Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 3

Đông!

Hai chân Tôn Gia Nhạc chạm đất, từ thiên đường trở lại nhân gian.

“Anh ta đi rồi". Quan Chính Bình chỉ chỉ phương hướng Hà Hữu Nhân rời đi, sửa lại vạt áo xố xếch vì ôm cô.

“À". Tôn Gia Nhạc nhìn bóng lưng Hà Hữu Nhân một cái, ánh mắt liền trở lại trước lồng ngực bằng phẳng của Quan Chính Bình.

Anh có lẽ có rèn luyện thân thể, cơ ngực thật cứng như đạn loại Q ấy!

“Ánh mắt cô có vấn đề sao? Sao lại vừa ý loại đàn ông này?". Quan Chính Bình lùi lại một bước, hai tay đan trước ngực truy hỏi.

“Có trời đất chứng giám". Tôn Gia Nhạc lắc đầu lia lịa, đến nỗi búi tóc cũng trở nên hỗn loạn: “Bọn tôi mới hẹn hò mấy lần, ngay cả cầm tay cũng chưa thì tôi phát hiện anh ta không bình thường, nói chia tay với anh ta. Sau đó, anh ta liền trở thành như thế".

“Cho tới lúc xác định được anh ta đã hết hi vọng, tôi sẽ đưa đón cô đi làm". Quan Chính Bình nhíu mày nói: “Có trời mới biết những gì chúng ta vừa mới nói anh ta có nghe lọt hay không".

“Anh là người bận rộn, không cần tốn công quan tâm loại chuyện nhỏ nhặt này". Thế nhưng, lời của anh thật là khiến cho người ta cảm động muốn chết.

Tôn Gia Nhạc nhìn khuôn mặt kiên định của anh, miệng cô cong lên, cảm giác ấm áp khi được người khác bảo vệ nảy sinh trong lòng.

“Tôi bảo vệ người của mình". Anh nói.

Tôn Gia Nhạc thở dốc vì kinh ngạc, sau lưng mồ hôi lạnh đột nhiên chảy ròng ròng.

“Chúng ta hợp đồng cũng chưa kí, tham muốn giữ lấy của anh so với Hà Hữu Nhân còn mạnh hơn". Cô hoài nghi nhìn anh.

Dám so sánh anh với Hà Hữu Nhân? Quan Chính Bình không vui trừng mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của cô.

“Yên tâm, tôi không có một chút hứng thú nào với cô". Anh nói.

“Biết rồi, lời này anh đã nói hai lần".Hai tay Tôn Gia Nhạc chống hông, cũng không để ý bây giờ mình có phải rất giống Mẫu Dạ Xoa hay không?.

Dù sao…anh cũng ko có hứng thú với cô.

“Tôi muốn vào làm việc, cảm ơn anh hôm nay đã ra mặt. Còn có, anh thật sự không cần đến đón tôi mỗi ngày đâu, đến ngày muốn tôi đi gặp bác gái thì nói cho tôi biết". Cô ngoài cười trong không cười nói, trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

“Nếu tôi không thể đưa đón cô thì tài xế của tôi có thể làm thay, cô không cần lo mấy chuyện nhỏ này, mau vào đi". Quan Chính Bình chỉ vào tóc của cô: “Búi tóc bị loạn rồi".

“Vừa rồi diễn quá nghiêm túc". Tôn Gia Nhạc gỡ trâm cài tóc xuống, dùng bàn tay làm lược vuốt lại mái tóc dài.

Lúc tóc cô trượt xuống, ngay lập tức Quan Chính Bình ngửi thấy một mùi hương của cây cối bay ra, anh yên lặng nhìn mái tóc dài đến eo do ngón tay cô vuốt mà chuyển thanh đường cong xinh đẹp, sau đó lại nhanh chóng bị quấn lên.

Anh không vui nhíu mày, suýt chút nữa đã đưa tay giành lại cây trâm cài tóc.

“Anh trừng tôi làm gì? Quần áo với mặt tôi còn có chỗ nào chưa chỉnh tề?". Tôn Gia Nhạc trừng mắt liếc anh.

“Không có, tôi chỉ nghĩ tóc cô dài như vậy…" Anh đẩy kính mắt, cố gắng dùng giọng điệu nhận xét nói: “Tôi chưa từng qua lại với phụ nữ tóc dài, không biết mẹ tôi có cảm thấy kì quái không".

Cô thở dốc vì kinh ngạc, đôi môi run rẩy nói: “Anh là đang chê tóc tôi quá dài, muốn tôi cắt đi?".

“Không cho phép cô cắt bỏ!". Quan Chính Bình lớn tiếng quát.

Tôn Gia Nhạc giật mình,theo bản năng ôm ngực: “Không cần to tiếng như vậy. Tóm lại, tôi không cần cắt tóc đi, rất tốt. Tuy rằng nếu như cắt bỏ vì 500 vạn thì vẫn có thể".

“Nó rất đẹp". Anh không tự chủ được mà vuốt mái tóc dài của cô.

“Này, không có hứng thú thì không nên sờ loạn tóc của người khác, người ta sẽ hiểu lầm là anh có hứng thú". Được rồi, cô thừa nhậ là cô vẫn còn để ý chuyện anh không có hứng thú với cô.

Bởi vì…cô có một chút “hứng thú" với anh.

“Chúng ta bây giờ diễn kịch không phải để mọi người tin chúng ta là một đôi sao?". Quan Chính Bình nhíu mày trả lời.

“Dù sao thì cũng do ông chủ quyết định". Cô nhăn mũi, vẫy tay với anh:

“Anh nhanh đi làm việc của anh đi".

“Luật sư soạn tốt hợp đồng tôi sẽ liên lạc với cô". Anh nghiêm túc nói.

“Ok".

Tôn Gia Nhạc gật đầu, lúc đang muốn xoay người lại thoáng có ý nghĩ muốn trêu chọc anh, xem xem có thể kéo xuống cái mặt nạ nghiêm túc của anh không. Vì vậy, cô nhanh chóng nhón chân hôn nhẹ lên má anh một cái.

“Cô…" Anh quay đầu muốn nói chuyện với cố.

Môi của cô liền chính xác hôn lên môi a.

Cô trợn tròn mắt, lập tức lùi về phía sau một bước lớn.

“Lần sau lúc muốn hôn tôi, có thể không cần đột ngột như vậy, chuyện này tôi có thể phối hợp". Quan Chính Bình tiến lên một bước, kéo eo cô lại, che lại đôi môi của cô.

Nụ hôn của Quan Chính Bình rất dịu dàng giống như trong tưởng tượng của Tôn Gia Nhạc, môi anh cũng mềm mại như trong tưởng tượng, cô nếm được vị bạc hà cùng với cà phê trên môi anh.

Trời ạ, cô đang làm cái gì vậy! Lỗ tai cô đỏ bừng đẩy anh ra, chạy như bay vào studio.

CanI¬wait¬for¬so¬long? Ican¬not¬say. Oh, the¬pre¬cious¬mo¬ments... Can¬not¬stay. It' snot¬likewind¬shave¬fall¬en... Ican¬not¬say¬with¬outy¬ou¬some¬thing' smiss¬ing...

Bên trong studio, đạo diễn Lại Tiểu Phi đang phát bài hát cô rất yêu thích là The long road.

Cô yêu thích giọng hát của Eddie Vedder tựa như cầu chúc lại như nỉ non, yêu thích đàn ghi ta đơn giàn, nhạc đệm trống con, làm cho cô có cảm giác thả lỏng giống như đang ở bãi biển đảo Barry vậy.

Thật sự là rất thích.

Tôn Gia Nhạc nhịn không được liền khe khẽ hát theo, xoay tròn một vòng, bắt đầu tiến vào trạng thái nhà làm phim vạn năng…chuẩn bị họp cùng với Phó đạo diễn Đỗ Tuấn, quyết định bảng thông báo ngày mai, cấp chi tiêu tạm thời cho diễn viên, sửa sang lại giấy tờ…Có thể làm công việc khiến cho mình sôi nổi hăng hái, cô thật sự rất vui.

Nhưng mà, bình thường cô có vui như vậy sao?

Tôn Gia Nhạc dừng bước, không tự chủ sờ nhẹ môi mình, lại cong môi khẽ cười lên.

Dù sao đây là nụ hôn đầu tiên sau hai năm không có yêu ai của cô, cảm giác…khá tốt.

Sáng hôm sau, lúc Tôn Gia Nhạc cùng Quan Chính Bình đến văn phòng luật sư ký hợp đồng thì nhận được tin nhắn của Hà Hữu Nhân rói rằng anh ta nhất định sẽ trở thành người đàn ông lý tưởng của cô, cho nên anh ta quyết định đến cửa hàng Đông Nam của nhà anh ta để rèn luyện, muốn cô chờ anh ta…(tỉnh lược n chữ thể hiện sự tức giận cùng phấn đấu).

Đối với Tôn Gia Nhạc, người đã bắt đầu đi làm ngay sau khi tốt nghiệp trung học mà nói thì loại tin nhắn này chỉ khiến cô thấy buồn cười.

Huống hồ, giờ cô không rảnh quan tâm Hà Hữu Nhân, bởi vì hôm nay studio bận đến loạn cả lên.

