Vinh Hoa Phú Quý

Chương 13

Trước ngày Phạm Hề chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Tằng đã trở lại. Tuy rằng trên mặt có vẻ phong trần lặn lội đường xa nhưng diện mạo, tinh thần so với quá khứ tốt rất nhiều. Hẳn là một năm nay mở rộng nhãn giới, kết bạn với đa dạng người, tăng trưởng kiến thức không ít, ánh mắt sẽ không giống quá khứ với tầm nhìn hạn hẹp nữa. Tốt lắm, hắn cuối cùng từ một người luôn lý tưởng chủ nghĩa “Phẫn thanh", trở thành người hiểu được sự thật, đối mặt sự tình cũng có thái độ hướng về phía tích cực.

Đi thỉnh an lão gia và phu nhân xong, hắn trở lại trong viện. Cơ thiếp và các con lại thỉnh an hắn, rồi hắn cho mọi người tan hết, sau đó quay đầu lại liền ôm lấy ta.

" Nháo cái gì, trước đi tắm rửa đi. Nước ấm và quần áo mới đã sớm chuẩn bị tốt cho ngươi."

" Chút nữa hãy tắm", hắn một bên hôn ta, một bên hàm hồ nói, “Ta nhớ ngươi đến chết a", vừa nói vừa ôm ta hướng về phía giường.

Ta vừa tức giận vừa buồn cười, còn bị những lời thổ lộ buồn nôn của hắn nổi da gà. Bất quá ta cũng đang muốn, thân thể vẫn có nhu cầu, cho nên không thật sự ngăn cản hắn. Tiểu biệt thắng tân hôn, quả nhiên diệu ngữ không sai.

Xem ra trong một năm này hắn đích xác tích góp kìm nén không ít tình dục, hơn nữa khi trở về cũng không có mang thêm tân cơ thiếp. Một năm nay thật sự dốc lòng cầu học.

Đến buổi tối, Phạm Hề bắt đầu náo loạn. Hắn vẫn luôn ngủ chung với ta, hơn nữa hắn cũng là đứa đeo dính mẹ nhất trong ba đứa. Buổi tối đi ngủ tìm không thấy ta, lập tức nước mắt lưng tròng.

Ta đành sai người ôm hắn tiến vào. Đứa con ngốc này vừa nhìn thấy ta thì nước mắt lập tức thu trở về, cười toe toét. Phạm Tằng nhìn thấy khá sửng sốt. Phạm Hề cũng không sợ hắn, bị hắn vừa giỡn liền cười, vừa khi dễ liền khóc, làm cho Phạm Tằng ngoạn với hắn không biết mệt. Miệng còn nói cái gì là “Bảo bối tâm can của cha", “Cục thịt ruột của cha", làm cho Phạm Hề cười khanh khách không ngừng.

" Nếu không, ngươi đi Tôn di nương bên kia đi, hoặc là đến phòng của Lan Chi hay Phong Lan nghỉ ngơi?"

" Không được, ta ngay tại đây ngủ với ngươi. Ta còn chưa cùng ngủ chung với cục cưng nữa."

Vì thế buổi tối một nhà ba người liền như vậy ngủ. Đứa con ngốc ngủ ở trung gian, khuôn mặt khi ngủ đều giữ ý cười ngọt ngào.

Ngủ như thế vài ngày, ta thay đổi không được chủ ý của Phạm Tằng, đành phải hảo sửa lại thói quen của Phạm Hề. Nếu không, ta buổi tối sẽ ngủ không ngon, sẽ luôn lo lắng Phạm Tằng thô tay thô chân lỡ đè lên Phạm Hề. Cả đêm đều phải thức dậy thiệt nhiều lần coi chừng. Còn như vậy đi xuống, thần kinh sẽ suy nhược mất.

Phạm Lịch và Phạm Dược ngủ gần phòng ta nhất, ngay khu nhà kề bên. Mặc dù có bà vú nhưng ta không thích đứa con mỗi ngày đi theo bà vú ngủ, vì không muốn nam hài lây dính quá nhiều son khí cùng với nữ khí. Biệt viện của chúng ta vốn âm khí quá thịnh mà. Hơn nữa bọn họ so với những đứa trẻ bình thường khác nhạy cảm rất nhiều.

Bởi vì Phạm Dược tuổi còn nhỏ, ta nguyên bản vẫn cho hai anh em bọn họ ngủ cùng nhau. Hiện tại lại thêm một Phạm Hề, bọn họ thật cao hứng ta đem nhiệm vụ chiếu cố đệ đệ buổi tối giao cho bọn họ. Vì thế Phạm Lịch lớn nhất, ngủ bên ngoài, Phạm Hề ngủ trung gian, Phạm Dược ngủ bên trong. Hai ca ca chiếu cố đệ đệ chính giữa.

Phạm Hề tuy rằng không sợ người lạ, ai đùa cũng đều cười, nhưng tới rồi thời điểm buổi tối đi ngủ, hắn chỉ nhận thức ta cùng Phạm Lịch và Phạm Dược ba người. Để cho hắn đi theo các ca ca ngủ, hắn sẽ không náo loạn.

Cố ý làm một giường gỗ khổng lồ, bên ngoài có rào chắn ngăn cản không cho tụi nhỏ rớt xuống giường, ta còn may thêm tấm mền rộng thùng thình, không cần lo lắng bọn họ sẽ đá chăn. Bà vú chỉ cần nửa đêm thay đổi tả cho Phạm Hề một lần. Phạm Lịch và Phạm Dược đều đã không còn đái dầm. Đợi đến lúc mười tuổi hãy tái phân phòng cho bọn họ trụ.

………….

Ngày chọn đồ vật đoán tương lai, Phạm Hề gây náo loạn chọc cười mọi người. Lão gia ôm hắn đặt vào chính giữa đống đồ vật, hắn lại lắc lắc lắc lắc đứng lên, tập tễnh đi thẳng trở về bên người lão gia, ôm lấy chân của ngài, sau đó giấu vào phía sau. Miệng ngậm ngón tay, từ phía sau lão gia nhô đầu ra, mở to cặp mắt tròn to đánh giá các tân khách đến xem lễ.

Các tân khách cười vang cả lên, lão gia cũng dở khóc dở cười đem hắn ôm thả trở lại đống đồ. Cuối cùng hắn cầm một bức hoạ cuộn tròn, chắc do thường xuyên thấy ta họa họa. Bất quá toàn bộ cả quá trình, lão gia cơ hồ đều ôm hắn, ngay cả Phạm Lịch lúc trước cũng không được hưởng đãi ngộ này.

Chuyện bên ngoài đại sảnh rất nhanh truyền vào nội sảnh. Các thái thái cũng cười lên. Phạm Hề xem như nổi danh.

Qua mấy tháng, Nghiêm thị rốt cục sanh ra một bé trai. Ta và Phạm Tằng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Phía trước Nghiêm thị vẫn lấy lý do cần tĩnh dưỡng, bị đại ca nhốt tại trong phòng, không cho nàng xuất môn. Chúng ta cũng không biết tình hình của nàng như thế nào. Mà trong phủ không khí rất quỷ dị. Đại ca mặc dù thái độ ở mặt ngoài đối đãi ôn hoà với Phạm Tằng, nhưng trên thực tế càng phát ra xa cách.

Thẳng đến khi đứa nhỏ này xuất thế, con đích tôn cũng có con trai trưởng, mới rốt cục thoát khỏi không khí quái dị đó. Lão gia đặt tên là Phạm Trác.

Bất quá đứa nhỏ vừa xuất thế đã bị thái thái ôm đi nuôi dưỡng. Nói là vì Nghiêm thị thân thể không tốt, nàng cần hảo hảo tĩnh dưỡng, bảo trọng thân thể. Nhưng thật ra lại có hai đứa con gái đang cần nàng hảo hảo giáo dưỡng.

Đại ca Phạm Tằng trái lại rất cao hứng. Đứa con dưỡng ở bên thái thái chính là sự bảo đảm sủng ái cùng quyền kế thừa. Nhưng không biết trong lòng Nghiêm thị nghĩ như thế nào. Nữ nhân ngốc này, vì chính thời gian cô ta mang thai hành xử hết sức lông bông mà trả giá đại giới. Vốn ở nội viện, thái thái là nhân vật nói một, không ai dám bảo hai. Lúc trước vì nàng mang thai mà thái thái ẩn nhẫn không phát, lúc này đứa nhỏ đã sinh ra, còn có thể có ngày lành của nàng sao?

…….

" Phụ thân muốn cho ta vào quan. Ta tuổi cũng không nhỏ, cũng muốn làm ra điểm gì đó. Có hai vị trí chọn lựa. Một là chức quan ngũ phẩm tại triều đình, tuy rằng không phải chức vị trọng yếu gì, nhưng có thể tích lũy nhân mạch, cũng sẽ không dễ gây sai lầm, tương lai có thể chậm rãi lên chức. Chức thứ hai là làm Huyện lệnh thất phẩm ở bên ngoài, sẽ không được ngụ địa phương tốt lành gì, phải khổ một ít, mệt nhọc một ít, nhưng có thể tỏ rõ năng lực mình. Ta nghĩ nghe một chút ý kiến của Nam nhi."

Tuy kinh ngạc Phạm Tằng sẽ cùng ta thương lượng chuyện như vậy, bất quá đã sinh đại sự, ta xác thực phải giúp hắn lấy ra chủ ý. Suy nghĩ một lát, ta mở miệng nói:" Nhị gia tính tình chính trực, lại nguyện ý cam chịu khổ cực, ra ngoài tự do tốt hơn. Dù sao Nhị gia tuổi trẻ, lúc này ở lại kinh thành ngâm tài năng không khỏi đáng tiếc, không bằng đi ra ngoài lịch lãm, kiến thức tình đời, cũng tăng trưởng chút cách làm việc thủ đoạn."

Phạm Tằng lập tức cao hứng ôm lấy ta," Ta chỉ biết Nam nhi nhất định sẽ có ý kiến giống ta. Ta đích xác muốn phóng tới bên ngoài, hảo hảo làm chút việc bằng chính năng lực mình. Bất quá cuộc sống bên ngoài nhất định sẽ kham khổ rất nhiều so với trong nhà, Nam nhi……"

Ta lôi kéo hắn ngồi xuống,"Ta tự nhiên phải cùng tướng công đi chung. Ta không sợ vất vả, Nhị gia có thể ăn được khổ, ta cũng có thể". Ta đương nhiên muốn đi, không chỉ bởi vì đi ra ngoài có thể tự do sống, có thể kiến thức phong cảnh các nơi, càng bởi vì ta không hy vọng các con luôn luôn tại kinh thành phồn hoa lớn lên. Ta hy vọng bọn họ có thể mở rộng nhãn giới, qua được ngày lành nhưng cũng biết ngày khổ là thế nào.

Hắn nắm chặt tay ta," Nam nhi……", rồi lại chưa nói gì. Một lát sau hắn mới mở miệng nói," Các con……"

" Tự nhiên cũng phải cùng đi. Chúng ta người một nhà luôn cùng một chỗ",

" Nhưng bọn họ tuổi còn nhỏ, lại phải đọc sách."

" Còn chuyện gì có thể so sánh bằng ở bên cạnh phụ thân? Lời nói và việc làm mẫu mực càng có thể giáo dạy bọn họ đạo lý làm việc và làm người. Mặt khác thái thái tuổi đã lớn còn phải lo chiếu cố Trác nhi, chỉ sợ không đủ sức để ý bọn họ. Lão gia và đại gia công sự bận rộn, nếu không ai dạy dỗ, các con học xấu làm sao bây giờ ? Sách ở đâu cũng đều có thể đọc được. Bọn họ hiện tại danh mục học còn đơn giản, tìm tiên sinh cũng không khó."

Hắn bị ta thuyết phục xong, gật đầu tỏ vẻ đồng ý," Phong Lan và Lan Chi phải chăm sóc con gái, Tôn di nương thân thể không tốt, các nàng liền lưu lại đi."

Ta suy nghĩ, nói " Chúng ta đi trước, đợi sau khi đã yên ổn mọi thứ, nếu điều kiện tốt sẽ phái người đi tiếp các nàng đến, nếu thật sự quá kham khổ thì thôi. Như thế nào?"

Phạm Tằng nở nụ cười," Mẫu thân nói với ta, ngươi bao che khuyết điểm, đem mọi người trong viện bảo hộ rất tốt. Có phải hay không sợ chúng ta đi rồi có người khi dễ các nàng? Ngươi yên tâm đi, hiện giờ đại tẩu có con trai, sẽ không làm gì đâu."

" Đó là thái thái chê cười ta thôi, ngươi sao lại xem như thật chứ.", ta xoa bóp lổ tai hắn.

Hắn thấu lại đây hôn ta," Ngươi là người thế nào, không ai so với ta rõ ràng hơn. Không cần thái thái nói, ta cũng biết. Kỳ thật Phong Lan, Lan Chi các nàng vốn giỏi giang có khả năng, mang theo cũng không trở ngại gì, còn có thể giúp đỡ ngươi. Ngươi là sợ Tôn di nương thân thể không tốt, lại sợ lưu lại nàng một mình, nàng sẽ đa tâm, mới đem các nàng đều lưu lại. Có phải thế không?"

Kỳ thật theo ý nghĩ của ta, Tôn di nương thân thể không tốt, lúc nào cũng uống thuốc, còn phải thường dùng thuốc bổ bồi dưỡng, khẳng định sống không được cuộc sống kham khổ. Hơn nữa Phạm Tằng đã cơ bản không đi đến phòng Tôn di nương, nàng cũng không tất yếu cần đi theo, còn không bằng ở lại trong phủ sống những ngày thoải mái, hảo hảo bảo dưỡng thân thể. Nàng dù sao thân phận vốn khác biệt với Phong Lan Lan Chi, mặc dù là di nương nhưng trong phủ sẽ không dám chậm trễ nàng.

Chính là chỉ lưu lại một mình nàng, lão gia thái thái sẽ nghĩ như thế nào? Phạm Tằng sẽ nghĩ như thế nào? Trong phủ cao thấp sẽ nghĩ như thế nào? Dù sao Phong Lan cùng Lan Chi đều là người một nhà của ta. Vì vậy, ta lúc này mới đem các nàng lưu lại hết, tương lai tái đón đi hết, đỡ phải nhiều chuyện.

Ta có chút kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn nở nụ cười ôm ta," Nam nhi, ta hiểu được ngươi, liền như ngươi hiểu được ta. Ngươi luôn đem mọi chuyện đều nghĩ giúp ta, làm cho ta không có buồn phiền ở nhà."

………..

Sự tình rất nhanh liền định xuống rồi. Phạm Tằng đi bên ngoài xử lý việc sư gia cùng một ít chuyện linh tinh, ta ở trong phủ giao đãi cho Lan Chi các nàng," Các ngươi ở trong phủ hãy sống yên ổn, cũng làm một ít chuẩn bị. Chờ chúng ta bên kia dàn xếp tốt lắm, sẽ phái người tới đón các ngươi."

Phong Lan nói:" Nếu là nơi kham khổ, kia đi tất nhiên sẽ vất vả. Chúng ta như thế nào để cho tiểu thư đi trước chuẩn bị cho chúng ta, vẫn là cùng nhau đi chung đi, có thể giúp đỡ tiểu thư."

" Nguyên bản không cần phiền toái như thế. Bất quá Tôn di nương thân thể không tốt, đích xác chịu không nổi vất vả. Nhưng nếu để một mình nàng lưu lại, sẽ làm cho người ta đa tâm ta nặng bên này nhẹ bên kia. Cho nên đều lưu lại các ngươi, tương lai tái tiếp đi. Nói sau, các ngươi phải chiếu cố Tư Du và Tư Cẩn, lưu lại tốt hơn."

Các nàng nhìn nhau rồi gật đầu.

Tôn di nương biết chuyện, đến trước mặt ta khóc lóc, muốn cùng đi theo.

" Chờ chúng ta ở nơi đó dàn xếp ổn mọi thứ, tự nhiên sẽ phái người tới đón các ngươi, cũng không mất bao nhiêu ngày."

" Lời tuy nói như thế, nhưng ai biết phải đợi bao lâu? Nhị nãi nãi phải chiếu khán ba đứa con, khó tránh khỏi chiếu cố không tốt Nhị gia, thiếp thân đi theo vẫn tốt hơn."

" Lần này xuất môn là công sự, nhất định phải tới đó đúng thời gian nhậm chức, trên đường không thể có gì trì hoãn……"

" Thiếp thân biết nhị nãi nãi trong lòng vẫn trách cứ ta lần trước để nhỡ chuyện của Nhị gia, nhưng thiếp thân khi đó cũng không biết bản thân mang thai blablablabla……"

" Thân thể của ngươi đích xác không thích hợp chạy đi xóc nảy, đi đường mệt nhọc……"

Nàng nhìn ta, buồn bả nói:" Đều nói nhị nãi nãi ung dung rộng lượng, dung đắc người dưới. Nhưng lần này từ bên ngoài trở về, Nhị gia chỉ nghỉ ngơi tại một mình phòng của Nhị nãi nãi, thiếp thân cùng Lan Chi, Phong Lan đều như vật bài trí. Lúc này nhị nãi nãi cũng là một người đi theo Nhị gia, đều đem chúng ta bỏ lại, không biết người khác sẽ nói ra sao……"

Ta buồn cười nhìn nàng. Lời này muốn ta nói như thế nào ? Nói Phạm Tằng đã chán ghét ngươi, không muốn đi đến phòng ngươi?

Mấy năm nay, bởi vì thân phận thân thích của nàng, còn có tình cảm giữa nàng và Phạm Tằng, ta chưa bao giờ bắt nàng lập quy củ. Nàng trên cơ bản cũng không xuất hiện trước mặt ta. Tổng cộng hai bên không trò chuyện được mấy câu với nhau, nhưng tình cảm của Phạm Tằng lại làm cho nàng thủy chung tràn ngập địch ý với ta. Nói thật ra, nàng vẫn chỉ là một người thiếp, thốt ra những lời này đã là quá phận. Ta nếu không phải là nam nhân, chỉ sợ sẽ dung không được nàng. Đối với nữ tử trong lòng chỉ biết có tình yêu, ta xem như vẫn bao dung nàng, cho nên lúc này chỉ cảm thấy được buồn cười đáng tiếc thôi.

Dù sao, ta đã có ba đứa con trai, Phạm Tằng có ba thiếp, hai thứ nữ, ta còn sợ người khác nói xấu gì sao? Uy hiếp của nàng quả nhiên không có một chút hiệu lực.

" Tuyết Nhu !!!", Phạm Tằng nổi giận đùng đùng tiến vào, hẳn là đã nghe được lời nói mới rồi," Ngươi luôn cùng Nhị nãi nãi nói chuyện như thế sao?"

Ta cũng không muốn nhìn bọn họ ở chỗ ta cãi nhau, nên đứng dậy nói:" Các ngươi ở trong này nói chuyện đi, ta đi cấp thái thái thỉnh an."

Phạm Tằng đi tới, lôi kéo tay của ta," Nam nhi, ngươi trước chớ đi", lại quay đầu nói với Tôn di nương," Lúc trước Nam nhi không cho ngươi lập quy củ, nuông chiều ngươi, ngươi càng tỏ ra không biết đúng mực. Ta xem về sau nên lập quy củ thì tốt hơn. Thời điểm nên hành lễ thì hành lễ, không nên nói sẽ không cần nói."

" Biểu ca?", Tôn di nương không thể tin nhìn Phạm Tằng, nước mắt rớt xuống lã chã. Nhìn xem cảnh đó, đầu của ta đều nở ra.

Phạm Tằng cũng không an ủi nàng," Thân thể của ngươi đích xác không thể chạy đi, vì không cho ngươi đa tâm, Nam nhi còn đem Phong Lan các nàng lưu lại cùng chờ với ngươi. Ngươi vì sao còn muốn cố tình gây sự?"

Ta thở dài, nếu đi không được, rõ ràng ngồi xuống xem diễn đi.

" Cái gì cố tình gây sự? Nàng có thể chạy đi sao? Còn mang theo ba đứa con? Nàng như thế nào không ở lại chờ ngươi đến tiếp chúng ta cùng đi?"

Phạm Tằng thất vọng nhìn nàng," Ta xác thực cần Nam nhi đi giúp ta để ý bên trong quan phủ, chiếu cố cuộc sống hằng ngày của ta. Ngươi chẳng lẽ hy vọng ta độc thân nhận nhiệm sở, nhưng lại tuyệt không suy nghĩ cho ta?"

" Vậy ngươi có suy nghĩ cho ta sao? Trở về mấy tháng rồi, ngươi nói chuyện với ta được mấy câu? Ở trong phòng ta không được bao lâu đã lập tức đi. Cũng không phải chuyện chính sự gì. Không nói muốn xem chuyện học hành của đứa con này, thì nói muốn dẫn đứa con kia đi chơi. Kỳ thật còn không phải ở ngay trong phòng nàng ta sao?"

" Thế ở với ngươi là chuyện chính sự ?", Phạm Tằng cơ hồ thẹn quá thành giận.

" Lúc trước nàng sắp sinh đứa nhỏ, ngươi còn không phải cả ngày đều nhất nhất theo giúp ta. Khi đó ngươi không nói phải cùng nàng. Như thế nào khi ta trở thành nữ nhân của ngươi, ngược lại không bằng lúc trước? Biểu ca, ngươi sao lại thay đổi như thế chứ ? Tình yêu của chúng ta, ngươi đã quên hết rồi sao?"

Phạm Tằng ngược lại tĩnh lặng xuống, quay đầu đến ôn nhu nhìn ta," Ngươi nhắc tới lúc trước, ta mới nhớ lại ta nguyên lai thua thiệt Nam nhi nhiều như vậy. Ở nàng sắp phải sinh đứa nhỏ, ta còn cả ngày cùng với ngươi, sợ ngươi bị ủy khuất, nghĩ phải nạp ngươi vào cửa. Nàng mọi chuyện đều suy nghĩ cho ta, mà ngươi, thực làm cho ta thất vọng. Vài năm nay, ăn, mặc, ở, đi lại, nàng có từng bạc đãi quá ngươi? Mặc dù có thời điểm ta không ở nhà, nàng đã từng đánh phạt quá ngươi? Ngươi sao không nghĩ đến tình cảnh của những thiếp thất ở đại phòng như thế nào? Ngươi như thế nào không nhớ kỹ ưu đãi của nàng, không có một chút tâm cảm ơn?"

Tôn di nương trầm mặc một lát, cười lạnh nói:" Nàng đoạt đi rồi ngươi, ngươi còn muốn ta cảm ơn nàng?"

Ta bất động như núi, thủy chung nhíu lại mày nghe bọn họ nói chuyện. Chính là nghe bọn họ càng nói càng không giống nói, liền đứng lên bảo Phạm Tằng:" Vài ngày nữa sẽ đi rồi, ta đến chỗ thái thái xem ngài còn có dặn dò gì không."

Hắn vươn tay đến cầm tay ta, áy náy nhìn ta. Ta vỗ vỗ tay hắn, tựu đi ra cánh cửa.

Ôm Phạm Hề, ta mang theo một chuỗi mỹ nhân của ta đến chỗ thái thái, bồi nàng tán dóc.

" Không phải đang thu thập hành lý sao? Như thế nào lúc này còn lại đây?", chờ đến khi trong phòng chỉ có hai chúng ta, thái thái hỏi ta.

“Con dâu không phải luyến tiếc ngài sao? Cho nên đến trò chuyện cùng ngài."

Nàng cười nói:" Ngươi này con khỉ chỉ biết nói dễ nghe, có phải hay không lại có người đến nháo sự?"

" Cũng không có gì. Tôn di nương muốn đi theo, Nhị gia lo lắng thân thể của nàng chịu không nổi, đang ở khuyên nhủ."

" Ngươi a, cũng quá dung túng nàng. Tuy rằng là thân thích, nhưng hiện tại dù sao cũng là thân phận thiếp thất, không thể làm cho nàng quên bổn phận."

" Tôn di nương thân thể không tốt, ngày thường dễ dãi với nàng một ít là nên làm."

" Hài tử tốt, làm khó ngươi rồi. Bất quá chuyện tình lần này không thể buông lơi, chuyện triều đình không phải đùa giỡn, kéo dài không được."

" Con dâu hiểu được."

" Nàng là thân thích bên kia của lão gia, cho nên ta cũng không hảo lướt qua ngươi mà trực tiếp quản giáo nàng. Bất quá vô luận thế nào, quy củ vẫn là quy củ, ta nghĩ lão gia sẽ không nói gì đâu."

Ta gật đầu.
Tác giả : A Đậu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại