Vĩnh Dạ
Chương 55
- Nếu nàng yêu ta, ta sẽ cưới nàng. - Ta chỉ trả lời Yến đệ như thế.
- Chỉ vì nàng ta xinh đẹp ư?
- Không, trái tim nàng như thủy tinh, ánh sáng khác nhau sẽ phát ra màu sắc khác nhau. Yến đệ, ta muốn nàng. - Ta biết, thái độ của ta buộc phải mạnh mẽ, nếu không Yến đệ sẽ bài xích nàng, phụ hoàng cũng sẽ do dự.
Vết thương vừa lành, ta đã về An quốc. Ta không biết Vĩnh Dạ trốn ở đâu, nhưng ta biết, với thân thủ, sự giảo hoạt của nàng, chắc chắn là nàng vô sự.
Tình cờ cứu được nàng bị trúng mê dược ở bên ngoài Mẫu Đơn Viện, ta tưởng rằng nàng nhìn thấy ta sẽ cảm thấy áy náy và có thêm chút tình ý. Thế nhưng ta rất thất vọng. Ngoại trừ phòng bị và nói dối ta, nàng còn muốn giết ta. Thái độ của nàng đối với ta hoàn toàn khác thái độ đối với tiểu tử họ Nguyệt kia, ta nhất thời nổi giận.
Không chỉ một lần ta nghĩ, nếu Vĩnh Dạ tin tưởng ta, chỉ cần nàng nói ra sự thật, ta nhất định sẽ đối xử thật lòng với nàng.
Nhưng nàng không làm thế.
Ta rất giận dữ, định dọa nàng, cho nàng nếm chút mùi khổ sở, thế là ta bán đứng nàng vào Mẫu Đơn Viện. Ta biết chắc chắn từ nàng, ta có thể tìm được manh mối của Du Li Cốc. Ta cũng biết, Du Li Cốc một lòng muốn bắt sống nàng, bởi vì nàng có giá trị lợi dụng, nhất định sẽ không làm tổn thương nàng.
Nhưng nàng lại mất tích, Mặc Ngọc đã sớm rời khỏi Mẫu Đơn Viện, kẻ ở Mẫu Đơn Viện lại là Lý Ngôn Niên.
Trong phút chốc, ta hối hận khôn cùng. Tâm trạng nặng nề trở nên bực bội, bất an.
An quốc có cung biến, ta truy tìm theo dấu vết của Lý Ngôn Niên. Ta chỉ mong ông trời phù hộ mình tìm được nàng, ta chỉ mong nàng không chết, cho dù nàng gặp phải điều gì, ta cũng quyết định chăm sóc nàng cả đời.
Trong sáu ngày sáu đêm tìm khắp cả Di Sơn, không phải là ta không mệt mỏi, không muốn ngủ, nhưng ta không thể bỏ mặc nàng. Không tìm được nàng, ta không thể nào bình tâm được.
Lúc vì nàng mà ăn ngủ không yên, ta biết, ta thực sự thích nàng rồi. Cho dù nàng đã giết bao nhiêu người tốt, cho dù trong lòng nàng còn nhớ tới một nam nhân khác, ta đều thích nàng.
Khi tìm được căn nhà đá, Vĩnh Dạ căng thẳng nhìn ta. Trong ánh mắt nàng lóe lên sự phòng bị và căng thẳng, không phải vì Lý Ngôn Niên, mà vì ta.
Ta khiến nàng căm ghét và thù hận thế sao? Khiến nàng giờ nào khắc nào cũng muốn giết ta sao?
Ta nói với nàng, ta không muốn giết Tinh Hồn. Nhưng thông tin này vẫn không thể khiến nàng an tâm với ta. Ta bất giác nghĩ, người nàng thích trong lòng là Nguyệt Phách.
Trong căn nhà trúc dưới thạch đài của Di Sơn, ta nhìn thấy một tờ giấy, là Nguyệt Phách viết cho Vĩnh Dạ. Giữa họ đã từng có tình cảm rất sâu sắc. Ta đọc mà trong lòng chẳng biết có mùi vị gì, nhất là cái biểu cảm lén lút của Vĩnh Dạ khi muốn đọc tờ giấy đó càng khiến ta nổi giận.
Khi nàng thức dậy, buột miệng gọi tên Nguyệt Phách, ta chỉ hận không thể nói với nàng, nàng đã được hứa gả cho ta, không được nghĩ tới nam nhân khác, nhất là một nam nhân khiến ta cũng cảm thấy hành tung bất thường, không đáng tin tưởng.
Đoan Vương gửi thư tới giục Tề quốc mau mang sính lễ.
Lý Thiên Hựu thành Hoàng đế, Đoan Vương không muốn gả Vĩnh Dạ cho hắn.
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Đoan Vương lại đặt ra hôn sự này.
Ở Kinh Đô, Vĩnh Dạ đã giết quá nhiều quan viên của An quốc, một khi chuyện này bị phát giác, tính mạng nàng sẽ khó bảo toàn. Nàng gả sang Tề quốc làm Thái tử phi, Đoan Vương có thể chối bỏ mọi việc, như thế có thể giữ được mạng sống cho Vĩnh Dạ.
Nghĩ thông được điều này, ta và Yến đệ bèn mang sính lễ tới Đoan Vương phủ.
Nghĩ tới việc Vĩnh Dạ sắp được gả cho mình là trong lòng ta lại dấy lên niềm vui khó tả.
Ta muốn gặp Vĩnh Dạ, nhưng lại thấy hơi ngại, bèn lấy danh nghĩa của Yến đệ để hẹn nàng tới dự tiệc.
Hựu Khánh Đế hạ chỉ phong Vĩnh Dạ là Vĩnh An công chúa, ta rất mong ngóng được nhìn thấy vẻ đẹp của nàng khi mặc nữ trang. Nhưng khi Vĩnh Dạ xuất hiện trong bộ nam trang, ta cảm thấy đây có lẽ là phong cách của Vĩnh Dạ, rồi lại cảm thấy nàng không mặc nữ trang chắc chắn là còn có một nguyên nhân khác.
Sau đó nghe nói nàng thà kháng chỉ chứ không chịu để cho Lý Thiên Hựu thấy nàng mặc nữ trang, chẳng lẽ, nữ trang của nàng chỉ mặc cho tiểu tử đó ngắm? Suy đoán này khiến lòng ta đau như cắt.
Ta không tin nàng dám nam trang xuất giá.