Ngày mai tổ quay phim phải chuyển tới làng du lịch để quay phim rồi, quay phim ở bên ngoài là một chuyện rất tốn tiền, cũng không thể chỉ vì chút sai lầm nho nhỏ mà bỏ qua lần sau lại tới. Cho nên, lúc này cô đang bận rộn liên tục xác nhận diễn viên nào cần có mặt vào ngày mai, đạo cụ các thứ,…rất nhiều việc.

Bởi vậy cô từ lúc rời khỏi chỗ luật sư liền vùi đầu vào công việc, ngay cả trời đã tối cũng không biết, chỉ biết là cà phê không có, nhất định phải pha, nếu không cô sẽ không có khí lực để tiếp tục chống đỡ.

“Chị Gia Nhạc, em đã gọi tới một trăm cuộc điện thoại cho chị, điện thoại của chị tắt máy à?". Phó đạo diễn Đỗ Tuấn chạy từ bên kia tới, thở hồng hộc hỏi.

“Tắt máy?". Tôn Gia Nhạc uống xong ly cà phê thứ tư trong ngày, cô cúi đầu nhìn, phát hiện điện thoại thật sự đã tắt máy bởi vì hết pin. Co lấy sạc điện thoại từ trong ba lô ra, cắm vào ổ điện.

“Có việc gì sao không trực tiếp tới tìm tôi? Sao thế?". Tôn Gia Nhạc quay đầu nhìn Đỗ Tuấn, thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của anh ta lập tức biết là có phiền toái.

Cô cầm cốc cà phê lên mới phát hiện bên trong đã trống không.

“Đạo diễn lại quay thêm cảnh à?". Tôn Gia Nhạc xoa mi tâm, cảm thấy mình bắt đầu nhức đầu.

“Anh ấy nói Kỳ Kỳ đã thông suốt, diễn rất tốt, chảy cả nước mắt, nói có hi vọng nên muốn ngày mai ở Làng du lịch Song Lâm quay thêm cảnh?"

“Chưa từng thấy ai lại làm loạn như thế, quay phim không cần tiền sao? Sửa phim không cần tiền sao? Mua phim không cần tiền sao? Cho rằng chúng ta có quy cách của Hollywood hả?" Tôn Gia Nhạc nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần không được để bị tức giận kiểm soát.

Bởi vì cô là người duy nhất trong tổ quay phim còn có lý trí.

Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ bả vai Đỗ Tuấn, ép buộc bản thân dùng giọng điệu ôn hoà nói: “Còn có, chúng ta chỉ xin quay ở Làng du lịch Song Lâm một thời gian ngắn, không quay được nhiều cảnh như vậy. Một ngày ba cảnh sẽ khiến tất cả mọi người mệt mỏi suy sụp, chỉ trăm hại chứ không hề có lợi. Tối nay lúc họp tôi sẽ bàn với anh ta về những việc có thể vượt qua dự định".

“Thế nhưng, Tiểu Phi nói vì quay thêm một cảnh nên cả bộ phim liền có sự khác biệt rất lớn". Đỗ Tuấn lên tiếng nói giúp người yêu.(??? ta cũng chưa đọc xong truyện nên không biết nhưng hai người này là đàn ông cả mà, sao lại là người yêu nhỉ?)

Lửa giận của Tôn Gia Nhạc “ầm" một cái lại điên cuồng bốc lên, cô thật muốn đánh một cái lên đầu Đỗ Tuấn.

Chuyện vì sao Quan Chính Bình đầu tư, cô thậm chí không dám nói với mọi người, nếu không, mọi người lại cho rằng cô bán thân xin tài trợ, như vậy sau này phải làm sao?

Bây giờ thật tốt, có khó khăn một mình cô vượt qua thì thôi, bọn họ còn tưởng cô là người phóng khoáng lạc quan coi tiền như rác cho nên muốn quay phim vô pháp vô thiên, mặc kệ dự định!

Tôn Gia Nhạc cắn chặt răng, dùng biểu lộ lạnh lùng nhất trừng mắt nhìn Đỗ Tuấn.

“Phiền anh chuyển lời cho người yêu của anh Lại Tiểu Phi tiên sinh…anh ta dựa vào cái gì mà cho rằng có thể thoải mái vậy hả? Tài trợ của Quan Chính Bình còn chưa có thêm vào, nếu như tiền tài trợ không có, còn muốn thêm cảnh cái rắm! Hôm nay tan việc mọi người có thể giải tán!".

Khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Tuấn thoáng chốc trắng bệch: “Thế nhưng Tiểu Phi nói chỗ cô không có vấn đề…"

“Anh cho tôi là người nổi tiếng thế giới, chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay người khác liền dâng tiền đầu tư đến sao? Nghe kỹ cho tôi, trước khi tiền còn chưa có tới thì không có lại sự tình “cho là" này!". Tôn Gia Nhạc vỗ bàn một cái, lớn tiếng nói, biết rõ Quan Chính Bình sẽ không nuốt lời nhưng cô có ý muốn cho mấy người kia biết cái gì gọi là lo lắng chờ đợi.

Tôn Gia Nhạc bực bội phồng miệng, cầm điện thoại lên xem có gì quan trọng không.

Vừa nhìn xuống, Tôn Gia Nhạc thiếu chút nữa bị cuộc gọi nhỡ hù chết.

Ngoại trừ mười cuộc gọi của Hà Hữu Nhân còn có 2 tin nhắn cùng một thư thoại.

Tôn Gia Nhạc cau mày, dùng sức xoá xoá xoá, sau đó cô nghe được lời nhắn của Quan Chính Bình…

“Mẹ tôi ngất xỉu, đang ở bệnh viện, khi nào cô rảnh thì liên lạc với tôi".

“Đáng chết!"

Tôn Gia Nhạc cầm điện thoại lên, lập tức nhấn gọi. Nhất định bây giờ Quan Chính Bình đang rất sốt ruột, dù sao anh cũng vì để cho mẹ yên tâm mà đặc biệt tìm người diễn vai bạn gái đó.

“Alo, tôi là Tôn Gia Nhạc, anh đang ở đâu? Bây giờ có thể nói chuyện sao? Tình hình mẹ Quan thế nào?". Điện thoại vừa kết nối, Tôn Gia Nhạc liền nói một hơi không ngừng.

“Chúng tôi đang ở bệnh viện, bậy giờ mẹ tôi đã tỉnh, khóc nói bà phải về nhà, kiểm tra gì cũng không chịu làm". Giọng điệu Quan Chính Bình mệt mỏi nói.

Vừa nghe thấy Quan Chính Bình nói lại chính xác toàn bộ mọi chuyện cho cô như vậy cô chỉ biết là anh đã bó tay rồi mới có thể nguyện ý biểu lộ ra một mặt yếu đuối như thế ở bên ngoài.

“Bác sĩ nói thế nào?". Tôn Gia Nhạc bắt đầu thu dọn mọi thứ nhét vào ba lô, chuẩn bị chạy ra bên ngoài.

“Bác sĩ nói, mẹ tôi đã bảo ông ta không được nói ra chuyện gì hết, ông ta bào tôi không cần lo lắng, đợi kiểm tra xong là có thể xuất viện".

“Bây giờ tôi lập tức tới đó".

Không đợi Quan Chính Bình trả lời Tôn Gia Nhạc liền cúp điện thoại, xách ba lô chạy về phía Đỗ Tuấn đang ủ rũ.

“Nói với đạo diễn, tôi đi bàn chuyện tiền tài trợ". Cô không muốn giải thích quá nhiều.

“Có tin tức tốt sao?". Vẻ mặt Đỗ Tuấn vui mừng chạy tới bên cạnh cô.

Tôn Gia Nhạc dừng lại, nghiêm túc nhìn Đỗ Tuấn.

“Mẹ Quan tiên sinh vào bệnh viền, tất cả mọi người cần vì mẹ Quan tiên sinh cầu nguyện". Tôn Gia Nhạc nhẹ nhàng nói sau đó quay người ra khỏi studio.

Quan Chính Bình ngồi trên ghế trong phòng bệnh, laptop đặt trên đùi, bên trong là tài liệu bất động sản mà người môi giới gửi đến cùng với bảng báo cáo tài vụ của công ty xây dựng Song Lâm tháng trước.

Nhưng anh không có tâm tư nhìn máy tính, anh chỉ lo lắng nhìn mẹ đang ngủ trên giường.

3h chiều, anh vừa mới thành công thuyết phục các cổ đông mua làng du lịch mới xây liền nhận được điện thoại của quản gia là bác Ngô gọi tới, nói với anh là mẹ anh ngất xỉu đã nhập viện.

Anh biết rõ gần đây mẹ anh luôn buồn bực không vui, cơ thể cũng gầy đi nhưng bà chỉ nói do không hợp khí hậu, nói chỉ cần anh chỉ tìm được bạn gái, bà có thể cùng quản gia Ngô trở lại Canada ung dung tự tại rồi.

Kết quả, anh còn chưa chuẩn bị tốt cho Tôn Gia Nhạc gặp mẹ thì mẹ anh đã ngất xỉu.

