Vợ Cũ Bị Câm Của Tổng Tài Bạc Tình
Chương 24
Đóng cửa lại, chiếc gương trong phòng
thay đồ phản chiếu ra hình ảnh một nam tử dung mạo tuyệt luân, hắn có ngũ quan lập thể của con lai, môi tuy mỏng lại hoàn mỹ vô cùng, chiếc cằm đường cong lưu sướng, nhưng đẹp nhất vẫn là cặp mắt màu xanh lục kia, ở nơi này nó là cực kì hiếm thấy… tự hỏi vì sao một nam tử diện mạo xuất sắc như vậy, đôi mắt lại nhiều mê mang đến thế?
Cúi đầu, anh nhìn bộ quần áo trong lòng, khóe môi cong lên, đây là quần áo chị mua cho anh, đã bao lâu rồi chưa được mặc một bộ quần áo mới, anh cũng không nhớ rõ nữa, những là, chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?
Anh xoay người về phía gương, nhanh chóng thử bộ đồ mới.
Hướng Thanh Lam lại chọn thêm vài thứ, cho dù đây là khu đồ rẻ nhất, nhưng đối với cô mà nói vẫn là quá cao. Nhưng là, người nam nhân cô nhặt được kia chỉ có hai bàn tay trắng, cô không thể chỉ mua cho anh một bộ được.
Lúc này ngoài cửa lại có người đi vào, cô nghe được nữ phục vụ nói ‘hoan nghênh quý khách’. Hơi nở nụ cười một chút, đãi ngộ thật đúng là khác biệt. Nhưng cô không muốn để ý những việc nhỏ nhặt ấy làm gì, tiếp tục chọn quần áo, ngón tay lại ngừng một chút, cô đang nghĩ nếu Thanh mặc mấy bộ quần áo này, nhất định sẽ tuấn mỹ vô cùng.
Dáng người của anh vốn rất đẹp, có lẽ do thời gian dài không được ăn uống đầy đủ nên mới gầy một chút mà thôi.
Mà lúc này cô đang quay lưng về phía cửa, hiển nhiên không biết đi người vừa mới đi vào là ai.
Cung Như Tuyết thân mật kéo tay Tô Triết Thác đi vào trong cửa hàng, đây là nơi cô thường xuyên đến. Nhìn chỗ gần cửa nhất, đây là khu VIP của quán này, giá trị quần áo đương nhiên không phải một từ ‘đắt’ là có thể hình dung.
“Thác, mình vào đi thôi." Cô ngẩng đầu nhìn nam nhân ngũ quan tuấn mỹ, đối với những ánh mắt hâm mộ kia cảm thấy đắc ý cực kì, nam nhân này là của cô. Một người thành công đến như vậy, là nam nhân của cô, Cung Như Tuyết.
Hơn nữa, cũng chỉ có cô mới xứng đôi với anh.
“Ừ." Nam nhân thản nhiên lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh cực kì, môi hơi hơi mím lại khiến anh trông càng có vẻ lạnh lùng. Tùy ý để Cung Như Tuyết kéo tay, anh nheo lại hai mắt, thật ra, anh chưa có ý muốn mua quần áo, quần áo của anh cực kì nhiều, nhiều đến mức anh mặc vẫn chưa hết, chẳng qua nếu cô muốn thì anh cũng không có lý do cự tuyệt.
Ai bảo anh yêu cô cơ chứ.
Cung Như Tuyết kéo tay Tô Triết Thác đi đến khu trước mặt, cô xem từng bộ lại từng bộ tây trang. Nơi này có rất nhiều, đều là hàng chế tác thuần thủ công của Italy, đương nhiên giá của nó cũng không thể thấp được.
Tay cô xuyên qua từng bộ quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ có màu xanh đen, thử so ở trên người nam nhân một chút, tươi cười rất vừa lòng. Ánh mắt Tô Triết Thác hơi trầm xuống, động tác này một cô gái khác cũng từng làm cho anh, chẳng qua, tươi cười của cô chỉ để trong ánh mắt.
Tại sao, tại sao lúc này anh lại nhớ tới cô ấy, cô gái đã rời đi anh từ lâu.
thay đồ phản chiếu ra hình ảnh một nam tử dung mạo tuyệt luân, hắn có ngũ quan lập thể của con lai, môi tuy mỏng lại hoàn mỹ vô cùng, chiếc cằm đường cong lưu sướng, nhưng đẹp nhất vẫn là cặp mắt màu xanh lục kia, ở nơi này nó là cực kì hiếm thấy… tự hỏi vì sao một nam tử diện mạo xuất sắc như vậy, đôi mắt lại nhiều mê mang đến thế?
Cúi đầu, anh nhìn bộ quần áo trong lòng, khóe môi cong lên, đây là quần áo chị mua cho anh, đã bao lâu rồi chưa được mặc một bộ quần áo mới, anh cũng không nhớ rõ nữa, những là, chẳng phải bây giờ đã có rồi sao?
Anh xoay người về phía gương, nhanh chóng thử bộ đồ mới.
Hướng Thanh Lam lại chọn thêm vài thứ, cho dù đây là khu đồ rẻ nhất, nhưng đối với cô mà nói vẫn là quá cao. Nhưng là, người nam nhân cô nhặt được kia chỉ có hai bàn tay trắng, cô không thể chỉ mua cho anh một bộ được.
Lúc này ngoài cửa lại có người đi vào, cô nghe được nữ phục vụ nói ‘hoan nghênh quý khách’. Hơi nở nụ cười một chút, đãi ngộ thật đúng là khác biệt. Nhưng cô không muốn để ý những việc nhỏ nhặt ấy làm gì, tiếp tục chọn quần áo, ngón tay lại ngừng một chút, cô đang nghĩ nếu Thanh mặc mấy bộ quần áo này, nhất định sẽ tuấn mỹ vô cùng.
Dáng người của anh vốn rất đẹp, có lẽ do thời gian dài không được ăn uống đầy đủ nên mới gầy một chút mà thôi.
Mà lúc này cô đang quay lưng về phía cửa, hiển nhiên không biết đi người vừa mới đi vào là ai.
Cung Như Tuyết thân mật kéo tay Tô Triết Thác đi vào trong cửa hàng, đây là nơi cô thường xuyên đến. Nhìn chỗ gần cửa nhất, đây là khu VIP của quán này, giá trị quần áo đương nhiên không phải một từ ‘đắt’ là có thể hình dung.
“Thác, mình vào đi thôi." Cô ngẩng đầu nhìn nam nhân ngũ quan tuấn mỹ, đối với những ánh mắt hâm mộ kia cảm thấy đắc ý cực kì, nam nhân này là của cô. Một người thành công đến như vậy, là nam nhân của cô, Cung Như Tuyết.
Hơn nữa, cũng chỉ có cô mới xứng đôi với anh.
“Ừ." Nam nhân thản nhiên lên tiếng, sắc mặt vẫn bình tĩnh cực kì, môi hơi hơi mím lại khiến anh trông càng có vẻ lạnh lùng. Tùy ý để Cung Như Tuyết kéo tay, anh nheo lại hai mắt, thật ra, anh chưa có ý muốn mua quần áo, quần áo của anh cực kì nhiều, nhiều đến mức anh mặc vẫn chưa hết, chẳng qua nếu cô muốn thì anh cũng không có lý do cự tuyệt.
Ai bảo anh yêu cô cơ chứ.
Cung Như Tuyết kéo tay Tô Triết Thác đi đến khu trước mặt, cô xem từng bộ lại từng bộ tây trang. Nơi này có rất nhiều, đều là hàng chế tác thuần thủ công của Italy, đương nhiên giá của nó cũng không thể thấp được.
Tay cô xuyên qua từng bộ quần áo, cuối cùng chọn ra một bộ có màu xanh đen, thử so ở trên người nam nhân một chút, tươi cười rất vừa lòng. Ánh mắt Tô Triết Thác hơi trầm xuống, động tác này một cô gái khác cũng từng làm cho anh, chẳng qua, tươi cười của cô chỉ để trong ánh mắt.
Tại sao, tại sao lúc này anh lại nhớ tới cô ấy, cô gái đã rời đi anh từ lâu.
Tác giả :
Hạ Nhiễm Tuyết