Vợ Câm
Chương 2: Cái ôm
- Nam em bị tụi giang hồ đến phá hả, chó má tụi này?
Tiếng Trung la hét um sùm bên ngoài. Tiểu Nam đang nấu dở nồi canh cũng phải chạy ra đón.
Trung nhìn thấy cô, anh nhăn mặt:
- Sao, có sao không?
Tiểu Nam lắc đầu, cô kéo tay anh đi vào nhà, rót cho anh cốc nước sâm lạnh, sau đó dùng ngôn ngữ hình thể nói chuyện với anh.
- Em không sao.
Trung có chút khó chịu:
- Sao không gọi cho anh, à mà quên em làm sao nói được.
Như phát hiện ra mình nói sai cái gì đó, Trung gải gải đầu cười trừ:
- Anh không có ý đó đâu.
Tiểu Nam lắc đầu, cô cười:
- Em không sao.
Trung nhìn cô, trong mắt anh có tia yêu thương sâu lắm:
- Sau này đừng bán nước nữa, em ở nhà đi anh nuôi cho không ấy đi phụ mẹ anh bán cơm đi.
- Không được.
Trung khó hiểu:
- Sao không, anh dư sức nuôi em mà.
Tiểu Nam lắc lắc đầu:
- Người ta hứa không phá em nữa, anh yên tâm.
Trung nheo nheo mi tâm, anh như muốn nói cái gì đó, lát sau ấp úng liền thôi không nói nữa.
Trung đến mãi về sau này anh vẫn tiếc nuối vô vàn khi ngày hôm nay không ngỏ lời yêu cô..Có khi chậm một bước là chậm cả đời, lỡ một lần là đi ngang đời nhau mãi mãi!
Tiểu Nam lại cười cười, cô kéo tay anh.
- Anh ăn cơm không?
Trung lấy lại tinh thần, anh gật đầu:
- Được, anh cũng đói.
Tiểu Nam để anh ngồi đó, cô một mình loay hoay dưới cái bếp nhỏ sạch sẽ. Mà phía này Trung lại nhìn cô không chớp mắt, trên môi anh bất giác lại cười đến ngây ngốc..
Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Tiểu Nam gặp tên Năm đầu gấu, những lời hắn ta nói vẫn còn lưu mãi trong đầu cô. Thật sự cô không thể hiểu được những lời hắn ta nói vì cô có quen với đại ca của hắn bao giờ, chưa nói đến việc muốn lấy cô làm vợ?
Ấy thế mà chạy trời không khỏi nắng...
Tối hôm ấy tầm 6giờ, trong lúc cô đang loay hoay dọn hàng thì một chiếc xe hơi bóng loáng dừng trước xe nước.
Cô ngước mắt lên nhìn, bỗng dưng tim đập thật mạnh khi nhìn thấy chiếc xe hơi có chút quen quen. Hai tay nắm thật chặt, cô đứng thẳng người như sẵn sàng chiến đấu..
Từ trong xe một người đàn ông lịch sự mặc sơ mi trắng quần âu màu nâu nhạt đi về phía cô. Anh ta đến trước mặt cô, liền hỏi:
- Chị là Tiểu Nam?
Tiểu Nam gật đầu, trong mắt rất kiên định.
Người đàn ông tự giới thiệu:
- Em là Tần đàn em của anh Ngôn, anh ấy muốn gặp chị một chút.
Tiểu Nam nhìn nhìn vào trong xe vì trời bình thường đã tối mà trong xe lại phủ đen cô không thấy được gì.
Tần nhìn cô, cười rất đẹp mắt:
- Anh Ngôn trong đó, chị yên tâm.
Tiểu Nam tim đập thật mạnh, cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng với tình hình này nếu cô không đi thì sẽ không được yên. Nhưng nếu....
Cô cũng không hiểu vì sao trong lòng lại có loại ý nghĩ rằng cô sẽ không gặp nguy hiểm, mà thường những giác quan của cô rất đúng. Đánh liều, cô gật đầu, đi nhè nhẹ đến bên xe.
Tần nhìn cô cười cười, trực tiếp mở cửa xe phía sau cho cô, anh nói:
- Chị Nam, anh Ngôn đang trong đó.
Cô gật đầu, mạnh dạn bước vào trong....
Trong xe khá tối, khi cô ngồi xuống liền cảm nhận được hơi thở của người đàn ông kế bên cùng hương thơm nhẹ của mùi hoắc hương cô yêu thích.
Cô ngồi ngay ngắn, lâu lâu lại liếc mắt sang nhìn người bên cạnh. Anh giờ đây đang dán chặt mắt vào màn hình ipad, suốt từ nãy đến giờ vẫn không nói với cô câu nào.
