Vĩnh Viễn Cùng Một Chỗ
Chương 9
“Không thể nào! Mày đã nói đồng ý đến làm việc rồi cơ mà. Sao vừa mới đến đã đi? Đùa nhau đấy hả?"
Âm thanh tức giận mang theo chút hoang mang khó hiểu từ đầu dây bên kia vọng lại.
Vừa nghe điện thoại vừa xách hành lý, Chu Vũ vô cùng phiền não hít một hơi rồi trả lời: “Mày nghĩ tao muốn như thế này sao? Lãng phí tiền bạc, thời gian chạy đi chạy lại….Thật sự là có chuyện, tao không thể ở lại nơi này, phải đi ngay lập tức."
“Mày không phải gặp bọn đòi nợ đấy chứ? Sao lại đi gấp như vậy?"
“Đòi nợ cái rắm! Không nói chuyện với mày nữa tao phải lên xe." Vứt điếu thuốc trên miệng xuống đất di di chân dập tắt, đút điện thoại vào túi áo, Chu Vũ nhanh chóng mang theo hành lý lên xe lửa.
Chu Vũ không nghĩ đến lần này trở về mình lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. Nếu còn tiếp tục ở lại đây ai biết còn có thể gặp phải chuyện gì nữa chứ. Tốt nhất vẫn là rời đi trước, tẩu vi thượng sách* ( ….). Chu Vũ nhớ lại đêm hôm đó làn da Tống Phàm Hiên trắng xanh nhợt nhạt còn mặc áo len cao cổ, quả nhiên là không bình thường mà. Hôm đó là quỷ lễ, cửa quỷ mở rộng, gặp phải chuyện này cũng không có gì kỳ quái. (?_? Vũ Vũ anh chứng nhận anh thực sự là người bình thường chứ?)
Để xác nhận lại lời nói của lão thái thái kia, Chu Vũ đã đến thư viện thành phố tìm kiếm các sách báo năm đó. Quả thật lão thái thái không có gạt người, Tống Phàm Hiên thực sự đã chết rồi … Hình trên báo đúng là khuôn mặt tối tăm của Tống Phàm Hiên. Đêm đó, Chu Vũ thực sự đã gặp quỷ….
Chuyện bị quỷ sàm sỡ nói ra có ai tin được chứ. Nếu còn tiếp tục ở nơi này ngây ngốc, không biết chừng một ngày nào đó sẽ lại gặp. Không bằng nhanh chóng rời khỏi tìm hai chữ bình an.
Xuống khỏi tàu, Chu Vũ đầu tiên tìm một khách sạn nghỉ lại. Hắn ngồi trên giường phát ngốc nhìn chằm chằm bức tranh phong cảnh treo trong phòng. Mấy hôm nay gặp phải toàn chuyện kỳ quái, có lẽ nên tắm rửa rồi hảo hảo ngủ một giấc lấy lại tinh thần…
Nghĩ đến đây Chu Vũ liền đứng dậy đi vào nhà tắm. Tẩy sạch bụi bẩn sau một ngày đi đường mệt mỏi, hắn mặc một bộ áo ngủ thoải mái chui vào trong chăn tìm giấc ngủ.
Nửa đêm Chu Vũ đột nhiên mở to hai mắt tỉnh lại, thân thể hắn hoàn toàn không thể động đậy. Dù là nhấc tay hay nâng chân lên cũng đều không hề có chút phản ứng.
Một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy mắt cá chân hắn, theo lên phía trên mà vuốt ve. Trong phòng không bật máy lạnh nhưng Chu Vũ lại có cảm giác nơi này cùng hầm băng giống nhau.
Bàn tay lạnh giá ôn nhu ve vuốt chân hắn, chậm rãi tiến lên bắp chân xoa véo. Chu Vũ há to miệng, sợ hãi mang theo nghi hoặc lên tiếng: “Tống…Phàm Hiên?"
“Haha. Đoán được là mình sao?" Chăn chậm rãi được nâng lên, Chu Vũ hạ tầm mắt nhìn xuống. Một cái đầu người từ trong chăn từ từ trồi lên thẳng đến khi bốn mắt nhìn nhau, hai má kề sát nhau. Tống Phàm Hiên vô cùng thân thiết mà cọ cọ khuôn mặt Chu Vũ nhẹ giọng cười: “Cậu không ngoan nha. Đã nói sẽ ở cùng mình sao lại chạy mất."
“Mày … Mày TMD không phải chết … sao?" Muốn né qua một bên không cho Tống Phàm Hiên chạm đến nhưng Chu Vũ hoàn toàn không thể khống chế cơ thể của mình.
“Nga … Cậu biết rồi sao?" Nghe được câu hỏi của Chu Vũ, Tống Phàm Hiên cười, từ trên bụng của Chu Vũ ngồi thẳng dậy, vẻ mặt quỷ dị mà đem cổ áo len kéo xuống. Chỉ thấy ở vị trí động mạch chủ có một lỗ thủng đen ngòm sâu không thấy đáy. Xung quanh lỗ thủng còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên giăng kín. Nhìn cũng đủ biết đó là vết thương chí mạng dẫn đến cái chết của Tống Phàm Hiên.
“Tuy rằng mình đã chết nhưng không hiểu sao lại có thể tiếp tục ở lại thế giới này. Chắc là cho mình cơ hội lần thứ hai gặp được cậu." Đem cổ áo len dựng thẳng trở lại, Tống Phàm Hiên đưa tay vuốt ve Chu Vũ. Khuôn mặt, cổ, ngực theo áo tắm dần dần tuột xuống mà hiện ra da thịt màu đồng trơn nhẵn. Trong mắt Tống Phàm Hiên dục vọng từ từ dâng lên.
“Không buông tha cho tôi được sao? Tại sao cậu cứ nhất quyết quấn lấy tôi?" Cảm giác bàn tay người kia lạnh băng, càng sờ lại càng lạnh. Chu Vũ nhăn mặt không thể lý giải nổi chấp niệm của Tống Phàm Hiên.
“Mình rốt cuộc tìm được cậu, cậu cũng đã đáp ứng chúng ta sẽ ở bên nhau, mình thế nào lại buông tay được. Cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn, dù cậu chạy đến đâu mình cũng sẽ tìm được cậu, dù cậu chết mình cũng sẽ tìm được linh hồn của cậu. Vĩnh viễn … vĩnh viễn chúng ta phải cùng chung một chỗ…" Nụ cười tươi quỷ dị đến doạ người, Tống Phàm Hiên hôn lên đôi môi lại muốn nói chuyện của Chu Vũ, hắn không muốn nghe bất cứ cái gì nữa.
“Chúng ta cứ như vậy vĩnh viễn cùng một chỗ đi Chu Vũ …." Liên tiếp hôn lên người bị mình khống chế dưới thân. Chu Vũ đang bị hắn khiêu khích đùa bỡn không thể nhúc nhích. Đây là giấc mộng bấy lâu nay Tống Phàm Hiên vất vả chờ đợi, rốt cục cũng có thể thực hiện được rồi. Hắn hiện tại đã vô cùng thoả mãn.
Đem kẻ ngăn cản hắn và Chu Vũ ở cùng nhau giết hết, đem tất cả mọi trở ngại giải quyết hết. Hắn hiện tại có sức mạnh cường đại, Chu Vũ … Chu Vũ từ nay về sau sẽ không bao giờ … không bao giờ nữa có thể biến mất khỏi tầm mắt mình. Chúng ta về sau, vĩnh viễn ở cùng một chỗ … Vĩnh viễn….
– Hoàn chính văn – Chỉ còn một phiên ngoại nữa thôi nhé. Hơ hơ phiên ngoại này hảo biến thái a:-s.
Âm thanh tức giận mang theo chút hoang mang khó hiểu từ đầu dây bên kia vọng lại.
Vừa nghe điện thoại vừa xách hành lý, Chu Vũ vô cùng phiền não hít một hơi rồi trả lời: “Mày nghĩ tao muốn như thế này sao? Lãng phí tiền bạc, thời gian chạy đi chạy lại….Thật sự là có chuyện, tao không thể ở lại nơi này, phải đi ngay lập tức."
“Mày không phải gặp bọn đòi nợ đấy chứ? Sao lại đi gấp như vậy?"
“Đòi nợ cái rắm! Không nói chuyện với mày nữa tao phải lên xe." Vứt điếu thuốc trên miệng xuống đất di di chân dập tắt, đút điện thoại vào túi áo, Chu Vũ nhanh chóng mang theo hành lý lên xe lửa.
Chu Vũ không nghĩ đến lần này trở về mình lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy. Nếu còn tiếp tục ở lại đây ai biết còn có thể gặp phải chuyện gì nữa chứ. Tốt nhất vẫn là rời đi trước, tẩu vi thượng sách* ( ….). Chu Vũ nhớ lại đêm hôm đó làn da Tống Phàm Hiên trắng xanh nhợt nhạt còn mặc áo len cao cổ, quả nhiên là không bình thường mà. Hôm đó là quỷ lễ, cửa quỷ mở rộng, gặp phải chuyện này cũng không có gì kỳ quái. (?_? Vũ Vũ anh chứng nhận anh thực sự là người bình thường chứ?)
Để xác nhận lại lời nói của lão thái thái kia, Chu Vũ đã đến thư viện thành phố tìm kiếm các sách báo năm đó. Quả thật lão thái thái không có gạt người, Tống Phàm Hiên thực sự đã chết rồi … Hình trên báo đúng là khuôn mặt tối tăm của Tống Phàm Hiên. Đêm đó, Chu Vũ thực sự đã gặp quỷ….
Chuyện bị quỷ sàm sỡ nói ra có ai tin được chứ. Nếu còn tiếp tục ở nơi này ngây ngốc, không biết chừng một ngày nào đó sẽ lại gặp. Không bằng nhanh chóng rời khỏi tìm hai chữ bình an.
Xuống khỏi tàu, Chu Vũ đầu tiên tìm một khách sạn nghỉ lại. Hắn ngồi trên giường phát ngốc nhìn chằm chằm bức tranh phong cảnh treo trong phòng. Mấy hôm nay gặp phải toàn chuyện kỳ quái, có lẽ nên tắm rửa rồi hảo hảo ngủ một giấc lấy lại tinh thần…
Nghĩ đến đây Chu Vũ liền đứng dậy đi vào nhà tắm. Tẩy sạch bụi bẩn sau một ngày đi đường mệt mỏi, hắn mặc một bộ áo ngủ thoải mái chui vào trong chăn tìm giấc ngủ.
Nửa đêm Chu Vũ đột nhiên mở to hai mắt tỉnh lại, thân thể hắn hoàn toàn không thể động đậy. Dù là nhấc tay hay nâng chân lên cũng đều không hề có chút phản ứng.
Một cánh tay lạnh lẽo nắm lấy mắt cá chân hắn, theo lên phía trên mà vuốt ve. Trong phòng không bật máy lạnh nhưng Chu Vũ lại có cảm giác nơi này cùng hầm băng giống nhau.
Bàn tay lạnh giá ôn nhu ve vuốt chân hắn, chậm rãi tiến lên bắp chân xoa véo. Chu Vũ há to miệng, sợ hãi mang theo nghi hoặc lên tiếng: “Tống…Phàm Hiên?"
“Haha. Đoán được là mình sao?" Chăn chậm rãi được nâng lên, Chu Vũ hạ tầm mắt nhìn xuống. Một cái đầu người từ trong chăn từ từ trồi lên thẳng đến khi bốn mắt nhìn nhau, hai má kề sát nhau. Tống Phàm Hiên vô cùng thân thiết mà cọ cọ khuôn mặt Chu Vũ nhẹ giọng cười: “Cậu không ngoan nha. Đã nói sẽ ở cùng mình sao lại chạy mất."
“Mày … Mày TMD không phải chết … sao?" Muốn né qua một bên không cho Tống Phàm Hiên chạm đến nhưng Chu Vũ hoàn toàn không thể khống chế cơ thể của mình.
“Nga … Cậu biết rồi sao?" Nghe được câu hỏi của Chu Vũ, Tống Phàm Hiên cười, từ trên bụng của Chu Vũ ngồi thẳng dậy, vẻ mặt quỷ dị mà đem cổ áo len kéo xuống. Chỉ thấy ở vị trí động mạch chủ có một lỗ thủng đen ngòm sâu không thấy đáy. Xung quanh lỗ thủng còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên giăng kín. Nhìn cũng đủ biết đó là vết thương chí mạng dẫn đến cái chết của Tống Phàm Hiên.
“Tuy rằng mình đã chết nhưng không hiểu sao lại có thể tiếp tục ở lại thế giới này. Chắc là cho mình cơ hội lần thứ hai gặp được cậu." Đem cổ áo len dựng thẳng trở lại, Tống Phàm Hiên đưa tay vuốt ve Chu Vũ. Khuôn mặt, cổ, ngực theo áo tắm dần dần tuột xuống mà hiện ra da thịt màu đồng trơn nhẵn. Trong mắt Tống Phàm Hiên dục vọng từ từ dâng lên.
“Không buông tha cho tôi được sao? Tại sao cậu cứ nhất quyết quấn lấy tôi?" Cảm giác bàn tay người kia lạnh băng, càng sờ lại càng lạnh. Chu Vũ nhăn mặt không thể lý giải nổi chấp niệm của Tống Phàm Hiên.
“Mình rốt cuộc tìm được cậu, cậu cũng đã đáp ứng chúng ta sẽ ở bên nhau, mình thế nào lại buông tay được. Cậu đừng nghĩ đến việc chạy trốn, dù cậu chạy đến đâu mình cũng sẽ tìm được cậu, dù cậu chết mình cũng sẽ tìm được linh hồn của cậu. Vĩnh viễn … vĩnh viễn chúng ta phải cùng chung một chỗ…" Nụ cười tươi quỷ dị đến doạ người, Tống Phàm Hiên hôn lên đôi môi lại muốn nói chuyện của Chu Vũ, hắn không muốn nghe bất cứ cái gì nữa.
“Chúng ta cứ như vậy vĩnh viễn cùng một chỗ đi Chu Vũ …." Liên tiếp hôn lên người bị mình khống chế dưới thân. Chu Vũ đang bị hắn khiêu khích đùa bỡn không thể nhúc nhích. Đây là giấc mộng bấy lâu nay Tống Phàm Hiên vất vả chờ đợi, rốt cục cũng có thể thực hiện được rồi. Hắn hiện tại đã vô cùng thoả mãn.
Đem kẻ ngăn cản hắn và Chu Vũ ở cùng nhau giết hết, đem tất cả mọi trở ngại giải quyết hết. Hắn hiện tại có sức mạnh cường đại, Chu Vũ … Chu Vũ từ nay về sau sẽ không bao giờ … không bao giờ nữa có thể biến mất khỏi tầm mắt mình. Chúng ta về sau, vĩnh viễn ở cùng một chỗ … Vĩnh viễn….
– Hoàn chính văn – Chỉ còn một phiên ngoại nữa thôi nhé. Hơ hơ phiên ngoại này hảo biến thái a:-s.
Tác giả :
Tây Lăng Minh