Vợ À! Địa Ngục Chờ Em
Chương 27: Lo lắng
Đêm hôm đó, Diêm vương đại nhân đưa cô về nhà họ Nguyên xong liền biến mất. Đến giờ mặt cô vẫn đỏ ửng. Đi ngủ mà trằn trọc mãi không ngủ được.
Chắc cô phải tu độ mấy kiếp mới may mắn được như thế nha. Được đại mĩ nam lục giới tỏ tình. Càng nghĩ mà cô càng sung sướng.
Cánh cửa phòng bất chợt mở ra. Luồng gió lạnh ùa vào kéo theo làn khói đen mù mịt. Mà xuất hiện giữa đám khói lại là... Yêu Vương?
Cô lập tức bật dậy khỏi giường. Hàng lông mày hơi nhíu lại khó hiểu. Cô biết Yêu Vương là anh em song sinh của Diêm vương nhưng nhìn họ quả thật quá giống nhau đến mọi chi tiết. Nếu không vì màu tóc của yêu vương màu bạch kim, chắc cô cũng nhận nhầm hai người.
Cô hơi lùi lại phía sau. Hoa tinh lấp ló sau lưng Yêu vương hiện ra. Nó dùng ma pháp thổ nhưỡng khiến các dễ cây dưới lòng đất trói chặt cô lại không động đậy được.
- Thấy đại vương mà định bỏ chạy hử? Ta chặt chân ngươi!
Hoa tinh nhếch miệng. Cánh tay toàn rễ cây bỗng chốc dài ra nhưng chưa kịp chạm vào cô, làn khí tỏa ra từ Yêu vương áp chế nó thu hồi lại.
- Mai Mai! Ngươi lại sau..
Vẻ mặt hoa tinh phụng phịu. Miệng chu chu cái mỏ trễ dài xong cũng đành phải nghe lời lùi lại phía sau. Còn cô vẫn bị trói chặt, trong lòng nơm nớp lo sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh. Dù gì cũng sợ... đến Diêm vương đại nhân cô còn sợ nhưng anh em song sinh của hắn chắc cũng không làm gì cô chứ?
Yêu vương tiến lại gần, gương mặt đường nét góc cạnh kề sát với mặt cô. Ai nhìn từ xa chắc cũng sẽ hiểu nhầm là họ đang hôn nhau. Hoa tinh bỗng la to rồi che mắt lại.
- Yêu vương nửa đêm hạ giá tới đây? Liệu tôi có phải lấy làm vinh hạnh?
Cô nhếch miệng. Yêu vương vẫn nhìn chằm cô. Bây giờ cô mới phát hiện ở khoảng cách gần, màu mắt của Yêu vương mà màu tím nhạt. Rất đẹp nha... nhưng vẫn kém Diêm đại nhân của cô. Nên giữ khoảng cách chứ có Diêm đại nhân rồi cô không có ham.
- Miệng lưỡi sắc bén!
- Quá khen.
Cô nói. Yêu Vương giơ tay gỡ những cái rễ to đang trói chặt cô xuống. Hoa tinh nghe nghe hiểu ý liền thu hồi ma pháp lại.
- Ta có thể cho nàng làm Yêu hậu của ta!
Yêu vương vừa dứt lời, cô suýt bị sốc. Cái gì? Vừa nãy cô còn tưởng hắn định giết cô. Ai ngờ...
Yêu vương vẫn nhẫn lại. Hắn bị giam trong khu rừng hắc ám rất nhiều năm. Cái hắn giữ được chính là sự nhẫn lại.
- Không thể! Vì tôi có Diêm đại nhân rồi...
- Làm yêu hậu của ta với làm Diêm hậu khác nhau chỗ nào? Ta và Diêm vương đều giống nhau...
Cô im lặng. Thực sự với Yêu vương thì đây là lần thứ 2 cô gặp hắn. Chắc gì những lời này của hắn là thật lòng. Yêu vương vốn ghen ghét với Diêm vương. Họ sung khắc nhau. Chắc chắn là vì Yêu vương muốn mọi thứ mà Diêm đại nhân của cô đang có.
- Ngài và Diêm đại nhân tuy giống nhau như hai giọt nước. Nhưng... khác ở chỗ là tôi không yêu ngài.
Cánh tay Yêu vương buông thõng. Hắn thẫn thờ xong quay lưng lại phía cô. Hoa tinh nhìn chằm cô căm ghét. Dám từ chối Yêu vương! Tiện nhân đáng chết!
Luồng sát khí bao phủ xung quanh. Hoa tinh định tung người tấn công cô nhưng lại bị Yêu vương cản lại.
- Mai Mai, chúng ta về!
- Nhưng...
Hoa tinh chưa kịp nó hết đã bị Yêu Vương búng vào trán. Lập tức nó biến thành một bông hoa ngũ sắc nằm gọn trên tay Yêu vương. Trước khi rời đi, Yêu vương có ngoảnh mặt lại nhìn cô lần cuối.
- Ta sẽ không từ bỏ!
Cô nhìn theo bóng dáng của hắn mà bĩu môi. Không từ bỏ? Hắn không từ bỏ cô lại càng không buông tay Diêm đại nhân.
