Vĩnh An
Chương 40: Tân oán (2)
Ta phân phó Hạ Chí chuẩn bị đồ ăn sáng, nói với hắn: "Một đêm chưa ngủ, cùng nhau dùng bữa đi."
Hắn cười gật đầu, chống tay lên bàn, thừa lúc chờ đợi rảnh rỗi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Vốn đã quen biết, ta cũng không khách khí quá mức, tiện tay dọn dẹp sách đêm qua, sắp xếp xong xuôi, Hạ Chí đã dọn đồ ăn đầy đủ.
Đợi dùng bữa xong, hắn mới buông đũa, lên tiếng: "Việc này mặc dù không phải tội chết, nhưng khó tránh khỏi tai vạ."
Ta thấy thần sắc hắn nhẹ nhàng, không khỏi thầm than hắn sớm tính toán rõ ràng hết thảy. Nay thiên hạ vẫn là Võ gia vi tôn, Hoàng tổ mẫu có thể vì hoàng uy giết ta, nhưng tuyệt không sẽ vì người khác họ mà sát con cháu Võ gia, huống hồ nhiều năm qua bà cố ý chèn ép huyết mạch Lý gia, từng mấy lần ban thuốc ban cho cơ thiếp chư vị quận vương lạc thai, vi diệu trong này, chính là cơ hội sống của ta.
Ta buông đũa, nói: "Cho nên mới muốn ăn no bụng trước, sau đó tự mình đi thỉnh tội." Hắn gõ nhẹ chén trà, lắc đầu cười: "Nếu như thế, ta cũng không khuyên nhủ nhiều, tiến một bước lùi một bước đều có dao. Tiểu nhân sẽ ở thượng Y Cục chuẩn bị tốt thuốc chữa thương, tùy thời xin đợi hầu hạ phu nhân." Ta nghe ngữ khí hắn ung dung bông đùa, vừa cười vừa tức: "Được, nếu y thuật không tốt, chỉ hỏi tội một mình ngươi."
Hắn gật gật đầu, đứng dậy cõng hòm thuốc trên lưng, trước khi đi quay đầu lại nói: "Nếu ta không chữa trị hết cho ngươi, cũng sẽ có người khác vấn tội ta." Ta hiểu ám chỉ của hắn, nhất thời trầm mặc.
Thẩm Thu rời đi, ta bảo Hạ Chí và Đông Dương cấm túc mọi người trong cung, thay một bộ quần áo màu trắng, không có trang sức trang điểm, một mình đến trước cung Vương thị, thẳng lưng quỳ gối, tự thỉnh xin trách tội.
Lý Long Cơ bất quá chỉ là một quận vương chưa có quyền thế, nếu ta không tranh cãi gì hết mà quỳ xuống đất thỉnh tội, đó là việc riêng trong cung Lâm Tri quận vương, người bên ngoài tuyệt đối khó nhúng tay, truyền vào trong điện, coi như là cho Hoàng tổ mẫu một lời giải thích.
Nghĩ đến đây, bỗng thấy áy náy bất an, quỳ gối là kế sách tạm thời, nhưng cũng là một hồi tính kế.
Vọng môn chi nữ, gả nhập hoàng thất, lại phải chịu đủ vắng vẻ khổ sở, vốn là đại hỉ, nay lại biến thành việc nuối tiếc cả đời. Từ sau khi thành hôn, trừ bỏ Thôi thị tỷ muội cố ý làm khó dễ, nàng chưa bao giờ chân chính tỏ rõ thái độ với ta, mặc kệ là ngại Lý Long Cơ thiên sủng, hay là cái gì khác, nói đến căn nguyên, ta không sai, nhưng cuối cùng nhìn vào vẫn do ta dựng lên.
Trời dần sáng, người trong cung Vương thị thấy ta quỳ gối, đóng chặt cửa cung, không có một người lộ diện.
Ta cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, cái gì cũng lười suy nghĩ, nhìn chiếc bóng dưới thân chậm rãi biến mất, mới phát giác đã là giữa trưa. Trời đông giá rét, đầu gối quỳ lâu nửa ngày sớm không còn cảm giác.
Chợt nhớ tới nhiều năm trước Lý Thành Khí quỳ trên tuyết một đêm, khi đó có băng tuyết ở dưới gối, có lẽ so với lúc này càng khó chịu hơn ?