Nhất cử nhất động của Vĩnh Dạ không lúc nào là không ảnh hưởng tới ta. Trong lòng ta ôm một nỗi giận, giấu đi thân phận của mình không nói với nàng, muốn chờ khi Vĩnh Dạ vào cung và xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng phải bàng hoàng, lúng túng. Không ngờ, khi nàng từ thuyền bước xuống và xuất hiện sau lưng một đám thị nữ, suýt nữa thì ta đã thổ huyết. Nàng thực sự nam trang xuất giá, lại còn mặc rất hùng hồn.
Nàng ăn mặc như thế khiến ta nhận ra hai điều: Người trong lòng nàng là tiểu tử đó; nàng ngoan ngoãn xuất giá là để dễ ăn nói với Đoan Vương.
Vĩnh Dạ không biết, nàng chỉ cần bước lên mảnh đất của Tề quốc ta, nàng đã là Thái tử phi của Tề quốc rồi. Nếu nàng bỏ đi, bỏ theo người khác, Hoàng thất Tề quốc không thể mang nỗi nhục này.
Lúc lên xe ngựa tiến vào Thánh Kinh, ta nhìn bóng nàng đi vào dịch quán mà thở dài, trừ phi ta thành toàn cho nàng, để nàng mai danh ẩn tính; nếu không, nàng vĩnh viễn đừng mong ở cùng tiểu tử đó.
Cùng lúc đó, ta cũng rất hoài nghi, chẳng lẽ mình thực sự không bằng tiểu tử không thể bảo vệ nàng ấy? Nhất thời ta rất muốn cạo râu, thay y phục và đi gặp nàng.
Yến đệ thấy ta xoa râu ngồi soi gương thì thở dài:
- Nữ nhân vui vì dung mạo của mình, Hoàng huynh cũng có nỗi phiền não tương tự sao?
Tôi khựng lại, từ bỏ dự định gặp Vĩnh Dạ với diện mạo thật. Đường đường là nam tử mà lại phải dùng ngoại hình để chiếm lấy trái tim nàng, ta thấy khinh bỉ mình.
Ta không nói sự thực với Vĩnh Dạ, trong lòng, ta hi vọng nàng ở lại, cho dù là vì hiệp ước giữa hai nước. Ta muốn sau khi thành thân, nàng trở thành vợ của ta, ta sẽ khiến nàng thích mình. Vậy mà Vĩnh Dạ vẫn đi mất.
Nghe được tin này, ta chẳng khác nào vầng mặt trời rơi xuống hồ Lạc Nhật, trước mắt tối sầm, lạnh lẽo.
Ta muốn xem, muốn xem tình cảm giữa nàng và tiểu tử đó sâu sắc tới mức nào.
Nàng chỉ có một nơi để đi, đó là Bình An y quán. Trong tờ giấy để lại ở trúc lầu đã viết như thế. Chỉ cần trong Thánh Kinh có y quán như thế, thì nàng sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của ta.
Từ đằng xa đã thấy tiểu tử họ Nguyệt nắm tay nàng đi vào y quán, ánh tịch dương chiếu lên người họ, một người anh tuấn thoát tục, một người mỹ sắc vô song, thực đúng là một cặp giai nhân.
Ta ra lệnh cho binh sĩ đi điều tra, báo cáo nói rằng trong đó có một cặp vợ chồng già ân ái.
Đêm đo, sau khi say rượu, ta nói với Yến:
- Ta không làm Thái tử đâu.
Yến đệ trầm mặc rất lâu, rồi nói:
- Huynh nhìn lại xem, nghĩ lại xem.
Ta đập bàn đứng lên, giận dữ quát:
- Ta vốn dĩ không muốn làm Thái tử! Nếu không phải Vĩnh Dạ...
- Hoàng huynh có từng nghĩ vì sao Vĩnh Dạ đao hạ lưu tình? Nàng đào hôn không muốn cưới là một sự thực, nhưng Hoàng huynh quên rằng Vĩnh Dạ không biết người nàng phải cưới là huynh. - Lúc này Yến đệ lại khuyên nhủ ta. Lời của đệ ấy như nước lạnh tạt vào mặt, khiến ta lập tức tỉnh táo trở lại.
Vĩnh Dạ không biết người nàng phải cưới là ta nên mới đào hôn. Câu ấy khiến ta lại nhen nhóm trong lòng hi vọng.
Ta đã nhiều lần cứu nàng, Vĩnh Dạ cũng có một chút tình với ta. Nàng sợ ta biết nàng là thích khách Tinh Hồn sẽ giết nàng sao? Nếu Vĩnh Dạ biết người nàng phải cưới là ta, nàng có bỏ đi không?
Ta rời khỏi Hoàng cung, phục ở đối diện Bình An y quán, quan sát tòa viện tử đó từ xa.
Từ xa ta thấy hắn ôm nàng, nhìn họ ăn uống cười đùa trong sân, một cảm giác như không thở được đè lấy ta. Ở cùng Vĩnh Dạ, cùng đấu võ miệng, chưa bao giờ ta có khoảnh khắc ấm áp ấy.
Trong lòng mâu thuẫn cực độ.
Ta nên thành toàn cho nàng và tiểu tử đó, hay là cướp nàng đi?
Nếu ta ép nàng thì nàng là người đuối lý. Nàng đã vào Kinh Đô nước Tề với thân phận là Vĩnh An công chúa, thiên hạ này đều biết nàng là Thái tử phi của Tề quốc.
Nhưng nụ cười của Vĩnh Dạ, bầu không khí hài hòa trong căn nhà nhỏ, Vĩnh Dạ từ nhỏ đã phải chịu khổ sở ở Du Li Cốc, điều này khiến ta không thể hạ quyết tâm.
Nàng và Nguyệt Phách sống riêng trong hai căn phòng, chẳng lẽ nàng không muốn cưới hắn? Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng thành người của hắn, cho dù thế nào ta cũng buông tay thành toàn cho họ. Ta tiếp tục quan sát Bình An y quán.
Trong mười ngày ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Ta nhìn thấy một số người kỳ lạ, hình như họ rất có hứng thú với Bình An y quán xập xệ này.
Ta chặn ba người ở đầu ngõ. Vậy mà trước khi ta hỏi được điều gì đó, họ đã uống thuốc độc tự sát, không thể lấy được khẩu cung của ai. Ta chỉ biết họ là người của Du Li Cốc.
Nếu Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách rời khỏi Thánh Kinh, ta sẽ khó có thể bảo vệ nàng chu toàn. Thế là ta hạ lệnh phong tỏa bốn cổng của Thánh Kinh để điều tra, giữ nàng lại trong tầm mắt mình sẽ an toàn hơn.
Cuối cùng Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách cũng ra khỏi cái ngõ. Ta đi theo Vĩnh Dạ, thấy nàng vào cửa hàng cầm đồ. Ta biết cuộc sống của họ trôi qua rất thanh đạm, cuộc sống thanh đạm như thế mà Vĩnh Dạ vẫn cam lòng, ta chẳng còn gì để nói. Một nữ nhân quyết định đi theo một nam nhân, vì hắn mà chịu khổ, trà nước đạm bạc cũng không sao, thế thì nàng chắc chắn là rất yêu hắn. Cho dù ta ép buộc Vĩnh Dạ, cũng không thể có được trái tim nàng. Nàng không phải là nữ tử bình thường, nàng có tư tưởng, nàng rất độc lập.
Tim ta như nguội lạnh, quyết định sau khi tiêu diệt được Du Li Cốc thì thả họ đi. Giữ một nữ tử không yêu mình, giữ một Vĩnh Dạ cô đơn bên cạnh mình, thì thà ta để cho nàng tự do, để nàng sống cuộc sống mà nàng muốn.
Khi quay về, ta và Vĩnh Dạ đều nhìn thấy cặp vợ chồng già đang nhìn trộm Bình An y quán. Vĩnh Dạ theo chân, ta cũng đi theo sau nàng.
Hai người đó chết trong đám sương màu tím có độc.
Khi Vĩnh Dạ quan sát hai thi thể, đồng thời ta thấy Nguyệt Phách rời khỏi viện tử đó. Công phu của hắn khá cao, ta không đuổi theo.
Nên hình dung tiểu tử này thế nào đây? Hắn rất anh tuấn, dưới hàng mày kiếm là một đôi mắt sáng rực có hồn, ngày trước ta cảm thấy hắn như một thư sinh nho nhã. Nhưng giờ hắn khiến ta thấy quái dị.
Hắn có võ công cao như thế, thân pháp như ma quỷ. Vì sao hắn lại giết hai người đó? Vì sao hắn giấu Vĩnh Dạ chuyện hắn có võ công? Với công lực này, làm gì có chuyện hắn để Tường Vi quận chúa rơi vào tay Du Li Cốc? Chẳng lẽ người vừa nhìn trộm Bình An y quán là tới tìm hắn?
Bao nhiêu nghi vấn nổi lên trong lòng, nhưng ta lại rất vui, như thể tìm được lý do để không giao Vĩnh Dạ cho hắn. Có lẽ trong lòng, ta chưa bao giờ muốn Vĩnh Dạ đi theo hắn.
Ta có thể đoán định, quan hệ giữa Nguyệt Phách và Du Li Cốc không đơn giản. Vĩnh Dạ rất tin tưởng hắn, nhưng hắn lại luôn lừa dối nàng. Ta rất vui, từ giây phút đó, ta quyết định cướp lại Vĩnh Dạ.
Ta phải thừa nhận rằng thủ đoạn của mình hơi bỉ ổi. Ta từng bước dẫn Vĩnh Dạ vào tròng, ta muốn tự nàng nhìn rõ bộ mặt thật của tiểu tử đó. Ta muốn thừa nước đục thả câu. Cảm động nàng, chiếm lấy trái tim nàng vào lúc nàng yếu đuối nhất.
Ái tình là con dao hai lưỡi. Vĩnh Dạ từng bước phát hiện ra sự bất bình thường, từng chút cảm thấy đau lòng, cùng lúc đó, sự đau buồn của nàng cũng đang cứa nát tim ta.
Thấy nữ nhân mà mình yêu thương đau lòng vì một nam nhân khác, không một nam nhân nào lại không khó chịu. Cho dù đang ở bên cạnh nàng mà lòng ta vẫn như dao cắt.
Có nhiều lúc ta muốn bỏ cuộc, cho dù Nguyệt Phách là người thế nào, chỉ cần Vĩnh Dạ thích là được. Ta nghĩ, chờ An gia giải tán, phá được Du Li Cốc, chờ Vĩnh Dạ tự làm chủ vậy.
Ta yêu nàng, rất mệt.
Ta là một người luôn rất điềm tĩnh. Tuy rằng ta không muốn làm Thái tử, nhưng ta biết mình là Hoàng tử của Tề quốc, ta có trách nhiệm của mình.
Khi phiêu bạt giang hồ, ta có thể hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng đồng thời quan sát động tĩnh của hai nước An, Trần, quan sát địa lý, triều chính và quân sự của hai nước này. Ta luôn dùng một ánh mắt khác để đánh giá tất cả.
Ta rất ít khi làm những việc mà mình không nắm chắc.
Vậy mà tình cảm và trái tim con người rất khó nắm bắt.
Khi Vĩnh Dạ nghi ngờ Nguyệt Phách, tình cảm của nàng bất giác cũng sẽ nghiêng về phía ta. Ta có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn và quyến luyến. Có nhiều lúc, cho dù nàng không nói ta cũng có thể cảm nhận được tình ý trong mắt nàng.
Ta và nàng từng cãi nhau rất nhiều lần, lạnh lùng, giễu cợt, không ai nhường ai. Ta từng đánh nàng, nàng cũng đánh trả, không phải vì Nguyệt Phách, mà là vì thân phận Thái tử phi của nàng.
Nàng không dễ dàng tin tưởng ai, ta cũng chẳng khác gì.
Ta không chịu tin rằng trong lòng nàng không có người ấy, không chịu nói với nàng chân tướng. Ta hi vọng nàng có thể chủ động yêu mình.
Lần đánh nàng ngã xuống nước, ta thực sự muốn từ bỏ.
Vậy mà khi nàng khỏi vết thương, rời khỏi Trần gia và mang theo bộ váy màu tím ta đặt làm cho nàng, ta lại không kìm nén được, đi theo nàng.
Nàng nổi giận với một chiếc chiếu, dáng vẻ đó thật đáng sợ và đau lòng. Khi đó trong lòng ta dấy lên một nỗi đau, cho dù nàng còn yêu hắn hay không, ta cũng không muốn từ bỏ nữa.
Nàng buồn bã hỏi ta:
- Vì sao huynh cũng bắt tôi cưới Thái tử...
