Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 340
Lúc xưa điều nhập phụ tử Chương gia vào đội hộ vệ, không phải vì khi đó Trần Vĩnh vẫn là Triệu Vương phát hiện bọn họ có tài cán gì đặc biệt dưới trướng Cố Trường Phong, mà bởi vì Trần Thiện Chiêu thuyết phục Trần Thiện Gia, Trần Thiện Gia bèn đề cập đến trước mặt phụ thân, Trần Vĩnh nghĩ dù sao chỉ là chức Tổng kỳ Tiểu kỳ nhỏ bé, điều lại đây dễ như trở bàn tay. Trần Vĩnh không ngờ một cử chỉ tiện tay như thế mà sau lại biến thành một nước cờ không thể tưởng tượng được -- -- Trần Thiện Chiêu cưới nữ nhi Chương gia; nữ nhi Chương gia chẳng những sinh hạ tằng tôn tử đầu tiên cho phụ hoàng, lại còn bảo vệ cha con Trần Thiện Chiêu trong tình hình hung hiểm, vì trượng phu ngăn cơn sóng dữ, đặt nền tảng kiên cố cũng như danh phận đại nghĩa cho Thiện Chiêu. Còn phụ tử Chương gia thì một trấn thủ Khai Bình một trấn thủ Du Lâm, biểu hiện đều đáng giá thưởng thức. Hiện giờ Chương Sưởng được ngài chọn là Truyền Lô, cũng là bộ dáng nghé con mới sinh không sợ cọp!
Khi đánh giặc Trần Vĩnh thường thích làm gương cho binh sĩ, không thích kiểu suy nghĩ cổ hủ, thưởng thức tinh thần dám đánh dám đua. Vì thế, lúc này ngài không hề cho rằng Chương Sưởng ngỗ nghịch, ngược lại nhướng mày ý bảo Chương Hàm và Lưu thị đứng dậy, sau đó dạo bước tới trước mặt Chương Sưởng, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ngươi vừa nói nước giàu binh mạnh, chẳng lẽ cho rằng trẫm đọc xong bài luận của ngươi là có thể khiến cho nước giàu binh mạnh?"
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, bài luận của thần chỉ "Thả con tép, bắt con tôm", cũng không dám nói bởi vậy mà có thể khiến cho nước giàu binh mạnh. Nhưng nếu Hoàng Thượng có thể đem bài luận này ra thương nghị, nhất định sẽ xuất hiện lớp lớp hiền sĩ trong thiên hạ đưa ra sách lược càng tốt hơn! Xưa nay triều đình luôn coi trọng văn hơn võ, văn thần thường đề cao "Tứ hải thái bình" là đại trị. Tuy nhiên thời Hán Văn đế và Hán Cảnh đế, hàng năm chúng ta đều phải hòa thân tiến cống cho Hung nô, thế nhưng gót sắt Hung nô vẫn xâm phạm biên giới. Đến thời Hán Vũ đế bắt đầu dụng binh đánh trả, Hung nô mất Kỳ Liên sơn, ngày đêm gào khóc không dám xâm phạm. Khổ nỗi thời đại Hán Vũ đế dần dần suy nhược về quốc lực, cho nên Hung nô mới có cơ hội tro tàn lại cháy. Sau lưỡng Hán thì đến Ngũ Hồ loạn Hoa, mãi đến thời Tùy Đường thì hai chữ Hung nô đã không còn biết đến. Từ Hung nô đến Tiên Ti đến Đột Quyết Khiết Đan Nữ Chân Mông Cổ và các bộ lạc khác, vì bị bọn chúng xâm phạm biên giới quanh năm suốt tháng mà Trung Nguyên phải bị độc hại biết bao nhiêu lần. Cho nên, nếu không thể dùng quân lực hùng mạnh "thời khắc gối giáo chờ sáng" sẵn sàng ra trận, vậy thì bị động một chút là có thể dẫn tới thay đổi triều đại."
