Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 222 DÃ TÂM RÕ RÀNG
Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Mệnh lệnh đánh chết đằng đằng sát khí khiến nha đầu kia lập tức mềm nhũn. Thủ đoạn lợi hại của hai tức phụ phủ Triệu Vương đã sớm truyền khắp các vương phủ trong kinh thành, nha hoàn này là đại a đầu hồi môn của Lạc Xuyên Quận vương phi Tôn thị, đương nhiên đã nghe nói đến. Mặc dù đây là ở phủ Tần Vương chứ không phải phủ Triệu Vương, nhưng hai nha hoàn đi theo đồng thanh thưa vâng rồi lập tức kéo nó ra bên ngoài. Nha đầu kia biết ngay lúc này nếu vẫn không mở miệng thì mệnh lệnh sẽ thật sự được thực hiện, tức khắc gạt bay mọi băn khoăn.
Có thể sống lâu một khắc tốt một khắc, biết đâu sau đó còn có chuyển cơ?
“Triệu Vương Thế tử phi, Triệu Vương Thế tử phi, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết tội! Quận vương gia đã vài ngày chưa trở về, vài ngày chưa trở về!!"
Vừa nãy Tôn thị mới lên cơn điên cuồng cắn người, vì thế Hạ Dũng gia lập tức tiến lên một bước đứng bên cạnh Chương Hàm, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tôn thị, sợ cô nàng lại có hành động quá kích. Từ nãy đến giờ Tôn thị si ngốc nhìn Chương Hàm tức giận xử trí nha hoàn, nhìn nha đầu kia lớn tiếng ồn ào biện giải. Khi nghe Chương Hàm đặt câu hỏi, cô nàng rốt cuộc mới giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu liếc Chương Hàm một cái, lập tức giấu người trong lớp chăn rồi cuộn tròn vào góc giường, giọng nói mang theo hoảng sợ thật sâu.
Thấy Tôn thị nói xong rồi đột nhiên quỳ trên giường dập đầu thình thịch, vẻ mặt Chương Hàm tức khắc lạnh băng. Ánh mắt lạnh lẽo quét qua mặt nha đầu đang bị Phi Hoa và Trục Nguyệt kiềm giữ rồi lướt đến mấy nha hoàn sắc mặt trắng bệch, nàng gằn giọng hỏi: “Chuyện hôm nay, các ngươi có điều gì cần bẩm báo?"
Nghe giọng nói không hề có tí xíu độ ấm nào, mấy nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc bịch một tiếng đồng loạt quỳ xuống. Một đứa lớn tuổi mặt dài còn dập đầu thật mạnh, bi thống nói: “Triệu Vương Thế tử phi, chúng nô tỳ đều bị ép buộc không còn đường lựa chọn! Sau khi Quận vương gia nghênh thú Quận vương phi không bao lâu liền chiếm đoạt chúng nô tỳ, gây gổ náo loạn với Quận vương phi xong bèn đe dọa chúng nô tỳ phải nghe theo, nếu không sẽ bán toàn bộ đến phố làng chơi. Sau đó. . . sau đó Quận vương phi có thai, Quận vương gia không biết dùng biện pháp gì mà đem người nhà nô tỳ đến đây uy hiếp. Bọn nô tỳ đều phải nghe Quận vương gia từng câu từng chữ, tuyệt không cố ý lừa gạt chủ tử!"
Các nha hoàn đều không hẹn mà cùng ngừng lại, nàng lạnh lùng hỏi: “Vậy các ngươi có biết Quận vương gia đi đâu hay không?"
“Không biết ạ." Nha hoàn mặt dài ngập ngừng một phen. Thấy vẻ mặt Chương Hàm chuyển lạnh, nó càng thêm hoảng hốt, đột nhiên giống như vớ được cọng rơm cứu mạng, lớn tiếng hô: “Nô tỳ nghĩ ra rồi! Ứng cô cô trung thành với Quận vương gia nhất, tối hôm qua vị công công trong cung phái đến cũng do Ứng cô cô tự mình ứng phó, cô cô khẳng định biết, khẳng định biết!"
Lúc này Chương Hàm mới chú ý vị Ứng cô cô vừa rồi ngăn cản mình không thấy đâu, lập tức quay sang Phi Hoa điều động: “Mau ra ngoài đưa Ứng cô cô lúc nãy tới gặp ta, nếu không tìm được. . ." Nàng ngừng lại một chút rồi nhìn về phía Ngô thị đề nghị: “Tẩu tử, sự tình khẩn cấp, xin cho phong tỏa toàn bộ xuất nhập trong phủ, cần phải bắt lấy ả này!"
“Được, được!"