Trước cung không ai dám đi qua, chỉ có một mình ta ở đó, trở thành một góc thanh tĩnh.
"Ai cho nàng quỳ ?!" Bỗng nhiên có một sức lực lớn kéo ta, xô ta ngã trên mặt đất. Lý Long Cơ thấy ta cứng ngắc bất động, trong mắt lộ vẻ tức giận, mím chặt môi, nhất thời không nói ra gì. Ta xê dịch đầu gối, trở về quỳ xa xa, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Quận vương mời trở về đi." Hắn còn muốn kéo ta, bị ánh mắt của ta làm cho sợ hãi dừng lại.
Hắn lặng lẽ một lát, mới từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta: "Ta đã qua chỗ Hoàng tổ mẫu thỉnh tội, nàng không cần vì ta gánh tội danh này." Ta lắc đầu: "Hoàng tổ mẫu trách phạt ngươi, là vì hoàng thất huyết mạch, mà ta quỳ là vì Thái Nguyên Vương thị. Nếu không phải ta họ Võ, thân phận tầm thường trong vương phủ lại dám hại chính thất lạc thai, nhất định sẽ bị trượng tễ, lúc này chẳng qua là quỳ phạt, nếu quận vương suy nghĩ cho ta thì đừng làm gì hơn nữa."
Hắn chầm chậm vươn tay muốn chạm vào ta, đột nhiên dừng lại, nắm chặt thành quyền, nói: "Là ta sai." Ta cười khổ nhìn hắn: "Tất nhiên là sai ngươi, nàng hoài cốt nhục của ngươi, ngươi lại cứ từng lần làm cho nàng thất vọng, không chỉ lạc thai, cuộc đời này vĩnh viễn cũng không thể mang thai được nữa." Ta nói xong, không hề nhìn hắn, đến khi đôi giày đen kia dần dần đi xa, mới thấy chỗ đầu gối truyền đến từng trận đau đớn, đoán là vừa rồi bị Lý Long Cơ kéo trầy da, chỉ biết âm thầm cười khổ, thuốc của Thẩm Thu sắp có nơi dụng võ rồi.
Màn đêm buông xuống, trong cung lên đèn, quanh thân ta đã không còn cảm giác. Nghe tiếng gió thổi phần phật mà trên người nóng hầm hập, chỗ đau nơi đầu gối càng nhói buốt, ta không nhịn được xê dịch người, nhưng đôi chân đã tê dại đi.
Bóng tối bao trùm thật lớn, làm cho người ta không thể trốn khỏi nó.
"Vĩnh An." Bên tai có ai khẽ gọi ta, ta nghe thanh âm quen thuộc này, đấu tranh mãnh liệt ham muốn quay đầu lại, rốt cục thấy chút ánh sáng, còn có một đôi mắt trong suốt tĩnh lặng, ẩn chứa nỗi đau khắc cốt.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, đến khi tỉnh táo lại, mới phát hiện đã bị hắn ôm vào lòng, tim chợt nhảy dựng, theo bản năng muốn chống cự, lại cảm thấy cánh tay hắn siết càng chặt: "Nơi này không có người ngoài." Ta nghe lời này, mới xem như an tâm, im lặng tựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ chút hơi ấm.
Về đến phòng ta, chỉ có hai người ta và hắn.
Lý Thành Khí bưng ra một chén thuốc, dùng thìa ngọc đút ta, ta uống hai ngụm liền lắc lắc đầu, không ngờ uống xong, hắn lại múc một thìa, ôn nhu nói: "Uống thêm một ít nữa." Ta thấy hắn kiên trì, đành uống thêm hai ba thìa, hắn mới buông bát, đem chăn gấm phủ kín trên người ta, để ta thư thái dựa vào hắn.
Qua một lát, ta mới lên tiếng: "Hôm nay quỳ, ta mới biết ngày đó chàng khổ thế nào." Nói ra khỏi miệng, mới cảm thấy yết hầu đau nhức, giọng khàn đặc dọa người. Hắn không nói tiếp, ôm ta thêm chặt, ta thấy hắn như thế, trong lòng càng khổ sở, lại nói giọng khàn khàn: "Chàng tới cung ta, có bị ai thấy không?"