Quan Chính Bình đặt máy tính sang một bên, hai tay nắm chặt, nhớ lại từng chuyện mình trải qua trong 20 năm qua…

Trước kia vì muốn hoàn thành nguyện vọng của ba, trả lại tiền lương cho toàn bộ công nhân do nhà xưởng phá sản mà không được bồi thường, một ngày anh làm việc 12 giờ, bận tới mức không có thời gian ở chung cùng mẹ.

Đợi đến lúc sự nghiệp của anh đã có chút thành tựu, anh đã có thói quen sống bận rộn qua ngày mà mẹ anh cũng đã sớm cùng bạn tốt kiêm quản gia là bác Ngô dời sang Canada sống nhiều năm. Thời gian gặp mặt của hai mẹ con anh trong một năm rất ít khi vượt quá một tháng.

Trời ạ, nghìn vạn lần đừng để tình huống giống như ba đột ngột qua đời xảy ra thêm lần nữa. Quan Chính Bình cắn chặt răng, cố gắng khống chế không để mình run rẩy.

“Mẹ!". Quan Chính Bình thấy mẹ mình mở mắt chớp vài cái, lập tức vọt tới bên người bà: “Con đi gọi bác sĩ đến!".

“Không cần…". Quan Trần Như Ý hô to một tiếng, sau đó lại vô lực nằm xuống: “Mẹ không thích thấy bác sĩ, con dám gọi bác sĩ tới, mẹ sẽ ngay lập tức xuất viện".

Quan Chính Bình nhẫn nhịn, không cùng mẹ tranh cãi.

“Vậy mẹ có muốn uống nước không? Hay là có muốn ăn cái gì không?". Anh hỏi.

“Trước khi con đến, lão Ngô(đoạn này là xưng hô thân mật của mẹ Quan Chính Bình với quản gia Ngô, mình thấy để lão Ngô hơi không giống đàn ông nhưng chẳng tìm được từ gì thích hợp nên để tạm, aii biết có từ nào thích hợp hơn thì nói mình nhé) đã cho mẹ uống canh cá, bây giờ mẹ không muốn ăn cái gì cả". Quan Trần Như Ý để con trai đỡ bà ngồi xuống, thở dốc một hơi sau đó mới nói: “Con ở đây bận rộn cái gì? Sao không trở về công ty? Có lão Ngô ở đây chăm sóc mẹ là được rồi, đợi kiểm tra lại một lần thì có thể về nhà".

“Mẹ nằm ở đây, con làm gì còn tâm trạng nào mà làm việc, mẹ không cho bác sĩ nói bệnh tình cho con là có ý gì?"

“Là muốn uy hiếp con chứ sao(câu này không biết mình dịch đúng không nữa). Mẹ đã nói mấy trăm lần là muốn con nhanh chóng tìm bạn gái rồi kết hôn, kết quả con làm mẹ tức tới mức nhập viện rồi mà bạn gái vẫn không thấy đâu…". Quan Trần Như Ý che ngực, lại bắt đầu thở dốc.

“Mẹ từ từ nói, nếu không huyết áp lại tăng lên". Quan Chính Bình vỗ nhẹ sau lưng mẹ, thầm may mắn vì trước đó mình đã bố trí tốt mọi chuyện.

“Một ngày con chưa có bạn gái thì huyết áp của mẹ liền thêm một ngày không thể hạ xuống…"

“Là thế này, lát nữa có một người bạn của con muốn tới thăm mẹ". Quan Chính Bình cắt đứt lời nói của mẹ, đẩy kính mắt nói.

“Bạn gái sao?". Mắt Quan Trần Như Ý sáng lên, lập tức cầm tay anh truy hỏi.

“Mẹ thấy cô ấy sẽ biết".

Cốc cốc…

Như là đáp lại lời nói của Quan Chính Bình, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.

“Mời vào". Quan Chính Bình bước tới mở cửa ra.

Qủa nhiên, là Tôn Gia Nhạc vẻ mặt đầy quan tâm mang theo một giỏ hoa quả đứng trước cửa.

Quan Chính Bình tiến lên, nhìn như là để nhận giỏ hoa quả nhưng thật ra nhân cơ hội này nói nhỏ với cô: “Nhờ cậy vào cô".

Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn anh, hô hấp của hai người lại giao hoà trong chốc lát, cô phát hiện lỗ tai mình bắt đầu nóng lên, vội vàng nở nụ cười tự tin với anh, bước tới bên cạnh giường bệnh của mẹ Quan.

“Bác Quan khoẻ, cháu là Tôn Gia Nhạc, là bạn của Quan Chính Bình". Tôn Gia Nhạc mỉm cười nhìn bác Quan mái tóc trắng xoá, da thịt sáng ngời trước mặt.

Quan Trần Như Ý ngồi thẳng người, đánh giá Tôn Gia Nhạc từ đầu tới chân một lần, nhìn thấy cô bé này không giống bạn gái trước đây của Quan Chính Bình mang tư thái cô gái mạnh mẽ, biểu hiện trên mặt càng thêm hiếu kỳ, hỏi:"Là Chính Bình nói cháu tới gặp bác?".

“Anh ấy gọi điện nói là bác nhập viện, cháu liền nói với anh ấy nếu không phiền thì để cháu tới thăm bác một lát, thân thể bác bây giờ đã đỡ hơn rồi sao?". Tôn Gia Nhạc nhìn mẹ Quan sắc mặt trắng bệch không sức sống trước mặt, trong lòng liền nổi lên một hồi khó chịu…nhất định là rất không thoải mái

“Nếu như Chính Bình đưa bạn gái tới gặp bác thì bác sẽ tốt hơn". Quan Trần Như Ý thở dài nói.

Tôn Gia Nhạc nhìn sắc mặt nghiêm túc của Quan Chính Bình, hiểu rõ đây là lúc tốt nhất để cô bắt đầu hành động.

“Bác Quan, bác cũng biết anh ấy chuyện gì cũng suy nghĩ quá nhiều, sợ giữa chúng cháu còn có nhiều chuyện chưa hiểu rõ lẫn nhau, sợ chúng cháu còn chưa thể phát triển tới mức nắm tay nhau cả đời nên không dám dẫn cháu tới gặp mặt bác, bởi vậy nên tới tận bây giờ cháu mới có cơ hội gặp bác". Tôn Gia Nhạc cầm chặt bàn tay so với cô còn ấm áp hơn một chút của mẹ Quan, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi bác".

“Hai đứa thật sự là người yêu sao?". Mẹ Quan nhanh chóng ngồi dậy, giọng điệu vì hưng phấn mà nâng cao lên.

“Vâng". Quan Chính Bình đi đến bên người Tôn Gia Nhạc, cánh tay thuận thế liền khoác lên vai cô.

Tôn Gia Nhạc vì đã thấy qua nhiều đạo diễn hướng dẫn diễn viên đóng phim, vì vậy cô đã sớm chuẩn bị tốt tiết mục của mình…thân thể cô hơi nghiêng về phía sau, tựa vào trước ngực anh.

Thân thể Quan Chính Bình hơi cứng ngắc, cúi đầu nhìn cô.

Tôn Gia Nhạc nở nụ cười với anh, mắt hạnh sáng ngời mang theo tình yêu, nụ cười vui vẻ lại mang theo chút xấu hổ.

Ngực anh cứng lại, nhìn đến choáng váng, không tự chủ siết chặt cánh tay, ôm chặt cô hơn một phần.

Cô dung khuỷu tay đẩy nhẹ anh, đôi tai đã đỏ hồng rồi.

Đôi môi Quan Chính Bình không tự giác khẽ nâng lên, lại đột nhiên nghĩ tới cô hẳn là đang diễn kịch, vì vậy môi lại nhanh chóng bĩu xuống.

Đáng chết, ngay cả anh cũng suýt bị cô lừa gạt, cô diễn đúng là tốt.

“Anh giận em sao? Không thích em tự chủ trương nói ra mọi chuyện với mẹ à?". Ngón tay Tôn Gia Nhạc vẽ lên hai bên khoé môi anh, cô biết anh sẽ không trở mặt vào lúc này.

“Không có, anh chỉ lo lắng mẹ vì anh không nói chuyện này sớm mà mất hứng thôi". Quan Chính Bình giữ chặt tay cô, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

“Hai đứa qua lại đã bao lâu?". Quan Trần Như Ý mặt mày hớn hở nhìn động tác qua lại của hai người, thầm nghĩ cầm điện thoại thông báo cho cả thế giới biết.

“Đợi mẹ kiểm tra thân thể, con nghe chẩn đoán bệnh của bác sĩ xong thì con sẽ nói hết mọi chuyện của chúng con". Quan Chính Bình nói.

“Không để mẹ hỏi rõ ràng thì kiểm tra buổi chiều mẹ sẽ không làm". Quan Trần Như Ý cố chấp lắc đầu.

“Mẹ rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Con cũng đã dẫn cô ấy về rồi, thế này còn chưa đủ sao…". Quan Chính Bình nhăn mày, giọng nói vì lo lắng mà nâng cao thêm vài lần.

“Oa, nét mặt hai người lúc nghiêm túc quả là giống nhau như đúc vậy, quả nhiên là mẹ con". Tôn Gia Nhạc vỗ vỗ cánh tay anh, sau đó một tay kéo tay anh, một tay kéo tay mẹ Quan, nghiêm túc nói: “Bác Quan, bác cứ yên tâm 100%, bọn cháu lấy kết hôn làm điều kiện xem xét để quan hệ. Nếu như chỉ là tuỳ tiện vui đùa thì anh ấy cũng sẽ không dẫn cháu tới thăm bác".

