Vợ Chồng Cùng Quản Gia

Chương 5

“Tiểu Cẩn, tối hôm nay con hãy ngủ cùng Bội Bội đi, ngày mai là thứ Bảy, Bội Bội không cần lên lớp, các con cũng có thể chơi đùa cùng nhau, chờ ba mẹ con tới thì con có thể đi về với ba mẹ con rồi." Bởi vì thành viên trong nhà vốn là cố định, cho nên hoàn toàn cũng không có để giường dư lại, vả lại dù sao tuổi hai đứa bé đều còn nhỏ, ngủ cùng nhau cũng không có quan hệ gì.

“Con biết rồi, cám ơn cô." Diêu Cẩn trả lời rất sảng khoái.

Mẹ Diệp gật đầu cười, bà còn tưởng rằng hai cái đứa bé này sẽ ầm ĩ gì gì đó, nhưng mà bây giờ xem ra là không có vấn đề kia rồi, nhìn đồng hồ, bà lại để cho hai đứa nhỏ đi về phòng: “Đi ngủ sớm một chút đi, trẻ nhỏ ngủ trễ không tốt."

“A…." Đóng cửa lại, phòng này cũng chỉ còn lại có hai đại nhân nhỏ này.

“Bà xã, không ngờ sống lại một đời, anh còn có thể từ nhỏ cùng nhau từ từ lớn lên với em, thật tốt quá." Diêu Cẩn đưa hai tay ra ôm lấy Diệp Bội, nhẹ nhàng rù rì nói ở bên tai cô: “Đời này anh cũng không cần kinh nghiệm vẫn đuổi theo em cùng sinh hoạt, em cũng sẽ không ghét bỏ nhà anh rất có tiền, bởi vì anh có thể xác định đời này anh tuyệt đối sẽ không để cho nhà anh trở nên nghèo túng, anh sẽ cho em một cuộc sống thật tốt."

Đè nén cảm động trong lòng xuống, Diệp Bội tức giận nói: “Em mới không thèm để cho anh nuôi đâu, cũng không cần ăn cơm mềm, em cũng sống lại một lần, vì thế cho dù không có anh một mình em cũng có thể sống thật hạnh phúc, em có thể kiếm nhiều tiền nuôi gia đình, em cũng không tin với nhiều năm kinh nghiệm như vậy mà em không kiếm được tiền." Cô biết Diêu Cẩn luôn suy nghĩ cho mình, nhưng mà nếu để cho một mình anh phấn đấu lại không phù hợp với phong cách của Diệp Bội, cho nên không thể làm gì khác hơn là trả lời nửa đùa như vậy.

“Bà xã ngốc, đàn ông nuôi đàn bà là đạo lý hiển nhiên không phải sao, em đó không gọi ăn cơm mềm, phải gọi là một cô gái nhỏ hạnh phúc, hơn nữa ăn cơm mềm không phải đặc biệt nói nam sao?" Sờ sờ mũi Diệp Bội, Diêu Cẩn khẽ cười nói, sống lại một đời, bà xã này vẫn không thay đổi, vẫn đáng yêu như vậy, cũng chính bởi vì như vậy mới khiến cho anh không buông tay được.

“Em mặc kệ, nếu không thì cùng nhau phấn đấu, nếu không sẽ để cho anh ăn cơm mềm (trai bao) là được, như thế nào?" Ánh đèn vàng chiếu ở trên mặt Diệp Bội, lại thêm nét mặt của Diệp Bội, khiến trên người cô bé hiện chỉ mới tám tuổi giống như cũng đột nhiên hiện lên một tầng sáng rỡ, hai người bọn họ đều không phải là người mạnh mẽ, đặc tính duy nhất chính là đều luôn thử suy nghĩ cho đối phương, nếu không phải bởi vì như vậy, hôn nhân của hai người cũng không giữ vững được lâu như vậy, vợ chồng nghèo hèn cũng không phải dễ làm như thế.