Hắn yên tĩnh trong chốc lát, trấn an: "Sẽ không, ta đã an bài thỏa đáng hết thảy." Ta ừ một tiếng, không hỏi lại, nếu hắn nói như thế chính là có mười phần nắm chắc, ta cũng không cần lo lắng. Hai ta ngồi ôm nhau một lát, ngoài bình phong mới truyền đến tiếng ho nhẹ, Thẩm Thu mỉm cười đi vào nói: "Nên thay thuốc."
Trên mặt ta nóng bừng, đang muốn đứng lên, Lý Thành Khí đã ôm ta lên giường, xốc chăn gấm lên. Thẩm Thu mỉm cười xem xét, liếc mắt một cái, cực kì lưu loát thay đổi thuốc đắp, rồi vội vàng lui xuống.
Đợi hắn đi rồi, Lý Thành Khí mới để ta dựa vào giường, còn bản thân hắn ngồi xuống đối diện ta: "Ta sai người chuẩn bị cháo loãng, ăn nhiều một chút." Ta gật gật đầu, hắn lại nói: "Ăn xong thì ngủ một lát, muốn hạ sốt phải nghỉ ngơi nhiều." Ta lại gật gật đầu, nghĩ nghĩ, nói: "Chàng chừng nào thì đi?" Vừa lên tiếng mới có chút hối hận, ta chỉ là sợ hắn lưu lại lâu bị kẻ khác phát hiện, lại nói nhầm như muốn đuổi hắn.
Hắn khẽ mỉm cười: "Chừng nào nàng ngủ ta mới đi." Lòng ta đau xót, không nói gì. Hắn thấy ta không nói lời nào, thở dài, ôn nhu nói: "Oán ta sao ?" Ta lắc lắc đầu: "Hoàng quyền gang tấc, thân bất do kỷ, tâm chủ yếu là do chính mình." Hắn lặng lẽ nhìn ta, qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Cuộc đời này có nàng, là đủ."
Ta ngẩn người, từ sau khi gả cho Lý Long Cơ, vốn tưởng rằng nửa năm nay, tình cảm của ta đã sớm phai nhạt, nhưng rồi từng đợt co rút đau đớn, tất cả những không cam lòng, không muốn từ bỏ, lại liên tiếp tuôn trào không thể kiềm chế. Ta thấp đầu, muốn nén đau xót trong mắt, rốt cuộc tầm mắt trở nên mơ hồ, chỉ có thể mặc kệ để nước mắt càng không ngừng chảy xuống, hắn chỉ yên lặng lau lệ trên mặt ta, mỗi một lần đều cực kì ôn nhu.
Nửa năm này, ta từng nói với chính mình nên buông tha, nhưng đều vô ích. Mỗi lần thấy hắn, đều là vội vàng hành lễ bước qua, mà hắn cũng lạnh nhạt đạm mạc, ta nghĩ rằng hắn đã muốn từ bỏ, dù sao nay hắn đã có mỹ quyến kiều thê trong ngực, trong lúc đó ta với hắn xa cách nhiều lắm... Hắn đứng dậy ngồi bên giường, lại ôm ta vào lòng, không ngừng vỗ về, đợi ta khóc đến mệt mỏi, mới thấp giọng nói: "Nàng cứ khóc mãi, mọi người bên ngoài lại tưởng ta khi dễ nàng."
Ta dừng thút thít, mới ghé vào ngực hắn, buồn buồn nói: "Chàng đúng là người không biết dỗ dành, một chút cũng không buồn cười." Hắn bật cười: "Vậy nàng dạy ta, muốn dỗ nàng thì phải làm thế nào?" Ta nghĩ nghĩ, mới nói ra mong muốn của mình: "Nhớ năm đó ở tiệc của Địch công, chàng từng hỏi ta một câu không?" Hắn nhẹ giọng đáp: "Về bổn vương, quận chúa còn từng nghe nói cái gì?" Lòng ta xúc động, ngồi thẳng dậy nhìn hắn, thì ra mỗi câu mỗi chữ không chỉ mình ta nhớ rõ, mà hắn cũng ghi tạc trong lòng.
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, ta bị hắn nhìn hơi chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Kỳ thật thuở nhỏ từng nghe quá, Vĩnh Bình quận vương là một tay sáo ngọc phong lưu vô tận, lại thủy chung vô duyên được nghe." Hắn nghe xong, không lập tức trả lời, qua một lát mới nói: "Ngày thường đi lại, không tiện mang theo sáo ngọc tùy thân." Ta ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hắn tới đây vốn là bí mật, mặc dù mang theo sáo ngọc, cũng tuyệt đối không thể từ trong cung ta truyền ra tiếng sáo, lộ ra nhược điểm. Ta lại cùng hắn nói mấy câu, đợi ăn xong chút cháo nóng, ta mới nằm trên giường, nhắm mắt, nghe tiếng hắn rời đi, không dám nhìn bóng dáng hắn.
-
Đảo mắt lại tới tháng giêng, Hoàng tổ mẫu bỗng nhiên hạ ý chỉ, cho phép các quận vương của Thái tử rời cung, ban thưởng thành Lạc Dương Long Khánh phường. Ý chỉ này cũng coi như giải thoát lệnh cấm túc nhiều năm, không thể là công lao một mình Địch Nhân Kiệt, đến tột cùng là toàn bộ tâm tư người nào?
Còn chưa đợi đạo ý chỉ này bị người ta bàn luận xong, qua mấy ngày, Lư Lăng vương dâng tấu chương, nói là nhiều năm bệnh tật trong người, thỉnh xin nhập kinh chữa trị, Hoàng tổ mẫu thân hạ ân chỉ, chuẩn Lư Lăng vương nhập kinh. Một đạo ý chỉ này càng làm cho Võ gia chư vương thêm run sợ, mắt thấy Lý gia trước được giải cấm túc, Lư Lăng vương nhiều năm qua bị lưu đày bên ngoài cũng triệu hồi kinh, ý định Hoàng tổ mẫu càng rõ ràng, Võ gia độc chiếm thiên hạ, sợ là phải chấm dứt.
Ngày Lư Lăng vương nhập kinh, vừa vặn là mùng tám tháng giêng, ngày sinh nhật của ta.
Lần này lấy lý do chữa bệnh, trên yến tiệc chỉ có một mình ông, không có nữ quyến. Ta thấy trong mắt Hoàng tổ mẫu ẩn ẩn vết nước, khi thì hỏi han Lư Lăng vương ân cần khi thì lại quan tâm thân thiết, lòng không khỏi chua xót, chung quy cũng là con ruột của bà, thân là hoàng tử lại phải ở bên ngoài nhận hết đau khổ, chỉ vì bà trước tiên là một hoàng đế, sau mới là một mẫu thân.
Yến tiệc quá nửa, Lý Thành Khí bỗng nhiên đứng lên, thưa: "Tôn nhi có một chuyện tấu thỉnh." Mọi người đều nhìn hắn, không biết vị quận vương luôn ôn hòa cười yếu ớt này muốn làm gì, ta cũng âm thầm lo lắng. Hoàng tổ mẫu ngoài ý muốn nhìn hắn, gật đầu cười nói: "Hôm nay là gia yến, không cần đa lễ như vậy, cứ tấu không sao." Lý Thành Khí khẽ mỉm cười, nói: "Năm đó khi Hoàng tổ mẫu đăng cơ đại điển, tôn nhi từng dâng lên một khúc, chúc mừng Hoàng tổ mẫu quân lâm thiên hạ, hôm nay tam bá phụ trở về, tôn nhi cũng muốn dâng lên một khúc, lấy nhạc kính ý."
Hoàng tổ mẫu cười gật đầu liên tục: "Cũng có lý, nhiều năm rồi trẫm cũng chưa nghe Thành Khí thổi sáo."
Lý Thành Khí mỉm cười, đặt sáo lên ngang miệng, đôi mắt đảo qua mọi người, lướt nhìn về phía ta. Ta nhất thời giật mình, đây là hắn đáp ứng yêu cầu tối hôm đó, không ngờ hôm nay đứng trước mọi người, thoả mãn tâm nguyện của ta. Tiếng sáo uyển chuyển phát ra, trong điện đều yên tĩnh, trong mắt họ có kinh ngạc, cũng có khâm phục, Kê Khang Quảng Lăng tán, vốn là cầm khúc, nhưng lại bị hắn phổ thành địch (sáo) khúc.
Trong mắt ta dần nóng lên, yên lặng nhìn bóng dáng thẳng tắp trước mắt. Nhiều năm trước kia, hắn tặng ta quyển sách Kê Khang chi đạo, nay khúc nhạc này cũng xuất từ Kê Khang, thâm ý trong đó, chỉ có ta biết.
