Vợ Của Tôi Là Tác Giả Ngôn Tình
Chương 16
Cô đứng ở trước cửa phòng bệnh, do dự một lúc rồi vẫn quyết định gõ cửa.
“Mời vào!" – Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Cô bước vào, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi bên giường, nét mặt trầm tư. Còn Từ Thiên Bảo thì vẫn đang nằm mê man trên giường bệnh.
“Tôi… xin lỗi đã làm phiền, tôi chỉ muốn đến thăm anh Từ…"
Từ Thiên Tư ngẩng lên, không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.
Cô gái này, thật sự chính là phiên bản hồi trẻ của người kia!
Người phụ nữ mà ông yêu rất nhiều, nhưng ông cũng nợ bà ấy rất nhiều.
Ông run run nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, môi mấp máy, nửa ngày không thốt nên nổi một chữ.
“Thưa ông, tôi đã làm phiền sao? Xin lỗi, tôi sẽ đến lúc khác." – Chờ một lúc lâu không thấy câu trả lời, cô thấy hơi mất tự nhiên, vội nói lời cáo từ.
“Như Ngọc…"
“Ông biết mẹ tôi?"
“Cháu là con gái của Như Ngọc sao?"
“Đúng vậy! Chú quen mẹ cháu sao?"
“Chú…chú là bạn cũ của mẹ cháu. Đã lâu không gặp, mẹ cháu giờ…có khỏe không?"
Cô sững lại. Lòng đau nhói.
Mãi một lúc lâu sau cô mới thấp giọng trả lời: “Mẹ cháu mất rồi."
“Không…không thể nào…không thể nào…"
Trông ông ấy vô cùng khổ sở.
An Hạ không giấu được sự khó hiểu: “Chú à…chú với mẹ cháu…rất thân thiết sao?"
“Chú…là chú nợ bà ấy…"
Ông suy sụp, lảo đảo bước ra ngoài.
“Chú à…còn anh Từ…"
“Phiền cháu chăm sóc nó giúp chú…Chú, là Từ Thiên Tư, Thiên Bảo là con trai của chú."
…
Trong phòng chỉ còn cô và Từ Thiên Bảo. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say kia, lòng mông lung. Đây là người đã liều mình cứu cô, vì cứu cô mà anh ta phải hứng trọn một nhát đâm, tuy không ảnh hưởng lớn đến tính mạng, nhưng mà…
Tại sao lại phải liều mình cứu cô như vậy?
Trừ lần gặp mặt để kí hợp đồng kia, hai người căn bản không có gì liên quan đến nhau.
Không đúng, lúc nãy Từ Thiên Tư có nói một câu…
“…là chú nợ bà ấy…"
Tác giả ngôn tình trí tưởng tượng luôn vô giới hạn, không lẽ “đời cha ăn mặn đời con khát nước", anh ta đây là trả nợ cho bố mình sao?
Từ Thiên Tư, con trai ông liều mình cứu tôi, tôi nhất định sẽ trả ơn gấp trăm nghìn lần, còn nếu như ông thật sự làm gì có lỗi với mẹ tôi, tôi quyết sẽ không tha!
“Mời vào!" – Một giọng nói nghiêm nghị vang lên.
Cô bước vào, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi bên giường, nét mặt trầm tư. Còn Từ Thiên Bảo thì vẫn đang nằm mê man trên giường bệnh.
“Tôi… xin lỗi đã làm phiền, tôi chỉ muốn đến thăm anh Từ…"
Từ Thiên Tư ngẩng lên, không tin vào những gì mắt mình nhìn thấy.
Cô gái này, thật sự chính là phiên bản hồi trẻ của người kia!
Người phụ nữ mà ông yêu rất nhiều, nhưng ông cũng nợ bà ấy rất nhiều.
Ông run run nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, môi mấp máy, nửa ngày không thốt nên nổi một chữ.
“Thưa ông, tôi đã làm phiền sao? Xin lỗi, tôi sẽ đến lúc khác." – Chờ một lúc lâu không thấy câu trả lời, cô thấy hơi mất tự nhiên, vội nói lời cáo từ.
“Như Ngọc…"
“Ông biết mẹ tôi?"
“Cháu là con gái của Như Ngọc sao?"
“Đúng vậy! Chú quen mẹ cháu sao?"
“Chú…chú là bạn cũ của mẹ cháu. Đã lâu không gặp, mẹ cháu giờ…có khỏe không?"
Cô sững lại. Lòng đau nhói.
Mãi một lúc lâu sau cô mới thấp giọng trả lời: “Mẹ cháu mất rồi."
“Không…không thể nào…không thể nào…"
Trông ông ấy vô cùng khổ sở.
An Hạ không giấu được sự khó hiểu: “Chú à…chú với mẹ cháu…rất thân thiết sao?"
“Chú…là chú nợ bà ấy…"
Ông suy sụp, lảo đảo bước ra ngoài.
“Chú à…còn anh Từ…"
“Phiền cháu chăm sóc nó giúp chú…Chú, là Từ Thiên Tư, Thiên Bảo là con trai của chú."
…
Trong phòng chỉ còn cô và Từ Thiên Bảo. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ngủ say kia, lòng mông lung. Đây là người đã liều mình cứu cô, vì cứu cô mà anh ta phải hứng trọn một nhát đâm, tuy không ảnh hưởng lớn đến tính mạng, nhưng mà…
Tại sao lại phải liều mình cứu cô như vậy?
Trừ lần gặp mặt để kí hợp đồng kia, hai người căn bản không có gì liên quan đến nhau.
Không đúng, lúc nãy Từ Thiên Tư có nói một câu…
“…là chú nợ bà ấy…"
Tác giả ngôn tình trí tưởng tượng luôn vô giới hạn, không lẽ “đời cha ăn mặn đời con khát nước", anh ta đây là trả nợ cho bố mình sao?
Từ Thiên Tư, con trai ông liều mình cứu tôi, tôi nhất định sẽ trả ơn gấp trăm nghìn lần, còn nếu như ông thật sự làm gì có lỗi với mẹ tôi, tôi quyết sẽ không tha!
Tác giả :
Kiều Liên