Vĩnh Hằng? Là Bao Lâu?
Chương 40: Xin lỗi anh
Bên phía của Cố Thiên Vũ. Định vị được nơi của Băng Nghi, hắn cùng hơn vài chục thuộc hạ đuổi theo.
Tiếng xe đua dòn tan trên đường. Hơn 5 chiếc Ferrari đuổi theo chiếc Audi phía trước.
Hoắc Hạo lái chiếc Audi chở Băng Nghi đang hôn mê vọt nhanh trên đường cao tốc. Đúng lúc vừa qua cua vẹo thì có hai chiếc Ferrari ám sát, tiếng bánh xe, ma xát mặt đường nghe chói tai người. Hoắc Hạo đánh tay lái, đạp mạnh ga, chiếc xe lao với vận tốc hơn trăm cây số khi vẹo cua, ép hai chiếc Ferrari văng bên lề đường.
Từ kính chiếu hậu, Hoắc Hạo đủ biết mình không thể thoát, nhưng hắn lại nhìn qua người con gái hôn mê bên cạnh, trái tim chợt ấm lên lạ thường, có lẽ ngày hôm nay, cho có bỏ mạng, miễn còn cơ hội, Hoắc Hạo sẽ đưa Băng Nghi đến nơi khác. Bắt đầy với nàng một cuộc sống khác, cho dù trong lòng nàng có người khác, cho dù trước đây nàng thuộc về người khác. Đó không còn quan trọng. Xin lỗi vì ích kỉ, Hoắc Hạo cũng chỉ vì quá yêu Băng Nghi, hắn sẽ bỏ qua lỗi lầm cho nàng, tha thứ cho nàng, vì cho dù mọi thù hận trước đây có thâm sâu đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần một nụ cười của nàng, hắn sẽ buông giáp đầu hàng.
Hai chiếc xe phía sau tăng tốc cùng đó bắt đầu xả đạn về chiecs Audi phía trước làm cho bánh xe lạo xạo mất kiểm xoát. Cùng lúc đó do tiếng súng quá lớn, Băng Nghi đã tỉnh dậy, cảm nhận được bản thân đang ở trong xe, quay đầu qua thì thấy Hoắc Hạo đang láy xe, phía sau còn có vài chiếc xe đuổi theo. Băng Nghi biết ngay đó là người của Tần Khuynh Dương.
Mặc kệ nguy hiểm, Băng Nghi tháo dây an toàn trước bụng, nhào về phía Hoắc Hạo đánh tay lái của hắn sang bên phải. Chiếc xe loạng choạng mất kiểm soát. Hoắc Hạo hét lên.
- " em điên rồi à, muốn chết sao ".
- " dừng xe, anh chạy không thoát đâu, tôi sẽ giúp anh không bị bỏ mạng, hãy dừng xe lại ". Băng Nghi dùng hết sức kéo vô lăng sang hướng ngược lại, khiến chiếc xe vẹo sang phải đâm vào gốc cây to lớn ven đường.
Khói xe tung lên mù mịt, mấy chiếc Ferrari đằng sau ngừng lại, Cố Thiên Vũ chạy nhanh lại chiếc Audi tìm kiếm Băng Nghi, lôi nàng ra ngoài.
Vừa ra được bên ngoài, Băng Nghi ho khụ khụ, khói bốc lên quá cao cho thấy sự tỏa nhiệt của xe, xăng gò rỉ rất nhiều.
Băng Nghi loạng choạng đứng dậy đi đến bên phía tài xế. Cố Thiên Vũ thấy vậy thét lớn.
- " cô điên rồi à, mau đi, chiếc xe sẽ phát nổ ".
Băng Nghi mặc kệ lời nói của Cố Thiên Vũ, nàng khó nhọc mở cửa xe cố gắng lôi Hoắc Hạo đang hôn mê ra xe.
- " làm ơn giúp tôi cứu anh ấy ". Vốn sức lực của Băng Nghi không đủ, nên nàng lên tiếng khẩn cầu.
Tiếng xe đua dừng bên đường, Tần Khuynh Dương bước xuống vội vã, hắn thấy Băng Nghi bên phía chiếc xe đang cố gắng kéo Hoắc Hạo ra, mà chiếc xe đang gò rỉ xăng, không bao lâu sẽ phát nổ. Tần Khuynh Dương giận dữ hét lên rồi chạy lại phía nàng kéo nàng ra, vào lúc này rồi mà nàng vẫn không lo cho mạng sống của mình.
- " mau chạy, xe sắp nổ ". Mặc kệ Băng Nghi dẩy dụa muốn thoát khỏi vòng tay mình, Tần Khuynh Dương một mạch lôi nàng vào xe.
Trong sự dẫy dụa của Băng Nghi thì xe đã lăng bánh, mấy chiếc Ferrari của Cố Thiên Vũ ở phía sau cũng tăng tốc, chưa đầy một phút sau thì chiếc Audi phát nổ. Tiếng nổ vọng lên bầu trời, khói đen bay mù mịt. Vang vẳng bên tay của Băng Nghi, nàng hơi chặng lòng lại. Đáng ra Hoắc Hạo không đáng phải chết, là nàng, là nàng đã khiến hắn trở thành người như vậy.
Tần Khuynh Dương lặng lẽ ôm Băng Nghi vào lòng, vòng tay của hắn siếc chặt khiến Băng Nghi phát đau.
Tần Khuynh Dương đang nổi giận, hắn giận vì sao nàng không bảo vệ bản thân mình, đang lúc nguy hiểm cận kề với cái chết mà nàng vẫn còn lo cho kẻ khác, kẻ đó không xa lạ lại là kẻ bắt cóc nàng.
Băng Nghi qua hơi thở cũng hiểu rõ Tần Khuynh Dương đang giận mình, nàng vẫn im lặng trong lòng hắn, nước mắt từ từ khẽ tuông rơi.
Xin lỗi Hoắc Hạo, chính em đã làm cho anh có có chết của ngày hôm nay. Xin lỗi vì đáng ra em không nên tiếp cận anh vì mục đích trả thù mà làm tổn thương anh, tổn thương tình cảm của anh. Em hiểu là anh rất yêu em nhưng em xin lỗi, đời này có lẽ em không trao lại tình cảm của mình cho anh được. Em yêu Tần Khuynh Dương, em chỉ yêu anh ấy. Em xin lỗi anh, Hoắc Hạo, anh rất tốt, nhưng em rất tiếc. Tạm biệt anh, cảm ơn vì đã yêu em. Hoắc Hạo
Tiếng xe đua dòn tan trên đường. Hơn 5 chiếc Ferrari đuổi theo chiếc Audi phía trước.
Hoắc Hạo lái chiếc Audi chở Băng Nghi đang hôn mê vọt nhanh trên đường cao tốc. Đúng lúc vừa qua cua vẹo thì có hai chiếc Ferrari ám sát, tiếng bánh xe, ma xát mặt đường nghe chói tai người. Hoắc Hạo đánh tay lái, đạp mạnh ga, chiếc xe lao với vận tốc hơn trăm cây số khi vẹo cua, ép hai chiếc Ferrari văng bên lề đường.
Từ kính chiếu hậu, Hoắc Hạo đủ biết mình không thể thoát, nhưng hắn lại nhìn qua người con gái hôn mê bên cạnh, trái tim chợt ấm lên lạ thường, có lẽ ngày hôm nay, cho có bỏ mạng, miễn còn cơ hội, Hoắc Hạo sẽ đưa Băng Nghi đến nơi khác. Bắt đầy với nàng một cuộc sống khác, cho dù trong lòng nàng có người khác, cho dù trước đây nàng thuộc về người khác. Đó không còn quan trọng. Xin lỗi vì ích kỉ, Hoắc Hạo cũng chỉ vì quá yêu Băng Nghi, hắn sẽ bỏ qua lỗi lầm cho nàng, tha thứ cho nàng, vì cho dù mọi thù hận trước đây có thâm sâu đến đâu đi chăng nữa, nhưng chỉ cần một nụ cười của nàng, hắn sẽ buông giáp đầu hàng.
Hai chiếc xe phía sau tăng tốc cùng đó bắt đầu xả đạn về chiecs Audi phía trước làm cho bánh xe lạo xạo mất kiểm xoát. Cùng lúc đó do tiếng súng quá lớn, Băng Nghi đã tỉnh dậy, cảm nhận được bản thân đang ở trong xe, quay đầu qua thì thấy Hoắc Hạo đang láy xe, phía sau còn có vài chiếc xe đuổi theo. Băng Nghi biết ngay đó là người của Tần Khuynh Dương.
Mặc kệ nguy hiểm, Băng Nghi tháo dây an toàn trước bụng, nhào về phía Hoắc Hạo đánh tay lái của hắn sang bên phải. Chiếc xe loạng choạng mất kiểm soát. Hoắc Hạo hét lên.
- " em điên rồi à, muốn chết sao ".
- " dừng xe, anh chạy không thoát đâu, tôi sẽ giúp anh không bị bỏ mạng, hãy dừng xe lại ". Băng Nghi dùng hết sức kéo vô lăng sang hướng ngược lại, khiến chiếc xe vẹo sang phải đâm vào gốc cây to lớn ven đường.
Khói xe tung lên mù mịt, mấy chiếc Ferrari đằng sau ngừng lại, Cố Thiên Vũ chạy nhanh lại chiếc Audi tìm kiếm Băng Nghi, lôi nàng ra ngoài.
Vừa ra được bên ngoài, Băng Nghi ho khụ khụ, khói bốc lên quá cao cho thấy sự tỏa nhiệt của xe, xăng gò rỉ rất nhiều.
Băng Nghi loạng choạng đứng dậy đi đến bên phía tài xế. Cố Thiên Vũ thấy vậy thét lớn.
- " cô điên rồi à, mau đi, chiếc xe sẽ phát nổ ".
Băng Nghi mặc kệ lời nói của Cố Thiên Vũ, nàng khó nhọc mở cửa xe cố gắng lôi Hoắc Hạo đang hôn mê ra xe.
- " làm ơn giúp tôi cứu anh ấy ". Vốn sức lực của Băng Nghi không đủ, nên nàng lên tiếng khẩn cầu.
Tiếng xe đua dừng bên đường, Tần Khuynh Dương bước xuống vội vã, hắn thấy Băng Nghi bên phía chiếc xe đang cố gắng kéo Hoắc Hạo ra, mà chiếc xe đang gò rỉ xăng, không bao lâu sẽ phát nổ. Tần Khuynh Dương giận dữ hét lên rồi chạy lại phía nàng kéo nàng ra, vào lúc này rồi mà nàng vẫn không lo cho mạng sống của mình.
- " mau chạy, xe sắp nổ ". Mặc kệ Băng Nghi dẩy dụa muốn thoát khỏi vòng tay mình, Tần Khuynh Dương một mạch lôi nàng vào xe.
Trong sự dẫy dụa của Băng Nghi thì xe đã lăng bánh, mấy chiếc Ferrari của Cố Thiên Vũ ở phía sau cũng tăng tốc, chưa đầy một phút sau thì chiếc Audi phát nổ. Tiếng nổ vọng lên bầu trời, khói đen bay mù mịt. Vang vẳng bên tay của Băng Nghi, nàng hơi chặng lòng lại. Đáng ra Hoắc Hạo không đáng phải chết, là nàng, là nàng đã khiến hắn trở thành người như vậy.
Tần Khuynh Dương lặng lẽ ôm Băng Nghi vào lòng, vòng tay của hắn siếc chặt khiến Băng Nghi phát đau.
Tần Khuynh Dương đang nổi giận, hắn giận vì sao nàng không bảo vệ bản thân mình, đang lúc nguy hiểm cận kề với cái chết mà nàng vẫn còn lo cho kẻ khác, kẻ đó không xa lạ lại là kẻ bắt cóc nàng.
Băng Nghi qua hơi thở cũng hiểu rõ Tần Khuynh Dương đang giận mình, nàng vẫn im lặng trong lòng hắn, nước mắt từ từ khẽ tuông rơi.
Xin lỗi Hoắc Hạo, chính em đã làm cho anh có có chết của ngày hôm nay. Xin lỗi vì đáng ra em không nên tiếp cận anh vì mục đích trả thù mà làm tổn thương anh, tổn thương tình cảm của anh. Em hiểu là anh rất yêu em nhưng em xin lỗi, đời này có lẽ em không trao lại tình cảm của mình cho anh được. Em yêu Tần Khuynh Dương, em chỉ yêu anh ấy. Em xin lỗi anh, Hoắc Hạo, anh rất tốt, nhưng em rất tiếc. Tạm biệt anh, cảm ơn vì đã yêu em. Hoắc Hạo
Tác giả :
Lâm Huỳnh Y ( H.Y )