Hắn cười gật đầu, chống tay lên bàn, thừa lúc chờ đợi rảnh rỗi, nhắm mắt nghỉ ngơi. Vốn đã quen biết, ta cũng không khách khí quá mức, tiện tay dọn dẹp sách đêm qua, sắp xếp xong xuôi, Hạ Chí đã dọn đồ ăn đầy đủ.
Đợi dùng bữa xong, hắn mới buông đũa, lên tiếng: "Việc này mặc dù không phải tội chết, nhưng khó tránh khỏi tai vạ."
Ta thấy thần sắc hắn nhẹ nhàng, không khỏi thầm than hắn sớm tính toán rõ ràng hết thảy. Nay thiên hạ vẫn là Võ gia vi tôn, Hoàng tổ mẫu có thể vì hoàng uy giết ta, nhưng tuyệt không sẽ vì người khác họ mà sát con cháu Võ gia, huống hồ nhiều năm qua bà cố ý chèn ép huyết mạch Lý gia, từng mấy lần ban thuốc ban cho cơ thiếp chư vị quận vương lạc thai, vi diệu trong này, chính là cơ hội sống của ta.
Ta buông đũa, nói: "Cho nên mới muốn ăn no bụng trước, sau đó tự mình đi thỉnh tội." Hắn gõ nhẹ chén trà, lắc đầu cười: "Nếu như thế, ta cũng không khuyên nhủ nhiều, tiến một bước lùi một bước đều có dao. Tiểu nhân sẽ ở thượng Y Cục chuẩn bị tốt thuốc chữa thương, tùy thời xin đợi hầu hạ phu nhân." Ta nghe ngữ khí hắn ung dung bông đùa, vừa cười vừa tức: "Được, nếu y thuật không tốt, chỉ hỏi tội một mình ngươi."
Hắn gật gật đầu, đứng dậy cõng hòm thuốc trên lưng, trước khi đi quay đầu lại nói: "Nếu ta không chữa trị hết cho ngươi, cũng sẽ có người khác vấn tội ta." Ta hiểu ám chỉ của hắn, nhất thời trầm mặc.
Thẩm Thu rời đi, ta bảo Hạ Chí và Đông Dương cấm túc mọi người trong cung, thay một bộ quần áo màu trắng, không có trang sức trang điểm, một mình đến trước cung Vương thị, thẳng lưng quỳ gối, tự thỉnh xin trách tội.
Lý Long Cơ bất quá chỉ là một quận vương chưa có quyền thế, nếu ta không tranh cãi gì hết mà quỳ xuống đất thỉnh tội, đó là việc riêng trong cung Lâm Tri quận vương, người bên ngoài tuyệt đối khó nhúng tay, truyền vào trong điện, coi như là cho Hoàng tổ mẫu một lời giải thích.
Nghĩ đến đây, bỗng thấy áy náy bất an, quỳ gối là kế sách tạm thời, nhưng cũng là một hồi tính kế.
Vọng môn chi nữ, gả nhập hoàng thất, lại phải chịu đủ vắng vẻ khổ sở, vốn là đại hỉ, nay lại biến thành việc nuối tiếc cả đời. Từ sau khi thành hôn, trừ bỏ Thôi thị tỷ muội cố ý làm khó dễ, nàng chưa bao giờ chân chính tỏ rõ thái độ với ta, mặc kệ là ngại Lý Long Cơ thiên sủng, hay là cái gì khác, nói đến căn nguyên, ta không sai, nhưng cuối cùng nhìn vào vẫn do ta dựng lên.
Trời dần sáng, người trong cung Vương thị thấy ta quỳ gối, đóng chặt cửa cung, không có một người lộ diện.
Ta cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, cái gì cũng lười suy nghĩ, nhìn chiếc bóng dưới thân chậm rãi biến mất, mới phát giác đã là giữa trưa. Trời đông giá rét, đầu gối quỳ lâu nửa ngày sớm không còn cảm giác.
Chợt nhớ tới nhiều năm trước Lý Thành Khí quỳ trên tuyết một đêm, khi đó có băng tuyết ở dưới gối, có lẽ so với lúc này càng khó chịu hơn ?
Trước cung không ai dám đi qua, chỉ có một mình ta ở đó, trở thành một góc thanh tĩnh.