Lời này nói ra cực kỳ lớn mật, thế nhưng Hoàng đế lại vô cùng thưởng thức khi nghe mấy chữ "Thả con tép, bắt con tôm" và lập luận gay gắt sau đó. Chắp tay sau lưng đứng yên một lúc lâu, Hoàng đế mỉm cười nhận xét: “Xem ra sự lớn mật của người Chương gia là được truyền thừa. Cha ngươi ở Khai Bình dám giả đầu hàng đi vào lòng địch để giết địch; Đại ca ngươi ở Du Lâm dám động viên phụ nữ trẻ em bảo vệ tường thành; tỷ tỷ ngươi càng không cần phải nói, năm đó cùng Yến Vương phi ở kinh thành gây ra một trận náo động như vậy. Hiện giờ ngươi mới trúng Tiến sĩ mà đã dám đĩnh đạc biện luận trước mặt trẫm! Được, mặc kệ ngươi nói đúng hay không, rốt cuộc chỉ cần dám nói thì trẫm coi trọng ngươi điểm này. Đứng lên đi!"
“Đa tạ Hoàng Thượng khoan dung rộng lượng!"
Chương Sưởng cũng thông minh, sau khi hành lễ lần nữa thì thốt ra được một câu như thế rồi mới đứng dậy, lần này khoanh tay đứng nghiêm rất quy củ khiến Chương Hàm nhìn thấy cũng phải âm thầm bật cười. Sau khi Hoàng đế an tọa ở ghế chủ vị, thuận miệng hỏi Chương Hàm về sinh hoạt của Trần Hi ở Đông Cung mấy ngày qua, biết được tất cả đều dựa theo quy củ ở Khôn Ninh Cung, ngài tức khắc hài lòng gật gật đầu: “Tuy tuổi Thần Húc còn nhỏ nhưng trẫm đã theo dõi nó lớn lên từ tấm bé, văn võ đều dạy nó vô cùng nghiêm khắc, đó là hy vọng nó có thể thành tài trong tương lai. "Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục", lúc trước Thiện Duệ học võ cũng áp dụng phương pháp này, nếu không phải Thiện Chiêu..."
Hoàng đế nói tới đây bỗng chựng lại, nghĩ đến năm xưa Trần Thiện Chiêu bồi mình đi săn gặp chuyện “Ngoài ý muốn", vẻ mặt ngài hơi chút ảm đạm, ngay sau đó làm như không có việc gì mà sửa miệng: “Nói tóm lại, thằng bé không làm trẫm thất vọng. Lần này trẫm đi tuần Bắc Bình còn tính toán đến vùng biên giới phía Bắc điều tra xem xét tình hình biên phòng, hãy để nó đi theo trẫm."
Mặc dù trưởng tử mới về lại bên cạnh chỉ được mấy ngày, nhưng Chương Hàm biết Trần Thiện Chiêu phải ở kinh thành giám quốc, còn Trần Thiện Duệ đến nay vẫn chưa có tin chính xác rốt cuộc đi theo hay không, vì thế Trần Hi có thể đi theo dĩ nhiên không thể tốt hơn. Nàng chẳng hề do dự đồng ý ngay: “Phụ hoàng anh minh, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường."
“Ừ." Trần Vĩnh thực hài lòng với phản ứng của Chương Hàm, lập tức nhẹ nhàng gật đầu. Khi khóe mắt quét qua Chương Sưởng, Hoàng đế đột nhiên nói thêm: “Chương Sưởng, vừa rồi ngươi bàn luận rất hùng hồn, có dám theo trẫm đi tuần phía Bắc, tận mắt chứng kiến hùng quan kiên thành hay không?"
Chương Sưởng tuy cúi đầu đứng im nhưng trong lòng đang suy nghĩ hạng con cháu huân thích được thụ phong Truyền Lô như hắn, nhiệm sở đầu tiên nên đến nơi nào để thích hợp rèn luyện. Đột nhiên nghe Hoàng đế hỏi một câu như vậy, đầu tiên hắn bị sửng sốt, sau đó lập tức tiến nhanh tới thi lễ thật sâu: “Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, ngài đã cho phép thì thần đương nhiên dám ạ!"
“Vậy à?" Trần Vĩnh cười thích thú: “Lần này sao không lôi ra hai chữ "Hiếu đạo"?"
“Mẫu thân thần là người thâm minh đại nghĩa, tự nhiên biết trung hiếu khó lưỡng toàn. Huống chi Hoàng Thượng chỉ cho phép thần đi theo Bắc tuần chứ không bắt thần lên núi đao xuống biển lửa, dĩ nhiên không làm cản trở thần tận hiếu." Nói tới đây, Chương Sưởng hơi chựng lại, đột nhiên chuyển hướng: “Hơn nữa, thần cả gan nói lời thật, sau khi thần đăng khoa, người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt, thần không chịu nổi quấy nhiễu nên cũng muốn trốn tránh một phen."