Chưa được bao lâu, bỗng cửa phòng của cô bật mở. Uyển Nhu trong tình trạng bị thương nặng bước vào. Cô ngạc nhiên rồi vội chạy lại đỡ cô ta.
Gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhu vốn trắng nõn nhưng hiện tại lại toàn vết bầm tím. Bộ xiêm y trên người rách tả tươm. Mái tóc cô ta có phần hơi rối, khóe miệng vẫn còn rỉ máu.
Cô ta lập tức túm chặt tay cô, thở hổn hển.
- Diêm.. Diêm... hậu... tôi cầu xin cô hãy cứu lấy Diêm vương.... cầu xin cô...
Nước mắt Uyển Nhu chảy dài, cô ta đang có vẻ rất kích động.
- Có chuyện gì?
Nhìn biểu hiện của Uyển Nhu chắc là Diêm đại nhân đang gặp rắc rối. Tim cô chợt nhói một cái. Uyển Nhu vẫn túm lấy cổ tay cô.
- Thiết Hầu từ tầng thứ 18 trốn thoát. Diêm đại nhân và 4 vị thành vương đã ngăn chặn nó. Nhưng... Diêm đại nhân vì bảo vệ cha tôi mà trúng độc nặng. Giờ ngài ấy đang nguy kịch... tôi và cha muốn cứu ngài ấy nhưng ngài ấy không cho chạm vào người. Độc của Thiết Hầu rất mạnh, nó có thể giết chết bất cứ ai... chỉ sợ...
Tin tức này như sét đánh ngay tai cô. Nhìn thực trạng hiện tại cô chắc chắn là Uyển Nhu không nói sai. Nếu Diêm đại nhân bị trúng độc... chẳng phải rất nguy hiểm sao?
- Tôi có thể giúp gì được?
Uyển Nhu chỉ đợi có câu nói này của cô. Cô ta rút ra thanh Nham Bảo đặt vào bên tay phải của cô nói.
- Chỉ... chỉ cần dùng thanh kiếm này đâm vào trước ngực của Diêm vương đại nhân, chất độc ắt sẽ theo đó thoát ra. Nhưng cô phải giấu đừng cho ngài ấy biết... nếu không ngài ấy sẽ không để cho cô làm vậy đâu... ngài ấy không muốn cô lo lắng chắc chắn sẽ giả bộ không sao...
- Chỉ vậy thôi?
Cô hơi nghi ngờ. Nhưng Uyển Nhu gật đầu liên tục.
- Hãy tin tôi... nếu cô không tin, có thể quan sát bên thái dương của Diêm đại nhân có một vết gân đen. Đó là biểu hiện trúng độc.
Chắc cô phải tu độ mấy kiếp mới may mắn được như thế nha. Được đại mĩ nam lục giới tỏ tình. Càng nghĩ mà cô càng sung sướng.
Cánh cửa phòng bất chợt mở ra. Luồng gió lạnh ùa vào kéo theo làn khói đen mù mịt. Mà xuất hiện giữa đám khói lại là... Yêu Vương?
Cô lập tức bật dậy khỏi giường. Hàng lông mày hơi nhíu lại khó hiểu. Cô biết Yêu Vương là anh em song sinh của Diêm vương nhưng nhìn họ quả thật quá giống nhau đến mọi chi tiết. Nếu không vì màu tóc của yêu vương màu bạch kim, chắc cô cũng nhận nhầm hai người.
Cô hơi lùi lại phía sau. Hoa tinh lấp ló sau lưng Yêu vương hiện ra. Nó dùng ma pháp thổ nhưỡng khiến các dễ cây dưới lòng đất trói chặt cô lại không động đậy được.
- Thấy đại vương mà định bỏ chạy hử? Ta chặt chân ngươi!
Hoa tinh nhếch miệng. Cánh tay toàn rễ cây bỗng chốc dài ra nhưng chưa kịp chạm vào cô, làn khí tỏa ra từ Yêu vương áp chế nó thu hồi lại.
- Mai Mai! Ngươi lại sau..
Vẻ mặt hoa tinh phụng phịu. Miệng chu chu cái mỏ trễ dài xong cũng đành phải nghe lời lùi lại phía sau. Còn cô vẫn bị trói chặt, trong lòng nơm nớp lo sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh. Dù gì cũng sợ... đến Diêm vương đại nhân cô còn sợ nhưng anh em song sinh của hắn chắc cũng không làm gì cô chứ?
Yêu vương tiến lại gần, gương mặt đường nét góc cạnh kề sát với mặt cô. Ai nhìn từ xa chắc cũng sẽ hiểu nhầm là họ đang hôn nhau. Hoa tinh bỗng la to rồi che mắt lại.
- Yêu vương nửa đêm hạ giá tới đây? Liệu tôi có phải lấy làm vinh hạnh?
Cô nhếch miệng. Yêu vương vẫn nhìn chằm cô. Bây giờ cô mới phát hiện ở khoảng cách gần, màu mắt của Yêu vương mà màu tím nhạt. Rất đẹp nha... nhưng vẫn kém Diêm đại nhân của cô. Nên giữ khoảng cách chứ có Diêm đại nhân rồi cô không có ham.
- Miệng lưỡi sắc bén!
- Quá khen.
Cô nói. Yêu Vương giơ tay gỡ những cái rễ to đang trói chặt cô xuống. Hoa tinh nghe nghe hiểu ý liền thu hồi ma pháp lại.
- Ta có thể cho nàng làm Yêu hậu của ta!
Yêu vương vừa dứt lời, cô suýt bị sốc. Cái gì? Vừa nãy cô còn tưởng hắn định giết cô. Ai ngờ...
Yêu vương vẫn nhẫn lại. Hắn bị giam trong khu rừng hắc ám rất nhiều năm. Cái hắn giữ được chính là sự nhẫn lại.
- Không thể! Vì tôi có Diêm đại nhân rồi...
- Làm yêu hậu của ta với làm Diêm hậu khác nhau chỗ nào? Ta và Diêm vương đều giống nhau...
Cô im lặng. Thực sự với Yêu vương thì đây là lần thứ 2 cô gặp hắn. Chắc gì những lời này của hắn là thật lòng. Yêu vương vốn ghen ghét với Diêm vương. Họ sung khắc nhau. Chắc chắn là vì Yêu vương muốn mọi thứ mà Diêm đại nhân của cô đang có.
- Ngài và Diêm đại nhân tuy giống nhau như hai giọt nước. Nhưng... khác ở chỗ là tôi không yêu ngài.
Cánh tay Yêu vương buông thõng. Hắn thẫn thờ xong quay lưng lại phía cô. Hoa tinh nhìn chằm cô căm ghét. Dám từ chối Yêu vương! Tiện nhân đáng chết!
Luồng sát khí bao phủ xung quanh. Hoa tinh định tung người tấn công cô nhưng lại bị Yêu vương cản lại.
- Mai Mai, chúng ta về!
- Nhưng...
Hoa tinh chưa kịp nó hết đã bị Yêu Vương búng vào trán. Lập tức nó biến thành một bông hoa ngũ sắc nằm gọn trên tay Yêu vương. Trước khi rời đi, Yêu vương có ngoảnh mặt lại nhìn cô lần cuối.
- Ta sẽ không từ bỏ!
Cô nhìn theo bóng dáng của hắn mà bĩu môi. Không từ bỏ? Hắn không từ bỏ cô lại càng không buông tay Diêm đại nhân.
Chưa được bao lâu, bỗng cửa phòng của cô bật mở. Uyển Nhu trong tình trạng bị thương nặng bước vào. Cô ngạc nhiên rồi vội chạy lại đỡ cô ta.
Gương mặt xinh đẹp của Uyển Nhu vốn trắng nõn nhưng hiện tại lại toàn vết bầm tím. Bộ xiêm y trên người rách tả tươm. Mái tóc cô ta có phần hơi rối, khóe miệng vẫn còn rỉ máu.
Cô ta lập tức túm chặt tay cô, thở hổn hển.
- Diêm.. Diêm... hậu... tôi cầu xin cô hãy cứu lấy Diêm vương.... cầu xin cô...
Nước mắt Uyển Nhu chảy dài, cô ta đang có vẻ rất kích động.
- Có chuyện gì?
Nhìn biểu hiện của Uyển Nhu chắc là Diêm đại nhân đang gặp rắc rối. Tim cô chợt nhói một cái. Uyển Nhu vẫn túm lấy cổ tay cô.
- Thiết Hầu từ tầng thứ 18 trốn thoát. Diêm đại nhân và 4 vị thành vương đã ngăn chặn nó. Nhưng... Diêm đại nhân vì bảo vệ cha tôi mà trúng độc nặng. Giờ ngài ấy đang nguy kịch... tôi và cha muốn cứu ngài ấy nhưng ngài ấy không cho chạm vào người. Độc của Thiết Hầu rất mạnh, nó có thể giết chết bất cứ ai... chỉ sợ...
Tin tức này như sét đánh ngay tai cô. Nhìn thực trạng hiện tại cô chắc chắn là Uyển Nhu không nói sai. Nếu Diêm đại nhân bị trúng độc... chẳng phải rất nguy hiểm sao?
- Tôi có thể giúp gì được?
Uyển Nhu chỉ đợi có câu nói này của cô. Cô ta rút ra thanh Nham Bảo đặt vào bên tay phải của cô nói.
- Chỉ... chỉ cần dùng thanh kiếm này đâm vào trước ngực của Diêm vương đại nhân, chất độc ắt sẽ theo đó thoát ra. Nhưng cô phải giấu đừng cho ngài ấy biết... nếu không ngài ấy sẽ không để cho cô làm vậy đâu... ngài ấy không muốn cô lo lắng chắc chắn sẽ giả bộ không sao...
- Chỉ vậy thôi?
Cô hơi nghi ngờ. Nhưng Uyển Nhu gật đầu liên tục.
- Hãy tin tôi... nếu cô không tin, có thể quan sát bên thái dương của Diêm đại nhân có một vết gân đen. Đó là biểu hiện trúng độc.
Tác giả :
Bạc Hà