Đang mãi quan sát người kế bên, cô lại giật mình khi nghe anh nói:
- Tần kéo vách ngăn.
- Dạ.
Từ đâu chẳng biết một tấm chấn chấn ngang giữa hai ghế đầu và 2 ghế sau, tiếng xoẹt xoẹt làm cho cô giật mình.
- Em sợ à?
Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên. Tiểu Nam vội liếc mắt đến bên người anh, trong xe đã được bật đèn sáng từ khi nào, Tiểu Nam có thể thấy rất rõ diện mạo của anh.
Tóc chải chuốt gọn gàng, sóng mũi cao tắp, môi mỏng hồng hồng, chân mày rậm rất đẹp. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn như có thể xuyên thấu tâm can người đối diện...Cái khí chất lạnh người này đây là lần đầu tiên cô được thấy. Quá đẹp, quá mê người!
Thấy cô không trả lời, anh hỏi tiếp:
- Em nghe được không?
Tiểu Nam nghe anh hỏi, cô có chút buồn cười, không lẽ anh nghĩ cô bị điếc?
Cô gật gật, môi mím thật chặt.
Ngôn nhìn cô, anh lại hỏi:
- Hình như em không sợ tôi?
Tiểu Nam có chút giật mình, anh nói có chút đúng, cô lại không có cảm giác sợ anh chút nào, chẳng hiểu vì sao...
Thấy cô mím môi, anh lại hỏi:
- Bình thường em giao tiếp như thế nào.
Cô nhìn anh, tay diễn tả hành động đang viết.
Anh bật cười, gõ cốc cốc lên tấm chấn, giọng trầm:
- Tần đưa tôi giấy viết.
Tấm chấn kéo xuống một nửa, bên trên đưa xuống một quyển sổ tay kèm theo cây bút máy.
Ngôn nhận lấy đưa cho cô, anh lại hỏi:
- Em sống một mình?
Cô không viết câu trả lời mà trực tiếp gật đầu.
Lát sau như nhớ ra gì đó cô cúi người viết nhanh:
- Anh gặp tôi là có chuyện gì?
Anh nheo nheo mi tâm:
- Có chút việc cần trao đổi với em.
Trao đổi? Cô ngạc nhiên, cô và anh không quen không biết thì trao đổi như thế nào? Trao đổi về việc gì?
Ngôn nhìn cô, anh nói thật chậm:
- Lấy tôi đi!
Tiểu Nam giật nãy mình, cô mở mắt thật to nhìn nhìn anh giống như những lời vừa rồi không phải là từ miệng anh phát ra.
Cô và anh quen nhau khi nào, làm sao không quen không biết lại cưới nhau?
Tên này bị.... điên à?!
Tiểu Nam có chút bực mình, cô viết lên giấy:
- Anh bị điên?
Ngôn đọc được dòng chữ, anh không cảm thấy bực tức một chút nào mà ngược lại càng thêm ung dung thong thả:
- Tôi nói thật, tôi cũng không cần em đồng ý ngay, cứ về suy nghĩ đi.
Tiểu Nam như tức muốn điên lên, anh dựa vào giàu có là muốn bắt ép người à? Cô đâu phải loại người dễ dãi mà anh muốn cưới là cưới đâu. Nằm mơ đi!
Bực dọc, cô viết lên trên giấy dòng chữ:
- Tôi không đồng ý, cho tôi về.
Ngôn gật đầu, anh gõ gõ lên tấm chấn:
- Tần, đưa cô ấy về.
Suốt dọc đường đi về anh không nói với cô câu nào, mà cô càng nhìn anh càng bực tức. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao anh lại muốn lấy cô, ngoài kia bao nhiêu cô gái sao lại chọn cô. À mà đâu phải anh chọn là cô sẽ đồng ý đâu, đừng mơ tưởng.
Đưa cô đến trước hẻm vào nhà, Ngôn không nhìn cô, anh ở trong xe nói vọng ra:
- Suy nghĩ đi, tôi không ép.
Tiểu Nam khó chịu quay lưng đi mất không thèm nhìn đến anh một cái.
Đợi khi cô đã đi một đoạn xa, anh mới ngước mắt lên nhìn. Môi nở nụ cười tà mị:
- Câm, rất tốt!
Sau đêm hôm đấy đến nay gần một tháng cô vẫn không hề gặp lại anh, mấy hôm trước tên Năm có đến hàng nước đưa cô một cái danh thiếp trên đó để duy nhất một số điện thoại.
