Vợ À! Địa Ngục Chờ Em
Chương 45: Đại hôn có biến [2]
Diêm La từ bao giờ xuất hiện trước mặt đám người hoa tinh. Nhìn thấy thằng bé, ánh mắt hoa tinh tràn ngập kinh ngạc.
- Mai Mai? Bà còn nhớ tôi chứ?
Khóe miệng Diêm La hơi nhếch. Đôi mắt tràn ngập sự khinh bỉ. Nó từ nhỏ luôn coi mẹ là động lực cố gắng. Luôn lấy mẹ làm tấm gương để trở thành người mạnh nhất. Vậy mà, chỉ vì tên nam nhân vốn không coi hai người họ ra gì mà mẹ lại nhẫn tâm bỏ nó ở nơi âm u lạnh lẽo toàn quỷ hút máu. Nó hận! Nó hận bà ta!
Hoa tinh không thể ngờ lại có thể gặp lại Diêm La. Cô ta vì Yêu Vương mà có thể làm mọi thứ. Kể cả bỏ con. Nhưng, cô ta không hối hận.
- Lại gặp mày? Tao tưởng mày đã bị đám súc sinh đó ăn mất rồi chứ?
Lời nói của hoa tinh đủ tàn nhẫn khiến cô đứng nấp bên bụi cây cũng cảm thấy bức xúc. Không một người mẹ nào lại đi vứt bỏ con ruột của mình. Hoa tinh, cô ta đúng là không bằng cầm thú. Cô định đứng dậy xông ra, nhưng bất giác thấy có diêdu gì đó không đúng. Quay lại phía sau, Nguyên Khải bị một tên thuộc hạ của hoa tinh siết cổ.
Một tiếng động lớn vang lên. Cô và Nguyên Khải bị ném tới lăn đến chân của hoa tinh. Cô ta vừa trông thấy cô, vẻ mặt bất giác hờ hững lạ thường.
- Ai đây? Diêm hậu sao? Lại ở Yêu giới?
Cô đưa mắt lườm cô ta. Hoa tinh cười to hơi cúi xuống giáng cho cô một cái tát. Bên má trắng trẻo của cô hiện rõ vết đỏ ửng của năm đầu ngón tay. Diêm La lườm hoa tinh. Nó đưa tay,một tia sét vụt tới. Hoa tinh vội hơi lánh người sang một bên. Tia sét sượt qua má cô ta hơi rỉ ra một chất lỏng màu trắng muốt.
Bỗng nhiên, mặt đất rung rung. Những rễ cây từ đâu ra xuất hiện nhưng một con quái vật lao tới trói chặt tay chân Diêm La. Nó vẫn đứng im. Các rễ cây càng siết chặt hơn. Nhưng rồi một tiếng "pừng"thoáng chốc, ngọn lửa bao bọc quanh người Diêm La thiêu cháy mọi rễ cây.
Nó giơ tay về phía hoa tinh, một con rồng lửa đỏ rực gần thét vọt đến lao nhanh như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hoa tinh bất cẩn lùi lại phía sau.
Ngọn lửa còn chưa chạm tới cơ thể của hoa tinh. Một bức tường tàn hình xuất hiện, ngăn chặn rồng lửa của Diêm La, đánh bật lại đòn phản công. Diêm La nhanh chóng xê dịch người. Chỉ biết phía sau có một tiếng nổ lớn cháy rụi mọi thứ. Diêm La nhíu mày, phát hiện sau bức tường tàn hình kia là một nam nhân với mái tóc bạch kim. Vẻ đẹp làm điên đảo chúng sinh. Không ai khác chính là Yêu Vương.
Lần đầu tiên hoa tinh được Vương cứu. Trong lòng cô ta có chút vui vẻ cùng hưng phấn. Hai ánh mắt nhìn chằm nhau, một lớn một bé. Có thể nói, vẻ đẹp của Diêm La là di truyền từ Yêu Vương. Không những thế, sức mạnh cũng như bản chất cũng giống hệt.
- Diêm La, đến Yêu giới sao không đến chỗ ta? Có phải con thấy khó chịu?
Giọng Yêu vương vang lên. Hắn vốn biết Diêm La là con của hắn. Chính vì không muốn lộ chuyện cho ai biết mẹ của nó không phải là dòng dõi quyền thế nên hắn đã bảo hoa tinh đem bỏ thằng nhóc. Không ngờ, cô ta làm thật. Lại còn tuyệt tình đem vứt nó ở nơi toàn quỷ hút máu. Không phải hắn không nhận Diêm La, mà là bởi vì hắn không chấp nhận một nữ nhân như hoa tinh làm mẹ đứa bé. Cô ta luôn xứng chỉ làm thuộc hạ mới thích hợp. Hắn biết, nếu cho cô ta danh phận. Cô ta sẽ còn muốn nhiều hơn.
- Ông còn hỏi? Loại người như mấy người toàn lũ cặn bã!
- Diêm La! Sao lại dám vô lễ với Vương? Quỳ xuống cho ta!
Hoa tinh tức giận định tiến lên cho thằng nhóc một trận. Bỗng cô nhanh nhẹn đi tới chắn trước mặt cô ta.
- Cô không xứng để ra lệnh cho Diêm La! Làm mẹ cũng chả xứng!
- Cái con tiện nhân này!
Hoa tinh giơ tay tát cô thêm một phát. Cái tát nhanh đủ khiến cô choáng váng đầu óc quay cuồng. Rồi cả người loạng choạng ngã vào một cánh tay rắn chắc. Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô và gương mặt quen thuộc giống hệt Diêm Vương. Nhưng, lại không phải ngài ấy.
Yêu vương đỡ lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má vừa bị đánh của cô vuốt ve. Hắn giơ tay hai bên má của hoa tinh bỗng bị cứa rỉ chất lỏng màu trắng ra. Cô ta hét to rồi ôm lấy mặt quỳ xuống.
- Vương... tôi đã làm gì sai? Cô ta đã không còn phượng hoàng đơn! Cô ta không còn là Diêm hậu của Diêm vương!
Yêu vương vẫn thản nhiên. Hắn biết cô đã không còn là Diêm hậu. Nhưng, điều quan trọng là người mà Diêm Vương luôn yêu lại chính là cô! Tất cả mọi thứ của Diêm Vương. Hắn sẽ tự tay giành lấy.
Phía bên kia. Con rồng lửa của Diêm La bay tới định tấn công Yêu vương. Nhưng lại lại một con rồng đen chặn lại nuốt trọn. Con rồng đen từ đâu hóa thành xiềng xích khổng lồ lao tới trói chặt cả người Diêm La lại. Khiến nó không thể cử động.
Diêm La rất mạnh nhưng rất tiếc toàn bộ sức mạnh của nó đều là di truyền mà ra.
- Người đâu! Bắt tất cả về Uyển Yêu cung cho ta.
- Mai Mai? Bà còn nhớ tôi chứ?
Khóe miệng Diêm La hơi nhếch. Đôi mắt tràn ngập sự khinh bỉ. Nó từ nhỏ luôn coi mẹ là động lực cố gắng. Luôn lấy mẹ làm tấm gương để trở thành người mạnh nhất. Vậy mà, chỉ vì tên nam nhân vốn không coi hai người họ ra gì mà mẹ lại nhẫn tâm bỏ nó ở nơi âm u lạnh lẽo toàn quỷ hút máu. Nó hận! Nó hận bà ta!
Hoa tinh không thể ngờ lại có thể gặp lại Diêm La. Cô ta vì Yêu Vương mà có thể làm mọi thứ. Kể cả bỏ con. Nhưng, cô ta không hối hận.
- Lại gặp mày? Tao tưởng mày đã bị đám súc sinh đó ăn mất rồi chứ?
Lời nói của hoa tinh đủ tàn nhẫn khiến cô đứng nấp bên bụi cây cũng cảm thấy bức xúc. Không một người mẹ nào lại đi vứt bỏ con ruột của mình. Hoa tinh, cô ta đúng là không bằng cầm thú. Cô định đứng dậy xông ra, nhưng bất giác thấy có diêdu gì đó không đúng. Quay lại phía sau, Nguyên Khải bị một tên thuộc hạ của hoa tinh siết cổ.
Một tiếng động lớn vang lên. Cô và Nguyên Khải bị ném tới lăn đến chân của hoa tinh. Cô ta vừa trông thấy cô, vẻ mặt bất giác hờ hững lạ thường.
- Ai đây? Diêm hậu sao? Lại ở Yêu giới?
Cô đưa mắt lườm cô ta. Hoa tinh cười to hơi cúi xuống giáng cho cô một cái tát. Bên má trắng trẻo của cô hiện rõ vết đỏ ửng của năm đầu ngón tay. Diêm La lườm hoa tinh. Nó đưa tay,một tia sét vụt tới. Hoa tinh vội hơi lánh người sang một bên. Tia sét sượt qua má cô ta hơi rỉ ra một chất lỏng màu trắng muốt.