Ta thực sự không dám tin, nàng vì nguyên nhân này mà tranh cãi với ta? Ta thực sự là quá ngu ngốc, hôm đó khi ta buột miệng nói muốn nàng cưới ta, ta lại quên mất nàng không biết ta là Tề quốc Thái tử, nàng đương nhiên cho rằng ta không thực lòng với nàng.
Vĩnh Dạ quan tâm ta sao? Ít ra nàng hỏi thế cũng chứng tỏ trong lòng nàng, nàng có một chút quan tâm tới ta, đúng không? Ta nói với nàng cho dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ cùng nàng đối diện.
Nàng ở trong lòng ta, dường như muốn trốn vào lòng ta. Nàng không đẩy ta ra, từ giây phút này, ta có thể cảm nhận được sự tin tưởng của Vĩnh Dạ đối với mình. Có lẽ, tiểu tử đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi trái tim nàng, nhưng dù sao đó cũng là một khởi đầu tốt.
Ta nghĩ, cho dù là tàn nhẫn, ta cũng phải chặt đứt nỗi nhớ của nàng với tiểu tử đó.
Ta không ngăn cản nàng vào An gia. Mặc Ngọc là Tam công tử của An gia, nhất định sẽ kéo được Nguyệt Phách ra. Cho dù Nguyệt Phách là gì của Du Li Cốc, ta cũng có thể khẳng định một điều, chắc chắn hắn sẽ không làm hại Vĩnh Dạ. Thế nên ta rất an tâm.
Vĩnh Dạ hiểu lầm rằng ta lợi dụng nàng làm việc cho Hoàng thất nước Tề. Khi đó ta rất muốn nói với nàng, nếu ta phải giải quyết An gia, chẳng lẽ ta không còn cách nào khác? Còn cần nàng phải mạo hiểm sao? Mục đích lớn nhất là để nàng nguội hẳn lòng với Nguyệt Phách. Ta rất giận dữ, có điều cách làm của ta cũng không vinh quang cho lắm. Đây vốn dĩ là một mũi tên trúng hai con chim.
An gia được giải tán rất thuận lợi, thuận lợi tới mức khiến ta cảm giác có người đang thuận nước đẩy thuyền.
Vĩnh Dạ vẽ hai bức tranh, một bức là Nguyệt Phách, một bức là tượng Phật trong Phật đường. Ta gặp An lão phu nhân, bỗng dưng hiểu ra vì sao hôm đó Vĩnh Dạ lại vẽ Nguyệt Phách.
An gia chỉ có hai con trai, Nguyệt Phách giống y hệt An lão phu nhân mang võ công cực cao. Nhớ lại từng chuyện xảy ra ở An quốc, ta nghi ngờ hắn và cốc chủ Du Li Cốc có quan hệ không bình thường.
Ta nhận được mật tín của Đoan Vương, xin phụ hoàng hạ lệnh cho Vĩnh Dạ thành thân vào Trung thu.
Chắc chắn Vĩnh Dạ cũng biết chuyện Tây Bạc tộc tổ chức huyết tế vào Trung thu, chắc chắn nàng sẽ đi điều tra.
Ta nghĩ, Nguyệt Phách có một vị trí đặc biệt ở Du Li Cốc, vậy thì huyết tế Trung thu chắc chắn sẽ có manh mối gì đó.
Ánh mắt của hắn nói với ta, hắn rất yêu Vĩnh Dạ.
Huyết tế là chuyện của Tây Bạc tộc, đó là một nơi thâm sơn dị tộc, triều đình không quản lý. Ta không có hứng thú với huyết tế, ta chỉ hi vọng Nguyệt Phách và người của Du Li Cốc xuất hiện, để Vĩnh Dạ nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, để triệt để cắt đứt tình cảm với hắn.
Không ai ngờ được rằng lại có kết cục như thế.
Tường Vi quận chúa đáng yêu đã chết.
Sau khi trúng độc, ta lại dùng nội lực, lục phủ ngũ tạng đau như bị dao chém, nhưng vẫn không so được với nỗi đau mà Vĩnh Dạ dành cho ta. Giọng nàng hét to tên Nguyệt Phách từ địa thất vang ra, như một cột đá, đông cứng trái tim ta.
Dáng vẻ sợ hãi của nàng khi thấy ta thổ máu xanh khiến ta phát nộ. Chẳng lẽ nàng thực sự nhìn không rõ? Nàng đối diện với thi thể của Tường Vi mà vẫn không nhìn rõ bộ mặt thật của người đó?
Tiểu tử họ Nguyệt đó thực sự đã cướp mất hồn phách của nàng đi rồi sao?
Nên hình dung tâm trạng của ta thế nào đây? Ta rất đau lòng, chỉ hận rằng nàng không lập tức đuổi theo tiểu tử đó, từ đó không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.
Tiếng khóc xé lòng của nàng khi ôm Tường Vi khiến ta bỗng dưng hiểu ra, ta làm thế là quá tàn nhẫn với nàng.
Về tới Thánh Kinh, ta nói với phụ hoàng mình không muốn làm Thái tử. Ta muốn hỏi Vĩnh Dạ một câu, một câu thật quyết đoán: Có muốn cùng ta phiêu bạt giang hồ hay không? Không cần quản chuyện Du Li Cốc, vĩnh viễn quên đi tiểu tử đó.
Trong lúc đại nộ, phụ hoàng nhân khi ta trúng độc, nhốt ta vào thiên lao. Người đánh cược với ta, nếu Vĩnh Dạ bất chấp tính mạng của ta mà từ hôn, ta buộc phải làm Thái tử.
Ý của người là nếu Vĩnh Dạ đồng ý cưới, ta có thể không làm Thái tử; nhưng ta không làm Thái tử thì chẳng phải Vĩnh Dạ sẽ phải cưới Yến sao?
Ý của phụ hoàng là cho dù thế nào ta cũng phải làm Thái tử.
Thủ đoạn cũng được, đánh cược cũng được, ta không từ chối. Ta cũng rất muốn biết, Vĩnh Dạ liệu có vì mình mà cưới chồng hay không. Ở trong lòng nàng, ta có phân lượng như thế nào.
Yến đệ đi rồi quay lại, cười cười nói:
- Vĩnh Dạ không vào thăm huynh là vì thương huynh, Hoàng huynh. Đệ đi tìm phụ hoàng lấy chìa khóa để thả huynh ra.
Ta không nén được cười. Có làm Thái tử hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là trái tim Vĩnh Dạ, trong tim nàng cuối cùng cũng có ta.
- Chỉ vì nàng ta xinh đẹp ư?
- Không, trái tim nàng như thủy tinh, ánh sáng khác nhau sẽ phát ra màu sắc khác nhau. Yến đệ, ta muốn nàng. - Ta biết, thái độ của ta buộc phải mạnh mẽ, nếu không Yến đệ sẽ bài xích nàng, phụ hoàng cũng sẽ do dự.
Vết thương vừa lành, ta đã về An quốc. Ta không biết Vĩnh Dạ trốn ở đâu, nhưng ta biết, với thân thủ, sự giảo hoạt của nàng, chắc chắn là nàng vô sự.
Tình cờ cứu được nàng bị trúng mê dược ở bên ngoài Mẫu Đơn Viện, ta tưởng rằng nàng nhìn thấy ta sẽ cảm thấy áy náy và có thêm chút tình ý. Thế nhưng ta rất thất vọng. Ngoại trừ phòng bị và nói dối ta, nàng còn muốn giết ta. Thái độ của nàng đối với ta hoàn toàn khác thái độ đối với tiểu tử họ Nguyệt kia, ta nhất thời nổi giận.
Không chỉ một lần ta nghĩ, nếu Vĩnh Dạ tin tưởng ta, chỉ cần nàng nói ra sự thật, ta nhất định sẽ đối xử thật lòng với nàng.
Nhưng nàng không làm thế.
Ta rất giận dữ, định dọa nàng, cho nàng nếm chút mùi khổ sở, thế là ta bán đứng nàng vào Mẫu Đơn Viện. Ta biết chắc chắn từ nàng, ta có thể tìm được manh mối của Du Li Cốc. Ta cũng biết, Du Li Cốc một lòng muốn bắt sống nàng, bởi vì nàng có giá trị lợi dụng, nhất định sẽ không làm tổn thương nàng.
Nhưng nàng lại mất tích, Mặc Ngọc đã sớm rời khỏi Mẫu Đơn Viện, kẻ ở Mẫu Đơn Viện lại là Lý Ngôn Niên.
Trong phút chốc, ta hối hận khôn cùng. Tâm trạng nặng nề trở nên bực bội, bất an.
An quốc có cung biến, ta truy tìm theo dấu vết của Lý Ngôn Niên. Ta chỉ mong ông trời phù hộ mình tìm được nàng, ta chỉ mong nàng không chết, cho dù nàng gặp phải điều gì, ta cũng quyết định chăm sóc nàng cả đời.
Trong sáu ngày sáu đêm tìm khắp cả Di Sơn, không phải là ta không mệt mỏi, không muốn ngủ, nhưng ta không thể bỏ mặc nàng. Không tìm được nàng, ta không thể nào bình tâm được.
Lúc vì nàng mà ăn ngủ không yên, ta biết, ta thực sự thích nàng rồi. Cho dù nàng đã giết bao nhiêu người tốt, cho dù trong lòng nàng còn nhớ tới một nam nhân khác, ta đều thích nàng.
Khi tìm được căn nhà đá, Vĩnh Dạ căng thẳng nhìn ta. Trong ánh mắt nàng lóe lên sự phòng bị và căng thẳng, không phải vì Lý Ngôn Niên, mà vì ta.
Ta khiến nàng căm ghét và thù hận thế sao? Khiến nàng giờ nào khắc nào cũng muốn giết ta sao?
Ta nói với nàng, ta không muốn giết Tinh Hồn. Nhưng thông tin này vẫn không thể khiến nàng an tâm với ta. Ta bất giác nghĩ, người nàng thích trong lòng là Nguyệt Phách.
Trong căn nhà trúc dưới thạch đài của Di Sơn, ta nhìn thấy một tờ giấy, là Nguyệt Phách viết cho Vĩnh Dạ. Giữa họ đã từng có tình cảm rất sâu sắc. Ta đọc mà trong lòng chẳng biết có mùi vị gì, nhất là cái biểu cảm lén lút của Vĩnh Dạ khi muốn đọc tờ giấy đó càng khiến ta nổi giận.
Khi nàng thức dậy, buột miệng gọi tên Nguyệt Phách, ta chỉ hận không thể nói với nàng, nàng đã được hứa gả cho ta, không được nghĩ tới nam nhân khác, nhất là một nam nhân khiến ta cũng cảm thấy hành tung bất thường, không đáng tin tưởng.
Đoan Vương gửi thư tới giục Tề quốc mau mang sính lễ.
Lý Thiên Hựu thành Hoàng đế, Đoan Vương không muốn gả Vĩnh Dạ cho hắn.
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao Đoan Vương lại đặt ra hôn sự này.
Ở Kinh Đô, Vĩnh Dạ đã giết quá nhiều quan viên của An quốc, một khi chuyện này bị phát giác, tính mạng nàng sẽ khó bảo toàn. Nàng gả sang Tề quốc làm Thái tử phi, Đoan Vương có thể chối bỏ mọi việc, như thế có thể giữ được mạng sống cho Vĩnh Dạ.
Nghĩ thông được điều này, ta và Yến đệ bèn mang sính lễ tới Đoan Vương phủ.
Nghĩ tới việc Vĩnh Dạ sắp được gả cho mình là trong lòng ta lại dấy lên niềm vui khó tả.
Ta muốn gặp Vĩnh Dạ, nhưng lại thấy hơi ngại, bèn lấy danh nghĩa của Yến đệ để hẹn nàng tới dự tiệc.
Hựu Khánh Đế hạ chỉ phong Vĩnh Dạ là Vĩnh An công chúa, ta rất mong ngóng được nhìn thấy vẻ đẹp của nàng khi mặc nữ trang. Nhưng khi Vĩnh Dạ xuất hiện trong bộ nam trang, ta cảm thấy đây có lẽ là phong cách của Vĩnh Dạ, rồi lại cảm thấy nàng không mặc nữ trang chắc chắn là còn có một nguyên nhân khác.
Sau đó nghe nói nàng thà kháng chỉ chứ không chịu để cho Lý Thiên Hựu thấy nàng mặc nữ trang, chẳng lẽ, nữ trang của nàng chỉ mặc cho tiểu tử đó ngắm? Suy đoán này khiến lòng ta đau như cắt.
Ta không tin nàng dám nam trang xuất giá.
Nhất cử nhất động của Vĩnh Dạ không lúc nào là không ảnh hưởng tới ta. Trong lòng ta ôm một nỗi giận, giấu đi thân phận của mình không nói với nàng, muốn chờ khi Vĩnh Dạ vào cung và xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng phải bàng hoàng, lúng túng. Không ngờ, khi nàng từ thuyền bước xuống và xuất hiện sau lưng một đám thị nữ, suýt nữa thì ta đã thổ huyết. Nàng thực sự nam trang xuất giá, lại còn mặc rất hùng hồn.
Nàng ăn mặc như thế khiến ta nhận ra hai điều: Người trong lòng nàng là tiểu tử đó; nàng ngoan ngoãn xuất giá là để dễ ăn nói với Đoan Vương.
Vĩnh Dạ không biết, nàng chỉ cần bước lên mảnh đất của Tề quốc ta, nàng đã là Thái tử phi của Tề quốc rồi. Nếu nàng bỏ đi, bỏ theo người khác, Hoàng thất Tề quốc không thể mang nỗi nhục này.
Lúc lên xe ngựa tiến vào Thánh Kinh, ta nhìn bóng nàng đi vào dịch quán mà thở dài, trừ phi ta thành toàn cho nàng, để nàng mai danh ẩn tính; nếu không, nàng vĩnh viễn đừng mong ở cùng tiểu tử đó.
Cùng lúc đó, ta cũng rất hoài nghi, chẳng lẽ mình thực sự không bằng tiểu tử không thể bảo vệ nàng ấy? Nhất thời ta rất muốn cạo râu, thay y phục và đi gặp nàng.
Yến đệ thấy ta xoa râu ngồi soi gương thì thở dài:
- Nữ nhân vui vì dung mạo của mình, Hoàng huynh cũng có nỗi phiền não tương tự sao?
Tôi khựng lại, từ bỏ dự định gặp Vĩnh Dạ với diện mạo thật. Đường đường là nam tử mà lại phải dùng ngoại hình để chiếm lấy trái tim nàng, ta thấy khinh bỉ mình.
Ta không nói sự thực với Vĩnh Dạ, trong lòng, ta hi vọng nàng ở lại, cho dù là vì hiệp ước giữa hai nước. Ta muốn sau khi thành thân, nàng trở thành vợ của ta, ta sẽ khiến nàng thích mình. Vậy mà Vĩnh Dạ vẫn đi mất.
Nghe được tin này, ta chẳng khác nào vầng mặt trời rơi xuống hồ Lạc Nhật, trước mắt tối sầm, lạnh lẽo.
Ta muốn xem, muốn xem tình cảm giữa nàng và tiểu tử đó sâu sắc tới mức nào.
Nàng chỉ có một nơi để đi, đó là Bình An y quán. Trong tờ giấy để lại ở trúc lầu đã viết như thế. Chỉ cần trong Thánh Kinh có y quán như thế, thì nàng sẽ không thể thoát khỏi tầm mắt của ta.
Từ đằng xa đã thấy tiểu tử họ Nguyệt nắm tay nàng đi vào y quán, ánh tịch dương chiếu lên người họ, một người anh tuấn thoát tục, một người mỹ sắc vô song, thực đúng là một cặp giai nhân.
Ta ra lệnh cho binh sĩ đi điều tra, báo cáo nói rằng trong đó có một cặp vợ chồng già ân ái.
Đêm đo, sau khi say rượu, ta nói với Yến:
- Ta không làm Thái tử đâu.
Yến đệ trầm mặc rất lâu, rồi nói:
- Huynh nhìn lại xem, nghĩ lại xem.
Ta đập bàn đứng lên, giận dữ quát:
- Ta vốn dĩ không muốn làm Thái tử! Nếu không phải Vĩnh Dạ...
- Hoàng huynh có từng nghĩ vì sao Vĩnh Dạ đao hạ lưu tình? Nàng đào hôn không muốn cưới là một sự thực, nhưng Hoàng huynh quên rằng Vĩnh Dạ không biết người nàng phải cưới là huynh. - Lúc này Yến đệ lại khuyên nhủ ta. Lời của đệ ấy như nước lạnh tạt vào mặt, khiến ta lập tức tỉnh táo trở lại.
Vĩnh Dạ không biết người nàng phải cưới là ta nên mới đào hôn. Câu ấy khiến ta lại nhen nhóm trong lòng hi vọng.
Ta đã nhiều lần cứu nàng, Vĩnh Dạ cũng có một chút tình với ta. Nàng sợ ta biết nàng là thích khách Tinh Hồn sẽ giết nàng sao? Nếu Vĩnh Dạ biết người nàng phải cưới là ta, nàng có bỏ đi không?
Ta rời khỏi Hoàng cung, phục ở đối diện Bình An y quán, quan sát tòa viện tử đó từ xa.
Từ xa ta thấy hắn ôm nàng, nhìn họ ăn uống cười đùa trong sân, một cảm giác như không thở được đè lấy ta. Ở cùng Vĩnh Dạ, cùng đấu võ miệng, chưa bao giờ ta có khoảnh khắc ấm áp ấy.
Trong lòng mâu thuẫn cực độ.
Ta nên thành toàn cho nàng và tiểu tử đó, hay là cướp nàng đi?
Nếu ta ép nàng thì nàng là người đuối lý. Nàng đã vào Kinh Đô nước Tề với thân phận là Vĩnh An công chúa, thiên hạ này đều biết nàng là Thái tử phi của Tề quốc.
Nhưng nụ cười của Vĩnh Dạ, bầu không khí hài hòa trong căn nhà nhỏ, Vĩnh Dạ từ nhỏ đã phải chịu khổ sở ở Du Li Cốc, điều này khiến ta không thể hạ quyết tâm.
Nàng và Nguyệt Phách sống riêng trong hai căn phòng, chẳng lẽ nàng không muốn cưới hắn? Ta thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng thành người của hắn, cho dù thế nào ta cũng buông tay thành toàn cho họ. Ta tiếp tục quan sát Bình An y quán.
Trong mười ngày ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái. Ta nhìn thấy một số người kỳ lạ, hình như họ rất có hứng thú với Bình An y quán xập xệ này.
Ta chặn ba người ở đầu ngõ. Vậy mà trước khi ta hỏi được điều gì đó, họ đã uống thuốc độc tự sát, không thể lấy được khẩu cung của ai. Ta chỉ biết họ là người của Du Li Cốc.
Nếu Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách rời khỏi Thánh Kinh, ta sẽ khó có thể bảo vệ nàng chu toàn. Thế là ta hạ lệnh phong tỏa bốn cổng của Thánh Kinh để điều tra, giữ nàng lại trong tầm mắt mình sẽ an toàn hơn.