"Ai cho nàng quỳ ?!" Bỗng nhiên có một sức lực lớn kéo ta, xô ta ngã trên mặt đất. Lý Long Cơ thấy ta cứng ngắc bất động, trong mắt lộ vẻ tức giận, mím chặt môi, nhất thời không nói ra gì. Ta xê dịch đầu gối, trở về quỳ xa xa, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Quận vương mời trở về đi." Hắn còn muốn kéo ta, bị ánh mắt của ta làm cho sợ hãi dừng lại.
Hắn lặng lẽ một lát, mới từ từ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào ta: "Ta đã qua chỗ Hoàng tổ mẫu thỉnh tội, nàng không cần vì ta gánh tội danh này." Ta lắc đầu: "Hoàng tổ mẫu trách phạt ngươi, là vì hoàng thất huyết mạch, mà ta quỳ là vì Thái Nguyên Vương thị. Nếu không phải ta họ Võ, thân phận tầm thường trong vương phủ lại dám hại chính thất lạc thai, nhất định sẽ bị trượng tễ, lúc này chẳng qua là quỳ phạt, nếu quận vương suy nghĩ cho ta thì đừng làm gì hơn nữa."
Hắn chầm chậm vươn tay muốn chạm vào ta, đột nhiên dừng lại, nắm chặt thành quyền, nói: "Là ta sai." Ta cười khổ nhìn hắn: "Tất nhiên là sai ngươi, nàng hoài cốt nhục của ngươi, ngươi lại cứ từng lần làm cho nàng thất vọng, không chỉ lạc thai, cuộc đời này vĩnh viễn cũng không thể mang thai được nữa." Ta nói xong, không hề nhìn hắn, đến khi đôi giày đen kia dần dần đi xa, mới thấy chỗ đầu gối truyền đến từng trận đau đớn, đoán là vừa rồi bị Lý Long Cơ kéo trầy da, chỉ biết âm thầm cười khổ, thuốc của Thẩm Thu sắp có nơi dụng võ rồi.
Màn đêm buông xuống, trong cung lên đèn, quanh thân ta đã không còn cảm giác. Nghe tiếng gió thổi phần phật mà trên người nóng hầm hập, chỗ đau nơi đầu gối càng nhói buốt, ta không nhịn được xê dịch người, nhưng đôi chân đã tê dại đi.
Bóng tối bao trùm thật lớn, làm cho người ta không thể trốn khỏi nó.
"Vĩnh An." Bên tai có ai khẽ gọi ta, ta nghe thanh âm quen thuộc này, đấu tranh mãnh liệt ham muốn quay đầu lại, rốt cục thấy chút ánh sáng, còn có một đôi mắt trong suốt tĩnh lặng, ẩn chứa nỗi đau khắc cốt.
Ta lẳng lặng nhìn hắn, đến khi tỉnh táo lại, mới phát hiện đã bị hắn ôm vào lòng, tim chợt nhảy dựng, theo bản năng muốn chống cự, lại cảm thấy cánh tay hắn siết càng chặt: "Nơi này không có người ngoài." Ta nghe lời này, mới xem như an tâm, im lặng tựa vào trong lòng hắn, hưởng thụ chút hơi ấm.
Về đến phòng ta, chỉ có hai người ta và hắn.
Lý Thành Khí bưng ra một chén thuốc, dùng thìa ngọc đút ta, ta uống hai ngụm liền lắc lắc đầu, không ngờ uống xong, hắn lại múc một thìa, ôn nhu nói: "Uống thêm một ít nữa." Ta thấy hắn kiên trì, đành uống thêm hai ba thìa, hắn mới buông bát, đem chăn gấm phủ kín trên người ta, để ta thư thái dựa vào hắn.
Qua một lát, ta mới lên tiếng: "Hôm nay quỳ, ta mới biết ngày đó chàng khổ thế nào." Nói ra khỏi miệng, mới cảm thấy yết hầu đau nhức, giọng khàn đặc dọa người. Hắn không nói tiếp, ôm ta thêm chặt, ta thấy hắn như thế, trong lòng càng khổ sở, lại nói giọng khàn khàn: "Chàng tới cung ta, có bị ai thấy không?"
Hắn yên tĩnh trong chốc lát, trấn an: "Sẽ không, ta đã an bài thỏa đáng hết thảy." Ta ừ một tiếng, không hỏi lại, nếu hắn nói như thế chính là có mười phần nắm chắc, ta cũng không cần lo lắng. Hai ta ngồi ôm nhau một lát, ngoài bình phong mới truyền đến tiếng ho nhẹ, Thẩm Thu mỉm cười đi vào nói: "Nên thay thuốc."
Trên mặt ta nóng bừng, đang muốn đứng lên, Lý Thành Khí đã ôm ta lên giường, xốc chăn gấm lên. Thẩm Thu mỉm cười xem xét, liếc mắt một cái, cực kì lưu loát thay đổi thuốc đắp, rồi vội vàng lui xuống.
Đợi hắn đi rồi, Lý Thành Khí mới để ta dựa vào giường, còn bản thân hắn ngồi xuống đối diện ta: "Ta sai người chuẩn bị cháo loãng, ăn nhiều một chút." Ta gật gật đầu, hắn lại nói: "Ăn xong thì ngủ một lát, muốn hạ sốt phải nghỉ ngơi nhiều." Ta lại gật gật đầu, nghĩ nghĩ, nói: "Chàng chừng nào thì đi?" Vừa lên tiếng mới có chút hối hận, ta chỉ là sợ hắn lưu lại lâu bị kẻ khác phát hiện, lại nói nhầm như muốn đuổi hắn.
Hắn khẽ mỉm cười: "Chừng nào nàng ngủ ta mới đi." Lòng ta đau xót, không nói gì. Hắn thấy ta không nói lời nào, thở dài, ôn nhu nói: "Oán ta sao ?" Ta lắc lắc đầu: "Hoàng quyền gang tấc, thân bất do kỷ, tâm chủ yếu là do chính mình." Hắn lặng lẽ nhìn ta, qua một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Cuộc đời này có nàng, là đủ."
Ta ngẩn người, từ sau khi gả cho Lý Long Cơ, vốn tưởng rằng nửa năm nay, tình cảm của ta đã sớm phai nhạt, nhưng rồi từng đợt co rút đau đớn, tất cả những không cam lòng, không muốn từ bỏ, lại liên tiếp tuôn trào không thể kiềm chế. Ta thấp đầu, muốn nén đau xót trong mắt, rốt cuộc tầm mắt trở nên mơ hồ, chỉ có thể mặc kệ để nước mắt càng không ngừng chảy xuống, hắn chỉ yên lặng lau lệ trên mặt ta, mỗi một lần đều cực kì ôn nhu.
Nửa năm này, ta từng nói với chính mình nên buông tha, nhưng đều vô ích. Mỗi lần thấy hắn, đều là vội vàng hành lễ bước qua, mà hắn cũng lạnh nhạt đạm mạc, ta nghĩ rằng hắn đã muốn từ bỏ, dù sao nay hắn đã có mỹ quyến kiều thê trong ngực, trong lúc đó ta với hắn xa cách nhiều lắm... Hắn đứng dậy ngồi bên giường, lại ôm ta vào lòng, không ngừng vỗ về, đợi ta khóc đến mệt mỏi, mới thấp giọng nói: "Nàng cứ khóc mãi, mọi người bên ngoài lại tưởng ta khi dễ nàng."
Ta dừng thút thít, mới ghé vào ngực hắn, buồn buồn nói: "Chàng đúng là người không biết dỗ dành, một chút cũng không buồn cười." Hắn bật cười: "Vậy nàng dạy ta, muốn dỗ nàng thì phải làm thế nào?" Ta nghĩ nghĩ, mới nói ra mong muốn của mình: "Nhớ năm đó ở tiệc của Địch công, chàng từng hỏi ta một câu không?" Hắn nhẹ giọng đáp: "Về bổn vương, quận chúa còn từng nghe nói cái gì?" Lòng ta xúc động, ngồi thẳng dậy nhìn hắn, thì ra mỗi câu mỗi chữ không chỉ mình ta nhớ rõ, mà hắn cũng ghi tạc trong lòng.
Trong mắt hắn tràn đầy ý cười, ta bị hắn nhìn hơi chút ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Kỳ thật thuở nhỏ từng nghe quá, Vĩnh Bình quận vương là một tay sáo ngọc phong lưu vô tận, lại thủy chung vô duyên được nghe." Hắn nghe xong, không lập tức trả lời, qua một lát mới nói: "Ngày thường đi lại, không tiện mang theo sáo ngọc tùy thân." Ta ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Hắn tới đây vốn là bí mật, mặc dù mang theo sáo ngọc, cũng tuyệt đối không thể từ trong cung ta truyền ra tiếng sáo, lộ ra nhược điểm. Ta lại cùng hắn nói mấy câu, đợi ăn xong chút cháo nóng, ta mới nằm trên giường, nhắm mắt, nghe tiếng hắn rời đi, không dám nhìn bóng dáng hắn.