Bỗng nhiên, mặt đất rung rung. Những rễ cây từ đâu ra xuất hiện nhưng một con quái vật lao tới trói chặt tay chân Diêm La. Nó vẫn đứng im. Các rễ cây càng siết chặt hơn. Nhưng rồi một tiếng "pừng"thoáng chốc, ngọn lửa bao bọc quanh người Diêm La thiêu cháy mọi rễ cây.
Nó giơ tay về phía hoa tinh, một con rồng lửa đỏ rực gần thét vọt đến lao nhanh như muốn nuốt chửng mọi thứ. Hoa tinh bất cẩn lùi lại phía sau.
Ngọn lửa còn chưa chạm tới cơ thể của hoa tinh. Một bức tường tàn hình xuất hiện, ngăn chặn rồng lửa của Diêm La, đánh bật lại đòn phản công. Diêm La nhanh chóng xê dịch người. Chỉ biết phía sau có một tiếng nổ lớn cháy rụi mọi thứ. Diêm La nhíu mày, phát hiện sau bức tường tàn hình kia là một nam nhân với mái tóc bạch kim. Vẻ đẹp làm điên đảo chúng sinh. Không ai khác chính là Yêu Vương.
Lần đầu tiên hoa tinh được Vương cứu. Trong lòng cô ta có chút vui vẻ cùng hưng phấn. Hai ánh mắt nhìn chằm nhau, một lớn một bé. Có thể nói, vẻ đẹp của Diêm La là di truyền từ Yêu Vương. Không những thế, sức mạnh cũng như bản chất cũng giống hệt.
- Diêm La, đến Yêu giới sao không đến chỗ ta? Có phải con thấy khó chịu?
Giọng Yêu vương vang lên. Hắn vốn biết Diêm La là con của hắn. Chính vì không muốn lộ chuyện cho ai biết mẹ của nó không phải là dòng dõi quyền thế nên hắn đã bảo hoa tinh đem bỏ thằng nhóc. Không ngờ, cô ta làm thật. Lại còn tuyệt tình đem vứt nó ở nơi toàn quỷ hút máu. Không phải hắn không nhận Diêm La, mà là bởi vì hắn không chấp nhận một nữ nhân như hoa tinh làm mẹ đứa bé. Cô ta luôn xứng chỉ làm thuộc hạ mới thích hợp. Hắn biết, nếu cho cô ta danh phận. Cô ta sẽ còn muốn nhiều hơn.
- Ông còn hỏi? Loại người như mấy người toàn lũ cặn bã!
- Diêm La! Sao lại dám vô lễ với Vương? Quỳ xuống cho ta!
Hoa tinh tức giận định tiến lên cho thằng nhóc một trận. Bỗng cô nhanh nhẹn đi tới chắn trước mặt cô ta.
- Cô không xứng để ra lệnh cho Diêm La! Làm mẹ cũng chả xứng!
- Cái con tiện nhân này!
Hoa tinh giơ tay tát cô thêm một phát. Cái tát nhanh đủ khiến cô choáng váng đầu óc quay cuồng. Rồi cả người loạng choạng ngã vào một cánh tay rắn chắc. Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô và gương mặt quen thuộc giống hệt Diêm Vương. Nhưng, lại không phải ngài ấy.
Yêu vương đỡ lấy cô, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào gò má vừa bị đánh của cô vuốt ve. Hắn giơ tay hai bên má của hoa tinh bỗng bị cứa rỉ chất lỏng màu trắng ra. Cô ta hét to rồi ôm lấy mặt quỳ xuống.
- Vương... tôi đã làm gì sai? Cô ta đã không còn phượng hoàng đơn! Cô ta không còn là Diêm hậu của Diêm vương!
Yêu vương vẫn thản nhiên. Hắn biết cô đã không còn là Diêm hậu. Nhưng, điều quan trọng là người mà Diêm Vương luôn yêu lại chính là cô! Tất cả mọi thứ của Diêm Vương. Hắn sẽ tự tay giành lấy.
Phía bên kia. Con rồng lửa của Diêm La bay tới định tấn công Yêu vương. Nhưng lại lại một con rồng đen chặn lại nuốt trọn. Con rồng đen từ đâu hóa thành xiềng xích khổng lồ lao tới trói chặt cả người Diêm La lại. Khiến nó không thể cử động.
Diêm La rất mạnh nhưng rất tiếc toàn bộ sức mạnh của nó đều là di truyền mà ra.
- Người đâu! Bắt tất cả về Uyển Yêu cung cho ta.
Tác giả :
Bạc Hà