Cuối cùng Vĩnh Dạ và Nguyệt Phách cũng ra khỏi cái ngõ. Ta đi theo Vĩnh Dạ, thấy nàng vào cửa hàng cầm đồ. Ta biết cuộc sống của họ trôi qua rất thanh đạm, cuộc sống thanh đạm như thế mà Vĩnh Dạ vẫn cam lòng, ta chẳng còn gì để nói. Một nữ nhân quyết định đi theo một nam nhân, vì hắn mà chịu khổ, trà nước đạm bạc cũng không sao, thế thì nàng chắc chắn là rất yêu hắn. Cho dù ta ép buộc Vĩnh Dạ, cũng không thể có được trái tim nàng. Nàng không phải là nữ tử bình thường, nàng có tư tưởng, nàng rất độc lập.
Tim ta như nguội lạnh, quyết định sau khi tiêu diệt được Du Li Cốc thì thả họ đi. Giữ một nữ tử không yêu mình, giữ một Vĩnh Dạ cô đơn bên cạnh mình, thì thà ta để cho nàng tự do, để nàng sống cuộc sống mà nàng muốn.
Khi quay về, ta và Vĩnh Dạ đều nhìn thấy cặp vợ chồng già đang nhìn trộm Bình An y quán. Vĩnh Dạ theo chân, ta cũng đi theo sau nàng.
Hai người đó chết trong đám sương màu tím có độc.
Khi Vĩnh Dạ quan sát hai thi thể, đồng thời ta thấy Nguyệt Phách rời khỏi viện tử đó. Công phu của hắn khá cao, ta không đuổi theo.
Nên hình dung tiểu tử này thế nào đây? Hắn rất anh tuấn, dưới hàng mày kiếm là một đôi mắt sáng rực có hồn, ngày trước ta cảm thấy hắn như một thư sinh nho nhã. Nhưng giờ hắn khiến ta thấy quái dị.
Hắn có võ công cao như thế, thân pháp như ma quỷ. Vì sao hắn lại giết hai người đó? Vì sao hắn giấu Vĩnh Dạ chuyện hắn có võ công? Với công lực này, làm gì có chuyện hắn để Tường Vi quận chúa rơi vào tay Du Li Cốc? Chẳng lẽ người vừa nhìn trộm Bình An y quán là tới tìm hắn?
Bao nhiêu nghi vấn nổi lên trong lòng, nhưng ta lại rất vui, như thể tìm được lý do để không giao Vĩnh Dạ cho hắn. Có lẽ trong lòng, ta chưa bao giờ muốn Vĩnh Dạ đi theo hắn.
Ta có thể đoán định, quan hệ giữa Nguyệt Phách và Du Li Cốc không đơn giản. Vĩnh Dạ rất tin tưởng hắn, nhưng hắn lại luôn lừa dối nàng. Ta rất vui, từ giây phút đó, ta quyết định cướp lại Vĩnh Dạ.
Ta phải thừa nhận rằng thủ đoạn của mình hơi bỉ ổi. Ta từng bước dẫn Vĩnh Dạ vào tròng, ta muốn tự nàng nhìn rõ bộ mặt thật của tiểu tử đó. Ta muốn thừa nước đục thả câu. Cảm động nàng, chiếm lấy trái tim nàng vào lúc nàng yếu đuối nhất.
Ái tình là con dao hai lưỡi. Vĩnh Dạ từng bước phát hiện ra sự bất bình thường, từng chút cảm thấy đau lòng, cùng lúc đó, sự đau buồn của nàng cũng đang cứa nát tim ta.
Thấy nữ nhân mà mình yêu thương đau lòng vì một nam nhân khác, không một nam nhân nào lại không khó chịu. Cho dù đang ở bên cạnh nàng mà lòng ta vẫn như dao cắt.
Có nhiều lúc ta muốn bỏ cuộc, cho dù Nguyệt Phách là người thế nào, chỉ cần Vĩnh Dạ thích là được. Ta nghĩ, chờ An gia giải tán, phá được Du Li Cốc, chờ Vĩnh Dạ tự làm chủ vậy.
Ta yêu nàng, rất mệt.
Ta là một người luôn rất điềm tĩnh. Tuy rằng ta không muốn làm Thái tử, nhưng ta biết mình là Hoàng tử của Tề quốc, ta có trách nhiệm của mình.
Khi phiêu bạt giang hồ, ta có thể hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng đồng thời quan sát động tĩnh của hai nước An, Trần, quan sát địa lý, triều chính và quân sự của hai nước này. Ta luôn dùng một ánh mắt khác để đánh giá tất cả.
Ta rất ít khi làm những việc mà mình không nắm chắc.
Vậy mà tình cảm và trái tim con người rất khó nắm bắt.
Khi Vĩnh Dạ nghi ngờ Nguyệt Phách, tình cảm của nàng bất giác cũng sẽ nghiêng về phía ta. Ta có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn và quyến luyến. Có nhiều lúc, cho dù nàng không nói ta cũng có thể cảm nhận được tình ý trong mắt nàng.
Ta và nàng từng cãi nhau rất nhiều lần, lạnh lùng, giễu cợt, không ai nhường ai. Ta từng đánh nàng, nàng cũng đánh trả, không phải vì Nguyệt Phách, mà là vì thân phận Thái tử phi của nàng.
Nàng không dễ dàng tin tưởng ai, ta cũng chẳng khác gì.
Ta không chịu tin rằng trong lòng nàng không có người ấy, không chịu nói với nàng chân tướng. Ta hi vọng nàng có thể chủ động yêu mình.
Lần đánh nàng ngã xuống nước, ta thực sự muốn từ bỏ.
Vậy mà khi nàng khỏi vết thương, rời khỏi Trần gia và mang theo bộ váy màu tím ta đặt làm cho nàng, ta lại không kìm nén được, đi theo nàng.
Nàng nổi giận với một chiếc chiếu, dáng vẻ đó thật đáng sợ và đau lòng. Khi đó trong lòng ta dấy lên một nỗi đau, cho dù nàng còn yêu hắn hay không, ta cũng không muốn từ bỏ nữa.
Nàng buồn bã hỏi ta:
- Vì sao huynh cũng bắt tôi cưới Thái tử...
Ta thực sự không dám tin, nàng vì nguyên nhân này mà tranh cãi với ta? Ta thực sự là quá ngu ngốc, hôm đó khi ta buột miệng nói muốn nàng cưới ta, ta lại quên mất nàng không biết ta là Tề quốc Thái tử, nàng đương nhiên cho rằng ta không thực lòng với nàng.
