Vợ Chồng Có Thời Hạn
Chương 5-1
Cốc cốc…
“Gia Nhạc, có trai đẹp tìm ở bên ngoài kìa". Phụ tá ở ngoài cửa gọi.
“Mời anh ấy vào"
“Đánh người! Cô ta đẩy tôi!"
Lời Tôn Gia Nhạc còn chưa dứt, Hoàng Lệ Văn lập tức ngã xuống đất kêu to.
Tôn Gia Nhạc trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Lệ Văn ngã rất đẹp, một giây tiếp theo liền nhịn không được mà bật cười.
“Hoàng tiểu thư, kỹ thuật diễn xuất của cô rất kém". Tôn Gia Nhạc chỉ tay về phía cô ta, cười không khép được miệng nói, vừa lúc này cửa bị đẩy ra.
“Lệ Văn, sao em lại ở đây?". Quan Chính Bình bước vào trước, vừa nhìn thấy Hoàng Lệ Văn, ánh mắt nhất thời trở nên rét lạnh.
“Hai người đang điễn kịch à?". Lại Tiểu Phi theo sau Quan Chính Bình xoi mói quan sát người phụ nữ kia một lượt từ đầu tới dienn dan lee quy doonchân, hạ xuống một cái kết luận: “Qúa ra vẻ! Có ai đã ngã xuống rồi còn khép hai chân lại, nghiêng người 45 độ, cực kỳ mất tự nhiên"
Ánh mắt Quan Chính Bình nhìn về phía Tôn Gia Nhạc, chỉ thấy cô cười hì hì nhìn anh, mang vẻ mặt thiên hạ vô sự.
Nhưng dấu năm ngón tay mắt nhìn tâm kinh* còn in trên mặt, không khó tưởng tượng vừa rồi Hoàng Lệ Văn đã làm cái gì.
“Anh Quan, cô ta ức hiếp em! Đẩy em ngã xuống đất, còn cười nhạo em". Hoàng Lệ Văn vừa nói vừa sụt sùi khóc.
“Cô ấy sẽ không làm loại chuyện đó!". Quan Chính Bình tới bên cạnh Tôn Gia Nhạc, ôm lấy vai cô.
“Vẫn là anh hiểu rõ em nhất". Tôn Gia Nhạc cố ý nghiêng đầu, tựa gò má lên vai anh.
“Không sai, Gia Nhạc nhà chúng tôi là người văn minh, tuyệt đối sẽ không đánh người lung tung". Lại Tiểu Phi thấy dấu năm ngón tay trên mặt Tôn Gia Nhạc, lập tức nhìn chằm chằm Hoàng Lệ Văn: “Cô ra tay trước, đúng không? Gia Nhạc nhà tôi chỉ đẩy cô một cái đã coi như tiện nghi cho cô rồi, sau này cô mà còn dám ra tay với cô ấy, tôi liền trực tiếp thưởng cô một cái tát"
Lại Tiểu Phi đứng ở bên còn lại bên người Tôn Gia Nhạc, một bộ dáng cùng cô kề vai chiến đấu.
“Anh Quan…". Hoàng Lệ Văn che mặt, rấm rức khóc.(hừ, đồ giả tạo >.<)
Quan Chính Bình đẩy mắt kính, đi tới bên cạnh Hoàng Lệ Văn, đỡ cô ta đứng lên.
“Anh phải chủ trì công đạo cho em". Hoàng Lệ Văn ôm cánh tay anh, cả người đều dính lên người anh.
Quan Chính Bình không đẩy Hoàng Lệ Văn ra, chỉ là mặt không chút cảm xúc nhìn cô ta, đôi môi mím chặt cho thấy anh đang đè nén cảm xúc.
“Ra ngoài!". Quan Chính Bình lạnh lùng nói.
“Người nên ra ngoài là bọn họ, bọn họ ỷ người đông thế mạnh ức hiếp em, bảo bọn họ cút ra khỏi làng du lịch". Hoàng Lệ Văn chỉ vào cửa lớn nói.
“Ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ tới". Quan Chính Bình cau chặt chân mày, ý lạnh trong mắt giống như tuỳ thời đều có thể ra tay đuổi người vậy.
“Anh muốn gọi bảo vệ đuổi em ra ngoài!?". Hoang Lệ Văn khiếp sợ quá độ, cho là mình nghe nhầm.
Tôn Gia Nhạc thấy tình hình không ổn, truyện của lê quý đôn lập tức đến bên cạnh Quan Chính Bình, kéo nhẹ cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Cô ấy nhất thời nóng giận mới ra tay, em da dày thịt béo, răng cũng còn nguyên, anh đừng giận"
Quan Chính Bình vuốt khuôn mặt ửng hồng của Tôn Gia Nhạc, tròng mắt đên thoáng qua một tia lệ khí(ác độc), ước gì có thể trả lễ cho Hoàng Lệ Văn một cái tát.
