Vợ À Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh
Chương 71: Kế Hoạch
Cố Tiểu Mạch thu lại ánh mắt, “Nám Nám, đây là nơi làm việc của Mami, Nám Nám đến đây không thích hợp cho lắm."
“Nhưng ông chú lợi hại nói chỉ cần Nám Nám nhớ thì có thể đến tìm chú ấy bất cứ lúc nào."
Cố Tiểu Mạch hoàn toàn câm nín, trong lòng có chút muộn phiền, Mộ Bắc Ngật còn muốn hành hạ cô bao lâu nữa?
Tin tức Nam Thần An mang theo một đứa bé đến Mộ Thị lập tức được truyền đến tai Cố Lan Tâm, cô ta ngồi trong phòng chải tóc, điện thoại để ở trên bàn cả ngày, nhưng Cố Lan Tâm vẫn không nhận được tin nhắn nào của Mộ Bắc Ngật.
Cô ta muốn gửi tin nhắn cho Mộ Bắc Ngật, nhưng trong lòng vẫn có chút giận dỗi, cô ta rất thích cái cảm giác Mộ Bắc Ngật đến dỗ dành cô ta lúc trước.
Lúc Cố Lan Tâm nhận được tin tức đó, bàn tay nắm chặt lại, cô ta cắn môi, “Cố Tiểu Mạch, mày giỏi thật đấy, không ngờ mày lại khiến Nam Thần An hết lòng hết dạ với mày như vậy!"
Cô có khả năng thu hút người có tiền, Cố Lan Tâm không hề cam tâm, cô ta ghét cay ghét đắng Cố Tiểu Mạch, từ nhỏ đã ghét, hình như Cố Tiểu Mạch không cần làm gì cũng nhận được sự cưng chiều yêu thương của người khác, bây giờ cũng vậy, rõ ràng đã không còn gì, chỉ như một con kiến có thể dễ dàng bị bóp chết, thấp kém hèn mọn như hạt bụi, vậy mà vẫn sáng chói lóa, khiến người khác sững sờ!
Mộ Bắc Ngật, Nam Thần An, đều “lọt hố" cô.
Mắt Cố Lan Tâm đỏ ửng, không được!
Người làm của nhà họ Cố đang bận chuẩn bị bữa tối, Cố Lan Tâm ở trong phòng trang điểm xinh đẹp, trong đầu Hoàng Mai bỗng lóe lên một tia sáng.
Cố Tiểu Mạch đã thay số điện thoại từ lâu, cô không biết số điện thoại của nhà họ Cố, lúc nhận được điện thoại của số lạ, Cố Tiểu Mạch bất giác nhíu mày, nhưng vẫn bấm nghe, “Alo, xin chào, tôi là Cố Tiểu Mạch."
“Cố Tiểu Mạch, là tôi."
Nghe giọng nói chua ngoa cay nghiệt này, Cố Tiểu Mạch biết đó là ai.
Giọng điệu của cô bỗng có chút không vui, cô lạnh lùng nói, “Tìm tôi có chuyện gì?"
“Cố Tiểu Mạch, hôm nay nhà làm tiệc, Chấn Hải bảo cô và con của cô về nhà ăn tối."
“Bảo tôi về thì tôi phải về sao?" Cố Tiểu Mạch lạnh lùng hỏi ngược lại.
Hoàng Mai tức giận, Cố Tiểu Mạch này, năm năm trước còn hiền lành dịu dàng đáng yêu, giống như quả hồng ai cũng có thể bóp véo, còn bây giờ như một chiếc máy chiến đấu, gặp ai cà khịa người đấy.
Sự khác biệt quá lớn khiến Hoàng Mai nhất thời không chấp nhận được, bà ta lấy mẹ ruột của Cố Tiểu Mạch ra để uy hiếp, “Cố Tiểu Mạch, mày chắc chắn mày không về? Tao vẫn nhớ, ba ngày nữa là ngày giỗ của mẹ mày.
Nếu mày không có lương tâm thì có thể không về."
Nói xong Hoàng Mai hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười khiêu khích, bà ta không tin Cố Tiểu Mạch sẽ không đồng ý!
Quả nhiên, sau khi nghe xong những lời này, Cố Tiểu Mạch ngồi thẳng dây, cô trở nên nghiêm túc, nheo mắt, “Chiếc vòng ngọc của mẹ tôi ở chỗ bà đúng không? Bà chiếm đoạt nhiều năm như vậy, bây giờ nên trả lại rồi đấy."
Ngày trước năng lực của Cố Tiểu Mạch không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàng Mai và Cố Hồng Quyên hai mẹ con tham lam này phân chia đồ của mẹ cô, cướp đi tất cả đồ trang sức của mẹ cô.
Nhưng chiếc vòng ngọc kia là chiếc vòng bà ngoại đeo cho mẹ từ khi còn nhỏ, bà ngoại chỉ có một đứa con gái là mẹ, và mẹ cũng chỉ có một đứa con gái là Cố Tiểu Mạch, lúc Cố Tiểu Mạch còn nhỏ, mẹ nói với cô, “Sau này Tiểu Mạch của mẹ lớn lên, lúc đi lấy chồng mẹ sẽ đeo chiếc vòng này cho Tiểu Mạch, Tiểu Mạch sẽ vui vẻ đi lấy chồng."
Nhớ lại những chuyện trước kia xong, Cố Tiểu Mạch tắt điện thoại, cô chán nản nhắm mắt lại.
Cô nắm chặt điện thoại, rất lâu sau, cô nói với Nam Thần An đang lái xe, “Anh Nam, có thể đưa em về nhà họ Cố một chuyến được không?"
Cuộc đối thoại vừa rồi, Nam Thần An nghe thấy hết, lúc này anh ta nghiêng đầu nhìn cô, lên tiếng an ủi, “Tiểu Mạch, có cần anh đi với em không?"
“Không cần đâu ạ, em có thể xử lý được."
“Em chắc chứ?"
Cố Tiểu Mạch nhìn Nam Thần An cười, ánh mắt hiện lên sự kiên định, “Anh Nam, em bây giờ đã không còn giống năm năm trước nữa, em sẽ không để bọn họ đắc ý đâu."
Chiếc xe dừng trước cổng nhà họ Cố, Cố Tiểu Mạch bế Nám Nám xuống xe, Nám Nám nhìn căn biệt thự trước mặt, lên tiếng hỏi, “Nấm ơi, đây là đâu ạ?"
“Nám Nám, Mami đưa con vào lấy đồ, lấy đồ xong chúng ta sẽ đi ngay."
Cố Tiểu Mạch nắm chặt tay Nám Nám, đối mặt với ánh mắt ngạc nhiên của người làm, cô bước vào bên trong.
Hoàng Mai mặc trên người bộ đồ lòe loẹt, ngồi trên ghế sofa, không che giấu đi được khí chất cao quý, nhưng Cố Tiểu Mạch biết rõ, bà ta chỉ đang bắt chước theo mẹ cô mà thôi.
Lúc Hoàng Mai được Cố Chấn Hải đưa từ quê về đây, so với khí chất của mẹ Cố Tiểu Mạch thì như một trời một vực, từ nhỏ mẹ đã có môi trường giáo dục rất tốt, không ngờ Hoàng Mai lại độc ác cướp đi tất cả.
Nám Nám cắn ngón tay, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch nói rất nghiêm túc, “Nấm ơi, quần áo của bà ấy thật đẹp, nhưng mặc lên người bà ấy lại không đẹp chút nào."
“Con bé láo toét này, đang nói linh tinh gì vậy, đúng là đồ không có giáo dục!"
Hoàng Mai nghe thấy những lời của Nám Nám, cực kỳ tức giận, ánh mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Nám Nám.
Nám Nám bị dọa sợ, cô bé trốn sau lưng Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch che chở cho Nám Nám, cô nhìn Hoàng Mai với ánh mắt khinh thường, “Hoàng Mai, hóa ra bà cũng biết đến cái từ giáo dục cơ à? Tôi cho rằng cả đời này bà cũng không hiểu giáo dục là gì chứ!"
Hoàng Mai tức đến mức mặt đỏ tía tai, “Cố Tiểu Mạch, đừng có làm bộ làm tịch ở đây, con gái của mày với mày có gì khác nhau chứ, hơ hơ, cũng chỉ là con ngoài dã thú mà thôi, nếu để bố của mày biết, mày chẳng phải đã làm mất hết mặt mũi của nhà họ Cố rồi sao, mày nghĩ bố mày sẽ giữ lại đứa bé này sao?"
Trong đầu Hoàng Mai hiện lên một ý nghĩ, nếu Cố Chấn Hải tự tay giải quyết đứa bé này thì sau này sẽ không còn tai hoạ nữa.
Cố Tiểu Mạch không nổi giận, cô lạnh lùng đáp lại, “Con của tôi có liên quan gì đến Cố Chấn Hải mà mất mắt nhà họ Cố các người? Ai nói tôi là người nhà họ Cố? Năm năm trước đã không phải rồi, Hoàng Mai, bà giả vờ ngốc nghếch gì chứ, rõ ràng phải vui mừng mới đúng."
Đúng là như thế, năm năm trước Cố Tiểu Mạch chủ động bỏ đi khiến Hoàng Mai rất vui sướng, như thế tài sản nhà họ Cố sẽ thuộc về Cố Lan Tâm, bà không cần lo sợ Cố Tiểu Mạch sẽ quay về cướp tài sản nữa.
Nhưng năm năm sau, vào thời điểm quan trọng nhất đối với nhà họ Cố, Cố Tiểu Mạch lại đưa đứa con của Mộ Bắc Ngật quay về.
Sắc mặt Hoàng Mai trở nên u ám, Cố Tiểu Mạch mất đi sự kiên nhẫn, cô nói, “Tôi không có thời gian để ở đây cãi nhau với bà, tôi đến để lấy lại chiếc vòng ngọc của mẹ tôi, bà đã chiếm đoạt nhiều năm như vậy, nên trả lại rồi, cho dù bà ở bên cạnh Cố Chấn Hải thì cũng sao chứ, bà cũng không có quyền cướp đi đồ của mẹ tôi."
Hoàng Mai nói, “Tao làm gì biết cái vòng ngọc mà mày nói, có lẽ năm đó lúc người phụ nữ kia chết đã mang đi theo rồi."
“Đừng có chơi tôi, tôi tự đi tìm."
Cố Tiểu Mạch lạnh lùng lên tiếng, cô buông tay Nám Nám, trầm giọng nói, “Nám Nám, con ở đây đợi Mami nhé, Mami sẽ quay lại ngay."
Nói xong, cô đi thẳng lên tầng hai, Hoàng Mai hét lên, “Cố Tiểu Mạch, xuống mau cho tao, không được tự tiện xông vào phòng của người khác!"
Hoàng Mai lập tức đi theo, bà ta nhanh chân đuổi theo Cố Tiểu Mạch, dùng hết sức lực túm lấy cổ tay Cố Tiểu Mạch, kéo về phía sau.
Cố Tiểu Mạch đảo lảo, cô quay người lại.
Cô nhìn Hoàng Mai với ánh mắt buồn bực, cô nói, “Buông tay ra!"
“Con đàn bà đê tiện, hai lần mày vào nhà họ Cố đều là do tao cho phép, nếu không mày nghĩ rằng Chấn Hải sẽ cho mày bước vào nhà họ Cố sao? Đúng là mơ mộng viển vông, mày là con riêng, đến con gái mày cũng thế."
Sau khi nghe thấy những lời nói chua ngoa khinh bỉ của Hoàng Mai, ánh mắt Cố Tiểu Mạch trở nên lạnh lẽo, cô từ từ ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng, “Hoàng Mai, bà nghĩ tôi không biết chuyện bà thuê người bắt cóc Nám Nám sao, nếu tôi muốn truy cứu trách nhiệm, bây giờ bà đã ăn cơm tù rồi, hay là bây giờ tôi đưa bà vào đó, bà thấy sao?"
Mặt Cố Tiểu Mạch hiền lành, bình thường nói năng nhã nhặn khiến người khác cho rằng cô là người dễ tiếp xúc.
Nhưng với điều kiện chính là không động đến ranh giới của cô, nếu không, đến lúc cô không còn nói năng nhã nhặn nữa, đến lúc cô bộc lộ sự lạnh lùng và sắc sảo của mình thì cô sẽ nhìn người đó với ánh mắt sắc nhọn như lưỡi kiếm khiến người đó sợ hãi.
Lúc này Hoàng Mai chính là như thế, bà ta chớp chớp mắt, phủ nhận, “Cố Tiểu Mạch mày đừng có vu oan cho người khác, cái gì mà bắt cóc, tao không biết mày đang nói gì."
“Thật sao?"
Cố Tiểu Mạch hất tay Hoàng Mai, lấy tập tài liệu trong túi sách ra, giơ bản hợp đồng của Hoàng Mai và bọn bắt cóc đến trước mặt Hoàng Mai.
Con ngươi Hoàng Mai co lại, bà ta nhìn bản hợp đồng với bộ dạng vô cùng kinh ngạc.
Tại sao lại rơi vào tay của Cố Tiểu Mạch?
Khóe miệng Cố Tiểu Mạch nhếch lên, “Hoàng Mai, cái này chắc bà quen lắm phải không, may mắn là Nám Nám của tôi không sao, nếu có chuyện gì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho bà, bây giờ bà trả lại chiếc vòng ngọc của mẹ tôi cho tôi, nếu không tôi sẽ mang tờ hợp đồng này đến đồn cảnh sát, bà nghĩ bà có thể chạy thoát sao?"
Hoàng Mai gọi Cố Tiểu Mạch đến là để làm khó dễ cô, ai dè gậy ông đập lưng ông, không những không làm gì được cô mà còn bị cô uy hiếp lại.
Hoàng Mai phẫn nộ, hung dữ lao đến chỗ Cố Tiểu Mạch cướp đi bản hợp đồng, “Tao không biết mày đang nói nhảm gì cả, cái này là giả, là giả!"
Hoàng Mai bỗng nhiên lao đến, Cố Tiểu Mạch không dám lơ là, cô vội vàng cất bản hợp đồng.
“Xoạt!"
Mong tay của Hoàng Mai cào lên mặt Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch cảm thấy mặt mình đau rát, không biết có chảy máu không.
Cố Tiểu Mạch nhìn người phụ nữ trước mắt, “Chua ngoa độc ác!"
“Tao sẽ giết chết mày, đưa hợp đồng cho tao!".