-
Đảo mắt lại tới tháng giêng, Hoàng tổ mẫu bỗng nhiên hạ ý chỉ, cho phép các quận vương của Thái tử rời cung, ban thưởng thành Lạc Dương Long Khánh phường. Ý chỉ này cũng coi như giải thoát lệnh cấm túc nhiều năm, không thể là công lao một mình Địch Nhân Kiệt, đến tột cùng là toàn bộ tâm tư người nào?
Còn chưa đợi đạo ý chỉ này bị người ta bàn luận xong, qua mấy ngày, Lư Lăng vương dâng tấu chương, nói là nhiều năm bệnh tật trong người, thỉnh xin nhập kinh chữa trị, Hoàng tổ mẫu thân hạ ân chỉ, chuẩn Lư Lăng vương nhập kinh. Một đạo ý chỉ này càng làm cho Võ gia chư vương thêm run sợ, mắt thấy Lý gia trước được giải cấm túc, Lư Lăng vương nhiều năm qua bị lưu đày bên ngoài cũng triệu hồi kinh, ý định Hoàng tổ mẫu càng rõ ràng, Võ gia độc chiếm thiên hạ, sợ là phải chấm dứt.
Ngày Lư Lăng vương nhập kinh, vừa vặn là mùng tám tháng giêng, ngày sinh nhật của ta.
Lần này lấy lý do chữa bệnh, trên yến tiệc chỉ có một mình ông, không có nữ quyến. Ta thấy trong mắt Hoàng tổ mẫu ẩn ẩn vết nước, khi thì hỏi han Lư Lăng vương ân cần khi thì lại quan tâm thân thiết, lòng không khỏi chua xót, chung quy cũng là con ruột của bà, thân là hoàng tử lại phải ở bên ngoài nhận hết đau khổ, chỉ vì bà trước tiên là một hoàng đế, sau mới là một mẫu thân.
Yến tiệc quá nửa, Lý Thành Khí bỗng nhiên đứng lên, thưa: "Tôn nhi có một chuyện tấu thỉnh." Mọi người đều nhìn hắn, không biết vị quận vương luôn ôn hòa cười yếu ớt này muốn làm gì, ta cũng âm thầm lo lắng. Hoàng tổ mẫu ngoài ý muốn nhìn hắn, gật đầu cười nói: "Hôm nay là gia yến, không cần đa lễ như vậy, cứ tấu không sao." Lý Thành Khí khẽ mỉm cười, nói: "Năm đó khi Hoàng tổ mẫu đăng cơ đại điển, tôn nhi từng dâng lên một khúc, chúc mừng Hoàng tổ mẫu quân lâm thiên hạ, hôm nay tam bá phụ trở về, tôn nhi cũng muốn dâng lên một khúc, lấy nhạc kính ý."
Hoàng tổ mẫu cười gật đầu liên tục: "Cũng có lý, nhiều năm rồi trẫm cũng chưa nghe Thành Khí thổi sáo."
Lý Thành Khí mỉm cười, đặt sáo lên ngang miệng, đôi mắt đảo qua mọi người, lướt nhìn về phía ta. Ta nhất thời giật mình, đây là hắn đáp ứng yêu cầu tối hôm đó, không ngờ hôm nay đứng trước mọi người, thoả mãn tâm nguyện của ta. Tiếng sáo uyển chuyển phát ra, trong điện đều yên tĩnh, trong mắt họ có kinh ngạc, cũng có khâm phục, Kê Khang Quảng Lăng tán, vốn là cầm khúc, nhưng lại bị hắn phổ thành địch (sáo) khúc.
Trong mắt ta dần nóng lên, yên lặng nhìn bóng dáng thẳng tắp trước mắt. Nhiều năm trước kia, hắn tặng ta quyển sách Kê Khang chi đạo, nay khúc nhạc này cũng xuất từ Kê Khang, thâm ý trong đó, chỉ có ta biết.
Tác giả :
Mặc Bảo Phi Bảo