Nghe được sự thật to lớn này, lại thấy vẻ mặt bất lực của Chương Sưởng, Hoàng đế nhìn lướt qua Lưu thị mặt mày kinh sợ, rồi nhìn Chương Hàm mặt hơi biến sắc, ngài nhịn không được cười ha hả. Một hồi lâu, Hoàng đế mới trầm ngâm nói: “Có câu đời người có bốn chuyện vui lớn, động phòng hoa chúc và đề danh bảng vàng ở trong số đó, ngươi đã thi đậu, người khác vội đề hôn sự cũng là chuyện bình thường. Ngươi cứ an tâm theo trẫm Bắc tuần, còn phần hôn sự của ngươi, trẫm đương nhiên sẽ chọn cho ngươi một mối tốt!"
“Đa tạ Hoàng Thượng."
Đến khi cung tiễn Hoàng đế rời Đông Cung, Chương Hàm thấy mẫu thân lập tức vịn Đan ma ma bên cạnh mới có thể đứng vững, rõ ràng mồ hôi lạnh đầm đìa gần như muốn xỉu, nàng nhịn không được hung hăng trừng mắt lườm Chương Sưởng rồi nói với Đan ma ma: “Nhờ ma ma đỡ mẫu thân đi Tây Noãn Các nghỉ ngơi chốc lát." Thấy Lưu thị muốn phản đối, nàng cười dịu dàng trấn an: “Nương, không có gì phải ngại, đây là Đông Cung, người khác sẽ không dám đồn đãi lung tung. Nương cứ yên tâm chợp mắt một chút, con có vài lời muốn nói với tiểu đệ."
Hôm nay là ngày Trần Hi qua Khôn Ninh Cung, còn Trần Kiểu và Trần Mân cũng được Hoàng Hậu triệu đến Khôn Ninh Cung nói chuyện, Chương Hàm bèn dẫn Chương Sưởng đến dãy điện phụ phía Đông. Nàng cho lui tất cả cung nhân nội thị hầu hạ, lệnh Thu Vận canh giữ bên ngoài, sau đó nhìn Chương Sưởng với ánh mắt sáng ngời: “Vừa rồi ở trước mặt Hoàng Thượng, đệ nói người đến cầu hôn đạp vỡ ngạch cửa là cố ý?"
“Tỷ tỷ đã biết còn hỏi đệ." Thấy ánh mắt Chương Hàm lo âu, Chương Sưởng thản nhiên trình bày: “Mấy ngày nay nương và Đại tẩu đều ăn không ngon ngủ không yên, đệ đã thấy được. Tuy Đại tẩu đảm bảo với đệ là chuyện này tỷ tỷ đã lên tiếng, trong nhà có gì khó xử cứ đẩy sang cho tỷ, nhưng tỷ sống trong cung đã đủ khó khăn, cần gì phải nhọc lòng thêm vì chuyện của đệ? Hôm nay đệ mạo hiểm nhắc tới như thế trước mặt Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng thật sự có vấn đề gì đó với Chương gia, vậy lúc chọn một mối hôn nhân cho đệ sẽ biểu lộ ra ngoài; nếu không có, lần này cũng đủ để có thể nhìn ra. Đây là một công đôi việc, cớ sao không làm? Hôn nhân này mặc kệ tốt xấu gì đều do Hoàng Thượng định ra, ngay cả vị trí Truyền Lô cũng do Hoàng Thượng tự mình khâm điểm, lan truyền ra ngoài mọi người sẽ cảm thấy Hoàng Thượng tin cậy tỷ tỷ và Chương gia, như thế bất luận Thái Tử điện hạ hay Hoàng trưởng tôn đều vững như Thái Sơn."
Chương Hàm vốn tưởng rằng đệ đệ chỉ nổi tính nghịch ngợm nhất thời, lúc này nghe được hóa ra đã suy nghĩ hoàn toàn thông thấu, nàng không khỏi dùng ánh mắt khác xưa nhìn kỹ đệ đệ. Cho dù khi biết Chương Sưởng đỗ cao, nàng cũng không cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang như hiện giờ -- -- Đệ đệ chẳng những trưởng thành, hơn nữa lá gan còn lớn hơn so với Đại ca Chương Thịnh, thậm chí không tiếc cược luôn hôn nhân của bản thân!
Thấy tỷ tỷ trầm mặc, Chương Sưởng hơi hối hận đã nói quá trực tiếp, bèn dùng giọng điệu cợt nhả như muốn xoa dịu: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, tốt xấu gì đệ cũng là Truyền Lô do đích thân Hoàng Thượng khâm điểm. Nếu không phải đệ không thể tiến vào Hàn Lâm Viện giống ba người đậu Nhất giáp, nói không chừng đệ còn có thể là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn hay Thám Hoa đấy chứ! Cho nên Hoàng Thượng sẽ không chọn thiên kim nhà không đàng hoàng cho đệ đâu. Giống như năm xưa Thái tổ hoàng đế tuyển phi cho các Hoàng tử Hoàng tôn, tất cả đều là những nhà rất hợp nhau, còn phần sau này sống chung có hòa thuận hay không thì phải tùy thuộc vào cách đối xử của mỗi người. Đệ không phải là loại tính tình không tốt, bất luận cưới ai thì tin rằng đều sẽ có cuộc sống hạnh phúc..."
“Đủ rồi!"
Chương Hàm rốt cuộc nhịn không được ngắt lời Chương Sưởng, thấy đệ đệ ngượng ngùng đứng im, nàng nhàn nhạt nói: “Nếu đệ trưởng thành thì cứ làm chủ bản thân, sau này ta sẽ không quản những việc này."
Thấy Chương Sưởng tái mặt muốn thanh minh, nàng giơ tay ngăn lại rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ là đệ phải nhớ kỹ, sau này đừng lớn mật như vậy. Thiên uy khó lường, đừng vọng tưởng rằng đệ có để dễ dàng nghiền ngẫm tâm tư Hoàng Thượng. Chẳng hạn hôm nay ta đoán chắc Hoàng Thượng sẽ đến, nhưng không thể nào đoán được thái độ của Hoàng Thượng đối với đệ. Cũng giống như đệ đoán được Hoàng Thượng khâm điểm đệ thành Truyền Lô thì tất nhiên có thể chấp nhận luận điệu nước giàu binh mạnh của đệ, nhưng đệ chưa chắc có thể tính chuẩn tương lai Hoàng Thượng tứ hôn người nào cho đệ! Dĩ nhiên có những cô nương dòng dõi cao tính tình tốt, nhưng bị tứ hôn cho đệ chưa chắc là chuyện hay!"
Mong mọi người vào wattpad ủng hộ bà còm. Buổi tối Trần Thiện Chiêu trở lại Đông Cung, đã biết được Hoàng đế khâm điểm Trần Hi và Chương Sưởng cùng theo đi Bắc tuần. Nhưng đột nhiên nghe nói phụ hoàng hứa ban cho Chương Sưởng một mối hôn nhân tốt, anh không khỏi nhíu mày. Thấy gương mặt thê tử cũng vương mối sầu lo, anh trầm ngâm nói: “Nếu là cô nương của nhà Trương Minh Chu Phùng Xuân hay Từ Chí Hoa thì cũng không đến phiên chúng ta sốt ruột, mà là Tứ đệ nên sốt ruột. Còn nếu là nhà bần hàn, Chương gia cũng không sao cả. Chỉ sợ..."
Cả hai đều nhìn ra nỗi băn khoăn của nhau, đôi phu thê không khỏi nhìn nhau cười khổ. Đã là lão phu lão thê nhiều năm, hai người họ có thể dựa vào một ánh mắt một tia biểu cảm mà hiểu được suy nghĩ của đối phương, cho nên có thể ăn ý xử sự mọi việc trong ngoài Đông Cung. Suốt sáu năm qua, Đông Cung có thể vững vàng kín kẽ là vì hai người họ một chủ ngoại một chủ nội, giải trừ tất cả mọi khó khăn vô hình. Đêm khuya tĩnh lặng rúc vào bên nhau, Trần Thiện Chiêu nghe Chương Hàm thì thầm bên tai.
“Thần Húc tuy còn nhỏ nhưng đã có người muốn lợi dụng hôn sự của thằng bé rồi đấy. Nếu chàng nhìn trúng người nào thì hãy cho thiếp biết trước một tiếng, chúng ta sẽ nghĩ cách chậm rãi nhắc đến trước mặt phụ hoàng mẫu hậu. Thằng bé là đích trưởng tử của chúng ta, nhất định phải giúp nó có một mối hôn nhân hạnh phúc như chúng ta mới được."
Lưỡng Hán: bao gồm Tây Hán (206 TCN - 9) và Đông Hán (23 - 220) gọi chung là nhà Hán. Nhà Hán là hoàng triều thứ hai trong lịch sử Trung quốc, thiết lập sau nhà Tần và được cai trị bởi gia tộc họ Lưu, bị gián đoạn từ năm 9 đến năm 23 bởi nhà Tân, và kết thúc khi thời kỳ Tam Quốc mở ra.
Ngũ Hồ loạn Hoa: năm dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa từ năm 304 đến năm 439. Ngũ Hồ là 5 tộc: Hung nô, Yết, Tiên Ti, Đê và Khương.
Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: Tam cửu là khoảng thời gian lạnh nhất trong mùa đông, còn tam phục là khoảng thời gian nóng nhất trong mùa hè. Câu này ý nói phải chịu đựng khắc khổ để luyện võ.
Khi đánh giặc Trần Vĩnh thường thích làm gương cho binh sĩ, không thích kiểu suy nghĩ cổ hủ, thưởng thức tinh thần dám đánh dám đua. Vì thế, lúc này ngài không hề cho rằng Chương Sưởng ngỗ nghịch, ngược lại nhướng mày ý bảo Chương Hàm và Lưu thị đứng dậy, sau đó dạo bước tới trước mặt Chương Sưởng, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ngươi vừa nói nước giàu binh mạnh, chẳng lẽ cho rằng trẫm đọc xong bài luận của ngươi là có thể khiến cho nước giàu binh mạnh?"
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, bài luận của thần chỉ "Thả con tép, bắt con tôm", cũng không dám nói bởi vậy mà có thể khiến cho nước giàu binh mạnh. Nhưng nếu Hoàng Thượng có thể đem bài luận này ra thương nghị, nhất định sẽ xuất hiện lớp lớp hiền sĩ trong thiên hạ đưa ra sách lược càng tốt hơn! Xưa nay triều đình luôn coi trọng văn hơn võ, văn thần thường đề cao "Tứ hải thái bình" là đại trị. Tuy nhiên thời Hán Văn đế và Hán Cảnh đế, hàng năm chúng ta đều phải hòa thân tiến cống cho Hung nô, thế nhưng gót sắt Hung nô vẫn xâm phạm biên giới. Đến thời Hán Vũ đế bắt đầu dụng binh đánh trả, Hung nô mất Kỳ Liên sơn, ngày đêm gào khóc không dám xâm phạm. Khổ nỗi thời đại Hán Vũ đế dần dần suy nhược về quốc lực, cho nên Hung nô mới có cơ hội tro tàn lại cháy. Sau lưỡng Hán thì đến Ngũ Hồ loạn Hoa, mãi đến thời Tùy Đường thì hai chữ Hung nô đã không còn biết đến. Từ Hung nô đến Tiên Ti đến Đột Quyết Khiết Đan Nữ Chân Mông Cổ và các bộ lạc khác, vì bị bọn chúng xâm phạm biên giới quanh năm suốt tháng mà Trung Nguyên phải bị độc hại biết bao nhiêu lần. Cho nên, nếu không thể dùng quân lực hùng mạnh "thời khắc gối giáo chờ sáng" sẵn sàng ra trận, vậy thì bị động một chút là có thể dẫn tới thay đổi triều đại."
Lời này nói ra cực kỳ lớn mật, thế nhưng Hoàng đế lại vô cùng thưởng thức khi nghe mấy chữ "Thả con tép, bắt con tôm" và lập luận gay gắt sau đó. Chắp tay sau lưng đứng yên một lúc lâu, Hoàng đế mỉm cười nhận xét: “Xem ra sự lớn mật của người Chương gia là được truyền thừa. Cha ngươi ở Khai Bình dám giả đầu hàng đi vào lòng địch để giết địch; Đại ca ngươi ở Du Lâm dám động viên phụ nữ trẻ em bảo vệ tường thành; tỷ tỷ ngươi càng không cần phải nói, năm đó cùng Yến Vương phi ở kinh thành gây ra một trận náo động như vậy. Hiện giờ ngươi mới trúng Tiến sĩ mà đã dám đĩnh đạc biện luận trước mặt trẫm! Được, mặc kệ ngươi nói đúng hay không, rốt cuộc chỉ cần dám nói thì trẫm coi trọng ngươi điểm này. Đứng lên đi!"
“Đa tạ Hoàng Thượng khoan dung rộng lượng!"
Chương Sưởng cũng thông minh, sau khi hành lễ lần nữa thì thốt ra được một câu như thế rồi mới đứng dậy, lần này khoanh tay đứng nghiêm rất quy củ khiến Chương Hàm nhìn thấy cũng phải âm thầm bật cười. Sau khi Hoàng đế an tọa ở ghế chủ vị, thuận miệng hỏi Chương Hàm về sinh hoạt của Trần Hi ở Đông Cung mấy ngày qua, biết được tất cả đều dựa theo quy củ ở Khôn Ninh Cung, ngài tức khắc hài lòng gật gật đầu: “Tuy tuổi Thần Húc còn nhỏ nhưng trẫm đã theo dõi nó lớn lên từ tấm bé, văn võ đều dạy nó vô cùng nghiêm khắc, đó là hy vọng nó có thể thành tài trong tương lai. "Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục", lúc trước Thiện Duệ học võ cũng áp dụng phương pháp này, nếu không phải Thiện Chiêu..."
Hoàng đế nói tới đây bỗng chựng lại, nghĩ đến năm xưa Trần Thiện Chiêu bồi mình đi săn gặp chuyện “Ngoài ý muốn", vẻ mặt ngài hơi chút ảm đạm, ngay sau đó làm như không có việc gì mà sửa miệng: “Nói tóm lại, thằng bé không làm trẫm thất vọng. Lần này trẫm đi tuần Bắc Bình còn tính toán đến vùng biên giới phía Bắc điều tra xem xét tình hình biên phòng, hãy để nó đi theo trẫm."
Mặc dù trưởng tử mới về lại bên cạnh chỉ được mấy ngày, nhưng Chương Hàm biết Trần Thiện Chiêu phải ở kinh thành giám quốc, còn Trần Thiện Duệ đến nay vẫn chưa có tin chính xác rốt cuộc đi theo hay không, vì thế Trần Hi có thể đi theo dĩ nhiên không thể tốt hơn. Nàng chẳng hề do dự đồng ý ngay: “Phụ hoàng anh minh, đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường."
“Ừ." Trần Vĩnh thực hài lòng với phản ứng của Chương Hàm, lập tức nhẹ nhàng gật đầu. Khi khóe mắt quét qua Chương Sưởng, Hoàng đế đột nhiên nói thêm: “Chương Sưởng, vừa rồi ngươi bàn luận rất hùng hồn, có dám theo trẫm đi tuần phía Bắc, tận mắt chứng kiến hùng quan kiên thành hay không?"
Chương Sưởng tuy cúi đầu đứng im nhưng trong lòng đang suy nghĩ hạng con cháu huân thích được thụ phong Truyền Lô như hắn, nhiệm sở đầu tiên nên đến nơi nào để thích hợp rèn luyện. Đột nhiên nghe Hoàng đế hỏi một câu như vậy, đầu tiên hắn bị sửng sốt, sau đó lập tức tiến nhanh tới thi lễ thật sâu: “Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, ngài đã cho phép thì thần đương nhiên dám ạ!"
“Vậy à?" Trần Vĩnh cười thích thú: “Lần này sao không lôi ra hai chữ "Hiếu đạo"?"
“Mẫu thân thần là người thâm minh đại nghĩa, tự nhiên biết trung hiếu khó lưỡng toàn. Huống chi Hoàng Thượng chỉ cho phép thần đi theo Bắc tuần chứ không bắt thần lên núi đao xuống biển lửa, dĩ nhiên không làm cản trở thần tận hiếu." Nói tới đây, Chương Sưởng hơi chựng lại, đột nhiên chuyển hướng: “Hơn nữa, thần cả gan nói lời thật, sau khi thần đăng khoa, người tới cửa cầu hôn nối liền không dứt, thần không chịu nổi quấy nhiễu nên cũng muốn trốn tránh một phen."
Nghe được sự thật to lớn này, lại thấy vẻ mặt bất lực của Chương Sưởng, Hoàng đế nhìn lướt qua Lưu thị mặt mày kinh sợ, rồi nhìn Chương Hàm mặt hơi biến sắc, ngài nhịn không được cười ha hả. Một hồi lâu, Hoàng đế mới trầm ngâm nói: “Có câu đời người có bốn chuyện vui lớn, động phòng hoa chúc và đề danh bảng vàng ở trong số đó, ngươi đã thi đậu, người khác vội đề hôn sự cũng là chuyện bình thường. Ngươi cứ an tâm theo trẫm Bắc tuần, còn phần hôn sự của ngươi, trẫm đương nhiên sẽ chọn cho ngươi một mối tốt!"
“Đa tạ Hoàng Thượng."
Đến khi cung tiễn Hoàng đế rời Đông Cung, Chương Hàm thấy mẫu thân lập tức vịn Đan ma ma bên cạnh mới có thể đứng vững, rõ ràng mồ hôi lạnh đầm đìa gần như muốn xỉu, nàng nhịn không được hung hăng trừng mắt lườm Chương Sưởng rồi nói với Đan ma ma: “Nhờ ma ma đỡ mẫu thân đi Tây Noãn Các nghỉ ngơi chốc lát." Thấy Lưu thị muốn phản đối, nàng cười dịu dàng trấn an: “Nương, không có gì phải ngại, đây là Đông Cung, người khác sẽ không dám đồn đãi lung tung. Nương cứ yên tâm chợp mắt một chút, con có vài lời muốn nói với tiểu đệ."
Hôm nay là ngày Trần Hi qua Khôn Ninh Cung, còn Trần Kiểu và Trần Mân cũng được Hoàng Hậu triệu đến Khôn Ninh Cung nói chuyện, Chương Hàm bèn dẫn Chương Sưởng đến dãy điện phụ phía Đông. Nàng cho lui tất cả cung nhân nội thị hầu hạ, lệnh Thu Vận canh giữ bên ngoài, sau đó nhìn Chương Sưởng với ánh mắt sáng ngời: “Vừa rồi ở trước mặt Hoàng Thượng, đệ nói người đến cầu hôn đạp vỡ ngạch cửa là cố ý?"
“Tỷ tỷ đã biết còn hỏi đệ." Thấy ánh mắt Chương Hàm lo âu, Chương Sưởng thản nhiên trình bày: “Mấy ngày nay nương và Đại tẩu đều ăn không ngon ngủ không yên, đệ đã thấy được. Tuy Đại tẩu đảm bảo với đệ là chuyện này tỷ tỷ đã lên tiếng, trong nhà có gì khó xử cứ đẩy sang cho tỷ, nhưng tỷ sống trong cung đã đủ khó khăn, cần gì phải nhọc lòng thêm vì chuyện của đệ? Hôm nay đệ mạo hiểm nhắc tới như thế trước mặt Hoàng Thượng, nếu Hoàng Thượng thật sự có vấn đề gì đó với Chương gia, vậy lúc chọn một mối hôn nhân cho đệ sẽ biểu lộ ra ngoài; nếu không có, lần này cũng đủ để có thể nhìn ra. Đây là một công đôi việc, cớ sao không làm? Hôn nhân này mặc kệ tốt xấu gì đều do Hoàng Thượng định ra, ngay cả vị trí Truyền Lô cũng do Hoàng Thượng tự mình khâm điểm, lan truyền ra ngoài mọi người sẽ cảm thấy Hoàng Thượng tin cậy tỷ tỷ và Chương gia, như thế bất luận Thái Tử điện hạ hay Hoàng trưởng tôn đều vững như Thái Sơn."
Chương Hàm vốn tưởng rằng đệ đệ chỉ nổi tính nghịch ngợm nhất thời, lúc này nghe được hóa ra đã suy nghĩ hoàn toàn thông thấu, nàng không khỏi dùng ánh mắt khác xưa nhìn kỹ đệ đệ. Cho dù khi biết Chương Sưởng đỗ cao, nàng cũng không cảm thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang như hiện giờ -- -- Đệ đệ chẳng những trưởng thành, hơn nữa lá gan còn lớn hơn so với Đại ca Chương Thịnh, thậm chí không tiếc cược luôn hôn nhân của bản thân!
Thấy tỷ tỷ trầm mặc, Chương Sưởng hơi hối hận đã nói quá trực tiếp, bèn dùng giọng điệu cợt nhả như muốn xoa dịu: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, tốt xấu gì đệ cũng là Truyền Lô do đích thân Hoàng Thượng khâm điểm. Nếu không phải đệ không thể tiến vào Hàn Lâm Viện giống ba người đậu Nhất giáp, nói không chừng đệ còn có thể là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn hay Thám Hoa đấy chứ! Cho nên Hoàng Thượng sẽ không chọn thiên kim nhà không đàng hoàng cho đệ đâu. Giống như năm xưa Thái tổ hoàng đế tuyển phi cho các Hoàng tử Hoàng tôn, tất cả đều là những nhà rất hợp nhau, còn phần sau này sống chung có hòa thuận hay không thì phải tùy thuộc vào cách đối xử của mỗi người. Đệ không phải là loại tính tình không tốt, bất luận cưới ai thì tin rằng đều sẽ có cuộc sống hạnh phúc..."
“Đủ rồi!"
Chương Hàm rốt cuộc nhịn không được ngắt lời Chương Sưởng, thấy đệ đệ ngượng ngùng đứng im, nàng nhàn nhạt nói: “Nếu đệ trưởng thành thì cứ làm chủ bản thân, sau này ta sẽ không quản những việc này."
Thấy Chương Sưởng tái mặt muốn thanh minh, nàng giơ tay ngăn lại rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ là đệ phải nhớ kỹ, sau này đừng lớn mật như vậy. Thiên uy khó lường, đừng vọng tưởng rằng đệ có để dễ dàng nghiền ngẫm tâm tư Hoàng Thượng. Chẳng hạn hôm nay ta đoán chắc Hoàng Thượng sẽ đến, nhưng không thể nào đoán được thái độ của Hoàng Thượng đối với đệ. Cũng giống như đệ đoán được Hoàng Thượng khâm điểm đệ thành Truyền Lô thì tất nhiên có thể chấp nhận luận điệu nước giàu binh mạnh của đệ, nhưng đệ chưa chắc có thể tính chuẩn tương lai Hoàng Thượng tứ hôn người nào cho đệ! Dĩ nhiên có những cô nương dòng dõi cao tính tình tốt, nhưng bị tứ hôn cho đệ chưa chắc là chuyện hay!"
Mong mọi người vào wattpad ủng hộ bà còm. Buổi tối Trần Thiện Chiêu trở lại Đông Cung, đã biết được Hoàng đế khâm điểm Trần Hi và Chương Sưởng cùng theo đi Bắc tuần. Nhưng đột nhiên nghe nói phụ hoàng hứa ban cho Chương Sưởng một mối hôn nhân tốt, anh không khỏi nhíu mày. Thấy gương mặt thê tử cũng vương mối sầu lo, anh trầm ngâm nói: “Nếu là cô nương của nhà Trương Minh Chu Phùng Xuân hay Từ Chí Hoa thì cũng không đến phiên chúng ta sốt ruột, mà là Tứ đệ nên sốt ruột. Còn nếu là nhà bần hàn, Chương gia cũng không sao cả. Chỉ sợ..."
Cả hai đều nhìn ra nỗi băn khoăn của nhau, đôi phu thê không khỏi nhìn nhau cười khổ. Đã là lão phu lão thê nhiều năm, hai người họ có thể dựa vào một ánh mắt một tia biểu cảm mà hiểu được suy nghĩ của đối phương, cho nên có thể ăn ý xử sự mọi việc trong ngoài Đông Cung. Suốt sáu năm qua, Đông Cung có thể vững vàng kín kẽ là vì hai người họ một chủ ngoại một chủ nội, giải trừ tất cả mọi khó khăn vô hình. Đêm khuya tĩnh lặng rúc vào bên nhau, Trần Thiện Chiêu nghe Chương Hàm thì thầm bên tai.
“Thần Húc tuy còn nhỏ nhưng đã có người muốn lợi dụng hôn sự của thằng bé rồi đấy. Nếu chàng nhìn trúng người nào thì hãy cho thiếp biết trước một tiếng, chúng ta sẽ nghĩ cách chậm rãi nhắc đến trước mặt phụ hoàng mẫu hậu. Thằng bé là đích trưởng tử của chúng ta, nhất định phải giúp nó có một mối hôn nhân hạnh phúc như chúng ta mới được."
Lưỡng Hán: bao gồm Tây Hán (206 TCN - 9) và Đông Hán (23 - 220) gọi chung là nhà Hán. Nhà Hán là hoàng triều thứ hai trong lịch sử Trung quốc, thiết lập sau nhà Tần và được cai trị bởi gia tộc họ Lưu, bị gián đoạn từ năm 9 đến năm 23 bởi nhà Tân, và kết thúc khi thời kỳ Tam Quốc mở ra.
Ngũ Hồ loạn Hoa: năm dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa từ năm 304 đến năm 439. Ngũ Hồ là 5 tộc: Hung nô, Yết, Tiên Ti, Đê và Khương.
Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: Tam cửu là khoảng thời gian lạnh nhất trong mùa đông, còn tam phục là khoảng thời gian nóng nhất trong mùa hè. Câu này ý nói phải chịu đựng khắc khổ để luyện võ.
Tác giả :
Phủ Thiên