Cô định không nhận nhưng nghĩ nghĩ lại cho vào túi, cũng không mảy may mà suy nghĩ đến.
Tối hôm ấy Trung đến nhà đưa cô đi chơi, lý do vô cùng đặc biệt vì ngày mai là sinh nhật cô mà ngày mai anh lại không có nhà nên hôm nay muốn đi ăn mừng trước.
Tiểu Nam mặc một chiếc váy hồng rất xinh, chiếc váy này là do mẹ Trung tháng trước đi du lịch Thái Lan về mua cho cô, cô quý lắm đến hôm nay mới dám lấy ra mặc.
7g tối Trung đến trước cửa nhà, anh hôm nay đẹp trai lịch thiệp với quần jean và áo thun. Nhìn thấy cô, anh vui vẻ cười cười:
- Tiểu Nam xinh quá!
Tiểu Nam cười cười, cô dùng ngôn ngữ hình thể.
- Cảm ơn anh.
Trung đưa cho cô hộp quà màu đỏ, nói:
- Của mẹ anh đưa, mẹ nói mai mẹ rảnh mẹ ghé qua thăm em.
Tiểu Nam gật đầu, cô cười rất hạnh phúc.
Hỏi họ giống yêu nhau không thì có lẽ có một chút nhưng hỏi họ có giống không yêu nhau không thì hình như lại là đúng.
Trên đời có những mối quan hệ phức tạp đến nỗi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy đau đầu.
Trung đưa cô đi ăn hải sản, món mà cô thích nhất. Suốt cả buổi cô chỉ nghe Trung nói rồi cười ngoặt ngoẹo chứ cũng không thể nói được câu gì.
Trung đối với cô là yêu hay thương đến cả bản thân anh cũng không rõ nhưng Tiểu Nam đối với anh lại có chút mến mộ...
Trung định sẽ đưa cô đi xem phim nhưng giữa chừng lại có điện thoại gọi đến. Tiểu Nam nhìn thấy anh biến sắc khi nghe điện thoại cô có chút lo sợ. Bình thường anh giữ bình tĩnh rất tốt sao hôm nay lại mất bình tĩnh đến như vậy?
Trung đưa cô đến trước nhà, anh nói:
- Em vào đi, có gì bữa sau anh đưa em đi xem phim nhé.
Tiểu Nam gật gật đầu.
- Anh về đi.
Trung nhìn cô, lại ấp úng:
- Nam này... anh...
Tiểu Nam nhìn nhìn anh.
- Sao vậy anh?
Trung chẳng nói gì, anh cứ nhìn cô một lúc lâu sau lại lắc đầu, cười có chút ủ rũ:
- Thôi không có gì em vào nhà đi, anh đi đây.
Tiểu Nam nhìn theo anh, lòng cô có chút hụt hẫng, không biết rõ đây là tư vị gì nhưng lại buồn nhiều hơn vui!
Cũng đêm hôm ấy, có một "vị khách không mời " ghé thăm.
Tầm 10 giờ tối, Tiểu Nam đã vào buồng đánh được một giấc cũng khá ngon, bên ngoài lại nghe tiếng gõ cửa không ngừng.
Cô tỉnh dậy, choàng vội cái áo khoác đi ra ngoài, đi đến gốc cột to, cô tiện tay bật đèn. Vì không nói được nên cô không thể hỏi người ngoài kia là ai, chỉ có thể gõ cốc cốc vào cửa giống như ra hiệu là cô đã biết có người bên ngoài.
Áp sát vào cửa trước, cô nghe bên ngoài có tiếng thở gấp, lại nghe giọng nam trầm ấm vang lên:
- Mở cửa cho tôi Tiểu Nam.
Tiếng gọi khiến cô giật nãy mình, đây đây không phải là tên đại ca nhà giàu kia sao...sao anh ta lại đến đây?
Cô lén nhìn qua khe cửa thấy loáng thoáng có màu đỏ đỏ trên cánh tay anh ta, vì quá tối cô cũng không quan sát được đó thực sự là gì.
- Tiểu Nam mở cửa cho tôi, nhanh đi.
Tiếng người đàn ông gấp gáp lại có chút mệt mỏi, Tiểu Nam hai tay đặt trên ngực, cô hít một hơi thật sâu trong lòng lại đang đánh vật giữa mở và không mở. Nhưng hình ảnh vết đỏ đỏ như máu kia lại khiến cô quyết định mở cửa cho anh.
Cô gõ gõ vào cánh cửa xong lại kì cạch mở cửa.