Hốc mắt Quan Trần Như Ý đỏ lên, thấp giọng nói: “Vậy cháu đáp ứng bác, chăm sóc cho nó thật tốt".

“Cháu sẽ". Cô gật đầu, sau đó le lưỡi liếc anh một cái: “Nói đúng hơn là anh ấy chăm sóc chau".

“Ai chăm sóc ai thì cũng như nhau, quan trọng là cháu ở bên cạnh nó. Chính Binh từng chịu không ít khổ sở, mọi người xung quanh có không ít người nịnh bợ nó vì loeij ích nên nó không dễ dàng cùng người khác thân cận lại càng không dễ dàng tin tưởng người khác…". Quan Trần Như Ý nhớ lại bộ dáng cúi đầu bốn phía năm đó của con trai vì muốn bồi thường lại món nợ, nhịn không được cầm khăn tay lau nước mắt.

“Cháu sẽ ở bên cạnh Chính Bình, sau đó, chúng cháu sẽ cùng nhau ở bên cạnh chăm sóc bác". Tôn Gia Nhạc ngồi vào bên người mẹ Quan, cũng đỏ hốc mắt nói.

Đây mới thật sự là ba mẹ! Mặc kệ lúc nào cũng đều đặt con cái ở trong lòng, không giống ba mẹ cô đã sớm để cô tự mình lo liệu, trong lòng vĩnh viễn chỉ có tình yêu riêng của họ, cô chỉ là đứa con có thể thuận tiện nhờ vả.

Quan Trần Như Ý lau nước mắt, đầu dần cúi xuống nhìn ga trải giường.

“Thực ra, bác bị ung thư tuyến dịch limgiai đoạn cuối, nên mới đặc biệt trở về từ Canada để có thể ở cạnh Chính Bình thời gian còn lại". Quan Trần Như Ý nhỏ giọng nói.

Sắc mặt Quan Chính Bình thoáng cái liền trắng bệch, anh trừng mắt nhìn mẹ cũng đang phát run, không nói thành lời, cả người như bị ném vào hầm băng, không thể động đậy dù chỉ một chút.

Tôn Gia Nhạc cũng choáng váng, cô không nghĩ tình huống lại tệ tới vây.

Cô nhanh chóng đứng dậy, đẩy Quan Chính Bình đang ngây người ngồi xuống cạnh mẹ Quan.

“Vì sao mẹ không nói sớm cho con biết? Tại sao phải giấu diếm bệnh tình của mẹ với con? Hiện nay y học tiến bộ như vậy, cho dù là ở giai đoạn cuối cũng có thể chữa trị. Tại sao mẹ lại chỉ ở nhà làm chậm trễ bệnh tình?". Quan Chính Bình nói mỗi một câu đều phát run, nhưng cả người anh lại cứng ngắc như tượng đá.

“Con đi tìm bác sĩ". Anh bỗng nhiên đứng dậy, quay người muốn chạy ra bên ngoài.

“Bệnh của mẹ thế nào là chuyện của mẹ. Con nếu dám chạy đi tìm bác sĩ thì chúng ta liền đoạn tuyệt quan hệ mẹ con". Quan Trần Như Ý lớn tiếng nói.

Tôn Gia Nhạc nghe vậy lập tức giang tay ôm chặt Quan Chính Bình, nhanh chóng kéo anh ngồi trở lại bên cạnh mẹ Quan.

“Nghe bác ấy nói xong đã!".

Quan Chính Bình không tự chủ nắm chặt truyện của tay Tôn Gia Nhạc, giống như cô chính là lực lượng giúp anh kiên trì đứng vững.

Tôn Gia Nhạc nhìn người đàn ông lúc bình thường dù súng chỉa vào đầu có lẽ cũng không biến sắc mặt bây giờ lại giống như chỉ một cây cỏ cũng có thể đánh ngã, bộ dạng tiều tuỵ, cô lại không đành lòng mà cầm chặt tay anh.

“Vì sao mẹ không nói sớm cho con biết? Con có thể dành nhiều thời gian ở bên mẹ hơn một chút, tìm giúp mẹ bác sĩ trị liệu tốt nhất…". Quan Chính Bình suy sụp hạ vai, giọng điệu vô lực nói nhỏ.

“Mẹ đã hơn 70 tuổi rồi, mẹ không cần làm phẫu thuật, cũng không cần chịu sự hành hạ của mấy thứ trị liệu hoá chất kia". Quan Trần Như Ý quay mặt, nước mắt nhỏ giọt xuống ga giường: “Ai rồi cũng phải chết, mẹ chỉ muốn chết thật thanh thản".

“Không được nhắc tới chữ kia!". Quan Chính Bình rống to, trên trán lập tức nổi gân xanh.

Tôn Gia Nhạc vuốt lưng anh, nghe thấy tiếng thở dốc giống như bị người ta đánh một quyền của anh, ngực cô như cứng lại, không tự chủ đặt hai tay lên vai anh, hy vọng bản thân có thể tiếp thêm cho anh một phần sức lực.

“Mẹ không nên giấu diếm như vậy! Ngộ nhỡ con vẫn luôn không có bạn gái, mẹ liền chờ bệnh nặng tới mức khiến con hối hận? Mẹ có biết con lo lắng cho thân thể mẹ tới mức nào? Mẹ đây là đang trừng phạt con những năm qua không có ở bên cạnh mẹ sao?". Cổ họng Quan Chính Bình xiết chặt, anh bỗng cúi đầu, rôt cuộc không thể nói tiếp.

Tim Tôn Gia Nhạc đau xót, nước mắt bắt đầu chảy xuống.

“Mẹ chính vì nghĩ tới những chuyện đó mới quyết định như vậy". Quan Trần Như Ý khàn khàn nói, truyện của duỗi tay nắm lấy tay con trai: “Mẹ sợ sau khi mẹ đi rồi, cũng chỉ còn lại một mình con. Mẹ không muốn sau khi mẹ chết, toàn bộ hồn phách đều vì lo lắng cho con mà không lên được trời, không thể đầu thai nên mới hi vọng con nhanh chóng đưa vợ về".

Quan Chính Bình không có cách nào ngẩng đầu lên, bởi vì hốc mắt anh nóng rát, nước mắt tuỳ thời đều có thể chảy xuống.

“Gia Nhạc, cháu sẽ giúp bác chăm sóc nó phải không?" Quan Trần Như Ý nhìn về phía Tôn Gia Nhạc.

“Nhất định là vậy". Tôn Gia Nhạc lớn tiếng nói, còn vỗ vai Quan Chính Bình một cái.

Quan Chính Bình bị cô nặng nề vỗ, tinh thần ngược lại tập trung hơn một chút.

Anh hít sâu, cố gắng khống chế tâm tình, dù sao anh vẫn còn nhiều chuyện cần hỏi, cần xử lí.

“Vậy hai đứa lúc nào tổ chức hôn lễ?". Quan Trần Như Ý hỏi.

Tôn Gia Nhạc ngây người, tay chân lập tức luống cuống. Từ bạn gái liền nhanh chóng nhảy tới bước kết hôn, tuồng kịch này độ khó thực sự rất cao, cô không biết phải ứng phó thế nào đành phải dùng đuôi mắt liếc về phí Quan Chính Bình.

Chỉ thấy anh cũng ngây ra, lại nhìn thấy ánh mắt mong chờ của mẹ, không thể nói ra bất cứ lời cự tuyệt nào.

“Mẹ hi vọng trước khi mẹ phải tới phòng chăm sóc đặc biệt thì có thể ngồi ở tiệc cưới cùng nhau chúc phúc hai đứa". Quan Trần Như Ý nói,

Quan Chính Bình không kịp cúi đầu, một giọt nước mắt liền chảy xuống.

“Mẹ…". Ngoại trừ một tiếng này, anh không thể nói thêm bất cứ điều gì, chỉ có thể giống như đứa trẻ nắm chặt tay mẹ.

“Bác Quan, bác đừng lo, nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện đều sẽ có kết quả tốt nhất". Hốc mắt Tôn Gia Nhạc đỏ bừng, đứng ở một bên vì tình thân của hai người mà cảm động.

“Chúng con sẽ nhanh chóng xử lí xong hôn sự". Quan Chính Bình nói.

Tôn Gia Nhạc thở dốc vì kinh ngạc, nhưng vẫn cứng rắn nặn ra một nụ cười.

“Tốt, mẹ chờ chính là câu nói này của con.truyện củ Biết rõ các con có ý định kết hôn, mẹ dù có làm gì cũng phải chăm sóc mình thật tốt. Hai đứa qua đây mẹ ôm một cái, sau đó mẹ muốn nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tham gia hôn lễ của hai đứa". Quan Trần Như Ý nắm tay con trai và Tôn Gia Nhạc, không kìm được vui mừng mà mỉm cười.

Quan Chính Bình tiến lên, hai tay nắm chặt tay mẹ và Tôn Gia Nhạc.

Tôn Gia Nhạc cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, chỉ có thể cầu nguyện trong lòng rằng tất cả đều có thể an ổn vượt qua.
Tác giả : Lộ Khả Khả
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại