Vinh Hoa Phú Quý - Phủ Thiên
Chương 207 THẮNG BẠI CÔNG ĐƯỜNG
Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com
Đại đường Ứng Thiên phủ nha lúc này đang giống như con hát lần lượt lên sân khấu xướng hí khúc. Từ vú già cũ của Trương gia đến đại phu lúc xưa, rồi từng nha đầu thay phiên ra trận, luôn mồm chỉ chứng Trương Kỳ chính là thứ nữ. Bọn hạ nhân thì chỉ trích Trương Kỳ và Chương Hàm vong ân phụ nghĩa như thế nào, mưu hại Trương Du đích trưởng nữ Trương gia như thế nào, hiếp bức Trương Xương Ung vào khuôn khổ như thế nào, hai tỷ muội đồng mưu để tới được kinh thành, như ý nguyện mà hưởng vinh hoa phú quý vân vân. . . cứ như tất cả đều chứng kiến tận mắt.
Tuy nhiên, mặc kệ Ứng Thiên phủ nha Phương Tồn Thái chờ mong mấy người bên bị cáo lộ ra vẻ mặt kinh giận hay buồn bực, hoặc thậm chí nhịn không được nổi trận lôi đình, nhưng điều khiến hắn cực độ thất vọng chính là, Trương Kỳ giấu mặt sau mũ rèm nhìn không thấy, Cố gia Cố Minh đưa Trương Kỳ lại đây thì vẻ mặt không chút nào thay đổi, còn Chương Thịnh lúc đầu đấu võ mồm với hắn hăng say cũng chỉ lạnh lùng ngồi đó không nói lời nào. Chỉ có hai nha hoàn và Ninh Hương đến sau đã từng lộ ra vẻ mặt phẫn nộ nhưng cũng không ai lên tiếng, dường như đang xem khỉ diễn trò.
"Nghe màn xướng ca tự biên tự diễn thật là xuất thần, coi như đủ tiêu chuẩn." Cố Minh nhàn nhạt nhận xét một câu, gương mặt Phương Tồn Thái lập tức biến thành màu gan heo, Cố Minh mới lạnh lùng chất vấn: "Thật ra ta muốn hỏi một câu, Tống Tâm Liên này phạm vào đại sai bị xử lý đến điền trang làm gia nô, mà các nhân chứng đều là hạ nhân Trương gia chưa từng mang theo vào kinh, đúng lý nên ở tại Quy Đức phủ, hai nơi một Nam một Bắc thì làm thế nào hội tụ một cách xảo diệu như vậy? Rốt cuộc là do Tống Tâm Liên gặp người trượng nghĩa hảo tâm tương trợ, ngàn dặm xa xôi đem hạ nhân từ Hà Nam Quy Đức phủ đến tận nơi này; hay là do Phủ Doãn đại nhân biết trước cho nên sớm dự bị sẵn sàng hết thảy, chỉ chờ đến ngày hôm nay?"
Phương Tồn Thái bị chất vấn khiến tim đập loạn, tức muốn hộc máu nhưng không biết phản bác thế nào. Khó khăn căng da đầu mới nghĩ ra một câu quát lớn Cố Minh, hít một hơi thật sâu rồi nhìn về phía Trương Kỳ: "Trương Đại tiểu thư, hiện giờ có gì muốn giải thích?"
Trương Kỳ mang mũ rèm đã sớm nhận ra đám người kia xác thật là vú già và hạ nhân cũ của Trương gia. Mặc dù từ trước đến nay Trương Kỳ luôn biết 'giấy không thể gói được lửa', nhưng cũng khó tránh khỏi có chút hy vọng xa vời không thực tế. Hiện giờ thật sự nhìn thấy từng cá nhân xuất hiện trước mắt, nghe bọn họ trần thuật những tội danh giả dối hư ảo, nàng chỉ hận không thể lôi tình hình thực tế khi xưa nói thẳng ra, khiến thế nhân nhìn rõ phụ thân ruột thịt và tỷ tỷ đích xuất rốt cuộc là dạng người gì. Tuy nhiên, một chút lý trí còn sót lại đã mách bảo cho nàng không thể làm vậy, lúc này người khác đang thiết kế bẫy rập chờ nàng nhảy vào, không thể để bọn họ thành công làm hại những người nàng coi trọng nhất. Cho nên khi nhìn gương mặt làm ra vẻ đạo mạo của Phương Tồn Thái kỳ thật giấu không được vẻ vui sướng khi người gặp họa, nàng nhịn không được cười khẩy một tiếng.
"Nếu chỉ vì vài câu chó sủa của đám hèn hạ mà lên tiếng biện bạch, chẳng phải đã bôi nhọ thân phận ta?"
"Hay lắm!" Chương Thịnh không hề hé răng từ khi Cố Minh đưa Trương Kỳ lại đây, lúc này không khỏi hét to khen ngợi còn ra sức vỗ tay bôm bốp rồi chậm rãi đứng dậy: "Tai nghe không chuẩn, mắt thấy mới thật, Phủ Doãn đại nhân tiếp đơn kiện loại này còn gấp khó dằn nổi nơi nơi kéo người tới lập tức thẩm vấn, hóa ra chỉ dựa vào lời nói của một bên? Nếu là như thế, ta không rảnh rỗi tiếp tục ở đây làm mất thời gian, đành phải mang theo người vương phủ lập tức rời đi!"
Cố Minh cũng cười lạnh: "Không sai, nếu Phủ Doãn đại nhân cũng chỉ có bấy nhiêu chứng cứ bé nhỏ không đáng kể, ta cũng không hơi đâu ở đây phụng bồi, đơn giản ngày khác đến Ngự tiền tấu lên một hồi kiện tụng thì đứng đắn hơn!"
Đối mặt cục diện như vậy, Phương Tồn Thái đang cưỡi lưng cọp gân xanh trên trán toàn bộ nổi lên. Biết chính mình hôm nay nóng vội, hơn nữa đã phán đoán sai phản ứng của hai nhà, nhưng hắn đã không còn đường sống để hối hận, điều duy nhất có thể làm chỉ là dùng sức gõ kinh đường mộc. Ngay sau đó, bỗng dưng bên ngoài có người vào đại đường, là một phụ nhân khoảng chừng năm mươi.
Phụ nhân vừa tiến vào có chút nhút nhát nhìn thoáng qua một vòng chung quanh rồi quỳ xuống dập đầu: "Tiểu phụ là Ninh Lý thị, khấu kiến đại lão gia."
"Ninh Lý thị, ngươi làm nghề gì để kiếm sống?"
"Dân phụ là bà đỡ." Ninh Lý thị nói xong liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Kỳ, sau đó lại cúi đầu thành thành thật thật bẩm: "Dân phụ đỡ đẻ rất nhiều hài tử, hơn nữa đại đa số đều sống khỏe mạnh, cho nên dân phụ cũng có chút danh tiếng ở Hà Nam."
"Tốt lắm! Vậy ngươi có biết gia đình Quy Đức Tri phủ Trương Xương Ung?"
"Biết ạ, dân phụ đã từng đỡ đẻ cho một vị ở Trương phủ. Lúc ấy Trương tôn gia còn chưa phải Tri phủ. . ."
"Đừng nói nhảm nữa, ngươi còn nhớ rõ vị thiên kim ngươi đỡ đẻ có đặc điểm gì trên người để phân biệt hay không?"
Mặc dù Trương Kỳ không hề quen biết phụ nhân này, nhưng nghe một phen đối đáp lại khiến sắc mặt nàng tái nhợt. Nếu không nhờ mũ rèm hoàn toàn bao phủ mặt nàng để người khác không cách gì nhìn trộm, nàng thật sự không biết nên bày ra biểu cảm gì. Tâm loạn như ma, nàng gắt gao nhìn chằm chằm người tự xưng là bà đỡ, hồi lâu rốt cuộc mới chờ tới một câu.
"Khi đó Trương gia thái thái ban thưởng dân phụ năm lượng bạc, cho nên dân phụ nhớ rõ rành mạch. Trên vai Trương gia Nhị tiểu thư có một cái bớt màu xanh lá khoảng một tấc. . ."
(Một tấc ở đây chỉ gần bằng 33 cm thôi nhé)
Mặc dù phụ nhân kia còn thuật lại chút chuyện khác nhưng Trương Kỳ hoàn toàn không còn nghe gì nữa, trên mặt tràn đầy kinh hãi. Mãi đến khi Phương Tồn Thái ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu nghiệm thân, nàng còn chưa kịp mở miệng trả lời thì Cố Minh đứng bên cạnh nghiêm khắc mắng: "Phương Tồn Thái, chỉ dựa vào một câu của phụ nhân này mà phải nghiệm thân biểu muội nhà ta, ngươi cho rằng Cố gia là dòng dõi tầm thường để ngươi tùy tiện lấn trên đầu? Muốn nghiệm thân cũng có thể, nhưng nếu tra không ra cái gọi là đặc điểm để phân biệt này, ngươi hãy chờ ra Ngự tiền kiện tụng!"
Chuyện đi đến nước này, Phương Tồn Thái sớm đã bất chấp tất cả. Hơn nữa thấy Trương Kỳ tuy mang mũ rèm không nhìn được vẻ mặt nhưng đôi tay gắt gao xoắn vào nhau, rõ ràng nghe lời phụ nhân kia chỉ chứng chính xác nên mới chột dạ. Vì thế hắn nhận định lúc này Cố Minh chỉ là ngoài mạnh trong yếu, lập tức trầm giọng nói: "Nếu tra không ra, bổn phủ sẽ tháo xuống mũ cánh chuồn! Người đâu, truyền bà tử chuyên quản lý lao ngục của phủ nha tới đây!"
"Biểu muội chính là thiên kim nhà quan lại, lẽ nào chấp nhận cho một bà tử quản lý lao ngục kiểm tra?" Cố Minh nhướng mày tức giận mắng: "Nếu muốn kiểm tra thì hãy kêu phu nhân nhà ngươi đích thân ra mặt, nếu không đừng mơ tưởng động vào một sợi tóc của nàng!"
Mặc dù loáng thoáng nghe đồn Cố Minh và Trương Kỳ dường như có chút tư tình, nhưng vấn đề này không còn là chuyện riêng của hai người nữa. Nếu Cố gia không muốn mất mặt thì nên phủi tay sạch sẽ tách ra khỏi vụ này mới đúng, Phương Tồn Thái quả thực không hiểu vài vị trưởng bối Cố gia có bị trúng gió hay không mà lại để Cố Minh tùy ý ra mặt. Ngay lúc này, nghe Cố Minh muốn bức chính mình kêu phu nhân đích thân kiểm tra, Phương Tồn Thái lập tức không cần suy nghĩ đáp ứng: "Được, bổn phủ khiến cho các ngươi tâm phục khẩu phục! Người đâu, mời phu nhân đến hậu đường!"
Thấy Cố Minh sắc mặt xanh mét nhìn Ninh Hương đứng dậy đỡ Trương Kỳ đi vào hậu đường, còn Chương Thịnh cũng tức giận chau mày, Phương Tồn Thái không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ chuyện tình đã có chuyển biến tốt, người nghiệm thân phía sau lại là phu nhân nhà mình, tất nhiên không để người có cơ hội gian lận. Trong lúc này, hắn lặng lẽ cử động một chút tay chân đã cứng đờ. Cũng không biết qua bao lâu, hậu đường chưa truyền ra tin tức gì thì gian ngoài lại đột nhiên truyền đến từng trận ồn ào. Phương Tồn Thái lập tức nhíu chặt mày lạnh giọng hỏi: "Người nào la lối bên ngoài công đường?"
"Phủ Doãn đại nhân, phủ Triệu Vương, phủ Triệu Vương. . ." Tên sai dịch loạng choạng vọt vào đại đường, vấp một cái lảo đảo suýt ngã, dưới ánh mắt lạnh lẽo của Phương Tồn Thái lắp bắp bẩm báo: "Một đám hung. . . hung đồ xông vào phủ Triệu Vương, hơn nữa . . . còn sử dụng cả hỏa tiễn!"
Lời vừa nói xong, toàn bộ đại đường ồ lên một mảnh, Cố Minh đầy mặt kinh ngạc, Chương Thịnh đứng phắt dậy -- hắn thậm chí bất chấp lúc này vụ án còn chưa có kết quả, lòng nóng như lửa đốt muốn lập tức chạy về. Còn phần vô số thuộc quan có mặt trong đại đường Ứng Thiên phủ nha, một đám đều lộ ra vẻ mặt lo âu, Phương Tồn Thái thì cả người ngây ngốc.
Phủ Triệu Vương bị tập kích? Phủ Triệu Vương làm thế nào mà bị người tập kích? Chính miệng mình ra lệnh cho phủ Triệu Vương đưa người tới đây, nếu lỡ bên kia xảy ra chuyện gì, chẳng phải tất cả đều tính trên đầu mình? Không, cho dù chính mình không ra lệnh đưa người tới, đường đường là đế đô dưới chân Thiên tử mà lại xảy ra chuyện như vậy, mũ cánh chuồn của Ứng Thiên Phủ Doãn hắn đây đã giữ không nổi nữa rồi!
Trong lúc Phương Tồn Thái tâm loạn như ma, hậu đường lại có một bà tử vội vội vàng vàng chạy ra. Thấy toàn bộ đại nhân vật trên công đường đều nhìn mình chằm chằm, bà ta không khỏi theo bản năng hoảng loạn một trận, hồi lâu mới ấp úng báo: "Lão gia, phu nhân tỉ mỉ nghiệm thân, không những vai trái của Trương Đại tiểu thư, ngay cả vai phải đều không có một vết muỗi cắn chứ đừng nói là vết bớt!"
"Ngươi. . . ngươi nói cái gì?"
Phương Tồn Thái sắc mặt dữ tợn, bộ dáng như muốn xông tới bóp cổ người, bà tử kia tức khắc sợ tới mức run lập cập, chỉ có thể dùng vẻ mặt đưa đám nhắc lại: "Lão gia, tiểu nhân đều nói lời thật, trên người Trương Đại tiểu thư căn bản không thấy bất kỳ bớt gì. . ."
Hiển nhiên thuộc quan phía dưới đồng loạt nghị luận sôi nổi, Phương Tồn Thái lập tức cảm giác được đại thế đã mất. Tất cả chứng nhân chứng cứ đều tự động đưa đến tận tay hắn, mà hắn cố ý khiến sự tình kịch hóa một chút cho nên sai khiến Tống mụ mụ đến trước cửa Cố gia làm ồn ào muốn cho mọi người đều biết, đến lúc đó chính mình thẩm án là có thể gây nên dư luận xôn xao. Ai ngờ đến điểm mấu chốt nhất lại thành trò khôi hài. Đang lúc hắn giãy giụa suy nghĩ nên mở miệng nói gì đó tùy theo trường hợp, đột nhiên nghe bên ngoài lại nổi lên một trận ồn ào, theo sát là một người ngang nhiên xông vào.
"Người tới là ai, dám tự tiện. . ."
"Phương Tồn Thái, ngươi dám bôi nhọ nữ nhi của ta, ta. . . ta liều mạng với ngươi!"
Thấy Trương Xương Ung ba bước thành hai vọt vào đại đường, giống như con gấu nổi cơn bạo nộ lao về phía Phương Tồn Thái, bất luận là Cố Minh hay Chương Thịnh đều sững sờ ngay tại chỗ, trơ mắt nhìn Phương Tồn Thái đang trợn mắt há hốc mồm.