Cửa vừa được mở he hé, một thân đàn ông ngã nhào vào trong, trên vai anh be bét một mảng máu đỏ thẩm. Tiểu Nam đở lấy anh, cô dìu anh ngồi trên tấm kỹ, xong lại nhanh tay đi ra đóng chặt cửa lại.
Cô không phải không biết anh là dân xã hội, nếu cô đoán không nhầm thì anh vừa mới bị người ta chém. Ôi ghê thật, nghĩ thôi cô cũng thấy dựng cả tóc gáy.
Giọng Ngôn ồ ồ, anh hỏi:
- Em có điện thoại không?
Điện thoại à?
Cô gật đầu, chạy vào trong buồng kéo ngăn tủ lôi ra một con NOKIA nhỏ bằng nửa lòng bàn tay đưa đến trước mặt anh.
Anh nhận lấy chiếc điện thoại, mặt lại có chút cười cười:
- Em xài cái này?
Tiểu Nam trừng mắt, cô nhanh tay muốn giật lại điện thoại lại bị anh nắm tay lôi lại khiến cô mất đà ngã vào lòng anh.
Anh một tay ôm ngang cổ cô, lại vòng qua người cô bịt miệng vết thương lại, tay còn lại bấm bấm vào điện thoại.
Tiểu Nam bị anh ôm cô hoảng hồn giãy người muốn đi ra lại bị anh gằn lại, anh nói khẽ:
- Yên đi, tôi mệt quá, đỡ giúp tôi một chút.
Tiểu Nam cảm nhận được tiếng thở gấp cùng mùi máu tanh tanh xộc vào mũi. Cô chưa từng có vết thương nào nặng đến thế nên không hiểu được cảm giác bị dao chém là như thế nào nhưng cô đã từng xem phim, chắc hẳn là sẽ đau kinh khủng.
Lại nghĩ nghĩ, dù sao cũng ôm một chút thôi mà, cái này là cô làm điểm tựa cho anh chứ cũng không phải loại thân mật gì... À ừm thất thân một chút thôi cũng được chứ, quan trọng nhất vẫn là anh ta đẹp trai!!!!
Ngôn ôm lấy cô, anh dựa hẳn hết vào người cô, bấm một dãy số gọi cho ai đó:
- Tôi đang ở nhà Tiểu Nam, chú đến ngay đi.
Tiểu Nam liếc nhìn nhìn anh, cô có ý muốn đứng dậy lại bị anh gằn lại ôm thật chặt, giọng anh trầm trầm, hơi thở phả vào mặt cô:
- Lạ thật, tôi không ghét mùi trên người em, càng ngày càng thú vị.
Thật sự anh không bài xích với cô, anh lại không ghét mùi thơm trên người cô. Anh cũng không phải dạng đàn ông hiền lành hay công tử bột mà không biết mùi vị đàn bà. Nhưng anh có một cái tật rất lạ đó là ghét mùi thơm trên người phụ nữ, càng thơm anh càng ghét, ghét đến muốn giết người. Đối với anh khi giao hoan cùng đàn bà anh thích lắm cũng chỉ là hôn má, còn về ôm ấp này thì có chút hiếm hoi. Anh cũng từng ôm phụ nữ, một vài ả đều là người đẹp có tiếng, thơm và sạch. Thơm theo đúng yêu cầu của anh, thơm của mùi thịt không phải nước hoa hay sữa tắm vì anh kỵ.
Nhưng khi ôm cô mặc dù trên người cô có mùi thơm của sữa tắm rẻ tiền nhưng anh không ghét, vì nói thật mùi thịt trên người cô còn thơm tho hơn nhiều, chắc nó át đi mùi sữa tắm rồi.
Nói về đại ca Hoắc Ngôn xuất thân là người Hoa này, chắc hẳn dân giang hồ SG kể 3 ngày 3 đêm chưa hết, còn về tình trường của anh thì hẳn 1 tuần vẫn chưa kể hết tên các bóng hồng...
Tiểu Nam không hiểu những gì anh nói nhưng cô không hỏi được nên cũng không lấy làm quan trọng.
Hai người cứ thế cho đến khi Tần đến, Ngôn được đàn em đỡ đi. Trước khi rời khỏi nhà cô, anh vẫn không quên lôi cô đi theo với lý do hết sức thuyết phục:
- Em đi theo tôi, tụi nó biết tôi trốn ở đây sẽ đến tìm em gây sự sẽ rất phiền phức cho tôi. Đợi mai tôi giải quyết xong sẽ đưa em về nhà.
Cô cứ thế mà ngơ ngác bị bọn đàn em của Ngôn đưa đi và vô tình trong một đêm đẹp trời cô lại trở thành người đàn bà của đại ca Ngôn!