“Anh xem, em không sao mà, ách". Lúc đầu ngón tay anh đụng phải vết thương, môi cô run rẩy một cái, vội vàng nở nụ cười thật to với anh: “Vậy nên, anh cũng chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi"
Quan Chính Bình vững vàng ôm lấy vai cô, trầm mặt nói với Hoàng Lệ văn: “Cô nghe kỹ cho tôi, Gia Nhạc là vị hôn thê của tôi, cô ức hiếp cô ấy chính là muốn đối nghịch với tôi"
Ngực Tôn Gia Nhạc nóng lên, chóp mũi chua xót…cho tới bây giờ đều là cô bảo vệ người khác, lúc nào thì có người ra mặt vì cô như vậy.
“Hôn lễ của chúng tôi không hoan nghênh cô, sau này những chuyện liên quan tới gia đình tôi cũng không hi vọng thấy sự xuất hiện của cô". Quan Chính Bình trầm giọng nói.
“Em không muốn!". Hoàng Lệ Văn tức giận cầm túi xách ném về phía Quan Chính Bình.
Quan Chính Bình tiếp được túi xách, ném nó vào thùng rác.
“Đều do cô làm hại!". Hoàng Lệ Văn lại tức giận xông tới trước mặt Tôn Gia Nhạc.
“Cô làm gì vậy!". Quan Chính Bình ngăn trước mặt Tôn Gia Nhạc, không cho người khác đụng vào một sợi lông của cô.
Lại Tiểu Phi ở một bên giơ lên máy ghi hình, dương dương đắc ý nói: “Người phụ nữ hung dữ, tôi đã dùng máy quay quay lại nguyên hình của cô, nếu như không muốn thấy trò cười của mình trên Youtube thì sau này tốt nhất nên cẩn thận một chút"
“Bọn họ uy hiếp em". Hoàng Lệ Văn muốn kéo cánh tay Quan Chính Bình nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không.
“Nếu như cô không làm những chuyện kia thì sao bị người khác nắm được nhược điểm". Quan Chính Bình cau mày khép hờ mắt, giống như nói chuyện với cô ta thêm một giây anh cũng không chịu được.
Lại Tiểu Phi có chút hả hê nói: “Đại tiểu thư, cô vẫn nên đi nhanh đi, không nên ở đây tìm mắng nha"
“Lại Tiểu Phi, anh có thời gian rảnh rỗi ở đây làm chuyện xấu sao không lo làm cho tốt chuyện của mình?". Tôn Gia Nhạc buồn cười gõ đầu Lại Tiểu Phi.
“Tôi sẽ quỳ xuống cầu xin Đỗ Tuấn tha thứ cho tôi". Lại Tiểu Phi cứng rắn chen đến bên người cô, giống như đứa trẻ ôm cô nhảy nhót.
“Anh cuối cùng cũng làm được chút chuyện có đầu óc, cho anh một giờ, đi đón Đỗ Tuấn trở lại, nói với anh ấy, bộ phim này là sự diễn đàn Lê*quý/đon#kết tinh tâm huyết của hai người, không có anh ấy, anh không thể tiếp tục quay". Tôn Gia Nhạc gõ đầu Lại Tiểu Phi.
“Được". Lại Tiểu Phi ôm Tôn Gia Nhạc một cái, vui vẻ giống như chim nhỏ chạy đi.
“Thật ghê tởm, buồn nôn". Hoàng Lệ Văn hừ lạnh một tiếng.
Quan Chính Bình cũng không nhìn Hoàng Lệ Văn một cái, ôm vai Tôn Gia Nhạc tới ngồi lên ghế sa lon bên cạnh: “Có hộp cứu thương không?"
“Ở phim trường có". Chẳng qua không biết là đã quá hạn hay chưa thôi.
Tôn Gia Nhạc lấy hộp cứu thương ra, Quan Chính Bình lấy cồn sát trùng cho cô xong lại bôi một lớp thuốc mỡ.
Tôn Gia Nhạc vì muốn thể hiện là vết thương không đau, ngay cả rên một tiếng cũng không.
“Điều kiện của em tốt hơn gấp trăm lần so với cô ta". Hoàng Lệ Văn không muốn rời đi, cũng không cam lòng bị coi như không khí, cả người phát run kêu gào.
Tôn Gia Nhạc rất muốn kêu một tiếng “Nhàm chán", bởi vì lời kịch của Hoàng Lệ Văn thực sự quá cũ.
Nhưng mà, tình cảm nam nữ bình thường trên đời cũng chỉ có mấy kiểu này, cũng không có gì mới mà nói, biểu hiện của Hoàng Lệ Văn cũng chỉ có thể gọi là bình thường thôi.
“Gia Nhạc, có trai đẹp tìm ở bên ngoài kìa". Phụ tá ở ngoài cửa gọi.
“Mời anh ấy vào"
“Đánh người! Cô ta đẩy tôi!"
Lời Tôn Gia Nhạc còn chưa dứt, Hoàng Lệ Văn lập tức ngã xuống đất kêu to.
Tôn Gia Nhạc trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Lệ Văn ngã rất đẹp, một giây tiếp theo liền nhịn không được mà bật cười.
“Hoàng tiểu thư, kỹ thuật diễn xuất của cô rất kém". Tôn Gia Nhạc chỉ tay về phía cô ta, cười không khép được miệng nói, vừa lúc này cửa bị đẩy ra.
“Lệ Văn, sao em lại ở đây?". Quan Chính Bình bước vào trước, vừa nhìn thấy Hoàng Lệ Văn, ánh mắt nhất thời trở nên rét lạnh.
“Hai người đang điễn kịch à?". Lại Tiểu Phi theo sau Quan Chính Bình xoi mói quan sát người phụ nữ kia một lượt từ đầu tới dienn dan lee quy doonchân, hạ xuống một cái kết luận: “Qúa ra vẻ! Có ai đã ngã xuống rồi còn khép hai chân lại, nghiêng người 45 độ, cực kỳ mất tự nhiên"
Ánh mắt Quan Chính Bình nhìn về phía Tôn Gia Nhạc, chỉ thấy cô cười hì hì nhìn anh, mang vẻ mặt thiên hạ vô sự.
Nhưng dấu năm ngón tay mắt nhìn tâm kinh* còn in trên mặt, không khó tưởng tượng vừa rồi Hoàng Lệ Văn đã làm cái gì.
“Anh Quan, cô ta ức hiếp em! Đẩy em ngã xuống đất, còn cười nhạo em". Hoàng Lệ Văn vừa nói vừa sụt sùi khóc.
“Cô ấy sẽ không làm loại chuyện đó!". Quan Chính Bình tới bên cạnh Tôn Gia Nhạc, ôm lấy vai cô.
“Vẫn là anh hiểu rõ em nhất". Tôn Gia Nhạc cố ý nghiêng đầu, tựa gò má lên vai anh.
“Không sai, Gia Nhạc nhà chúng tôi là người văn minh, tuyệt đối sẽ không đánh người lung tung". Lại Tiểu Phi thấy dấu năm ngón tay trên mặt Tôn Gia Nhạc, lập tức nhìn chằm chằm Hoàng Lệ Văn: “Cô ra tay trước, đúng không? Gia Nhạc nhà tôi chỉ đẩy cô một cái đã coi như tiện nghi cho cô rồi, sau này cô mà còn dám ra tay với cô ấy, tôi liền trực tiếp thưởng cô một cái tát"
Lại Tiểu Phi đứng ở bên còn lại bên người Tôn Gia Nhạc, một bộ dáng cùng cô kề vai chiến đấu.
“Anh Quan…". Hoàng Lệ Văn che mặt, rấm rức khóc.(hừ, đồ giả tạo >.<)
Quan Chính Bình đẩy mắt kính, đi tới bên cạnh Hoàng Lệ Văn, đỡ cô ta đứng lên.
“Anh phải chủ trì công đạo cho em". Hoàng Lệ Văn ôm cánh tay anh, cả người đều dính lên người anh.
Quan Chính Bình không đẩy Hoàng Lệ Văn ra, chỉ là mặt không chút cảm xúc nhìn cô ta, đôi môi mím chặt cho thấy anh đang đè nén cảm xúc.
“Ra ngoài!". Quan Chính Bình lạnh lùng nói.
“Người nên ra ngoài là bọn họ, bọn họ ỷ người đông thế mạnh ức hiếp em, bảo bọn họ cút ra khỏi làng du lịch". Hoàng Lệ Văn chỉ vào cửa lớn nói.
“Ra ngoài, nếu không tôi gọi bảo vệ tới". Quan Chính Bình cau chặt chân mày, ý lạnh trong mắt giống như tuỳ thời đều có thể ra tay đuổi người vậy.
“Anh muốn gọi bảo vệ đuổi em ra ngoài!?". Hoang Lệ Văn khiếp sợ quá độ, cho là mình nghe nhầm.
Tôn Gia Nhạc thấy tình hình không ổn, truyện của lê quý đôn lập tức đến bên cạnh Quan Chính Bình, kéo nhẹ cánh tay anh, nhẹ giọng nói: “Cô ấy nhất thời nóng giận mới ra tay, em da dày thịt béo, răng cũng còn nguyên, anh đừng giận"
Quan Chính Bình vuốt khuôn mặt ửng hồng của Tôn Gia Nhạc, tròng mắt đên thoáng qua một tia lệ khí(ác độc), ước gì có thể trả lễ cho Hoàng Lệ Văn một cái tát.
“Anh xem, em không sao mà, ách". Lúc đầu ngón tay anh đụng phải vết thương, môi cô run rẩy một cái, vội vàng nở nụ cười thật to với anh: “Vậy nên, anh cũng chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi"
Quan Chính Bình vững vàng ôm lấy vai cô, trầm mặt nói với Hoàng Lệ văn: “Cô nghe kỹ cho tôi, Gia Nhạc là vị hôn thê của tôi, cô ức hiếp cô ấy chính là muốn đối nghịch với tôi"
Ngực Tôn Gia Nhạc nóng lên, chóp mũi chua xót…cho tới bây giờ đều là cô bảo vệ người khác, lúc nào thì có người ra mặt vì cô như vậy.
“Hôn lễ của chúng tôi không hoan nghênh cô, sau này những chuyện liên quan tới gia đình tôi cũng không hi vọng thấy sự xuất hiện của cô". Quan Chính Bình trầm giọng nói.
“Em không muốn!". Hoàng Lệ Văn tức giận cầm túi xách ném về phía Quan Chính Bình.
Quan Chính Bình tiếp được túi xách, ném nó vào thùng rác.
“Đều do cô làm hại!". Hoàng Lệ Văn lại tức giận xông tới trước mặt Tôn Gia Nhạc.
“Cô làm gì vậy!". Quan Chính Bình ngăn trước mặt Tôn Gia Nhạc, không cho người khác đụng vào một sợi lông của cô.
Lại Tiểu Phi ở một bên giơ lên máy ghi hình, dương dương đắc ý nói: “Người phụ nữ hung dữ, tôi đã dùng máy quay quay lại nguyên hình của cô, nếu như không muốn thấy trò cười của mình trên Youtube thì sau này tốt nhất nên cẩn thận một chút"
“Bọn họ uy hiếp em". Hoàng Lệ Văn muốn kéo cánh tay Quan Chính Bình nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không.
“Nếu như cô không làm những chuyện kia thì sao bị người khác nắm được nhược điểm". Quan Chính Bình cau mày khép hờ mắt, giống như nói chuyện với cô ta thêm một giây anh cũng không chịu được.
Lại Tiểu Phi có chút hả hê nói: “Đại tiểu thư, cô vẫn nên đi nhanh đi, không nên ở đây tìm mắng nha"
“Lại Tiểu Phi, anh có thời gian rảnh rỗi ở đây làm chuyện xấu sao không lo làm cho tốt chuyện của mình?". Tôn Gia Nhạc buồn cười gõ đầu Lại Tiểu Phi.
“Tôi sẽ quỳ xuống cầu xin Đỗ Tuấn tha thứ cho tôi". Lại Tiểu Phi cứng rắn chen đến bên người cô, giống như đứa trẻ ôm cô nhảy nhót.
“Anh cuối cùng cũng làm được chút chuyện có đầu óc, cho anh một giờ, đi đón Đỗ Tuấn trở lại, nói với anh ấy, bộ phim này là sự diễn đàn Lê*quý/đon#kết tinh tâm huyết của hai người, không có anh ấy, anh không thể tiếp tục quay". Tôn Gia Nhạc gõ đầu Lại Tiểu Phi.
“Được". Lại Tiểu Phi ôm Tôn Gia Nhạc một cái, vui vẻ giống như chim nhỏ chạy đi.
“Thật ghê tởm, buồn nôn". Hoàng Lệ Văn hừ lạnh một tiếng.
Quan Chính Bình cũng không nhìn Hoàng Lệ Văn một cái, ôm vai Tôn Gia Nhạc tới ngồi lên ghế sa lon bên cạnh: “Có hộp cứu thương không?"
“Ở phim trường có". Chẳng qua không biết là đã quá hạn hay chưa thôi.
Tôn Gia Nhạc lấy hộp cứu thương ra, Quan Chính Bình lấy cồn sát trùng cho cô xong lại bôi một lớp thuốc mỡ.
Tôn Gia Nhạc vì muốn thể hiện là vết thương không đau, ngay cả rên một tiếng cũng không.
“Điều kiện của em tốt hơn gấp trăm lần so với cô ta". Hoàng Lệ Văn không muốn rời đi, cũng không cam lòng bị coi như không khí, cả người phát run kêu gào.
Tôn Gia Nhạc rất muốn kêu một tiếng “Nhàm chán", bởi vì lời kịch của Hoàng Lệ Văn thực sự quá cũ.
Nhưng mà, tình cảm nam nữ bình thường trên đời cũng chỉ có mấy kiểu này, cũng không có gì mới mà nói, biểu hiện của Hoàng Lệ Văn cũng chỉ có thể gọi là bình thường thôi.
Tác giả :
Lộ Khả Khả