Chờ Ngô thị dẫn mấy nha hoàn vội vàng đi theo Phi Hoa, Chương Hàm thở hắt ra. Thấy Trục Nguyệt còn kiềm giữ nha hoàn lúc đầu, các nha hoàn khác vẫn quỳ dưới đất, Chương Hàm bèn kéo Trương Như mặt mày hoang mang đứng dậy, phân phó với giọng mệt mỏi: “Mấy người các ngươi hãy chăm sóc Quận vương phi đàng hoàng. Nếu tận tâm tận lực thì có lẽ sẽ tha các ngươi một mạng, nếu làm gian dối. . ."
“Nô tỳ nhất định tận tâm, nhất định tận tâm!"
Mấy nha hoàn lập tức dập đầu như giã tỏi. Chương Hàm chẳng muốn ngồi lâu hơn trong phòng này, liếc nhìn Tôn thị với bộ dạng "người không giống người quỷ không giống quỷ", nhớ đến hôm Tôn thị và muội muội xuất hiện ở chùa Long Phúc trông thật hoa mỹ, nàng không khỏi thầm than một tiếng tự đáy lòng, kéo Trương Như ra khỏi phòng. Đợi ra bên ngoài hít vài hớp không khí trong lành, nàng mới cảm thấy cơn tức giận len lỏi trong lòng nãy giờ mới từng chút từng chút tan biến.
“Tại sao lại như vậy. . ." Trương Như rốt cuộc không nhịn được thở dài, sau đó hoài nghi nhận xét: “Đó là Quận vương phi Hoàng Thượng tứ hôn cho hắn, là đích trưởng tôn nữ của An Quốc Công, hắn dám đối đãi như vậy? Cho dù hắn là quận vương cũng tuyệt đối đâu thể che trời, sao hắn dám làm thế? Hơn nữa, Hoàng Thượng đã có tằng tôn nhi đầu tiên, lại luôn không quá thích Lạc Xuyên Quận vương, bịa đặt Quận vương phi hoài thai đâu có lợi gì cho hắn?"
“Thập thất thẩm không cảm thấy kỳ quái sao? Chuyện lớn như vậy mà thủ vệ quanh viện này lại quá thiếu, ít đến nỗi đoàn người chúng ta không tốn một chút sức lực nào đã có thể xông vào." Chương Hàm cười khổ, thấy Trương Như lộ ra vẻ trầm tư, nàng cụp mắt nói: “Vừa mới tiến vào phủ Tần Vương, cháu đã cảm thấy người ở tiền viện cũng quá thưa thớt. Hiện giờ Lạc Xuyên Quận vương đã vài ngày chưa về, tối hôm qua lại bịa đặt nói là đang chăm sóc Quận vương phi. Tóm lại coi bộ chỉ có một sự thật. . . Trần Thiện Thông không những đã sớm rời khỏi phủ Tần Vương, hơn nữa còn mang đi rất nhiều thân vệ trong phủ!"
Cho dù Trương Như phản ứng chậm đến đâu thì lúc này cũng đã bừng tỉnh ngộ ra, nhưng sự thật kinh người này khiến nàng không kiềm được phải rùng mình. Nàng thậm chí có thể cảm giác giọng nói của mình đang run rẩy.
“Chẳng lẽ hắn điên rồi. . . Hắn muốn làm gì?"
Chương Hàm rốt cuộc không trả lời. Nhớ tới tin tức Vương phu nhân lộ ra, nàng đã có thể xâu chuỗi được các điểm mấu chốt -- -- Trần Thiện Thông lấy danh nghĩa chăm sóc thê tử có thai nên cần ru rú trong nhà, vì thế khiến mọi người không hề chú ý tới nhân vật đáng chú ý là hắn, ngầm lặng lẽ sai người chuyển giao toàn bộ vàng bạc đến Tây Bắc; đến khi dọ thám biết được chuyện xảy ra trong cung, hắn bèn đơn giản dùng kế "Ve sầu thoát xác" biến luôn, ném lại thê tử cùng đích huynh và tẩu tử ở kinh thành! Tên mập chết tiệt vốn là loại người vô sỉ nên làm ra được chuyện hoang đường đê tiện này cũng không có gì lạ, nhưng lý do khiến hắn có tự tin làm ra chuyện này cũng chỉ có một!
-- -- Tần Vương. . . coi bộ chẳng những có tâm phản nghịch, hơn nữa đã bắt đầu có hành động rồi!
Suy luận này khiến sắc mặt Chương Hàm bất giác trắng bệch, một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan tỏa khắp người. Thậm chí khi có người vội vàng tiến vào, ở trước mặt hành lễ xong rồi nói gì đó, nàng vẫn thẫn thờ không phản ứng. Phải đợi đến lúc Trương Như nhẹ nhàng lay nàng một chút, nàng mới bừng tỉnh lại.
“Bắt được người chưa?"
Vội vàng trở về bẩm báo chính là Phi Hoa, cung kính nhún gối rồi cúi đầu nói: “Hồi bẩm Thế tử phi, đã bắt được Ứng thị. Ả ta ngu xuẩn, cố tình tìm cớ ra khỏi nhị môn, vừa vặn rơi vào trong tay Chương Chỉ huy. Chương Chỉ huy thấy ả lén lút, không nghe phân trần lập tức bắt lại. Ả ta mặc sức kêu gào nhưng tiền viện không còn mấy người, hơn nữa Chương Chỉ huy dùng lý do thời điểm nhạy cảm cần cấm tiệt người tùy tiện xuất nhập rồi trấn trụ hết mọi thân vệ, lúc này mới không để Ứng cô cô kia trốn thoát. Hiện giờ ả đã bị bắt giữ ngoài tiền viện chờ xử lý. Thế tử phi, ngài và Tri Vương phi có cần thẩm vấn ả hay không?"
“Không cần. Trói ả lại bịt kín miệng giao cho người của Tần Vương Thế tử phi canh giữ."
Chương Hàm nhàn nhạt phân phó, chợt quay sang nhìn Tri Vương phi đề nghị: “Thập thất thẩm, không phải thẩm rất lo lắng cho an nguy của Thập thất thúc sao? Hai người chúng ta liên danh viết tấu chương, thẩm chờ ở đây còn cháu đến Đông An môn trình lên."
Trương Như nghe vậy tức khắc sửng sốt, ngay sau đó nói theo bản năng: “Chúng ta cùng đến Đông An môn cầu kiến chẳng phải càng tốt hơn?"
“Tình thế trong cung không rõ. Mặc dù chuyện ở đây thật sự động trời, nhưng chẳng lẽ chúng ta muốn tuyên bố ngay trước cửa cung? Trước tiên chúng ta trình tấu chương xem thử có thể tới tay Thiên Tử hay không, sau đó hãy tính tiếp." Nói xong, Chương Hàm nhìn Phi Hoa phân phó: “Ngươi đi truyền lời cho Tần Vương Thế tử phi, chuyện hôm nay không phải là nhỏ, xin Thế tử phi ước thúc hạ nhân không được bàn tán lung tung, nếu không ngay cả nàng cũng chịu liên lụy. Đúng rồi, hỏi Thế tử phi có thể mượn thư phòng trong viện, ta và Tri Vương phi muốn cùng nàng viết tấu chương."
“Vâng, nô tỳ tuân lệnh!"
Phi Hoa vui lòng phục tùng hành lễ thật sâu rồi xoay người nhanh chóng bước đi. Lúc này, Chương Hàm mới kéo Trương Như quay lại trong viện. Thấy Tôn thị vẫn mang bộ dáng đờ đẫn chưa phục hồi tinh thần, Chương Hàm bèn một lần nữa nghiêm lệnh mọi người phải chăm sóc kỹ càng. Khi đứng dậy rời đi, nàng ở minh gian nhịn không được quay đầu nhìn lại, thấy trên xà nhà vẫn còn treo một ngọn đèn lồng mới tinh.
Đây là ngọn đèn lồng trong cung ban thưởng cho mỗi đám cưới của các tông thất, đều do Ngự dụng giám chọn người giỏi tay nghề chế tạo, ngụ ý "Trăm năm hạnh phúc con cháu đầy đàn". Nghĩ đến Tôn thị cho dù đã từng có chút tâm tư 'thấy người sang bắt quàng làm họ' nhưng cũng không nên rơi xuống tình trạng này! Tên Trần Thiện Thông lòng lang dạ sói. . . hắn thật đáng chết!
Đoàn người Chương Hàm và Trương Như lại lần nữa trở lại viện của Ngô thị, vị Tần Vương Thế tử phi đã sớm chờ ở đó. Ngay bây giờ, trên mặt Ngô thị nhiều thêm vài phần kinh hoàng so với lúc đầu, có lẽ đã hiểu rõ sự tình nghiêm trọng đến độ nào. Mà chuyện đã đi tới nước này nên Chương Hàm cũng chẳng còn đầu óc để suy nghĩ xem mình đến đây là đúng hay sai, miễn cưỡng an ủi Ngô thị vài câu rồi ổn định tinh thần vào phòng, ngồi xuống cầm bút chấm mực rồi bắt đầu viết từng hàng chữ ngay ngắn.
“Thần tức Tri Vương phi Trương thị, thần tôn tức Tần Vương Thế tử phi Ngô thị, thần tôn tức Triệu Vương Thế tử phi Chương thị, phục đầu kính báo Hoàng đế bệ hạ. . ."