Tiếng Trung la hét um sùm bên ngoài. Tiểu Nam đang nấu dở nồi canh cũng phải chạy ra đón.
Trung nhìn thấy cô, anh nhăn mặt:
- Sao, có sao không?
Tiểu Nam lắc đầu, cô kéo tay anh đi vào nhà, rót cho anh cốc nước sâm lạnh, sau đó dùng ngôn ngữ hình thể nói chuyện với anh.
- Em không sao.
Trung có chút khó chịu:
- Sao không gọi cho anh, à mà quên em làm sao nói được.
Như phát hiện ra mình nói sai cái gì đó, Trung gải gải đầu cười trừ:
- Anh không có ý đó đâu.
Tiểu Nam lắc đầu, cô cười:
- Em không sao.
Trung nhìn cô, trong mắt anh có tia yêu thương sâu lắm:
- Sau này đừng bán nước nữa, em ở nhà đi anh nuôi cho không ấy đi phụ mẹ anh bán cơm đi.
- Không được.
Trung khó hiểu:
- Sao không, anh dư sức nuôi em mà.
Tiểu Nam lắc lắc đầu:
- Người ta hứa không phá em nữa, anh yên tâm.
Trung nheo nheo mi tâm, anh như muốn nói cái gì đó, lát sau ấp úng liền thôi không nói nữa.
Trung đến mãi về sau này anh vẫn tiếc nuối vô vàn khi ngày hôm nay không ngỏ lời yêu cô..Có khi chậm một bước là chậm cả đời, lỡ một lần là đi ngang đời nhau mãi mãi!
Tiểu Nam lại cười cười, cô kéo tay anh.
- Anh ăn cơm không?
Trung lấy lại tinh thần, anh gật đầu:
- Được, anh cũng đói.
Tiểu Nam để anh ngồi đó, cô một mình loay hoay dưới cái bếp nhỏ sạch sẽ. Mà phía này Trung lại nhìn cô không chớp mắt, trên môi anh bất giác lại cười đến ngây ngốc..
Đã 1 tuần trôi qua kể từ khi Tiểu Nam gặp tên Năm đầu gấu, những lời hắn ta nói vẫn còn lưu mãi trong đầu cô. Thật sự cô không thể hiểu được những lời hắn ta nói vì cô có quen với đại ca của hắn bao giờ, chưa nói đến việc muốn lấy cô làm vợ?
Ấy thế mà chạy trời không khỏi nắng...
Tối hôm ấy tầm 6giờ, trong lúc cô đang loay hoay dọn hàng thì một chiếc xe hơi bóng loáng dừng trước xe nước.
Cô ngước mắt lên nhìn, bỗng dưng tim đập thật mạnh khi nhìn thấy chiếc xe hơi có chút quen quen. Hai tay nắm thật chặt, cô đứng thẳng người như sẵn sàng chiến đấu..
Từ trong xe một người đàn ông lịch sự mặc sơ mi trắng quần âu màu nâu nhạt đi về phía cô. Anh ta đến trước mặt cô, liền hỏi:
- Chị là Tiểu Nam?
Tiểu Nam gật đầu, trong mắt rất kiên định.
Người đàn ông tự giới thiệu:
- Em là Tần đàn em của anh Ngôn, anh ấy muốn gặp chị một chút.
Tiểu Nam nhìn nhìn vào trong xe vì trời bình thường đã tối mà trong xe lại phủ đen cô không thấy được gì.
Tần nhìn cô, cười rất đẹp mắt:
- Anh Ngôn trong đó, chị yên tâm.
Tiểu Nam tim đập thật mạnh, cô thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng với tình hình này nếu cô không đi thì sẽ không được yên. Nhưng nếu....
Cô cũng không hiểu vì sao trong lòng lại có loại ý nghĩ rằng cô sẽ không gặp nguy hiểm, mà thường những giác quan của cô rất đúng. Đánh liều, cô gật đầu, đi nhè nhẹ đến bên xe.
Tần nhìn cô cười cười, trực tiếp mở cửa xe phía sau cho cô, anh nói:
- Chị Nam, anh Ngôn đang trong đó.
Cô gật đầu, mạnh dạn bước vào trong....
Trong xe khá tối, khi cô ngồi xuống liền cảm nhận được hơi thở của người đàn ông kế bên cùng hương thơm nhẹ của mùi hoắc hương cô yêu thích.
Cô ngồi ngay ngắn, lâu lâu lại liếc mắt sang nhìn người bên cạnh. Anh giờ đây đang dán chặt mắt vào màn hình ipad, suốt từ nãy đến giờ vẫn không nói với cô câu nào.
Đang mãi quan sát người kế bên, cô lại giật mình khi nghe anh nói:
- Tần kéo vách ngăn.
- Dạ.
Từ đâu chẳng biết một tấm chấn chấn ngang giữa hai ghế đầu và 2 ghế sau, tiếng xoẹt xoẹt làm cho cô giật mình.
- Em sợ à?
Giọng người đàn ông trầm ấm vang lên. Tiểu Nam vội liếc mắt đến bên người anh, trong xe đã được bật đèn sáng từ khi nào, Tiểu Nam có thể thấy rất rõ diện mạo của anh.
Tóc chải chuốt gọn gàng, sóng mũi cao tắp, môi mỏng hồng hồng, chân mày rậm rất đẹp. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn như có thể xuyên thấu tâm can người đối diện...Cái khí chất lạnh người này đây là lần đầu tiên cô được thấy. Quá đẹp, quá mê người!
Thấy cô không trả lời, anh hỏi tiếp:
- Em nghe được không?
Tiểu Nam nghe anh hỏi, cô có chút buồn cười, không lẽ anh nghĩ cô bị điếc?
Cô gật gật, môi mím thật chặt.
Ngôn nhìn cô, anh lại hỏi:
- Hình như em không sợ tôi?
Tiểu Nam có chút giật mình, anh nói có chút đúng, cô lại không có cảm giác sợ anh chút nào, chẳng hiểu vì sao...
Thấy cô mím môi, anh lại hỏi:
- Bình thường em giao tiếp như thế nào.
Cô nhìn anh, tay diễn tả hành động đang viết.
Anh bật cười, gõ cốc cốc lên tấm chấn, giọng trầm:
- Tần đưa tôi giấy viết.
Tấm chấn kéo xuống một nửa, bên trên đưa xuống một quyển sổ tay kèm theo cây bút máy.
Ngôn nhận lấy đưa cho cô, anh lại hỏi:
- Em sống một mình?
Cô không viết câu trả lời mà trực tiếp gật đầu.
Lát sau như nhớ ra gì đó cô cúi người viết nhanh:
- Anh gặp tôi là có chuyện gì?
Anh nheo nheo mi tâm:
- Có chút việc cần trao đổi với em.
Trao đổi? Cô ngạc nhiên, cô và anh không quen không biết thì trao đổi như thế nào? Trao đổi về việc gì?
Ngôn nhìn cô, anh nói thật chậm:
- Lấy tôi đi!
Tiểu Nam giật nãy mình, cô mở mắt thật to nhìn nhìn anh giống như những lời vừa rồi không phải là từ miệng anh phát ra.
Cô và anh quen nhau khi nào, làm sao không quen không biết lại cưới nhau?
Tên này bị.... điên à?!
Tiểu Nam có chút bực mình, cô viết lên giấy:
- Anh bị điên?
Ngôn đọc được dòng chữ, anh không cảm thấy bực tức một chút nào mà ngược lại càng thêm ung dung thong thả:
- Tôi nói thật, tôi cũng không cần em đồng ý ngay, cứ về suy nghĩ đi.
Tiểu Nam như tức muốn điên lên, anh dựa vào giàu có là muốn bắt ép người à? Cô đâu phải loại người dễ dãi mà anh muốn cưới là cưới đâu. Nằm mơ đi!
Bực dọc, cô viết lên trên giấy dòng chữ:
- Tôi không đồng ý, cho tôi về.
Ngôn gật đầu, anh gõ gõ lên tấm chấn:
- Tần, đưa cô ấy về.
Suốt dọc đường đi về anh không nói với cô câu nào, mà cô càng nhìn anh càng bực tức. Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao anh lại muốn lấy cô, ngoài kia bao nhiêu cô gái sao lại chọn cô. À mà đâu phải anh chọn là cô sẽ đồng ý đâu, đừng mơ tưởng.
Đưa cô đến trước hẻm vào nhà, Ngôn không nhìn cô, anh ở trong xe nói vọng ra:
- Suy nghĩ đi, tôi không ép.
Tiểu Nam khó chịu quay lưng đi mất không thèm nhìn đến anh một cái.
Đợi khi cô đã đi một đoạn xa, anh mới ngước mắt lên nhìn. Môi nở nụ cười tà mị:
- Câm, rất tốt!
Sau đêm hôm đấy đến nay gần một tháng cô vẫn không hề gặp lại anh, mấy hôm trước tên Năm có đến hàng nước đưa cô một cái danh thiếp trên đó để duy nhất một số điện thoại.
Cô định không nhận nhưng nghĩ nghĩ lại cho vào túi, cũng không mảy may mà suy nghĩ đến.
Tối hôm ấy Trung đến nhà đưa cô đi chơi, lý do vô cùng đặc biệt vì ngày mai là sinh nhật cô mà ngày mai anh lại không có nhà nên hôm nay muốn đi ăn mừng trước.
Tiểu Nam mặc một chiếc váy hồng rất xinh, chiếc váy này là do mẹ Trung tháng trước đi du lịch Thái Lan về mua cho cô, cô quý lắm đến hôm nay mới dám lấy ra mặc.
7g tối Trung đến trước cửa nhà, anh hôm nay đẹp trai lịch thiệp với quần jean và áo thun. Nhìn thấy cô, anh vui vẻ cười cười:
- Tiểu Nam xinh quá!
Tiểu Nam cười cười, cô dùng ngôn ngữ hình thể.
- Cảm ơn anh.
Trung đưa cho cô hộp quà màu đỏ, nói:
- Của mẹ anh đưa, mẹ nói mai mẹ rảnh mẹ ghé qua thăm em.
Tiểu Nam gật đầu, cô cười rất hạnh phúc.
Hỏi họ giống yêu nhau không thì có lẽ có một chút nhưng hỏi họ có giống không yêu nhau không thì hình như lại là đúng.
Trên đời có những mối quan hệ phức tạp đến nỗi chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy đau đầu.
Trung đưa cô đi ăn hải sản, món mà cô thích nhất. Suốt cả buổi cô chỉ nghe Trung nói rồi cười ngoặt ngoẹo chứ cũng không thể nói được câu gì.
Trung đối với cô là yêu hay thương đến cả bản thân anh cũng không rõ nhưng Tiểu Nam đối với anh lại có chút mến mộ...
Trung định sẽ đưa cô đi xem phim nhưng giữa chừng lại có điện thoại gọi đến. Tiểu Nam nhìn thấy anh biến sắc khi nghe điện thoại cô có chút lo sợ. Bình thường anh giữ bình tĩnh rất tốt sao hôm nay lại mất bình tĩnh đến như vậy?
Trung đưa cô đến trước nhà, anh nói:
- Em vào đi, có gì bữa sau anh đưa em đi xem phim nhé.
Tiểu Nam gật gật đầu.
- Anh về đi.
Trung nhìn cô, lại ấp úng:
- Nam này... anh...
Tiểu Nam nhìn nhìn anh.
- Sao vậy anh?
Trung chẳng nói gì, anh cứ nhìn cô một lúc lâu sau lại lắc đầu, cười có chút ủ rũ:
- Thôi không có gì em vào nhà đi, anh đi đây.
Tiểu Nam nhìn theo anh, lòng cô có chút hụt hẫng, không biết rõ đây là tư vị gì nhưng lại buồn nhiều hơn vui!
Cũng đêm hôm ấy, có một "vị khách không mời " ghé thăm.
Tầm 10 giờ tối, Tiểu Nam đã vào buồng đánh được một giấc cũng khá ngon, bên ngoài lại nghe tiếng gõ cửa không ngừng.
Cô tỉnh dậy, choàng vội cái áo khoác đi ra ngoài, đi đến gốc cột to, cô tiện tay bật đèn. Vì không nói được nên cô không thể hỏi người ngoài kia là ai, chỉ có thể gõ cốc cốc vào cửa giống như ra hiệu là cô đã biết có người bên ngoài.
Áp sát vào cửa trước, cô nghe bên ngoài có tiếng thở gấp, lại nghe giọng nam trầm ấm vang lên:
- Mở cửa cho tôi Tiểu Nam.
Tiếng gọi khiến cô giật nãy mình, đây đây không phải là tên đại ca nhà giàu kia sao...sao anh ta lại đến đây?
Cô lén nhìn qua khe cửa thấy loáng thoáng có màu đỏ đỏ trên cánh tay anh ta, vì quá tối cô cũng không quan sát được đó thực sự là gì.
- Tiểu Nam mở cửa cho tôi, nhanh đi.
Tiếng người đàn ông gấp gáp lại có chút mệt mỏi, Tiểu Nam hai tay đặt trên ngực, cô hít một hơi thật sâu trong lòng lại đang đánh vật giữa mở và không mở. Nhưng hình ảnh vết đỏ đỏ như máu kia lại khiến cô quyết định mở cửa cho anh.
Cô gõ gõ vào cánh cửa xong lại kì cạch mở cửa.
Cửa vừa được mở he hé, một thân đàn ông ngã nhào vào trong, trên vai anh be bét một mảng máu đỏ thẩm. Tiểu Nam đở lấy anh, cô dìu anh ngồi trên tấm kỹ, xong lại nhanh tay đi ra đóng chặt cửa lại.
Cô không phải không biết anh là dân xã hội, nếu cô đoán không nhầm thì anh vừa mới bị người ta chém. Ôi ghê thật, nghĩ thôi cô cũng thấy dựng cả tóc gáy.
Giọng Ngôn ồ ồ, anh hỏi:
- Em có điện thoại không?
Điện thoại à?
Cô gật đầu, chạy vào trong buồng kéo ngăn tủ lôi ra một con NOKIA nhỏ bằng nửa lòng bàn tay đưa đến trước mặt anh.
Anh nhận lấy chiếc điện thoại, mặt lại có chút cười cười:
- Em xài cái này?
Tiểu Nam trừng mắt, cô nhanh tay muốn giật lại điện thoại lại bị anh nắm tay lôi lại khiến cô mất đà ngã vào lòng anh.
Anh một tay ôm ngang cổ cô, lại vòng qua người cô bịt miệng vết thương lại, tay còn lại bấm bấm vào điện thoại.
Tiểu Nam bị anh ôm cô hoảng hồn giãy người muốn đi ra lại bị anh gằn lại, anh nói khẽ:
- Yên đi, tôi mệt quá, đỡ giúp tôi một chút.
Tiểu Nam cảm nhận được tiếng thở gấp cùng mùi máu tanh tanh xộc vào mũi. Cô chưa từng có vết thương nào nặng đến thế nên không hiểu được cảm giác bị dao chém là như thế nào nhưng cô đã từng xem phim, chắc hẳn là sẽ đau kinh khủng.
Lại nghĩ nghĩ, dù sao cũng ôm một chút thôi mà, cái này là cô làm điểm tựa cho anh chứ cũng không phải loại thân mật gì... À ừm thất thân một chút thôi cũng được chứ, quan trọng nhất vẫn là anh ta đẹp trai!!!!
Ngôn ôm lấy cô, anh dựa hẳn hết vào người cô, bấm một dãy số gọi cho ai đó:
- Tôi đang ở nhà Tiểu Nam, chú đến ngay đi.
Tiểu Nam liếc nhìn nhìn anh, cô có ý muốn đứng dậy lại bị anh gằn lại ôm thật chặt, giọng anh trầm trầm, hơi thở phả vào mặt cô:
- Lạ thật, tôi không ghét mùi trên người em, càng ngày càng thú vị.
Thật sự anh không bài xích với cô, anh lại không ghét mùi thơm trên người cô. Anh cũng không phải dạng đàn ông hiền lành hay công tử bột mà không biết mùi vị đàn bà. Nhưng anh có một cái tật rất lạ đó là ghét mùi thơm trên người phụ nữ, càng thơm anh càng ghét, ghét đến muốn giết người. Đối với anh khi giao hoan cùng đàn bà anh thích lắm cũng chỉ là hôn má, còn về ôm ấp này thì có chút hiếm hoi. Anh cũng từng ôm phụ nữ, một vài ả đều là người đẹp có tiếng, thơm và sạch. Thơm theo đúng yêu cầu của anh, thơm của mùi thịt không phải nước hoa hay sữa tắm vì anh kỵ.
Nhưng khi ôm cô mặc dù trên người cô có mùi thơm của sữa tắm rẻ tiền nhưng anh không ghét, vì nói thật mùi thịt trên người cô còn thơm tho hơn nhiều, chắc nó át đi mùi sữa tắm rồi.
Nói về đại ca Hoắc Ngôn xuất thân là người Hoa này, chắc hẳn dân giang hồ SG kể 3 ngày 3 đêm chưa hết, còn về tình trường của anh thì hẳn 1 tuần vẫn chưa kể hết tên các bóng hồng...
Tiểu Nam không hiểu những gì anh nói nhưng cô không hỏi được nên cũng không lấy làm quan trọng.
Hai người cứ thế cho đến khi Tần đến, Ngôn được đàn em đỡ đi. Trước khi rời khỏi nhà cô, anh vẫn không quên lôi cô đi theo với lý do hết sức thuyết phục:
- Em đi theo tôi, tụi nó biết tôi trốn ở đây sẽ đến tìm em gây sự sẽ rất phiền phức cho tôi. Đợi mai tôi giải quyết xong sẽ đưa em về nhà.
Cô cứ thế mà ngơ ngác bị bọn đàn em của Ngôn đưa đi và vô tình trong một đêm đẹp trời cô lại trở thành người đàn bà của đại ca Ngôn!
Tác giả :
Du Phong Vân