Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 211 THIÊN TỬ ĐẾN THĂM (1)
Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Mặc dù từ bà đỡ đến Thẩm cô cô đều nói nàng sinh sản rất suôn sẻ, nhưng Chương Hàm vẫn thật lâu chưa hồi phục sức lực. Từ lúc buổi sáng sự cố luân phiên kéo tới đến lúc lâm bồn, nàng quá hồi hộp và đau đớn nên không thể ăn được bất cứ thứ gì, chỉ dựa vào vài lát sâm ngậm trong miệng để lấy sức, dựa vào ý chí nhất định phải bình an sinh hạ hài tử mà cố chống. Đến khi bé con oe oe cất tiếng khóc chào đời, nàng đói tới mức có thể ăn hết một con trâu nhưng phải nghe theo Thẩm cô cô và hai vị cô cô trong cung, chỉ có thể ăn một chén canh gà rồi lại nằm xuống. Sắc mặt vẫn tái nhợt, nàng nhìn Trần Thiện Chiêu đưa bé con đến trước mắt mình, nhịn không được vươn đôi tay ôm chặt nhi tử vào lòng.
"Hàm nhi, bé con cực kỳ giống nàng."
"Đâu giống em chỗ nào, cái miệng này, khuôn mặt này, còn bộ dáng khi ngủ, không phải đều giống chàng như đúc?"
"Thật sao?" Trần Thiện Chiêu mở to mắt, cuống quít sán lại tỉ mỉ ngắm nhìn lần nữa, sau đó cười suиɠ sướиɠ: "Quả nhiên quả nhiên, nàng không chỉ ra thì ta vẫn chưa nhìn được đâu. . . Hèn chi Đan ma ma cũng nhận xét bé con cực giống ta khi còn nhỏ, nhưng lại không giống ta hiện giờ. . ." Trần Thiện Chiêu nhẹ nhàng cầm tay Chương Hàm, ngồi xuống mép giường bên cạnh nàng một hồi lâu mới lên tiếng: "Hôm nay đều là ta sai, là ta quá chủ quan mới suýt nữa gây ra đại họa. Nếu nàng và bé con có tổn thương gì, ta thật sự. . ."
Nghe được lời này, Trần Thiện Chiêu lại không khỏi ngắm nhìn nhi tử đang ngủ say sưa, một cỗ ấm áp dâng đầy trong tim. Anh chàng nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy thê tử, thở hắt ra một hơi: "Nàng nói không sai, chỉ cần mẫu tử bình an là tốt quá rồi. Những ngày kế tiếp nàng cứ an tâm ở cữ, chuyện khác không cần xen vào không cần để ý. Vạn sự đều không quan trọng bằng dưỡng thân mình càng thêm khỏe mạnh."
Lời than thở của Trần Thiện Chiêu khiến Chương Hàm vô cùng buồn cười, nhưng cũng biết chàng ta đang thật sự oán giận. Nàng chỉ liếc xéo phu quân một cái, mỉm cười ranh mãnh chọc ghẹo: "Tứ đệ muội chính là hổ nữ tướng môn. Hôm nay thanh danh chỉ huy trong ngoài vương phủ chống lại tặc phỉ hung hãn được truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ uy chấn tứ phương. Thế tử gia muốn thắng được Tứ đệ muội, chỉ sợ còn phải khổ luyện thêm mười năm nữa!"
"Hừ, đàn ông tốt không đấu với phụ nữ!"
Mong bạn đọc vào ɯαttpαd ủng hộ người làm truyện. Mơ hồ nghe được tiểu phu thê đấu võ mồm, mặc dù Thẩm cô cô đứng bên ngoài vẫn bị đau đớn vì vết đao trên đùi, ngay cả Thu Vận vừa được băng bó hay Đan ma ma xoa đầu vẫn còn choáng váng, thậm chí cả Phương Thảo và Bích Nhân vẫn còn nhớ rõ sự uy hiếp trên công đường, tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt. Mãi đến khi gian ngoài truyền vào giọng bẩm báo, chỉ có Phương Thảo tuy quỳ lâu trên công đường lưng đau eo đau nhưng trên người vẫn còn lành lặn vội vàng bước nhanh ra ngoài, phát hiện là Triệu Tứ gia cai quản nhị môn.
"Tẩu tử có chuyện gì sai người tới nói một tiếng là được, đâu cần phải tự mình tới. Nhị môn không có người ổn thỏa canh chừng, Thế tử gia và Thế tử phi làm sao có thể yên tâm!"
Triệu Tứ gia hít một hơi thật sâu rồi mới tuôn một tràng như pháo liên thanh: "Phương Thảo cô nương, Lý công công trong cung đích thân đến đây, nói là Hoàng Thượng mệnh công công tới chúc mừng!"
Chẳng lẽ không chờ được đến ngày mai, đêm tối vẫn phải lập tức tới ban thưởng?
Phương Thảo thầm nghĩ như vậy nhưng lại cực kỳ vui mừng, cuống quít xoay người chạy thẳng vào trong. Khi Phương Thảo suиɠ sướиɠ vọt vào để nhanh chóng bẩm báo tin tức này, vừa kịp bắt gặp Trần Thiện Chiêu vui vẻ ra mặt ôm Chương Hàm hôn một cái, lập tức mặt đỏ tai hồng quay đầu tránh đi, chợt nghe Trần Thiện Chiêu mở miệng.
"Các ngươi ở chỗ này chăm sóc Thế tử phi và Tiểu thiếu gia cẩn thận, ta ra phía trước lĩnh thưởng!"
Mặc dù Vương Lăng cũng bận rộn cả ngày, gần như chưa có một hột cơm hay một giọt nước vào bụng, ở trong phòng sinh ngồi bên cạnh Chương Hàm cho đến khi đứa bé sinh ra, sau đó mới vội vàng ăn chút mì nước, hiện giờ vẫn vô cùng mỏi mệt, nhưng rốt cuộc Vương Lăng không giống Chương Hàm đang phải ở cữ, lúc này vẫn phải cùng Trần Thiện Duệ chạy tới chính đường. Khi thấy Hoàng đế ban cho đứa bé một thanh kiếm cổ xưa vỏ kiếm loang lổ, cô nàng không khỏi giật mình ngạc nhiên. Còn chưa đợi Vương Lăng suy nghĩ cẩn thận, Lý Trung cười ha hả nhìn về phía nàng.
"Ngoài ra, Hoàng Thượng phân phó trên dưới phủ Triệu Vương hãy chuẩn bị, ngày mai Hoàng Thượng đích thân tới thăm hài tử. Hoàng Thượng còn nói muốn đến gặp Uyển Bình Quận vương phi hôm nay chỉ huy trong ngoài, rất có phong độ đại tướng, còn khen Quận vương phi không hổ là nữ nhi của Định Viễn Hầu đệ nhất mưu trí năm xưa, không hổ danh con nhà tướng môn."
Trần Thiện Duệ nhìn chằm chằm thanh Thiên tử kiếm, đang thầm nghĩ có phải là thanh kiếm mình thấy treo ở Đông Noãn các trong Càn Thanh cung hay không, nghe Hoàng đế tán thưởng thê tử nhà mình, không khỏi nảy sinh một loại cảm giác tự hào cùng chung vinh dự. Vương Lăng sau khi sửng sốt cũng vui sướng tự đáy lòng, vội vàng lên tiếng thưa vâng. Chờ cho mọi người tiễn Lý Trung ra cửa, Trần Thiện Chiêu quay lại nhìn Vương Lăng nói: "Tứ đệ muội hôm nay mệt lắm rồi, nên về viện nghỉ ngơi. Chuyện nghênh giá ngày mai hãy để ta và Tứ đệ an bài."
Thấy Trần Thiện Duệ cũng liên tục gật đầu tán đồng, Vương Lăng vốn muốn phản đối bèn thả lỏng, đột nhiên cảm thấy một cỗ mỏi mệt bủn rủn khôn kể lan tràn khắp người, cuối cùng không thể không đáp ứng. Kéo lê bước chân mệt mỏi trên đường về Bằng Dực quán, nàng đột nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bé con của Đại tẩu thật có phúc. . ."
Võ mụ mụ đi bên cạnh thấy Vương Lăng đầy mặt mệt mỏi, tất nhiên vô cùng đau lòng, nhịn không được thấp giọng an ủi: "Quận vương phi còn trẻ, sớm muộn gì cũng sẽ có tin vui. Đến lúc đó trong vương phủ chúng ta càng thêm náo nhiệt!"
"Chỉ mong ta có thể được phúc phận này." Vương Lăng nhịn không được duỗi tay qua bám cả người vào Võ mụ mụ, nói một cách gần như nỉ non: "Hôm nay chứng kiến cảnh Đại tẩu đau đớn vật vã nhưng không bao giờ bỏ cuộc khi sinh nở, ta thực sự sợ hãi. Mẫu thân chính vì sinh ta mất sức quá nhiều mà sức khỏe suy bại, chẳng những không cách gì hoài thai lần nữa mà lại đi quá sớm. Tưởng tượng đến chuyện này, ta. . ."
"Quận vương phi ngàn vạn lần đừng lo lắng nhiều như vậy!" Võ mụ mụ nghĩ đến Vương Lăng hôm nay nhìn như rất uy phong, hơn nữa chỉ huy trong ngoài thắng một trận vẻ vang, thế mà trong lòng lại âu lo về vấn đề sinh sản, tức khắc càng thấy chua xót. Bà ta dìu Vương Lăng từng bước vào viện, miệng liên tục trấn an: "Hầu gia đã dưỡng thân kiện thể cho Quận vương phi từ nhỏ, ngài lại luyện võ nên thân thể mạnh mẽ vô cùng, tương lai nhất định hưởng phúc đông con nhiều cháu! Hiện giờ chỉ là chưa tới thời điểm, ngài đã quên Hầu gia cũng từng nói qua, nữ tử vẫn nên để tới mười chín hai mươi hãy sinh hài tử mới thuận lợi nhất hay sao?"
"Mụ mụ rất biết cách an ủi ta!"
Vương Lăng rốt cuộc mỉm cười. Tuy nhiên khi trở về chính phòng của Bằng Dực quán, dùng một chén cháo tổ yến xong nghỉ ngơi một lát, được mấy nha hoàn thật cẩn thận hầu hạ rửa mặt chải đầu ngâm chân rồi lên giường, nàng tuy vô cùng mệt mỏi nhưng lại trằn trọc không thể nào ngủ được.
Mặc dù Trần Thiện Duệ văn võ song toàn thật là ưu tú, đối xử với nàng cũng rất tốt, hơn nữa bởi vì từ trước rất hiếm lúc ở kinh thành nên khi nàng được gả vào, bên người chàng ta không có nha hoàn cận thân, nhưng rốt cuộc giữa hai người vẫn không có được sự ăn ý tự nhiên như Trần Thiện Chiêu và Chương Hàm. Hơn nữa mấy tháng qua, Trần Thiện Duệ chẳng những thường xuyên đi phủ Định Viễn Hầu thỉnh giáo quân lược võ nghệ với phụ thân Vương Thành, nhưng ngoài ra cũng thường xuyên đàn đúm với đám chư tướng kinh vệ nên những chỗ mua vui cũng thường đi, ôm ấp đám ca cơ mỹ nữ dĩ nhiên không tránh khỏi. Nàng cũng không để ý Trần Thiện Duệ gặp dịp thì chơi, nhưng rốt cuộc vẫn khó tránh khỏi so sánh với phụ thân mình, hiện giờ càng thường xuyên so sánh với Trần Thiện Chiêu.
Lòng tham không đủ giống như rắn nuốt voi, nàng thật sự đã xa cầu quá nhiều!
Phần hai của chương này bà Còm sẽ đăng tiếp vào đây vào ngày mai