Vĩnh Sinh

Chương 57: Báo ứng

Ha ha, Phương Hàn, vốn ta định giúp ngươi một chút, không ngờ rằng ngươi lại có thể huyễn hóa ra hư ảnh của Hoàng Tuyền Đại Đế, một Thiên Ma cấp thấp làm sao có thể chống đỡ được khí thế của Ma Đế! Những tàn dư còn lại của Thiên Ma, vừa đủ để ta luyện đan!"

Giao long Diêm lại hiện ra trong đầu Phương Hàn, móng vuốt múa may, thu hết những tàn dư còn lại của Thiên Ma, sau đó lại tiếng nhập vào trong Hoàng Tuyền Đồ.

Phương Hàn liền tiến nhập Hoàng Tuyền Đồ, thấy Diêm bộ dáng thoải mái, ném mình vào trong Hoàng Tuyền Hà, sau đó giơ vuốt lên, lấy nước Hoàng Tuyền Hà bao xung quanh tàn dư của Thiên Ma, không ngừng tẩy rửa. Ước chừng nửa canh giờ sau, nước sông dần tản ra, để lộ ra một viên đan dược xanh biếc, lớn bằng hạt đậu phiêu phù trên mặt nước.

"Sao lại nhỏ như vậy, chỉ lớn bằng hạt đậu thôi sao? So với Huyết Đan thì nhỏ hơn rất nhiều a. Luyện đan dễ dàng như vậy sao? Ta xem trong Chư Thế Giới có nói, muốn luyện đang cần phải cò một lò luyện đan tốt, rất nhiều dược liệu kết hợp theo một tỉ lệ tương xứng, rồi phải điều chỉnh độ lửa, không ngừng rót pháp lực vào, khu trừ tạp chất, rất là phức tạp. Một chân truyền đệ tử trong mấy tháng cũng không luyện được một lô đan dược nào. Bộ dáng ngươi luyện đan lại dễ dàng quá đi."

Phương Hàn biết rõ luyện đan rất khó.

Thần Thông bí cảnh bình thường không ăn cơm, chỉ dùng đan dược, bởi đan dược có dưỡng chất và năng lượng tinh thuần, không có tạp chất.

"Hoàng Tuyền Đồ kỳ thật là một lò luyện đan cực lớn. Khi đối địch cũng không có nhiều tác dụng nhưng khi luyện đan thì tốc độ cực nhanh, so với Đạo Khí Tiên Lô của Vũ Hóa Môn thì hơn nhiều lắm. Năm đó Hoàng Tuyền Đại Đế tế luyện Hoàng Tuyền Đồ, chính là vì muốn dùng nó để cung cấp đan dược cho trăm vạn đệ tử trong môn phái. Chờ sau này ta khôi phục lực lượng, ngươi khai tông lập phái, thu lượng lớn môn đồ, nhất định phải dùng đến Hoàng Tuyền Đồ."

"Hoàng Tuyền Môn, trăm vạn đệ tử…… Như vậy lớn hơn cả Vũ Hóa Môn sao?"

"Đó là đương nhiên, năm đó Hoàng Tuyền Môn là đệ nhất Ma Môn, trấn giữ Âm Phủ Địa Phủ, thủ hạ của Hoàng Tuyền Đại Đế là mười vị đệ tử, nằm giữ sinh tử. Hoàng Tuyền Đại Đế thậm chí còn nghĩ đến việc sáng lập ra luân hồi chi đạo, sinh linh trong thiên địa vũ trụ sau khi chết thì sẽ được đệ tử thẩm tra, tùy theo thiện ác mà cho bọn hắn đầu thai sống lại một kiếp khác, an bài vận mệnh của tất cả sinh linh trong trời đất! Người thiện lương thì được vận mệnh tốt, kẻ ác thì sẽ chịu sự trừng phạt! Chính vì vậy nên mới gặp Thiên Đố! Cuối cùng tử vong."

"Lập đạo Luân Hồi!"

Phương Hàn cho rằng dã tâm tu luyện đến Thần Thông Bí Cảnh, rồi sau đó luyện đạo sinh của bản thân đã là rất lớn rồi. Nhưng giờ đây hắn mới thấy dã tâm của Hoàng Tuyền Đại Đế còn lớn hơn rất nhiều.

Ngươi chết như đèn tắt, sau khi chết tinh thần tiêu tán, trừ khi gặp nguyên nhân đặc thù mới có thể lưu lại, biến thàng âm hồn quỷ vật, nhưng cũng sẽ rất hanh bị tiêu diệt.

Mà Hoàng Tuyền Đại Đế lại muốn lập ra một thiên la địa võng, mỗi một sinh linh sau khi chết lập tức sẽ có đệ tử Hoàng Tuyền Môn xuất hiện, giữ lại linh hồn của người đó, sau đó đưa đến Hoàng Tuyền Môn, tùy theo thiện ác của người đó mà chế định vận mệnh kiếp sau của họ.

Đây là dã tâm lớn đến mức nào?

Sự nghiệp như vậy lớn đến mức nào?

Đòi hỏi bao nhiêu quyết tâm?

"Giết người, phóng hỏa vàng đầy túi! Xây đường, sửa cầu chết không thây! Thiên địa bất công! Thiên đạo không phân thiện ác. Những kẻ cùng hung cực ác thì sống lâu trăm tuổi, những người làm điều tốt thì lại chết nơi đầu đường xó chợ! Những người thần thông quảng đại thì xem mạng người như cỏ rác. Cho nên, chúng ta muốn phân biệt thiện ác, giúp cho người thiện lương tìm được hạnh phúc! Cho kẻ ác gặp phải báo ứng! Chúng ta muốn cho mỗi sinh linh trong đất trời đều biết rằng trên đầu ba thước có thần minh, mỗi một hành động của họ đều có quỷ thần quan sát! Cho dù là tu luyện thành thần thông, đắc đạo trường sinh cũng không ngoại lệ, cho nên Hoàng Tuyền Đại Đế muốn lập Luân Hồi, để cho trong trời đất này có thêm hai chữ "Báo ứng"!"

Giao long Diêm rít gào!

"Ai cũng nói chúng ta là Ma! Nhưng việc chúng ta làm đều là quang minh lỗi lạc! Nhật Nguyệt soi rõ! Hết thảy đều là để thiên địa có thêm hai chữ "Báo ứng"!"

"Giết người thì thường mạng, thiếu nợ thì trả tiền. Đó là thiên kinh địa nghĩa. Nhưng mà thế giới này, giết người không phải đền mạng, thiếu nợ không trả, càng ngày nợ càng nhiều…… Để thiên địa có thêm hai chữ "Báo ứng"!"

Để cho thiên địa có thêm có hai chữ "Báo ứng"!

Trên đầu ba thước có thần minh!

Ở hiền sống lâu trăm tuổi, được hưởng vinh hoa phú quý.

Làm ác thì chết sớm, bị tra tấn.

Công đạo! Báo ứng! Thiện ác!

Đây là lý tưởng của Hoàng Tuyền Đại Đế sao?

"Hoàng Tuyền Môn giết sinh linh luyện đan, tăng cường thực lực bản thân cũng là cùng hung cực ác a." Phương Hàn ban đầu bị nhiệt huyết của Diêm làm cho rung động, nhưng dần dần tỉnh táo lại.

"Muốn đi đến đỉnh cao nhất định phải dùng thủ đoạn tàn độc…. Ai… Hoàng Tuyền Đại Đế cũng từng vì chuyện này mà dao động. Nhưng cuối cùng hắn cũng sáng tỏ, hắn nói không có đại hủy diệt, sẽ không có đại trật tự. Đây là Thiên Lý. Nhưng hắn lại thất bại."

"Muốn đạt tới đỉnh quang minh, nhất định phải dùng thủ đoạng quang minh, đây là có lẽ là nguyên nhân Hoàng Tuyền Đại thất bại. Dùng thủ đoạn tàn độc, để tạo nên công đạo, vậy đó là công đạo như thế nào? Bản thân mình làm ác, sao lại muốn người khác hành thiện?" Phương Hàn lẩm bẩm nói, sau đó hắn tự xét lại nói: "Cả đời ta cũng không có làm chuyện gì sai, không giết người tốt, đánh đám Đại tổng quả Phương gia là vì bọn chúng chèn ép ta, có thù báo thù, có oán báo oán. Giết sa phỉ, giết Dạ Xoa, giết Tu La, giết Thiên Ma, là bởi vì bọn chúng cùng hung cực ác, muốn ăn thịt người, Thiên Ma vừa rồi muốn ăn ta, chui vào trong đầu tấn công ta, ta nhất định phải giết hắn, đây chính là báo ứng. Lưu Khang là do Hồng Di giết, tuy hắn uy hiếp ta nhưng ta không có ý nghĩ giết hắn, cũng không phải cứu hắn. Về phần Mạc sư tỷ và mấy người kia, ta nếu như dùng thủ đoạn hắc ám thì sẽ giết chết bọn họ, tử vô đối chứng. Cũng không ở vào tình thế bị động như hiện giờ. Lấy phi kiếm của bọn họ một là vì sinh tồn, hai là vì bọn họ tính kế ta, nghĩ rằng trên người ta có ma bảo muốn đưa ta ra làm pháo hôi. Ta giết Hồng Phấn Thái Tử coi như là cứu tính mạng bọn hắn, nếu không phải ta ra tay, bọn hắn chắc chắn bị Hồng Phấn Thái Tử giết, phi kiếm cũng sẽ bị đoạt đi…"

Xem xét lại những chuyện mình làm, phân tích rõ ràng từng cái một, Phương Hàn tự thấy mình không có làm chuyện gì sai, công tâm mà nói thì hắn không có dùng thủ đoạn đen tối nào, không tính là ma đạo.

Tự vấn lại nội tâm, phân rõ đúng sai, Phương Hàn tự nhiên cảm thấy tinh thần thư sướng, đầu óc trở nên thông suốt, tinh thần cô đọng, cảm giác như tinh thần phát ra ánh sáng lấp lánh.

Chính là tỏa sáng lấp lánh.

Phương Hàn cảm thấy tất cả tinh thần trong đầu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tuy không mãnh liệt, nhưng nhu hòa cứng rắng, tinh thần ý chí trở nên liền mạch, chắc chắn.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại