ra. Uyên Thư không để ý lời nói cũng chẳng để ý đến hành động của cậu.
=== ====== ====== ====HẾT==== ====== ====== =====
M.N cùng đón xem chương sau nha. mong M.N ủng hộ
Tác giả :
Hàn Tiêu Tiêu