Vĩnh Dạ quan tâm ta sao? Ít ra nàng hỏi thế cũng chứng tỏ trong lòng nàng, nàng có một chút quan tâm tới ta, đúng không? Ta nói với nàng cho dù có xảy ra chuyện gì, ta cũng sẽ cùng nàng đối diện.
Nàng ở trong lòng ta, dường như muốn trốn vào lòng ta. Nàng không đẩy ta ra, từ giây phút này, ta có thể cảm nhận được sự tin tưởng của Vĩnh Dạ đối với mình. Có lẽ, tiểu tử đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất khỏi trái tim nàng, nhưng dù sao đó cũng là một khởi đầu tốt.
Ta nghĩ, cho dù là tàn nhẫn, ta cũng phải chặt đứt nỗi nhớ của nàng với tiểu tử đó.
Ta không ngăn cản nàng vào An gia. Mặc Ngọc là Tam công tử của An gia, nhất định sẽ kéo được Nguyệt Phách ra. Cho dù Nguyệt Phách là gì của Du Li Cốc, ta cũng có thể khẳng định một điều, chắc chắn hắn sẽ không làm hại Vĩnh Dạ. Thế nên ta rất an tâm.
Vĩnh Dạ hiểu lầm rằng ta lợi dụng nàng làm việc cho Hoàng thất nước Tề. Khi đó ta rất muốn nói với nàng, nếu ta phải giải quyết An gia, chẳng lẽ ta không còn cách nào khác? Còn cần nàng phải mạo hiểm sao? Mục đích lớn nhất là để nàng nguội hẳn lòng với Nguyệt Phách. Ta rất giận dữ, có điều cách làm của ta cũng không vinh quang cho lắm. Đây vốn dĩ là một mũi tên trúng hai con chim.
An gia được giải tán rất thuận lợi, thuận lợi tới mức khiến ta cảm giác có người đang thuận nước đẩy thuyền.
Vĩnh Dạ vẽ hai bức tranh, một bức là Nguyệt Phách, một bức là tượng Phật trong Phật đường. Ta gặp An lão phu nhân, bỗng dưng hiểu ra vì sao hôm đó Vĩnh Dạ lại vẽ Nguyệt Phách.
An gia chỉ có hai con trai, Nguyệt Phách giống y hệt An lão phu nhân mang võ công cực cao. Nhớ lại từng chuyện xảy ra ở An quốc, ta nghi ngờ hắn và cốc chủ Du Li Cốc có quan hệ không bình thường.
Ta nhận được mật tín của Đoan Vương, xin phụ hoàng hạ lệnh cho Vĩnh Dạ thành thân vào Trung thu.
Chắc chắn Vĩnh Dạ cũng biết chuyện Tây Bạc tộc tổ chức huyết tế vào Trung thu, chắc chắn nàng sẽ đi điều tra.
Ta nghĩ, Nguyệt Phách có một vị trí đặc biệt ở Du Li Cốc, vậy thì huyết tế Trung thu chắc chắn sẽ có manh mối gì đó.
Ánh mắt của hắn nói với ta, hắn rất yêu Vĩnh Dạ.
Huyết tế là chuyện của Tây Bạc tộc, đó là một nơi thâm sơn dị tộc, triều đình không quản lý. Ta không có hứng thú với huyết tế, ta chỉ hi vọng Nguyệt Phách và người của Du Li Cốc xuất hiện, để Vĩnh Dạ nhìn rõ bộ mặt thật của hắn, để triệt để cắt đứt tình cảm với hắn.
Không ai ngờ được rằng lại có kết cục như thế.
Tường Vi quận chúa đáng yêu đã chết.
Sau khi trúng độc, ta lại dùng nội lực, lục phủ ngũ tạng đau như bị dao chém, nhưng vẫn không so được với nỗi đau mà Vĩnh Dạ dành cho ta. Giọng nàng hét to tên Nguyệt Phách từ địa thất vang ra, như một cột đá, đông cứng trái tim ta.
Dáng vẻ sợ hãi của nàng khi thấy ta thổ máu xanh khiến ta phát nộ. Chẳng lẽ nàng thực sự nhìn không rõ? Nàng đối diện với thi thể của Tường Vi mà vẫn không nhìn rõ bộ mặt thật của người đó?
Tiểu tử họ Nguyệt đó thực sự đã cướp mất hồn phách của nàng đi rồi sao?
Nên hình dung tâm trạng của ta thế nào đây? Ta rất đau lòng, chỉ hận rằng nàng không lập tức đuổi theo tiểu tử đó, từ đó không bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.
Tiếng khóc xé lòng của nàng khi ôm Tường Vi khiến ta bỗng dưng hiểu ra, ta làm thế là quá tàn nhẫn với nàng.
Về tới Thánh Kinh, ta nói với phụ hoàng mình không muốn làm Thái tử. Ta muốn hỏi Vĩnh Dạ một câu, một câu thật quyết đoán: Có muốn cùng ta phiêu bạt giang hồ hay không? Không cần quản chuyện Du Li Cốc, vĩnh viễn quên đi tiểu tử đó.
Trong lúc đại nộ, phụ hoàng nhân khi ta trúng độc, nhốt ta vào thiên lao. Người đánh cược với ta, nếu Vĩnh Dạ bất chấp tính mạng của ta mà từ hôn, ta buộc phải làm Thái tử.
Ý của người là nếu Vĩnh Dạ đồng ý cưới, ta có thể không làm Thái tử; nhưng ta không làm Thái tử thì chẳng phải Vĩnh Dạ sẽ phải cưới Yến sao?
Ý của phụ hoàng là cho dù thế nào ta cũng phải làm Thái tử.
Thủ đoạn cũng được, đánh cược cũng được, ta không từ chối. Ta cũng rất muốn biết, Vĩnh Dạ liệu có vì mình mà cưới chồng hay không. Ở trong lòng nàng, ta có phân lượng như thế nào.
Yến đệ đi rồi quay lại, cười cười nói:
- Vĩnh Dạ không vào thăm huynh là vì thương huynh, Hoàng huynh. Đệ đi tìm phụ hoàng lấy chìa khóa để thả huynh ra.
Ta không nén được cười. Có làm Thái tử hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là trái tim Vĩnh Dạ, trong tim nàng cuối cùng cũng có ta.
Tác giả :
Trang Trang