Nghe lời Diệp Bội nói, dù thế nào Diêu Cẩn cũng hiểu là xảy ra chuyện gì, bèn vội vàng gật đầu: “Được, anh nghe em, chúng ta cùng nhau phấn đấu, đều loại bỏ toàn bộ nguy hiểm không biết ra, chúng ta nằm nói chuyện đi, đứng nói chuyện chúng ta cũng không thoải mái lắm."

“Ừ."

Kiếp trước vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng vẫn là ở trên cùng một cái giường, nhưng khi đó hai người đã là người lớn, mà bây giờ, hai người đều là trẻ con, đây đối với hai người mà nói đều là một thể nghiệm mới lạ.

Nghiêng mặt nhìn Diệp Bội, ôm eo của cô, trong lòng Diêu Cẩn bỗng trở nên bùi ngùi: “Bà xã, em nói vốn là chúng ta đã nâng chuyện sinh con lên chương trình hội nghị rồi, nhưng bây giờ lại phải quay lại lần nữa, em phải đồng ý với anh một chuyện."

Đối với sự kiện này thì Diệp Bội cũng bùi ngùi, nếu như không có quay lại thì không biết hai người đang làm gì, cho nên đối với chuyện quan trọng này thì Diêu Cẩn rất nhanh đã phản ứng kịp: “Chuyện gì?"

“Như vậy, chờ em đến tuổi kết hôn luật định thì chúng ta kết hôn, sau đó mau mau sinh một đứa bé, đứa con thuộc về chính chúng ta." Nếu như chuyện này của Diêu Cẩn để cho người khác nghe nhất định là sẽ bị dọa sợ, có ai từng gặp một đứa bé chín tuổi nói chuyện kết hôn sinh con, ở thời cổ đại có thể có chút đáng tin, nhưng bây giờ là hiện đại.

“Con cái gì chứ?" Diệp Bội nắm mặt của Diêu Cẩn, “Bây giờ anh mới mấy tuổi đã nói vấn đề này rồi, anh có chức năng kia ư, hả?" Tuy là khi đó nói lời như vậy cũng không kỳ lạ, nhưng mà bây giờ hai người mới mấy tuổi, đã nghĩ đến chuyện đứa nhỏ cũng quá sớm rồi.

Vẻ mặt Diêu Cẩn đau khổ, đây cũng không phải là anh muốn: “Bà xã, đau, đau, đau, mau buông ra, anh không nói không được sao, anh cũng đã rất khổ sở có được hay không, ôn hương nhuyễn ngọc (người đẹp thơm mềm) trong ngực, nhưng lại một chút phản ứng cũng không có, em bảo làm sao mà anh chịu nổi chứ." Nam sinh bình thường phải mười mấy tuổi mới có bệnh di tinh, cho đến lúc đó mới phải xuất hiện các loại phản ứng của đàn ông, nhưng bây giờ Diêu Cẩn lại chỉ có chín tuổi, chỉ là một thằng nhóc mà thôi, cho dù linh hồn anh trưởng thành đi nữa thì bây giờ anh chỉ là đứa bé, chuyện này thì không sửa đổi được.

Nói đến vấn đề này thì Diệp Bội lại cười: “Anh đây là tự mình chuốc lấy cực khổ."

“Đúng vậy, là anh tự mình chuốc lấy cực khổ." Nhìn ánh mắt của Diệp Bội, Diêu Cẩn nghiêm túc mở miệng, “Bội Bội, không phải là chúng ta nên bắt đầu suy nghĩ một chút phải làm sao gây dựng sự nghiệp làm giàu, anh không hy vọng về sau em lại theo anh cùng nhau trải qua cuộc sống khổ cực, hơn nữa anh nhớ em cũng sẽ không hi vọng ba mẹ em cùng nhau trải qua cuộc sống khổ cực với em đấy chứ."

Diệp Bội gật đầu một cái, vẻ mặt cũng nặng nề: “Nói thật, với tương lai, chúng ta biết cũng chỉ biết việc lớn mấy năm mà thôi, trí nhớ của em chỉ làm cho em nhớ chút chuyện linh tinh, nhưng lại không thành được việc lớn, nhưng mà em tuyệt đối không buông tay, hôm nay anh cũng thấy bộ dạng thím hai kia, cả đời trước đúng là em vượt qua dưới sự khi dễ của thím hai, ngược lại thật ra thì không có liên quan gì với em, quan trọng là ba mẹ em, em cũng hi vọng bọn họ có thể ưỡn ngực nói cho người khác biết con gái của bọn bọ là giỏi nhất."

Đời trước Diệp Bội cũng chỉ là thi vào một đại học hạng hai, nhưng cho dù chỉ là như vậy, cũng để ba cô khoe khoang một lúc lâu, nhớ khi cô mới vừa thi lên đại học thì lúc nào ba cô cũng đi lang thang qua cửa nhà người ta nói đến chuyện này, đây là một loại tự hào của người làm cha, chỉ là khi đó Diệp Bội cảm thấy không cần thiết có thể khoa trương như vậy, nhưng quay đầu lại suy nghĩ một chút, trong lòng lại là tràn đầy cảm động, một loại cảm động không nói được, bởi vì cha mẹ mình không làm ra thành tựu lớn lao gì, có thể khoe khoang cũng chỉ có thể là con cái rồi, có thể làm một người con gái để người cha được vẻ vang ở trước mặt người khác cũng thật không tệ.

“Dĩ nhiên,“ Khẽ vuốt ve tóc rơi trên trán Diệp Bội, Diêu Cẩn cười cười, “Trong lòng anh cũng là bà xã giỏi nhất, có một số việc em không thể làm nhưng anh có thể làm, nhà anh vẫn coi là có chút tiền, không từ mà biệt, cho dù là không có một chút tiền đồ nhưng mua một vài cổ phiếu của công ty rất có tiềm lực trong tương lai cũng đủ cho chúng ta sinh sống."

“Anh cũng quá lười đó,“ Nắm được mũi Diêu Cẩn, Diệp Bội có một ít bất mãn : “Như vậy cuối cùng em cảm thấy thật không có cảm giác thành công, hơn nữa trí nhớ của chúng ta cũng chỉ đến một năm kia mà thôi, về sau lại xảy ra chuyện gì cũng không phải là chúng ta có thể đoán trước, nhưng mà chúng ta có thể sống lại một lần chí ít có một chút lợi ích, đó chính là mục tiêu rất rõ ràng, thế nào cũng phải học một chút thứ mình thích học có đúng hay không?"

“Bà xã đại nhân sáng suốt." Diêu Cẩn đã biết theo đuổi của mình rồi, sống lại một lần, những thứ khác không cần cầu, nhưng mà cuộc sống thì nhất định phải không sầu, bà xã đại nhân thì nhất định phải cưng chiều, đứa bé thì nhất định phải sinh ra, vui vẻ hòa thuận mới là tốt nhất.

Thấy Diêu Cẩn rõ ràng qua loa, Diệp Bội cũng không muốn nói gì, bẻ ngón tay đếm: “A, cổ phiếu, bất động sản, trò chơi, tiểu thuyết, Anime, mỹ phẩm, quần áo, xe, khách sạn, giới văn nghệ sĩ . . . . . ."

“Bà xã, “ Diêu Cẩn bắt được tay Diệp Bội, “Không phải là em cái gì cũng muốn vào một chân chứ, như vậy đối với xúc động một lúc cái gì cũng muốn làm thật, người khác không biết, nhưng anh thì biết rất rõ, bà xã của mình có một chút thì nhất định chú trọng, đó chính là chuyện nói ra nhất định sẽ làm được, nếu như bây giờ cô thật sự nghĩ như thế, vậy sau này thật sự là lại phải bận rộn.

“Không phải, “ Nháy mắt mấy cái, nét mặt Diệp Bội rất vô tội: “Em chỉ là muốn nói coi có cái gì có thể tham dự, cho nên đếm ra từng mục một mà thôi, “ Sau khi thấy Diêu Cẩn thở phào nhẹ nhõm thì Diệp Bội tiếp tục nói, “Dĩ nhiên, nếu như có cái gì mà chúng ta có thể tham dự thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt, đột nhiên em phát hiện em rất muốn trở thành kẻ tham tiền … ôi chao, em muốn kiếm rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền, cho dù tiền bạc kia đến cuối cùng chỉ có thể trở thành một chuỗi chữ số cũng được, đến lúc đó em có tiền cũng để cho con của em trở thành Phú Nhị Đại, cho dù làm chuyện gì đều có em chống ở sau lưng, để cho ba mẹ em được sống cuộc sống tốt, để những người trước kia xem thường chúng ta đều chỉ có thể cầu xin chúng ta làm việc."

“Vậy anh thì sao, bà xã?" Diêu Cẩn cười hỏi, nguy rồi, giống như anh cũng có hứng thú đối với kế hoạch của Diệp Bội.

“Anh ư, “ Diệp Bội kéo dài âm điệu, “Nếu như lúc nào đó anh chọc em mất hứng, thì em sẽ đá anh văng ra, sau đó mang theo đứa con rời khỏi anh."

“Bà xã, “ Diêu Cẩn lắc Diệp Bội, “Làm sao em có thể đối với anh như vậy, như vậy chẳng phải là anh rất đáng thương."

“Đúng vậy, anh rất đáng thương, cho nên anh tuyệt đối không thể có lỗi với em, biết không?"

“Dạ, bà xã, anh thề." Chính đáng hợp tình làm ra dấu tay thề, sau đó Diêu Cẩn thật nhanh hôn một cái ở trên môi Diệp Bội, “Cái này coi như là cho anh phần thưởng đi."

Diệp Bội che miệng lại, căm tức nhìn Diêu Cẩn: “Tên nhóc bỉ ổi."

Diêu Cẩn cũng nhìn Diệp Bội, nghe được lời Diệp Bội nói đột nhiên cười lên: “Bà xã đại nhân, em chắc chắn em muốn nói như vậy, nhưng theo anh được biết mới vừa rồi anh làm vẫn còn không tính là tên nhóc bỉ ổi đâu, là em muốn thử một chút cái gì mới gọi là tên nhóc bỉ ổi không?" Nói xong Diêu Cẩn chậm rãi liếm môi một cái, một bộ dạng như □ sói xám háo sắc.

“Em sai rồi, ông xã, chúng ta nên ngủ đi, nếu không sáng sớm ngày mai không dậy nổi sẽ bị mẹ em mắng, về phần bỉ ổi gì đó, có lẽ mười năm sau thì có thể để cho anh bỉ ổi rồi, ông xã bây giờ anh còn không có chức năng này." Sờ sờ đầu Diêu Cẩn, động tác của Diệp Bội rất giống là vuốt lông cho một con chó nhỏ đang tức giận.

Diêu Cẩn dở khóc dở cười, hai lần rồi, vậy mà đã hai lần bị bà xã của mình cười nhạo, nhưng tại sao anh vẫn cảm thấy rất vui vẻ cơ chứ, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên, về phần nhiều nghề nghiệp theo như lời Diệp Bội, sau này hãy nói đi, kế hoạch vĩnh viễn sẽ không vượt qua biến đổi, chờ sau này sẽ biết nên đi tiếp như thế nào.

Vào lúc Diêu Cẩn đã sắp ngủ, bên tai truyền tới giọng nói nhẹ nhàng làm cho nụ cười của anh càng lớn, anh nghe thấy cô nói: “Ông xã, cám ơn anh tới tìm em, em yêu anh."

“Anh cũng yêu em." Hai đời cũng không đủ, đây là câu trả lời của Diêu Cẩn.

Báo trước chương kế tiếp: “ Diêu Cẩn: Con muốn cưới Bội Bội làm vợ! “
Tác giả : Mục Yên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại